Thời điểm chân trời dần sáng, khắp Côn Luân phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
Kết giới ở tám tòa sơn môn, trong nháy mắt đồng thời mở ra.
Vô số ma vật giương nanh múa vuốt điên cuồng dũng mãnh xông vào trong kết giới, cùng với độc khí độc trùng.
Ma giáo áp dụng thủ pháp cường công thích hợp nhất với tình huống hiện giờ, hy vọng có thể một lần đánh tan Côn Luân.
May mà, bên Côn Luân cũng đã sớm chuẩn bị.
Các tu sĩ đã sớm bày tốt trận hình, hết sức tập trung tại sơn môn, một khắc sơn môn bạo liệt kia, lập tức nâng trường kiếm trong tay đâm tới, đồng thời, bùa chú được tung ra liên tục như tuyết, hình thành kết giới mới phong tỏa khí độc.
Cho dù Ma giáo có thủ đoạn thiên biến vạn hóa, cũng không có khả năng thoát khỏi kịch bản vốn có, mà kịch bản, đều sớm được Mục Thanh Ninh nhớ thuộc lòng.
Sắc mặt Vạn Quảng Lưu hung ác đứng thẳng trên phi kiếm, bên người là hộ vệ đông đảo vờn quanh, trường đao trong tay ra khỏi vỏ, lạnh lùng sắc bén chỉ huy các tu sĩ phía dưới.
Tám tòa sơn môn, có tám người chỉ huy, hiệu lệnh như sơn, không ai dám phản kháng.
Công kích đợt một, Côn Luân dựa vào bố trí chặt chẽ chu đáo, ngăn cản thành công.
Mới đầu các tu sĩ còn có chút sợ hãi, nhưng sau khi chém giết ma vật, dần dần yên lòng, sĩ khí cũng tăng vọt.
"Này, sư đệ, nhìn phía sau." Có tu sĩ lặng lẽ nói với tu sĩ bên cạnh: "Phượng hoàng đang nhìn chúng ta."
Trước khi trận chiến bắt đầu liền có người phát hiện, sau một cây tiên thụ cao cao có một con phương hoàng đậu ở đó, nó không phát ra tiếng kêu, chỉ ở đó lẳng lặng đứng nhìn các tu sĩ, ngẫu nhiên lượn một vòng xuống dưới, cũng không quấy rầy tình hình chiến đấu.
"Chớ phân tâm! Tập trung chiến đấu!" Vạn Quảng Lưu giận dữ hét.
Các tu sĩ không dám nhìn lại phượng hoàng, nhưng đáy lòng nhiều hơn một tầng an tâm.
Bọn họ đều nhận được mệnh lệnh, nếu phượng hoàng bay ra chỉ huy, vậy là ý của Tiên Chủ cùng tế tửu đại nhân, nhất định phải nghe theo.
Hiện tại phượng hoàng không có bất luận động tác gì, vậy nghĩa là chiến cuộc vẫn ổn, không tới phiên Tiên Chủ cùng tế tửu đại nhân ra tay, chỉ cần nghe theo người chỉ huy hiện tại là đủ rồi.
Hai mắt Lý Việt Bạch vẫn gắt gao nhắm chặt, mồ hôi lạnh dọc theo cổ chảy xuống.
Bốn cái màn hình trước mắt đều phát sinh chiến đấu kịch liệt, mà hắn, muốn cẩn thận quan sát từng cái, không thể phân tâm.
May mắn, hai canh giờ qua, Ma giáo không chiếm được tiện nghi gì.
"Mục Thanh Ninh!" Thân thể bị người lay động mãnh liệt, Lý Việt Bạch rùng mình một cái, mới ý thức được mình đang ở nơi nào --- là ở vách núi lạnh băng, bên người ngoại trừ Ngọc Thiên Cơ thì không có ai khác.
Người lay mình, đương nhiên là Ngọc Thiên Cơ, thanh âm nghe thực nôn nóng.
"... Ta không có việc gì." Hắn không mở mắt, chỉ mở miệng an ủi.
"Không có việc gì?" Ngọc Thiên Cơ ngồi xuống, nắm chặt bàn tay lạnh như băng của Lý Việt Bạch: "Ngươi thật nên nhìn bộ dáng hiện tại của chính ngươi, nói không có việc gì, ai sẽ tin?"
Vách núi là đá Huyền Vũ nhẵn bóng màu đen nhánh, Lý Việt Bạch ngồi phía trên, làn da càng thêm vẻ tái nhợt, một đầu tóc trắng không biết xõa ra khi nào, giống như được khắc từ băng tuyết mà thành, môi cũng không hề có huyết sắc.
"Tình hình chiến đấu tại tiền tuyến vẫn tốt, ta đương nhiên không có việc gì..." Lý Việt Bạch còn chưa chỉ huy, dành một chút tâm tư báo cáo tình hình chiến đấu với Ngọc Thiên Cơ.
"Nếu tình hình chiến đấu vẫn tốt, nên để cho người chỉ huy ở sơn môn chỉ huy, trước mắt ngươi có thể chặt đứt thông linh với phượng hoàng, bằng không hao tổn sẽ rất lớn." Ngọc Thiên Cơ nói.
"Không thể, ta là tế tửu của Côn Luân, không thể có chút sơ sẩy." Thanh âm Lý Việt Bạch giống như vọng tới từ một nơi rất xa: "... Đến rồi."
"Cái gì đến?" Ngọc Thiên Cơ vội vàng hỏi.
Chính là Lý Việt Bạch không trả lời, chỉ nắm chặt tay.
Chiến cuộc thay đổi.
Ngay từ đầu, tu sĩ Côn Luân còn có thể chống cự thoải mái, nhưng Ma giáo thấy tình thế không ổn, đẩy nhanh tốc độ tiến công, ỷ vào đạo pháp tàn ác, một bước đi lên một bước giết.
Tuy bên Côn Luân trạng huống khai chiến không tồi, nhưng dù sao cũng không phải quân tinh nhuệ, thời gian dài, điểm yếu trong đạo pháp cùng kiếm thuật dần dần hiện ra, dần dần lực bất tòng tâm.
Mà tinh lực của người chỉ huy cũng không phải là vô hạn, cho dù Vạn Quảng Lưu có đạo pháp cao cường, gã vừa nghênh chiến vừa chỉ huy liên tục hai canh giờ cũng bắt đầu phạm phải sai lầm.
Gã đã như thế, mấy người chỉ huy ở sơn môn khác cũng dần không giữ được.
Bọn họ xem như lực lượng xuất sắc ở Côn Luân hiện giờ, nhưng vẫn không đủ, không thể đánh đồng với năng lực cùng kinh nghiệm của Mục Thanh Ninh, gặp phải vài trạng huống ngoài dự đoán liền không thể ứng đối.
Nhóm giáo đồ Ma giáo trong lòng mừng thầm, ào ào vận khởi tà chú, dũng mãnh xông về phía sơn môn.
"Không xong..." Các tu sĩ Côn Luân âm thầm kêu không tốt, vội vàng cản lại, lại thấy quân địch thế tới rào rạt, không thể ngăn trở.
Đúng lúc này, bầu trời sau lưng các tu sĩ truyền đến một tiếng kêu.
Là phượng hoàng.
Cánh chim lung linh rực rỡ mở ra, không trung u ám nháy mắt được chiếu sáng.
Các tu sĩ lập tức rung động.
Bọn họ đều biết trận chiến mở màn kia, dưới sự chỉ huy của phượng hoàng mà giành được thắng lợi, cho nên lúc này, nhất định có thể thắng.
Lý Việt Bạch cau mày, hô hấp cùng nhịp tim đều rối loạn.
Hắn đồng thời điều khiển bốn con phượng hoàng bay lên, dùng phương hướng phi hành cùng tiếng kêu thanh thúy rõ ràng chỉ huy các tu sĩ tùy cơ ứng biến, bố trí trận hình.
Hiệu quả tuyệt hảo, sĩ khí của các tu sĩ tăng cao, xông vào nhanh chóng tiêu diệt hơn nửa nhóm giáo đồ Ma giáo... Nhưng mà, cứ chỉ huy như vậy, thật sự rất đáng sợ.
Bốn cái màn hình trước mắt điên cuồng xoay tròn, biến hóa, đầy mắt là ánh lửa của pháp thuật bị phá vỡ.
Trong đầu trời đất quay cuồng, ngực bị một trận nôn nao đè nén.
Sau đó hắn cảm giác thân thể bị người ôm lên, có tay ai đó dán lên ngực mình.
Ngọc Thiên Cơ lớn như vậy nhưng chưa từng chăm sóc cho người khác, bản lĩnh chăm sóc bản thân cũng là rối tinh rối mù.
Cho nên, khi đối mặt với vẻ mặt thống khổ của tế tửu đại nhân, trong lúc nhất thời y chẳng biết nên làm gì.
Cuối cùng, y chỉ có thể miễn cưỡng nâng hắn khỏi mặt đất, ôm vào lòng, lòng bàn tay để lên ngực hắn, chận rãi rót chân khí vào.
Đồng thời thông linh với bốn con phượng hoàng, cực kỳ tiêu hao linh lực cùng hao tổn thân thể, nếu không cho hắn chân khí, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Bốn con phương hoàng kia ở trên chiến trường hẳn là vô cùng dũng mãnh phi thường, linh hoạt cơ biến, bày ra vô số trận doanh thần diệu, kể cả giáo đồ Ma giáo cũng thấy được, cũng sẽ không thể đoán được, người chỉ huy chúng nó, tế tửu đại nhân, giờ phút này lại yếu ớt như thế.
Lý Việt Bạch vô tri vô giác giãy dụa, một tay nắm lấy quần áo Ngọc Thiên Cơ, dùng sức mà nắm. Ngón tay hắn nhỏ dài, khớp xương rõ ràng, cực kỳ đẹp.
Ngọc Thiên Cơ cảm thấy tim cũng bị nắm chặt một chút.
Không biết qua bao lâu, Lý Việt Bạch ho khan kịch liệt.
"Thế nào?" Ngọc Thiên Cơ ôm hắn chặt hơn một ít, tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng hỏi.
"Được... Được rồi..." Lý Việt Bạch nhẹ giọng nói, giọng nói hắn khàn khàn, thanh âm yếu ớt như tơ nhện: "Chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
"Côn Luân trên dưới một lòng." Lý Việt Bạch nói đứt quãng: "Nếu Tiên Chủ có thể tự mình tới sơn môn đốc chiến (đốc thúc chiến đấu), chắc chắn sĩ khí đại chấn, anh dũng giết địch..."
"Ta không thể ném ngươi ở chỗ này." Ngọc Thiên Cơ nói.
"Đừng phí lời." Lý Việt Bạch cười khổ: "Nếu ngươi đi tiền tuyến, có lẽ có thể giành chiến thắng trước dự đoán..."
"Chính là..."
"Nếu ngươi chậm chạp không đi, mới là đẩy ta vào tử lộ." Lý Việt Bạch bất đắc dĩ nói: "Cứ như vậy, không trụ được lâu."
Ngọc Thiên Cơ oán hận cắn chặt răng, móc phù chú ra, bày một cái kết giới nho nhỏ, bao phủ xung quanh tế tửu đại nhân, lại đem vô số bảo vật tiên thảo ẩn chứa linh lực để vào trong, cuối cùng mới lưu luyến mà ngự kiếm rời đi.
"Ký chủ, đã giảm bớt một nửa thống khổ cho ngài, vẫn khó chịu được như vậy sao?" Hệ thống quan tâm nói.
"Vẫn... Vẫn tốt..." Lý Việt Bạch cắn răng.
Bởi vì hai nhiệm vụ lần trước của hắn đều thành công viên mãn, hệ thống khen thưởng, khiến lần thống khổ này giảm xuống phân nửa.
Nhưng vẫn phi thường khó chịu.
"Nguyên chủ cũng áp dụng cách chỉ huy như vậy sao?" Lý Việt Bạch mơ mơ hồ hồ hỏi bản năng.
"Không khác lắm." Hệ thống trả lời.
Lý Việt Bạch không khỏi càng thêm kính trọng nguyên chủ.
Nhưng là sự tôn trọng này, cũng chỉ có thể tồn tại trong tiềm thức mơ mơ hồ hồ, toàn bộ tinh lực toàn bộ ý thức của hắn, đều tập trung để chỉ huy chiến đấu.
Đến thời điểm Ngọc Thiên Cơ tự mình giá lâm tới sơn môn, các tu sĩ gần như sôi trào.
Rõ ràng vẫn là vị nhị công tử phong lưu phóng đãng trước kia, không ngờ sau khi lên làm Tiên Chủ liền trở nên lợi hại như vậy, người như vậy, tất nhiên có thể dẫn dắt Côn Luân chiến thắng.
Cẳng chân Ngọc Thiên Cơ không tiện, lại vẫn đứng trên phi kiếm, không chút do dự thâm nhập trận địa của địch.
Các tu sĩ Côn Luân không khỏi hút mấy ngụm khí.
Tiên Chủ ra sức chém giết như vậy, thật sự là quá mạo hiểm!
Hơn nữa sớm nghe nói, kiếm pháp cùng đạo pháp của nhị công tử đều thường thường...
Nếu Tiên Chủ chết trong trận này, tình thế liền không xong.
Tâm niệm vừa chuyển, đã có mấy đệ tử Côn Luân tiến lên, hộ vệ bên cạnh Tiên Chủ.
Ngọc Thiên Cơ xụ mặt, vẻ mặt phẫn nộ, hung tợn chém nhát kiếm đầu tiên, liềm chém hạ đầu một tên tướng Ma giáo.
Chỉ cần tưởng tượng đến bộ dáng Mục Thanh Ninh, lòng y liền tràn đầy lửa giận, nếu không phải Ma giáo xâm lấn, Mục Thanh Ninh cần gì bức mình đến tình trạng này?
Trường kiếm trong tay đổ máu càng thêm sắc bén, giống như thoát khỏi sự khống chế của bản thân, tự tìm tới cổ giáo đồ Ma giáo.
Máu tươi đen nhánh phun tung toé, có không ít bắn trên người mình, Ngọc Thiên Cơ cái gì cũng không nghe được, chỉ biết theo bản năng từng kiếm từng kiếm đâm ra ngoài.
Bắt đầu chiến đấu từ lúc sáng sớm, chờ đến khi kết thúc, sắc trời đã đen.
Thi hoành khắp nơi, huyết lưu khắp chốn.
"... Thắng... Thắng?" Một tu sĩ tuổi trẻ ngơ ngác ôm thi thể đồng bạn, nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện đã không còn giáo đồ Ma giáo để giết.
Sơn môn yên tĩnh dưới ánh chiều, có vẻ phá lệ túc mục.
Một trận chiến này, là Côn Luân thắng.
Chủ lực Ma giáo bị tiêu diệt ở phụ cận sơn môn, tướng lãnh Ma giáo thấy thật sự không thể đánh hạ, đành phải mang theo giáo đồ sót lại đào tẩu.
Ngọc Thiên Cơ rút kiếm khỏi người tên giáo đồ cuối cùng, mặc cho máu tươi bắn lên thân mình.
Cùng lúc đó, bốn con phương hoàng thu cánh lại, từ trên không trung lao xuống dưới.
Ngọc Thiên Cơ không chần chờ nhiều, lập tức nhảy lên phi kiếm, rời khỏi sơn môn, phóng về phía vách núi đá Huyền Vũ. Bốn con phượng hoàng lẳng lặng đi sau y, tốc độ nhanh như sao băng.
Lảo đảo trở lại trên vách núi, Ngọc Thiên Cơ một tay ôm lấy Mục Thanh Ninh, trước thử đo tâm mạch —— thật yếu.
"Ký chủ, tỉnh tỉnh tỉnh." Hệ thống nói.
"..." Lý Việt Bạch chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh mơ hồ, không thể tìm lại được ý thức.
"Ký chủ, xin đừng bỏ cuộc, chiến đấu đã thắng." Hệ thống nói: "Ngài hoàn thành nhiệm vụ thứ ba, chúc mừng."
Dù sao tiếp theo sẽ còn rất nhiều nhiệm vụ... Không bằng trước hết ngủ một giấc thật ngon...
Lý Việt Bạch thật sự quá mệt mỏi, không có sức mà nâng mí mắt lên.
Thân thể cảm giác có người đang ôm mình, có người ở bên tai kêu tên mình, có người nắm lấy tay mình, rót chân khí ấm áp vào, là ai...?
Lý Việt Bạch chỉ cảm thấy ngực một trận nôn nao, nhíu mày, phun ra một búng máu.
Kết giới ở tám tòa sơn môn, trong nháy mắt đồng thời mở ra.
Vô số ma vật giương nanh múa vuốt điên cuồng dũng mãnh xông vào trong kết giới, cùng với độc khí độc trùng.
Ma giáo áp dụng thủ pháp cường công thích hợp nhất với tình huống hiện giờ, hy vọng có thể một lần đánh tan Côn Luân.
May mà, bên Côn Luân cũng đã sớm chuẩn bị.
Các tu sĩ đã sớm bày tốt trận hình, hết sức tập trung tại sơn môn, một khắc sơn môn bạo liệt kia, lập tức nâng trường kiếm trong tay đâm tới, đồng thời, bùa chú được tung ra liên tục như tuyết, hình thành kết giới mới phong tỏa khí độc.
Cho dù Ma giáo có thủ đoạn thiên biến vạn hóa, cũng không có khả năng thoát khỏi kịch bản vốn có, mà kịch bản, đều sớm được Mục Thanh Ninh nhớ thuộc lòng.
Sắc mặt Vạn Quảng Lưu hung ác đứng thẳng trên phi kiếm, bên người là hộ vệ đông đảo vờn quanh, trường đao trong tay ra khỏi vỏ, lạnh lùng sắc bén chỉ huy các tu sĩ phía dưới.
Tám tòa sơn môn, có tám người chỉ huy, hiệu lệnh như sơn, không ai dám phản kháng.
Công kích đợt một, Côn Luân dựa vào bố trí chặt chẽ chu đáo, ngăn cản thành công.
Mới đầu các tu sĩ còn có chút sợ hãi, nhưng sau khi chém giết ma vật, dần dần yên lòng, sĩ khí cũng tăng vọt.
"Này, sư đệ, nhìn phía sau." Có tu sĩ lặng lẽ nói với tu sĩ bên cạnh: "Phượng hoàng đang nhìn chúng ta."
Trước khi trận chiến bắt đầu liền có người phát hiện, sau một cây tiên thụ cao cao có một con phương hoàng đậu ở đó, nó không phát ra tiếng kêu, chỉ ở đó lẳng lặng đứng nhìn các tu sĩ, ngẫu nhiên lượn một vòng xuống dưới, cũng không quấy rầy tình hình chiến đấu.
"Chớ phân tâm! Tập trung chiến đấu!" Vạn Quảng Lưu giận dữ hét.
Các tu sĩ không dám nhìn lại phượng hoàng, nhưng đáy lòng nhiều hơn một tầng an tâm.
Bọn họ đều nhận được mệnh lệnh, nếu phượng hoàng bay ra chỉ huy, vậy là ý của Tiên Chủ cùng tế tửu đại nhân, nhất định phải nghe theo.
Hiện tại phượng hoàng không có bất luận động tác gì, vậy nghĩa là chiến cuộc vẫn ổn, không tới phiên Tiên Chủ cùng tế tửu đại nhân ra tay, chỉ cần nghe theo người chỉ huy hiện tại là đủ rồi.
Hai mắt Lý Việt Bạch vẫn gắt gao nhắm chặt, mồ hôi lạnh dọc theo cổ chảy xuống.
Bốn cái màn hình trước mắt đều phát sinh chiến đấu kịch liệt, mà hắn, muốn cẩn thận quan sát từng cái, không thể phân tâm.
May mắn, hai canh giờ qua, Ma giáo không chiếm được tiện nghi gì.
"Mục Thanh Ninh!" Thân thể bị người lay động mãnh liệt, Lý Việt Bạch rùng mình một cái, mới ý thức được mình đang ở nơi nào --- là ở vách núi lạnh băng, bên người ngoại trừ Ngọc Thiên Cơ thì không có ai khác.
Người lay mình, đương nhiên là Ngọc Thiên Cơ, thanh âm nghe thực nôn nóng.
"... Ta không có việc gì." Hắn không mở mắt, chỉ mở miệng an ủi.
"Không có việc gì?" Ngọc Thiên Cơ ngồi xuống, nắm chặt bàn tay lạnh như băng của Lý Việt Bạch: "Ngươi thật nên nhìn bộ dáng hiện tại của chính ngươi, nói không có việc gì, ai sẽ tin?"
Vách núi là đá Huyền Vũ nhẵn bóng màu đen nhánh, Lý Việt Bạch ngồi phía trên, làn da càng thêm vẻ tái nhợt, một đầu tóc trắng không biết xõa ra khi nào, giống như được khắc từ băng tuyết mà thành, môi cũng không hề có huyết sắc.
"Tình hình chiến đấu tại tiền tuyến vẫn tốt, ta đương nhiên không có việc gì..." Lý Việt Bạch còn chưa chỉ huy, dành một chút tâm tư báo cáo tình hình chiến đấu với Ngọc Thiên Cơ.
"Nếu tình hình chiến đấu vẫn tốt, nên để cho người chỉ huy ở sơn môn chỉ huy, trước mắt ngươi có thể chặt đứt thông linh với phượng hoàng, bằng không hao tổn sẽ rất lớn." Ngọc Thiên Cơ nói.
"Không thể, ta là tế tửu của Côn Luân, không thể có chút sơ sẩy." Thanh âm Lý Việt Bạch giống như vọng tới từ một nơi rất xa: "... Đến rồi."
"Cái gì đến?" Ngọc Thiên Cơ vội vàng hỏi.
Chính là Lý Việt Bạch không trả lời, chỉ nắm chặt tay.
Chiến cuộc thay đổi.
Ngay từ đầu, tu sĩ Côn Luân còn có thể chống cự thoải mái, nhưng Ma giáo thấy tình thế không ổn, đẩy nhanh tốc độ tiến công, ỷ vào đạo pháp tàn ác, một bước đi lên một bước giết.
Tuy bên Côn Luân trạng huống khai chiến không tồi, nhưng dù sao cũng không phải quân tinh nhuệ, thời gian dài, điểm yếu trong đạo pháp cùng kiếm thuật dần dần hiện ra, dần dần lực bất tòng tâm.
Mà tinh lực của người chỉ huy cũng không phải là vô hạn, cho dù Vạn Quảng Lưu có đạo pháp cao cường, gã vừa nghênh chiến vừa chỉ huy liên tục hai canh giờ cũng bắt đầu phạm phải sai lầm.
Gã đã như thế, mấy người chỉ huy ở sơn môn khác cũng dần không giữ được.
Bọn họ xem như lực lượng xuất sắc ở Côn Luân hiện giờ, nhưng vẫn không đủ, không thể đánh đồng với năng lực cùng kinh nghiệm của Mục Thanh Ninh, gặp phải vài trạng huống ngoài dự đoán liền không thể ứng đối.
Nhóm giáo đồ Ma giáo trong lòng mừng thầm, ào ào vận khởi tà chú, dũng mãnh xông về phía sơn môn.
"Không xong..." Các tu sĩ Côn Luân âm thầm kêu không tốt, vội vàng cản lại, lại thấy quân địch thế tới rào rạt, không thể ngăn trở.
Đúng lúc này, bầu trời sau lưng các tu sĩ truyền đến một tiếng kêu.
Là phượng hoàng.
Cánh chim lung linh rực rỡ mở ra, không trung u ám nháy mắt được chiếu sáng.
Các tu sĩ lập tức rung động.
Bọn họ đều biết trận chiến mở màn kia, dưới sự chỉ huy của phượng hoàng mà giành được thắng lợi, cho nên lúc này, nhất định có thể thắng.
Lý Việt Bạch cau mày, hô hấp cùng nhịp tim đều rối loạn.
Hắn đồng thời điều khiển bốn con phượng hoàng bay lên, dùng phương hướng phi hành cùng tiếng kêu thanh thúy rõ ràng chỉ huy các tu sĩ tùy cơ ứng biến, bố trí trận hình.
Hiệu quả tuyệt hảo, sĩ khí của các tu sĩ tăng cao, xông vào nhanh chóng tiêu diệt hơn nửa nhóm giáo đồ Ma giáo... Nhưng mà, cứ chỉ huy như vậy, thật sự rất đáng sợ.
Bốn cái màn hình trước mắt điên cuồng xoay tròn, biến hóa, đầy mắt là ánh lửa của pháp thuật bị phá vỡ.
Trong đầu trời đất quay cuồng, ngực bị một trận nôn nao đè nén.
Sau đó hắn cảm giác thân thể bị người ôm lên, có tay ai đó dán lên ngực mình.
Ngọc Thiên Cơ lớn như vậy nhưng chưa từng chăm sóc cho người khác, bản lĩnh chăm sóc bản thân cũng là rối tinh rối mù.
Cho nên, khi đối mặt với vẻ mặt thống khổ của tế tửu đại nhân, trong lúc nhất thời y chẳng biết nên làm gì.
Cuối cùng, y chỉ có thể miễn cưỡng nâng hắn khỏi mặt đất, ôm vào lòng, lòng bàn tay để lên ngực hắn, chận rãi rót chân khí vào.
Đồng thời thông linh với bốn con phượng hoàng, cực kỳ tiêu hao linh lực cùng hao tổn thân thể, nếu không cho hắn chân khí, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Bốn con phương hoàng kia ở trên chiến trường hẳn là vô cùng dũng mãnh phi thường, linh hoạt cơ biến, bày ra vô số trận doanh thần diệu, kể cả giáo đồ Ma giáo cũng thấy được, cũng sẽ không thể đoán được, người chỉ huy chúng nó, tế tửu đại nhân, giờ phút này lại yếu ớt như thế.
Lý Việt Bạch vô tri vô giác giãy dụa, một tay nắm lấy quần áo Ngọc Thiên Cơ, dùng sức mà nắm. Ngón tay hắn nhỏ dài, khớp xương rõ ràng, cực kỳ đẹp.
Ngọc Thiên Cơ cảm thấy tim cũng bị nắm chặt một chút.
Không biết qua bao lâu, Lý Việt Bạch ho khan kịch liệt.
"Thế nào?" Ngọc Thiên Cơ ôm hắn chặt hơn một ít, tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng hỏi.
"Được... Được rồi..." Lý Việt Bạch nhẹ giọng nói, giọng nói hắn khàn khàn, thanh âm yếu ớt như tơ nhện: "Chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
"Côn Luân trên dưới một lòng." Lý Việt Bạch nói đứt quãng: "Nếu Tiên Chủ có thể tự mình tới sơn môn đốc chiến (đốc thúc chiến đấu), chắc chắn sĩ khí đại chấn, anh dũng giết địch..."
"Ta không thể ném ngươi ở chỗ này." Ngọc Thiên Cơ nói.
"Đừng phí lời." Lý Việt Bạch cười khổ: "Nếu ngươi đi tiền tuyến, có lẽ có thể giành chiến thắng trước dự đoán..."
"Chính là..."
"Nếu ngươi chậm chạp không đi, mới là đẩy ta vào tử lộ." Lý Việt Bạch bất đắc dĩ nói: "Cứ như vậy, không trụ được lâu."
Ngọc Thiên Cơ oán hận cắn chặt răng, móc phù chú ra, bày một cái kết giới nho nhỏ, bao phủ xung quanh tế tửu đại nhân, lại đem vô số bảo vật tiên thảo ẩn chứa linh lực để vào trong, cuối cùng mới lưu luyến mà ngự kiếm rời đi.
"Ký chủ, đã giảm bớt một nửa thống khổ cho ngài, vẫn khó chịu được như vậy sao?" Hệ thống quan tâm nói.
"Vẫn... Vẫn tốt..." Lý Việt Bạch cắn răng.
Bởi vì hai nhiệm vụ lần trước của hắn đều thành công viên mãn, hệ thống khen thưởng, khiến lần thống khổ này giảm xuống phân nửa.
Nhưng vẫn phi thường khó chịu.
"Nguyên chủ cũng áp dụng cách chỉ huy như vậy sao?" Lý Việt Bạch mơ mơ hồ hồ hỏi bản năng.
"Không khác lắm." Hệ thống trả lời.
Lý Việt Bạch không khỏi càng thêm kính trọng nguyên chủ.
Nhưng là sự tôn trọng này, cũng chỉ có thể tồn tại trong tiềm thức mơ mơ hồ hồ, toàn bộ tinh lực toàn bộ ý thức của hắn, đều tập trung để chỉ huy chiến đấu.
Đến thời điểm Ngọc Thiên Cơ tự mình giá lâm tới sơn môn, các tu sĩ gần như sôi trào.
Rõ ràng vẫn là vị nhị công tử phong lưu phóng đãng trước kia, không ngờ sau khi lên làm Tiên Chủ liền trở nên lợi hại như vậy, người như vậy, tất nhiên có thể dẫn dắt Côn Luân chiến thắng.
Cẳng chân Ngọc Thiên Cơ không tiện, lại vẫn đứng trên phi kiếm, không chút do dự thâm nhập trận địa của địch.
Các tu sĩ Côn Luân không khỏi hút mấy ngụm khí.
Tiên Chủ ra sức chém giết như vậy, thật sự là quá mạo hiểm!
Hơn nữa sớm nghe nói, kiếm pháp cùng đạo pháp của nhị công tử đều thường thường...
Nếu Tiên Chủ chết trong trận này, tình thế liền không xong.
Tâm niệm vừa chuyển, đã có mấy đệ tử Côn Luân tiến lên, hộ vệ bên cạnh Tiên Chủ.
Ngọc Thiên Cơ xụ mặt, vẻ mặt phẫn nộ, hung tợn chém nhát kiếm đầu tiên, liềm chém hạ đầu một tên tướng Ma giáo.
Chỉ cần tưởng tượng đến bộ dáng Mục Thanh Ninh, lòng y liền tràn đầy lửa giận, nếu không phải Ma giáo xâm lấn, Mục Thanh Ninh cần gì bức mình đến tình trạng này?
Trường kiếm trong tay đổ máu càng thêm sắc bén, giống như thoát khỏi sự khống chế của bản thân, tự tìm tới cổ giáo đồ Ma giáo.
Máu tươi đen nhánh phun tung toé, có không ít bắn trên người mình, Ngọc Thiên Cơ cái gì cũng không nghe được, chỉ biết theo bản năng từng kiếm từng kiếm đâm ra ngoài.
Bắt đầu chiến đấu từ lúc sáng sớm, chờ đến khi kết thúc, sắc trời đã đen.
Thi hoành khắp nơi, huyết lưu khắp chốn.
"... Thắng... Thắng?" Một tu sĩ tuổi trẻ ngơ ngác ôm thi thể đồng bạn, nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện đã không còn giáo đồ Ma giáo để giết.
Sơn môn yên tĩnh dưới ánh chiều, có vẻ phá lệ túc mục.
Một trận chiến này, là Côn Luân thắng.
Chủ lực Ma giáo bị tiêu diệt ở phụ cận sơn môn, tướng lãnh Ma giáo thấy thật sự không thể đánh hạ, đành phải mang theo giáo đồ sót lại đào tẩu.
Ngọc Thiên Cơ rút kiếm khỏi người tên giáo đồ cuối cùng, mặc cho máu tươi bắn lên thân mình.
Cùng lúc đó, bốn con phương hoàng thu cánh lại, từ trên không trung lao xuống dưới.
Ngọc Thiên Cơ không chần chờ nhiều, lập tức nhảy lên phi kiếm, rời khỏi sơn môn, phóng về phía vách núi đá Huyền Vũ. Bốn con phượng hoàng lẳng lặng đi sau y, tốc độ nhanh như sao băng.
Lảo đảo trở lại trên vách núi, Ngọc Thiên Cơ một tay ôm lấy Mục Thanh Ninh, trước thử đo tâm mạch —— thật yếu.
"Ký chủ, tỉnh tỉnh tỉnh." Hệ thống nói.
"..." Lý Việt Bạch chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh mơ hồ, không thể tìm lại được ý thức.
"Ký chủ, xin đừng bỏ cuộc, chiến đấu đã thắng." Hệ thống nói: "Ngài hoàn thành nhiệm vụ thứ ba, chúc mừng."
Dù sao tiếp theo sẽ còn rất nhiều nhiệm vụ... Không bằng trước hết ngủ một giấc thật ngon...
Lý Việt Bạch thật sự quá mệt mỏi, không có sức mà nâng mí mắt lên.
Thân thể cảm giác có người đang ôm mình, có người ở bên tai kêu tên mình, có người nắm lấy tay mình, rót chân khí ấm áp vào, là ai...?
Lý Việt Bạch chỉ cảm thấy ngực một trận nôn nao, nhíu mày, phun ra một búng máu.
Danh sách chương