Tỉnh Tụ không quá khiếp sợ hay kích động.
Cô chỉ ngẩn ra nhìn Tông Hàng.
Đã nói ra được mở đầu rồi thì cũng không cần phải giấu giấu giếm giếm nữa, Tông Hàng nói: “Tỉnh Tụ, cô thích ai là chuyện của cô, tôi chỉ hi vọng chí ít cô cũng biết hắn làm người thế nào trước đã rồi mới quyết định có thích hay không – tôi không nói xạo đâu, hắn từng giết người, không phải bị ép, những người đó cũng không đáng chết.”
Tỉnh Tụ mỉm cười, chỉ là nụ cười dần cứng lại, sau cùng hóa thành một câu thì thào: “Tôi biết mà, chuyện tốt nào có đến lượt tôi.”
Đinh Thích cũng không nói với cô mình làm gì, cô “biết điều” nên chưa từng hỏi, nhưng không có nghĩa là không săn tìm dấu vết để phỏng đoán, huống chi, nếu so sánh giữa nam và nữ về mặt này, nữ vốn là thợ săn trời sinh.
——Đinh Thích đương nhiên không kiếm sống bằng nghề bình thường, nếu không đã sớm hào phóng nói ra rồi.
——Hắn và cô quen biết nhau từ quan hệ mua bán.
——Hắn nghe người ta sai bảo mà làm việc, dưới tay cũng có người để sai bảo. Nhẹ nhàng giúp cô đoạt lại túi về, còn nói “Chuyện vặt như cái rắm ấy”.
…
Trong phỏng đoán của cô, hắn có đủ loại quá khứ, đủ loại thân phận, lưng đeo đủ loại bí mật, “tù trốn trại”, “tội phạm giết người” cũng được liệt kê trong đó.
Cho nên nghe Tông Hàng nói ra, cô không khiếp sợ, cũng chẳng phẫn nộ, chỉ cảm thấy thanh gươm treo trên đỉnh đẩu cuối cùng cũng hạ xuống, nghi ngờ được xác thực, cười khổ, chỉ muốn tự giễu.
Chuyện tốt nào có đến lượt tôi.
Một thợ mát xa nữ, không tiền không thế, cũng chẳng phải đại mỹ nhân nghiêng thùng đổ gánh gì, dựa vào đâu mà có thể gặp được một người đàn ông trong sạch ổn định đáng tin cậy, yêu thương lẫn nhau, cứ như vậy mở ra một cuộc sống tốt đẹp chứ? Nhìn xem, lại là thế này, trước kia không có con thuyền nào bằng lòng chở cô đi, vất vả mãi mới có một con thuyền, đi được một đoạn mới phát hiện ra ngàn lở vạn loét, hẳn là phải xuống nước, bơi lại về chỗ cũ rồi.
Tỉnh Tụ chợt cụt hứng, niềm vui vì được gặp Tông Hàng cũng nhạt mất.
***
Dịch Táp khoanh chân ngồi trên giường, ôm gối, đầu cứ như mọc từ trong gối ra: “Sau đó thì sao?”
Tông Hàng nhoài người bên mép giường, ủ rũ: “Sau đó, cô ấy có vẻ cũng không còn hứng thú gì nữa, trò chuyện về cái gì cũng không tập trung… Dịch Táp, có phải tôi nói không được uyển chuyển lắm không?”
Sau khi tiễn Tỉnh Tụ đi, hắn tìm tới Dịch Táp: Dịch Táp vẫn luôn nghi ngờ Tỉnh Tụ thông đồng với Đinh Thích, hắn cảm thấy cần phải giúp Tỉnh Tụ làm sáng tỏ một phen.
Dịch Táp nói: “Chuyện giết người còn nói uyển chuyển thế nào được nữa? Không sao, nói thế là tốt lắm rồi, đỡ cho cô ấy tiếp tục mông muội.”
“Vậy cô cảm thấy cô ấy liệu có rời khỏi Đinh Thích không?”
Dịch Táp nguýt hắn: “Chuyện của người ta cậu bận tâm làm gì! Hơn nữa, cậu cũng tận tình tận nghĩa rồi, cái gì cần nói đều đã nói, tiếp sau ra quyết định thế nào là chuyện của bản thân cô ấy. Cậu có sức đi quan tâm chuyện yêu đương của người khác vậy không bằng luyện võ nhiều thêm một chút đi.”
Tông Hàng không phục: “Tôi không luyện chắc? Ngày nào tôi chẳng luyện.”
“Có tiến bộ không?”
“Có.”
Dịch Táp ném gối đi: “Nào, đánh tôi đi, tôi ngồi yên trên giường, chỉ cử động tay – đánh trúng coi như tôi thua.”
Coi thường người khác quá rồi đấy nhé, Tông Hàng đứng lên làm nóng người, hết vặn cổ tay lại xoay bả vai: “Cô cẩn thận chút.”
Dịch Táp cười khẩy.
Tuy võ thuật cô chỉ hạng ba nhưng Tông Hàng chỉ bằng mấy ngày luyện cấp tốc mà muốn áp đảo cô thì cũng quá hoang tưởng rồi.
Quả nhiên, cô coi như lấy tĩnh chế động, hoặc nghiêng đầu, hoặc nghiêng người, hoặc chỉ nhẹ nhàng đưa tay kéo một cái, đã hóa giải hết khí thế hung hăng khi ra chiêu của hắn, đích thị bốn lạng bạt ngàn cân, đến thở cũng chẳng gấp lấy một hơi – ngược lại, Tông Hàng mỗi chiêu đều dùng đủ mười thành công lực, mệt đến túa hết mồ hôi.
Dịch Táp đắc ý một cái là lập tức lơ mơ: “Tông Hàng, tập võ không phải chỉ dùng sức, phải động cả não nữa.”
Còn chưa dứt lời, Tông Hàng đã đâm đầu tới.
Thiết đầu công? Nữa hả?
Dịch Táp nhanh tay nhanh mắt, một tay ấn lên đỉnh đầu hắn, thành công chặn cái đầu tròn vo của hắn ra ngoài một cánh tay.
Lịch sử thật đúng là một lần nữa tái diễn, mọi thứ đều không khác gì lần trước.
Dịch Táp suýt cười phụt ra: “Tôi bảo cậu động não là cậu lấy đầu ra húc tôi hả?”
Tông Hàng hậm hực gục đầu xuống, Dịch Táp thu tay về, cười còn chưa ngưng, Tông Hàng bỗng ngửa đầu, lại đâm tới.
Lần này quả thực bất ngờ, Dịch Táp ngớ ra, hai tay vô thức chống ra sau, trực giác cảm thấy chỉ sợ sắp bị húc cho một quả trăng sao bay vòng đến nơi rồi.
May mà không bị, Tông Hàng dừng lại trước mặt cô, kiêu ngạo hết sức: “Cô xem, tôi…”
Hắn bỗng ngừng bặt.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn Dịch Táp gần như vậy, gần đến mức có thể nhìn thấy bóng mình trong mắt cô.
Lông mi cô rất dài, đang rung rinh dưới mắt hắn.
Hơi thở hai người hòa cùng một chỗ, vừa ấm vừa nóng, không phân tách được là của ai.
Môi hơi phát khô.
Trong phòng mở điều hòa à, sao mà khô thế, cửa sổ hình như cũng không có cách âm, tiếng ve kêu từng đợt từng đợt, quấy nhiễu khiến lòng người hoảng hốt.
Tông Hàng chậm rãi lùi người về, không biết mình đang nói gì nữa: “Cô xem, cái này gọi đánh úp, không nhất thiết phải luyện quá lợi hại, có thể thừa dịp đối phương buông lỏng cảnh giác, sau đó thì…thì đánh úp…”
Dịch Táp ngồi thẳng người dậy, mất tự nhiên vén một lọn tóc con ra sau tai, lại ho nhẹ một cái.
Tông Hàng xấu hổ vô cùng: “Dịch Táp, tôi về trước đây, phòng tôi còn đang đun nước.”
Dịch Táp ừ một tiếng, không nói gì, cũng không ngẩng đầu, cứ ngồi bất động như vậy, nghe tiếng bước chân Tông Hàng ra ngoài, nghe tiếng cửa đóng lại.
Trong phòng cuối cùng cũng tĩnh lặng, chỉ có tiếng điều hòa phát ra nghe ù ù.
Hết thảy giác quan đều như phản ứng chậm mất một nhịp, mãi đến lúc này, mặt mới lăn tăn từng đợt nóng bỏng, như pha son vào nước, từng chút một tan ra. Dịch Táp cúi đầu, móng tay cào cào hoa văn dệt trên ga giường, tóc cũng rủ xuống, đuôi tóc sợi cao sợi thấp, cái lướt qua mặt, cái cọ lên cổ.
***
Tông Hàng về đến phòng, chuyện đầu tiên làm là lấy nước đầy bình siêu tốc, sau đó cắm điện bật công tắc, tựa hồ làm vậy mới có thể chứng minh với mọi người rằng: “Nhìn đi, tôi không có nói bậy, phòng tôi thật sự…đang đun nước.”
Trong tiếng nước đun vù vù, hắn quăng mình lên giường, vùi đầu vào đệm.
Không nghĩ cái gì hết, cũng không dám nghĩ, cứ nằm như vậy, mãi đến khi có người gõ cửa.
Là tới đưa hành lý, thuận tiện thông báo với hắn chín giờ sáng mai xuất phát đi Hồ Khẩu, lại hỏi: “Có cần gọi dậy không? Cần thì cậu đặt giờ đi.”
Có đi cho chắc ăn, Tông Hàng thuận miệng đặt tám giờ sáng.
Tiếp đó làm gì cũng do dự, không luyện công, Dịch Táp không tìm hắn, hắn cũng không tìm Dịch Táp nữa, hơn mười giờ đêm mới phát hiện ra trong bụng trống không, nhớ ra mình chưa ăn cơm, bèn gọi cho bên đưa cơm xin một bát mì.
Ăn xong, ôm một bụng tâm sự lên giường, bản thân cũng không rõ phiền muộn đầy ứ trong lòng này rốt cuộc là vì điều gì nữa.
Ngủ không yên, trở mình cả đêm, cuối cùng kết thúc bằng một giấc mộng đẹp.
Mơ thấy cảnh tượng lúc ban ngày kia, mơ thấy đôi mắt, lông mi và cả hơi thở ấm dịu của Dịch Táp.
Trong mộng, lá gan hắn lớn hơn, không lùi người về, trong tai vang lên vô số giọng nói ầm ĩ cổ vũ hắn: “Hôn đi, hôn đi, dù sao cũng chỉ là mơ.”
Đúng vậy, dù sao cũng chỉ là mơ, tim Tông Hàng đập dồn dập, chậm rãi hôn xuống môi cô…
Đúng lúc đó điện thoại vang lên.
Thực sự vang lên, mí mắt vừa mở, cảnh đẹp trong mộng lập tức bay biến mất sạch, điện thoại đầu giường rung lên không ngừng như động kinh, đầu dây bên kia là một giọng nam đơn điệu khô khăn: “Chào anh, bây giờ là tám giờ sáng, anh đã đặt phục vụ gọi dậy…”
Tông Hàng suýt phun máu.
Hắn cúp máy, kéo chăn trùm đầu, mắt nhắm tịt lại hòng quay trở lại giấc mộng kia, bắt được chút dư vị cũng tốt.
Vô dụng, đen ngòm, cảm giác không đúng, bầu không khí gì gì cũng mất hết.
Hắn đá tung chăng, nằm trên giường hết lăn lại đấm đệm, còn gào lên hai tiếng, hai tay túm chặt ga giường, nhấc lên hạ xuống.
Tự đào hố chôn mình rồi, sao hắn lại đặt tám giờ chớ? Muộn hơn năm phút có sao đâu, năm phút đủ để hắn làm rất nhiều chuyện rồi!
Mất sạch!
Tâm trạng này cứ như mất mười tỷ ấy!
***
Cùng đi Hồ Khẩu lần này có không ít người, tính xe không thôi đã bảy chiếc, để khiêm tốn hết sức có thể thì không phải xe nào cũng là xe việt dã, ngoài chiếc Jeep dẫn đầu ra thì những chiếc khác đều là xe gia đình bình thường, kiểu xe cũng không đồng nhất.
Khương Thái Nguyệt tuổi tác đã cao nên không tham dự chuyến xóc nảy này. Ngồi xe dẫn đầu của Đinh Thích chỉ có hai người Đinh Bàn Lĩnh và Đinh Trường Thịnh.
Dịch Táp và Tông Hàng ngồi xe thứ hai, lúc chuẩn bị xuất phát, Đinh Thích từ xe trước đi qua, gõ cửa sổ xe.
Dịch Táp bấm hạ cửa kính xuống.
Đinh Thích đưa một túi văn kiện cho cô, bên trong kẹp vài tờ giấy in. Vết bầm trên mặt hắn chưa tiêu, vết rách bên khóe miệng mới kết vảy, nói chuyện rất dè dặt, miễn cho vết thương nứt ra, nên ngữ điệu nghe là lạ: “Là của bên từ đường gửi tới sáng nay, họ chỉnh lý được cái gì là gửi cái đấy đi ngay, cha nuôi bảo đưa cho cô xem.”
“Về cái gì đó?”
“Hầm đất trôi nổi.”
Dịch Táp nhận lấy.
Dù sao đường đi cũng không ngắn, vừa vặn dùng giết thời gian trên đường. Lúc cô mở ra, xe cũng vừa lúc khởi động.
Hai trang đầu là hình ảnh, chụp bìa ngoài và trang trong, bìa ghi “Gia phả họ Khương”, xem ra là tìm được trong từ đường nhà họ Khương, ở trang trong đều là chữ phồn thể viết dọc, trang giấy khô giòn ố vàng, còn có một vết bẩn lớn.
Dịch Táp lật thẳng tới phần giải thích, vừa xem vừa nói cho Tông Hàng nghe.
“Nhà họ Khương có một vị trưởng bối, tên là Khương Xạ Hộ, là một ma nước, sống vào tầm những năm cuối triều Minh, trong gia phả nói ông ấy mở canh vàng ba lần trong đời, gia tài bạc triệu, chịu ảnh hưởng của danh sĩ Từ Hà Khách thời đó, lúc rảnh rỗi cũng thích đi thăm thú sông núi, có một lần đi du lịch đến gần Thanh Hải bây giờ, nghĩ đến hầm đất trôi nổi tổ sư gia từng đề cập, bèn nảy ra ý định muốn đi tìm thử xem, tìm suốt ba năm.”
Tông Hàng nghĩ bụng, đây mới gọi là thừa tiền rỗi hơi đó, dân chúng bình thường làm gì có ai thích tự hành thế chứ.
“Tìm được rất ngẫu nhiên, vào một đêm khuya, ông cưỡi ngựa đi bị lạc mất phương hướng, dừng lại giữa đường đi tiểu, chợt nghe đùng một tiếng, quay đầu lại xem, con ngựa vậy mà lại bay vọt lên không trung rồi ngã huỵch xuống, chết ngay tại chỗ.”
“Ông vội vàng kéo quần lên đi qua, phát hiện chỗ con ngựa dừng trước đó xuất hiện một cái động, đại khái rộng chừng miệng giếng, bên trong có tiếng gió vù vù, có điều rất nhanh đã ngừng lại.”
Đây chính là “đất mở cửa, gió xộc sao Đẩu” rồi, xem ra khi hầm đất trôi nổi xuất hiện sẽ kèm theo gió mạnh thổi thẳng từ dưới lên: Con ngựa này cũng thật không may, đứng đúng mắt gió, trực tiếp nạp mạng.
Trời tối người lặng, ngựa tựa dưng bay lên trời rồi ngã chết, ở chỗ đó lại xuất hiện một cái động quái dị như thế – may mà người ở đấy là Khương Xạ Hộ, nếu đổi lại là dân địa phương bình thường thì đã thành chuyện ma quỷ truyền đi khắp nơi rồi.
“Khương Hữu Xạ ném que diêm xuống dưới, ánh sáng nhanh chóng tắt ngóm, lại ném hòn sỏi xuống, cũng không có tiếng động, ông hoài nghi đây chính là hầm đất trôi nổi, bèn lấy một móc câu ra đeo lên chân tay, trang bị xong thì bò xuống động.”
“Theo lời ông mô tả, đi xuống tầm mười trượng thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một luồng sáng trắng, người lập tức bất tỉnh nhân sự – sau đó bị lạnh mà tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên mặt đất, con ngựa chết ở bên cạnh, còn cái động kia thì đã sớm biến mất.”
Sau đó, ông cứ cảm thấy mình như nhìn thấy thứ gì đó, bèn vẽ lại một bức tranh, dán ở cuối tập…”
Dịch Táp lật tới trang cuối.
Tông Hàng cũng ghé đầu lại xem.
Tả thế nào nhỉ, tranh cổ Trung Quốc chú trọng tả ý, không tả thực, trình độ hội họa của Khương Xạ Hộ cũng thật khiến người ta phải rơi lệ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được mơ hồ là vẽ mặt nghiêng của một người.
Nhưng phần sau đầu của người này lại mở rộng, hơn nữa bên trong còn bỏ thêm cái gì đó trông rất kỳ quái, trông cứ như là…không phải sọ não đấy chứ?
Cô chỉ ngẩn ra nhìn Tông Hàng.
Đã nói ra được mở đầu rồi thì cũng không cần phải giấu giấu giếm giếm nữa, Tông Hàng nói: “Tỉnh Tụ, cô thích ai là chuyện của cô, tôi chỉ hi vọng chí ít cô cũng biết hắn làm người thế nào trước đã rồi mới quyết định có thích hay không – tôi không nói xạo đâu, hắn từng giết người, không phải bị ép, những người đó cũng không đáng chết.”
Tỉnh Tụ mỉm cười, chỉ là nụ cười dần cứng lại, sau cùng hóa thành một câu thì thào: “Tôi biết mà, chuyện tốt nào có đến lượt tôi.”
Đinh Thích cũng không nói với cô mình làm gì, cô “biết điều” nên chưa từng hỏi, nhưng không có nghĩa là không săn tìm dấu vết để phỏng đoán, huống chi, nếu so sánh giữa nam và nữ về mặt này, nữ vốn là thợ săn trời sinh.
——Đinh Thích đương nhiên không kiếm sống bằng nghề bình thường, nếu không đã sớm hào phóng nói ra rồi.
——Hắn và cô quen biết nhau từ quan hệ mua bán.
——Hắn nghe người ta sai bảo mà làm việc, dưới tay cũng có người để sai bảo. Nhẹ nhàng giúp cô đoạt lại túi về, còn nói “Chuyện vặt như cái rắm ấy”.
…
Trong phỏng đoán của cô, hắn có đủ loại quá khứ, đủ loại thân phận, lưng đeo đủ loại bí mật, “tù trốn trại”, “tội phạm giết người” cũng được liệt kê trong đó.
Cho nên nghe Tông Hàng nói ra, cô không khiếp sợ, cũng chẳng phẫn nộ, chỉ cảm thấy thanh gươm treo trên đỉnh đẩu cuối cùng cũng hạ xuống, nghi ngờ được xác thực, cười khổ, chỉ muốn tự giễu.
Chuyện tốt nào có đến lượt tôi.
Một thợ mát xa nữ, không tiền không thế, cũng chẳng phải đại mỹ nhân nghiêng thùng đổ gánh gì, dựa vào đâu mà có thể gặp được một người đàn ông trong sạch ổn định đáng tin cậy, yêu thương lẫn nhau, cứ như vậy mở ra một cuộc sống tốt đẹp chứ? Nhìn xem, lại là thế này, trước kia không có con thuyền nào bằng lòng chở cô đi, vất vả mãi mới có một con thuyền, đi được một đoạn mới phát hiện ra ngàn lở vạn loét, hẳn là phải xuống nước, bơi lại về chỗ cũ rồi.
Tỉnh Tụ chợt cụt hứng, niềm vui vì được gặp Tông Hàng cũng nhạt mất.
***
Dịch Táp khoanh chân ngồi trên giường, ôm gối, đầu cứ như mọc từ trong gối ra: “Sau đó thì sao?”
Tông Hàng nhoài người bên mép giường, ủ rũ: “Sau đó, cô ấy có vẻ cũng không còn hứng thú gì nữa, trò chuyện về cái gì cũng không tập trung… Dịch Táp, có phải tôi nói không được uyển chuyển lắm không?”
Sau khi tiễn Tỉnh Tụ đi, hắn tìm tới Dịch Táp: Dịch Táp vẫn luôn nghi ngờ Tỉnh Tụ thông đồng với Đinh Thích, hắn cảm thấy cần phải giúp Tỉnh Tụ làm sáng tỏ một phen.
Dịch Táp nói: “Chuyện giết người còn nói uyển chuyển thế nào được nữa? Không sao, nói thế là tốt lắm rồi, đỡ cho cô ấy tiếp tục mông muội.”
“Vậy cô cảm thấy cô ấy liệu có rời khỏi Đinh Thích không?”
Dịch Táp nguýt hắn: “Chuyện của người ta cậu bận tâm làm gì! Hơn nữa, cậu cũng tận tình tận nghĩa rồi, cái gì cần nói đều đã nói, tiếp sau ra quyết định thế nào là chuyện của bản thân cô ấy. Cậu có sức đi quan tâm chuyện yêu đương của người khác vậy không bằng luyện võ nhiều thêm một chút đi.”
Tông Hàng không phục: “Tôi không luyện chắc? Ngày nào tôi chẳng luyện.”
“Có tiến bộ không?”
“Có.”
Dịch Táp ném gối đi: “Nào, đánh tôi đi, tôi ngồi yên trên giường, chỉ cử động tay – đánh trúng coi như tôi thua.”
Coi thường người khác quá rồi đấy nhé, Tông Hàng đứng lên làm nóng người, hết vặn cổ tay lại xoay bả vai: “Cô cẩn thận chút.”
Dịch Táp cười khẩy.
Tuy võ thuật cô chỉ hạng ba nhưng Tông Hàng chỉ bằng mấy ngày luyện cấp tốc mà muốn áp đảo cô thì cũng quá hoang tưởng rồi.
Quả nhiên, cô coi như lấy tĩnh chế động, hoặc nghiêng đầu, hoặc nghiêng người, hoặc chỉ nhẹ nhàng đưa tay kéo một cái, đã hóa giải hết khí thế hung hăng khi ra chiêu của hắn, đích thị bốn lạng bạt ngàn cân, đến thở cũng chẳng gấp lấy một hơi – ngược lại, Tông Hàng mỗi chiêu đều dùng đủ mười thành công lực, mệt đến túa hết mồ hôi.
Dịch Táp đắc ý một cái là lập tức lơ mơ: “Tông Hàng, tập võ không phải chỉ dùng sức, phải động cả não nữa.”
Còn chưa dứt lời, Tông Hàng đã đâm đầu tới.
Thiết đầu công? Nữa hả?
Dịch Táp nhanh tay nhanh mắt, một tay ấn lên đỉnh đầu hắn, thành công chặn cái đầu tròn vo của hắn ra ngoài một cánh tay.
Lịch sử thật đúng là một lần nữa tái diễn, mọi thứ đều không khác gì lần trước.
Dịch Táp suýt cười phụt ra: “Tôi bảo cậu động não là cậu lấy đầu ra húc tôi hả?”
Tông Hàng hậm hực gục đầu xuống, Dịch Táp thu tay về, cười còn chưa ngưng, Tông Hàng bỗng ngửa đầu, lại đâm tới.
Lần này quả thực bất ngờ, Dịch Táp ngớ ra, hai tay vô thức chống ra sau, trực giác cảm thấy chỉ sợ sắp bị húc cho một quả trăng sao bay vòng đến nơi rồi.
May mà không bị, Tông Hàng dừng lại trước mặt cô, kiêu ngạo hết sức: “Cô xem, tôi…”
Hắn bỗng ngừng bặt.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn Dịch Táp gần như vậy, gần đến mức có thể nhìn thấy bóng mình trong mắt cô.
Lông mi cô rất dài, đang rung rinh dưới mắt hắn.
Hơi thở hai người hòa cùng một chỗ, vừa ấm vừa nóng, không phân tách được là của ai.
Môi hơi phát khô.
Trong phòng mở điều hòa à, sao mà khô thế, cửa sổ hình như cũng không có cách âm, tiếng ve kêu từng đợt từng đợt, quấy nhiễu khiến lòng người hoảng hốt.
Tông Hàng chậm rãi lùi người về, không biết mình đang nói gì nữa: “Cô xem, cái này gọi đánh úp, không nhất thiết phải luyện quá lợi hại, có thể thừa dịp đối phương buông lỏng cảnh giác, sau đó thì…thì đánh úp…”
Dịch Táp ngồi thẳng người dậy, mất tự nhiên vén một lọn tóc con ra sau tai, lại ho nhẹ một cái.
Tông Hàng xấu hổ vô cùng: “Dịch Táp, tôi về trước đây, phòng tôi còn đang đun nước.”
Dịch Táp ừ một tiếng, không nói gì, cũng không ngẩng đầu, cứ ngồi bất động như vậy, nghe tiếng bước chân Tông Hàng ra ngoài, nghe tiếng cửa đóng lại.
Trong phòng cuối cùng cũng tĩnh lặng, chỉ có tiếng điều hòa phát ra nghe ù ù.
Hết thảy giác quan đều như phản ứng chậm mất một nhịp, mãi đến lúc này, mặt mới lăn tăn từng đợt nóng bỏng, như pha son vào nước, từng chút một tan ra. Dịch Táp cúi đầu, móng tay cào cào hoa văn dệt trên ga giường, tóc cũng rủ xuống, đuôi tóc sợi cao sợi thấp, cái lướt qua mặt, cái cọ lên cổ.
***
Tông Hàng về đến phòng, chuyện đầu tiên làm là lấy nước đầy bình siêu tốc, sau đó cắm điện bật công tắc, tựa hồ làm vậy mới có thể chứng minh với mọi người rằng: “Nhìn đi, tôi không có nói bậy, phòng tôi thật sự…đang đun nước.”
Trong tiếng nước đun vù vù, hắn quăng mình lên giường, vùi đầu vào đệm.
Không nghĩ cái gì hết, cũng không dám nghĩ, cứ nằm như vậy, mãi đến khi có người gõ cửa.
Là tới đưa hành lý, thuận tiện thông báo với hắn chín giờ sáng mai xuất phát đi Hồ Khẩu, lại hỏi: “Có cần gọi dậy không? Cần thì cậu đặt giờ đi.”
Có đi cho chắc ăn, Tông Hàng thuận miệng đặt tám giờ sáng.
Tiếp đó làm gì cũng do dự, không luyện công, Dịch Táp không tìm hắn, hắn cũng không tìm Dịch Táp nữa, hơn mười giờ đêm mới phát hiện ra trong bụng trống không, nhớ ra mình chưa ăn cơm, bèn gọi cho bên đưa cơm xin một bát mì.
Ăn xong, ôm một bụng tâm sự lên giường, bản thân cũng không rõ phiền muộn đầy ứ trong lòng này rốt cuộc là vì điều gì nữa.
Ngủ không yên, trở mình cả đêm, cuối cùng kết thúc bằng một giấc mộng đẹp.
Mơ thấy cảnh tượng lúc ban ngày kia, mơ thấy đôi mắt, lông mi và cả hơi thở ấm dịu của Dịch Táp.
Trong mộng, lá gan hắn lớn hơn, không lùi người về, trong tai vang lên vô số giọng nói ầm ĩ cổ vũ hắn: “Hôn đi, hôn đi, dù sao cũng chỉ là mơ.”
Đúng vậy, dù sao cũng chỉ là mơ, tim Tông Hàng đập dồn dập, chậm rãi hôn xuống môi cô…
Đúng lúc đó điện thoại vang lên.
Thực sự vang lên, mí mắt vừa mở, cảnh đẹp trong mộng lập tức bay biến mất sạch, điện thoại đầu giường rung lên không ngừng như động kinh, đầu dây bên kia là một giọng nam đơn điệu khô khăn: “Chào anh, bây giờ là tám giờ sáng, anh đã đặt phục vụ gọi dậy…”
Tông Hàng suýt phun máu.
Hắn cúp máy, kéo chăn trùm đầu, mắt nhắm tịt lại hòng quay trở lại giấc mộng kia, bắt được chút dư vị cũng tốt.
Vô dụng, đen ngòm, cảm giác không đúng, bầu không khí gì gì cũng mất hết.
Hắn đá tung chăng, nằm trên giường hết lăn lại đấm đệm, còn gào lên hai tiếng, hai tay túm chặt ga giường, nhấc lên hạ xuống.
Tự đào hố chôn mình rồi, sao hắn lại đặt tám giờ chớ? Muộn hơn năm phút có sao đâu, năm phút đủ để hắn làm rất nhiều chuyện rồi!
Mất sạch!
Tâm trạng này cứ như mất mười tỷ ấy!
***
Cùng đi Hồ Khẩu lần này có không ít người, tính xe không thôi đã bảy chiếc, để khiêm tốn hết sức có thể thì không phải xe nào cũng là xe việt dã, ngoài chiếc Jeep dẫn đầu ra thì những chiếc khác đều là xe gia đình bình thường, kiểu xe cũng không đồng nhất.
Khương Thái Nguyệt tuổi tác đã cao nên không tham dự chuyến xóc nảy này. Ngồi xe dẫn đầu của Đinh Thích chỉ có hai người Đinh Bàn Lĩnh và Đinh Trường Thịnh.
Dịch Táp và Tông Hàng ngồi xe thứ hai, lúc chuẩn bị xuất phát, Đinh Thích từ xe trước đi qua, gõ cửa sổ xe.
Dịch Táp bấm hạ cửa kính xuống.
Đinh Thích đưa một túi văn kiện cho cô, bên trong kẹp vài tờ giấy in. Vết bầm trên mặt hắn chưa tiêu, vết rách bên khóe miệng mới kết vảy, nói chuyện rất dè dặt, miễn cho vết thương nứt ra, nên ngữ điệu nghe là lạ: “Là của bên từ đường gửi tới sáng nay, họ chỉnh lý được cái gì là gửi cái đấy đi ngay, cha nuôi bảo đưa cho cô xem.”
“Về cái gì đó?”
“Hầm đất trôi nổi.”
Dịch Táp nhận lấy.
Dù sao đường đi cũng không ngắn, vừa vặn dùng giết thời gian trên đường. Lúc cô mở ra, xe cũng vừa lúc khởi động.
Hai trang đầu là hình ảnh, chụp bìa ngoài và trang trong, bìa ghi “Gia phả họ Khương”, xem ra là tìm được trong từ đường nhà họ Khương, ở trang trong đều là chữ phồn thể viết dọc, trang giấy khô giòn ố vàng, còn có một vết bẩn lớn.
Dịch Táp lật thẳng tới phần giải thích, vừa xem vừa nói cho Tông Hàng nghe.
“Nhà họ Khương có một vị trưởng bối, tên là Khương Xạ Hộ, là một ma nước, sống vào tầm những năm cuối triều Minh, trong gia phả nói ông ấy mở canh vàng ba lần trong đời, gia tài bạc triệu, chịu ảnh hưởng của danh sĩ Từ Hà Khách thời đó, lúc rảnh rỗi cũng thích đi thăm thú sông núi, có một lần đi du lịch đến gần Thanh Hải bây giờ, nghĩ đến hầm đất trôi nổi tổ sư gia từng đề cập, bèn nảy ra ý định muốn đi tìm thử xem, tìm suốt ba năm.”
Tông Hàng nghĩ bụng, đây mới gọi là thừa tiền rỗi hơi đó, dân chúng bình thường làm gì có ai thích tự hành thế chứ.
“Tìm được rất ngẫu nhiên, vào một đêm khuya, ông cưỡi ngựa đi bị lạc mất phương hướng, dừng lại giữa đường đi tiểu, chợt nghe đùng một tiếng, quay đầu lại xem, con ngựa vậy mà lại bay vọt lên không trung rồi ngã huỵch xuống, chết ngay tại chỗ.”
“Ông vội vàng kéo quần lên đi qua, phát hiện chỗ con ngựa dừng trước đó xuất hiện một cái động, đại khái rộng chừng miệng giếng, bên trong có tiếng gió vù vù, có điều rất nhanh đã ngừng lại.”
Đây chính là “đất mở cửa, gió xộc sao Đẩu” rồi, xem ra khi hầm đất trôi nổi xuất hiện sẽ kèm theo gió mạnh thổi thẳng từ dưới lên: Con ngựa này cũng thật không may, đứng đúng mắt gió, trực tiếp nạp mạng.
Trời tối người lặng, ngựa tựa dưng bay lên trời rồi ngã chết, ở chỗ đó lại xuất hiện một cái động quái dị như thế – may mà người ở đấy là Khương Xạ Hộ, nếu đổi lại là dân địa phương bình thường thì đã thành chuyện ma quỷ truyền đi khắp nơi rồi.
“Khương Hữu Xạ ném que diêm xuống dưới, ánh sáng nhanh chóng tắt ngóm, lại ném hòn sỏi xuống, cũng không có tiếng động, ông hoài nghi đây chính là hầm đất trôi nổi, bèn lấy một móc câu ra đeo lên chân tay, trang bị xong thì bò xuống động.”
“Theo lời ông mô tả, đi xuống tầm mười trượng thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một luồng sáng trắng, người lập tức bất tỉnh nhân sự – sau đó bị lạnh mà tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên mặt đất, con ngựa chết ở bên cạnh, còn cái động kia thì đã sớm biến mất.”
Sau đó, ông cứ cảm thấy mình như nhìn thấy thứ gì đó, bèn vẽ lại một bức tranh, dán ở cuối tập…”
Dịch Táp lật tới trang cuối.
Tông Hàng cũng ghé đầu lại xem.
Tả thế nào nhỉ, tranh cổ Trung Quốc chú trọng tả ý, không tả thực, trình độ hội họa của Khương Xạ Hộ cũng thật khiến người ta phải rơi lệ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được mơ hồ là vẽ mặt nghiêng của một người.
Nhưng phần sau đầu của người này lại mở rộng, hơn nữa bên trong còn bỏ thêm cái gì đó trông rất kỳ quái, trông cứ như là…không phải sọ não đấy chứ?
Danh sách chương