An ủi được phần nào là những món sau đó đều tương đối “hiền lành”, không có món nào ngược đãi giày vò hắn.
Lăn lộn dưới đất một vòng, khắp mặt khắp người dính đầy bụi, lúc đám Dịch Tiêu bắt đầu ăn, Tông Hàng vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Táp một vốc nước lên mặt rồi, người lại thần ra, ngơ ngác nhìn cái bồn tắm sau lưng qua tấm gương: Hắn nằm trong đó lâu như vậy, ngày nào cũng ngâm nước; ăn một miếng cá, cơ thể lại xuất hiện phản ứng kỳ quái như thế…
Hắn kéo cổ áo ra, cúi đầu xuống nhìn ngực mình: Ở đó vốn nên có vài vết đạn nhưng hiện giờ, chỗ bị thương chỉ còn lại những đốm đỏ nhàn nhạt, trông như vết bớt.
Đầu lưỡi lặng lẽ quét tới chỗ hổng đằng trong, có răng mới nhú lên.
Vẫn là câu hỏi ấy: Hắn của bây giờ rốt cuộc là thứ gì? …
Có người nhẹ nhàng gõ cửa, Tông Hàng lấy lại tinh thần: “Vào đi.”
Hắn biết là Tỉnh Tụ, Dịch Tiêu sẽ không bao giờ ý nhị như thế.
Tỉnh Tụ bước vào rồi trở tay đóng cửa lại.
Tông Hàng cười: “Ăn xong rồi à?”
Vừa nói vừa vặn nhỏ vòi nước lại nhưng không đóng hẳn.
Chung đụng với nhau suốt nhiều ngày nay, hắn và Tỉnh Tụ đã dưỡng thành thói quen: Khi tán gẫu trong phòng vệ sinh đều hạ giọng xuống thật thấp, lúc cần thiết còn dùng tiếng nước che đi.
Tỉnh Tụ: “Vào xem cậu thế nào.”
Cô hơi do dự: “Tông Hàng, cậu đừng nghĩ nhiều, thực ra chuyện dị ứng này phổ biến lắm, có rất nhiều người ăn hải sản bị dị ứng, nặng quá cũng sẽ chết. Ở nước ngoài còn kỳ lạ hơn kia, ăn bơ lạc, kiwi cũng vào viện được.”
Đúng vậy, nhưng khác nhau ở chỗ: Họ còn dám vào viện, hắn thì sao?
Tông Hàng lặng thinh chốc lát rồi dẩu môi hướng ra ngoài: “Tôi muốn nói chuyện với chị ấy.”
“Chuyện gì?”
Nhiều lắm: Vì sao hắn không chết, vì sao lại cứu hắn, cứu thế nào, bất chấp mọi giá cứu bằng được như vậy là để làm gì, còn có, hắn hiện giờ có phải con người không?
Trên đời này, nếu có người có thể cho hắn câu trả lời, vậy cũng chỉ có mình Dịch Tiêu mà thôi.
Tỉnh Tụ không mấy lạc quan: “Chị ta chịu trả lời cậu chắc?”
Tông Hàng nói: “Đổi lại là cô, gặp phải chuyện như tôi, cô nhịn không hỏi được sao? Không hỏi mới bất thường ấy, có khi, chị ấy còn đang chờ tôi hỏi không chừng?”
***
Nghe thấy tiếng cửa phòng vệ sinh mở ra, Dịch Tiêu ngước mắt.
Thú vị thật, người vào là nữ mà người ra lại là nam.
Hai người này mỗi tối đều nói chuyện trong phòng vệ sinh, xì xà xì xầm, hạ giọng thật thấp, cứ tưởng là chị không nghe thấy.
Thực ra chị có thể nghe được, tuy chỉ loáng thoáng mơ hồ như tiếng ruồi muỗi vo ve. Mấy năm trước khi tai còn thính mắt còn tinh, có cách nhiều thêm mấy lớp tường, chị cũng vẫn nghe thấy được.
Chị tiếp tục gắp đồ ăn, làm như không thấy.
Trong tầm mắt, Tông Hàng đứng đối diện chị một chốc, cuối cùng cũng mở miệng: “Thật ngại quá, chị có thể hạ đũa xuống một lúc không? Tôi muốn hỏi chị một việc.”
Dịch Tiêu vốn định làm lơ hắn, song đũa lại hơi khựng lại.
Chị nhớ tới rất lâu trước đây, lúc đứa em gái Dịch Táp có thể ra bàn bưng bát ăn, chị đã dạy nó lễ nghi trên bàn ăn thế này: “Khi đang ăn không được để phát ra tiếng chóp chép, không được nói chuyện. Người ta đang ăn mà mày có việc tìm họ thì phải nói ‘Thật ngại quá, quấy rầy rồi’…”
Dịch Táp bĩu môi, quanh mép dính đầy hạt cơm, miệng bát cơm cũng vậy, chẳng khác gì heo sục mõm vào ăn trong máng, còn nói rất hùng hồn: “Tại sao chứ, miệng em ăn chứ tai có ăn đâu, chị nói có tai em nghe, có gì mà phải ngại…”
Dịch Tiêu nổi quạu, nhéo tai nó: “Tai không ăn cơm này!”
Dịch Táp ngoạc mồm ra khóc, Dịch Cửu Qua xót con, tới ngăn lại: “Em nó còn bé, con đừng thiếu kiên nhẫn thế…”
Dịch Tiêu rít lên: “Bé bỏng cái gì nữa, ba tuổi đã là lớn rồi, giờ không dạy sau này ai dạy nổi…”
…
Dịch Tiêu hồi thần lại, hạ đũa xuống, gắp đầy một đũa vào bát rồi vùi đầu ăn.
Tông Hàng thoáng chần chừ rồi hạ quyết tâm: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Sao tôi lại trở nên kỳ quái như vậy? Mạch máu của tôi là thế nào?”
Dịch Tiêu coi hắn như không khí, bình thản ăn.
Tông Hàng cũng nhìn ra ý định làm lơ hắn của chị, chỉ đơn giản bỏ xuống một câu: “Tôi đi đây, tôi phải về nhà, tôi sợ bố mẹ tôi lo đến phát ốm mất rồi…”
Dịch Tiêu bật cười một tiếng.
Chị không nhìn Tông Hàng, chỉ nói: “Cậu cho rằng cậu vẫn còn là con trai của Tông Tất Thắng sao?”
Tiếng không lớn nhưng căn phòng lập tức lặng bặt.
Tỉnh Tụ nghe lỏm sau cánh cửa phòng vệ sinh, đầu óc bỗng ngớ ra, nghĩ thêm đôi chút, cả người nổi da gà.
Cũng không biết là qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng Tông Hàng không nhịn nổi nữa gào lên: “Chị có ý gì? Sao tôi lại không phải con ba tôi?”
Tựa như cố ý khiêu khích, đũa của Dịch Tiêu hướng về phía món cá hấp, đâm xuống rạch ngang một cái, khiến bong bóng cá vỡ toạc ra: “Muốn về nhà à, được thôi.”
“Cậu định giải thích thế nào với người khác về việc này? Không sợ người ta lôi cậu ra giải phẫu nghiên cứu à? Lỡ như cậu lại lên cơn điên, mất khống chế, hại chết ba mẹ cậu, vậy trách nhiệm thuộc về ai?”
Chị đút miếng cá vào miệng, nhai nát nuốt xuống, cuối cùng húp một ngụm cháo rồi lấy khăn giấy lau miệng: “Cậu ăn nó, có sức lực rồi, giờ đi ngủ một giấc thật ngon đi, đêm mai giúp tôi làm một việc, xong việc rồi, tôi sẽ từ từ nói cho cậu biết một số cái.”
Nghĩ nghĩ một chút, lại bổ sung: “Cũng đừng nghĩ quá nhiều, lỡ ngủ không ngon, không đủ tinh lực, dẫn đến chuyện làm không xong, tôi sẽ coi như cậu đã chết, chưa từng cứu giúp cậu.”
***
Mẹ kiếp, con mụ Dịch Tiêu này đúng là thứ phù thủy, khắp người toàn độc dược.
Nói thế rồi còn bảo hắn “ngủ cho ngon”, hắn có phải siêu nhân đâu chứ.
Tông Hàng trằn trọc suốt một đêm, mãi đến hừng đông mới mơ màng thiếp đi, ngủ cũng không ngon, mơ rất nhiều giấc, giấc mộng nào cũng đều là đang về nhà, nguy hiểm phải trải qua mỗi giấc một khác, nhưng kết cục thì giống nhau…
Tông Tất Thắng lao ra khỏi nhà, ôm ghì lấy hắn chào đón, đang ôm mặt chợt biến sắc, đẩy mạnh hắn ra, điên loạn gào lên: “Không đúng, đây không phải con tôi, người này là giả!”
Nỗi tuyệt vọng ấy còn đáng sợ hơn cả lúc bị dìm xuống hồ.
Không ai đánh thức hắn, hắn bị ác mộng quấn lấy suốt toàn bộ giấc ngủ, mãi đến chập tối mới mở choàng mắt, thở phào một hơi, lần đầu tiên cảm thấy thức dậy là một sự giải thoát.
Rửa mặt đi ra, vừa ăn xong bát cháo đã bị thúc giục ra ngoài: Tỉnh Tụ vấn cao tóc, đeo kính râm, trang bị đầy đủ, mũ mão khẩu trang không thiếu cái nào.
Từ cầu thang xuống dưới, đi thẳng ra cửa sau, ngoài cửa đỗ một chiếc xe van cũ kỹ, ngồi cạnh tài xế là một người đàn ông trung niên niềm nở vẫy tay với họ: “Bên này, bên này.”
Vừa lên ngồi, xe đã lái đi.
Thùng xe sau đã tháo dỡ hàng ghế ngồi, rất rộng rãi, nhưng cũng có không ít đồ đạc và giỏ túi linh tinh, bắt mắt nhất là một cái thùng sắt lớn, bên trong đựng đầy nội tạng động vật đỏ lừ màu máu, trời nóng, mùi bốc lên rất ghê, còn dụ tới mấy con ruồi, bay vo ve khắp xe.
Tông Hàng đưa tay bịt kín mũi: “Đây là cái gì vậy?”
Người đàn ông kia quay đầu lại, nhiệt tình giải thích: “Là phổi lợn…”
Nói được một nửa, Dịch Tiêu lạnh lùng liếc gã, gã biết điều quay đi, không nói thêm nữa.
Xe đi thẳng ra ngoại thành, lên đường đất, xóc nảy nghiêng ngả, sắc trời từ còn sáng chuyển dần sang le lói ánh chiều tà, rồi chìm vào màn đêm như mực.
Tông Hàng bị xóc mà rã rời, ngả người lên ghế xe chợp mắt, giữa cơn gà gật, nghe thấy tiếng Dịch Tiêu không đầu không đuôi đối đáp với người đàn ông kia?”
“Là bãi hoang à?”
“Phải, vốn định chuyển sang bãi mới nhưng vẫn chưa chuyển hết.”
“Còn mấy con nữa?”
“Chừng hơn mười con.”
Tông Hàng dỏng tai lên muốn nghe, cuộc đối thoại lại chấm dứt.
Lát sau, xe rẽ ngoặt, tốc độ dần chậm lại, Tông Hàng cảm giác đã đến nơi, dò đầu nhìn ra ngoài: cảm thấy như lái vào một nơi khá giống nông trường, cũng giống bãi hoang, bảng hiệu đã gỡ xuống, cộng thêm trời tối đen, nhìn không ra là nơi nào.
Xe dừng lại, người đàn ông và tài xế mở đèn pin, bê thùng phổi lợn đi trước mở đường, Dịch Tiêu xách túi đi theo phía sau, cũng bảo Tỉnh Tụ xách một cái, trong đám người chỉ có mình Tông Hàng là hai tay trống không.
Đi được một đoạn, Tỉnh Tụ cố ý rớt lại phía sau, tay kéo khóa túi ra nhìn vào trong, lại dấn lên mấy bước tới cạnh Tông Hàng, nhỏ giọng nói: “Hình như là thuốc với băng gạc gì đó.”
Tông Hàng đang định đáp lại thì đã tới nơi.
Trước mắt là một cái đài xi-măng cao tầm bốn, năm mét, có bậc thang lên trên, nương theo ánh đèn pin, Tông Hàng thấy được rõ ràng đây là một bờ ao lớn, như là để nuôi cá, quanh mép bờ quây lưới sắt cao hai, ba mét, cái đài này trông giống như…
Chỗ quan sát? Chỗ cho ăn?
Người đàn ông và tài xế mang thùng phổi lợn lên đài xi-măng rồi đi xuống tạm biệt Dịch Tiêu: “Chúng tôi đi chỗ khác trước, hai giờ nữa sẽ quay lại đón… Không quấy rầy các vị nữa.”
Họ để lại đèn pin cho Dịch Tiêu rồi lặng lẽ rời đi.
Dịch Tiêu cầm đen pin, ra hiệu bảo Tông Hàng và Tỉnh Tụ: “Lên đó đi.”
Chị đi phía trước, đèn pin lắc qua lắc lại, chùm sáng chiếu loạn khắp nơi không chút quy luật, theo ánh sáng đó, Tông Hàng trông thấy trên mặt ao và cả trên bờ có những bóng đen to lớn nặng nề.
Tim hắn bỗng đập như trống dồn: Đó là cá sấu!
Đúng vậy, lúc ở nhà Trần Hói, hắn từng thấy Lê Chân Hương lúc cho A Long và A Hổ ăn cũng bưng một chậu phổi lợn lớn.
Hơn nữa còn có đoạn đối thoại ban nãy, “hơn mười con”, “bãi hoang”, “chuyển mới”, vậy cũng đã đủ tiết lộ: Đây là một trang trại nuôi cá sấu, cần chuyển sang địa điểm mới nhưng vẫn chưa chuyển hết, bởi vậy nên trong ao cũ còn dư hơn mười con.
Tông Hàng cảm thấy sự tình có gì đó không đúng, hắn cúi đầu nhìn về phía mặt đài hướng ra ao nước: trên mặt xi măng thẳng đứng có một cái thang dây đi xuống bằng thép.
Dịch Tiêu tắt đèn pin.
Gân trên trán Tông Hàng nổi lên, trước mắt đen kịt, lát sau mới dần trông thấy được chút đường nét mơ hồ.
Dịch Tiêu mở túi xách, lấy từ trong ra một cái lọ nhỏ dẹt đưa cho hắn: “Hai mắt mỗi bên nhỏ một giọt, sau đó đảo trong mắt vài vòng, giống như nhỏ thuốc nhỏ mắt ấy.”
Tông Hàng nghe lời làm theo.
Không biết đó là thứ gì, vừa vào mắt đã xót tận óc, Tông Hàng bị xót đến chảy cả nước mắt, nhắm mắt lại giơ tay lên, muốn đưa cái lọ cho Tỉnh Tụ, bị Dịch Tiêu cản thu lại giữa chừng, nói: “Cô ấy không cần.”
Hơi dừng lại rồi hỏi hắn: “Cậu biết cá sấu không?”
Tông Hàng đưa tay dụi mắt: “Biết.”
“Cá sấu ăn thịt người thế nào?”
Còn phải hỏi à, tim Tông Hàng đập dồn dập, gắng hết sức bình tĩnh lại: “Cắn chết, ăn tươi.”
Hắn cảm thấy trước mắt rõ hơi đôi chút.
Dịch Tiêu nói: “Không phải, răng cá sấu tuy rất sắc nhưng thật ra chỉ là răng sữa, không có công dụng thực tế, cắn và nhai đều rất khó có thể dùng sức, nhưng lực táp của nó rất lớn, có thói quen dùng hàm trên hàm dưới để ‘táp’.”
“Nếu là một con lớn, táp được con mồi rồi, nó có thể nuốt sống toàn bộ, có điều những con dưới đây đều là cá sấu Xiêm, dài nhất chỉ khoảng ba, bốn mét.”
“Bởi vậy nên sách lược của nó sẽ thay đổi tùy theo loại con mồi, nếu con mồi là động vật sống trên cạn, nó sẽ táp lấy lôi xuống nước khiến nó chết đuối; nếu con mồi là động vật sống dưới nước, nó sẽ táp rồi quật lên bờ, khiến nó chết khô.”
Tông Hàng nghe mà dần tập trung.
“Tuy nhiên răng của nó ngắn, vẫn rất khó nhai, nó sẽ dùng miệng táp lấy con mồi, đập lên đá hoặc thân cây, đập nát rồi sẽ dễ ăn hơn, nếu đập mãi không nát, nó sẽ chờ con mồi tự mình nát rữa.”
“Cậu có một vài biện pháp khống chế nó như sau: Lúc bị cắn thì đập mạnh vào mắt nó, mắt là nơi yếu nhất của nó; lúc chưa bị cắn, có thể nghĩ cách khiến nó không thể mở miệng, lực táp của nó lớn, nhưng lực há miệng lại rất yếu, sức cánh tay của người trưởng thành có thể giữ chặt được. Cẩn thận đuôi nó, đuôi nó rất khỏe, còn nữa…”
Chị lấy từ trong túi ra một vật bằng sắt, là một cây gậy sắt ngắn, hai đầu hàn hai cái đĩa dày, nhìn từ chính diện trông như một chữ “công (工)”: “Cái này là công cụ cản cá sấu tạm thời, dùng lúc nguy cấp, nó táp tới thì nhét vào miệng nó, có thể ngăn được một cú…”
Chị đưa cái cản cá sấu cho Tông Hàng.
Sau lưng Tông Hàng bốc lên một luồng khí lạnh: “Gượm đã, chị đưa tôi cái này làm gì?”
Tỉnh Tụ cúi đầu, nhìn túi đồ dùng ý tế bên chân, như hiểu ra điều gì đó, không nhịn được rùng mình.
Dịch Tiêu ghé sát vào tai Tông Hàng, giọng nhỏ như hà hơi: “Cậu biết ba họ quỷ nước không?”
Quỷ gì cơ? Còn viết thư nữa à?
“Tôi là người nhà họ Dịch, từng thề trong từ đường của tổ tông, có một số việc không thể nói với người ngoài, trừ phi cậu chí ít đã qua được hai hạng mục của ‘thất thí bát khảo’, coi như huynh đệ đồng hành của nhà họ Dịch, ‘ngồi nước’ với cậu đã không thành vấn đề, đây là hạng mục thứ hai, chính là ‘hạ cá sấu’…”
Thất bát khảo thí gì cơ, ai muốn làm huynh đệ đồng hành với chị, đầu Tông Hàng như muốn nổ tung: “Tôi không làm, mẹ nó tôi còn chẳng biết bơi…”
Hắn ném cái cản cá sấu xuống, quay đầu bỏ đi: Điên rồi! Con mụ này nhất định điên rồi, dù có muốn luyện ra một anh hùng có thể xưng bá khắp chốn thì cũng phải luyện dần từ thấp đến cao, hạ tôm hạ cua gì đó trước đã chứ! Hắn nghiến răng xông lên, vừa lên đã gặp ngay cá sấu, còn bảo hắn hạ, hạ cái tiên sư mười tám đời tổ tông con cá sấu ấy…
Vừa đi chưa được mấy bước, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng thét của Tỉnh Tụ, tiếng thét này nhanh chóng vang ra xa, ngay sau đó tùm một tiếng nước lớn.
Trong đầu Tông Hàng ông ông, vội quay phắt lại xem.
Trên đài chỉ còn lại một mình Dịch Tiêu.
Hắn lao vọt tới bên đài.
Giữa ao, Tỉnh Tụ đang đạp nước liều mạng vùng vẫy.
Lăn lộn dưới đất một vòng, khắp mặt khắp người dính đầy bụi, lúc đám Dịch Tiêu bắt đầu ăn, Tông Hàng vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Táp một vốc nước lên mặt rồi, người lại thần ra, ngơ ngác nhìn cái bồn tắm sau lưng qua tấm gương: Hắn nằm trong đó lâu như vậy, ngày nào cũng ngâm nước; ăn một miếng cá, cơ thể lại xuất hiện phản ứng kỳ quái như thế…
Hắn kéo cổ áo ra, cúi đầu xuống nhìn ngực mình: Ở đó vốn nên có vài vết đạn nhưng hiện giờ, chỗ bị thương chỉ còn lại những đốm đỏ nhàn nhạt, trông như vết bớt.
Đầu lưỡi lặng lẽ quét tới chỗ hổng đằng trong, có răng mới nhú lên.
Vẫn là câu hỏi ấy: Hắn của bây giờ rốt cuộc là thứ gì? …
Có người nhẹ nhàng gõ cửa, Tông Hàng lấy lại tinh thần: “Vào đi.”
Hắn biết là Tỉnh Tụ, Dịch Tiêu sẽ không bao giờ ý nhị như thế.
Tỉnh Tụ bước vào rồi trở tay đóng cửa lại.
Tông Hàng cười: “Ăn xong rồi à?”
Vừa nói vừa vặn nhỏ vòi nước lại nhưng không đóng hẳn.
Chung đụng với nhau suốt nhiều ngày nay, hắn và Tỉnh Tụ đã dưỡng thành thói quen: Khi tán gẫu trong phòng vệ sinh đều hạ giọng xuống thật thấp, lúc cần thiết còn dùng tiếng nước che đi.
Tỉnh Tụ: “Vào xem cậu thế nào.”
Cô hơi do dự: “Tông Hàng, cậu đừng nghĩ nhiều, thực ra chuyện dị ứng này phổ biến lắm, có rất nhiều người ăn hải sản bị dị ứng, nặng quá cũng sẽ chết. Ở nước ngoài còn kỳ lạ hơn kia, ăn bơ lạc, kiwi cũng vào viện được.”
Đúng vậy, nhưng khác nhau ở chỗ: Họ còn dám vào viện, hắn thì sao?
Tông Hàng lặng thinh chốc lát rồi dẩu môi hướng ra ngoài: “Tôi muốn nói chuyện với chị ấy.”
“Chuyện gì?”
Nhiều lắm: Vì sao hắn không chết, vì sao lại cứu hắn, cứu thế nào, bất chấp mọi giá cứu bằng được như vậy là để làm gì, còn có, hắn hiện giờ có phải con người không?
Trên đời này, nếu có người có thể cho hắn câu trả lời, vậy cũng chỉ có mình Dịch Tiêu mà thôi.
Tỉnh Tụ không mấy lạc quan: “Chị ta chịu trả lời cậu chắc?”
Tông Hàng nói: “Đổi lại là cô, gặp phải chuyện như tôi, cô nhịn không hỏi được sao? Không hỏi mới bất thường ấy, có khi, chị ấy còn đang chờ tôi hỏi không chừng?”
***
Nghe thấy tiếng cửa phòng vệ sinh mở ra, Dịch Tiêu ngước mắt.
Thú vị thật, người vào là nữ mà người ra lại là nam.
Hai người này mỗi tối đều nói chuyện trong phòng vệ sinh, xì xà xì xầm, hạ giọng thật thấp, cứ tưởng là chị không nghe thấy.
Thực ra chị có thể nghe được, tuy chỉ loáng thoáng mơ hồ như tiếng ruồi muỗi vo ve. Mấy năm trước khi tai còn thính mắt còn tinh, có cách nhiều thêm mấy lớp tường, chị cũng vẫn nghe thấy được.
Chị tiếp tục gắp đồ ăn, làm như không thấy.
Trong tầm mắt, Tông Hàng đứng đối diện chị một chốc, cuối cùng cũng mở miệng: “Thật ngại quá, chị có thể hạ đũa xuống một lúc không? Tôi muốn hỏi chị một việc.”
Dịch Tiêu vốn định làm lơ hắn, song đũa lại hơi khựng lại.
Chị nhớ tới rất lâu trước đây, lúc đứa em gái Dịch Táp có thể ra bàn bưng bát ăn, chị đã dạy nó lễ nghi trên bàn ăn thế này: “Khi đang ăn không được để phát ra tiếng chóp chép, không được nói chuyện. Người ta đang ăn mà mày có việc tìm họ thì phải nói ‘Thật ngại quá, quấy rầy rồi’…”
Dịch Táp bĩu môi, quanh mép dính đầy hạt cơm, miệng bát cơm cũng vậy, chẳng khác gì heo sục mõm vào ăn trong máng, còn nói rất hùng hồn: “Tại sao chứ, miệng em ăn chứ tai có ăn đâu, chị nói có tai em nghe, có gì mà phải ngại…”
Dịch Tiêu nổi quạu, nhéo tai nó: “Tai không ăn cơm này!”
Dịch Táp ngoạc mồm ra khóc, Dịch Cửu Qua xót con, tới ngăn lại: “Em nó còn bé, con đừng thiếu kiên nhẫn thế…”
Dịch Tiêu rít lên: “Bé bỏng cái gì nữa, ba tuổi đã là lớn rồi, giờ không dạy sau này ai dạy nổi…”
…
Dịch Tiêu hồi thần lại, hạ đũa xuống, gắp đầy một đũa vào bát rồi vùi đầu ăn.
Tông Hàng thoáng chần chừ rồi hạ quyết tâm: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Sao tôi lại trở nên kỳ quái như vậy? Mạch máu của tôi là thế nào?”
Dịch Tiêu coi hắn như không khí, bình thản ăn.
Tông Hàng cũng nhìn ra ý định làm lơ hắn của chị, chỉ đơn giản bỏ xuống một câu: “Tôi đi đây, tôi phải về nhà, tôi sợ bố mẹ tôi lo đến phát ốm mất rồi…”
Dịch Tiêu bật cười một tiếng.
Chị không nhìn Tông Hàng, chỉ nói: “Cậu cho rằng cậu vẫn còn là con trai của Tông Tất Thắng sao?”
Tiếng không lớn nhưng căn phòng lập tức lặng bặt.
Tỉnh Tụ nghe lỏm sau cánh cửa phòng vệ sinh, đầu óc bỗng ngớ ra, nghĩ thêm đôi chút, cả người nổi da gà.
Cũng không biết là qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng Tông Hàng không nhịn nổi nữa gào lên: “Chị có ý gì? Sao tôi lại không phải con ba tôi?”
Tựa như cố ý khiêu khích, đũa của Dịch Tiêu hướng về phía món cá hấp, đâm xuống rạch ngang một cái, khiến bong bóng cá vỡ toạc ra: “Muốn về nhà à, được thôi.”
“Cậu định giải thích thế nào với người khác về việc này? Không sợ người ta lôi cậu ra giải phẫu nghiên cứu à? Lỡ như cậu lại lên cơn điên, mất khống chế, hại chết ba mẹ cậu, vậy trách nhiệm thuộc về ai?”
Chị đút miếng cá vào miệng, nhai nát nuốt xuống, cuối cùng húp một ngụm cháo rồi lấy khăn giấy lau miệng: “Cậu ăn nó, có sức lực rồi, giờ đi ngủ một giấc thật ngon đi, đêm mai giúp tôi làm một việc, xong việc rồi, tôi sẽ từ từ nói cho cậu biết một số cái.”
Nghĩ nghĩ một chút, lại bổ sung: “Cũng đừng nghĩ quá nhiều, lỡ ngủ không ngon, không đủ tinh lực, dẫn đến chuyện làm không xong, tôi sẽ coi như cậu đã chết, chưa từng cứu giúp cậu.”
***
Mẹ kiếp, con mụ Dịch Tiêu này đúng là thứ phù thủy, khắp người toàn độc dược.
Nói thế rồi còn bảo hắn “ngủ cho ngon”, hắn có phải siêu nhân đâu chứ.
Tông Hàng trằn trọc suốt một đêm, mãi đến hừng đông mới mơ màng thiếp đi, ngủ cũng không ngon, mơ rất nhiều giấc, giấc mộng nào cũng đều là đang về nhà, nguy hiểm phải trải qua mỗi giấc một khác, nhưng kết cục thì giống nhau…
Tông Tất Thắng lao ra khỏi nhà, ôm ghì lấy hắn chào đón, đang ôm mặt chợt biến sắc, đẩy mạnh hắn ra, điên loạn gào lên: “Không đúng, đây không phải con tôi, người này là giả!”
Nỗi tuyệt vọng ấy còn đáng sợ hơn cả lúc bị dìm xuống hồ.
Không ai đánh thức hắn, hắn bị ác mộng quấn lấy suốt toàn bộ giấc ngủ, mãi đến chập tối mới mở choàng mắt, thở phào một hơi, lần đầu tiên cảm thấy thức dậy là một sự giải thoát.
Rửa mặt đi ra, vừa ăn xong bát cháo đã bị thúc giục ra ngoài: Tỉnh Tụ vấn cao tóc, đeo kính râm, trang bị đầy đủ, mũ mão khẩu trang không thiếu cái nào.
Từ cầu thang xuống dưới, đi thẳng ra cửa sau, ngoài cửa đỗ một chiếc xe van cũ kỹ, ngồi cạnh tài xế là một người đàn ông trung niên niềm nở vẫy tay với họ: “Bên này, bên này.”
Vừa lên ngồi, xe đã lái đi.
Thùng xe sau đã tháo dỡ hàng ghế ngồi, rất rộng rãi, nhưng cũng có không ít đồ đạc và giỏ túi linh tinh, bắt mắt nhất là một cái thùng sắt lớn, bên trong đựng đầy nội tạng động vật đỏ lừ màu máu, trời nóng, mùi bốc lên rất ghê, còn dụ tới mấy con ruồi, bay vo ve khắp xe.
Tông Hàng đưa tay bịt kín mũi: “Đây là cái gì vậy?”
Người đàn ông kia quay đầu lại, nhiệt tình giải thích: “Là phổi lợn…”
Nói được một nửa, Dịch Tiêu lạnh lùng liếc gã, gã biết điều quay đi, không nói thêm nữa.
Xe đi thẳng ra ngoại thành, lên đường đất, xóc nảy nghiêng ngả, sắc trời từ còn sáng chuyển dần sang le lói ánh chiều tà, rồi chìm vào màn đêm như mực.
Tông Hàng bị xóc mà rã rời, ngả người lên ghế xe chợp mắt, giữa cơn gà gật, nghe thấy tiếng Dịch Tiêu không đầu không đuôi đối đáp với người đàn ông kia?”
“Là bãi hoang à?”
“Phải, vốn định chuyển sang bãi mới nhưng vẫn chưa chuyển hết.”
“Còn mấy con nữa?”
“Chừng hơn mười con.”
Tông Hàng dỏng tai lên muốn nghe, cuộc đối thoại lại chấm dứt.
Lát sau, xe rẽ ngoặt, tốc độ dần chậm lại, Tông Hàng cảm giác đã đến nơi, dò đầu nhìn ra ngoài: cảm thấy như lái vào một nơi khá giống nông trường, cũng giống bãi hoang, bảng hiệu đã gỡ xuống, cộng thêm trời tối đen, nhìn không ra là nơi nào.
Xe dừng lại, người đàn ông và tài xế mở đèn pin, bê thùng phổi lợn đi trước mở đường, Dịch Tiêu xách túi đi theo phía sau, cũng bảo Tỉnh Tụ xách một cái, trong đám người chỉ có mình Tông Hàng là hai tay trống không.
Đi được một đoạn, Tỉnh Tụ cố ý rớt lại phía sau, tay kéo khóa túi ra nhìn vào trong, lại dấn lên mấy bước tới cạnh Tông Hàng, nhỏ giọng nói: “Hình như là thuốc với băng gạc gì đó.”
Tông Hàng đang định đáp lại thì đã tới nơi.
Trước mắt là một cái đài xi-măng cao tầm bốn, năm mét, có bậc thang lên trên, nương theo ánh đèn pin, Tông Hàng thấy được rõ ràng đây là một bờ ao lớn, như là để nuôi cá, quanh mép bờ quây lưới sắt cao hai, ba mét, cái đài này trông giống như…
Chỗ quan sát? Chỗ cho ăn?
Người đàn ông và tài xế mang thùng phổi lợn lên đài xi-măng rồi đi xuống tạm biệt Dịch Tiêu: “Chúng tôi đi chỗ khác trước, hai giờ nữa sẽ quay lại đón… Không quấy rầy các vị nữa.”
Họ để lại đèn pin cho Dịch Tiêu rồi lặng lẽ rời đi.
Dịch Tiêu cầm đen pin, ra hiệu bảo Tông Hàng và Tỉnh Tụ: “Lên đó đi.”
Chị đi phía trước, đèn pin lắc qua lắc lại, chùm sáng chiếu loạn khắp nơi không chút quy luật, theo ánh sáng đó, Tông Hàng trông thấy trên mặt ao và cả trên bờ có những bóng đen to lớn nặng nề.
Tim hắn bỗng đập như trống dồn: Đó là cá sấu!
Đúng vậy, lúc ở nhà Trần Hói, hắn từng thấy Lê Chân Hương lúc cho A Long và A Hổ ăn cũng bưng một chậu phổi lợn lớn.
Hơn nữa còn có đoạn đối thoại ban nãy, “hơn mười con”, “bãi hoang”, “chuyển mới”, vậy cũng đã đủ tiết lộ: Đây là một trang trại nuôi cá sấu, cần chuyển sang địa điểm mới nhưng vẫn chưa chuyển hết, bởi vậy nên trong ao cũ còn dư hơn mười con.
Tông Hàng cảm thấy sự tình có gì đó không đúng, hắn cúi đầu nhìn về phía mặt đài hướng ra ao nước: trên mặt xi măng thẳng đứng có một cái thang dây đi xuống bằng thép.
Dịch Tiêu tắt đèn pin.
Gân trên trán Tông Hàng nổi lên, trước mắt đen kịt, lát sau mới dần trông thấy được chút đường nét mơ hồ.
Dịch Tiêu mở túi xách, lấy từ trong ra một cái lọ nhỏ dẹt đưa cho hắn: “Hai mắt mỗi bên nhỏ một giọt, sau đó đảo trong mắt vài vòng, giống như nhỏ thuốc nhỏ mắt ấy.”
Tông Hàng nghe lời làm theo.
Không biết đó là thứ gì, vừa vào mắt đã xót tận óc, Tông Hàng bị xót đến chảy cả nước mắt, nhắm mắt lại giơ tay lên, muốn đưa cái lọ cho Tỉnh Tụ, bị Dịch Tiêu cản thu lại giữa chừng, nói: “Cô ấy không cần.”
Hơi dừng lại rồi hỏi hắn: “Cậu biết cá sấu không?”
Tông Hàng đưa tay dụi mắt: “Biết.”
“Cá sấu ăn thịt người thế nào?”
Còn phải hỏi à, tim Tông Hàng đập dồn dập, gắng hết sức bình tĩnh lại: “Cắn chết, ăn tươi.”
Hắn cảm thấy trước mắt rõ hơi đôi chút.
Dịch Tiêu nói: “Không phải, răng cá sấu tuy rất sắc nhưng thật ra chỉ là răng sữa, không có công dụng thực tế, cắn và nhai đều rất khó có thể dùng sức, nhưng lực táp của nó rất lớn, có thói quen dùng hàm trên hàm dưới để ‘táp’.”
“Nếu là một con lớn, táp được con mồi rồi, nó có thể nuốt sống toàn bộ, có điều những con dưới đây đều là cá sấu Xiêm, dài nhất chỉ khoảng ba, bốn mét.”
“Bởi vậy nên sách lược của nó sẽ thay đổi tùy theo loại con mồi, nếu con mồi là động vật sống trên cạn, nó sẽ táp lấy lôi xuống nước khiến nó chết đuối; nếu con mồi là động vật sống dưới nước, nó sẽ táp rồi quật lên bờ, khiến nó chết khô.”
Tông Hàng nghe mà dần tập trung.
“Tuy nhiên răng của nó ngắn, vẫn rất khó nhai, nó sẽ dùng miệng táp lấy con mồi, đập lên đá hoặc thân cây, đập nát rồi sẽ dễ ăn hơn, nếu đập mãi không nát, nó sẽ chờ con mồi tự mình nát rữa.”
“Cậu có một vài biện pháp khống chế nó như sau: Lúc bị cắn thì đập mạnh vào mắt nó, mắt là nơi yếu nhất của nó; lúc chưa bị cắn, có thể nghĩ cách khiến nó không thể mở miệng, lực táp của nó lớn, nhưng lực há miệng lại rất yếu, sức cánh tay của người trưởng thành có thể giữ chặt được. Cẩn thận đuôi nó, đuôi nó rất khỏe, còn nữa…”
Chị lấy từ trong túi ra một vật bằng sắt, là một cây gậy sắt ngắn, hai đầu hàn hai cái đĩa dày, nhìn từ chính diện trông như một chữ “công (工)”: “Cái này là công cụ cản cá sấu tạm thời, dùng lúc nguy cấp, nó táp tới thì nhét vào miệng nó, có thể ngăn được một cú…”
Chị đưa cái cản cá sấu cho Tông Hàng.
Sau lưng Tông Hàng bốc lên một luồng khí lạnh: “Gượm đã, chị đưa tôi cái này làm gì?”
Tỉnh Tụ cúi đầu, nhìn túi đồ dùng ý tế bên chân, như hiểu ra điều gì đó, không nhịn được rùng mình.
Dịch Tiêu ghé sát vào tai Tông Hàng, giọng nhỏ như hà hơi: “Cậu biết ba họ quỷ nước không?”
Quỷ gì cơ? Còn viết thư nữa à?
“Tôi là người nhà họ Dịch, từng thề trong từ đường của tổ tông, có một số việc không thể nói với người ngoài, trừ phi cậu chí ít đã qua được hai hạng mục của ‘thất thí bát khảo’, coi như huynh đệ đồng hành của nhà họ Dịch, ‘ngồi nước’ với cậu đã không thành vấn đề, đây là hạng mục thứ hai, chính là ‘hạ cá sấu’…”
Thất bát khảo thí gì cơ, ai muốn làm huynh đệ đồng hành với chị, đầu Tông Hàng như muốn nổ tung: “Tôi không làm, mẹ nó tôi còn chẳng biết bơi…”
Hắn ném cái cản cá sấu xuống, quay đầu bỏ đi: Điên rồi! Con mụ này nhất định điên rồi, dù có muốn luyện ra một anh hùng có thể xưng bá khắp chốn thì cũng phải luyện dần từ thấp đến cao, hạ tôm hạ cua gì đó trước đã chứ! Hắn nghiến răng xông lên, vừa lên đã gặp ngay cá sấu, còn bảo hắn hạ, hạ cái tiên sư mười tám đời tổ tông con cá sấu ấy…
Vừa đi chưa được mấy bước, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng thét của Tỉnh Tụ, tiếng thét này nhanh chóng vang ra xa, ngay sau đó tùm một tiếng nước lớn.
Trong đầu Tông Hàng ông ông, vội quay phắt lại xem.
Trên đài chỉ còn lại một mình Dịch Tiêu.
Hắn lao vọt tới bên đài.
Giữa ao, Tỉnh Tụ đang đạp nước liều mạng vùng vẫy.
Danh sách chương