Thời điểm Hà Tiểu Vãn mang thai, Cố An Tước luôn nói với cô sẽ rút lui trong cuộc tranh cử vị trí Bộ trưởng Bộ Ngoại giao trong nhiệm kỳ tiếp theo. Nhưng cô không đồng tình. Thời điểm đó Hạ Kiều chưa hề sẵn sàng kế nhiệm, áp lực rất lớn, đã vậy gia đình còn gặp mâu thuẫn, người anh ta thương nhất là Sở Mặc lại biệt tung biệt tích không rõ ràng khiến Hạ Kiều ngày nào cũng chìm trong việc tìm kiếm.
Giang sơn không thể một ngày không có vua, chức trách không thể một ngày không có ai đảm nhận.
Áp lực giữa việc công và việc tư đè trên vai Cố An Tước rất lớn. Anh thực sự rất muốn ở bên cạnh cô và con, bù đắp cho thiếu sót của anh vì đã không thể lo cho họ chu toàn, nhưng cũng không thể chối bỏ trách nhiệm.
Hà Tiểu Vãn hiểu chuyện, ngồi trên đùi anh bình tĩnh khuyên nhủ.
"Cứ coi như anh ngồi thay vị trí này giúp Hạ Kiều một thời gian. Chỉ là tiếp tục làm ngài Cố ung dung, lãnh đạm như lúc trước mà thôi, có gì khó đâu chứ?"
"Nhưng anh muốn nghỉ hưu sớm, trông vợ chăm con." Cố An Tước thuận thế áp làn môi bạc lên đầu mũi lành lạnh của cô, hô hấp quấn quýt luẩn quẩn, giọng anh cũng khàn đi.
"Không phải lúc trước anh cũng rất bận đó sao?" Hà Tiểu Vãn ngửa cổ ra sau không để anh hôn xuống, tinh nghịch nhìn anh. "Ngài Cố vẫn có thời gian trêu hoa ghẹo nguyệt đấy thôi..."
Những lời phía sau càng nói, thanh âm càng nhỏ dần. Người đàn ông cũng nghe ra ý tứ châm trọc của cô, mạnh tay kéo người trở lại, vùi mặt vào hõm cổ cô gái.
"Nhóc con, thù dai thật..."
Xúc cảm từ phía cần cổ bị anh cắn nhẹ, Hà Tiểu Vãn chỉ cảm thấy ngứa, kích thích đột ngột khiến cổ họng cô không kìm được mà ngân nga. Người đàn ông huống chi còn đang muốn chọc cho cô phản ứng, cảm nhận thân người khẽ run nhẹ thì ậm ừ cười nhỏ.
"Bé con cảm nhận được đấy, anh còn muốn làm một người ba tốt..."
Hà Tiểu Vãn tỉnh táo lại, muốn nhảy khỏi đùi anh mà không được toại nguyện, khẩu khí nghiêm lại.
"Đại An, chúng ta sẽ sinh thêm một bé nữa, có được không?"
Động tác làm loạn trên người cô của anh dừng lại. Qua đi một lúc, người đàn ông mới chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm nghị bỗng chốc làm cho da đầu cô tê rân rân.
Cô muốn có hai đứa, một trai một gái, ít nhất là như vậy... cũng không quá đáng mà?
Sao Cố An Tước lại nhìn cô chằm chằm bằng vẻ mặt đó chứ?
Hà Tiểu Vãn khẽ chớp mắt. Gương mặt đầy mong chờ của cô khiến anh vô cùng sầu não.
Vài ngày trước lão Quý nói với anh rằng Hà Tiểu Vãn khó sinh là việc có thể xảy ra. Sau này muốn có con cũng không thể muốn mà có ngay được. Mặc dù bên ngoài nhìn vào có thể thấy trạng thái của cô vô cùng tốt, nhưng biến cố ngày trước thật sự đã mài mòn sức lực của cô khá nhiều.
Anh không muốn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, càng không muốn suy nghĩ đến bất kỳ tình huống "nếu như" nào.
...
Trải qua ngày rộng tháng dài chờ mong, ngày Hạ Tiểu Vãn hạ sinh đứa bé cũng đã đến.
Gần ba tiếng trong phòng sinh, khoảnh khắc nghe tiếng đứa trẻ khóc vang trong phòng Tổng thống, hòn đá nặng trong lòng Cố An Tước cuối cùng cũng được trút bỏ.
Người đàn ông vụng về ẵm đứa bé trên tay, một cánh tay lớn và rắn chắc cũng đủ để đứa trẻ cảm thấy thoải mái và lim dim ngủ. Anh bước đến cạnh giường, Hà Tiểu Vãn chậm rãi nâng mi mắt, vươn tay muốn nhìn rõ đứa bé trong tay anh.
"Cố Thiên Phàm..."
Đây là tên của đứa bé. Là niềm mong mỏi của hai người, là sợi dây gắn kết tình cảm của ba mẹ nó.
Cố Thiên Phàm, chính là món quà mà ông trời ban tặng cho cô.
...
Lúc Cố Thiên Phàm tròn ba tuổi, Hà Tiểu Vãn và Cố An Tước mới tổ chức một hôn lễ chính thức.
Hôn lễ được lên kế hoạch trước một năm, chuẩn bị hơn ba tháng, diễn ra trọn vẹn ở Dubai.
Lúc tờ mờ sáng tỉnh dậy, Hà Tiểu Vãn đã nghe thấy tiếng động to nhỏ ở bên ngoài. Cô vội vàng bật dậy, chạy chân trần về phía cửa, trong lòng lo sợ tự trách bản thân một ngày trọng đại như vậy mà lỡ ngủ quên.
Nhưng khi cánh cửa vừa mở, làn gió mát lạnh cùng tiếng cười khúc khích của trẻ nhỏ ùa đến. Hà Tiểu Vãn vốn dĩ định giáo huấn Cố Thiên Phàm một trận, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì một cái bóng đen cao ngất từ bên ngoài đã đẩy cô lùi trở về trong phòng, đè cô lên cánh cửa mà hôn ngấu nghiến.
Hà Tiểu Vãn trừng mắt, bàn tay vô lực đấm mạnh lên lồng ngực đối phương, cảm nhận hương rượu quen thuộc mà mê đắm chìm vào, quên mất Cố Thiên Phàm vẫn đang đứng ngoài cửa toét miệng cười.
"U oa! Baba là kẻ xấu, baba là kẻ xấu! Mommy, baba tự tiện xông vào phòng mẹ, còn làm như thế... tại sao mẹ lại không giận vậy ạ?"
Cũng may trời chưa sáng, trong phòng không mở điện, bên ngoài hành lang cũng chỉ miễn cưỡng thấy được năm ngón tay. Hà Tiểu Vãn cắn môi anh, thầm cảnh cáo người đàn ông không được tùy tiện làm bậy.
Cố Thiên Phàm vừa chu môi nói, vừa định nhấc từng bước chân nhỏ vào phòng. Kết quả bị Cố An Tước bước tới, một tay túm áo xách lên đặt sang phòng bên cạnh.
"Hu oa! Baba muốn bắt cóc tống tiền!"
"Cố Thiên Phàm!" Cố An Tước lạnh giọng thốt ra ba từ, tức khắc cái giọng nói lanh lảnh kia lập tức im bặt.
"Đừng tùy tiện học mấy câu không hay đó từ chú Hạ, ba chỉ nói chuyện với mẹ một lát. Con không được chạy vào làm phiền."
"Sao lại như thế ạ? Ban nãy ba trèo tường vào đây, ba không có chìa khóa phòng mẹ, là con giúp ba mà?"
Cố An Tước: "..."
Nhóc con!
Hà Tiểu Vãn lúc này mới bước sang, nhìn một phiên bản lớn và phiên bản nhỏ mà cô "sưu tập" được, không nhịn nổi mà phì cười.
"Thiên Phàm, con quay về phòng ngủ tiếp đi. Đừng dậy sớm như vậy nữa, biết không?"
Bây giờ mới hơn bốn giờ sáng, người đàn ông kia vội vàng thì không nói, nhưng sao thằng bé lại có thể tỉnh táo mà hào hứng như vậy?
Đúng là thói hay khó học, thói xấu khó bỏ.
Thằng bé nghe cô nói như vậy, đương nhiên sẽ không dám phản bác lại. Cố Thiên Phàm chạm lên mặt baba, phụng phịu nói.
"Vậy baba phải dỗ con ngủ..."
Cố An Tước: "..."
Hà Tiểu Vãn nhìn vẻ mặt như ngâm mắm của anh, bật cười thành tiếng.
Anh phải tranh thủ từng phút một chui vào đây, bây giờ lại phải đi ru con ngủ sao? Công sức trèo tường để được gặp cô chẳng phải là công cốc rồi còn gì?
Thấy anh vẫn lầm lì không đáp ứng yêu cầu của Cố Thiên Phàm, Hà Tiểu Vãn đành phải ra tay.
"Ngài Cố, mau đi đi, chỉ còn vài tiếng nữa thôi... anh cũng không đợi được sao?"
Vài tiếng cái gì chứ?
Anh đã đợi hơn 15 năm rồi!
...
Quần đảo Palm Jumeirah, Dubai, tám giờ sáng.
Trong không gian tràn ngập hương hoa phong lan Kinabalu thanh tao, nhã nhặn, ở phía cuối lễ đường, dáng hình xinh đẹp của Hà Tiểu Vãn trong bộ váy cưới chiếm trọn sự chú ý của anh, khiến người đàn ông mắt không dám rời.
Cuối cùng Cố An Tước cũng có thể tự tay thiết kế bộ váy cưới cho người con gái mà anh yêu.
Cuối cùng Hà Tiểu Vãn cũng đợi được bộ váy cưới mà Cố An Tước dành riêng cho mình.
Bước chân cô gái chậm rãi tiến tới, mỗi bước đi như giẫm trúng trái tim người đàn ông, khiến nó lệch đi từng nhịp. Nụ cười xán lạn của cô gái phía sau lớp voan trắng như thoắt ẩn thoắt hiện, khiến Cố An Tước không thể kìm lòng.
Giữa một rừng hoa phong lan, cô chính là bông hoa đẹp nhất trong mắt anh.
Cố Thiên Phàm đi phía trước, bước chân càng đến đích càng chạy nhanh, còn tinh nghịch chạy đến bên chân Cố An Tước, nhét vào tay anh thứ gì đó.
Là chìa khóa phòng của Hà Tiểu Vãn.
"Cho baba đấy, tối nay con phải đi chơi với Tống Hiểu, không giúp ba trèo tường được đâu..."
Cố An Tước nhận lấy, anh thật sự cạn lời rồi.
Hai cha con đứng đó, thâm tâm Hà Tiểu Vãn càng nhộn nhịp hơn, bước chân không tự chủ mà bước nhanh về phía trước.
"Khoảnh khắc đẹp nhất, là khi em nhìn thấy anh, trong mắt đều long lanh phát sáng."
"Cảm giác an toàn nhất, là dưới trời tuyết giá được ở trong vòng tay anh, cảm nhận sự ấm áp."
"Liều thuốc an thần tốt nhất đối với em, chính là mùi hương thuộc về riêng anh."
"Dường như mỗi lần được ở bên cạnh anh, em lại có thể làm chính mình..."
"Em muốn dựa dẫm vào anh, cả đời."
..._The end_...
Giang sơn không thể một ngày không có vua, chức trách không thể một ngày không có ai đảm nhận.
Áp lực giữa việc công và việc tư đè trên vai Cố An Tước rất lớn. Anh thực sự rất muốn ở bên cạnh cô và con, bù đắp cho thiếu sót của anh vì đã không thể lo cho họ chu toàn, nhưng cũng không thể chối bỏ trách nhiệm.
Hà Tiểu Vãn hiểu chuyện, ngồi trên đùi anh bình tĩnh khuyên nhủ.
"Cứ coi như anh ngồi thay vị trí này giúp Hạ Kiều một thời gian. Chỉ là tiếp tục làm ngài Cố ung dung, lãnh đạm như lúc trước mà thôi, có gì khó đâu chứ?"
"Nhưng anh muốn nghỉ hưu sớm, trông vợ chăm con." Cố An Tước thuận thế áp làn môi bạc lên đầu mũi lành lạnh của cô, hô hấp quấn quýt luẩn quẩn, giọng anh cũng khàn đi.
"Không phải lúc trước anh cũng rất bận đó sao?" Hà Tiểu Vãn ngửa cổ ra sau không để anh hôn xuống, tinh nghịch nhìn anh. "Ngài Cố vẫn có thời gian trêu hoa ghẹo nguyệt đấy thôi..."
Những lời phía sau càng nói, thanh âm càng nhỏ dần. Người đàn ông cũng nghe ra ý tứ châm trọc của cô, mạnh tay kéo người trở lại, vùi mặt vào hõm cổ cô gái.
"Nhóc con, thù dai thật..."
Xúc cảm từ phía cần cổ bị anh cắn nhẹ, Hà Tiểu Vãn chỉ cảm thấy ngứa, kích thích đột ngột khiến cổ họng cô không kìm được mà ngân nga. Người đàn ông huống chi còn đang muốn chọc cho cô phản ứng, cảm nhận thân người khẽ run nhẹ thì ậm ừ cười nhỏ.
"Bé con cảm nhận được đấy, anh còn muốn làm một người ba tốt..."
Hà Tiểu Vãn tỉnh táo lại, muốn nhảy khỏi đùi anh mà không được toại nguyện, khẩu khí nghiêm lại.
"Đại An, chúng ta sẽ sinh thêm một bé nữa, có được không?"
Động tác làm loạn trên người cô của anh dừng lại. Qua đi một lúc, người đàn ông mới chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm nghị bỗng chốc làm cho da đầu cô tê rân rân.
Cô muốn có hai đứa, một trai một gái, ít nhất là như vậy... cũng không quá đáng mà?
Sao Cố An Tước lại nhìn cô chằm chằm bằng vẻ mặt đó chứ?
Hà Tiểu Vãn khẽ chớp mắt. Gương mặt đầy mong chờ của cô khiến anh vô cùng sầu não.
Vài ngày trước lão Quý nói với anh rằng Hà Tiểu Vãn khó sinh là việc có thể xảy ra. Sau này muốn có con cũng không thể muốn mà có ngay được. Mặc dù bên ngoài nhìn vào có thể thấy trạng thái của cô vô cùng tốt, nhưng biến cố ngày trước thật sự đã mài mòn sức lực của cô khá nhiều.
Anh không muốn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, càng không muốn suy nghĩ đến bất kỳ tình huống "nếu như" nào.
...
Trải qua ngày rộng tháng dài chờ mong, ngày Hạ Tiểu Vãn hạ sinh đứa bé cũng đã đến.
Gần ba tiếng trong phòng sinh, khoảnh khắc nghe tiếng đứa trẻ khóc vang trong phòng Tổng thống, hòn đá nặng trong lòng Cố An Tước cuối cùng cũng được trút bỏ.
Người đàn ông vụng về ẵm đứa bé trên tay, một cánh tay lớn và rắn chắc cũng đủ để đứa trẻ cảm thấy thoải mái và lim dim ngủ. Anh bước đến cạnh giường, Hà Tiểu Vãn chậm rãi nâng mi mắt, vươn tay muốn nhìn rõ đứa bé trong tay anh.
"Cố Thiên Phàm..."
Đây là tên của đứa bé. Là niềm mong mỏi của hai người, là sợi dây gắn kết tình cảm của ba mẹ nó.
Cố Thiên Phàm, chính là món quà mà ông trời ban tặng cho cô.
...
Lúc Cố Thiên Phàm tròn ba tuổi, Hà Tiểu Vãn và Cố An Tước mới tổ chức một hôn lễ chính thức.
Hôn lễ được lên kế hoạch trước một năm, chuẩn bị hơn ba tháng, diễn ra trọn vẹn ở Dubai.
Lúc tờ mờ sáng tỉnh dậy, Hà Tiểu Vãn đã nghe thấy tiếng động to nhỏ ở bên ngoài. Cô vội vàng bật dậy, chạy chân trần về phía cửa, trong lòng lo sợ tự trách bản thân một ngày trọng đại như vậy mà lỡ ngủ quên.
Nhưng khi cánh cửa vừa mở, làn gió mát lạnh cùng tiếng cười khúc khích của trẻ nhỏ ùa đến. Hà Tiểu Vãn vốn dĩ định giáo huấn Cố Thiên Phàm một trận, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì một cái bóng đen cao ngất từ bên ngoài đã đẩy cô lùi trở về trong phòng, đè cô lên cánh cửa mà hôn ngấu nghiến.
Hà Tiểu Vãn trừng mắt, bàn tay vô lực đấm mạnh lên lồng ngực đối phương, cảm nhận hương rượu quen thuộc mà mê đắm chìm vào, quên mất Cố Thiên Phàm vẫn đang đứng ngoài cửa toét miệng cười.
"U oa! Baba là kẻ xấu, baba là kẻ xấu! Mommy, baba tự tiện xông vào phòng mẹ, còn làm như thế... tại sao mẹ lại không giận vậy ạ?"
Cũng may trời chưa sáng, trong phòng không mở điện, bên ngoài hành lang cũng chỉ miễn cưỡng thấy được năm ngón tay. Hà Tiểu Vãn cắn môi anh, thầm cảnh cáo người đàn ông không được tùy tiện làm bậy.
Cố Thiên Phàm vừa chu môi nói, vừa định nhấc từng bước chân nhỏ vào phòng. Kết quả bị Cố An Tước bước tới, một tay túm áo xách lên đặt sang phòng bên cạnh.
"Hu oa! Baba muốn bắt cóc tống tiền!"
"Cố Thiên Phàm!" Cố An Tước lạnh giọng thốt ra ba từ, tức khắc cái giọng nói lanh lảnh kia lập tức im bặt.
"Đừng tùy tiện học mấy câu không hay đó từ chú Hạ, ba chỉ nói chuyện với mẹ một lát. Con không được chạy vào làm phiền."
"Sao lại như thế ạ? Ban nãy ba trèo tường vào đây, ba không có chìa khóa phòng mẹ, là con giúp ba mà?"
Cố An Tước: "..."
Nhóc con!
Hà Tiểu Vãn lúc này mới bước sang, nhìn một phiên bản lớn và phiên bản nhỏ mà cô "sưu tập" được, không nhịn nổi mà phì cười.
"Thiên Phàm, con quay về phòng ngủ tiếp đi. Đừng dậy sớm như vậy nữa, biết không?"
Bây giờ mới hơn bốn giờ sáng, người đàn ông kia vội vàng thì không nói, nhưng sao thằng bé lại có thể tỉnh táo mà hào hứng như vậy?
Đúng là thói hay khó học, thói xấu khó bỏ.
Thằng bé nghe cô nói như vậy, đương nhiên sẽ không dám phản bác lại. Cố Thiên Phàm chạm lên mặt baba, phụng phịu nói.
"Vậy baba phải dỗ con ngủ..."
Cố An Tước: "..."
Hà Tiểu Vãn nhìn vẻ mặt như ngâm mắm của anh, bật cười thành tiếng.
Anh phải tranh thủ từng phút một chui vào đây, bây giờ lại phải đi ru con ngủ sao? Công sức trèo tường để được gặp cô chẳng phải là công cốc rồi còn gì?
Thấy anh vẫn lầm lì không đáp ứng yêu cầu của Cố Thiên Phàm, Hà Tiểu Vãn đành phải ra tay.
"Ngài Cố, mau đi đi, chỉ còn vài tiếng nữa thôi... anh cũng không đợi được sao?"
Vài tiếng cái gì chứ?
Anh đã đợi hơn 15 năm rồi!
...
Quần đảo Palm Jumeirah, Dubai, tám giờ sáng.
Trong không gian tràn ngập hương hoa phong lan Kinabalu thanh tao, nhã nhặn, ở phía cuối lễ đường, dáng hình xinh đẹp của Hà Tiểu Vãn trong bộ váy cưới chiếm trọn sự chú ý của anh, khiến người đàn ông mắt không dám rời.
Cuối cùng Cố An Tước cũng có thể tự tay thiết kế bộ váy cưới cho người con gái mà anh yêu.
Cuối cùng Hà Tiểu Vãn cũng đợi được bộ váy cưới mà Cố An Tước dành riêng cho mình.
Bước chân cô gái chậm rãi tiến tới, mỗi bước đi như giẫm trúng trái tim người đàn ông, khiến nó lệch đi từng nhịp. Nụ cười xán lạn của cô gái phía sau lớp voan trắng như thoắt ẩn thoắt hiện, khiến Cố An Tước không thể kìm lòng.
Giữa một rừng hoa phong lan, cô chính là bông hoa đẹp nhất trong mắt anh.
Cố Thiên Phàm đi phía trước, bước chân càng đến đích càng chạy nhanh, còn tinh nghịch chạy đến bên chân Cố An Tước, nhét vào tay anh thứ gì đó.
Là chìa khóa phòng của Hà Tiểu Vãn.
"Cho baba đấy, tối nay con phải đi chơi với Tống Hiểu, không giúp ba trèo tường được đâu..."
Cố An Tước nhận lấy, anh thật sự cạn lời rồi.
Hai cha con đứng đó, thâm tâm Hà Tiểu Vãn càng nhộn nhịp hơn, bước chân không tự chủ mà bước nhanh về phía trước.
"Khoảnh khắc đẹp nhất, là khi em nhìn thấy anh, trong mắt đều long lanh phát sáng."
"Cảm giác an toàn nhất, là dưới trời tuyết giá được ở trong vòng tay anh, cảm nhận sự ấm áp."
"Liều thuốc an thần tốt nhất đối với em, chính là mùi hương thuộc về riêng anh."
"Dường như mỗi lần được ở bên cạnh anh, em lại có thể làm chính mình..."
"Em muốn dựa dẫm vào anh, cả đời."
..._The end_...
Danh sách chương