Mấy ngày tiếp theo, Cư Mộc Nhi chuyên tâm dạy Bảo Nhi đánh đàn trong phủ.

Thiếp của Nhạc ti phủ đã được đưa đến. Đại hội thưởng cầm được định vào ngày mùng một tháng năm, địa điểm là Ánh Nguyệt Thai trong cung. Nói là thai, thật là đó là một hoa viên, vì trong đó có một hồ nước soi bóng trăng nên được gọi là Ánh Nguyệt Thai.

Bảo Nhi là bảo bối phiền phức của Long phủ. Con bé vào cung đấu cầm, vậy thì bố con bé là Long Tam và mẹ là Phượng Vũ nhất định phải đi theo. Để đề phòng trong lúc đấu cầm xảy ra tình huống khẩn cấp, sư phụ Cư Mộc Nhi cũng phải đi. Cư Mộc Nhi đi, đương nhiên Long Nhị cũng muốn đi.

Mà tiểu thiếu gia Long Khánh Sinh của Long phủ vốn yêu thương muội muội này nên cũng la hét đòi đi. Tiểu thiếu gia đi, bố tiểu thiếu gia là Long Đại tướng quân và mẹ An Nhược Thần cũng phải đi rồi.

Vì vậy, việc Bảo Nhi vào cung đấu cầm biến thành toàn thể Long phủ vào cung bồi đấu.

Thiệp của Nhạc ti phủ gửi phải ba lần mới ổn thỏa.

Sau một thời gian lăn lộn, cuối cùng Bảo Nhi cũng hiểu được sự quan trọng của sự kiện. Có điều, trong lòng con bé cũng không lo lắng lắm. Con bé chỉ biết Nhị bá nương không đang chơi đùa với mình mà là dạy dỗ mình, vì thế con bé cũng tập trung học hành.

Trước ngày mùng Một tháng Năm, Cư Mộc Nhi ra ngoài một chuyến. Nàng dẫn Tiểu Trúc theo, đến cửa hàng cầm.

Tiểu Trúc bị nhiễm Cư Mộc Nhi, bắt đầu có hứng thú với chơi cầm, vào cửa hàng cũng sờ sờ soạng soạng, cảm thấy hưng phấn. Trong cửa hàng có một cô gái che mặt đang chọn cầm, thấy chủ tớ Cư Mộc Nhi tiến đến thì không phản ứng gì. Khi Cư Mộc Nhi đang đứng chọn cầm một mình thì lại gần.

“Long phu nhân.” Cô gái kia khẽ gọi. Cư Mộc Nhi nhận ra tiếng Lâm Duyệt Dao, gật đầu, thì thầm trả lời.

Lâm Duyệt Dao cảnh giác nhìn hai bên, xác định không ai chú ý mới lấy ra hai bản cầm phổ và cầm thai lén lút đưa cho Cư Mộc Nhi. Cư Mộc Nhi cầm, bình tĩnh cho vào tay áo.

Lâm Duyệt Dao khẽ nói: “Đây chính là cầm phổ ban đầu phu nhân giao cho ta, cô nương có tính toán gì không?”

Cư Mộc Nhi lắc đầu: “Vẫn chưa nghĩ ra.”

Lâm Duyệt Dao nhíu mày: “Phu nhân, gần đây ta cảm thấy khác thường, dường như có người theo dõi ta. Hôm nay ta cũng cố lắm mới đến được đây. Ta cảm thấy rất không an toàn, sợ là sắp tới cũng không tốt lành gì, phu nhân cũng đừng tìm ta nữa. Chờ một đợt này qua, ta lại đi tìm phu nhân.”

Cư Mộc Nhi gật đầu. Lâm Duyệt Dao định nói tiếp thì Tiểu Trúc quay lại, thế nên cô ấy ngậm miệng, quay đi. Cô nghe được chủ tớ bọn họ nhỏ to về cầm, sau đó Tiểu Trúc kéo Cư Mộc Nhi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: “Phu nhân, không mua à?”

“Không dám mua, ta chỉ nghiện quá nên xem thôi. Nhị gia nói nếu ta còn mua cầm, chàng sẽ phạt ta.”

Tiểu Trúc cười hì hì: “Ta thấy phu nhân không sợ phạt.”

“Ta sợ chứ, sợ chết đi được.”

Chủ tớ bọn họ vừa cười nói vừa đi xa dần, Lâm Duyệt Dao nhìn bóng hai người dần biến mất phía cuối đường, sau đó quay người đi về đầu kia.

Cư Mộc Nhi cầm lại cầm phổ thì tự giam mình trong phòng, bắt đầu chơi cầm, tiếng cầm kích động. Tiểu Trúc đứng ngoài cửa nghe được thì thầm nghĩ: Phu nhân nói là không dám mua cầm nhưng chắc chắn trong đầu vẫn muốn, vì thế mới đánh đàn cho hả giận.

Đêm đến, Long Nhị quay về. Chuyện đầu tiên hắn làm là theo thói quen gọi Tiểu Trúc hỏi xem hôm nay Cư Mộc Nhi làm gì. Tiểu Trúc ấp úng, cuối cùng nói là Cư Mộc Nhi đến cửa hàng cầm nhưng tay không trở về, sau khi trở về thì tự giam mình trong phòng, bi phẫn đánh đàn.

“Ngươi hiểu cầm?” Long Nhị nhướng mày hỏi, “Còn nghe ra bi phẫn?”

“Cái này, nô tỳ không thực sự học cầm, mặc dù thường ngày được phu nhân chỉ điểm một chút nhưng cũng chưa học thành. Tuy nhiên, nô tỳ đi cùng phu nhân, thấy phu nhân yêu thích cây cầm ở cửa hàng đến không thể buông tay, còn thảo luận với người khác, vậy thì có thể nhận ra rằng phu nhân rất thích cây cầm. Nhưng phu nhân nói Nhị gia không cho mua, sợ bị Nhị gia phạt. Nói vậy rồi đến lúc về nhà, phu nhân lại chơi cầm dữ dội, nếu không phải bi phẫn, chả nhẽ là vui mừng?”

Tiểu Trúc nói một hơi, sau đó len lén liếc nhìn Long Nhị. Vừa nhìn thì giật mình, bởi Long Nhị trừng mắt nhìn cô. Tiểu Trúc thấy sợ hãi, đã nói sai gì sao? Long Nhị đang rất tức giận. Con nhóc này lại bị Cư Mộc Nhi làm hư. Trước đây nó chỉ dè dặt trả lời, hỏi gì đáp nấy, giờ lại nói năng dông dài, vừa giải thích còn suy đoán lại dám hỏi ngược lại!

Gia hỏi là để chuyện phiếm giải sầu chắc?

Long Nhị lạnh lùng nói: “Ngươi… nói những lời vô ích này làm gì?”

Tiểu Trúc há hốc mồm: “Nô tỳ… nô tỳ nói sai, thỉnh Nhị gia trách phạt.” Thế nhưng, sai ở đâu nhỉ?

Long Nhị chẳng có tâm tư mà phạt. Phạt người vì chuyện nhỏ nhặt thế này, lại còn là nha hoàn của Mộc Nhi, chốc nữa Mộc Nhi biết lại không vui với hắn thì sao? Long Nhị phất tay, quay đầu đi.

Ăn cơm tối xong, tắm giặt sạch sẽ, đến thời Long Nhị gia thích nhất: phu thê hâm nóng tình cảm, à không, Nhị gia dạy vợ.

Đêm nay, chuyện đầu tiên, ấy là hỏi về chuyện quản giáo nô tỳ.

Long Nhị kể lại lời đáp của Tiểu Trúc, cũng thể hiện rõ sự bất mãn của mình. Cư Mộc Nhi nghe mà cười nghiêng ngả. Long Nhị cốc đầu nàng: “Còn cười? Nhất định là thói hư tật xấu do nàng dạy.”

Cư Mộc Nhi lắc đầu: “Không dạy.”

Long Nhị nhíu mày: “Không dạy cái gì?”

“Không dạy thói hư tật xấu.”

“Không phải nàng dạy thì ai dạy? Dong dài lải nhải, chỉ có của nàng thôi.”

“Không, ngắn gọn.”

“Cái gì?” Long Nhị lại nhăn nhó, ngắn gọn gì cơ.

Cư Mộc Nhi lắc đầu: “Ta nói chuyện ngắn gọn.”

Long Nhị hiểu ngay, véo tai Cư Mộc Nhi: “Lại muốn làm loạn phải không?”

“Không.”

“Thật dễ nói chuyện!” Long Nhị nghiến răng.

“Không phải, tướng công nhà ta yêu cầu ta nói chuyện lời ít ý nhiều, có thể dùng một chữ tuyệt đối không dùng hai chữ, có thể nói hai chữ tuyệt đối không dùng ba chữ. Ngày thường không hay nói chuyện như vậy, chắc chắn là đã dưỡng thành thói hư tật xấu, điều này khiến chon ha hoàn bên người ta cũng không hiểu được vẻ đẹp của sự ngắn gọn, vì thế mọi người không làm được tướng công vui, còn khiến tướng công phải để ý. Như thế làm sao mới tốt?”

Nghe một chút, nghe một chút, giọng điệu này, cách nói chuyện này, cách giải thích dông dài rồi suy luận, sau đó hỏi ngược lại, còn nói không phải do nàng dạy?

Long Nhị ấn Cư Mộc Nhi lên giường, cắn môi nàng một cái: “Nàng thì nói chuyện thế được, nhưng họ thì không. Tốt nhất nàng nên quản giáo họ, hạ nhân thì phải ra dáng hạ nhân.”

“Ra dáng thế nào?”

“Có thể nói một chữ thì không dùng hai chữ, có thể nói hai chữ tuyệt không dùng ba chữ.”

Cư Mộc Nhi nghe Long Nhị học vẹt mà thấy buồn cười, Long Nhị lại cắn môi nàng: “Nói chung, chỉ có nàng được nói vậy với ta. Người khác không được.”

Lời này khiến nụ cười của Cư Mộc Nhi đọng lại. Nàng ngẩn ngơ, sau đó vùng lên ôm chặt Long Nhị, hôn môi hắn. Long Nhị vui vẻ tiếp nhận, chủ động hé miệng, hôn sâu hơn.

Nụ hôn kéo dài, hai người thở hồng hộc.

Lúc môi hai người tách ra, Long Nhị còn không quên giáo huấn: “Nếu nàng quản giáo không tốt, ta thấy thì sẽ mắng bọn nha hoàn phát khóc, khi đó nàng không được cáu với ta.”

“Được, mai ta bảo bọn chúng.”

Môi gia lại bị bịt lại.

Gia bắt đầu cởi xiêm y, vừa cởi vừa nói: “Còn nữa, Tiểu Trúc nói nàng thích đến cửa hàng cầm, sau lại ít đi. Dù sao thì cũng không cho nàng mua cầm nữa. Nàng không đếm được mình đã có bao nhiêu cây cầm, cái nào cũng khác nhau, cầm của nàng còn có một phòng riêng, còn phải làm giá treo, mỗi cây nàng sờ vào được nổi mấy lần? Có nghĩ xem lãng phí bao nhiêu tiền không? Ngẫm lại chỗ tiền bị lãng phí kia, thử hỏi có đau lòng hay không…”

“Không đau, mua được cầm thì chỉ vui mừng thôi.”

“Đúng vậy, gia đau lòng, nàng thì không!”

“Ồ…” Vậy có lẽ là đau thật, đau lắm.

Bởi vì giọng nói của Long Nhị gia quả thực rất đau đớn. Cư Mộc Nhi nghe thấy chẳng khác gì giọng lão nông dân bị bọn cướp lột toàn bộ gia sản.

Long Nhị gia vô cùng đau đớn còn nói tiếp: “Nói chung là không được mua đàn nữa, nàng ít đi cửa hàng cầm thôi, đừng nghĩ đến thì không khó chịu.”

Không khó chịu thì sẽ không bi phẫn đánh đàn.

Nhắc đến đây, Long Nhị thầm rủa một tiếng trong lòng: đều do con bé Tiểu Trúc chết tiệt, dùng cái từ gì? BI PHẪN!

Nói xong, Mộc Nhi nhà hắn đáng thương như vậy, không phải là không cho mua cầm, bi phẫn cái gì? Loại vung tiền này vừa không cần thiết, vừa lãng phí tài sản, hắn mới bi phẫn ấy.

“Tướng công, cởi xiêm y kiểu này có ổn không?”

Không nói chuyện tiền, nói chuyện thương tiền. Lại còn ôn tồn. Long Nhị phu nhân cố gắng thay đổi sự chú ý của phu quân nhà mình.

Long Nhị sửng sốt. Hắn còn đang giáo huấn chưa xong, sao lại sang chuyển cởi xiêm y rồi? Được, đúng là hắn đã lột sạch xiêm y. Thế nhưng hắn chưa kịp nói, Cư Mộc Nhi lại nói: “Tướng công, nên cởi quần?”

Long Nhị lại ngây người, tự nhiên thấy buồn bực, cởi thì cởi!

Cởi sạch ra trận, chịch.

Nhưng Long Nhị vừa chiến đấu hăng hái vừa nhớ đến vấn đề chính, hắn muốn nói ra suy nghĩ của mình, còn sắp xếp để giáo huấn nàng đầy đủ. Gia ban ngày làm việc khổ cực, phải nghiêm mặt mệt muốn chết, buổi tối dạy vợ xong thì có lạc thú này, nhưng định nói gì nữa thì quên rồi?

Đêm nay Long Cư thị quá nhiệt tình, ngọt ngào như mật. Long Nhị bị ngọn lửa nhiệt tình này thiêu đốt đến đê mê, quên mất điều muốn nói. Cuối cùng chỉ còn liều mạng triền miên, tâm hồn sung sướng, lòng thầm nghĩ: thì ra dùng mỹ nhân kế, gia cũng không nhượng bộ!

Cuối cùng gia cũng không nói những lời kìm nén đó ra, bởi vì cảm giác ôm Long Cư thị của hắn lúc mệt mỏi thật quá tuyệt vời, vẻ mặt đỏ ửng đáng yêu của nàng khiến người ta thương xót, sau khi ngủ hàng lông mi rợp dài quả là đẹp.

Hắn nghĩ: ngày mai rồi lại dạy dỗ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện