A Liên nhanh chóng mang hoa quả đến bên tôi, tôi nhặt thử mấy miếng xoài bỏ vào miệng nhấm nháp. Tôi biết chắc rằng cô ta sẽ có điều muốn nói.

- Sao, hắn đã nói gì với ngươi? Mau kể lại cho ta xem nãy đã có chuyện gì…- Quả nhiên gương mặt cô ta tỏ ra vội vã đầy quan tâm mà hỏi.

Tôi không ngần ngại, bình thản kể lại cho cô ta nghe. Gương mặt cô ta sau một hồi đăm chiêu kì lạ bỗng tỏ ra vui vẻ đắc ý.

- Cứ như vậy hắn sẽ mềm lòng vì ngươi, tạm thời ngươi phải nghe theo ta, nhất định không được từ chối hay phản ứng dữ dội vội vàng, nếu mấy ngày nữa thực sự hắn muốn đem ngươi rời đi, lúc đó chỉ có hắn và ngươi, hắn cũng mất phần nào cảnh giác, ngươi có thể hỗ trợ ta giết hắn!

- Tôi… có thể sao? Cô ta ánh mắt đầy suy tính, bàn tay lấy từ trong người ra một con dao găm rất nhỏ, có thể vừa vặn nằm trong lòng bàn tay. Dúi vào trong tay tôi, cô ta căn dặn:

- Con dao này đã tẩm sẵn thuốc độc, chỉ cần ngươi có thể trong lúc gần gũi mà đâm hắn, chỉ cần đâm một chút là hắn ngay tức khắc sẽ trúng độc, yên tâm đi, ta sẽ ngầm bám theo các ngươi, đến lúc hắn trúng độc rồi sẽ mau chóng lao ra nhân cơ hội kết liễu hắn, điều quan trọng là ngươi phải đâm được hắn thì ta mới có cơ hội ra tay…

Cô ta nói thì có lý, nhưng trong lòng tôi thấy âm thầm sợ hãi lẫn lo ngại.

- Không được đâu, tôi chưa từng có thể đâm hắn, trước đây không phải là chưa từng thử! – Tôi nhớ đến ngày anh ta sang cầu hôn, anh ta dễ dàng vô hiệu hóa tôi.

- Vì thế mới cần ngươi khôn khéo một chút, làm cho hắn mất cảnh giác nhất. Bây giờ hắn đã yêu thích ngươi như vậy, lại còn muốn bất chấp từ bỏ mọi thứ vì ngươi… nói thế nào thì ngươi cũng phải tìm cách giết hắn, chẳng phải ngươi muốn giải thoát bản thân mình sao?

Tôi phân vân suy nghĩ, A Liên thì tỏ ra sốt ruột. Cô ta thu lại đĩa hoa quả, nói rằng bây giờ mình lại phải đi ngay, nếu cô ta ở đây lâu quá sẽ gây ra sự nghi ngờ, kế hoạch tạm quyết định như vậy…

Ngồi trong phòng, tôi lặng lẽ nhìn con dao găm trên tay…

Trước đây tôi từng tụ tập đánh nhau, nhưng dù thế nào tôi cũng chưa từng giết người…

Nhưng… anh ta là Trọng Thủy.





Hai ngày sau, vết thương của tôi đã khá trở lại. Trọng Thủy vẫn ghé qua nhưng cũng chỉ là xem tình hình tôi ra sao, anh ta cũng không nán lại quá lâu. Mỗi khi anh ta đến, tôi luôn im lặng, không tỏ ra gay gắt nhưng cũng không muốn để tâm, chỉ nhìn anh ta hời hợt…

Việc đi lại và cử động cũng đã dễ dàng, không vận động mạnh thì không bị ảnh hưởng đến vết thương. Vết thương không quá sâu nhưng chắc chắn sẽ không thể lành lặn, sau này trên ngực tôi sẽ có những vết sẹo… Nếu về thời hiện đại được thì tốt rồi, một ca phẫu thuật là có thể giải quyết, có điều bây giờ chuyện về thế giới cũ với tôi thật mịt mùng.





Ở trong phòng thật nhàm chán, tôi bước xuống giường đi lại nhẹ nhàng, bước ra ngoài hiên rồi tự do đi xuống vườn. Dường như anh ta đã không có ý giam cầm tôi, tôi phải chăng có thể đi lại tự do trong biệt viện này? Có điều tôi biết rằng biệt viện này quá lớn, đường đi còn không biết nữa là nghĩ chuyện bỏ trốn… và hơn hết anh ta phải chắc chắn tôi không thể tự ý trốn khỏi nơi này được thì mới để tôi tự do đi lại như vậy…

Tôi ngồi nghỉ dưới hiên, nhìn ra khu vườn xanh mát. Tôi cảm thấy một chút trống trải trong lòng.

Tôi có những lúc nghĩ đến hắn, có những giây phút ước ao hắn có thể ngay lập tức tìm ra tôi và đến cứu tôi nhưng đồng thời cũng e ngại việc hắn từ bỏ sứ mệnh của mình, liều mình dấn thân sang nước địch.

Nơi này tôi còn không biết là đâu, việc hắn có thể tìm ra cũng không dễ dàng gì trong một vài ngày…

Tôi chỉ cần nhìn vào chiếc nhẫn để nhớ đến hắn là đủ rồi. Tôi cũng phải tự nỗ lực bản thân để thoát ra, nếu không tôi sẽ lại trở thành một thứ gánh nặng.





Lát sau có một nữ tì mang thức ăn và thuốc bổ đến. Tôi nhận ra đó là tì nữ dọn dẹp bát thuốc trong phòng tôi hôm trước, cô ta hình như có tơ tưởng đến Trọng Thủy…

Hai ngày nay không thấy A Liên đâu, tôi thực sự thấy lo ngại nếu như có chuyện gì xảy ra với cô ta dẫn đến kế hoạch thất bại.

Tôi dò hỏi xem A Liên đâu thì nữ tì đó bèn đáp:

- A Liên tỷ tỷ là tỳ nữ có tài nghệ nấu ăn giỏi nhất nhì hoàng cung, trước đây từng được vương hậu sủng ái, ngày mốt là tới là sinh nhật người, trước đó người nói rằng nhớ món chè khô mà tỷ tỷ từng làm nên nhờ người truyền dụ cho tỷ tỷ làm chè để người thiết đãi bá quan, khách quý trong tiệc mừng sinh nhật, vì vậy cả ngày hôm nay tỷ tỷ vội vã bận làm cho xong, không thể nấu ăn hay dâng đồ cho tiểu thư…

Tôi vừa thấy lòng nhẹ nhõm, lại bèn nghĩ tới sinh nhật vương hậu lần này, chẳng nhẽ Trọng Thủy không trở về hoàng cung thăm hỏi, chúc mừng mẫu hậu mình sao?

- Là sinh nhật vương hậu phải không? Thế tử của các người sẽ trở về kinh thành phải không? – Tôi thắc mắc.

Ả tì nữ này lắc đầu, vẻ mặt khi trả lời như đã quen thuộc với một thông lệ:

- Thế tử không bao giờ tham dự sinh nhật vương hậu!

- Ồ, tại sao, con trai mà lại không dự sinh nhật mẹ mình? – Tôi nghe xong cảm thấy rất lạ.

- Thế tử không phải con của vương hậu… – Nói đến đây thái độ cô ta chuyển sang săm soi tôi, dùng ánh mắt ngạc nhiên có chút chế giễu – Tiểu thư này, không phải người là hồng nhan tri kỉ, là tình nhân của thế tử sao? Những chuyện này mà thế tử cũng không cho người biết sao?

Cô ta đang dùng thái độ gì nói với tôi vậy? Cô ta có chút gì đó giống Thúy Hương, nhưng căn bản với chuyện của Trọng Thủy, tôi không có hứng thú quan tâm đến…

Đúng lúc tôi dửng dưng nhìn cô ta, định lấy từ trên tay cô ta khay thức ăn thì thấy bóng của Trọng Thủy đi tới từ bao giờ. Anh ta luôn đến và đi như một cơn gió, điệu bộ và dáng vẻ lúc nào cũng phiêu diêu tựa như vậy…

Ả tì nữ thấy anh ta vội lúng túng cúi đầu thi lễ, anh ta đưa đôi mắt u lãnh nhìn ả, gương mặt thâm trầm kia không biết có phải là đang ngầm không hài lòng hay phẫn nộ. Có lẽ anh ta đã nghe và thấy những gì cô ta vừa nói mới đây.

Thân hình cô ả quỳ rạp dưới đất, run bần bật. Có lẽ trước nay dù tơ tưởng đến Trọng Thủy những giờ phút này cô ta cũng đã được nếm trải cảm giác lạnh lẽo dọa người đáng sợ của anh ta.

- Thế tử, nô tỳ có tội, nô tì thực không dám bép xép!

Anh ta vẫn chưa nói gì, nhưng tôi thì đã lên tiếng:

- Cô lui ra ngoài đi, tôi không muốn nhìn thấy cô!

Không cần biết anh ta nghĩ gì khi tôi tự ý ra lệnh cho tì nữ của anh ta, nhưng dù sao tôi coi như cũng muốn làm phúc cứu cô ta một bàn. Tiếc là không có phản ứng từ Trọng Thủy, cô ta cũng không dám nhúc nhích.

Trọng Thủy thay đổi gương mặt, cười đẹp đẽ hứng thú:

- Không nghe tiểu thư nói sao, còn không mau rời đi!

Cô ta cúi lạy rồi một mạch đi thẳng, đến bước đi cũng vội. Chắc hẳn những gì cô ta nói ra là những thứ quan trọng liên quan đến Trọng Thủy, có thể là những thứ mà anh ta không muốn nhắc tới.

Tôi đặt khay thức ăn điểm tâm xuống hiên, tĩnh lặng không thái độ cũng ngồi xuống đó. Dù có một chút tò mò, nhưng tôi nhất định không muốn hỏi, cũng không muốn lằng nhằng.

Anh ta cũng ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt nhìn tôi một lượt thăm dò tình trạng sức khơẻ của tôi. Dù sao hôm nay tôi cũng khá hơn nhiều, da dẻ cũng có sắc hồng hào trở lại…

- Không hứng thú muốn nghe nốt sao? – Anh ta bèn hỏi.

- Dù anh có muốn kể, tôi cũng không muốn quan tâm. – Tôi vẫn lãnh đạm như vậy, còn có chút tàn nhẫn mà nói ra những lời trong đầu vừa mới suy đoán – À, dù sao tôi cũng đoán ra một chút. Anh không phải con của vương hậu đó, chắc quan hệ của các người không được tốt, thậm chí còn không muốn nhìn mặt nhau phải không?

Trong khoảnh khắc sao đó gương mặt anh ta lại tối sầm lại, tia nhìn từ ánh mắt có phần khiến tôi thấy ghê người. A, tôi lại quá lỗ mãng thiếu cẩn thận động chạm đến anh ta sao?

Thu vào tầm mắt dáng vẻ thoáng hoang mang lo sợ của tôi, anh ta lại mỉm cười dịu dàng, đưa tay hướng đến phía tôi vuốt ve lọn tóc mai .

- Nàng sợ biểu cảm đó của ta?

Tôi quay mặt đi, giống như không muốn tiếp chuyện. Không ngờ chính anh ta lại bình thản kể:

- Phải, ta không phải con của vương hậu. Vương hậu được phụ vương đặc biệt sủng ái, chỉ tiếc bà ta không có nổi một người con trai… – Anh ta có chút châm biếm.

- Cho nên anh đã trở thành thế tử! Tốt quá rồi, chúc mừng! – Tôi cũng có chút coi thường mà đáp lại.

- Cảm ơn nàng đã chúc mừng, dù là không thật tâm, nhưng dù sao hôm nay ta cũng nghe được từ nàng nói lời “chúc mừng” !– Anh ta vẫn giữ nụ cười trên môi, ánh mắt lại biến chuyển, tựa như một hồ nước thăm thẳm.

Tôi lại ngạc nhiên, lời chúc mừng đó thì sao chứ? Tôi cảm giác anh ta đang có một hàm ý gì khác.

- Minh Hà, ngày mốt ta muốn cùng nàng rời đi…

Đột nhiên anh ta lại nhắc đến chuyện này, tôi phân vân không biết làm sao? Giá như tôi có thể gặp A Liên để chắc chắn lại.

- Ồ, ngày mốt không phải sinh nhật vương hậu sao? Anh chọn ngày này để công bố cho phụ vương anh biết anh từ bỏ tất cả địa vị vì tôi?

- Ngày mốt thật ra cũng chính là sinh nhật ta… – Anh ta trầm giọng đáp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện