Nhìn thấy cô, Lozenro lập tức nở nụ cười.

"Tiểu thư, chúng ta nói chuyện riêng một lát có được không?"

Hà Tiểu Vãn nhận ra người đàn ông này chính là kẻ đã tập kích đoàn người cùng cô trở về từ Rome, cũng từ chỗ Nghệ Lâm biết được anh ta mấy ngày nay luôn bám theo Cố An Tước.

Anh ta nói tiếng mẹ đẻ, Hà Tiểu Vãn làm bộ không hiểu. "Tôi không phải nhân viên của nhà hàng, bên trong có bán đồ ăn nhẹ, đi thẳng là đến."

Lozenro hoàn toàn bất ngờ trước câu trả lời này từ cô.

Trên mặt hắn đã có dấu hiệu lộ vẻ sốt sắng, nhưng vẫn duy trì cái nhìn hiền hòa nói chuyện tiếp.

"Vậy cô muốn uống gì không? Sau đó chúng ta nói chuyện một chút."

Hà Tiểu Vãn cố ý thả túi xách lên lan can, mỉm cười. "Latte, cảm ơn."

Hai mắt người đàn ông đột nhiên sáng lên, rảo bước đi về phía ban nãy mà cô bước ra.

Ngay lúc anh ta rời đi, sắc mặt Hà Tiểu Vãn liền biến đổi. Cô không giỏi đối phó với loại người này, anh ta có gan thách thức Cố An Tước, cũng có gan tại đây bắt cô về làm con tin.

Đợi cô ở đây lâu như vậy, có lẽ anh ta đã theo dõi được cả quá trình rồi, chắc chắn cũng biết cô còn có Phong Hi đi cùng.

Hà Tiểu Vãn móc điện thoại, vừa gọi đi đã có người nhấc máy.

"Ra xe đợi tôi trước."

Hà Tiểu Vãn quay đầu, quả nhiên Phong Hi ở trên tầng hai đang nhìn về phía cô.

Khả năng nhìn một cái liền nhận ra vấn đề này của Phong Hi cuối cùng cũng giành được chút thiện cảm từ Hà Tiểu Vãn. Cô khẽ gật đầu, xoay người rời khỏi.

Nhưng cô đã đánh giá thấp dã tâm của tên Lozenro đó rồi, hai người chưa đi được bao xa, hắn ta đã đuổi kịp.

Phong Hi nhìn gương chiếu hậu, phát hiện chiếc xe mui trần của hắn vẫn đuổi theo sau, lại nhìn sang Hà Tiểu Vãn ngồi bên cạnh...

Cô gái này so với cô còn bình tĩnh hơn nhiều.

"Phải làm sao đây?" Phong Hi muốn tham khảo ý kiến.

"Cắt đuôi." Hà Tiểu Vãn chỉ nhìn đường, còn không đoái hoài phía sau. "Đương nhiên không thể rước của nợ này về rồi."

Hà Tiểu Vãn muốn thử xem, cái tên sống chết không buông Lozenro này, đấu xe với tài xế mà Cố An Tước đã kỹ lưỡng chuẩn bị cho cô, ai sẽ là người thắng.

Không đúng, Lozenro dù gì cũng là người ngoại quốc chỉ mới đến đây chưa đầy một ngày, không thân thuộc đường xá, hơi thiệt thòi cho anh ta thì phải.

Vì thế, giữa lúc dầu sôi nửa bỏng, Hà Tiểu Vãn lại có hứng thú đùa giỡn.

"Cô nói năm năm chưa từng lái xe ở Nam Dương đúng không?"

Phong Hi tập trung lái xe, dường như không bị phân tâm, nhưng câu hỏi này lại không đúng cho lắm.

"Không phải, tôi nói đi theo anh ấy được năm năm..."

Hà Tiểu Vãn không muốn câu giờ. "Không cần che giấu nữa, trong năm năm đó, không có tên cô trong danh sách người đã từng tiếp xúc với anh ấy."

"..."

Phong Hi cả kinh. Cô gái này còn có tính chiếm hữu đáng sợ như vậy à? Biết được ai từng tiếp xúc với anh, lại còn lập cả danh sách?

Phong Hi nuốt nước bọt. "Cô cẩn thận thật đấy..."

Vừa nói, Phong Hi chỉ kịp nhìn map điện tử bị ngón tay thon dài nhẫn tâm tắt nguồn.

Mũi tên chỉ đường đỏ chót bốc hơi trong một tích tắc.

"Này, cô làm gì thế..."

"Cắt đuôi."

"..."

Phong Hi khóc không ra nước mắt, không nhớ nổi đã chọc giận nữ vương này ở chỗ nào.

Ra khỏi đường cao tốc trước mặt, rẽ trái là trở về văn phòng Ngoại giao, rẽ phải là một con đường khác.

Cũng là con đường khó di chuyển hơn nhiều.

Hiện tại là giờ cao điểm, dòng người đông đúc chật chội, đối với tuyến đường một chiều, khả năng bị túm tại đây là vô cùng lớn.

Phong Hi vẫn năm vững tay lái, nhấn phanh nhả ga vô cùng điêu luyện, mỗi một lần vượt lên lại cách Lozenro cả một đoạn dài.

Hắn ta có vẻ không thành thạo cả việc lái xe.

Nghĩ đến đây, Hà Tiểu Vãn đột nhiên cụt hứng.

Cũng chính lúc này, một chiếc Maybach đen tuyền lao vụt tới, chạy ngược hướng với khoảng cách vô cùng gần. Bất chợt, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường, thân xe hoàn chỉnh quay 180 độ, vừa vặn bám sát đít xe cô.

Phong Hi lúc này mới bắt đầu hoảng hốt.

"Hắn ta có tiếp ứng à?"

Trái ngược Phong Hi, gương mặt Hà Tiểu Vãn lúc này rạng rỡ hơn nhiều, hình như còn cười nữa...

"Dừng xe."

"Hả?" Phong Hi tròn mắt hỏi lại.

"Tôi nói dừng xe mà." Hà Tiểu Vãn phấn khích nhắc lại.

Bất đắc dĩ, thân phận tài xế như cô chỉ có thể nghe lời.

Vài giây sau, ba con xe cùng không hẹn mà dừng lại.

Hà Tiểu Vãn bước xuống xe, ánh mắt sáng rực, nhìn thấy Hà Cảnh Minh bước xuống xe thì lập tức mỉm cười.

"Anh Hai!"

Phong Hi khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa xe, lúc này mới hiểu ra vấn đề.

"Chạy xe nhanh như thế làm gì?" Hà Cảnh Minh bước lại gần, chau mày hỏi nhẹ.

Hà Tiểu Vãn hất cằm ra phía xa. "Cậu ta đuổi."

Sau đó lại nhìn dáng vẻ nghiêm chỉnh của anh, quan tâm hỏi. "Có vụ làm ăn nào à? Chỉn chu như vậy..."

"Không cần quan tâm anh. Về trước đi."

Có Hà Cảnh Minh kịp thời hộ giá, Hà Tiểu Vãn cuối cùng cũng nhẹ lòng.

"Nhờ anh đấy." Nói xong xoay người bỏ đi.

Lozenro vuốt mái tóc phủ đầy mặt, nheo mắt nhìn người đàn ông đã phá hỏng chuyện tốt của mình, cáu kỉnh vênh mặt.

"Anh là ai? Có biết vừa làm chuyện gì không?"

Hà Cảnh Minh quay đầu lại, chậm rãi bước đến gần, từ tốn nhả từng chữ.

"Thị trưởng trực thuộc thành phố Nam Dương, Hà Cảnh Minh."

Một lát sau, anh bổ sung.

"Vậy cậu có biết đắc tội với thị trưởng, sẽ là chuyện gì không?"

...

Lúc hai người gần đến nơi, điện thoại của Hà Tiểu Vãn đột nhiên đổ chuông.

Cô nhìn màn hình, gương mặt thoáng biến sắc.

Bởi người gọi đến là dì Lam, nếu không phải chuyện gì quan trọng... bà ấy sẽ không làm phiền cô vào lúc này.

Quả nhiên, ngay khi cô vừa bắt máy, giọng nói run rẩy đầy sợ hãi của bà truyền đến.

"Tiểu Vãn, Tiểu Vãn..."

Hà Tiểu Vãn cũng căng thẳng theo.

"Dì à, cứ bình tĩnh rồi nói."

"Chú ruột An Tước hôm nay trở về, vừa vế đến nhà... đã lôi nó đến chính phòng dùng gia quy..."

Nói đến đây, bà không kìm lòng khóc thành tiếng.

"Đã dùng hình được ba tiếng đồng hồ rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện