GÓC NHÌN CỦA CYNTHIA GOODSKY:
Khi tôi đến gần khu rừng đang phát quang, tôi nghe thấy tiếng lầm bẩm rất nhỏ thoáng qua bằng thính giác tăng cường của mình.
[Wind Cutter] Hàng chục “thanh kiếm” nén từ khí gần như trong suốt phi đến chỗ tôi với tốc độ đáng sợ.
Dĩ nhiên chỉ có những pháp sư Phong hệ mới làm được điều này.
Tôi đứng đó, đợi những luiỡ kiếm gió lao đến trước khi tạo ra một tấm chắn âm thanh.
An toàn rồi, tôi tiếp tục bước đi và niệm câu thần chú thứ hai.
[Pulse Field]
*BÙM*
Những chú chim và loài gặm nhấm xấu số quanh đấy vô tình trở thành nạn nhân, bỏ mạng trên chính cái cây chúng đang trú ngụ; và cùng với chúng là những tên gián điệp đang ẩn mình bị buộc phải rời khỏi nơi ẩn náu với tình trạng bịp tai đau đớn. Giờ thì tôi đã biết vị trí của tất cả bọn chúng rồi.
Trong giây tích tắc, một cây kim tránh được giác quan của tôi bay vút đến khiến tôi phải tránh nó mà không kịp niệm câu thần chú tiếp theo. Có vẻ như nó đã bị tẩm độc.
“Avier, xử lý tên bên phải ta,” tôi lãnh đạm nói.
“Rõ,” khế ước thú của tôi xác nhận lại thông qua thần giao cách cảm.
Avier từ trên trời lao xuống, không lâu sau tôi có thể nghe thấy tiếng rên rỉ, gào thét của những tên gián điệp đã trở thành miếng mồi ngon. Thật đáng tiếc vì những tiếng hét ấy không bao giờ được nghe thấy nữa.
Còn tôi thì đang kiềm chế bản thân giữ lại mạng sống cho ít nhất vài tên để còn moi thông tin.
Cuối cùng thì chỉ có một tên duy nhất sống sót để tra hỏi…
“GAAAAAAHHH!” Một tên gián điệp quỳ dưới tôi khóc.
Khá dễ dàng để tra hỏi hắn ta sau khi đã phá hủy lõi mana. Không có phép thuật bảo vệ, cơ thể hắn căn bản không còn khả năng chống cự. Tôi bắt đầu nghiền nát xương hắn ta từ bên trong sau khi cho hắn cơ hội trả lời câu hỏi. Hắn vẫn còn cứng đầu.
“Heh! Mày nghĩ tao sẽ nói gì với KẺ PHẢN BỘI à? Nực cười vl. Họ đang dần lấy lại sức mạnh trước đây. Từ những câu hỏi của mày, mày nghĩ lục địa này còn bao nhiêu thập kỷ nữa, hử? haha! Con người ở lục địa này… sẽ chỉ còn 10 năm nữa trước khi chiến tranh nổ ra.” Hắn ta nhếch mép cười, phụt máu từ miệng vào mặt tôi.
Gò má của tôi không kiềm được mà cứng đờ lại trước nỗi sợ hãi. Nén xuống nỗi thất vọng, tôi đặt tay lên đầu tên gián điệp đang bị thương kia.
Giọng hắn ta nghẹn lại vì máu ứa ra trong miệng, hắn chậm rãi, “Long live the…(Vạn tuế)”
*VRRM*
Những chất dịch trong não bắt đầu chảy ra từ tai hắn và máu cũng rỉ ra từ những chỗ khác khi xung âm thanh tôi truyền vào trong hộp sọ nghiền nát não hắn ta.
Thả cái xác vô hồn xuống đất, tôi thở dài. Quay lại, tôi vội vã đến địa điểm tiếp theo, cẩn thận tránh những xác chết nằm rải rác trên mặt đất.
“Ngươi có thể dọn dẹp mớ hỗn độn này không, Avier?” Tôi nói trong sự ăn năn.
“Thịt người quá đắng so với khẩu vị của tôi, nhưng giờ chắc tôi sẽ phải làm thế.” Khi khế ước thú của tôi nói, cơ thể dạng cú của nó trở nên trong suốt trước khi trở về dạng Wyvern (Một chủng loài khác của rồng).
Chỉ có ánh trăng chiếu sáng khu rừng, âm thanh của xương cốt bị nghiền nát vang vọng khắp. Avier đang thưởng thức những điệp viên đến từ quê nhà của tôi.
Thở một hơi đầy thất vọng trong màn đêm, tôi lau những vệt máu trên mặt đi và thay bộ trang phục khác. Khoảng thời gian ở lục địa này khiến tôi trở nên mềm yếu. Sự lãnh cảm mà tôi đã từng xây dựng để đối mặt với cái chết và tra tấn đã biến mất, thay vào đó, chỉ có một vị chua đắng trong miệng khi giết vài tên lính bị tẩy não.
Nhưng dù vậy … điều này quá dễ dàng…
Có phải chúng chỉ là đánh lạc hướng?
Avier hiếm khi để tôi cưỡi trên lưng nó nay lại đưa tôi đến địa điểm tiếp theo. Tôi chỉ hy vọng sự nghi ngờ của tôi là sai.
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:
Đêm hôm trước:
“Con thật sự lại phải đi nữa à? Con chỉ vừa mới về mà?” Mẹ tôi thở dài khi nhìn tôi từ phía đối diện của bàn ăn.
“Anh, anh lại đi hay sao? Anh lại định đâm đầu vào chỗ chết hả?” em gái tôi nghiêm mặt làm câu hỏi càng thêm căng thẳng. Có thể thấy con bé đang phồng mang trợn má mặc tức giận dù vẫn cố tỏ ra bình thường
“Eleanor! Không được nói thế với anh trai con,” mẹ tôi nhéo má con bé.
“Arthur, bố thấy con đã lớn rồi. Bố biết con đã cân nhắc mọi thứ khi đưa ra quyết định nên bố ủng hộ quyết định ấy… vì đó là tình yêu của con,” bố tôi khẳng định khi giơ ngón cái lên, khóe môi mỉm cười.
“Ôi lạy chúa, bố à, đủ rồi.” tôi rên rỉ vì bị hiểu lầm đang dậy thì do hóc môn thì bị bắt gặp có người yêu.
“Hehe!” Điệu cười khúc khích phát ra từ mẹ tôi. Mặc dù đã cố gắng nhanh chóng che miệng lại và tiếp tục nét mặt nghiêm túc nhưng đã quá muộn rồi.
Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng lên nên chỉ dám cúi xuống lắc đầu, không biết điều gì mới tệ hơn: bố mẹ lo lắng cho tôi, hay họ trêu chọc tôi như vậy.
Trong khi đó, Elijah yên lặng ngồi cạnh tôi, mắt mở to, liếm môi để cũng không bật cười; biểu cảm như muốn nói, “tôi không hề làm gì sai cả. Nope!” làm tôi thở dài cũng khó hơn.
“Kyu!” ‘Papa sẽ ổn thôi. Con sẽ bảo vệ papa!’ Sylvie nhảy tưng tưng trên bàn.
“Sẽ chỉ mất vài ngày thôi, và con sẽ đi cùng ông nội Virion; với cả, tuần tới là Aurora Constellate, nên con sẽ về nhà một lúc. Mà như con đã nói lúc đầu, đây là chuyện nghiêm túc,” tôi cố thuyết phục bố mẹ khi họ đang bay bổng trong trí tưởng tượng của mình.
“Ừ thì, chúng ta không thể bao bọc con mãi được, con đang lớn rồi, trong nhiều mặt khác nhau. Hãy nhớ là sẽ tốt hơn khi làm mọi việc bình tĩnh chậm rãi, Art. Mặc dù vậy, mẹ dám chắc con ít nhất cũng giỏi hơn bố con,” mẹ tôi trầm ngâm khi bất lực nhìn bố đang sững sờ vì điều này.
Bố tôi, người đã từng nỗ lực hết sức hoàn thành nhiệm vụ khi vừa là người hướng dẫn vừa luyện tập, trông như vừa phải hứng chịu những nhận xét “tổn thương sâu sắc”.
Tôi không thể không bật cười nhìn họ trước khi quay sang Elijah.
“Không cần bận tâm, tôi sẽ cho mọi người biết ông vẫn còn sống và sẽ sớm quay lại.” Elijah nói, đặt tay lên vai tôi rồi giơ ngón cái lên.
“Tôi sẽ về sớm thôi,” tôi nhắc lại, buông một tiếng thở dài đầy nghi hoặc.
Tôi đứng dậy, lần lượt ôm tạm biệt mọi người, điều này đã trở thành thông lệ trong gia đình. Sylvie bị giữ trong tay em gái tôi đang cố vùng vẫy thoát ra.
Tôi nhìn lướt qua mẹ và em gái, đảm bảo họ vẫn đeo dây chuyền Phoenix Wyrn.
Thấy sợi dây chuyền vàng trắng lấp lánh trên cổ họ, tôi nói lời tạm biệt lần cuối rồi ra chỗ xe ngựa đang đợi bên ngoài, Sylvie chạy theo phía sau.
Bên trong cỗ xe lơ lửng được kéo bởi một con ngựa lớn, tôi bắt đầu nghịch quả cầu đốm vàng, cố gắng xem đó là thứ gì.
Mỗi lần tôi cố gắng đưa mana vào trong quả cầu thì lại chẳng có phản ứng nào, dường như nó đơn thuần chỉ là một viên bi.
Tặc lưỡi thất vọng, tôi đặt quả cầu vào lại nhẫn không gian. Chuyến xe đến cổng dịch chuyển có thể là khoảng thời gian duy nhất tôi được ngủ nên tôi cố gắng tận dụng tối đa.
Việc này thật sự cần thiết, thưa Đức Vua Grey…
Đem lại hòa bình ổn định cho đất nước thật sự rất quan trọng…
Để cho người dân đất nước ta, đất nước CỦA NGƯỜI, cho họ thấy rằng người là Đức Vua của họ, người sẽ chiến đấu cho họ, do đó phải giết cô ta…
Giết cô ta, Vua Grey, để cả thế giới biết sẽ không lăm le đất nước ta, giết cô ta…
*Hổn hển*
Tôi bật dậy khỏi xe ngựa. Tiếng tim đập thình thịch vang tận trong đầu tôi, và tôi cảm nhận được không khí lạnh lẽo lọt vào trong cỗ xe át cả những giọt mồ hôi trên trán. Phải mất một lúc tôi mới nhận ra mình vừa nằm mơ. Ngả người xuống ghế, tôi lau mồ hôi lạnh trên trán, Sylvie phải ra khỏi người tôi khi tôi giật mình thức dậy giờ lại nhảy vào lòng tôi với ánh mắt lo lắng.
Tôi nhắm nghiền mắt lại, hy vọng điều đó sẽ giúp tôi thoát khỏi kí ức đáng sợ mà tôi đã lãng quên trong một thời gian dài, tôi cảm nhận được cái lưỡi thô ráp của Sylvie trên mu bàn tay mình.
“Không sao đâu, Sylv. Papa ổn mà,” tôi vuốt ve tai để trấn an nó.
Tại sao ký ức ấy lại xuất hiện vào lúc này…
Không tài nào ngủ tiếp được, tôi nói chuyện với Sylvie để giết thời gian. Bắt đầu nhớ lại những mẩu chuyện nhỏ về khoảng thời gian Sylv tự tập luyện cho đến những lần tôi dạy cho nó về mọi thứ, tất cả như thước phim quay chậm lướt qua. Qua thời gian, cơ thể Sylvie đã lớn hơn rất nhiều. Kiến thức và sự trưởng thành của nó từ lâu đã vượt qua con người ở độ tuổi ấy.
Tôi ước vô số lần rằng tôi sẽ có nhiều cơ hội hơn để tập luyện cùng khế ước thú của mình. Sau khi thấy Curtis và World Lion của cậu ta chiến đấu cùng nhau, có thể nói họ đã cùng nhau tập luyện rất nhiều.
Khi chúng tôi đến nơi, mặt trăng vẫn ở tít trên cao, soi sáng cả thành phố nổi Xyrus. Nhân viên an ninh canh gác ở cổng dẫn đến Vương quốc Elenoir nhanh chóng đi về phía chúng tôi, tay trái nắm chặt chuôi kiếm dắt bên thắt lưng.
“Hãy cho ta biết lý do cháu đến đây và chứng minh đây,” gã to lớn này yêu cầu khi tay trái rời khỏi thanh kiếm vì thấy tôi chỉ là một đứa trẻ.
Không biết tại sao mà tôi lại thấy giọng nói ấy khá quen thuộc, không phải kiểu ông ta có giọng nói phổ thông. Nhún vai, loại bỏ mớ bòng bong kia, tôi tập trung vào vấn đề.
Không biết phải nói cái gì, tôi nhớ mình vẫn còn một chiếc compa bằng bạc ông nội Virion cho khi tôi còn nhỏ. Nó là huy hiệu của gia đình Eralith nên chắc nó có thể dùng làm bằng chứng.
Không nói gì, tôi đút tay vào túi quần rồi lấy compa ra từ trong nhẫn không gian rồi đưa cho ông ta xem.
“Hừm, có như cái…này…là thật thưa ngài. Thật xin lỗi vì đã thất lễ. Tôi không biết ngài lại là chỗ thân quen của gia đình hoàng tộc.” Vẻ mặt thô lỗ không còn nữa khi ông ta cúi đầu và vội vã quay lại kích hoạt chiếc cổng.
Sau khi các kí tự cổ xung quanh cổng vào phát sáng và bắt đầu ngân nga, ông ta chạy lại chỗ chúng tôi với vẻ mặt ăn năn tội lỗi.
“Thật không may, cổng không thể ngay lập tức đưa ngài vào trong cung điện được, nhưng nó sẽ ở một khu gần những lối vào,” ông ta tiết lộ như thể đó là lỗi của ông ta vậy.
“Ừm, không sao đâu. Cảm ơn,” tôi gật đầu.
Hừm… có vẻ vật này không phải chỉ là một chiếc compa thông thường.
Tiếng vo ve phát ra từ cổng không gian trong khi những kí tự phép thuật cổ đại mở nó ra. Tôi quay đầu lại thấy gã bảo vệ cúi đầu chào tôi một cách cường điệu hóa.
Khi chân phải tôi đặt chân vào cổng, tôi thấy một cảm giác vô cùng quen thuộc trong cơ thể bị hút vào; gã bảo vệ nhìn lên.
Gã bảo vệ trông thô lỗ với chằng chịt những vết sẹo trên mặt biến mất, thay vào đó là một ông lão từ tiệm thuốc tiên.
Nở nụ cười man rợ, ông ta nháy mắt với tôi trước khi nói, “Chúc cậu có chuyến đi an toàn, chàng trai trẻ.”
Khi tôi đến gần khu rừng đang phát quang, tôi nghe thấy tiếng lầm bẩm rất nhỏ thoáng qua bằng thính giác tăng cường của mình.
[Wind Cutter] Hàng chục “thanh kiếm” nén từ khí gần như trong suốt phi đến chỗ tôi với tốc độ đáng sợ.
Dĩ nhiên chỉ có những pháp sư Phong hệ mới làm được điều này.
Tôi đứng đó, đợi những luiỡ kiếm gió lao đến trước khi tạo ra một tấm chắn âm thanh.
An toàn rồi, tôi tiếp tục bước đi và niệm câu thần chú thứ hai.
[Pulse Field]
*BÙM*
Những chú chim và loài gặm nhấm xấu số quanh đấy vô tình trở thành nạn nhân, bỏ mạng trên chính cái cây chúng đang trú ngụ; và cùng với chúng là những tên gián điệp đang ẩn mình bị buộc phải rời khỏi nơi ẩn náu với tình trạng bịp tai đau đớn. Giờ thì tôi đã biết vị trí của tất cả bọn chúng rồi.
Trong giây tích tắc, một cây kim tránh được giác quan của tôi bay vút đến khiến tôi phải tránh nó mà không kịp niệm câu thần chú tiếp theo. Có vẻ như nó đã bị tẩm độc.
“Avier, xử lý tên bên phải ta,” tôi lãnh đạm nói.
“Rõ,” khế ước thú của tôi xác nhận lại thông qua thần giao cách cảm.
Avier từ trên trời lao xuống, không lâu sau tôi có thể nghe thấy tiếng rên rỉ, gào thét của những tên gián điệp đã trở thành miếng mồi ngon. Thật đáng tiếc vì những tiếng hét ấy không bao giờ được nghe thấy nữa.
Còn tôi thì đang kiềm chế bản thân giữ lại mạng sống cho ít nhất vài tên để còn moi thông tin.
Cuối cùng thì chỉ có một tên duy nhất sống sót để tra hỏi…
“GAAAAAAHHH!” Một tên gián điệp quỳ dưới tôi khóc.
Khá dễ dàng để tra hỏi hắn ta sau khi đã phá hủy lõi mana. Không có phép thuật bảo vệ, cơ thể hắn căn bản không còn khả năng chống cự. Tôi bắt đầu nghiền nát xương hắn ta từ bên trong sau khi cho hắn cơ hội trả lời câu hỏi. Hắn vẫn còn cứng đầu.
“Heh! Mày nghĩ tao sẽ nói gì với KẺ PHẢN BỘI à? Nực cười vl. Họ đang dần lấy lại sức mạnh trước đây. Từ những câu hỏi của mày, mày nghĩ lục địa này còn bao nhiêu thập kỷ nữa, hử? haha! Con người ở lục địa này… sẽ chỉ còn 10 năm nữa trước khi chiến tranh nổ ra.” Hắn ta nhếch mép cười, phụt máu từ miệng vào mặt tôi.
Gò má của tôi không kiềm được mà cứng đờ lại trước nỗi sợ hãi. Nén xuống nỗi thất vọng, tôi đặt tay lên đầu tên gián điệp đang bị thương kia.
Giọng hắn ta nghẹn lại vì máu ứa ra trong miệng, hắn chậm rãi, “Long live the…(Vạn tuế)”
*VRRM*
Những chất dịch trong não bắt đầu chảy ra từ tai hắn và máu cũng rỉ ra từ những chỗ khác khi xung âm thanh tôi truyền vào trong hộp sọ nghiền nát não hắn ta.
Thả cái xác vô hồn xuống đất, tôi thở dài. Quay lại, tôi vội vã đến địa điểm tiếp theo, cẩn thận tránh những xác chết nằm rải rác trên mặt đất.
“Ngươi có thể dọn dẹp mớ hỗn độn này không, Avier?” Tôi nói trong sự ăn năn.
“Thịt người quá đắng so với khẩu vị của tôi, nhưng giờ chắc tôi sẽ phải làm thế.” Khi khế ước thú của tôi nói, cơ thể dạng cú của nó trở nên trong suốt trước khi trở về dạng Wyvern (Một chủng loài khác của rồng).
Chỉ có ánh trăng chiếu sáng khu rừng, âm thanh của xương cốt bị nghiền nát vang vọng khắp. Avier đang thưởng thức những điệp viên đến từ quê nhà của tôi.
Thở một hơi đầy thất vọng trong màn đêm, tôi lau những vệt máu trên mặt đi và thay bộ trang phục khác. Khoảng thời gian ở lục địa này khiến tôi trở nên mềm yếu. Sự lãnh cảm mà tôi đã từng xây dựng để đối mặt với cái chết và tra tấn đã biến mất, thay vào đó, chỉ có một vị chua đắng trong miệng khi giết vài tên lính bị tẩy não.
Nhưng dù vậy … điều này quá dễ dàng…
Có phải chúng chỉ là đánh lạc hướng?
Avier hiếm khi để tôi cưỡi trên lưng nó nay lại đưa tôi đến địa điểm tiếp theo. Tôi chỉ hy vọng sự nghi ngờ của tôi là sai.
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:
Đêm hôm trước:
“Con thật sự lại phải đi nữa à? Con chỉ vừa mới về mà?” Mẹ tôi thở dài khi nhìn tôi từ phía đối diện của bàn ăn.
“Anh, anh lại đi hay sao? Anh lại định đâm đầu vào chỗ chết hả?” em gái tôi nghiêm mặt làm câu hỏi càng thêm căng thẳng. Có thể thấy con bé đang phồng mang trợn má mặc tức giận dù vẫn cố tỏ ra bình thường
“Eleanor! Không được nói thế với anh trai con,” mẹ tôi nhéo má con bé.
“Arthur, bố thấy con đã lớn rồi. Bố biết con đã cân nhắc mọi thứ khi đưa ra quyết định nên bố ủng hộ quyết định ấy… vì đó là tình yêu của con,” bố tôi khẳng định khi giơ ngón cái lên, khóe môi mỉm cười.
“Ôi lạy chúa, bố à, đủ rồi.” tôi rên rỉ vì bị hiểu lầm đang dậy thì do hóc môn thì bị bắt gặp có người yêu.
“Hehe!” Điệu cười khúc khích phát ra từ mẹ tôi. Mặc dù đã cố gắng nhanh chóng che miệng lại và tiếp tục nét mặt nghiêm túc nhưng đã quá muộn rồi.
Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng lên nên chỉ dám cúi xuống lắc đầu, không biết điều gì mới tệ hơn: bố mẹ lo lắng cho tôi, hay họ trêu chọc tôi như vậy.
Trong khi đó, Elijah yên lặng ngồi cạnh tôi, mắt mở to, liếm môi để cũng không bật cười; biểu cảm như muốn nói, “tôi không hề làm gì sai cả. Nope!” làm tôi thở dài cũng khó hơn.
“Kyu!” ‘Papa sẽ ổn thôi. Con sẽ bảo vệ papa!’ Sylvie nhảy tưng tưng trên bàn.
“Sẽ chỉ mất vài ngày thôi, và con sẽ đi cùng ông nội Virion; với cả, tuần tới là Aurora Constellate, nên con sẽ về nhà một lúc. Mà như con đã nói lúc đầu, đây là chuyện nghiêm túc,” tôi cố thuyết phục bố mẹ khi họ đang bay bổng trong trí tưởng tượng của mình.
“Ừ thì, chúng ta không thể bao bọc con mãi được, con đang lớn rồi, trong nhiều mặt khác nhau. Hãy nhớ là sẽ tốt hơn khi làm mọi việc bình tĩnh chậm rãi, Art. Mặc dù vậy, mẹ dám chắc con ít nhất cũng giỏi hơn bố con,” mẹ tôi trầm ngâm khi bất lực nhìn bố đang sững sờ vì điều này.
Bố tôi, người đã từng nỗ lực hết sức hoàn thành nhiệm vụ khi vừa là người hướng dẫn vừa luyện tập, trông như vừa phải hứng chịu những nhận xét “tổn thương sâu sắc”.
Tôi không thể không bật cười nhìn họ trước khi quay sang Elijah.
“Không cần bận tâm, tôi sẽ cho mọi người biết ông vẫn còn sống và sẽ sớm quay lại.” Elijah nói, đặt tay lên vai tôi rồi giơ ngón cái lên.
“Tôi sẽ về sớm thôi,” tôi nhắc lại, buông một tiếng thở dài đầy nghi hoặc.
Tôi đứng dậy, lần lượt ôm tạm biệt mọi người, điều này đã trở thành thông lệ trong gia đình. Sylvie bị giữ trong tay em gái tôi đang cố vùng vẫy thoát ra.
Tôi nhìn lướt qua mẹ và em gái, đảm bảo họ vẫn đeo dây chuyền Phoenix Wyrn.
Thấy sợi dây chuyền vàng trắng lấp lánh trên cổ họ, tôi nói lời tạm biệt lần cuối rồi ra chỗ xe ngựa đang đợi bên ngoài, Sylvie chạy theo phía sau.
Bên trong cỗ xe lơ lửng được kéo bởi một con ngựa lớn, tôi bắt đầu nghịch quả cầu đốm vàng, cố gắng xem đó là thứ gì.
Mỗi lần tôi cố gắng đưa mana vào trong quả cầu thì lại chẳng có phản ứng nào, dường như nó đơn thuần chỉ là một viên bi.
Tặc lưỡi thất vọng, tôi đặt quả cầu vào lại nhẫn không gian. Chuyến xe đến cổng dịch chuyển có thể là khoảng thời gian duy nhất tôi được ngủ nên tôi cố gắng tận dụng tối đa.
Việc này thật sự cần thiết, thưa Đức Vua Grey…
Đem lại hòa bình ổn định cho đất nước thật sự rất quan trọng…
Để cho người dân đất nước ta, đất nước CỦA NGƯỜI, cho họ thấy rằng người là Đức Vua của họ, người sẽ chiến đấu cho họ, do đó phải giết cô ta…
Giết cô ta, Vua Grey, để cả thế giới biết sẽ không lăm le đất nước ta, giết cô ta…
*Hổn hển*
Tôi bật dậy khỏi xe ngựa. Tiếng tim đập thình thịch vang tận trong đầu tôi, và tôi cảm nhận được không khí lạnh lẽo lọt vào trong cỗ xe át cả những giọt mồ hôi trên trán. Phải mất một lúc tôi mới nhận ra mình vừa nằm mơ. Ngả người xuống ghế, tôi lau mồ hôi lạnh trên trán, Sylvie phải ra khỏi người tôi khi tôi giật mình thức dậy giờ lại nhảy vào lòng tôi với ánh mắt lo lắng.
Tôi nhắm nghiền mắt lại, hy vọng điều đó sẽ giúp tôi thoát khỏi kí ức đáng sợ mà tôi đã lãng quên trong một thời gian dài, tôi cảm nhận được cái lưỡi thô ráp của Sylvie trên mu bàn tay mình.
“Không sao đâu, Sylv. Papa ổn mà,” tôi vuốt ve tai để trấn an nó.
Tại sao ký ức ấy lại xuất hiện vào lúc này…
Không tài nào ngủ tiếp được, tôi nói chuyện với Sylvie để giết thời gian. Bắt đầu nhớ lại những mẩu chuyện nhỏ về khoảng thời gian Sylv tự tập luyện cho đến những lần tôi dạy cho nó về mọi thứ, tất cả như thước phim quay chậm lướt qua. Qua thời gian, cơ thể Sylvie đã lớn hơn rất nhiều. Kiến thức và sự trưởng thành của nó từ lâu đã vượt qua con người ở độ tuổi ấy.
Tôi ước vô số lần rằng tôi sẽ có nhiều cơ hội hơn để tập luyện cùng khế ước thú của mình. Sau khi thấy Curtis và World Lion của cậu ta chiến đấu cùng nhau, có thể nói họ đã cùng nhau tập luyện rất nhiều.
Khi chúng tôi đến nơi, mặt trăng vẫn ở tít trên cao, soi sáng cả thành phố nổi Xyrus. Nhân viên an ninh canh gác ở cổng dẫn đến Vương quốc Elenoir nhanh chóng đi về phía chúng tôi, tay trái nắm chặt chuôi kiếm dắt bên thắt lưng.
“Hãy cho ta biết lý do cháu đến đây và chứng minh đây,” gã to lớn này yêu cầu khi tay trái rời khỏi thanh kiếm vì thấy tôi chỉ là một đứa trẻ.
Không biết tại sao mà tôi lại thấy giọng nói ấy khá quen thuộc, không phải kiểu ông ta có giọng nói phổ thông. Nhún vai, loại bỏ mớ bòng bong kia, tôi tập trung vào vấn đề.
Không biết phải nói cái gì, tôi nhớ mình vẫn còn một chiếc compa bằng bạc ông nội Virion cho khi tôi còn nhỏ. Nó là huy hiệu của gia đình Eralith nên chắc nó có thể dùng làm bằng chứng.
Không nói gì, tôi đút tay vào túi quần rồi lấy compa ra từ trong nhẫn không gian rồi đưa cho ông ta xem.
“Hừm, có như cái…này…là thật thưa ngài. Thật xin lỗi vì đã thất lễ. Tôi không biết ngài lại là chỗ thân quen của gia đình hoàng tộc.” Vẻ mặt thô lỗ không còn nữa khi ông ta cúi đầu và vội vã quay lại kích hoạt chiếc cổng.
Sau khi các kí tự cổ xung quanh cổng vào phát sáng và bắt đầu ngân nga, ông ta chạy lại chỗ chúng tôi với vẻ mặt ăn năn tội lỗi.
“Thật không may, cổng không thể ngay lập tức đưa ngài vào trong cung điện được, nhưng nó sẽ ở một khu gần những lối vào,” ông ta tiết lộ như thể đó là lỗi của ông ta vậy.
“Ừm, không sao đâu. Cảm ơn,” tôi gật đầu.
Hừm… có vẻ vật này không phải chỉ là một chiếc compa thông thường.
Tiếng vo ve phát ra từ cổng không gian trong khi những kí tự phép thuật cổ đại mở nó ra. Tôi quay đầu lại thấy gã bảo vệ cúi đầu chào tôi một cách cường điệu hóa.
Khi chân phải tôi đặt chân vào cổng, tôi thấy một cảm giác vô cùng quen thuộc trong cơ thể bị hút vào; gã bảo vệ nhìn lên.
Gã bảo vệ trông thô lỗ với chằng chịt những vết sẹo trên mặt biến mất, thay vào đó là một ông lão từ tiệm thuốc tiên.
Nở nụ cười man rợ, ông ta nháy mắt với tôi trước khi nói, “Chúc cậu có chuyến đi an toàn, chàng trai trẻ.”
Danh sách chương