Phùng Xương Văn thầm kêu không tốt, người vươn mình như diều hâu, từ trên lưng ngựa nhảy lên, khi người còn ở trên không trung đã chém ra một đao bảo vệ quanh thân.
- Keng...
Trường đao lập tức bị đẩy ra.
Một tảng đá hóa thành một cái bóng ném vào trên đao, trên đá truyền đến lực lượng cực lớn làm cho trường đao thiếu chút nữa đã tuột khỏi tay hắn.
Vừa tiếp xúc với cỗ lực lượng lớn này thì Phùng Xương Văn đã biết là ai. Triệu Đại Hà!
Hắn giận tím mặt:
- Họ Triệu, bám dai như đỉa, ngươi muốn chết!
Triệu Đại Hà bước hai bước lớn vượt đến trước mặt của hắn, múa đao chém xuống:
- Ngươi chết đi cho ta!
- Keng...
Một đao súc thế đã lâu, uy mãnh tới cực điểm.
Tay của Phùng Xương Văn tê dại, một mặt vội vàng thối lui một mặt che đao chặn ở trước người.
- Keng...
Trường đao tuột tay bay ra, Phùng Xương Văn quay đầu rời đi, trầm giọng nói:
- Ngăn cản hắn!
Mười tên hộ vệ phía sau đã sớm vây quanh hai người, vừa nhìn thấy Phùng Xương Văn chạy trốn cả đám lập tức chặn đường lại, che ở trước mặt của Sở Ly.
Sở Ly quát lên:
- Ta chỉ giết Phùng Xương Văn, người không liên quna tránh ra, đừng có tự mình muốn chết!
- Quả nhiên rất càn rỡ!
Một thanh niên thanh tú lạnh lùng nói:
- Thức thời thì cút nhanh lên, tránh cho mọi người chém ngươi thành thịt vụn!
Sở Ly nhìn Phùng Xương Văn dùng tốc độ rất nhanh chạy trốn, hắn ra vẻ tức giận nói:
- Tự mình muốn chết, vậy thì đi chết đi!
Hắn vung một đao lên rồi chém xuống.
Mười tên hộ vệ này là người mới được điều từ Tam Tuyệt đường tới đây, trợ giúp Phùng Xương Văn giết Triệu Đại Hà, cũng có mấy phần bản lĩnh, kiêu căng tự mãn, cảm thấy một Bình an trấn có thể xuất hiện cao thủ gì chứ, trời sinh đã có cảm giác ưu việt, dùng tư thế ở trên cao nhìn xuống, xem thường đối phương.
Hắn hững hờ chém ngang ra một đao, muốn nhanh hơn đao của Sở Ly, chém trúng Sở Ly trước tiên.
Sở Ly nhếch bờ môi dày, đao thế đột ngột trở nên nhanh hơn.
- A!
Hộ vệ thanh tú này kêu thảm một tiếng, miễn cưỡng xoay người, nhưng chỉ có thể may mắn tránh thoát khỏi kết cục trán không bị chém mà thôi.
Trường đao của Sở Ly hạ xuống, cánh tay của hộ vệ thanh tú rơi xuống đất.
Sở Ly không để ý tới tiếng kêu thảm thiết của hắn mà nhanh chân bước lên phía trước, trường đao chém về phía một tên hộ vệ khác.
Hộ vệ kia che đao chặn ở trước người, nhưng không thể ngăn cản được một đao này của Sở Ly, trường đao bay ra, đầu rơi xuống đất.
Sở Ly nhanh chân tiến về phía trước, phàm là người chặn ở trước người hắn, tất cả chỉ có một đao.
Trừ phi là tránh về phía sau, người chặn không chết thì cũng bị thương, có người không phục, vung mạnh đao đánh xuống, nhưng Sở Ly không quản tới ai mà chém ngang một cái, tốc độ như điện, trước khi đao của người kia hạ xuống đã dọn nhà giùm đầu của đối phương rồi.
Sau khi đầu của người này lăn xuống đất, mười cao thủ chỉ còn lại sáu người, bọn họ không dám ngăn cản nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Ly giống như tuấn mã lao đi, trong nháy mắt đã biến mất ở trong tầm mắt của bọn họ.
- Phùng Xương Văn, ngươi trốn chỗ nào!
Âm thanh của Sở Ly từ phía xa xa truyền đến.
Phùng Xương Văn cắn răng, mười tên hộ vệ kia là tinh anh mà thúc thúc tự mình lựa chọn, tuy rằng không đạt tới cấp độ Hương chủ, thế nhưng cũng là nhân vật đứng đầu bên trong các cao thủ Tiên Thiên.
Bọn họ còn mạnh hơn nhiều so với mười tên hộ vệ lần trước của mình, thế nhưng ở trước mặt của Triệu Đại Hà vẫn phải tan tác, không thể ngăn cản được, càng không thể giết được hắn, thực sự là rác rưởi!
Hắn nghĩ tới đây, trong lòng có chút bất đắc dĩ, cho dù khinh công của mình tốt, thế nhưng không đánh lại được Triệu Đại Hà, chỉ có thể thoát thân, muốn thu thập đối phương, chỉ có thể mượn lực lượng của thúc thúc, mặc kệ thế nào, giết được Triệu Đại Hà là tốt rồi.
Hắn nghĩ tới đây lại liều mạng chạy đi về phía Lạc Châu thành.
- Họ Phùng, con rùa đen nhà ngươi, vương bát!
Tiếng mắng to của Sở Ly vang lên không dứt bên tai.
Phùng Xương Văn phát hiện ra mình làm thế nào cũng không thoát khỏi Triệu Đại Hà được, khinh công của mình lợi hại, theo lý thuyết phải vượt xa đối phương, vì sao không thể thoát khỏi chứ?
Hắn thả chậm tốc độ, muốn nhìn cho rõ xem rốt cuộc đối phương đã dùng thủ đoạn gì, có thể đuổi kịp được mình.
Một lát sau, Sở Ly đã tới gần.
Phùng Xương Văn phát hiện ra hai chân của Sở Ly giống như bánh xe vậy, nhanh đến mức không thấy rõ cái bóng đâu cả, thuần túy là dùng khí lực để chạy, căn bản không biết khinh công.
Hắn hừ lạnh một tiếng, lập tức yên tâm, thả người nhảy một cái lên cây, thúc giục nội lực làm cho người nhẹ như chim, đạp lên trên ngọn cây nhẹ nhàng rời đi, mất một lúc đã biến mất ở trước mặt của Sở Ly.
Sở Ly thì lại chạy vào trong rừng cây, ánh đao lập lòe, tất cả những thứ cản đường ở phía trước đều bị chém ra, dùng tốc độ không giảm đuổi theo đối phương.
Phùng Xương Văn ở trên cây phát hiện ra động tác của hắn, lắc đầu bật cười, tiếp theo lại chạy lên một ngọn núi cao, sau đó đi qua một dòng sông rộng lớn.
Hắn dùng mấy khối gỗ ném vào trong nước sông, lợi dụng gỗ để mượn lực, qua mấy lần lập lòe đã lướt qua sông, sau đó hắn quay đầu đắc ý cười với Sở Ly.
Sở Ly trực tiếp thả người nhảy vào trong sông, liều mạng bơi lội, rất nhanh đã bơi qua dòng sông rộng rãi, tiếp tục truy đuổi.
Phùng Xương Văn cười ha hả.
Sở Ly giương giọng quát lên:
- Họ Phùng, cho dù ngươi có chạy đến chân trời góc biển thì ta cũng có thể đuổi theo được ngươi.
- Ngươi không cần liều mạng đuổi như thế, ta sẽ nói cho ngươi biết ta muốn đi đâu.
Phùng Xương Văn cười vang nói.
- Đi đâu? - Lạc Châu thành, Tam Tuyệt đường.
Phùng Xương Văn cười to nói:
- Thúc thúc ta là Hương chủ Tam Tuyệt đường, ta sẽ đi tìm thúc thúc ta, tên của hắn là Phùng Hi, ngươi có gan thì cứ đến!
- Con bà ngươi!
Sở Ly hét lớn.
Phùng Xương Văn cười to vài tiếng, sau đó xoay người trở về, lần nữa thi triển khinh công vượt qua sông lớn.
Sở Ly phẫn nộ hừ lạnh một tiếng, Phùng Xương Văn này quả nhiên giả dối.
Hắn lại biết ý định của Phùng Xương Văn là gì, nhưng rất hợp tâm tư của hắn hiện tại.
Muốn mau chóng làm cho Tam Tuyệt đường chú ý, tiến vào Quang Minh thánh giáo, giết mấy người của Tam Tuyệt đường là một con đường nguy hiểm, nhưng cũng là một con đường tắt rất tốt.
Rốt cuộc Tam Tuyệt đường sẽ trả thù, kiên trì giết mình, hay là dẫn mình vào Quang Minh thánh giáo. Cái nào cũng được, hiện tại không thể đoán trước được, thế nhưng có thể mạo hiểm thử một lần, nếu như thực sự không được thì trực tiếp diệt trừ Phùng Xương Văn, lại giả trang hắn trà trộn vào Quang Minh thánh giáo là được.
Phùng Xương Văn ngồi ở trước mặt của một nam tử béo ục ịch, ánh mắt rất bình tĩnh.
Nơi bọn họ đang ở là hậu hoa viên của một toà trạch viện ở phía tây Lạc Châu thành.
Trong hậu hoa viên có một mảnh hồ nước, trên hồ nước có tiểu đình, đang có bốn mỹ nhân đang vịn lan can thưởng thức cá trong hồ, cẩm y tung bay, thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng cười giòn yêu kiều.
Hai người bọn họ thì lại đang ngồi ở trong tiểu đình bên cạnh một hòn giả sơn, có thể nhìn vào mặt hồ phẳng lặng.
Phùng Xương Văn có chút ước ao nhìn chằm chằm vào cảnh hồ, lại nhanh chóng nhìn mỹ nhân uyển chuyển kia một chút, trong lòng âm thầm cảm khái, khi nào mình cũng có thể có địa vị như thúc thúc, có tiểu viện như thế, nắm giữ những này mỹ nhân ủng chứ?
- Tên kia thật sự dám vào thành giết ngươi sao?
Phùng Hi lạnh nhạt hỏi.
Thân thể hắn ục ịch, khuôn mặt tròn tròn, không hề có cảm giác uy nghiêm nào cả, thế nhưng lại làm cho Phùng Xương Văn không dám thở mạnh lấy một cái.
Phùng Xương Văn vội vàng gật đầu:
- Y theo tính cách của hắn, nhất định sẽ vào thành giết ta!
- Hừm, rất tốt!
Phùng Hi gật đầu:
- Ta sẽ thả tin tức ra, để hắn tự chui đầu vào lưới!
- Đa tạ thúc thúc!
Phùng Xương Văn ôm quyền.
Phùng Hi nói:
- Chính ngươi không chịu thua kém, không có bản lĩnh, tất cả đều dựa cả vào ta, chuyện lần này cũng còn may, lần sau không hẳn ta đã có thể giúp được!
- Vâng, thúc thúc.
Phùng Xương Văn dùng sức gật đầu một cái.
Phùng Hi rên một tiếng:
- Hiệp Nghĩa bang vẫn còn có chút căn nguyên ở Tam Tuyệt đường, có thể sẽ có người bao che cho hắn, ngươi phải cẩn thận!
- Vâng.
Phùng Xương Văn trịnh trọng gật đầu.
- Xét cho cùng vẫn là bản lĩnh của ngươi không được!
Phùng Hi lạnh lùng quét hắn một chút:
- Bắt đầu từ ngày hôm nay, ở đây bế quan luyện công đi, không luyện đến Tiên Thiên viên mãn thì không cho phép đi ra ngoài!
-... Vâng, thúc thúc.
Phùng Xương Văn bất đắc dĩ gật đầu.
- Còn không tình nguyện sao?
Phùng Hi lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một chút, nói:
- Ngày sau ngươi sẽ cảm kích ta!
- Keng...
Trường đao lập tức bị đẩy ra.
Một tảng đá hóa thành một cái bóng ném vào trên đao, trên đá truyền đến lực lượng cực lớn làm cho trường đao thiếu chút nữa đã tuột khỏi tay hắn.
Vừa tiếp xúc với cỗ lực lượng lớn này thì Phùng Xương Văn đã biết là ai. Triệu Đại Hà!
Hắn giận tím mặt:
- Họ Triệu, bám dai như đỉa, ngươi muốn chết!
Triệu Đại Hà bước hai bước lớn vượt đến trước mặt của hắn, múa đao chém xuống:
- Ngươi chết đi cho ta!
- Keng...
Một đao súc thế đã lâu, uy mãnh tới cực điểm.
Tay của Phùng Xương Văn tê dại, một mặt vội vàng thối lui một mặt che đao chặn ở trước người.
- Keng...
Trường đao tuột tay bay ra, Phùng Xương Văn quay đầu rời đi, trầm giọng nói:
- Ngăn cản hắn!
Mười tên hộ vệ phía sau đã sớm vây quanh hai người, vừa nhìn thấy Phùng Xương Văn chạy trốn cả đám lập tức chặn đường lại, che ở trước mặt của Sở Ly.
Sở Ly quát lên:
- Ta chỉ giết Phùng Xương Văn, người không liên quna tránh ra, đừng có tự mình muốn chết!
- Quả nhiên rất càn rỡ!
Một thanh niên thanh tú lạnh lùng nói:
- Thức thời thì cút nhanh lên, tránh cho mọi người chém ngươi thành thịt vụn!
Sở Ly nhìn Phùng Xương Văn dùng tốc độ rất nhanh chạy trốn, hắn ra vẻ tức giận nói:
- Tự mình muốn chết, vậy thì đi chết đi!
Hắn vung một đao lên rồi chém xuống.
Mười tên hộ vệ này là người mới được điều từ Tam Tuyệt đường tới đây, trợ giúp Phùng Xương Văn giết Triệu Đại Hà, cũng có mấy phần bản lĩnh, kiêu căng tự mãn, cảm thấy một Bình an trấn có thể xuất hiện cao thủ gì chứ, trời sinh đã có cảm giác ưu việt, dùng tư thế ở trên cao nhìn xuống, xem thường đối phương.
Hắn hững hờ chém ngang ra một đao, muốn nhanh hơn đao của Sở Ly, chém trúng Sở Ly trước tiên.
Sở Ly nhếch bờ môi dày, đao thế đột ngột trở nên nhanh hơn.
- A!
Hộ vệ thanh tú này kêu thảm một tiếng, miễn cưỡng xoay người, nhưng chỉ có thể may mắn tránh thoát khỏi kết cục trán không bị chém mà thôi.
Trường đao của Sở Ly hạ xuống, cánh tay của hộ vệ thanh tú rơi xuống đất.
Sở Ly không để ý tới tiếng kêu thảm thiết của hắn mà nhanh chân bước lên phía trước, trường đao chém về phía một tên hộ vệ khác.
Hộ vệ kia che đao chặn ở trước người, nhưng không thể ngăn cản được một đao này của Sở Ly, trường đao bay ra, đầu rơi xuống đất.
Sở Ly nhanh chân tiến về phía trước, phàm là người chặn ở trước người hắn, tất cả chỉ có một đao.
Trừ phi là tránh về phía sau, người chặn không chết thì cũng bị thương, có người không phục, vung mạnh đao đánh xuống, nhưng Sở Ly không quản tới ai mà chém ngang một cái, tốc độ như điện, trước khi đao của người kia hạ xuống đã dọn nhà giùm đầu của đối phương rồi.
Sau khi đầu của người này lăn xuống đất, mười cao thủ chỉ còn lại sáu người, bọn họ không dám ngăn cản nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Ly giống như tuấn mã lao đi, trong nháy mắt đã biến mất ở trong tầm mắt của bọn họ.
- Phùng Xương Văn, ngươi trốn chỗ nào!
Âm thanh của Sở Ly từ phía xa xa truyền đến.
Phùng Xương Văn cắn răng, mười tên hộ vệ kia là tinh anh mà thúc thúc tự mình lựa chọn, tuy rằng không đạt tới cấp độ Hương chủ, thế nhưng cũng là nhân vật đứng đầu bên trong các cao thủ Tiên Thiên.
Bọn họ còn mạnh hơn nhiều so với mười tên hộ vệ lần trước của mình, thế nhưng ở trước mặt của Triệu Đại Hà vẫn phải tan tác, không thể ngăn cản được, càng không thể giết được hắn, thực sự là rác rưởi!
Hắn nghĩ tới đây, trong lòng có chút bất đắc dĩ, cho dù khinh công của mình tốt, thế nhưng không đánh lại được Triệu Đại Hà, chỉ có thể thoát thân, muốn thu thập đối phương, chỉ có thể mượn lực lượng của thúc thúc, mặc kệ thế nào, giết được Triệu Đại Hà là tốt rồi.
Hắn nghĩ tới đây lại liều mạng chạy đi về phía Lạc Châu thành.
- Họ Phùng, con rùa đen nhà ngươi, vương bát!
Tiếng mắng to của Sở Ly vang lên không dứt bên tai.
Phùng Xương Văn phát hiện ra mình làm thế nào cũng không thoát khỏi Triệu Đại Hà được, khinh công của mình lợi hại, theo lý thuyết phải vượt xa đối phương, vì sao không thể thoát khỏi chứ?
Hắn thả chậm tốc độ, muốn nhìn cho rõ xem rốt cuộc đối phương đã dùng thủ đoạn gì, có thể đuổi kịp được mình.
Một lát sau, Sở Ly đã tới gần.
Phùng Xương Văn phát hiện ra hai chân của Sở Ly giống như bánh xe vậy, nhanh đến mức không thấy rõ cái bóng đâu cả, thuần túy là dùng khí lực để chạy, căn bản không biết khinh công.
Hắn hừ lạnh một tiếng, lập tức yên tâm, thả người nhảy một cái lên cây, thúc giục nội lực làm cho người nhẹ như chim, đạp lên trên ngọn cây nhẹ nhàng rời đi, mất một lúc đã biến mất ở trước mặt của Sở Ly.
Sở Ly thì lại chạy vào trong rừng cây, ánh đao lập lòe, tất cả những thứ cản đường ở phía trước đều bị chém ra, dùng tốc độ không giảm đuổi theo đối phương.
Phùng Xương Văn ở trên cây phát hiện ra động tác của hắn, lắc đầu bật cười, tiếp theo lại chạy lên một ngọn núi cao, sau đó đi qua một dòng sông rộng lớn.
Hắn dùng mấy khối gỗ ném vào trong nước sông, lợi dụng gỗ để mượn lực, qua mấy lần lập lòe đã lướt qua sông, sau đó hắn quay đầu đắc ý cười với Sở Ly.
Sở Ly trực tiếp thả người nhảy vào trong sông, liều mạng bơi lội, rất nhanh đã bơi qua dòng sông rộng rãi, tiếp tục truy đuổi.
Phùng Xương Văn cười ha hả.
Sở Ly giương giọng quát lên:
- Họ Phùng, cho dù ngươi có chạy đến chân trời góc biển thì ta cũng có thể đuổi theo được ngươi.
- Ngươi không cần liều mạng đuổi như thế, ta sẽ nói cho ngươi biết ta muốn đi đâu.
Phùng Xương Văn cười vang nói.
- Đi đâu? - Lạc Châu thành, Tam Tuyệt đường.
Phùng Xương Văn cười to nói:
- Thúc thúc ta là Hương chủ Tam Tuyệt đường, ta sẽ đi tìm thúc thúc ta, tên của hắn là Phùng Hi, ngươi có gan thì cứ đến!
- Con bà ngươi!
Sở Ly hét lớn.
Phùng Xương Văn cười to vài tiếng, sau đó xoay người trở về, lần nữa thi triển khinh công vượt qua sông lớn.
Sở Ly phẫn nộ hừ lạnh một tiếng, Phùng Xương Văn này quả nhiên giả dối.
Hắn lại biết ý định của Phùng Xương Văn là gì, nhưng rất hợp tâm tư của hắn hiện tại.
Muốn mau chóng làm cho Tam Tuyệt đường chú ý, tiến vào Quang Minh thánh giáo, giết mấy người của Tam Tuyệt đường là một con đường nguy hiểm, nhưng cũng là một con đường tắt rất tốt.
Rốt cuộc Tam Tuyệt đường sẽ trả thù, kiên trì giết mình, hay là dẫn mình vào Quang Minh thánh giáo. Cái nào cũng được, hiện tại không thể đoán trước được, thế nhưng có thể mạo hiểm thử một lần, nếu như thực sự không được thì trực tiếp diệt trừ Phùng Xương Văn, lại giả trang hắn trà trộn vào Quang Minh thánh giáo là được.
Phùng Xương Văn ngồi ở trước mặt của một nam tử béo ục ịch, ánh mắt rất bình tĩnh.
Nơi bọn họ đang ở là hậu hoa viên của một toà trạch viện ở phía tây Lạc Châu thành.
Trong hậu hoa viên có một mảnh hồ nước, trên hồ nước có tiểu đình, đang có bốn mỹ nhân đang vịn lan can thưởng thức cá trong hồ, cẩm y tung bay, thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng cười giòn yêu kiều.
Hai người bọn họ thì lại đang ngồi ở trong tiểu đình bên cạnh một hòn giả sơn, có thể nhìn vào mặt hồ phẳng lặng.
Phùng Xương Văn có chút ước ao nhìn chằm chằm vào cảnh hồ, lại nhanh chóng nhìn mỹ nhân uyển chuyển kia một chút, trong lòng âm thầm cảm khái, khi nào mình cũng có thể có địa vị như thúc thúc, có tiểu viện như thế, nắm giữ những này mỹ nhân ủng chứ?
- Tên kia thật sự dám vào thành giết ngươi sao?
Phùng Hi lạnh nhạt hỏi.
Thân thể hắn ục ịch, khuôn mặt tròn tròn, không hề có cảm giác uy nghiêm nào cả, thế nhưng lại làm cho Phùng Xương Văn không dám thở mạnh lấy một cái.
Phùng Xương Văn vội vàng gật đầu:
- Y theo tính cách của hắn, nhất định sẽ vào thành giết ta!
- Hừm, rất tốt!
Phùng Hi gật đầu:
- Ta sẽ thả tin tức ra, để hắn tự chui đầu vào lưới!
- Đa tạ thúc thúc!
Phùng Xương Văn ôm quyền.
Phùng Hi nói:
- Chính ngươi không chịu thua kém, không có bản lĩnh, tất cả đều dựa cả vào ta, chuyện lần này cũng còn may, lần sau không hẳn ta đã có thể giúp được!
- Vâng, thúc thúc.
Phùng Xương Văn dùng sức gật đầu một cái.
Phùng Hi rên một tiếng:
- Hiệp Nghĩa bang vẫn còn có chút căn nguyên ở Tam Tuyệt đường, có thể sẽ có người bao che cho hắn, ngươi phải cẩn thận!
- Vâng.
Phùng Xương Văn trịnh trọng gật đầu.
- Xét cho cùng vẫn là bản lĩnh của ngươi không được!
Phùng Hi lạnh lùng quét hắn một chút:
- Bắt đầu từ ngày hôm nay, ở đây bế quan luyện công đi, không luyện đến Tiên Thiên viên mãn thì không cho phép đi ra ngoài!
-... Vâng, thúc thúc.
Phùng Xương Văn bất đắc dĩ gật đầu.
- Còn không tình nguyện sao?
Phùng Hi lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một chút, nói:
- Ngày sau ngươi sẽ cảm kích ta!
Danh sách chương