Một chuyến này của Ngọc Thiên Lưu, tới như gió, tới mau đi cũng nhanh, tuy không thật sự đánh nhau tổn hư tài sản vật chất, nhưng lại chôn xuống hạt giống bất an trong lòng các đại tiên môn.

Ngọc Thiên Cơ nghĩ cũng rộng rãi thẳng thắn, thấy tiên minh đại hội này đã không thể tiếp tục, trực tiếp tuyên bố giải tán, cho các đại Tiên Chủ cùng các tu sĩ thủ hạ về trướng của mình, ngày kế lại gặp.

Các đại tiên môn đều có một bụng nói muốn cùng nhau thảo luận, đương nhiên cung kính không bằng tuân mệnh.

Chỉ sau chốc lát, nguyên bản hội trường đầy người, cũng chỉ dư lại mặt đất hoang vu, liếc mắt có thể nhìn thấy vô số tiên trướng, song một tu sĩ lẻ loi cũng không có.

Ngọc Thiên Cơ đứng trên tế đàn trống không, thoạt nhìn có chút cô đơn.

"Tiên Chủ không cần lo lắng quá mức." Lý Việt Bạch đi đến bên người y, ghé vào tai thấp giọng nói: "Ngay từ đầu, mục đích tổ chức tiên minh đại hội của ngươi không phải là khiến Ngọc Thiên Lưu xuất hiện sao? Hiện tại hắn bị dẫn ra rồi, sao lại sợ vậy? Nên tập trung tinh thần đối phó mới phải."

"A." Ngọc Thiên Cơ cúi đầu nhìn chằm chằm nén hương trong tay, hương đã được châm lửa từ lâu, cháy được một nửa, y cứ vung vẩy như vậy, làm tro hương rơi xuống ào ào.

Lúc này Lý Việt Bạch mới nhận ra vẻ mặt y có chút không thích hợp.

"Sao vậy? Tiên Chủ bệ hạ?" Lý Việt Bạch cười trêu: "Sao bỉ nhân lại cảm thấy, từ khi màn tiên trướng này bắt đầu, ngài lại có điểm không thích hợp vậy? Quả thật là bị Thiên Lưu quân dọa sợ sao?"

"Không phải." Ngọc Thiên Cơ lẩm bẩm, không chịu ngẩng đầu.

Thường ngày khóe miệng y luôn cong cong, trên mặt mang theo nụ cười đùa giỡn người khác, thế nhưng hiện tại, miệng bẹp bẹp, mặt cũng có chút ủ rũ, một bộ dáng bị ủy khuất.

"Rốt cuộc làm sao vậy?" Lý Việt Bạch nhìn bộ dáng buồn cười này của y, không nhịn được duỗi tay sờ sờ đầu.

"Cũng không có gì, chỉ là ta phát hiện, cảm giác bị người vu tội cũng không dễ chịu gì." Ngọc Thiên Cơ lẩm bẩm.

Lý Việt Bạch không biết nên trả lời câu hỏi vô nghĩa của y như thế nào, đành phải ôn nhu nói: "Từ lúc ngươi xuyên qua đây, còn thiếu người mắng sao? Tại sao lại đột nhiên không chịu nổi?"

"Không giống nhau." Ngọc Thiên Cơ nghiêm túc nghĩ nghĩ: "Bọn họ mắng ta hành vi phong lưu phóng đãng, đó đều là sự thật, không cảm thấy ủy khuất, nhưng mà cấu kết Ma giáo... Tại hạ thực sự khinh thường làm loại chuyện này..."

Y vừa nói như vậy, Lý Việt Bạch không nhịn được nhớ tới nguyên chủ Mục Thanh Ninh.

Chỉ có thể nói, may mắn là hiện tại Ngọc Thiên Cơ làm Tiên Chủ nên có thời gian giảm xóc, nếu đổi thành tu sĩ Côn Luân khác bị nghi ngờ cấu kết với Ma giáo, chỉ sợ đã sớm bị tu sĩ Côn Luân đánh chết.

Phái sau, nhóm vệ sĩ nhìn nhìn nhau, lập tức hành lễ, nói: "Tiên Chủ, thuộc hạ tâm như thiết thạch (sắt đá), tuyệt đối trung tâm với ngài, tuyệt đối sẽ không trúng kế phản gián của kẻ xấu Ma giáo!"

"Đa tạ chư quân." Lúc này Ngọc Thiên Cơ mới vừa lòng, lẩm bẩm dùng tóc cọ lòng bàn tay Lý Việt Bạch.

Lý Việt Bạch cảm thấy nuôi Tiên Chủ không khác nuôi mèo là mấy, đều thích được dỗ dành.

Bóng đêm buông xuống, trên Bạch Ngọc than một mảnh yên tĩnh, chỉ có mỗi đỉnh tiên trướng ẩn ẩn lộ ra ánh sáng.

Ngọc Thiên Cơ là chủ nhân, nhưng không bỏ khách nhân ở lại trở về trong núi Côn Luân nghỉ ngơi, đành ở trong tiên trướng của mình.

Tiên trướng không nhỏ, số tu sĩ phụ trách hộ vệ trong trướng vậy là đủ rồi, nhưng Lý Việt Bạch vẫn cảm thấy không an tâm, liền kêu Khương Thiếu Anh tới, muốn hưởng ké ánh sáng nhân vật chính của gã, làm thế cục trở nên an toàn hơn một chút.

Chính là chờ Khương Thiếu Anh tới, Lý Việt Bạch bỗng nhiên ý thức được --- cái gọi là vòng sáng nhân vật chính, chỉ bao phủ lên bản thân vai chính, người bên cạnh vai chính ngược lại càng có khả năng gặp nguy hiểm...

"Hệ thống, rốt cuộc ta có nên mang theo đồ đệ bên người không?" Nghĩ tới nghĩ lui không biết nên lấy hay bỏ, đành phải hỏi hệ thống.

"Ký chủ, có phải ngài khẩn trương quá rồi không?" Hệ thống dở khóc dở cười: "Ngài quá mẫn cảm với nguy hiểm, thế cục hiện tại rất an toàn, sẽ không có cái gì nguy hiểm đến sinh mệnh."

"Ngọc Thiên Lưu đã tới khiêu khích, còn nói là an toàn?" Lý Việt Bạch nhíu mày.

Nghĩ lại, lại cảm thấy hệ thống nói rất có lý, nếu Ngọc Thiên Lưu áp dụng thủ đoạn bôi nhọ, vậy nhất định sẽ bôi nhọ, không có khả năng thay đổi lộ tuyến, cho nên, không cần lo lắng đột nhiên có người xâm nhập vào trướng ám sát.

Trong lòng Khương Thiếu Anh chất đầy căm phẫn chuyện sư phụ mình cùng Ngọc Thiên Cơ bị bôi nhọ, tuy gã không thích Ngọc Thiên Cơ, nhưng cũng tin tưởng y thật lòng chống lại Ma giáo, vô cùng khinh thường âm mưu của Ngọc Thiên Lưu.

Lý Việt Bạch cũng lười bảo gã đi, liền cho gã ở lại.

Lúc canh hai, ngoài tiên trướng có khách tới chơi.

Nhóm hộ vệ cẩn thận cho khách nhân tiến vào --- là hai người, đi đầu là nam tử dáng người cao gầy, tướng mạo âm ngoan, trên mặt treo nụ cười giả tạo, phía sau gã là một thanh y nữ tử đeo khăn che mặt --- đúng là Ngụy Tỉnh Hào cùng con gái gã, Ngụy Thiên Thiên.

Khương Thiếu Anh đứng phía sau Lý Việt Bạch, vừa thấy Ngụy Thiên Thiên đi đến, tâm thần không khỏi rung động, vội vàng nhỏ giọng nói với Lý Việt Bạch: "Sư tôn, chính là người lần trước cứu ta..."

Lý Việt Bạch hơi gật đầu, chuyện này hắn cũng từng chứng kiến, ấn tượng sâu đậm.

Chính là hiện tại, tại sao lại thấy biểu tình của đồ đệ nhà mình không đúng lắm.

Khương Thiếu Anh nhìn thấy Ngụy Thiên Thiên tiến vào, đầu tiên là hưng phấn kích động, sau đó đột nhiên an tĩnh lại, sau nữa lại bắt đầu rối rắm, biểu tình trên mặt cực kỳ phong phú, trong đầu không biết suy nghĩ cái gì.

Ngụy Tỉnh Hào với Ngọc Thiên Cơ khách sáo một trận, chưa nói vài câu, liền không chờ nổi đi vào chủ đề chính.

Ngụy Tỉnh Hào xoay chén trà trong tay, chậm rãi nói: "Thiên Cơ quân cùng Thiên Lưu quân là thân huynh đệ, quả thực muốn nháo đến không thể đội trời chung sao?"

Ngọc Thiên Cơ cười nói: "Thật ra ta rất mong có thể huynh hữu đệ cung, chính là Ngụy huynh cũng thấy, huynh trưởng tìm mọi cách vu tội ta trước mặt các đại tiên môn, ý đồ cực kỳ rõ ràng, chỉ sợ cho dù ta nhớ tình nghĩa huynh đệ, huynh trưởng cũng sẽ không nhớ."

Ngụy Tỉnh Hào nói: "Ngày đó Thiên Cơ quân dự định làm thế nào? Định quỳ xuống nhận tội với huynh trưởng thật sao?"

"Tuyệt đối không có khả năng." Ngọc Thiên Cơ nổi giận.

Lý Việt Bạch ở một bên nhìn Ngọc Thiên Cơ, nhìn ra được vài tia ủy khuất trong biểu tình nổi giận đùng đùng của y.

Ngụy Tỉnh Hào thở dài: "Việc này nên kết thúc thế nào đây..."

"Thị phi tự khắc sẽ được chứng minh, chỉ cần mấy ngày chân tướng sẽ tự rõ." Ngọc Thiên Cơ uống một ngụm trà, bình tĩnh trở lại: "Phải chăng Ngụy huynh cũng tin lời đồn của yêu nhân Ma giáo?"

"Tại hạ, đương nhiên là không tin." Ngụy Tỉnh Hào lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường: "Không bằng nói, tại hạ cũng không để ý loại đồn đại này."

"Không để ý?" Ngọc Thiên Cơ bắt được trọng điểm của gã.

"Nếu Thiên Cơ quân không cấu kết với Ma giáo, vậy tự nhiên thẳng thắn vô tư, là danh môn chính phái." Ngụy Tỉnh Hào nói, sau đó đè thấp âm thanh, nói ra nửa câu sau: "Nếu Thiên Cơ quân thật sự đúng như lời đồn, cấu kết với Ma giáo, vậy tại hạ càng bội phục."

"Ngụy tiên trưởng, lời này sai rồi." Lý Việt Bạch ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở.

"Cũng không phải sai." Ngụy Tỉnh Hào nhìn trong trướng một chút, cười nói: "Nơi này không có người ngoài, cần phải nói rõ ràng --- tại hạ đối với Thiên Cơ quân thực sự bội phục, cho dù ngài cùng Ma giáo có tư tình, tại hạ cũng nguyện ý cùng ngài sóng vai hiệp lực."

"Ta tuyệt không cấu kết với Ma giáo." Thanh âm Ngọc Thiên Cơ lạnh lùng: "Nhưng là, hảo ý của Ngụy huynh, ta cũng không đành lòng cự tuyệt."

"Quả là sảng khoái." Ngụy Tỉnh Hào gật đầu.

"Không biết Ngụy huynh định giúp ta như thế nào? Huynh có thượng sách?"

"Rất đơn giản." Ngụy Tỉnh Hào nói: "Phái ra nhân mã, chặn giết Thiên Lưu quân."

"Tội của huynh trưởng không đến nỗi phải chết, chỉ sợ có chút không ổn." Ngụy Thiên Cơ thở dài.

Vốn dĩ Khương Thiếu Anh chỉ an an tĩnh tĩnh ngồi nhìn Ngụy Thiên Thiên, Ngụy Tỉnh Hào cùng Ngọc Thiên Cơ hàn huyên cái gì cũng không chú ý, chính là một câu "Tội không đáng chết" của Ngọc Thiên Cơ vẫn lọt vào tai gã.

Sắc mặt Khương Thiếu Anh đột nhiên thay đổi, hận không thể trực tiếp vạch trần hành vi phạm tội của Ngọc Thiên Lưu ra một năm một mười.

"Ha ha ha ha ha ha..." Ngụy Tỉnh Hào cười to: "Vốn dĩ ta cho rằng Thiên Cơ quân hữu mưu hữu dũng, không ngờ cũng có lòng dạ đàn bà! Hóa ra ta nhìn lầm!"

"Tiên Chủ!" Khương Thiếu Anh rốt cuộc nhịn không được, tiến lên hành lễ nói: "Tội của Thiên Lưu quân đích xác không thể tha thứ, hắn lạm sát kẻ vô tội, đáng bị thiên đao vạn quả!"

"Nếu không có chứng cứ phạm tội xác thực, vậy không thể dễ dàng kết luận." Ngọc Thiên Cơ thở dài: "Nếu quả thực là bằng chứng như núi, ta đây cũng nguyện cùng Ngụy huynh hợp tác."

"Đây mới là khí phách của Tiên Chủ Côn Luân." Ngụy Tỉnh Hào cười nói.

"Nếu ta chỉ biết nhận lấy hảo ý của Ngụy huynh, không biết hồi báo, vậy hình như không phải việc nên làm." Ngọc Thiên Cơ cũng cười nói: "Không biết ta có thể giúp Ngụy huynh chuyện gì?"

Ngụy Tỉnh Hào chuyển mắt về phía nữ nhi nhà mình.

Sau khi Ngụy Thiên Thiên đi vào trướng, liền an an tĩnh tĩnh ngồi trước án, không nói lời nào, nàng đeo một chiếc khăn che mặt, ngay cả đôi mắt cũng che khuất, không biết đang suy nghĩ gì.

"Nghe nói Thiên Cơ quân chưa đón dâu." Ngụy Tỉnh Hào nói: "Tiểu nữ đang đúng tuổi xuân, cũng chưa hứa thân."

"Được Cúc Lăng tiên sơn coi trọng, đúng là vinh hạnh của ta." Ngọc Thiên Cơ cười nói.

"Thiên nhi, gỡ khăn che mặt xuống." Ngụy Tỉnh Hào trầm giọng nói.

Ngụy Thiên Thiên không hề động.

Câu nói này của Ngụy Tỉnh Hào nghiêm khắc lại vô tình, rõ ràng là coi nàng trở thành một cái công cụ, không hề có một chút thân tình.

"Nếu quý thiên kim không muốn, Ngụy tiên trưởng cần gì phải khó xử." Lý Việt Bạch nói.

Ngụy Tỉnh Hào không để ý đến câu hòa giải này của hắn, gã nóng lòng muốn nữ nhi mình đính hôn với Ngọc Thiên Cơ, một mặt bức bách.

Ngụy Thiên Thiên rốt cuộc không chịu nổi, đột nhiên kéo khăn che mặt xuống.

"Phụ thân, ta không muốn gả." Nàng nhìn chằm chằm Ngụy Tỉnh Hào, gằn từng chữ một.

"..." Ngụy Tỉnh Hào không ngờ nữ nhi luôn thuận theo, thế nhưng đột nhiên lại phản bội, khiến mình không có đường xuống, trong lúc nhất thời giận không nói nên lời.

Với sự khôn khéo của Ngụy Tỉnh Hào, gã đã sớm nhìn ra được, nữ nhi đã sớm nhận mệnh, thời điểm mình tới, cũng nhìn ra được nàng nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không ngờ không biết đột nhiên trúng tà gì, thế nhưng lại thay đổi lớn đến vậy.

Ngụy Thiên Thiên bình tĩnh lui về sau một bước.

Kỳ thật nàng cũng không biết tại sao mình lại xúc động như thế, lại làm trò trước mặt nhiều người như vậy, nói lời thật lòng không muốn gả cho Ngọc Thiên Cơ.

Có lẽ nguyên nhân là do thiếu niên kia ở đây.

Nàng vừa tiến vào liền thấy thiếu niên kia quan khăn che mặt, nhớ tới những lời gã từng nói với mình, bất tri bất giác liền có dũng khí.

"Thiên nhi, ngươi muốn phản bội phụ thân sao?" Ngụy Tỉnh Hào thấy nữ nhi từng bước lui về phía sau, trong lòng không khỏi thêm tức giận, ánh mắt càng thêm âm ngoan, tay như ưng trảo vươn ra, bắt lấy bả vai nàng, muốn kéo nàng trở về.

Một trận gió lạnh thổi qua, thân hình Khương Thiếu Anh di chuyển, gã đột nhiên xông lên trước, bảo hộ Ngụy Thiên Thiên ở phía sau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện