Thời gian thấm thoát trôi qua, thoáng chốc đã hết một tháng. Xuân nhi bây giờ đã hồi phục hoàn toàn, nhưng đó chỉ là thể xác, bởi ký ức kinh hoàng mà em trải qua sợ rằng cả đời này cũng không thể quên. Vết sẹo trong tâm trí có thể sẽ lưu lại suốt đời. Khúc chủ Khúc Thừa Dụ đang đi dọc con đường trong Khúc gia trang. Ông nhìn thấy con trai mình và Xuân nhi đang chơi đùa vui vẻ, thoáng chốc nhận ra rằng mình đã lấy đi tuổi thơ của con mình. Khúc Thừa Dỗ từ nhỏ đã bị bắt ép học hành nghiêm khắc , mỗi lần trốn đi chơi cũng chẳng biết đi đâu, tâm trạng thường xuyên buồn phiền. Vậy mà từ lúc Xuân nhi đến ông lại thường xuyên thấy con trai mình vui đùa hạnh phúc. Tiếng cười của trẻ thơ khiến tâm trạng ông cũng vui hơn, vì thế mà cũng sinh lòng yêu mến đứa trẻ này. Ông thật sự muốn giữ Xuân nhi ở lại, thế nhưng có những việc không phải muốn là được. Bây giờ ông đang có việc phải giải quyết, bước chân nhanh hơn để đến gặp hai người, chính là cha và dì ghẻ của Xuân nhi.

Hai người này ban đầu không dám bén mảng đến, nhưng khoảng mười bữa nửa tháng thì lại vác mặt đến xin con. Có lẽ chẳng yêu thương gì đâu, chỉ là ở nhà Xuân nhi làm được biết bao nhiêu công việc, bây giờ mọi công việc đó không có ai làm nên mụ dì ghẻ thấy "nhớ" mà thôi. Về lý thì Xuân nhi là con của họ, cũng nên trả về. Khúc chủ vừa bước vào phòng tiếp khách thì đã thấy đôi vợ chồng khốn nạn này đứng đó, bọn họ cúi đầu chào.

- " chúng tiểu nhân tham kiến phú ông"

Khúc chủ nhìn bọn này không ưa mắt, chẳng thèm mời chúng ngồi, chỉ " hừ" một tiếng mà nói.

- " các ngươi tới đây để làm gì? Khúc gia ta không có việc gì đến các ngươi"

Cặp phu phụ cười toe toét, khuôn mặt vô sỉ, thay nhau kể lễ . Thái mở mồm trước.

- " bẩm phú ông, chúng tiện dân đến đây để đón Xuân nhi trở về. Xuân nhi đã tới đây được một tháng rồi, ngày nào phu phụ tiểu nhân cũng mong nhớ con. Hôm nay đến đây để xin phú ông cho Xuân nhi được trở về nhà với cha mẹ "

Cái gì mà nhớ con chứ? Con mình bị đánh đập suýt chết mà còn chẳng thèm ngó lấy một cái, bây giờ kêu nhớ? Trang nghe Thái nói vậy cũng lập tức phụ họa vào.

- " bẩm phú ông, ngày đó tiện nữ có chút nóng giận nên làm điều sai trái, chứ thật ra tiện nữ rất yêu quý Xuân nhi. Mấy ngày qua không đêm nào mà không khóc trong hối tiếc chuyện đã qua, chỉ mong Xuân nhi sớm ngày trở về để tiện nữ được bù đắp cho con "

Cái gì mà nhớ con với bù đắp? Chỉ là ở nhà Xuân nhi bị bắt làm quá nhiều việc, bây giờ những công việc đó đều đổ lên đầu ác phụ nên mụ ta bị choáng ngợp. Ác phụ đến đây để đưa Xuân nhi về tiếp tục làm việc nhà mà thôi. Khúc chủ khẽ cau mày, hướng ánh mắt về phía bọn chúng mà nghi ngờ.

- " nhớ con? Bù đắp? Các ngươi lừa ta?"

Kẻ lừa đảo đâu bao giờ nhận mình lừa đảo. Cả hai đứa nó lập tức xua tay lia lịa.

- " không có, chúng tiểu nhân nào dám lừa gạt phú ông"



Khúc chủ cười nhạt, rõ ràng là đang bốc phét, còn chối gì nữa? Ông ngửa tay đưa ra phía trước mà nói.

- " đón về cũng được thôi, nhưng mà chi phí khám chữa bệnh bữa giờ hết 100 lượng bạc, hai ngươi trả tiền cho ta thì đi đâu thì đi "

Thái và Trang ngơ ngác nhìn nhau. Trong mắt bọn chúng Xuân nhi chỉ là sự tồn tại thấp kém, bỏ 100 lượng bạc cho một bé gái với bọn này thì rất khó. Thái sau một lúc ậm ờ rồi bước lên nói.

- " phú ông, xin cho tiểu nhân nói một câu. Xuân nhi là con gái ruột của tiểu nhân, việc tiểu nhân đưa con gái về là điều nên làm. 100 lượng bạc đó tiểu nhân hiện giờ không có, xin phú ông hãy thư thả cho một thời gian"

Cái này là mưu kế " để lâu cứt trâu hóa bùn " đây mà. Gọi là thư thả cho một thời gian, nhưng thời gian nào thì không nói. Khúc chủ nhăn mặt khó chịu, bởi tiền không phải là vấn đề đối với ông. Xét cho cùng thì Xuân nhi cũng là con chúng nó, vậy nên theo lý thì ông phải trả Xuân nhi về , nhưng như vậy không phải là giao trứng cho ác sao? Khúc chủ khẽ thở dài, ông đã đoán trước được điều này và có biện pháp đối phó. Khúc chủ vổ tay mấy cái, lúc này một người hầu bưng một khay bạc ra, trên đó có 100 lượng bạc trắng và một con dao ngắn. Khúc chủ ra hiệu, người hầu bê khay bạc đến trước mặt phu phụ kia. Hai tên đó ngạc nhiên không hiểu, chúng cúi đầu hỏi.

- " phú ông, chuyện này là sao? Chúng tiểu nhân không hiểu"

Khúc chủ cười nhếch mép, ông đứng dậy đi tới bên cạnh chúng và cầm con dao lên một cách từ từ. Cả Trang và Thái cảm thấy áp lực gần kề, mồ hôi trán rớt xuống đất, không phải là định giết người trong đây đó chứ? Khúc chủ bất ngờ vổ con dao vào vai Võ thị, khiến mụ giật nẩy mình. Khúc chủ lúc này cười nhạt mà nói.

- " ta biết Xuân nhi là con các ngươi, theo lý thì ta không nên can thiệp. Nhưng Xuân nhi đã cho con ta ăn cơm khi nó đói, giúp con trai ta khi nó gặp nguy hiểm, vậy nên cũng là có ơn với khúc gia ta. Có ơn thì phải báo đáp. Nay ta không những không thu tiền khám chữa bệnh mà còn cho ngươi thêm 100 lượng bạc và một con dao. 100 lượng bạc này là để các ngươi đối xử tốt với Xuân nhi một chút. Ta sẽ thường xuyên cho người đến thăm hỏi ân nhân của mình. Nếu lúc nào đó ta phát hiện ra ân nhân của ta lại bị đánh, thì con dao này các ngươi biết dùng để làm gì rồi phải không?"

Vừa dứt lời thì trợn mắt túm lấy cổ áo và dí sát con dao vào cổ họng ác phụ. Mụ ta hoảng sợ la lên.

- " tiện.. nữ... biết rồi... biết rồi, xin phú ông tha mạng"

Khúc chủ hừ một tiếng, ném con dao vào khay bạc, đồng thời hất hàm một cái. Gia nhân lập tức đưa khay bạc đến. Thái thấy vậy vội lau mồ hôi trán và đở lấy khay bạc. Cái này gọi là nén bạc và con dao. Nhận bạc thì phải nghe lời, không nghe lời thì con dao lấy mạng. Khúc chủ lúc này ngồi xuống ghế rồi phẩy tay ra lệnh.

- " các ngươi đi đón Xuân nhi đến đây, dù sao cô bé cũng là con của bọn chúng. Châu về hợp phố, trả cô bé cho bọn chúng đi"

Trang và Thái nghe vậy thì mừng rỡ, tay ôm khay bạc mà run run. Gia nhân liền đi đón Xuân nhi trở về. Xem ra những ngày tháng của Xuân nhi ở Khúc gia trang đã hết, em phải quay về ngôi nhà của mình rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện