Lỗ An Hoa, Liêu Tầm Âm, Trần Bình! Đó là mẹ của Con Rùa Nhỏ!
Nghiêm Cẩn bỗng chốc trở lên phấn chấn, cậu lao đến chỗ điện thoại nhanh như bay: “A lô, cháu là Nghiêm Cẩn, cháu là người nhà của Mai Khôi. Cô ở đâu?”.
Giọng nói đối phương có chút khản đặc và già nua, ngữ khí lạnh nhạt: “Tôi đã đến thành phố A, bây giờ đang đến chỗ các cậu, hai mươi phút nữa gặp”.
Điện thoại lạo xạo một lát rồi tắt máy, Nghiêm Cẩn hơi sững sờ, cậu vốn dĩ cho rằng nếu như mẹ Con Rùa Nhỏ xuất hiện, bà ấy nên phải cuống quýt nôn nóng, nhưng không ngờ rằng bà ấy lại có thái độ này.
Mặc Ngôn sốt ruột hỏi: “Bà ta là ai?”.
“Mẹ đẻ của Con Rùa Nhỏ.”
Mặc Ngôn kinh ngạc “á” lên một tiếng, ngẫm nghĩ lại hỏi: “Liệu có phải là có điều gì gian trá không?”.
“Ba cái tên người đó đều biết, chắc sẽ không phải giả đâu.” Trong lòng Nghiêm Cẩn có chút hỗn loạn. Nghiêm Lạc và Tiểu Tiểu cũng đã đến, Nghiêm Lạc vỗ vào vai con trai: “Bất luận thật giả, bà ấy dám đến cửa, cũng coi như chúng ta có đột phá rồi”.
Sau hai mươi phút, Nghiêm Lạc và Nghiêm Cẩn đứng dưới cao ốc Đế Cảnh đích thân nghênh đón Trần Bình. Đợi cả nửa ngày, dưới ánh sáng buổi sớm mờ nhạt, họ nhìn thấy một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đi xuống từ một chiếc taxi. Nghiêm Cẩn vừa nhìn cái liền nhận ra, bà ấy chính là người phụ nữ uy hiếp Tiểu Phương mà Mai Khôi nhìn thấy được trong đầu Tiểu Phương.
Người phụ nữ đó thực sự là Trần Bình, bà ấy xuống xe, nhưng không vội đi vào trong tòa nhà, trái lại còn cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó, nhìn thấy bố con Nghiêm Lạc đi về phía mình.
“Cháu tên Nghiêm Cẩn, vừa rồi là cháu nói chuyện trong điện thoại với cô.”
Trần Bình khẽ gật đầu, lại hỏi: “Người con gái đầu tiên nhận điện thoại của tôi tên là gì?”.
Nghiêm Cẩn nhíu mày lại, rồi vẫn trả lời: “Lâm Linh”.
“Hai chậu thực vật bày trên bàn của cô ấy là gì?”
Nghiêm Cẩn nhíu mày càng chặt hơn, cậu đâu có biết được thực vật bày trong phòng làm việc của Lâm Linh là gì, trước nay chưa từng chú ý. Trần Bình nhìn cậu, lại hỏi: “Khi tôi gọi điện thoại, có một con chuột trắng nhảy đến mặt bàn của cô ấy, con chuột trắng đó tên là gì?”.
“Bát Bát”, lần này Nghiêm Cẩn đáp không chút do dự.
Trần Bình khẽ gật đầu: “Được rồi, là mọi người. Tôi không quen biết mọi người, cho nên phải đề phòng một chút”.
Nghiêm Cẩn hiểu rõ ý của bà ấy, hẹn xong bà ấy chủ động đến tìm, nhưng thấy hai người không thể thăm dò ra được suy nghĩ đứng chặn mình trước cửa tòa nhà, nên bà ấy cần có chút đề phòng. Cậu cất tiếng giải thích: “Bây giờ cô rà soát trong đầu Lâm Linh, cũng có thể nhìn thấy được hình ảnh của bọn cháu. Chúng cháu xuống dưới đón cô là bởi vì, không có người dẫn, cô không thể lên được tòa nhà này”.
Trần Bình không nói gì, chỉ đi cùng bọn họ vào trong thang máy. Ở trong thang máy bà ấy đột nhiên hỏi: “Mọi người chắc chắn được là tôi sao?”.
Nghiêm Lạc và Nghiêm Cẩn quay đầu nhìn người phụ nữ này, nghe bà ấy nói: “Mọi người giao ba cái tên này cho nhân viên nhận điện thoại, bảo họ cẩn thận chú ý đến những đầu mối có liên quan đến cái tên này. Như thế, những tâm ngữ giả khác cũng sẽ thăm dò ra được”. Cũng chính là nói, chuyện bị tâm ngữ giả khác thăm dò ra được, mạo nhận thân phận của Trần Bình đến tìm họ cũng không hẳn là không có khả năng.
“Con Rùa Nhỏ đã nhìn thấy cô từ trong đầu Tiểu Phương, em ấy nói với cháu cảm thấy cô là mẹ em ấy. Cho nên cháu nhận ra hình dáng của cô.” Nói đến Con Rùa Nhỏ, trong lòng Nghiêm Cẩn bỗng thấy nhói đau như bị rút từng khúc ruột.
Con Rùa Nhỏ? Trần Bình nghe đến phần sau đã phản ứng lại được là chỉ Mai Khôi. “Mọi người biết năng lực của con bé?”
“Trước khi sự việc xảy ra, chỉ có hai bố con chúng tôi biết”, Nghiêm Lạc đáp chắc chắn: “Cho đến bây giờ, cũng chỉ có ba người biết”. Anh đã nói cho A Mặc.
Vừa đi vừa nói chuyện, họ đã đi đến nơi, Trần Bình theo sau hai bố con nhà họ Nghiêm đi vào Công ty Nhã Mã. Tuy sáng sớm, nhưng người trong công ty không ít, mọi người dường như đều nghe được phong thanh, nghe nói một nhân vật đầu mối quan trọng trong vụ án Mai Khôi bị bắt cóc đã đến công ty, nên rất nhiều người chạy ra ngoài xem.
Trần Bình vừa đi, vừa thăm dò hình ảnh trong đầu bọn họ, bà ấy lại nhìn thấy hình ảnh Mai Khôi từ nhỏ đã chơi đùa vui vẻ ở đây, trong tâm trí mọi người ở đây, đều lưu lại ký ức về Mai Khôi. Đó là thứ bà ấy thiếu mất, thứ quý báu đời này không có cách nào có lại được nữa.
Tròng mắt Trần Bình cay xè, khịt khịt mũi, ngồi xuống trong phòng họp, tay run run móc ra một bao thuốc nhăn nheo, lấy một điếu, châm lửa một cách khó khăn, sau khi nhả ra mấy vòng khói, cảm xúc mới ổn định trở lại.
Cả gia đình Tất Mặc Kỳ, Happy, Smile, Bát Bát, Thủy Linh, Ray… cũng nghe được tin tức liền đi vào. Tiểu Tiểu đứng trước mặt Trần Bình, hai người làm mẹ bốn mắt nhìn nhau. Nếu như nói hình ảnh Mai Khôi mà Trần Bình nhìn thấy được từ trong đầu của nhóm người trong công ty làm chấn động đến bà ấy, thì mức độ ấy còn kém xa, nó chỉ bằng một phần mười so với nội dung về quá trình trưởng thành của Mai Khôi trong đầu Tiểu Tiểu mà Trần Bình đang nhìn thấy. Đó chính là toàn bộ quá trình trưởng thành của Mai Khôi từ khi là một bé con hơn ba tuổi đến lúc trở thành cô gái lớn như bây giờ từ sau khi bà ấy rời đi, nụ cười ngọt ngào của Mai Khôi, những lúc Mai Khôi bị ốm, Mai Khôi không vui, Mai Khôi giúp làm việc nhà, Mai Khôi cầm bảng thành tích về, Mai Khôi học đi xe đạp, Mai Khôi thay quần áo mới… điếu thuốc của Trần Bình không hút tiếp được nữa, nước mắt cuối cùng cũng trào ra khỏi tròng mắt.
Tiểu Tiểu đưa hộp giấy ăn cho bà ấy, Trần Bình khóc một lúc lâu, cuối cùng lau khô nước mắt, câu đầu tiên nói là: “Cảm ơn mọi người. Cảm ơn mọi người đã cho Mai Khôi được sống hạnh phúc như vậy”.
“Chúng ta nhất định phải cứu được em ấy ra, dù phải đánh đổi bằng tất cả mọi giá.” Lời này của Nghiêm Cẩn khiến Trần Bình quay đầu lại nhìn cậu. Bà nở nụ cười khổ: “Tôi xem ti vi rồi, trên mạng cũng toàn là tin này, tôi lén lút quay về đây, tin tức trong đầu nhân viên nhận điện thoại kia khiến tôi cảm thấy mọi người có thể tin cậy được”. Bà ấy lại móc ra một điếu thuốc nữa, bật hai lần mới lên lửa, châm lên hút một hơi: “Nhưng mà vào lúc này, đáng tin cậy hay không cũng chẳng có cách nào nữa. Mai Khôi nhất định là bị hắn bắt đi rồi, điều này quá đáng sợ”.
“Hắn ta là ai? Hắn ta muốn làm gì? Chúng tôi vì sao không thể tìm được hắn ta? Hãy nói toàn bộ những gì cô biết cho chúng tôi, việc tiếp theo cứ giao cho chúng tôi xử lý.”
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Trần Bình quay lại nhìn mọi người một vòng, dò tìm một lượt tin tức trong đầu bọn họ, cuối cùng gật đầu: “Được, thực lực của mọi người không yếu, nếu như tôi biết đến mọi người sớm một chút thì tốt biết bao, có lẽ sự việc này sẽ không xảy ra. Nhưng mà tôi không dám tiếp cận Mai Khôi, một chút cũng không dám, tôi sợ bọn họ tìm kiếm đến ý thức của tôi, có bất cứ một chút xíu dấu vết nào cũng sẽ mang đến nguy hiểm cho Mai Khôi, cho nên tôi trốn đi thật xa, chỉ coi như trên đời này không có đứa con gái là Mai Khôi”.
“Vì sao?” Tiểu Tiểu cuối cùng không nén được hỏi ra câu đã đè nén trong lòng mười mấy năm nay.
Trần Bình nhìn cô, sau đó quay sang Nghiêm Lạc: “Không cần phải giấu cô ấy nữa, Mai Khôi đã bị bắt đi rồi, bí mật này không còn giá trị nữa rồi”.
Tiểu Tiểu hoài nghi nhìn sang chồng mình, Nghiêm Lạc duỗi tay ra ôm cô vào lòng: “Xin lỗi, anh vẫn luôn không nói cho em biết, Mai Khôi là tâm ngữ giả”.
Tiểu Tiểu kinh ngạc há miệng, Trần Bình hỏi ra câu hỏi cô nghĩ trong lòng: “Mọi người làm sao phát hiện ra được?”.
Nghiêm Cẩn trả lời: “Khi còn nhỏ cháu có đánh nhau vì Con Rùa Nhỏ, bị bố phạt, Con Rùa Nhỏ lo lắng liền dùng tâm ngữ nói chuyện với cháu”.
Trần Bình chăm chú nhìn cậu: “Hai bố con cháu không phải loài người, ta không thăm dò được tâm tư của hai người, Mai Khôi lại có thể, hắn thành công rồi, hắn thật sự đã thành công”.
“Tốt nhất là bây giờ cô nên nói toàn bộ sự việc cho chúng cháu, Mai Khôi bị bắt đi rồi, thời gian của chúng ta gấp gáp.” Nghiêm Cẩn mặc kệ bà ấy có phải là mẹ đẻ của Con Rùa Nhỏ hay không, không chút khách khí thúc giục.
Trần Bình khịt mũi, lại hút thêm hơi thuốc nữa: “Được, câu chuyện này rất kích động, mọi người hãy chuẩn bị tốt tâm lý. Hơn nữa bây giờ mỗi một câu chúng ta nói, có lẽ đều đang trong phạm vi giám sát của hắn ta. Cũng chính là nói, đối với hành động của hắn ta mọi người không biết chút gì, nhưng hắn ta lại nắm chắc mỗi một suy nghĩ của mọi người rõ như lòng bàn tay”.
Nghiêm Lạc khẽ gật đầu, mọi người đều ngồi xuống ổn định lại, đợi Trần Bình nói tiếp.
“Tôi biết hắn ta tên là Đinh Thịnh, mọi người gọi hắn ta là gì?”
“Bác sĩ X.”
“Được, tôi cũng gọi hắn ta là bác sĩ X nhé. Bởi vì tôi cũng không biết bây giờ hắn ta tên là gì nữa. Hắn ta là một thiên tài, cũng là một người có siêu năng lực. Năng lực của hắn ta rất đặc biệt, dù gì đến bây giờ tôi vẫn chưa từng gặp người nào có năng lực giống như hắn ta.”
“Là cái gì?”
“Hắn ta chỉ cần đến gần anh, là có thể biết được năng lực của anh là gì, nhược điểm của anh ta gì. Còn nữa, hắn ta có thể khuếch đại năng lực của anh. Ví dụ như, ở trong phạm vi nhất định, hắn ta sẽ biết tôi là tâm ngữ giả. Nếu như phạm vi năng lực của tôi là một thành phố, vậy thì chỉ cần hắn ta muốn, hắn ta có thể khiến tôi cảm ứng đến ba thành phố, thậm chí là xa hơn nữa.”
Mọi người nhìn nhau, năng lực như thế thực sự là chưa từng nghe nói đến.
“Hắn ta chính là kẻ biến thái, một kẻ biến thái kiểu thiên tài, hắn ta tự gọi mình là Bá Nhạc[1] của người dị năng. Mười tuổi hắn ta đã theo học giáo trình đại học, còn lấy được hai học vị, sau đó thì vẫn luôn tự nghiên cứu các đề tài, bởi vì năng lực của mình, cho nên hắn ta rất có hứng thú với người dị năng, bao gồm cả phi nhân loại và người có siêu năng lực.”
[1] Bá Nhạc sống vào thời nhà Chu, thường dùng để chỉ một người có khả năng giúp người khác phát hiện ra ưu điểm của chính bản thân mình.
Ray vừa nghe, vừa nhập manh mối, cái tên Đinh Thịnh này, và đặc điểm mười tuổi lấy được hai học vị chính là đặc trưng rõ ràng.
Trần Bình tiếp tục nói, vốn dĩ bác sĩ X tuổi còn rất nhỏ đã có được thành tựu rất lớn trên mảng nghiên cứu học thuật, nhưng hắn ta vẫn luôn rất khiêm tốn giấu bản thân mình đi, đối với việc nghiên cứu dị năng hắn ta đạt đến độ si mê, sau khi mười năm tuổi, hắn ta đã phát hiện ra một tâm ngữ giả tên Lỗ Cầm.
Lỗ Cầm khi đó đã ba mươi tuổi rồi, vì năng lực tâm ngữ nên vẫn luôn bị kỳ thị, người nhà cảm thấy bà là quái vật, thế là Lỗ Cầm liền bỏ đi xa một mình sinh sống nơi đất khách quê người. Việc phát hiện ra tâm ngữ giả khiến bác sĩ X vui mừng như phát cuồng, điểm giống nhau vì cùng là người siêu năng lực khiến Lỗ Cầm rất tín nhiệm hắn ta, nhưng bà không ngờ được rằng, bản thân mình lại trở thành đối tượng thực nghiệm của bác sĩ X.
Khi đó bác sĩ X đầu tư rất nhiều tinh thần và thể lực nghiêm cứu năng lực tâm ngữ, hắn ta ngầm tìm kiếm tâm ngữ giả khác, nhưng phát hiện chỉ có Lỗ Cầm có thể thu được tin tức ý thức ổn định và hoàn chỉnh, có lẽ bắt đầu từ khi đó, bác sĩ X liền có suy nghĩ điên cuồng là dùng năng lực tâm ngữ để khống chế thế giới.
Thế là, hắn ta làm một chuyện, đối với Lỗ Cầm mà nói là chuyện rất đáng sợ, hắn ta đem tinh trùng của mình, dùng phương thức thụ tinh nhân tạo cấy vào trong cơ thể của Lỗ Cầm, hắn ta muốn thực nghiệm xem, gen của hắn ta và gen của Lỗ Cầm có thể kết hợp ra một tâm ngữ giả ưu tú hơn không. Lỗ Cầm bị hắn ta giam cầm cho đến ngày sinh, sinh ra được một đứa con trai.
“Con trai?” Nghiêm Cẩn kinh ngạc thốt lên. Lỗ Cầm là bà ngoại của Con Rùa Nhỏ, Trần Bình là con gái của bác sĩ X, vậy hắn ta há chẳng phải chính là ông ngoại của Con Rùa Nhỏ sao? Nghe đến đây cậu đang căng thẳng, nhưng không ngờ được rằng, cuối cùng chuyện lại bất ngờ chuyển ngoặt, là con trai? Trần Bình tiện tay ném đầu mẩu điếu thuốc đã hút hết đi, cười lạnh nói: “Tôi dò tìm được tin tức về đứa con trai này trong một người ở tầng lầu này của mọi người, rõ ràng mọi người đều biết anh ta”.
“Hùng Đông Bình.” Vẫn là Nghiêm Cẩn nói ra, cậu nghĩ mình thật sự bị những tin tức này kích động đến bị thương mất.
“Không sai, là anh ta. Nhưng mà anh ta mà tôi quen biết không phải với cái tên này”, bà ấy nhún vai: “Đối với bác sĩ X mà nói, cái tên và diện mạo chỉ giống như là phù hiệu nhãn mác, muốn thay thì thay. Tôi cũng học theo chiêu này, nên mới trốn được nhiều năm như vậy”.
Mọi người không nói thêm gì nữa, đều đợi bà ấy tiếp tục nói. Trần Bình lại lấy ra một điếu thuốc nữa, châm hút, lúc này mới tiếp tục nói: “Đứa con trai đó quả nhiên là đúng như trông đợi của bác sĩ X, có năng lực tâm ngữ vượt hơn Lỗ Cầm rất nhiều. Bác sĩ X rất vui mừng, nhưng hắn ta lại không thỏa mãn, bởi vì hắn ta cảm thấy một tâm ngữ giả có thể không đủ dùng, thế là hắn ta lại muốn Lỗ Cầm sinh tiếp nữa, lần này, hắn ta muốn sinh một đứa con gái, bởi vì Lỗ Cầm tuổi tác đã lớn, dựa vào thuyết ưu sinh học mà nói, sẽ không sinh ra được vật phẩm tốt, hắn ta nghĩ nếu như sinh được một đứa con gái, sau này nghiên cứu của hắn ta có tiến triển rồi, thì có thể sinh cho hắn ta người có siêu năng lực ưu tú hơn”.
Mọi người nghe đến mức cảm thấy muốn ọe, đây đâu phải người, mà là đồ súc sinh. Trần Bình như cảm ứng được phản ứng của mọi người, liền cười lạnh: “Mọi người nghĩ không sai, hắn ta chính là tên biến thái đáng ghê tởm. Mà trên người tôi lại đang chảy dòng máu biến thái ấy”.
Bà ấy uống một hớp nước, tiếp tục nói: “Tôi cùng cái người gọi là anh trai từ nhỏ lớn lên trong những thực nghiệm, hắn ta luôn nói hai con phải mạnh hơn một chút, mạnh hơn một chút nữa. Mà người mẹ đáng thương của tôi, vì sau khi khó sinh hạ ra tôi, thì không thể sinh con thêm được nữa, nên bị hắn ta hoàn toàn vứt sang một bên. Nhưng bà ấy không dám nói ra ngoài bởi vì hai chúng tôi đều đang ở trong tay tên biến thái này. Hắn ta rất có tiền, rất có thế lực, nhưng tôi không biết được tiền từ đâu mà đến, thế lực là gì, hắn ta không hề tin tưởng ai, không hề nói cho ai biết, đúng rồi, trong quá trình chúng tôi lớn lên, hắn cũng học được cách che giấu ý thức, cho nên chuyện trốn được sự nắm bắt ý thức tâm ngữ giả, đối với hắn mà nói, không phải là chuyện khó”.
“Người anh trai của tôi không nói rõ được là loại người gì. Anh ta rất kỳ quái, có lúc tôi cảm thấy anh ta đang giúp tôi, có lúc lại cảm thấy anh ta đang hại tôi, dù gì chúng tôi cũng không thân thiết, anh ta cũng chẳng thân với mẹ tôi. Mẹ tôi đối xử với tôi rất tốt, hai người chúng tôi là chỗ dựa duy nhất của nhau trên thế giới này, tôi dần dần lớn lên, nguy hiểm cũng từng bước từng bước đến gần, điều mẹ gặp phải năm đó khiến bà biết được, những sự việc này sẽ còn xảy ra với tôi, thế nên bà giúp tôi chạy trốn, bảo tôi chạy càng xa càng tốt. Tôi chạy được ra ngoài, gặp được Mai Khánh Hải, anh ấy tuy tính cách tương đối nhu nhược, nhưng là người đàn ông tốt, là người đàn ông tốt nhất tôi từng gặp, tôi đã yêu anh ấy, nhưng tôi vẫn còn chưa kịp thân thiết với anh ấy, thì người của bác sĩ X đã đuổi đến, truy bắt tôi, đó chính là anh trai tôi. Thế là tôi bị bắt quay về, lúc ấy tôi mới biết mẹ tôi đã bị đuổi đi, may là hắn không giết bà ấy. Vận mệnh của tôi cũng giống như mẹ tôi, trở thành mẫu thể sinh sản người có siêu năng lực để làm thực nghiệm, nhưng tôi không biết kẻ cung cấp tinh trùng rốt cuộc là ai, tôi chưa từng gặp qua, chỉ thăm dò được trong đầu bọn họ người đó là Thần tộc.”
“Thần tộc?” Lúc này mấy người đều cùng thốt ra tiếng. Trong Thần tộc làm sao lại có người nguyện ý nghe theo sự sắp xếp của bác sĩ X như thế? Hơn nữa những người thuộc Thần tộc vẫn qua lại với họ cũng chưa từng nghe nói có ai từng làm chuyện như thế này.
“Có lần tôi nghe tên biến thái đó huênh hoang, hắn ta nói mình số đỏ, nhặt được đại thần ngốc nhưng lợi hại, đại thần đó chưa có hình thể, không hiểu thế sự. Thế là hắn ta tìm cho ông ta một vỏ bọc thích hợp để ông ta dung thân, vừa rồi tôi đã nói năng lực của bác sĩ X rất lợi hại, hắn ta biết được vỏ bọc như thế nào có thể thích hợp để đại thần đó dung thân, thế là vị đại thần ngốc nghếch đó đã nghe theo sự sai khiến của hắn ta.”
Nghiêm Lạc nhíu chặt mày: “Không hiểu thế sự chứng tỏ ông ta vừa mới nhập thế. Thần tộc không có hình thể, điều đó nhất định là phong ấn giam cầm quá lâu, tinh thể chịu tổn thương nghiêm trọng. Mai Khôi nhỏ hơn Nghiêm Cẩn một tuổi, vào lúc đó, phù hợp với hai điều kiện này chỉ có một Thần”.
Tiểu Tiểu bỗng cảm thấy lạnh người: “Anh nói đến…”.
A Mặc cũng đã phản ứng lại được, bèn vỗ trán thốt lên: “Trời đất ơi”.
Trần Bình lại hút thêm một hơi thuốc nữa: “Dù gì tôi cũng không biết bố đẻ của Mai Khôi là ai. Tôi hệt như mẹ tôi, giống như đồ thực nghiệm bị làm phẫu thuật vậy. Sau khi phẫu thuật, bác sĩ X vốn dĩ cần quan tâm đến tôi xem có mang thai thành công không, nhưng lại không để ý đến tôi lắm, dường như là đại thần gì đó kia đang làm loạn, hắn ta bận xử lý tình hình bên đó, tôi không rõ lắm, khi đó tôi chỉ muốn chết. Sau đó anh trai tôi, chính là Hùng Đông Bình mà mọi người nói lại đột nhiên nói với tôi, anh ta nguyện ý giúp tôi trốn ra ngoài. Hôm đó, không biết đã xảy ra chuyện gì, cả cơ sở thực nghiệm trời long đất lở thành một mớ hỗn loạn, Hùng Đông Bình yểm hộ tôi chạy ra ngoài. Tôi mãi mãi ghi nhớ cái cảm giác khi trốn trong chỗ ngồi ghế sau xe chạy trốn ra ngoài, hôm ấy chân trời có một dải mây rực rỡ, tôi cảm thấy điều đó như đang chúc mừng cho sự tái sinh của tôi”.
Nghiêm Cẩn bỗng chốc trở lên phấn chấn, cậu lao đến chỗ điện thoại nhanh như bay: “A lô, cháu là Nghiêm Cẩn, cháu là người nhà của Mai Khôi. Cô ở đâu?”.
Giọng nói đối phương có chút khản đặc và già nua, ngữ khí lạnh nhạt: “Tôi đã đến thành phố A, bây giờ đang đến chỗ các cậu, hai mươi phút nữa gặp”.
Điện thoại lạo xạo một lát rồi tắt máy, Nghiêm Cẩn hơi sững sờ, cậu vốn dĩ cho rằng nếu như mẹ Con Rùa Nhỏ xuất hiện, bà ấy nên phải cuống quýt nôn nóng, nhưng không ngờ rằng bà ấy lại có thái độ này.
Mặc Ngôn sốt ruột hỏi: “Bà ta là ai?”.
“Mẹ đẻ của Con Rùa Nhỏ.”
Mặc Ngôn kinh ngạc “á” lên một tiếng, ngẫm nghĩ lại hỏi: “Liệu có phải là có điều gì gian trá không?”.
“Ba cái tên người đó đều biết, chắc sẽ không phải giả đâu.” Trong lòng Nghiêm Cẩn có chút hỗn loạn. Nghiêm Lạc và Tiểu Tiểu cũng đã đến, Nghiêm Lạc vỗ vào vai con trai: “Bất luận thật giả, bà ấy dám đến cửa, cũng coi như chúng ta có đột phá rồi”.
Sau hai mươi phút, Nghiêm Lạc và Nghiêm Cẩn đứng dưới cao ốc Đế Cảnh đích thân nghênh đón Trần Bình. Đợi cả nửa ngày, dưới ánh sáng buổi sớm mờ nhạt, họ nhìn thấy một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đi xuống từ một chiếc taxi. Nghiêm Cẩn vừa nhìn cái liền nhận ra, bà ấy chính là người phụ nữ uy hiếp Tiểu Phương mà Mai Khôi nhìn thấy được trong đầu Tiểu Phương.
Người phụ nữ đó thực sự là Trần Bình, bà ấy xuống xe, nhưng không vội đi vào trong tòa nhà, trái lại còn cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó, nhìn thấy bố con Nghiêm Lạc đi về phía mình.
“Cháu tên Nghiêm Cẩn, vừa rồi là cháu nói chuyện trong điện thoại với cô.”
Trần Bình khẽ gật đầu, lại hỏi: “Người con gái đầu tiên nhận điện thoại của tôi tên là gì?”.
Nghiêm Cẩn nhíu mày lại, rồi vẫn trả lời: “Lâm Linh”.
“Hai chậu thực vật bày trên bàn của cô ấy là gì?”
Nghiêm Cẩn nhíu mày càng chặt hơn, cậu đâu có biết được thực vật bày trong phòng làm việc của Lâm Linh là gì, trước nay chưa từng chú ý. Trần Bình nhìn cậu, lại hỏi: “Khi tôi gọi điện thoại, có một con chuột trắng nhảy đến mặt bàn của cô ấy, con chuột trắng đó tên là gì?”.
“Bát Bát”, lần này Nghiêm Cẩn đáp không chút do dự.
Trần Bình khẽ gật đầu: “Được rồi, là mọi người. Tôi không quen biết mọi người, cho nên phải đề phòng một chút”.
Nghiêm Cẩn hiểu rõ ý của bà ấy, hẹn xong bà ấy chủ động đến tìm, nhưng thấy hai người không thể thăm dò ra được suy nghĩ đứng chặn mình trước cửa tòa nhà, nên bà ấy cần có chút đề phòng. Cậu cất tiếng giải thích: “Bây giờ cô rà soát trong đầu Lâm Linh, cũng có thể nhìn thấy được hình ảnh của bọn cháu. Chúng cháu xuống dưới đón cô là bởi vì, không có người dẫn, cô không thể lên được tòa nhà này”.
Trần Bình không nói gì, chỉ đi cùng bọn họ vào trong thang máy. Ở trong thang máy bà ấy đột nhiên hỏi: “Mọi người chắc chắn được là tôi sao?”.
Nghiêm Lạc và Nghiêm Cẩn quay đầu nhìn người phụ nữ này, nghe bà ấy nói: “Mọi người giao ba cái tên này cho nhân viên nhận điện thoại, bảo họ cẩn thận chú ý đến những đầu mối có liên quan đến cái tên này. Như thế, những tâm ngữ giả khác cũng sẽ thăm dò ra được”. Cũng chính là nói, chuyện bị tâm ngữ giả khác thăm dò ra được, mạo nhận thân phận của Trần Bình đến tìm họ cũng không hẳn là không có khả năng.
“Con Rùa Nhỏ đã nhìn thấy cô từ trong đầu Tiểu Phương, em ấy nói với cháu cảm thấy cô là mẹ em ấy. Cho nên cháu nhận ra hình dáng của cô.” Nói đến Con Rùa Nhỏ, trong lòng Nghiêm Cẩn bỗng thấy nhói đau như bị rút từng khúc ruột.
Con Rùa Nhỏ? Trần Bình nghe đến phần sau đã phản ứng lại được là chỉ Mai Khôi. “Mọi người biết năng lực của con bé?”
“Trước khi sự việc xảy ra, chỉ có hai bố con chúng tôi biết”, Nghiêm Lạc đáp chắc chắn: “Cho đến bây giờ, cũng chỉ có ba người biết”. Anh đã nói cho A Mặc.
Vừa đi vừa nói chuyện, họ đã đi đến nơi, Trần Bình theo sau hai bố con nhà họ Nghiêm đi vào Công ty Nhã Mã. Tuy sáng sớm, nhưng người trong công ty không ít, mọi người dường như đều nghe được phong thanh, nghe nói một nhân vật đầu mối quan trọng trong vụ án Mai Khôi bị bắt cóc đã đến công ty, nên rất nhiều người chạy ra ngoài xem.
Trần Bình vừa đi, vừa thăm dò hình ảnh trong đầu bọn họ, bà ấy lại nhìn thấy hình ảnh Mai Khôi từ nhỏ đã chơi đùa vui vẻ ở đây, trong tâm trí mọi người ở đây, đều lưu lại ký ức về Mai Khôi. Đó là thứ bà ấy thiếu mất, thứ quý báu đời này không có cách nào có lại được nữa.
Tròng mắt Trần Bình cay xè, khịt khịt mũi, ngồi xuống trong phòng họp, tay run run móc ra một bao thuốc nhăn nheo, lấy một điếu, châm lửa một cách khó khăn, sau khi nhả ra mấy vòng khói, cảm xúc mới ổn định trở lại.
Cả gia đình Tất Mặc Kỳ, Happy, Smile, Bát Bát, Thủy Linh, Ray… cũng nghe được tin tức liền đi vào. Tiểu Tiểu đứng trước mặt Trần Bình, hai người làm mẹ bốn mắt nhìn nhau. Nếu như nói hình ảnh Mai Khôi mà Trần Bình nhìn thấy được từ trong đầu của nhóm người trong công ty làm chấn động đến bà ấy, thì mức độ ấy còn kém xa, nó chỉ bằng một phần mười so với nội dung về quá trình trưởng thành của Mai Khôi trong đầu Tiểu Tiểu mà Trần Bình đang nhìn thấy. Đó chính là toàn bộ quá trình trưởng thành của Mai Khôi từ khi là một bé con hơn ba tuổi đến lúc trở thành cô gái lớn như bây giờ từ sau khi bà ấy rời đi, nụ cười ngọt ngào của Mai Khôi, những lúc Mai Khôi bị ốm, Mai Khôi không vui, Mai Khôi giúp làm việc nhà, Mai Khôi cầm bảng thành tích về, Mai Khôi học đi xe đạp, Mai Khôi thay quần áo mới… điếu thuốc của Trần Bình không hút tiếp được nữa, nước mắt cuối cùng cũng trào ra khỏi tròng mắt.
Tiểu Tiểu đưa hộp giấy ăn cho bà ấy, Trần Bình khóc một lúc lâu, cuối cùng lau khô nước mắt, câu đầu tiên nói là: “Cảm ơn mọi người. Cảm ơn mọi người đã cho Mai Khôi được sống hạnh phúc như vậy”.
“Chúng ta nhất định phải cứu được em ấy ra, dù phải đánh đổi bằng tất cả mọi giá.” Lời này của Nghiêm Cẩn khiến Trần Bình quay đầu lại nhìn cậu. Bà nở nụ cười khổ: “Tôi xem ti vi rồi, trên mạng cũng toàn là tin này, tôi lén lút quay về đây, tin tức trong đầu nhân viên nhận điện thoại kia khiến tôi cảm thấy mọi người có thể tin cậy được”. Bà ấy lại móc ra một điếu thuốc nữa, bật hai lần mới lên lửa, châm lên hút một hơi: “Nhưng mà vào lúc này, đáng tin cậy hay không cũng chẳng có cách nào nữa. Mai Khôi nhất định là bị hắn bắt đi rồi, điều này quá đáng sợ”.
“Hắn ta là ai? Hắn ta muốn làm gì? Chúng tôi vì sao không thể tìm được hắn ta? Hãy nói toàn bộ những gì cô biết cho chúng tôi, việc tiếp theo cứ giao cho chúng tôi xử lý.”
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Trần Bình quay lại nhìn mọi người một vòng, dò tìm một lượt tin tức trong đầu bọn họ, cuối cùng gật đầu: “Được, thực lực của mọi người không yếu, nếu như tôi biết đến mọi người sớm một chút thì tốt biết bao, có lẽ sự việc này sẽ không xảy ra. Nhưng mà tôi không dám tiếp cận Mai Khôi, một chút cũng không dám, tôi sợ bọn họ tìm kiếm đến ý thức của tôi, có bất cứ một chút xíu dấu vết nào cũng sẽ mang đến nguy hiểm cho Mai Khôi, cho nên tôi trốn đi thật xa, chỉ coi như trên đời này không có đứa con gái là Mai Khôi”.
“Vì sao?” Tiểu Tiểu cuối cùng không nén được hỏi ra câu đã đè nén trong lòng mười mấy năm nay.
Trần Bình nhìn cô, sau đó quay sang Nghiêm Lạc: “Không cần phải giấu cô ấy nữa, Mai Khôi đã bị bắt đi rồi, bí mật này không còn giá trị nữa rồi”.
Tiểu Tiểu hoài nghi nhìn sang chồng mình, Nghiêm Lạc duỗi tay ra ôm cô vào lòng: “Xin lỗi, anh vẫn luôn không nói cho em biết, Mai Khôi là tâm ngữ giả”.
Tiểu Tiểu kinh ngạc há miệng, Trần Bình hỏi ra câu hỏi cô nghĩ trong lòng: “Mọi người làm sao phát hiện ra được?”.
Nghiêm Cẩn trả lời: “Khi còn nhỏ cháu có đánh nhau vì Con Rùa Nhỏ, bị bố phạt, Con Rùa Nhỏ lo lắng liền dùng tâm ngữ nói chuyện với cháu”.
Trần Bình chăm chú nhìn cậu: “Hai bố con cháu không phải loài người, ta không thăm dò được tâm tư của hai người, Mai Khôi lại có thể, hắn thành công rồi, hắn thật sự đã thành công”.
“Tốt nhất là bây giờ cô nên nói toàn bộ sự việc cho chúng cháu, Mai Khôi bị bắt đi rồi, thời gian của chúng ta gấp gáp.” Nghiêm Cẩn mặc kệ bà ấy có phải là mẹ đẻ của Con Rùa Nhỏ hay không, không chút khách khí thúc giục.
Trần Bình khịt mũi, lại hút thêm hơi thuốc nữa: “Được, câu chuyện này rất kích động, mọi người hãy chuẩn bị tốt tâm lý. Hơn nữa bây giờ mỗi một câu chúng ta nói, có lẽ đều đang trong phạm vi giám sát của hắn ta. Cũng chính là nói, đối với hành động của hắn ta mọi người không biết chút gì, nhưng hắn ta lại nắm chắc mỗi một suy nghĩ của mọi người rõ như lòng bàn tay”.
Nghiêm Lạc khẽ gật đầu, mọi người đều ngồi xuống ổn định lại, đợi Trần Bình nói tiếp.
“Tôi biết hắn ta tên là Đinh Thịnh, mọi người gọi hắn ta là gì?”
“Bác sĩ X.”
“Được, tôi cũng gọi hắn ta là bác sĩ X nhé. Bởi vì tôi cũng không biết bây giờ hắn ta tên là gì nữa. Hắn ta là một thiên tài, cũng là một người có siêu năng lực. Năng lực của hắn ta rất đặc biệt, dù gì đến bây giờ tôi vẫn chưa từng gặp người nào có năng lực giống như hắn ta.”
“Là cái gì?”
“Hắn ta chỉ cần đến gần anh, là có thể biết được năng lực của anh là gì, nhược điểm của anh ta gì. Còn nữa, hắn ta có thể khuếch đại năng lực của anh. Ví dụ như, ở trong phạm vi nhất định, hắn ta sẽ biết tôi là tâm ngữ giả. Nếu như phạm vi năng lực của tôi là một thành phố, vậy thì chỉ cần hắn ta muốn, hắn ta có thể khiến tôi cảm ứng đến ba thành phố, thậm chí là xa hơn nữa.”
Mọi người nhìn nhau, năng lực như thế thực sự là chưa từng nghe nói đến.
“Hắn ta chính là kẻ biến thái, một kẻ biến thái kiểu thiên tài, hắn ta tự gọi mình là Bá Nhạc[1] của người dị năng. Mười tuổi hắn ta đã theo học giáo trình đại học, còn lấy được hai học vị, sau đó thì vẫn luôn tự nghiên cứu các đề tài, bởi vì năng lực của mình, cho nên hắn ta rất có hứng thú với người dị năng, bao gồm cả phi nhân loại và người có siêu năng lực.”
[1] Bá Nhạc sống vào thời nhà Chu, thường dùng để chỉ một người có khả năng giúp người khác phát hiện ra ưu điểm của chính bản thân mình.
Ray vừa nghe, vừa nhập manh mối, cái tên Đinh Thịnh này, và đặc điểm mười tuổi lấy được hai học vị chính là đặc trưng rõ ràng.
Trần Bình tiếp tục nói, vốn dĩ bác sĩ X tuổi còn rất nhỏ đã có được thành tựu rất lớn trên mảng nghiên cứu học thuật, nhưng hắn ta vẫn luôn rất khiêm tốn giấu bản thân mình đi, đối với việc nghiên cứu dị năng hắn ta đạt đến độ si mê, sau khi mười năm tuổi, hắn ta đã phát hiện ra một tâm ngữ giả tên Lỗ Cầm.
Lỗ Cầm khi đó đã ba mươi tuổi rồi, vì năng lực tâm ngữ nên vẫn luôn bị kỳ thị, người nhà cảm thấy bà là quái vật, thế là Lỗ Cầm liền bỏ đi xa một mình sinh sống nơi đất khách quê người. Việc phát hiện ra tâm ngữ giả khiến bác sĩ X vui mừng như phát cuồng, điểm giống nhau vì cùng là người siêu năng lực khiến Lỗ Cầm rất tín nhiệm hắn ta, nhưng bà không ngờ được rằng, bản thân mình lại trở thành đối tượng thực nghiệm của bác sĩ X.
Khi đó bác sĩ X đầu tư rất nhiều tinh thần và thể lực nghiêm cứu năng lực tâm ngữ, hắn ta ngầm tìm kiếm tâm ngữ giả khác, nhưng phát hiện chỉ có Lỗ Cầm có thể thu được tin tức ý thức ổn định và hoàn chỉnh, có lẽ bắt đầu từ khi đó, bác sĩ X liền có suy nghĩ điên cuồng là dùng năng lực tâm ngữ để khống chế thế giới.
Thế là, hắn ta làm một chuyện, đối với Lỗ Cầm mà nói là chuyện rất đáng sợ, hắn ta đem tinh trùng của mình, dùng phương thức thụ tinh nhân tạo cấy vào trong cơ thể của Lỗ Cầm, hắn ta muốn thực nghiệm xem, gen của hắn ta và gen của Lỗ Cầm có thể kết hợp ra một tâm ngữ giả ưu tú hơn không. Lỗ Cầm bị hắn ta giam cầm cho đến ngày sinh, sinh ra được một đứa con trai.
“Con trai?” Nghiêm Cẩn kinh ngạc thốt lên. Lỗ Cầm là bà ngoại của Con Rùa Nhỏ, Trần Bình là con gái của bác sĩ X, vậy hắn ta há chẳng phải chính là ông ngoại của Con Rùa Nhỏ sao? Nghe đến đây cậu đang căng thẳng, nhưng không ngờ được rằng, cuối cùng chuyện lại bất ngờ chuyển ngoặt, là con trai? Trần Bình tiện tay ném đầu mẩu điếu thuốc đã hút hết đi, cười lạnh nói: “Tôi dò tìm được tin tức về đứa con trai này trong một người ở tầng lầu này của mọi người, rõ ràng mọi người đều biết anh ta”.
“Hùng Đông Bình.” Vẫn là Nghiêm Cẩn nói ra, cậu nghĩ mình thật sự bị những tin tức này kích động đến bị thương mất.
“Không sai, là anh ta. Nhưng mà anh ta mà tôi quen biết không phải với cái tên này”, bà ấy nhún vai: “Đối với bác sĩ X mà nói, cái tên và diện mạo chỉ giống như là phù hiệu nhãn mác, muốn thay thì thay. Tôi cũng học theo chiêu này, nên mới trốn được nhiều năm như vậy”.
Mọi người không nói thêm gì nữa, đều đợi bà ấy tiếp tục nói. Trần Bình lại lấy ra một điếu thuốc nữa, châm hút, lúc này mới tiếp tục nói: “Đứa con trai đó quả nhiên là đúng như trông đợi của bác sĩ X, có năng lực tâm ngữ vượt hơn Lỗ Cầm rất nhiều. Bác sĩ X rất vui mừng, nhưng hắn ta lại không thỏa mãn, bởi vì hắn ta cảm thấy một tâm ngữ giả có thể không đủ dùng, thế là hắn ta lại muốn Lỗ Cầm sinh tiếp nữa, lần này, hắn ta muốn sinh một đứa con gái, bởi vì Lỗ Cầm tuổi tác đã lớn, dựa vào thuyết ưu sinh học mà nói, sẽ không sinh ra được vật phẩm tốt, hắn ta nghĩ nếu như sinh được một đứa con gái, sau này nghiên cứu của hắn ta có tiến triển rồi, thì có thể sinh cho hắn ta người có siêu năng lực ưu tú hơn”.
Mọi người nghe đến mức cảm thấy muốn ọe, đây đâu phải người, mà là đồ súc sinh. Trần Bình như cảm ứng được phản ứng của mọi người, liền cười lạnh: “Mọi người nghĩ không sai, hắn ta chính là tên biến thái đáng ghê tởm. Mà trên người tôi lại đang chảy dòng máu biến thái ấy”.
Bà ấy uống một hớp nước, tiếp tục nói: “Tôi cùng cái người gọi là anh trai từ nhỏ lớn lên trong những thực nghiệm, hắn ta luôn nói hai con phải mạnh hơn một chút, mạnh hơn một chút nữa. Mà người mẹ đáng thương của tôi, vì sau khi khó sinh hạ ra tôi, thì không thể sinh con thêm được nữa, nên bị hắn ta hoàn toàn vứt sang một bên. Nhưng bà ấy không dám nói ra ngoài bởi vì hai chúng tôi đều đang ở trong tay tên biến thái này. Hắn ta rất có tiền, rất có thế lực, nhưng tôi không biết được tiền từ đâu mà đến, thế lực là gì, hắn ta không hề tin tưởng ai, không hề nói cho ai biết, đúng rồi, trong quá trình chúng tôi lớn lên, hắn cũng học được cách che giấu ý thức, cho nên chuyện trốn được sự nắm bắt ý thức tâm ngữ giả, đối với hắn mà nói, không phải là chuyện khó”.
“Người anh trai của tôi không nói rõ được là loại người gì. Anh ta rất kỳ quái, có lúc tôi cảm thấy anh ta đang giúp tôi, có lúc lại cảm thấy anh ta đang hại tôi, dù gì chúng tôi cũng không thân thiết, anh ta cũng chẳng thân với mẹ tôi. Mẹ tôi đối xử với tôi rất tốt, hai người chúng tôi là chỗ dựa duy nhất của nhau trên thế giới này, tôi dần dần lớn lên, nguy hiểm cũng từng bước từng bước đến gần, điều mẹ gặp phải năm đó khiến bà biết được, những sự việc này sẽ còn xảy ra với tôi, thế nên bà giúp tôi chạy trốn, bảo tôi chạy càng xa càng tốt. Tôi chạy được ra ngoài, gặp được Mai Khánh Hải, anh ấy tuy tính cách tương đối nhu nhược, nhưng là người đàn ông tốt, là người đàn ông tốt nhất tôi từng gặp, tôi đã yêu anh ấy, nhưng tôi vẫn còn chưa kịp thân thiết với anh ấy, thì người của bác sĩ X đã đuổi đến, truy bắt tôi, đó chính là anh trai tôi. Thế là tôi bị bắt quay về, lúc ấy tôi mới biết mẹ tôi đã bị đuổi đi, may là hắn không giết bà ấy. Vận mệnh của tôi cũng giống như mẹ tôi, trở thành mẫu thể sinh sản người có siêu năng lực để làm thực nghiệm, nhưng tôi không biết kẻ cung cấp tinh trùng rốt cuộc là ai, tôi chưa từng gặp qua, chỉ thăm dò được trong đầu bọn họ người đó là Thần tộc.”
“Thần tộc?” Lúc này mấy người đều cùng thốt ra tiếng. Trong Thần tộc làm sao lại có người nguyện ý nghe theo sự sắp xếp của bác sĩ X như thế? Hơn nữa những người thuộc Thần tộc vẫn qua lại với họ cũng chưa từng nghe nói có ai từng làm chuyện như thế này.
“Có lần tôi nghe tên biến thái đó huênh hoang, hắn ta nói mình số đỏ, nhặt được đại thần ngốc nhưng lợi hại, đại thần đó chưa có hình thể, không hiểu thế sự. Thế là hắn ta tìm cho ông ta một vỏ bọc thích hợp để ông ta dung thân, vừa rồi tôi đã nói năng lực của bác sĩ X rất lợi hại, hắn ta biết được vỏ bọc như thế nào có thể thích hợp để đại thần đó dung thân, thế là vị đại thần ngốc nghếch đó đã nghe theo sự sai khiến của hắn ta.”
Nghiêm Lạc nhíu chặt mày: “Không hiểu thế sự chứng tỏ ông ta vừa mới nhập thế. Thần tộc không có hình thể, điều đó nhất định là phong ấn giam cầm quá lâu, tinh thể chịu tổn thương nghiêm trọng. Mai Khôi nhỏ hơn Nghiêm Cẩn một tuổi, vào lúc đó, phù hợp với hai điều kiện này chỉ có một Thần”.
Tiểu Tiểu bỗng cảm thấy lạnh người: “Anh nói đến…”.
A Mặc cũng đã phản ứng lại được, bèn vỗ trán thốt lên: “Trời đất ơi”.
Trần Bình lại hút thêm một hơi thuốc nữa: “Dù gì tôi cũng không biết bố đẻ của Mai Khôi là ai. Tôi hệt như mẹ tôi, giống như đồ thực nghiệm bị làm phẫu thuật vậy. Sau khi phẫu thuật, bác sĩ X vốn dĩ cần quan tâm đến tôi xem có mang thai thành công không, nhưng lại không để ý đến tôi lắm, dường như là đại thần gì đó kia đang làm loạn, hắn ta bận xử lý tình hình bên đó, tôi không rõ lắm, khi đó tôi chỉ muốn chết. Sau đó anh trai tôi, chính là Hùng Đông Bình mà mọi người nói lại đột nhiên nói với tôi, anh ta nguyện ý giúp tôi trốn ra ngoài. Hôm đó, không biết đã xảy ra chuyện gì, cả cơ sở thực nghiệm trời long đất lở thành một mớ hỗn loạn, Hùng Đông Bình yểm hộ tôi chạy ra ngoài. Tôi mãi mãi ghi nhớ cái cảm giác khi trốn trong chỗ ngồi ghế sau xe chạy trốn ra ngoài, hôm ấy chân trời có một dải mây rực rỡ, tôi cảm thấy điều đó như đang chúc mừng cho sự tái sinh của tôi”.
Danh sách chương