GÓC NHÌN CỦA KASPIAN BLADEHEART:
Sau khi trở về chỗ ngồi của mình để sắp xếp giấy tờ chất đống, tôi nhìn lên thấy Nhà Thám Hiểm đeo mặt nạ, Note, đã tự mình quay lại. Đóng cánh cửa sau lưng lại, anh thì thầm bằng một giọng nói trầm trầm khó nghe.
"Ngài Bladeheart. Tôi nhớ ngài nói rằng ngài muốn giúp tôi?”
Giọng nói đằng sau lớp mặt làm tôi lạnh xương sống, như thể từng sợi cơ thể tôi đang hét lên 'nguy hiểm'.
Phớt lờ sự kháng cự của cơ thể, tôi đưa ra khuôn mặt khắc khổ, nói thẳng vào mắt người đúng trước mặt mình "Vâng. Mối liên hệ chặt chẽ với Flamesworth cũng như tiềm năng cá nhân của riêng ngài đã được Hiệp hội xem xét thuận lợi”.
"…Tôi hiểu rồi.”
Nhà thám hiểm này, bề ngoài hay thậm chí là tuổi, tôi đều không thể đoán được. Tôi biết, cậu ta, bằng cách nào đó có mối liên hệ với gia đình Leywin, nhưng ngay cả khi tìm kiếm lý lịch kỹ lưỡng tôi cũng không tra ra được gì cả.
“Tôi có kế hoạch nghỉ ngơi dài hạn sau khi trở thành một Nhà Thám Hiểm, vì vậy tôi muốn nhờ ngài giúp đỡ”. Cậu ta dừng lại một chút khiến tôi không thể giấu nổi tò mò.
“Mời ngài nói tiếp …”
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:
Trước khi rời khỏi hội trường, chúng tôi cần giải quyết xong chuyện của Lucas, hắn ta sẽ bị tước chứng chỉ Nhà Thám Hiểm và không còn bất kỳ quyền lợi nào nữa. Hôm nay hắn sẽ phải chịu phán xét về những hành động của mình là một Nhà Thám Hiểm hạng A trước người của hội đồng cấp cao.
“Ta tuyên bố Thám Hiểm Giả Conjurer, Lucas Wykes, đã bị loại khỏi hạng A vì đã gián tiếp gây ra cái chết và thương tích nặng nề cho các thành viên trong nhóm của mình trong chuyến đi hầm ngục. Hơn nữa, vì sự phản bội có chủ đích với các thành viên trong nhóm, anh sẽ bị cấm trở thành một Nhà Thám Hiểm cho đến khi Hội có bất kỳ tuyên bố nào khác. Bây giờ anh có thể trả lại thẻ của mình.” Vị thẩm phán cao tuổi nghiêm khắc đập mạnh vào bàn, tạo ra tiếng vang dài.
Trong suốt thời gian này, gã bán elf cao quý với khuôn mặt vặn vẹo như thể hắn ta đang nuốt một con ếch sống, đôi mắt đảo qua lại giữa quan tòa và tôi, bối rối tại sao tôi lại ở cùng hắn ta trong phiên tòa.
Tôi biết hắn ta đã sốc vì màn trả đũa của tôi khiến hắn không kịp dẫy dụa. Khi nghe tin chúng tôi còn sống, hắn ta vẫn cho rằng bằng cách nào đó chúng tôi đã trốn thoát khỏi Elderwood's Guardian, chứ không phải giết nó. Bây giờ, ánh mắt tự tin một thời của hắn lại phủ đầy sự hoài nghi, hắn vẫn không hiểu nổi điều gì đã xảy ra dưới hầm ngục.
Hạt giống nghi ngờ mà tôi vừa gieo xuống sẽ khiến hắn ta phải hành động thận trọng hơn. Tôi dùng Skill “Railgun” xé một lỗ thông qua dái tai của hắn. Sau chuyện lần này, đến việc tự bảo vệ bản thân trước tôi, hắn cũng không làm được.
Skill mà tôi sử dụng không chỉ đẹp mắt mà còn rất hữu dụng. Railgun được tạo ra giữa các đầu ngón tay của tôi, sức sát thương khá lớn và hình thành ngay lập tức, nhưng đó không phải là sự thật. Để tạo ra đủ năng lượng để bắn một tia laser như thế sẽ mất thời gian và cũng tạo ra độ giật mạnh hơn nhiều. Chùm sáng hào nhoáng mà tôi đúc ngay lập tức là một chùm ánh sáng ngưng tụ. Lý do thực sự khiến tôi có thể đục một lỗ vào người hắn ta và chọn dái tai của hắn ta để bắn là vì tôi vừa ném một mảnh sắc nhọn của nút kim loại của mình vào hắn, bị che khuất bởi chùm ánh sáng vô hại.
Ánh sáng ngưng tụ khá vô hại và có lẽ có chỉ đủ sức làm tê liệt một phần tai hắn ta lại gây ra phản ứng dữ dội cho tôi, nhưng mục đích chính của đòn tấn công là tạo ra âm thanh cao vút và tia chớp nhoáng sau đó để hù tên ngốc kia.
“Tiếp theo, đưa Nhà thám hiểm Augmenter, Note, vào phiên tòa. Vì hành vi gây thù hằn rõ ràng đối với Lucas Wykes và có thể là với cả gia đình Wykes , Hội đồng tuyên bố cấm tạm thời Note vào Thành phố Xyrus trong suốt thời gian Lucas Wykes học tại Học viện Xyrus”. Âm thanh của vị thẩm phán vang vọng khắp căn phòng nhỏ.
Tôi nghiêng về phía bục. "Thưa ngài! Tôi phản đối hình phạt này! Tại sao tôi lại bị khiển trách vì sự phản bội của Lucas tại hầm ngục?” Tôi đập mạnh tay xuống bàn, gằn giọng giận dữ. Trong lúc đó, khuôn mặt thận trọng của Lucas trở nên tự mãn và tôi có thể thấy nụ cười nhẹ trên mặt anh ta khi rời mắt khỏi quan tòa.
Tôi biết việc bị thu hồi giấy phép không có ý nghĩa nhiều với hắn và cả với tôi.
“Biến đi.” Lucas nói, hắn chẳng lo lắng về điều gì.
“Đủ rồi! Hội đồng đã cân nhắc kỹ tình huống này, đó là lý do tại sao chúng tôi chọn không thu hồi giấy phép của cậu, như bình thường, chỉ với việc sử dụng phép thuật bên trong Hội trường đã là quá đủ lý do. Cậu sẽ được phép tiếp tục trở thành một Nhà thám hiểm, miễn là cậu không đến gần Wykes hoặc gia đình cậu ta”. Thẩm phán nói bằng âm thanh nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén của ông như xuyên qua lớp mặt nạ nhìn tôi.
"Chờ đã! Thế còn diện mạo của hắn thưa ngài? Hắn ta có thể dễ dàng tháo mặt nạ ra và vào bên trong thành phố để gây hại cho tôi hoặc gia đình tôi” Lucas lên tiếng, nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn.
“Chúng tôi đã quyết định lưu lại diện mạo của anh ta khi bản án này kết thúc, Wykes. Anh sẽ không được phép biết về danh tính của Note vì bất kỳ lý do nào. Người của hội đồng sẽ theo dõi ngài Note sát sao, đeo mặt nạ hay không cũng không gây nên khó khăn gì. Không tranh luận thêm gì nữa. Bản án này đến đây kết thúc”. Quan tòa tuyên bố và bỏ đi trước khi một trong hai chúng tôi có cơ hội bác bỏ.
Lucas bước ra khỏi phiên tòa, trao lại thẻ Nhà thám hiểm của mình, ném cho tôi cái nhìn cuối cùng rồi được người của hội đồng bảo vệ đưa đi. “Hi vọng mày biết điều và tránh xa tao ra.”
Lờ đi sự hăm dọa của tên Conjurer, tôi được một số lính canh hộ tống vào phòng sau, theo sau là thẩm phán và công nhân của Hội.
Khi cánh cửa sau lưng đóng lại, lính canh thả tay tôi ra, vị thẩm phán khẽ thở dài.
“Phiên tòa nhỏ này đã làm ngài hài lòng rồi chứ?” Đôi lông mày trắng sắc nét của ông ta co giật một chút.
“Cảm ơn Thẩm phán đã can thiệp vào chuyện lần này” Tôi khẽ cúi đầu.
“Không cần cảm ơn.” Thẩm phán lắc đầu, trao tôi cái nhìn bất lực “Tôi làm việc này không chỉ vì ngài, tôi thật sự hy vọng ngài sẽ không gây thêm bất kỳ rắc rối nào nữa. Chúng tôi không thể che giấu sự thật này với nhà Wykes mãi được, nhưng miễn là ngài không gây nguy hiểm cho họ thì họ cũng không làm phiền ngài.”
"Tôi hiểu, Kaspian đã đề cập với tôi một chỗ an toàn để tôi có thể để lại nhận diện của mình, có đúng không?” tôi nhìn quanh căn phòng nhỏ, hỏi.
“Vâng, những người quen của ngài đang đợi ở phía bên kia.” Thẩm phán dò dẫm xung quanh với một vài cuốn sách trên kệ và đột nhiên một mật đạo mở ra dưới mặt đất.
“Tạm biệt ngài Note, hi vọng rằng ngài sẽ không gây ra thêm bất kỳ rắc rối nào cho nhà Wykes nữa.” Gật đầu đồng ý, tôi nói lời chào với lính canh và thẩm phán, cũng như các nhân viên khác của Hội rồi đi vào mật đạo.
Mở cánh cửa ở phía bên kia, Sylve nhảy ra chào đón tôi.
“Kyu!'' ‘Mọi thứ thế nào rồi Papa? Đã kết thúc rồi à? Chúng ta có thể về nhà không?'
Những người khác chào đón tôi là Jasmine và Elijah. "Mọi thứ đều kết thúc. Chúng ta hãy trở về nhà thôi.” Sylve nhảy lên đầu tôi.
Tiến lên vài bước, Elijah hỏi “Cậu có muốn đến thăm Samantha không?”
“Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu tôi không đến thăm cô ấy. Jasmine, có lẽ lần tới cô nên ghé qua bệnh viện để kiểm tra tình trạng của cô ấy?” Cô Jasmine im lặng suốt, nhìn tôi và gật đầu.
Trong quá trình thảo luận về các kế hoạch trong tương lai, Elijah có vẻ hơi chán nản, không nói gì nhiều trong suốt chặng đường.
Chúng tôi vẫn ở biên giới của Beast Glades nên sẽ tiến vào cổng dịch chuyển tức thời để đến nơi tiếp theo là Xyrus.
“Chà, tôi đoán chúng ta nên chia tay ở đây rồi phải không?” Gãi gãi mái tóc đen rối bù, cậu ấy nhìn Jasmine và tôi với một nụ cười yếu ớt.
"Huh? Cậu sẽ không đi với chúng tôi sao, Elijah? Cậu còn việc gì cần giải quyết à?” Tôi nghĩ rằng cậu ấy sẽ đến Xyrus với chúng tôi nhưng hình như cậu ấy có thể có kế hoạch của riêng mình.
“G-gì cơ? Không, tôi không có kế hoạch gì cả. Tôi có thể đi cùng với mọi người sao?” Elijah lên tiếng đầy căng thẳng, cậu ấy ho vài tiếng, cố gắng che khuôn mặt ngượng ngùng của mình.
“Ừ, cậu và Jasmine nên tách ra khi đi qua cổng dịch chuyển tức thời để tránh bị nghi ngờ nhưng tôi nghĩ sẽ tốt hơn cho cậu khi ở lại với chúng tôi một thời gian trước khi chúng ta đến trường.” Tôi cười nói.
“Chúng ta? Tôi không hiểu. Tôi chưa bao giờ có kế hoạch đi học.”
Bây giờ trông cậu ấy rất lạc lõng nên tôi ngừng trêu chọc và đi thẳng vào vấn đề.
“Tôi đã suy nghĩ rất nhiều sau chuyến đi hàm ngục. Cậu nói mục tiêu của cậu là tạo dựng tên tuổi cho chính mình ở vương quốc này phải không?” Tôi đã đặt tay lên vai Elijah.
Elijah chỉ im lặng gật đầu, vẫn suy nghĩ về những gì tôi đã nói.
“Vậy thì còn cách nào tốt hơn để khiến bản thân được biết đến bằng cách tốt nghiệp trường danh tiếng nhất ở Sapin!” Tôi thốt lên.
Đôi mắt trong suốt của Elijah mở to và thậm chí Jasmine cũng ngạc nhiên trước ý tưởng của tôi. “ Nhưng làm thế nào tôi có thể nhập học? Ý tôi là tôi có thể có bằng cấp nhưng không có lý lịch gì cả. Ngay cả thực tế là tôi đến từ vương quốc Darv cũng không cho phép tôi đi học.”
“Thật may mắn cho cậu là tôi nghĩ tôi có thể giúp cậu tạo một lý lịch mới. Ông anh này có thể đưa cậu vào trường đó. Vậy nên giờ thế nào đây?” Tôi tôi cười thầm trong khi vẫn quàng tay qua cổ cậu ấy.
“Phì! Ai là anh chứ hả? Cậu không nhận ra tôi lớn tuổi hơn sao? Dù sao thì tôi vẫn không chắc về điều này”. Elijah huých nhẹ vào xương sườn của tôi.
“Cậu biết Lucas cũng theo học tại học viện Xyrus mà, cậu sẽ không để tôi ở đó một mình với hắn ta phải không?” Lần này tôi siết chặt cậu ấy hơn.
“Tôi đồng ý với Ar… à Note. Sau này, cậu lúc nào cũng có thể quay trở lại làm Nhà thám hiểm mà.” Jasmine nhìn xung quanh để xem có ai nghe thấy cô ấy vừa lỡ lời không.
"Được rồi được rồi! NẾU cậu bằng cách nào đó có thể đưa tôi vào trường, tôi sẽ đi! Dù sao cũng cần một người kìm hãm cậu khỏi giết Lucas vào ngày đầu tiên đến trường!” Khuôn mặt Elijah vẫn nghiêm trọng nhưng sáng dần lên theo nụ cười của cậu ấy.
“Tốt! Jasmine, cô có thể đưa Elijah trở về nhà Helstea không? Cháu có chút việc cần làm trước khi rời đi. Cháu sẽ đuổi theo mọi người!” Tôi đã đẩy họ theo hướng tới cổng dịch chuyển tức thời đã khá gần phía trước.
Jasmine gật đầu và dẫn Elijah đi. Sau khi họ khuất mắt, tôi lấy lại vẻ mặt nghiêm túc bên dưới mặt nạ. Sylvie và tôi rẽ sang trái.
“Đi ra đi.” Tôi bình thản thốt lên.
Sau một vài âm thanh nhỏ, Kaspian xuất hiện bên cạnh chúng tôi.
“Tôi rất vui vì cậu đã cẩn thận đề phòng bằng cách gửi hai người họ đi trước.” Ông ấy gật nhẹ đầu.
“Cảm ơn vì đã khiến thẩm phán tham gia vào việc lần này. Tôi chắc chắn rằng Lucas sẽ lơi lỏng cảnh giác.” Tôi nói.
“Đây là vinh hạnh của tôi. Tôi mừng vì chuyện này đã được giải quyết mà không có ai chết.” Ông ấy nhìn chằm chằm vào tôi, ngụ ý điều hiển nhiên.Tôi chỉ nhún vai khi bước đi.
“Tôi khuyên cậu nên cẩn thận hơn nữa, Note. Cậu có thể đã vượt qua phần khó khăn nhất, nhưng đừng vội mất cảnh giác.”
Không cần nhìn lại, tôi vẫy tay với ông ta, tự mình tiến về cổng dịch chuyển tức thời.
Elijah đi học sẽ không thu hút quá nhiều sự nghi ngờ. Jasmine đã thân thiết với gia đình Helstea nên việc cô ấy bảo lãnh Elijah là điều đương nhiên. Tôi đảm bảo sẽ không rút thanh Dawn’s Ballad bất cứ khi nào ở cùng Lucas trên hành trình. Vấn đề duy nhất có thể phát sinh là Sylvie.
Lucas đã nhìn thấy hình dạng thật của Sylvie tại Hội trường. Trước đây tôi có cơ hội thấy Sylvie biến đổi, cơ thể nó bắt đầu phát sáng. Cái vảy đen tuyền biến thành màu trắng, những chiếc sừng biến mất hoàn toàn. Cái đuôi giống bò sát vốn có bong từng chiếc vẩy ra. Sau khi ánh sáng tắt dần, tôi phải chớp mắt để chắc chắn rằng mình không phải vừa thấy ảo giác. Hình dạng thằn lằn trước đây không còn mà trông Sylvie giống hệt một con cáo. Khi tôi chạm vào nó, không còn cái vảy nào cả, bộ lông của nó không giống bình thường mà là vảy đã được thu hẹp và kéo dài để tạo thành một tấm giáp. Toàn thân nó trắng như tuyết trừ mũi, chóp tai, đuôi và bàn chân, là màu đen nguyên bản của nó.
“Kyu!” ‘Trông ổn hơn phải không PaPa?’ Vì kích cỡ không thay đổi nên nó lại theo thói quen nhảy lên đầu tôi làm ổ.
‘Biến hình thật mệt mỏi, con đi ngủ một lát thôi Papa. '
“À… được thôi Sylv” Tôi cũng nên quen với điều này rồi nhưng vẫn cảm thấy hơi phiền. Có phải tất cả những con rồng đều có khả năng thay đổi hình dạng của chúng hoàn toàn như vậy? Tôi biết rằng hình dạng chính của nó là một con rồng, giống như hình dạng mà chúng ta đã thấy ở hầm ngục, nhưng có thể thay đổi màu sắc và kích thước như này thật đáng kinh ngạc.
Thôi tôi không nên tốn thời gian nghĩ vấn đề này nữa.
Tôi gửi cả một xung xuống đất và một dòng điện yếu vào không khí để chắc chắn rằng tôi đã ở một mình trước khi đến thị trấn. Tôi cởi mặt nạ và áo khoác, đặt nó vào trong túi của tôi.
Chúng tôi vẫn ở rìa của Beast Glades và Grand Mountains, đến thị trấn nhỏ, tôi nhận thấy nó chỉ chứa đầy những nhà thám hiểm và thương nhân cố gắng sống sót và kiếm sống. Không có gì nhiều để nhìn nên tôi nhanh chóng bán thanh kiếm ngắn của mình, chỉ còn lại tôi với cây gậy đen.
Điểm dừng chân cuối cùng của tôi là cửa hàng Vật Phẩm. Mở cánh cửa kép, tầm nhìn của tôi chứa đầy những đồ tạo tác khác nhau.
“Chào mừng ngài đến với cửa hàng Ecvius! Tôi có thể giúp gì cho ngài?” Một người phụ nữ trẻ tuổi chào đón tôi, đôi mắt có chút bối rối vì không hiểu tại sao một đứa trẻ 11 tuổi ở đây.
"Chào! Cháu đến đây với cha, ông ấy là một thương gia. Ông nhờ cháu mua một món đồ ở đây.” Tôi nở một nụ cười hồn nhiên.
"Thật dễ thương! Con cáo nhỏ trên đầu cháu là gì vậy?” Cô ấy bước ra từ phía sau quầy để nhìn gần chúng tôi hơn. Sylvie vẫn đang ngủ nên tôi chỉ thản nhiên nói rằng con thú mana sơ sinh này là của bố tôi.
“Cô hiểu rồi. Vì vậy, tôi có thể giúp gì cho cháu?” Cô ấy háo hức nắm chặt tay.
“Cháu đang tìm kiếm một vật phẩm lưu trữ, kích thước nhỏ”. Nhìn vào cô ấy, có thể thấy đã bị sốc bởi những gì tôi vừa nói.
Có lần tôi tình cờ đọc được trong một quyển sách về một loại vật chất đặc biệt có khả năng lưu trữ gấp đôi kích thước của nó. Không có cuốn sách nào đi sâu giải thích tại sao nó làm được như vậy, tôi nghĩ rằng họ cũng không thực sự hiểu về nó, nhưng chắc chắn là nó cực kỳ hiếm và có giá trị.
Nhanh chóng định thần lại, cô ấy nở một nụ cười và dẫn tôi đến một căn phòng phía sau quầy. “Ở đây, bọn cô có tất cả các mặt hàng có giá trị nhất của bọn cô. Trên bức tường này là tất cả vật chứa mà bọn cô có.”
“Cháu chỉ cần một cái đủ lớn để đựng thứ này”. Tôi lấy Dawn’s Ballad sau lưng xuống.
“Huwmmm… Nếu chỉ có thế, cô nghĩ chiếc nhẫn này sẽ làm được điều đó.” Cô ấy nói sau khi nhìn qua các kệ hàng một chút. Sau đó chọn ra một chiếc hộp nhỏ, tôi nhìn thấy nó là một chiếc nhẫn vàng lộng lẫy với một viên kim cương được gắn vào, bên cạnh có những viên đá quý nhỏ khác.
“Cô có thứ gì ít hoa mỹ hơn không?” Tôi nói rồi trả lại chiếc nhẫn cho cô ấy.
“Hầu hết mọi người đều yêu cầu những những vật chứa khá hào nhoáng”. Cô ấy gãi đầu nhìn qua các kệ khác trong phòng nhỏ phía sau.
“Aha Aha! Thế còn cái này thì sao?” Tôi mở cái hộp nhỏ mà cô ấy đưa cho tôi, bên trong là một dải bạc mờ.
“Nhẫn này thực sự có chất lượng cao hơn nhẫn vàng mà cô đưa cháu vừa rồi, nhưng thợ rèn đã ngụy trang nó ở hình dạng đơn giản này. Chiếc nhẫn này có thể có đủ không gian để vừa cây gậy của cháu và một túi hành lý lớn bên trong.” Cô ấy nói, nở một nụ cười đầy chất thương nhân.
Tôi không muốn lãng phí thêm thời gian. "Cháu sẽ lấy nó."
Sau khi mặc cả với người phụ nữ, tôi đã mua nó bằng một vài lõi thú mà tôi nhặt được từ hầm ngục cùng với 200 vàng. Đó cũng là tất cả những gì tôi còn lại. Tổng số tiền tiết kiệm của tôi bây giờ chỉ có một vài bạc và lõi Elderbeast hạng S mà tôi đã sử dụng một phần. Tôi thở dài chán nản, hồi tưởng về những lần tôi có thể sống hạnh phúc chỉ với một vài đồng xu rồi trở lại thị trấn Ashber. 200 vàng đó là tôi nhận được từ Guild và Kaspian, đã lần lượt đưa cho tôi để nhắc nhở tôi đề phòng. Tôi phải đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cái bên phải vì nó quá to so với bất kỳ ngón tay nào khác của tôi, tôi truyền mana vào cả chiếc nhẫn và thanh kiếm của mình. Ngay lập tức, thanh kiếm đen phát sáng và bị hút vào nhẫn.
Sau khi trở về chỗ ngồi của mình để sắp xếp giấy tờ chất đống, tôi nhìn lên thấy Nhà Thám Hiểm đeo mặt nạ, Note, đã tự mình quay lại. Đóng cánh cửa sau lưng lại, anh thì thầm bằng một giọng nói trầm trầm khó nghe.
"Ngài Bladeheart. Tôi nhớ ngài nói rằng ngài muốn giúp tôi?”
Giọng nói đằng sau lớp mặt làm tôi lạnh xương sống, như thể từng sợi cơ thể tôi đang hét lên 'nguy hiểm'.
Phớt lờ sự kháng cự của cơ thể, tôi đưa ra khuôn mặt khắc khổ, nói thẳng vào mắt người đúng trước mặt mình "Vâng. Mối liên hệ chặt chẽ với Flamesworth cũng như tiềm năng cá nhân của riêng ngài đã được Hiệp hội xem xét thuận lợi”.
"…Tôi hiểu rồi.”
Nhà thám hiểm này, bề ngoài hay thậm chí là tuổi, tôi đều không thể đoán được. Tôi biết, cậu ta, bằng cách nào đó có mối liên hệ với gia đình Leywin, nhưng ngay cả khi tìm kiếm lý lịch kỹ lưỡng tôi cũng không tra ra được gì cả.
“Tôi có kế hoạch nghỉ ngơi dài hạn sau khi trở thành một Nhà Thám Hiểm, vì vậy tôi muốn nhờ ngài giúp đỡ”. Cậu ta dừng lại một chút khiến tôi không thể giấu nổi tò mò.
“Mời ngài nói tiếp …”
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:
Trước khi rời khỏi hội trường, chúng tôi cần giải quyết xong chuyện của Lucas, hắn ta sẽ bị tước chứng chỉ Nhà Thám Hiểm và không còn bất kỳ quyền lợi nào nữa. Hôm nay hắn sẽ phải chịu phán xét về những hành động của mình là một Nhà Thám Hiểm hạng A trước người của hội đồng cấp cao.
“Ta tuyên bố Thám Hiểm Giả Conjurer, Lucas Wykes, đã bị loại khỏi hạng A vì đã gián tiếp gây ra cái chết và thương tích nặng nề cho các thành viên trong nhóm của mình trong chuyến đi hầm ngục. Hơn nữa, vì sự phản bội có chủ đích với các thành viên trong nhóm, anh sẽ bị cấm trở thành một Nhà Thám Hiểm cho đến khi Hội có bất kỳ tuyên bố nào khác. Bây giờ anh có thể trả lại thẻ của mình.” Vị thẩm phán cao tuổi nghiêm khắc đập mạnh vào bàn, tạo ra tiếng vang dài.
Trong suốt thời gian này, gã bán elf cao quý với khuôn mặt vặn vẹo như thể hắn ta đang nuốt một con ếch sống, đôi mắt đảo qua lại giữa quan tòa và tôi, bối rối tại sao tôi lại ở cùng hắn ta trong phiên tòa.
Tôi biết hắn ta đã sốc vì màn trả đũa của tôi khiến hắn không kịp dẫy dụa. Khi nghe tin chúng tôi còn sống, hắn ta vẫn cho rằng bằng cách nào đó chúng tôi đã trốn thoát khỏi Elderwood's Guardian, chứ không phải giết nó. Bây giờ, ánh mắt tự tin một thời của hắn lại phủ đầy sự hoài nghi, hắn vẫn không hiểu nổi điều gì đã xảy ra dưới hầm ngục.
Hạt giống nghi ngờ mà tôi vừa gieo xuống sẽ khiến hắn ta phải hành động thận trọng hơn. Tôi dùng Skill “Railgun” xé một lỗ thông qua dái tai của hắn. Sau chuyện lần này, đến việc tự bảo vệ bản thân trước tôi, hắn cũng không làm được.
Skill mà tôi sử dụng không chỉ đẹp mắt mà còn rất hữu dụng. Railgun được tạo ra giữa các đầu ngón tay của tôi, sức sát thương khá lớn và hình thành ngay lập tức, nhưng đó không phải là sự thật. Để tạo ra đủ năng lượng để bắn một tia laser như thế sẽ mất thời gian và cũng tạo ra độ giật mạnh hơn nhiều. Chùm sáng hào nhoáng mà tôi đúc ngay lập tức là một chùm ánh sáng ngưng tụ. Lý do thực sự khiến tôi có thể đục một lỗ vào người hắn ta và chọn dái tai của hắn ta để bắn là vì tôi vừa ném một mảnh sắc nhọn của nút kim loại của mình vào hắn, bị che khuất bởi chùm ánh sáng vô hại.
Ánh sáng ngưng tụ khá vô hại và có lẽ có chỉ đủ sức làm tê liệt một phần tai hắn ta lại gây ra phản ứng dữ dội cho tôi, nhưng mục đích chính của đòn tấn công là tạo ra âm thanh cao vút và tia chớp nhoáng sau đó để hù tên ngốc kia.
“Tiếp theo, đưa Nhà thám hiểm Augmenter, Note, vào phiên tòa. Vì hành vi gây thù hằn rõ ràng đối với Lucas Wykes và có thể là với cả gia đình Wykes , Hội đồng tuyên bố cấm tạm thời Note vào Thành phố Xyrus trong suốt thời gian Lucas Wykes học tại Học viện Xyrus”. Âm thanh của vị thẩm phán vang vọng khắp căn phòng nhỏ.
Tôi nghiêng về phía bục. "Thưa ngài! Tôi phản đối hình phạt này! Tại sao tôi lại bị khiển trách vì sự phản bội của Lucas tại hầm ngục?” Tôi đập mạnh tay xuống bàn, gằn giọng giận dữ. Trong lúc đó, khuôn mặt thận trọng của Lucas trở nên tự mãn và tôi có thể thấy nụ cười nhẹ trên mặt anh ta khi rời mắt khỏi quan tòa.
Tôi biết việc bị thu hồi giấy phép không có ý nghĩa nhiều với hắn và cả với tôi.
“Biến đi.” Lucas nói, hắn chẳng lo lắng về điều gì.
“Đủ rồi! Hội đồng đã cân nhắc kỹ tình huống này, đó là lý do tại sao chúng tôi chọn không thu hồi giấy phép của cậu, như bình thường, chỉ với việc sử dụng phép thuật bên trong Hội trường đã là quá đủ lý do. Cậu sẽ được phép tiếp tục trở thành một Nhà thám hiểm, miễn là cậu không đến gần Wykes hoặc gia đình cậu ta”. Thẩm phán nói bằng âm thanh nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén của ông như xuyên qua lớp mặt nạ nhìn tôi.
"Chờ đã! Thế còn diện mạo của hắn thưa ngài? Hắn ta có thể dễ dàng tháo mặt nạ ra và vào bên trong thành phố để gây hại cho tôi hoặc gia đình tôi” Lucas lên tiếng, nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn.
“Chúng tôi đã quyết định lưu lại diện mạo của anh ta khi bản án này kết thúc, Wykes. Anh sẽ không được phép biết về danh tính của Note vì bất kỳ lý do nào. Người của hội đồng sẽ theo dõi ngài Note sát sao, đeo mặt nạ hay không cũng không gây nên khó khăn gì. Không tranh luận thêm gì nữa. Bản án này đến đây kết thúc”. Quan tòa tuyên bố và bỏ đi trước khi một trong hai chúng tôi có cơ hội bác bỏ.
Lucas bước ra khỏi phiên tòa, trao lại thẻ Nhà thám hiểm của mình, ném cho tôi cái nhìn cuối cùng rồi được người của hội đồng bảo vệ đưa đi. “Hi vọng mày biết điều và tránh xa tao ra.”
Lờ đi sự hăm dọa của tên Conjurer, tôi được một số lính canh hộ tống vào phòng sau, theo sau là thẩm phán và công nhân của Hội.
Khi cánh cửa sau lưng đóng lại, lính canh thả tay tôi ra, vị thẩm phán khẽ thở dài.
“Phiên tòa nhỏ này đã làm ngài hài lòng rồi chứ?” Đôi lông mày trắng sắc nét của ông ta co giật một chút.
“Cảm ơn Thẩm phán đã can thiệp vào chuyện lần này” Tôi khẽ cúi đầu.
“Không cần cảm ơn.” Thẩm phán lắc đầu, trao tôi cái nhìn bất lực “Tôi làm việc này không chỉ vì ngài, tôi thật sự hy vọng ngài sẽ không gây thêm bất kỳ rắc rối nào nữa. Chúng tôi không thể che giấu sự thật này với nhà Wykes mãi được, nhưng miễn là ngài không gây nguy hiểm cho họ thì họ cũng không làm phiền ngài.”
"Tôi hiểu, Kaspian đã đề cập với tôi một chỗ an toàn để tôi có thể để lại nhận diện của mình, có đúng không?” tôi nhìn quanh căn phòng nhỏ, hỏi.
“Vâng, những người quen của ngài đang đợi ở phía bên kia.” Thẩm phán dò dẫm xung quanh với một vài cuốn sách trên kệ và đột nhiên một mật đạo mở ra dưới mặt đất.
“Tạm biệt ngài Note, hi vọng rằng ngài sẽ không gây ra thêm bất kỳ rắc rối nào cho nhà Wykes nữa.” Gật đầu đồng ý, tôi nói lời chào với lính canh và thẩm phán, cũng như các nhân viên khác của Hội rồi đi vào mật đạo.
Mở cánh cửa ở phía bên kia, Sylve nhảy ra chào đón tôi.
“Kyu!'' ‘Mọi thứ thế nào rồi Papa? Đã kết thúc rồi à? Chúng ta có thể về nhà không?'
Những người khác chào đón tôi là Jasmine và Elijah. "Mọi thứ đều kết thúc. Chúng ta hãy trở về nhà thôi.” Sylve nhảy lên đầu tôi.
Tiến lên vài bước, Elijah hỏi “Cậu có muốn đến thăm Samantha không?”
“Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu tôi không đến thăm cô ấy. Jasmine, có lẽ lần tới cô nên ghé qua bệnh viện để kiểm tra tình trạng của cô ấy?” Cô Jasmine im lặng suốt, nhìn tôi và gật đầu.
Trong quá trình thảo luận về các kế hoạch trong tương lai, Elijah có vẻ hơi chán nản, không nói gì nhiều trong suốt chặng đường.
Chúng tôi vẫn ở biên giới của Beast Glades nên sẽ tiến vào cổng dịch chuyển tức thời để đến nơi tiếp theo là Xyrus.
“Chà, tôi đoán chúng ta nên chia tay ở đây rồi phải không?” Gãi gãi mái tóc đen rối bù, cậu ấy nhìn Jasmine và tôi với một nụ cười yếu ớt.
"Huh? Cậu sẽ không đi với chúng tôi sao, Elijah? Cậu còn việc gì cần giải quyết à?” Tôi nghĩ rằng cậu ấy sẽ đến Xyrus với chúng tôi nhưng hình như cậu ấy có thể có kế hoạch của riêng mình.
“G-gì cơ? Không, tôi không có kế hoạch gì cả. Tôi có thể đi cùng với mọi người sao?” Elijah lên tiếng đầy căng thẳng, cậu ấy ho vài tiếng, cố gắng che khuôn mặt ngượng ngùng của mình.
“Ừ, cậu và Jasmine nên tách ra khi đi qua cổng dịch chuyển tức thời để tránh bị nghi ngờ nhưng tôi nghĩ sẽ tốt hơn cho cậu khi ở lại với chúng tôi một thời gian trước khi chúng ta đến trường.” Tôi cười nói.
“Chúng ta? Tôi không hiểu. Tôi chưa bao giờ có kế hoạch đi học.”
Bây giờ trông cậu ấy rất lạc lõng nên tôi ngừng trêu chọc và đi thẳng vào vấn đề.
“Tôi đã suy nghĩ rất nhiều sau chuyến đi hàm ngục. Cậu nói mục tiêu của cậu là tạo dựng tên tuổi cho chính mình ở vương quốc này phải không?” Tôi đã đặt tay lên vai Elijah.
Elijah chỉ im lặng gật đầu, vẫn suy nghĩ về những gì tôi đã nói.
“Vậy thì còn cách nào tốt hơn để khiến bản thân được biết đến bằng cách tốt nghiệp trường danh tiếng nhất ở Sapin!” Tôi thốt lên.
Đôi mắt trong suốt của Elijah mở to và thậm chí Jasmine cũng ngạc nhiên trước ý tưởng của tôi. “ Nhưng làm thế nào tôi có thể nhập học? Ý tôi là tôi có thể có bằng cấp nhưng không có lý lịch gì cả. Ngay cả thực tế là tôi đến từ vương quốc Darv cũng không cho phép tôi đi học.”
“Thật may mắn cho cậu là tôi nghĩ tôi có thể giúp cậu tạo một lý lịch mới. Ông anh này có thể đưa cậu vào trường đó. Vậy nên giờ thế nào đây?” Tôi tôi cười thầm trong khi vẫn quàng tay qua cổ cậu ấy.
“Phì! Ai là anh chứ hả? Cậu không nhận ra tôi lớn tuổi hơn sao? Dù sao thì tôi vẫn không chắc về điều này”. Elijah huých nhẹ vào xương sườn của tôi.
“Cậu biết Lucas cũng theo học tại học viện Xyrus mà, cậu sẽ không để tôi ở đó một mình với hắn ta phải không?” Lần này tôi siết chặt cậu ấy hơn.
“Tôi đồng ý với Ar… à Note. Sau này, cậu lúc nào cũng có thể quay trở lại làm Nhà thám hiểm mà.” Jasmine nhìn xung quanh để xem có ai nghe thấy cô ấy vừa lỡ lời không.
"Được rồi được rồi! NẾU cậu bằng cách nào đó có thể đưa tôi vào trường, tôi sẽ đi! Dù sao cũng cần một người kìm hãm cậu khỏi giết Lucas vào ngày đầu tiên đến trường!” Khuôn mặt Elijah vẫn nghiêm trọng nhưng sáng dần lên theo nụ cười của cậu ấy.
“Tốt! Jasmine, cô có thể đưa Elijah trở về nhà Helstea không? Cháu có chút việc cần làm trước khi rời đi. Cháu sẽ đuổi theo mọi người!” Tôi đã đẩy họ theo hướng tới cổng dịch chuyển tức thời đã khá gần phía trước.
Jasmine gật đầu và dẫn Elijah đi. Sau khi họ khuất mắt, tôi lấy lại vẻ mặt nghiêm túc bên dưới mặt nạ. Sylvie và tôi rẽ sang trái.
“Đi ra đi.” Tôi bình thản thốt lên.
Sau một vài âm thanh nhỏ, Kaspian xuất hiện bên cạnh chúng tôi.
“Tôi rất vui vì cậu đã cẩn thận đề phòng bằng cách gửi hai người họ đi trước.” Ông ấy gật nhẹ đầu.
“Cảm ơn vì đã khiến thẩm phán tham gia vào việc lần này. Tôi chắc chắn rằng Lucas sẽ lơi lỏng cảnh giác.” Tôi nói.
“Đây là vinh hạnh của tôi. Tôi mừng vì chuyện này đã được giải quyết mà không có ai chết.” Ông ấy nhìn chằm chằm vào tôi, ngụ ý điều hiển nhiên.Tôi chỉ nhún vai khi bước đi.
“Tôi khuyên cậu nên cẩn thận hơn nữa, Note. Cậu có thể đã vượt qua phần khó khăn nhất, nhưng đừng vội mất cảnh giác.”
Không cần nhìn lại, tôi vẫy tay với ông ta, tự mình tiến về cổng dịch chuyển tức thời.
Elijah đi học sẽ không thu hút quá nhiều sự nghi ngờ. Jasmine đã thân thiết với gia đình Helstea nên việc cô ấy bảo lãnh Elijah là điều đương nhiên. Tôi đảm bảo sẽ không rút thanh Dawn’s Ballad bất cứ khi nào ở cùng Lucas trên hành trình. Vấn đề duy nhất có thể phát sinh là Sylvie.
Lucas đã nhìn thấy hình dạng thật của Sylvie tại Hội trường. Trước đây tôi có cơ hội thấy Sylvie biến đổi, cơ thể nó bắt đầu phát sáng. Cái vảy đen tuyền biến thành màu trắng, những chiếc sừng biến mất hoàn toàn. Cái đuôi giống bò sát vốn có bong từng chiếc vẩy ra. Sau khi ánh sáng tắt dần, tôi phải chớp mắt để chắc chắn rằng mình không phải vừa thấy ảo giác. Hình dạng thằn lằn trước đây không còn mà trông Sylvie giống hệt một con cáo. Khi tôi chạm vào nó, không còn cái vảy nào cả, bộ lông của nó không giống bình thường mà là vảy đã được thu hẹp và kéo dài để tạo thành một tấm giáp. Toàn thân nó trắng như tuyết trừ mũi, chóp tai, đuôi và bàn chân, là màu đen nguyên bản của nó.
“Kyu!” ‘Trông ổn hơn phải không PaPa?’ Vì kích cỡ không thay đổi nên nó lại theo thói quen nhảy lên đầu tôi làm ổ.
‘Biến hình thật mệt mỏi, con đi ngủ một lát thôi Papa. '
“À… được thôi Sylv” Tôi cũng nên quen với điều này rồi nhưng vẫn cảm thấy hơi phiền. Có phải tất cả những con rồng đều có khả năng thay đổi hình dạng của chúng hoàn toàn như vậy? Tôi biết rằng hình dạng chính của nó là một con rồng, giống như hình dạng mà chúng ta đã thấy ở hầm ngục, nhưng có thể thay đổi màu sắc và kích thước như này thật đáng kinh ngạc.
Thôi tôi không nên tốn thời gian nghĩ vấn đề này nữa.
Tôi gửi cả một xung xuống đất và một dòng điện yếu vào không khí để chắc chắn rằng tôi đã ở một mình trước khi đến thị trấn. Tôi cởi mặt nạ và áo khoác, đặt nó vào trong túi của tôi.
Chúng tôi vẫn ở rìa của Beast Glades và Grand Mountains, đến thị trấn nhỏ, tôi nhận thấy nó chỉ chứa đầy những nhà thám hiểm và thương nhân cố gắng sống sót và kiếm sống. Không có gì nhiều để nhìn nên tôi nhanh chóng bán thanh kiếm ngắn của mình, chỉ còn lại tôi với cây gậy đen.
Điểm dừng chân cuối cùng của tôi là cửa hàng Vật Phẩm. Mở cánh cửa kép, tầm nhìn của tôi chứa đầy những đồ tạo tác khác nhau.
“Chào mừng ngài đến với cửa hàng Ecvius! Tôi có thể giúp gì cho ngài?” Một người phụ nữ trẻ tuổi chào đón tôi, đôi mắt có chút bối rối vì không hiểu tại sao một đứa trẻ 11 tuổi ở đây.
"Chào! Cháu đến đây với cha, ông ấy là một thương gia. Ông nhờ cháu mua một món đồ ở đây.” Tôi nở một nụ cười hồn nhiên.
"Thật dễ thương! Con cáo nhỏ trên đầu cháu là gì vậy?” Cô ấy bước ra từ phía sau quầy để nhìn gần chúng tôi hơn. Sylvie vẫn đang ngủ nên tôi chỉ thản nhiên nói rằng con thú mana sơ sinh này là của bố tôi.
“Cô hiểu rồi. Vì vậy, tôi có thể giúp gì cho cháu?” Cô ấy háo hức nắm chặt tay.
“Cháu đang tìm kiếm một vật phẩm lưu trữ, kích thước nhỏ”. Nhìn vào cô ấy, có thể thấy đã bị sốc bởi những gì tôi vừa nói.
Có lần tôi tình cờ đọc được trong một quyển sách về một loại vật chất đặc biệt có khả năng lưu trữ gấp đôi kích thước của nó. Không có cuốn sách nào đi sâu giải thích tại sao nó làm được như vậy, tôi nghĩ rằng họ cũng không thực sự hiểu về nó, nhưng chắc chắn là nó cực kỳ hiếm và có giá trị.
Nhanh chóng định thần lại, cô ấy nở một nụ cười và dẫn tôi đến một căn phòng phía sau quầy. “Ở đây, bọn cô có tất cả các mặt hàng có giá trị nhất của bọn cô. Trên bức tường này là tất cả vật chứa mà bọn cô có.”
“Cháu chỉ cần một cái đủ lớn để đựng thứ này”. Tôi lấy Dawn’s Ballad sau lưng xuống.
“Huwmmm… Nếu chỉ có thế, cô nghĩ chiếc nhẫn này sẽ làm được điều đó.” Cô ấy nói sau khi nhìn qua các kệ hàng một chút. Sau đó chọn ra một chiếc hộp nhỏ, tôi nhìn thấy nó là một chiếc nhẫn vàng lộng lẫy với một viên kim cương được gắn vào, bên cạnh có những viên đá quý nhỏ khác.
“Cô có thứ gì ít hoa mỹ hơn không?” Tôi nói rồi trả lại chiếc nhẫn cho cô ấy.
“Hầu hết mọi người đều yêu cầu những những vật chứa khá hào nhoáng”. Cô ấy gãi đầu nhìn qua các kệ khác trong phòng nhỏ phía sau.
“Aha Aha! Thế còn cái này thì sao?” Tôi mở cái hộp nhỏ mà cô ấy đưa cho tôi, bên trong là một dải bạc mờ.
“Nhẫn này thực sự có chất lượng cao hơn nhẫn vàng mà cô đưa cháu vừa rồi, nhưng thợ rèn đã ngụy trang nó ở hình dạng đơn giản này. Chiếc nhẫn này có thể có đủ không gian để vừa cây gậy của cháu và một túi hành lý lớn bên trong.” Cô ấy nói, nở một nụ cười đầy chất thương nhân.
Tôi không muốn lãng phí thêm thời gian. "Cháu sẽ lấy nó."
Sau khi mặc cả với người phụ nữ, tôi đã mua nó bằng một vài lõi thú mà tôi nhặt được từ hầm ngục cùng với 200 vàng. Đó cũng là tất cả những gì tôi còn lại. Tổng số tiền tiết kiệm của tôi bây giờ chỉ có một vài bạc và lõi Elderbeast hạng S mà tôi đã sử dụng một phần. Tôi thở dài chán nản, hồi tưởng về những lần tôi có thể sống hạnh phúc chỉ với một vài đồng xu rồi trở lại thị trấn Ashber. 200 vàng đó là tôi nhận được từ Guild và Kaspian, đã lần lượt đưa cho tôi để nhắc nhở tôi đề phòng. Tôi phải đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cái bên phải vì nó quá to so với bất kỳ ngón tay nào khác của tôi, tôi truyền mana vào cả chiếc nhẫn và thanh kiếm của mình. Ngay lập tức, thanh kiếm đen phát sáng và bị hút vào nhẫn.
Danh sách chương