Bệ Tống rất hưng phấn, đương nhiên, trong lòng hắn cũng có một chút sợ hãi! Hưng phấn là bởi vì địa vị của hắn, từ sau khi quay về từ Trường An, rốt cục đã vượt qua Gia Cát Cẩn, quang vinh nhậm chức Tấu sự Duyện sử phủ Đại tướng quân, chủ nghị Tấu sự, hiện tại, trong văn sĩ Giang Đông, ngoại trừ Trương Chiêu, Cố Ung mấy người với tư cách lão thành, cũng chỉ có địa vị của hắn là cao nhất! Nhưng điều đáng sợ hãi là vì Tôn Sách lại cử hắn đi hạ chiến thư cho Tào Tháo. Vốn loại chuyện này chính là một nhiệm vụ đắc ý. Dưới tình huống bình thường, hai quân giao chiến, không chém sứ, mà sau khi sứ giả trở về, có thể dễ dàng giành được một phần quân công! Nhưng lúc này không giống với lúc trước, Tào Tháo mới vừa bại trận nặng nề bởi tay Hứa Thành, thủ hạ tử thương vô cùng nghiêm trọng, ngay cả con lớn nhất cũng chết thảm ở bên trong thành Huỳnh Dương, lúc này hắn nhất định đang cực kỳ điên cuồng, mà hành động này của mình không khác gì nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Nếu lửa giận của Tào Tháo bốc lên, đầu của mình có thể không còn nằm yên trên cổ. Thế nhưng suy nghĩ cẩn thận thì thấy tình hình cũng chưa tới tình trạng này, chỉ cần mình cẩn thận dùng lí do thoái thác, với tính cách của Tào Tháo, một người có thể xưng hùng ở thời loạn thế, cũng có thể có đầy đủ độ lượng!

"Mời bẩm Tư Không Tào Mạnh Đức đại nhân, phụng mệnh Đại tướng quân, Tấu sự Duyện sử phủ Đại tướng quân, Bệ Tống Bệ Kính Văn, đặc biệt đến đưa thư!" Đi theo viên Hiệu úy dẫn đường, đi tới phủ Tào Tháo, Bệ Tống nói với vệ binh canh phòng.

"Đợi đấy" Cũng không hỏi lời nói, một tên vệ binh trước cửa phủ Tào lập tức đi vào phủ bẩm báo!

Không lâu sau, Bệ Tống được dẫn vào gặp Tào Tháo ở đại sảnh Tào phủ! Lúc này đầu Tào Tháo vẫn quấn một mảnh vải màu trắng, mặt mũi tràn đầy thần sắc có bệnh! Hai mắt khép hờ, thần sắc cũng cực kỳ mỏi mệt! Ở hai bên đại sảnh chính là một đám mưu sĩ! Nhưng trong đó lại không có Lưu Diệp mà Bệ Tống đã bái kiến trước kia!

"Ngươi chính là danh sĩ Giang Đông Bệ Tống Bệ Kính Văn? Tôn Sách cử ngươi tới có chuyện gì?" Tào Tháo mở mắt ra, hỏi hắn.

"Phụng mệnh Tôn đại tướng quân, đến đây đưa thư cho Tư Không đại nhân!" Bệ Tống cung kính nộp thư của Tôn Sách.

"Hả? Đại tướng quân?" Tào Tháo cười cười, nhưng hắn rất nhanh đã thu lại dáng vẻ tươi cười. Chỉ cần nhìn dáng vẻ của hắn là biết hắn rất đau đầu!

"Không biết Tôn Bá Phù trở thành tay sai của Hứa Thành từ khi nào vậy?" Trình Dục ở bên nói.

"Vị tiên sinh này miệng nói lời nhơ bẩn là có ý gì?" Bệ Tống biến sắc nói.

"Hừ. Hãy thử nghĩ xem Tôn Bá Phù đã đổi phủ của mình đổi thành ‘ Phủ Đại tướng quân’! Hắn có vẻ rất nghe lời tên gian tặc Hứa Thành này!" Trình Dục ở bên cười nói với mấy người Quách Gia.

"Ha ha ha!"

"Hừ! Bản thân tại hạ phụng mệnh đến đây hạ chiến thư! Vẫn mời Tư Không đại nhân xem trước!" Bệ Tống phát tác tính cách nóng nảy của văn nhân, hắn cả giận nói.

"Chiến thư! ?" Tào Tháo sững sờ, vội vàng mở thư của Tôn Sách ra!

"Hiện có ý chỉ triều đình, Trương Chiêu Trương Tử Bố làm Thái thú Nhữ Nam, Tôn Quyền Tôn Trọng Mưu làm Thái thú Sơn Dương, bản Đại tướng quân đích thân cầm binh hộ tống hai người nhậm chức, đích thân dùng thư thông báo Tư Không Tào công, mong mỏi Tào Tư Không sớm sai người vẩy nước quét nhà hai phủ nha, chờ đợi hai người nhậm chức! —— Hán Đại tướng quân: Tôn Sách!"

"Thằng nhãi ranh mà cũng dám bắt nạt ta?" Tào Tháo giận dữ, giơ thư lên muốn ném về phía Bệ Tống, đột nhiên động tác dừng lại,Tào Tháo quát to một tiếng, thân thể khẽ đảo về sau, hôn mê bất tỉnh!

"Chúa công!" "Chúa công!" . . . Mọi người vô cùng hỗn loạn, Bệ Tống cũng không biết làm sao. Sao Tào Tháo lại như vậy? Không chịu được đả kích!

"Ngươi trở về nói cho Tôn Sách, chúng ta nhớ kỹ ân tình này của hắn, chúng ta chờ hắn! Cút!" Sau khi bận rộn một hồi, Trình Dục rốt cục phục hồi tinh thần lại, hắn quát lên với Bệ Tống.

". . ." Bệ Tống cũng không dám trả lời. Thời điểm này hắn mà nói bất kỳ điều gì thì đều có thể mất mạng, chết, đương nhiên người thông minh là lập tức chạy trốn!

. . .

"Chư vị, " thầy thuốc từ trong phòng ngủ của Tào Tháo đi ra, nói: "Đại nhân không có việc gì, chỉ nhất thời chịu kích nên bệnh cũ tái phát té xỉu nghỉ ngơi một hồi là được!"

"Xuỵt. . ." Các mưu sĩ với nhóm võ tướng mới chạy đến đều thở phào nhẹ nhỏm.

"Chư vị, chúng ta không nên ở chỗ này quấy dầy chúa công nghỉ ngơi, " Quách Gia nói với mọi người đang vây xung quanh: "Mời Văn Nhược huynh, Công Đạt huynh, Trọng Đức huynh, còn có Tào Tử Hiếu tướng quân, Hạ Hầu Diệu Tài tướng quân, Nhạc Văn Khiêm tướng quân lưu lại một chút! Chúng ta trước tiên cần thương nghị chuyện khiêu chiến của Tôn Sách. Sau khi chúa công tỉnh lại chúng ta cũng đã có thể xuất ra biện pháp"

Mọi người thấy Quách Gia nói như vậy, cũng đều không nói thêm. Vốn khi Tào Tháo mắc bệnh, chính những người này có quyền hành quản lý văn võ, hiện tại, Quách Gia nói cũng rất hợp lý, ngoại trừ mấy người được Quách Gia nhắc đến tên, những người còn lại đều đi ra ngoài.

"Chư vị, cùng ta vào đi!" Khi thấy người đều đi hết sạch, Quách Gia sẽ đem mấy người hướng Tào Tháo trong phòng bệnh mang đến.

"Phụng Hiếu, ngươi muốn làm gì? Chúa công đang nghỉ ngơi!" Tào Nhân kéo Quách Gia lại.

"Ha ha, Tử Hiếu tướng quân, tướng quân ngài thật sự cho rằng chúa công bị kích động như vậy sao?" Quách Gia cười nói.

"Ngươi nói là. . . ?" đám người Tào Nhân nhất thời kinh ngạc không hiểu.

"Đúng vậy! Tôn Sách muốn kiếm lợi ích, chúng ta từng thua ở trong tay Hứa Thành, nhưng cũng không phải là người mà hắn có thể tới trêu chọc. Lần này chúa công muốn hắn có - đến - không - quay về!"

Sát ý hiện ra!

************************

"A... A... A.... . . !" Hứa Thành nằm ở trên chiếc ghế mới chế ra, thoải mái cười ha hả!

"Nói gì đi nữa tướng công chàng cũng là một Phiêu Kỵ Đại tướng quân, sao một chút hình tượng của mình mà cũng không chú ý?" Văn Thu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội đâm Hứa Thành một hai câu. Dù nàng cũng đang nằm trên một chiếc ghế như vậy!

"Hình dáng? Vậy đáng giá mấy đồng tiền? Hơn nữa, a...! ( lại duỗi cái lưng mệt mỏi ), nàng là nữ nhân của ta, ta cần chú ý hình dáng gì tại trước mặt nữ nhân của mình?" Hứa Thành liếc mắt nhìn Văn Thu, cười tà dị nói.

"Hừ!" Văn Thu tức giận quay trừng mắt nhìn Hứa Thành, không nói thêm gì nữa. Cho tới tận bây giờ nàng vẫn không thể thắng được Hứa Thành, đặc biệt là ở phương diện mồm mép! Tự tìm thiệt thòi vẫn không phải là tính cách của nàng!

"Này, tại sao không nói?" Hứa Thành lại tiếp tục khiêu khích!

"Nói? Tự chàng nói đi!" Văn Thu đứng dậy, quay người đi vào trong nhà.

"Đợi một chút! Tiếp tục tán gẫu một lát mà! Nàng không cảm thấy chút phong thái của một phu nhân sao?" Hứa Thành kêu gào nói.

"Tự cảm giác? Chính chàng tự cảm giác đi!" Văn Thu cầm lấy một quả táo từ trên bàn đá ở bên cạnh, muốn ném về phía Hứa Thành!"Ai!"

"Nàng làm sao vậy?" Hứa Thành vội vàng chồm dậy khỏi ghế, chạy tới dìu Văn Thu đứng lên.

"Thiếp. . . Thiếp đau bụng!" Văn Thu nói.

"Đau bụng?" Hứa Thành lại nhìn kỹ vào hai mắt nàng, suy nghĩ một chút, rồi hắn nhìn thị nữ đang chạy tới hô lên: "Nhanh đi gọi Trương Cơ tiên sinh!"

"Gọi Trương Cơ?" Văn Thu cảm thấy bụng đã dễ chịu đôi chút, chậm rãi đứng dậy nói: "Phải cho gọi cho ông ấy tới sao?"

"Nàng thì biết cái gì? Vừa nhìn là không có kinh nghiệm sống!" Hứa Thành thầm nghĩ trong lòng: trước kia Lão Tử cũng không ít lần đi tới khoa phụ sản, nhất là lúc còn trẻ! Có thể không hiểu tình huống của nàng sao? Khi một người đang trong tình trạng khỏe mạnh mà đột nhiên đau bụng, còn có khả năng gì khác? "Chàng nói ai không hiểu?" Văn Thu rất không thích khi nghe thấy Hứa Thành xem nhẹ lời của nàng!

"Nàng hiểu, nàng hiểu! Được không? Nhanh ngồi xuống đi!" Hứa Thành dìu Văn Thu, dìu nàng quay về tới ghế, nằm xuống! Tiếp đó, hắn nghiêm sắc mặt mà nói với nàng: "Nàng nằm yên một chỗ cho ta, không được lộn xộn. Sau khi Trương Cơ đến xem kỹ cho nàng rồi nói sau!"

"Chàng. . ." nhất thời Văn Thu bị Hứa Thành nói khiến uất nghẹn không thể nói nên lời. Trước kia Hứa Thành cũng không nghiêm khắc như này khi nói chuyện với nàng. Đừng thấy hai người thường thường ồn ào tranh cãi với nhau. Hãy cứ từ những tình huống đó mà thấy chưa bao giờ bọn họ gây chuyện ở những tình huống không thích hợp! Cho nên tình cảm của bọn họ hẳn không thể tầm thường! Nhưng hiện tại xem ra, lúc này Hứa Thành nói thật!

Đợi Trương Cơ sao? Phải dùng tới tông sư y học tới xem cho mình sao? Hẳn là? A.... . .

"Chúc mừng chúa công, chúc mừng chúa công! Văn phu nhân có tin vui!" Sau khi Trương Cơ xem mạch cho Văn Thu, ông ta liên tục chúc mừng Hứa Thành!

"Oa! YES!" Hứa Thành nắm bàn tay phải nắm, hung hăng đấm nhẹ vào ngực, nói "Con mẹ nó, Lão Tử rốt cục cũng có hài tử! Ha ha ha!"

"Cười cái gì mà cười?" Tuy rằng Văn Thu cũng vô cùng vui mừng, nhưng nàng vẫn cãi nhau với Hứa Thành, nàng nói: "Muốn có con trai phải không? Nếu là một đứa con gái thì sao? Xem lúc đó chàng còn cười nữa không?"

"Con gái? Sao? Chẳng lẽ nàng xem thường con gái?" Hứa Thành không chỉ khiến cho Văn Thu, ngay cả Trương Cơ cũng sững sờ, hắn nói: "Con gái tốt lắm! Con gái chính là chiếc áo bông của cha mẹ hơn nữa, ai nói con gái Hứa Thành ta không thể thành đại sự?"

"Chàng . . ?" trong vòng một ngày Văn Thu bị Hứa Thành làm chóng mặt hai lần!

"Con trai, con gái ta đều ưa thích. Đương nhiên, ta đều hiểu ý của các ngươi! Không phải là vấn đề người thừa kế sao?" Hứa Thành hưng phấn quá độ, hắn lớn tiếng nói với hai người: "Cái gì mà trưởng tử phải kế thừa, con trai trưởng kế thừa, ta mặc kệ. Nếu như không có bản lĩnh, hết thảy đi tới phương bắc khai hoang cho ta! Đương nhiên, con gái có vẻ như không thể kế thừa chỗ ngồi của ta, vậy thì sao nào? Ta để lại cho nữ nhi, nhất định sẽ nhiều hơn so với con trai! Ha ha ha! Nếu huynh đệ của chúng đều không làm được, ta đến dựa làm cho nữ nhi của ta làm đương gia!"

"Chúa công, ty chức không nghe thấy điều gì hết! Ty chức cáo lui!" Trương Cơ vốn nghe rất rõ ràng, ông ta cảm thấy Hứa Thành chính là một quân chủ tài hiền minh đức, nhưng sau khi nghe đến chỗ đó thì không chịu nổi. Để cho con gái làm "Đương gia ", chỉ sợ hiện tại không một ai có thể chấp nhận chuyện này được!

"Cáo lui cái rắm!" Hứa Thành nhận ra ngay suy nghĩ của Trương Cơ, không phải là không muốn gây tai hoạ sao?"Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi hết! Ta nói những lời này, chính là muốn ngươi tuyên truyền ra ngoài cho ta!"

"A...! . . . ?"

"Ta đã từng nói với Giả Văn Hòa, thế giới này, vũ khí lợi hại nhất chính là thời gian. Ta cho ngươi truyền việc này ra ngoài, truyền mười năm hai mươi mấy năm, nếu lâu hơn nữa thì càng tốt hơn, cho dù những người kia đều không đồng ý, thì có ích lợi gì? Đã từng nghe qua sự tích‘ ba người thành hổ ’ chưa? Lời nói dối nói qua một nghìn lượt là trở thành chân lý! Có người nghe xong ta nói sẽ lập tức phản đối. Nếu như nói lâu như vậy, mọi người nghe mà chán ghét nói không chừng sẽ đồng ý! Mặc kệ thế nào, đợi khi các hài tử của ta trưởng thành, bọn hắn sẽ đối mặt với một hoàn cảnh tương đối rộng rãi, ai làm gia chủ cũng tốt! Ha ha ha!" Hứa Thành không chút tị hiềm mà dán lỗ tai dán của mình trên bụng Văn Thu, khiến cho một Văn Thu luôn luôn to gan lớn mật cũng phải đỏ mặt, mà Trương Cơ thì vẫn còn ở trong gió lốc kinh ngạc do chính lời nói của Hứa Thành tạo nên, làm như không thấy đối với tình hình xấu hổ ở trước mặt!

"Chúa công, ngài nghĩ rất đơn giản. Người thừa kế vốn cũng không phải dễ dàng lựa chọn. Đến lúc đó cũng không phải chỉ nói như vậy mà xong!" Trương Cơ thấy không có nguy cơ, ngẫm lại Hứa Thành đối xử với chính mình vô cùng không tệ, vì vậy mà ông ta lên tiếng khuyên ngăn.

"Về sau, con của ta, đều phải tự mình lưu lạc một phen, có bản lĩnh thì để lại họ Hứa, không có bản lĩnh theo họ mẹ, cả đời không được lấu lại họ Hứa, vĩnh viễn không có quyền kế thừa! Như vậy được chưa!" Hứa Thành đảo mắt một vòng, nói.

"Vậy còn hài tử của hài tử đó thì sao? Hơn nữa, nếu là có nhiều con cháu bản lĩnh thì sao? Nếu bọn chúng tranh giành với nhau chẳng phải càng hỏng bét sao?" Văn Thu càng cảm thấy sốt ruột trước thay cho hậu bối.

"Con cháu đều có phúc của con cháu, có bản lĩnh có thể nắm giữ sự tình ở trong tay, không sợ không nắm bắt được. Huyết mạch của Hứa Thành cũng không bị diệt, sợ cái gì? Ta không cho rằng cái gì mà vạn năm hay không vạn năm!" Hứa Thành bất mãn nói.

"Tốt rồi, mặc kệ đứa con này là con trai hay là con gái, ta đều ưa thích, ta muốn dạy tất cả bản lĩnh của mình cho nó, ha ha ha!" Hứa Thành cười ha hả!

Trong câu nói đó của Hứa Thành, Hứa Thành với Văn Thu, còn có Trương Cơ, đều không ngờ rằng, đứa bé này của Văn Thu chính là một đứa con gái. Mà nữ nhi này, bởi vì Hứa Thành được dạy bảo, cùng với mẫu thân là Văn Thu, sinh ra đã không giống người thường, về sau, chỉ huy hải quân ra khỏi Nam Hải, vì vương triều Hứa thị thăm dò được một vùng đất đai rộng lớn, cũng đẩy mạnh tuyến đường an toàn một mực đến tận Thiên Trúc. Với công tích này, được đời sau xưng là "Nam Hải công chúa" ! Còn để lại cho người đời sau vô số câu chuyện động lòng người! Mà ở đời sau của nàng, nàng còn lấy thân phận đệ nhất trưởng lão của Hứa thị gia tộc, ba lượt chọn lựa người thừa kế Hứa thị vương triều, cũng ứng nghiệm với tính toán"Gia trưởng" của Hứa Thành!

*************

Vẫn trên cái ghế nằm, Hứa Thành ngồi đong đưa ở trên ghế, miệng không ngừng lầm bẩm những câu ca dao mà mọi người tuyệt đối không thể hiểu, tâm tình đang vui sướng tới mức không ngôn từ nào có thể diễn tả! Chỉ đến khi có tuổi tác, mới sẽ biết một đứa bé là trọng yếu đến cỡ nào!

Thật vất vả xử lý xong chuyện của Văn Thu, Hứa Thành lại nhận được một tin tức, Từ Thứ đến rồi! Vốn Hứa Thành cũng không muốn gặp mặt Từ Thứ ngay, nhưng vì một phút cao hứng, hắn vừa mới bái kiến lão mẫu Từ Thứ, người mới được đưa đến!

"Chúa công, Từ Thứ đến rồi!" Vệ binh đi vào đưa tin.

"Mời hắn vào!" Hứa Thành nói.

Từ Thứ đi đến, tuy rằng biểu hiện của hắn rất thản nhiên, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút khẩn trương. Hứa Thành không phải như Lưu Bị. Tuy rằng tên tuổi Lưu Bị không nhỏ, nhưng nói thật, Lưu Bị hắn không có công tích mà có thể lấy ra khi tiếp kiến người khác! Đối với người khác cũng không thể tạo ra lực uy hiếp lớn, nhưng Hứa Thành hoàn toàn không giống với Lưu Bị. Chỉ cần hắn tùy tiện lấy ra một chút, cũng đã đủ cho người khác cảm thán cả nửa ngày!

"Đây là Hứa Thành sao?" Cách sân nhỏ, từ rất xa Từ Thứ đã nhìn thấy Hứa Thành nằm ở một loại đồ vật cực kỳ kỳ quái giống như một cái ghế, có thể lay động lên xuống, thần thái nhàn nhã! Thật sự không thể nhìn ra bóng dáng của đệ nhất bá chủ phương bắc!

"Từ Thứ bái kiến Hứa tướng quân!" Từ Thứ đi đến bên cạnh Hứa Thành, chắp tay làm lễ!

"Tới rồi sao ?" Hứa Thành vẫn nhắm mắt, hắn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ tay vào một cái ghế nằm khác, nói: "Ngồi!"

". . ." Từ Thứ ngơ ngác một chút, nhưng hắn có phản ứng rất nhanh, hắn cẩn thận từng li từng tí mà ngồi xuống chiếc ghế nằm, chỉ chốc lát sau, hắn lập tức có cảm giác rất kỳ diệu, thảnh thơi mà đung đưa.

Hứa Thành không nói chuyện, hắn vẫn cứ một mực nhắm hai mắt, một mực đong đưa. Ngay từ đầu Từ Thứ cũng chờ Hứa Thành nói chuyện, nhưng trong chốc lát Hứa Thành vẫn không lên tiếng, hắn cũng mặc kệ, phối hợp hưởng thụ! Nhưng hắn vẫn không dám nhắm mắt, chỉ còn biết quan sát cảnh sắc trong nội viện.

Kỳ thật, Hứa Thành cũng nghĩ suy nghĩ tìm biện pháp để có thể khiến cho Từ Thứ an tâm phucjvuj hắn, nhất là hiện tại tên tuổi Từ Thứ cũng nổi danh khắp thiên hạ! Trong cuộc chiến Uyển Thành cùng Trương Lỗ, Trương Vệ tiến hành, bởi vì Trương Vệ tử thủ không ra, mà Uyển Thành chắc chắn khó đánh, Lưu Bị lại vừa mới tổn thất rất nhiều quân mã, Trương Phi với Hoàng Trung cũng cùng bị thương tổn ở trong tay mấy người Vương Việt, tạm thời không thể ra chiến! Cho nên, khi đó, người duy nhất mà Lưu Bị có thể dựa vào chỉ có một mình Từ Thứ! Từ Thứ cũng không khiến cho Lưu Bị thất vọng. Từ Thứ mấy lần phái người đánh nghi binh Uyển Thành, lại để cho Trương Phi với Hoàng Trung giả vờ thân thể hoàn hảo, xuất hiện trong trận ở ngoài thành, khiến cho Trương Vệ không dám tùy tiện ra khỏi thành nghênh chiến. Sau đó, Từ Thứ lại khiến cho binh mã Trương Vệ tổn thất hơn phân nửa, giả truyền tin tức vào Hán Trung là bị quân Hứa Thành vây khốn trên một ngọn núi! Bởi vì Hán Trung xa xôi, không thể nhận được tin tức chính xác, Từ Thứ lại cho đẩy mạnh tốc độ truyền tin tức, Trương Lỗ nghe nói mình thân đệ đệ tình huống nguy cấp, đành phải phái kị binh nhẹ đến giúp, nhưng mới ra khỏi Hán Trung đã gặp phải phục kích mà Từ Thứ an bài, Hán Trung chỉ vẹn vẹn có một đội quân kị binh nhẹ, bị tổn thất hầu như không còn. Về sau, Từ Thứ lại phái người giả mạo đội kỵ binh này, dẫn xuất Trương Vệ, rồi dùng phục binh đại phá! Uyển Thành đã rơi vào tay Lưu Bị như thế đó! Nhưng bởi vì binh quyền ở trong tay Khoái Lương, không lâu sau Lưu Bị đã bị Lưu Biểu triệu về Tương Dương!

"Uống rượu không?" Hứa Thành rốt cục mở mắt, hắn vẫn nằm ngửa ở trên mặt ghế, nhìn Từ Thứ hỏi.

"Hết sức vinh hạnh!" Từ Thứ vội vàng đáp.

"Hãy mang một vò rượu ngon do chính tay ta làm tới!" Hứa Thành hướng vệ binh ở phía xa hô lên, sau đó hắn lại nói với Từ Thứ: "Hôm nay ta cao hứng, mời ngươi uống loại rượu ngon nhất hiện tại!"

"Tốt nhất?" Từ Thứ thoáng nở nụ cười, hắn không tin!

"Ai! Ngươi là người thứ…, ta, Lư Thực, Dương Bưu. . . là người có thể uống loại rượu này. Ngay cả mấy người Dương Nhị cũng không biết ta có loại rượu ngon này! Biết không?" trên mặt Hứa Thành hiện lên dáng vẻ "Tiểu tử ngươi có lãi".

"Vậy tiểu nhân sẽ cẩn thận nếm thử loại rượu ‘ tốt nhất ’ này!" Từ Thứ cũng mạnh mẽ nhấn mạnh, hắn cười nói.

"Ngươi lợi hại! Uyển Thành chắc chắn như vậy thế mà vẫn bị ngươi tính toán phá được! Trương Lỗ bị ngươi làm hại thảm rồi!" Nói thì nói như thế, nhưng trong giọng nói Hứa Thành luôn luôn có chút cảm giác hả hê!

"Không dám! So với Hứa tướng quân, tiểu nhân còn kém xa lắm!" Từ Thứ cẩn thận đáp.

Rượu lấy ra, vệ binh châm một ly cho Từ Thứ! Ngửi thấy mùi rượu đậm đà, Từ Thứ rốt cục bị hấp dẫn, hắn bưng chén rượu lên, cẩn thận nhấp một ngụm!

"Hảo tửu!" Từ Thứ quát to một tiếng!

"Đã tin tưởng!" Hứa Thành cười nói.

"Tin tưởng!" Từ Thứ lập tức uống cạn chén rượu, không nói thêm gì nữa.

"Ha ha!" Hứa Thành nhìn thấy biểu hiện của Từ Thứ, hắn bật cười lớn, lại nằm xuống, nhắm mắt lại.

. . .

Từ Thứ rất khó vượt qua!

Hắn rốt cuộc biết vì cái gì Hứa Thành lúc nào cũng có thể thắng! Dựa thế thành đại sự!

Hắn vừa tới Lạc Dương không bao lâu, còn không cả kịp nói chuyện với mẫu thân nhiều, đã bị Hứa Thành cho gọi đến! Đã nhiều năm như vậy, hắn một mực không thể làm trọn phận hiếu với mẫu thân. Lúc này thật vất vả mẹ con mới gặp nhau, vậy mà không thể tâm sự, điều này làm cho hắn, một hiếu tử làm sao có thể không nóng lòng?

"Hứa tướng quân, nếu ngài không có chuyện, tiểu nhân cáo lui trước!" Không thể đợi được, Từ Thứ cũng không muốn để cho mẫu thân lo lắng cho mình, hắn đứng dậy nói với Hứa Thành.

"Đồng ý ta một việc, ta để cho ngươi đi!" Hứa Thành thừa cơ ra tay khai đao!

"Tiểu nhân sẽ không đối đầu với Lưu sứ quân!" Khi Từ Thứ đến hắn cũng đã biết mình nhất định phải làm việc cho Hứa Thành, hắn cũng sớm đã nghĩ kỹ lí do thoái thác!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện