Hoắc Siêu thầm cảm thán Hà Cảnh Minh lòng dạ sắt đá, dù có đưa ra bao nhiêu "mồi" thơm cũng không khiến người đàn ông này dao động.

Hà Cảnh Minh cúi đầu nghịch hộp quẹt trong tay. Nói anh mở cho Hoắc gia một con đường để đi? Rồi sau đó chà đạp lên sự trong sạch của Hà gia để mà sống sao? Vậy thì chẳng khác nào anh phản bội Hà Tiểu Vãn, chà đạp lên tự tôn của chính mình.

Hà Cảnh Minh không nhanh không chậm đứng dậy. "Giúp các người mở đường thủy đã là nhân nhượng lắm rồi, còn hợp tác thì không cần. Tôi nghĩ với khả năng này của Hoắc gia các người, nên yên ổn lui về rèn luyện vài chục năm nữa rồi hẵng nghĩ đến việc khiêu chiến tổ chức Garbi."

"Ngài Thị trưởng, anh vẫn không hiểu vấn đề à?" Hoắc Siêu nâng mắt nhìn Hà Cảnh Minh, miệng cười giễu cợt. "Tổ chức Garbi lớn mạnh như vậy là có Cố gia trợ giúp. Nhưng bây giờ Cố An Tước đang tranh cử cho nhiệm kỳ sắp tới, Garbi chẳng khác nào cân mất cán. Chúng ta hợp tác đưa nó trở về vị trí cân bằng, nói không chừng Cố An Tước lại thấy cảm kích đấy."

Hà Cảnh Minh không nói gì, hành động ném bật lửa vào thùng rác mà ban nãy thủ hạ của Hoắc Siêu đem lên thay cho câu trả lời.

Đối đầu với Cố An Tước, đối với anh mà nói chẳng được lợi lộc gì.

Đúng lúc này, từ bên ngoài có người chạy vào ghé tai Hoắc Siêu báo cáo.

"Nhị thiếu, người đến rồi."

Hoắc Siêu gật gù tán thưởng, ánh mắt mang nụ cười đắc ý quan sát nét mặt Hà Cảnh Minh.

Hà Cảnh Minh không dám tin vào mắt mình. Từ vị trí tầng trên của anh nhìn xuống qua tấm cửa kính lớn một chiều, bóng lưng Hà Tiểu Vãn xuất hiện ngay trong mắt anh. Cổ họng Hà Cảnh Minh khô khốc, phóng ánh mắt hình viên đạn về phía Hoắc Siêu.

"Ngài Thị trưởng cứ ở đây suy nghĩ cho kỹ nhé!"

Nói rồi bước về phía cửa, Hà Cảnh Minh muốn đi theo phía sau nhưng lại bị tên cận vệ kia chặn lại.

"Ấy Thị trưởng Hà! Anh có quyền quyết định cơ mà! Đừng nóng vội, đừng nóng vội! Lựa chọn của ngài khôn ngoan thì người phụ nữ dưới kia mới an toàn."

"Cút!" Hà Cảnh Minh gầm lên, đẩy tên cận vệ kia ra, nhưng vừa định xông ra khỏi cửa thì khắp tầng hai đã có vô sô tay súng bắn tỉa ẩn trong góc tối chĩa nòng súng xuống bóng lưng cô gái ở phía dưới.

Hà Cảnh Minh không dám khinh suất. Anh chậm rãi lùi bước chân lại, vô lực đập tay lên tấm cửa kính trong suốt nhìn xuống phía dưới.

Ở dưới này, từ khi bước vào Hà Tiểu Vãn đã có dự cảm chẳng lành.

Đi theo đám thuộc hạ vào một căn phòng khách, nói là phòng khách nhưng chỉ có một bàn trà đơn sơ bài trí, không khí trong căn phòng cũng vô cùng quỷ dị.

"Cô Hà, cô đến rồi!" Hoắc Siêu từ đâu đó đi ra, vừa cười vừa nói.

Hà Tiểu Vãn xoay người lại, nhìn rõ người đàn ông trước mặt. Chỉ thấy hắn vừa xuất hiện, đám thuộc hạ canh giữ trong phòng lập tức cung kính chào một tiếng:

"Hoắc Nhị thiếu!"

Hà Tiểu Vãn kìm nén nhịp tim đập bất thường, gương mặt lạnh tanh.

"Hoắc Nhị thiếu cảm thấy không khỏe chỗ nào?"

Hoắc Siêu cười không rõ ý tứ, chỉ thấy hắn chậm rãi rút khẩu súng lục bên hông ra, lên đạn rồi bóp cò...

Đoàng!

Hà Cảnh Minh ở phía trên chứng kiến một màn này suýt nữa thót tim ra ngoài.

Hoắc Siêu kìm nén cơn đau ở lòng bàn tay, máu tươi chảy ra như xối, nhỏ từng giọt xuống đất, căn phòng nhanh chóng nhuốm mùi máu tanh.

"Đúng là tôi thấy không khỏe chút nào!" Hoắc Siêu giơ lòng bàn tay đẫm máu về phía Hà Tiểu Vãn, chậm rãi bước đến. "Cho cô mười lăm phút, xử lý xong vết đạn này."

Mười lăm phút, cũng là thời gian cuối cùng cho Hà Cảnh Minh.

"Súc sinh!"

Hà Tiểu Vãn không rõ tại sao tên Hoắc Nhị thiếu kia lại điên cuồng đến mức này. Đôi mắt nai cảnh giác quan sát xung quanh, nếu cô đoán không nhầm, từ lúc bước vào đây, cô sớm đã trở thành con thí tốt cho một ván cược nào đó rồi.

Hoắc Siêu đã đứng trước mặt cô, mùi máu tanh càng nồng đậm. Hà Tiểu Vãn kìm nén cảm giác buồn nôn xuống, đặt hộp thuốc trong tay lên bàn trà, ra hiệu hắn ngồi xuống để cô bắt đầu chữa trị.

"Cô Hà quả thực rất thức thời."

Hoắc Siêu không vội vàng, cũng không biết vết đạn kia có làm hắn đau đớn không, chỉ biết vẻ mặt hắn đang vô cùng hưởng thụ.

"Mất máu cũng có thể chết người." Hà Tiểu Vãn cầm dao phẫu thuật đã khử trùng lên, lạnh mặt nhìn hắn.

Hoắc Siêu cũng không cười nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, ánh mắt không quên quét qua tấm cửa kính một chiều ở phía trên. Dù không nhìn thấy gì nhưng cũng có thể dễ dàng đoán được đang có một cặp mắt đang quan sát hai người ở dưới này.

Hà Cảnh Minh, tôi không tin anh không mắc bẫy!

...

Bán kính 12m, Phong Hi cuối cùng cũng chờ đợi đến khi Cố An Tước đến.

Từ xa đã thấy một đám người quân trang đầy đủ đi tới, cô đã báo trước chỉ còn cách di chuyển đường bộ mới không rút dây động rừng.

Đám người kia, ắt hẳn là đội quân tinh anh nhất của tổ chức Garbi. Chỉ vừa tiếp cận mục tiêu đã liên tiếp hạ gục một nhóm tuần tra của đám người Hoắc gia.

Phong Hi lập tức đến trước mặt Cố An Tước báo cáo.

"Ngài Cố, là tôi thất trách!" Phong Hi liên tục cúi đầu nhận sai. "Nhưng tôi đảm bảo cô Hà tạm thời giữ được mạng sống."

Tạm thời?

Cả người Cố An Tước tỏa ra một luồng sát khí, nhưng sau khi nghe Phong Hi báo cáo qua tình hình, lời đảm bảo này có thể tạm tin được.

Hoắc gia chưa có gan làm liều đến mức đó.

"Cô ấy ở bên trong bao lâu rồi?"

"Mười hai phút mười lăm giây."

...

Hoắc Siêu nhìn vết băng trắng trong lòng bàn tay, cố tình hỏi. "Cô còn bao nhiêu phút nữa nhỉ?"

Mảnh băng trắng quấn đến đoạn cuối cùng, nét mặt Hà Tiểu Vãn không đổi, cúi mặt không nhìn hắn để che đi sự run rẩy trong đáy mắt.

"Còn thừa ba phút."

"Oh!" Hoắc Siêu cảm thấy thích thú, một lần nữa đánh mắt về phía tấm kính. "Ba phút này đáng quý thật đấy!"

"Không biết Hoắc Nhị thiếu có cần uống thuốc hồi phục không?" Hà Tiểu Vãn thẳng sống lưng, ném cái lõi cuộn băng sang một bên, nhìn hắn đầy ẩn ý.

Hoắc Siêu nhướn mày, ngả người về phía cô. "Cần hay không, không phải bác sỹ Hà là người rõ nhất à?"

Nhìn kỹ lại, gương mặt người phụ nữ này quả thật không tồi, môi hồng da trắng, hương vị mới mẻ này đúng là khiến ai nhìn vào cũng thèm thuồng.

Nhân lúc Hà Cảnh Minh đang bị khống chế, nếu hắn chơi người phụ nữ này ngay tại đây, có phải cực kỳ kích thích hay không?

Ngay lúc Hoắc Siêu nổi thú tính muốn đè người ra, cánh tay giơ về phía Hà Tiểu Vãn đột nhiên bị một tia xung điện nhắm tới, giây trước giây sau khiến hắn nửa người tê cứng lại.

"Mẹ kiếp!"

Hoắc Siêu chỉ kịp chửi thề một tiếng, giây tiếp theo một luồng sáng mạnh mẽ chiếu vào phòng. Hà Tiểu Vãn nhìn theo hướng phát ra tiếng động, đôi mắt như được thắp sáng.

"Cố An Tước..." Cô không kìm được cảm xúc kích động khẽ gọi một tiếng, ngay lúc vừa muốn lao về phía anh thì cái gáy phía sau bị ai đó giữ lại.

Hoắc Siêu nghiến răng giữ chặt lấy gáy Hà Tiểu Vãn, cũng cùng lúc khiến cho vô số chấm đỏ nhắm vào ngực trái của cô gái.

Cố An Tước hoàn toàn mất bình tĩnh. "Súc vật! Thả cô ấy ra!"

Hoắc Siêu cười điên cuồng.

Hà Cảnh Minh mồ côi từ nhỏ, chỉ có duy nhất cô em gái nuôi là thân thiết, cũng là điểm yếu duy nhất của hắn.

Cố An Tước thì khỏi nói, Hà Tiểu Vãn chính là vảy ngược* trong lòng hắn.

May mắn đó chính là, cái thóp cuối cùng của hai người đàn ông này đều nằm trên người một cô gái.

"Ngài Bộ trưởng, thế nào? Cảm giác khi nhìn thấy người phụ nữ mình yêu vạn tiễn xuyên tâm so với việc mất đi ghế Bộ trưởng, cái nào đau hơn?"

---

*Vảy ngược: vừa là niềm kiêu ngạo vừa là điểm yếu của rồng, chạm vào sẽ khiến rồng tức giận nổi điên, song nhổ ra thì rồng sẽ chết.

Đọc ngôn nhiều vẫn hay biết nữ chính thường là điểm yếu của nam chính để kẻ thù có cơ hội lợi dụng. Nhưng đây Tiểu Vãn còn là "vảy ngược" của Cố An Tước luôn.

Chuyến này Hoắc gia tới số :))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện