Ban ngày cố gắng làm việc giết thời gian, bận rộn như vậy có khi còn không thấy cô đơn, lúc ở một mình rồi mới biết, muốn trải qua một đêm cũng trở thành chuyện vô cùng khó khăn.

Căn phòng thoảng mùi thuốc lá khiến Hạ Kiều liên tục đưa tay xoa mũi. Anh đúng là nên rời khỏi đây, ở lại hít thứ khói mù mịt kia cũng chẳng bổ béo gì, không phải chưa từng hút thuốc, mà chuẩn mực không cho phép anh hủy hoại tấm gương sáng trong lòng dân.

Nhưng nếu rời đi, chỉ e thằng nhãi kia lại nghĩ quẩn mà đẩy cửa sổ ra, không phải ném tàn thuốc mà là ném luôn bản thân ra ngoài.

Di động lại vang lên, Hạ Kiều khẽ liếc qua, nhìn dòng chữ người gọi đến rồi nhướn mày, nghĩ qua nghĩ lại một lúc mới chịu bắt máy.

"Sao thế ngài Bộ trưởng? Đáng lẽ bây giờ phải đang gối ấp môi kề với người đẹp chứ? Hay là muốn gọi điện khoe khoang châm trọc cẩu độc thân chúng tôi đây?"

Giọng nói đối phương vô cùng lạnh lẽo. "Ăn nói cẩn thận."

"À đúng rồi, tôi sai, phải là em dâu mới đúng!"

"..."

"Sao cậu im lặng thế? Đại sự không như ý nguyện à?" Hạ Kiều đánh mắt nhìn người đàn ông đứng trước cửa sổ sát sàn, chẹp miệng. "Cậu ấy à, có từng nghe qua câu "dưa chín ép không ngọt" chưa? Tôi biết cậu nóng lòng, dù sao hai người cũng xa cách nhiều năm vậy rồi, nhưng chậm thì chắc, cậu phải để thời gian cho em dâu thích nghi chứ?"

"Nói đủ chưa?" Cố An Tước nới lỏng cà vạt, hít một hơi ngửa cổ ra sau. "Đang ở đâu?"

"..." Huhu, đêm nay anh không muốn làm người trông trẻ đâu!

Đầu dây bên kia đã cúp máy, Hạ Kiều nước mắt lưng tròng, đêm nay không phải chỉ có Tống Dịch thất tình, ngay cả bức tượng sống như Cố An Tước cũng không thoát khỏi sợi chỉ đỏ của Nguyệt lão!

Ném di động lên bàn, anh ngả người ra sau, nhìn bóng lưng Tống Dịch không nhúc nhích, đứng mấy tiếng đồng hồ như bị điểm huyệt, Hạ Kiều nhìn một lúc có chút mỏi mắt.

Một lúc sau, Cố An Tước đã đến.

"Làm sao thế kia?" Vừa đến, Cố An Tước đã tự rót một ly rượu, đánh mắt về phía Tống Dịch vẫn lù lù đứng đó.

"Bị bạn gái đá."

"Cậu ta như vậy bao lâu rồi?"

Hạ Kiều nhún vai, chẹp miệng một cái. "Có lẽ lần này chia tay thật, từ lúc tôi đến đã như người mất hồn, đứng đó như đang sám hối ấy."

Cố An Tước ngồi xuống ghế, uống cạn ly rượu trong tay, mỗi lần nhắm mắt lại toàn là hình ảnh Hà Tiểu Vãn đứng trước mặt anh cầm lấy viên thuốc tránh thai.

Tàn nhẫn.

Cô thậm chí tàn nhẫn với chính bản thân mình.

"Này họ Tống, cậu đứng đó không mỏi à?" Căn phòng im lặng một lúc, Hạ Kiều đột nhiên lên tiếng.

"Quen rồi." Tống Dịch lúc này mới mở miệng, âm điệu hơi khàn, cũng không rõ có phải gào khóc quá độ không.

"..." Hạ Kiều nhếch môi mỉa mai. "Đừng nói với tôi mỗi lần bị cô ấy phạt cậu đều là đứng như thế nhé?"

"Ừ."

"..." Hạ Kiều giơ ngón tay cái, thầm cảm thán không biết Dư Sênh có phải xuất thân từ quân đội không.

Lúc này Tống Dịch mới quay người lại, vẻ mặt phờ phạc như tên nghiện bị bỏ đói lâu ngày. "Cô ấy lên máy bay ba tiếng trước rồi, cũng không thèm để tôi tiễn một đoạn, chẳng biết cô ấy muốn đi đâu, sau này không còn cơ hội chịu phạt nữa."

"..." Tên này bị phạt thành nghiện à? "Lão Cố." Tống Dịch đột nhiên hướng mắt về phía Cố An Tước, đôi mắt sáng lên như tìm thấy hy vọng. "Cậu có thể giúp tôi nhờ Hà Tiểu Vãn nói chuyện với Sênh Sênh được không? Không rõ cô ấy đi đâu, trong lòng tôi vô cùng bất an."

"..."

Đừng nói nói chuyện với Hà Tiểu Vãn, đến gặp mặt cô cũng là một chuyện khó hơn lên trời.

...

Trải qua một giấc ngủ ngon lành, Hà Tiểu Vãn nằm đến khi tự thức dậy.

Lúc xuống phòng ăn, ba Hà mẹ Hà đã cùng nhau vào bếp, vừa khéo lúc cô thức dậy thì đồ ăn cũng chuẩn bị xong.

"Con dậy sớm vậy à? Hay là đêm qua ngủ không được ngon?" Thấy cô đi xuống, mẹ Hà ngó đầu ra hỏi.

"Không có, ngủ rất ngon ạ, chỉ là con muốn dậy sớm cùng mẹ nấu ăn, không ngờ hai người đã làm xong hết rồi." Hà Tiểu Vãn chống tay lên ghế, nhìn ba mẹ bận rộn chuẩn bị bữa sáng cùng nhau, nháy mắt tinh nghịch.

Ba Hà bê một tô canh lớn đặt xuống bàn, nửa đùa nửa thật. "Có ba ở đây, bà ấy đâu cần tự tay làm mấy việc này?"

"Nói gì thế hả?" Bà huých tay ông, giọng đanh lại. "Tiểu Vãn, qua đây ngồi đi."

"Anh Hai vẫn chưa về ạ?" Thấy chỗ ngồi bên cạnh trống rỗng, Hà Tiểu Vãn bâng quơ hỏi.

"Ừm, công việc ở Nam Dương không được tốt, nửa đêm hôm qua đã đi rồi."

Mẹ Hà nhìn cô, lưỡng lự nói. "Tiểu Vãn, hay là mấy hôm nữa con về Parma cùng chúng ta đi, lâu như rồi, cũng nên về một chuyến."

"Một mình con sao?"

"Cảnh Minh bây giờ là Thị trưởng, nó không thể bỏ mặc Nam Dương được."

Hà Tiểu Vãn không đáp, cúi mặt chậm rãi ăn. Cô biết ý tứ sâu xa trong lời của mẹ Hà. Bây giờ ông nội ở Nam Dương không còn, giao hữu với Cố gia coi như tơ nhện đã đứt, muốn cô về Parma, chính là muốn cô bắt đầu một cuộc sống mới ở đó.

Ba Hà trông chờ biểu hiện của cô, nhưng không ngờ cô lại từ chối.

"Ba, mẹ, con ở Nam Dương quen rồi, bây giờ còn mở một phòng khám ở đó, thật sự không muốn bỏ mặc mọi người."

...

Dùng xong bữa sáng, Hà Tiểu Vãn định bụng đi bộ ngoài biệt thự, đúng là khoảng thời gian yên bình thì chả có bao nhiêu.

"Cô Hà."

Hà Tiểu Vãn ngước mắt, Phong Hi từ bên ngoài đi tới.

"Hôm nay tôi không định ra ngoài, cô cứ về khách sạn nghỉ ngơi đi."

Phong Hi lắc đầu, đưa đến trước mặt cô một ít bông gạc và thuốc mỡ, dưới ánh nhìn hoài nghi của Hà Tiểu Vãn, vội nói.

"Vết thương ở lòng bàn chân, tôi giúp cô thay thuốc."

Hà Tiểu Vãn nhíu mày. "Sao cô biết tôi bị thương ở chân?"

Còn nói ra chính xác vị trí ở lòng bàn chân?

Đúng là tối qua cô bị mảnh thủy tinh cứa vào, nhưng lúc đó chỉ có cô và Cố An Tước biết.

Phong Hi chợt cười, vẫn không thu tay lại, nhanh chóng giải thích.

"Là người làm nói. Đêm qua lúc tôi trả chìa khóa xe cho quản gia, thấy mấy người dọn dẹp từ phòng cô đi ra, trong sọt rác đều là thuỷ tinh thẫm máu..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện