Một tiếng trước.

Khi mọi người đều đang say sưa, Đới Diệc Tân ở giữa đám người mỉm cười đáp lại lời của người bên cạnh, nhưng tức khắc, ánh mắt của hắn đã chuyển tới người thanh niên đang nằm trên sô pha ở trong góc.

Một cái nhìn tham lam, chiếm hữu và phá huỷ.

Hắn cụp mắt nhấp một ngụm rượu, yết hầu khẽ lăn và chợt nhớ tới ngày mưa dầm hôm đó. Thanh niên nép vào trong vòng tay hắn và khẽ nghẹn ngào, làm hắn sẵn sàng từ bỏ tất cả mọi thứ và muốn quỳ trước mặt đối phương "liếm sạch những giọt nước mắt đó".

Nhấm nháp, thứ thuộc về người ấy.

Người xung quanh nhận ra biểu cảm của Đới Diệc Tân không đúng, liền nói: "Đới Nguyên, sao vậy?"

Chỉ trong mấy tiếng đồng hồ, người kia nghĩ rằng mình đã đủ thân quen để gọi tên hắn.

Đới Diệc Tân nhướng mi, trong mắt hiện lên vẻ buồn bã: "Đột ​​nhiên tôi nghĩ đến ba mình. Hai ngày trước, tôi nhận được điện thoại từ bệnh viện, bệnh tình của ba tôi ngày càng nghiêm trọng." Hắn xoa nhẹ lông mày, lại áy náy nói: "Xin lỗi, tôi không nên nói ra nhỉ."

Những người xung quanh rối rít an ủi.

Đới Diệc Tân nghĩ về lần cuối cùng hắn nhìn thấy ba mình.

Một cái tát như trời giáng vào mặt hắn không thương tiếc.

"Thằng khốn nạn! Mày tưởng bây giờ chân tao bị thương thì tao không xử lý mày được phải không?" Ba Đới tức giận đến lồng ng.ực không ngừng phập phồng, sắc mặt tái nhợt. Hắn là người bị đánh mà vẫn bình tĩnh quay đầu lại.

"Tại sao ba phải tức giận?" Đới Diệc Tân duỗi thẳng cái eo đã khom xuống lúc nãy, bị dáng người cao lớn chèn ép khiến cho sắc mặt của ba Đới ngồi trên xe lăn hơi thay đổi. Ông nghiến răng nghiến lợi nhìn con trai cả, nhìn đối phương thản nhiên dùng khăn tay lau đi vết máu trên khóe môi rồi ném xuống đất.

Ông không biết sao mà con trai lớn của mình lớn nhanh như vậy, hắn đứng ở trước mặt ông, cái bóng phủ xuống gần như che mất ông.

Đôi mắt màu hổ phách được di truyền từ vợ ông đang nhìn chằm chằm ông không chút cảm xúc. Bởi vì ngược sáng nên càng khiến hắn trông lạnh lùng hơn, ánh mắt nhìn ông như nhìn một thứ vô tri vô giác: "Ba, ba nên tự hào về con. Bây giờ, cuối cùng con cũng có thể chăm sóc tốt cho ba, làm tròn bổn phận của mình."

Khuôn mặt của ba Đới trở nên méo mó vì câu nói đó. Ông gầm nhẹ và yêu cầu Đới Diệc Tân quỳ xuống. Giống như ngày xưa ông đã từng làm, làm cho hắn quỳ xuống, dùng thắt lưng quất đến máu thịt lẫn lộn rồi ném vào trong căn phòng trống ở tầng hầm mà ngay cả giường cũng không có.

Ra lệnh xong thì cười một tiếng.

Đới Diệc Tân chậm rãi nở một nụ cười, hắn tránh sang một bên và chẳng hiểu sao chiếc xe lăn của ba Đới bắt đầu trượt về phía trước. Phía trước là một sườn núi khá dốc, phía dưới chân dốc là một hồ nước nhân tạo vừa mới được đào lên.

Ba Đới hoảng sợ, điên cuồng muốn dừng xe lăn lại. Xe lăn mất kiểm soát, hai chân ông thì què quặt, không hề có cảm giác và hoàn toàn không đứng lên được. Tốc độ của xe lăn càng lúc càng nhanh, ông gần như hoảng hốt cho đến khi tiếng gió vang lên và hồ nước nhân tạo cuối tiếng gió giống như một con quái vật khổng lồ đang dùng ánh mắt quái dị và đáng sợ nhìn chằm chằm ông, chờ nuốt chửng ông.

"Đới Diệc Tân! Đới Diệc Tân! Dừng xe lăn lại!" Ông điên cuồng gọi tên con trai cả của mình, nhưng không có ai đáp lại. Nhìn thấy hồ nước nhân tạo càng ngày càng đến gần mình, bản năng sinh tồn khiến ba Đới phải liều mạng dùng sức của nửa người trên nghiêng sang một bên.

Âm thanh nặng nề vang lên, sắc mặt ba Đới tái xanh và đau đớn, ông lăn khỏi xe lăn nhưng xe lăn không ngã mà tiếp tục trượt về phía trước. Nó chỉ dừng lại khi đến trước mặt hồ nhân tạo.

Khi nhìn thấy cảnh tượng này, sao ông không hiểu con trai cả của mình đang nghĩ gì. Ông hung dữ quay đầu lại, nhưng lại phát hiện ra con trai của mình đang lộ ra vẻ lo lắng.

Đới Diệc Tân không di chuyển.

Hắn thở dài nói: "Ba thật sự làm người ta lo lắng đấy. Có vẻ như ba nên ở lại nơi đó sẽ tốt hơn. Ba, ngài nghĩ sao?"

Hắn quyết định không chút do dự, dĩ nhiên là không cần sự đồng ý của ba Đới.

Việc một người con hiếu thảo sẵn sàng chi nhiều tiền để ba mình được sống trong viện dưỡng lão tốt nhất và được trông nom nghiêm ngặt nhất là một điều rất đáng mừng.

*

Đới Diệc Tân phân tâm nhìn Cung Lang đang ở bên cạnh, Cung Lang hiển nhiên cũng đang mất tập trung, ánh mắt vẫn luôn nhìn về một hướng. Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của hắn sững lại, rồi thay đổi bằng một ánh mắt quan tâm. Hắn cầm ly rượu đưa cho đối phương: "Đang suy nghĩ gì vậy?"

Khóe môi Cung Lang giật giật: "Đang nghĩ đến chuyện công ty."

"Không cần lo lắng chuyện của công ty, chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi có thể giúp cậu." Đới Diệc Tân như một người bạn ân cần, hắn chạm ly với Cung Lang: "Hôm nay cậu đừng nghĩ đến chuyện phiền lòng đó nữa, uống rượu đi, khó lắm mới được ra ngoài chơi."

Cung Lang gật đầu uống một ngụm rượu. Sau đó, cậu không biết mình đã uống bao nhiêu mà say đến mức không thể nhận ra phương hướng của Hoắc Hữu Thanh, cũng không tìm được Đới Diệc Tân.

Cậu gục xuống ghế sô pha, lẩm bẩm hai chữ gần như không nghe thấy từ trong cổ họng - Hữu Hữu.

Cùng lúc đó, cũng có người đang gọi Hữu Hữu.

Chẳng qua là khác người và hắn đã đưa người vào trong phòng.

Hoắc Hữu Thanh cảm thấy nóng, nên lúc chạm vào thứ gì đó lành lạnh thì y không khỏi ôm lấy nó. Thế nhưng, y ôm một lúc thì đã muốn buông tay ra. Bởi vì thứ đó quá quấn người, không chỉ quấn mà còn rất hung dữ nữa.

Y cảm giác từ xương cằm đến đôi má đều bị véo mạnh, y không còn cách nào khác là phải ngẩng đầu lên, để lộ cần cổ yếu ớt của mình trước tầm mắt của người kia.

Hoắc Hữu Thanh biết một loài sói tên là sói bắc cực trên mạng, bộ lông của nó rất hợp với thẩm mỹ của con người. Nhưng dưới lớp da đẹp là bản tính hung ác, khi săn đuổi con mồi, nó có tính kiên nhẫn tuyệt vời và lực bộc phát cực kỳ mạnh.

Răng nanh sắc nhọn cắn vào cần cổ trắng như tuyết, y khẽ rùng mình, giống như con mồi đang run rẩy dưới hàm răng của nó.

Tay chân của Hoắc Hữu Thanh không có sức lực, đến cả mí mắt cũng không mở ra được. Y hít vào vì đau, cũng vì đau mà run lên, nhưng không hề nhận được sự thương xót nào.

Chịu đau một lúc lâu, y rồi cũng không kìm được nước mắt. Nhưng bởi vì nước mắt mà cả gương mặt của y đều bị liếm một lượt, con sói cũng không cảm thấy ghét bỏ chút nào, nóng lòng muốn liếm nước mắt trên mặt. Thậm chí còn cảm thấy chưa đủ nên rê đầu lưỡi lên mí mắt trên của y và liếm mạnh, cố gắng làm cho nhiều nước mắt hơn.

"Không..." Hoắc Hữu Thanh cuối cùng cũng chịu kêu lên. Y giùng giằng quay mặt đi, mi mắt đã ướt đẫm. Nhưng y say mất rồi, không chỉ say vì áp lực bên trên mà trái tim y cũng bắt đầu mất kiểm soát.

Sau đó, người nọ nói với y: "Đưa lưỡi ra nào."

Y... y đã thật sự làm theo.

*

Lúc mở mắt ra, phản ứng đầu tiên của Hoắc Hữu Thanh là ngơ ngác, không biết mình đang ở đâu, căn phòng kéo rèm cửa tối om, đồng hồ báo thức trên bàn cạnh giường trong phòng hiển thị là bảy giờ sáng.

Phản ứng thứ hai là đau, không hiểu tại sao mình lại đau, tối hôm qua uống quá nhiều rượu khiến não bộ của y không nhạy bén, cũng làm cho trí nhớ của y đứt đoạn.

Đợi đến khi y chú ý đến cánh tay lộ ra trước mặt mình thì đã năm phút trôi qua kể từ lúc thức dậy. Y nhìn bàn tay không thuộc về mình, nhưng rõ ràng là tay của đàn ông. Hơn mười giây sau, y cứng ngắc quay đầu lại, thứ mà y đối mặt không phải là một khuôn mặt đang ngủ, mà là một khuôn mặt không biết đã thức dậy từ lúc nào.

Người ôm y vào lòng có đôi mắt màu hổ phách vô cùng xinh đẹp. Lúc này đây, đôi mắt đó lại đang theo dõi y, chuyển động theo động tác của y, tựa như không có chuyện gì khác khiến hắn có hứng thú.

Hai mắt Hoắc Hữu Thanh run lên, y không thể tin được, y hy vọng trước mắt là một giấc mộng. Khi y tỉnh táo hơn, những ký ức đã quên do rượu bắt đầu quay ùa về.

Trong phút chốc, xấu hổ, nhục nhã và cả căm hận tràn ngập trong lòng y, hô hấp trở nên gấp gáp, sắc mặt cũng tái nhợt đi.

Người đang ôm y nhìn thấu hết thảy nhưng hắn không có vẻ gì là sợ. Hắn còn thân mật xít lại gần, dùng môi mình ma sát lên đôi môi của y vô cùng thân mật như một cặp tình nhân bình thường.

"Có muốn gọi điện thoại không?" Đới Diệc Tân cầm lấy điện thoại di động trên bàn ở đầu giường, trên màn hình hiện rõ ba số điện thoại. Giọng điệu của hắn dịu dàng và tri kỷ đưa ra lời khuyên: "Gọi bây giờ thì còn kịp, trong người em còn có bằng chứng."

Chỉ mấy từ ngắn ngủi nhưng làm cho giá trị phẫn nộ của Hoắc Hữu Thanh lên đến đỉnh điểm. Y rất tức giận. Y đẩy người kia ra một cách cuồng loạn và vơ lấy đèn trên bàn bên cạnh giường ngủ.

Một âm thanh nặng nề vang lên.

Hoắc Hữu Thanh nhìn xuống đèn bàn trong tay, vết máu chói mắt còn sót lại trên chiếc đèn vỡ nát. Y sững sờ một hồi, sau đó vội buông tay để chiếc đèn rơi xuống giường.

Khuôn mặt của y tái nhợt và đôi môi cũng run rẩy dữ dội, mà lúc này, người còn lại trong phòng lại cười thành tiếng.

Đới Diệc Tân đưa tay xoa vết thương trên cổ. Sau đó, hắn đưa những ngón tay dính máu vào miệng mình rồi liếm sạch sẽ. Hắn vừa nhìn chằm chằm Hoắc Hữu Thanh vừa liếm chúng, như đang nhìn chằm chằm vào thứ trong túi của mình.

Thấy vậy, Hoắc Hữu Thanh cũng không muốn ở trong phòng nữa, nhưng vừa bước chân xuống sàn liền yếu ớt ngã xuống đất. Lúc đó, y thật sự rất nhục nhã, ngón tay siết chặt đến trắng bệch, mạch máu nổi lên.

Một đôi chân lọt vào tầm mắt của y, y nhìn lên dọc theo chân, là Đới Diệc Tân đang dùng quần áo lau vết máu trên cổ mình.

Đới Diệc Tân dường như không thật sự quan tâm đến vết thương của bản thân. Hắn khom người xuống ôm Hoắc Hữu Thanh, nhưng sau khi bị từ chối một cách ác liệt thì hắn dừng lại, sau đó hung hăng cắn lên môi của Hoắc Hữu Thanh. Đôi môi của Hoắc Hữu Thanh đã sưng tấy từ lâu, vừa bị cắn, y lập tức nếm trải cảm giác đau đớn thấu tim.

Đới Diệc Tân không quan tâm, hắn giam người vào giữa cạnh giường và trong vòng tay mình, hương vị ngọt ngào tràn ngập giữa môi lưỡi, mắt hắn trong phút chốc đã nhập nhèm, cứ thế xâm nhập càng sâu vào trong miệng đối phương, toàn bộ nước bọt đều bị hắn nuốt xuống.

Hoắc Hữu Thanh tức giận đến không thở nổi, khuôn mặt trắng như tuyết đỏ bừng. Rốt cuộc y cũng tìm được cơ hội, cắn chặt khớp hàm, mùi máu liền lan ra. Người đang hôn dừng lại ba giây, sau đó trả thù càng mãnh liệt hơn.

Hoắc Hữu Thanh chưa từng nếm trải loại tư vị này, y bị hôn mất thể diện đến phát khóc, không giấu được nước mắt rơi xuống. Sự tự tôn duy nhất còn lại không cho phép y cầu xin sự thương xót, cũng may, cuối cùng đối phương cũng chịu buông tha cho y.

Đới Diệc Tân hài lòng nhìn cảnh đẹp trước mặt, hắn ôm lấy thanh niên mà mình vừa thương vừa yêu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cho người nọ cảm thấy dễ hít thở, nhưng những gì hắn nói ra lại là—

"Em, đoán xem, người thức dậy ở phòng bên cạnh là ai?"

Hoắc Hữu Thanh không muốn đoán, y không thể ngăn những âm thanh từ bên ngoài vọng vào. Chỉ khi nghe thấy tiếng người rõ ràng, y mới nhận ra rằng cửa sổ sát đất ở ban công không đóng, cho nên y có thể nghe người ở phòng bên cạnh đang nói chuyện trên ban công rất rõ ràng.

"...Ừm, tôi về liền đây..."

Là giọng của Cung Lang.

Đới Diệc Tân khẽ cười và hôn lên vành tai của Hoắc Hữu Thanh: "Em có thể gọi điện thoại hoặc nhờ người bên ngoài giúp đỡ. Tôi mặc cho em xử lý."

- Hết chương 37-

- ------------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện