"Mọi người đều biết nhau sao?"
Ngay lúc này, nhà Ngoại giao đột nhiên lên tiếng, đánh tan không khí căng thẳng trên bàn ăn.
Hai người đàn ông, một người là Thị trưởng một người là Bộ trưởng, theo lý mà nói thì nên làm ăn hòa hợp, như hổ mọc thêm cánh.
Nhưng đáng tiếc là hổ sẽ không bao giờ biến mình thành con mồi cho sư tử.
Bên ngoài nhìn vào vẫn nghĩ mối quan hệ giữa Hà gia và Cố gia đang rất tốt, nhưng thực chất hai người thừa kế sau này lại đang ngấm ngầm đấu súng, chỉ vì một bản giao ước liên hôn.
Hà Tiểu Vãn gượng cười, thật may Hà Cảnh Minh không quá nhẫn tâm, vẫn nói đỡ giúp cô.
"Mọi người ở đây không ai là người ngoài cả."
"Oh." Nhà Ngoại giao kia không biết mối quan hệ phức tạp giữa ba người, nghe Hà Cảnh Minh nói thế thì cũng không tò mò thêm nữa.
Nhưng Cố An Tước thì khác, anh rất tò mò lý do Hà Cảnh Minh đến nay hôm đây, cũng rất nhẫn tâm muốn chuốc gục đối phương.
Chỉ thấy người phục vụ mang rượu lên liền bị anh nói muốn đổi lại, khi chai rượu quý một lần nữa được đem tới, buổi uống rượu xã giao đã trở thành một cuộc thăm dò của hai người đàn ông đứng đầu Nam Dương.
Hà Cảnh Minh dẫu sao cũng chỉ là Thị trưởng, quyền hạn chỉ nằm trong phạm vi thành phố. Vậy nên việc ngồi cùng bàn với anh hôm nay thực sự khiến anh hơi bất ngờ.
Đã vậy còn không ngừng nhìn Hà Tiểu Vãn đầy ẩn ý.
Cô thiếu tự nhiên ngồi xuống cạnh anh, lúc cúi người còn cố tình kéo ghế ra xa, nhưng người đàn ông này quá ngang tàn, nhân lúc mười mấy người phục vụ đem đồ ăn đến đã làm loạn, một tay kéo cả người lẫn ghế trở lại.
Hà Cảnh Minh ngồi đối diện, rượu nâng đến miệng nhưng mắt vẫn chăm chăm về hướng này.
Mọi người bắt đầu dùng bữa, rất nhanh cả căn phòng chỉ còn tiếng men sứ lách cách.
"Ngài Thị trưởng hôm nay đến đây có việc gì nhỉ?" Nhà Ngoại giao người Pháp đưa khăn lau miệng, vẻ mặt vui vẻ dường như rất hài lòng với bữa ăn này.
Hà Cảnh Minh vẫy tay với thư ký, anh ta lập tức tiến lên, nhanh thoăn thoắt lôi ra một sấp giấy tờ.
"Cuộc họp thượng đỉnh ngày mai, tôi muốn thay mặt người dân đề xuất một vấn đề..."
Tiếp theo là cuộc đàm thoại về công việc, Hà Tiểu Vãn không thể nào tập trung khi Cố An Tước cứ ở dưới bàn ăn càn rỡ được. Anh mò tìm tay cô, nắm được rồi thì cứ giữ chặt không buông, lúc cô dùng bữa mới chịu buông tha, nhưng lại đổi thành xoa nắn cái eo nhỏ.
Hà Tiểu Vãn lén nhìn anh, tay kia của anh chống lên bàn uống rượu, vì nhà Ngoại giao người Pháp bị dị ứng với loại rượu Irish Whisky mạnh nên không uống được.
Vậy nên từ đầu đến cuối chỉ có anh và Hà Cảnh Minh tiếp rượu.
Hết ly này đến ly khác, dường như không ai muốn thua ai.
Hà Tiểu Vãn thầm mắng một câu ấu trĩ! Hà Cảnh Minh trình bày nhanh chóng nhưng rất gọn ghẽ, anh nói vào trọng điểm. Trên tay là bản đề xuất ngân sách thành phố.
Mấy năm trở lại đây, Nam Dương không ngừng đẩy mạnh các cơ sở hạ tầng, đi theo con đường kỹ thuật hóa nhưng không quên thực hiện những chính sách bền vững. Vậy nên bình quân đầu người cũng tăng đáng kể, ngay cả cơ hội việc làm cho những công dân thất nghiệp lâu năm cũng được đảm bảo.
Thân là Thị trưởng giám sát toàn Nam Dương, anh thực hiện rất tốt ở khoản này. Cũng đồng nghĩa với việc anh dành được sự tín nhiệm của người dân, muốn anh thay mặt họ giúp họ trải lòng.
...
Sau khi tiễn nhà Ngoại giao người Pháp quay lại khách sạn an toàn, hiện trường chỉ còn ba người cùng thân tín và vệ sỹ.
"Thư ký Hà, sao nào, đang trong giờ hành chính nên không thể về nhà đúng không?" Hà Cảnh Minh nghiêng người, nhìn cô em gái từ đầu đến cuối đều đứng ở vị trí thư ký của người đàn ông kia, miễn cưỡng cười một cách bất lực.
Đúng là con gái lớn không giữ được. Mặc dù đoán rằng cô đã suy nghĩ trước sau mới chấp nhận sự sắp xếp điên rồ của Cố An Tước, nhưng anh vẫn muốn quản cô thêm một thời gian nữa.
Lần này Hà Tiểu Vãn không thể tiếp tục nhượng bộ Cố An Tước thêm được.
Lúc đến gần, cô mới ngửi thấy trên người anh rất nồng mùi rượu, quả nhiên hai người đều uống không ít.
Cô gái nhỏ giọng đầy tự trách. "Anh Hai, đừng gọi em là thư ký Hà nữa..."
Nói xong liền tự giác trèo lên chiếc xe Maybach đã nổ máy cách đó không xa, không thèm ngoảnh đầu lại.
...
Hà Cảnh Minh biết chuyện thì rất tức giận.
"Tiểu Vãn, anh còn tưởng em ở chỗ lão Quý ngoan ngoãn học thuật, không ngờ em lại chạy đến chỗ hắn làm thư ký chạy vặt!"
"Anh Hai... anh cảm thấy rất mất mặt sao?" Cô có chút cảm thấy tội lỗi khi đã nói dối anh.
"Mất mặt quan trọng sao?" Hà Cảnh Minh vuốt mặt kìm nén. "Mấu chốt em ở cạnh cậu ta rất nguy hiểm, còn túc trực bên cạnh 24/24, vụ việc lần trước ở sân bay... ai bảo đảm em sẽ được an toàn đây?"
Thực ra lúc đến sân bay, người của Hà Cảnh Minh vốn dĩ luôn đi theo cô. Nhưng bởi vì cô đã có lòng muốn trốn nên đã cắt đuôi họ mới khiến bản thân rơi vào đường cùng.
Vậy nên Hà Cảnh Minh đổ mọi tội lỗi lên đầu Cố An Tước khiến cô rất bất mãn.
Hà Cảnh Minh nghe cô trình bày, tâm trạng càng tụt dốc không phanh.
"Em muốn lấy lại di thư..."
"Anh có thể giúp em lấy về!" Anh lớn tiếng cam đoan, nhưng giây sau lại không nhẫn tâm to tiếng với cô, anh chuyển thành hạ giọng khuyên nhủ.
"Đến cả chuyện hôn sự với em anh ta còn bày mưu tính toán được. Nếu em muốn đích đi đòi, chẳng khác nào phải dùng nửa cái mạng để đổi."
Hà Tiểu Vãn cảm thán. Quả nhiên Hà Cảnh Minh rất hiểu tính cách của Cố An Tước, nhưng cô cũng có suy nghĩ của chính mình.
Nếu cô đoán không lầm, việc hôn sự bị anh lạnh lùng từ chối... thật ra vẫn còn nguyên nhân khác.
Ngay lúc này, nhà Ngoại giao đột nhiên lên tiếng, đánh tan không khí căng thẳng trên bàn ăn.
Hai người đàn ông, một người là Thị trưởng một người là Bộ trưởng, theo lý mà nói thì nên làm ăn hòa hợp, như hổ mọc thêm cánh.
Nhưng đáng tiếc là hổ sẽ không bao giờ biến mình thành con mồi cho sư tử.
Bên ngoài nhìn vào vẫn nghĩ mối quan hệ giữa Hà gia và Cố gia đang rất tốt, nhưng thực chất hai người thừa kế sau này lại đang ngấm ngầm đấu súng, chỉ vì một bản giao ước liên hôn.
Hà Tiểu Vãn gượng cười, thật may Hà Cảnh Minh không quá nhẫn tâm, vẫn nói đỡ giúp cô.
"Mọi người ở đây không ai là người ngoài cả."
"Oh." Nhà Ngoại giao kia không biết mối quan hệ phức tạp giữa ba người, nghe Hà Cảnh Minh nói thế thì cũng không tò mò thêm nữa.
Nhưng Cố An Tước thì khác, anh rất tò mò lý do Hà Cảnh Minh đến nay hôm đây, cũng rất nhẫn tâm muốn chuốc gục đối phương.
Chỉ thấy người phục vụ mang rượu lên liền bị anh nói muốn đổi lại, khi chai rượu quý một lần nữa được đem tới, buổi uống rượu xã giao đã trở thành một cuộc thăm dò của hai người đàn ông đứng đầu Nam Dương.
Hà Cảnh Minh dẫu sao cũng chỉ là Thị trưởng, quyền hạn chỉ nằm trong phạm vi thành phố. Vậy nên việc ngồi cùng bàn với anh hôm nay thực sự khiến anh hơi bất ngờ.
Đã vậy còn không ngừng nhìn Hà Tiểu Vãn đầy ẩn ý.
Cô thiếu tự nhiên ngồi xuống cạnh anh, lúc cúi người còn cố tình kéo ghế ra xa, nhưng người đàn ông này quá ngang tàn, nhân lúc mười mấy người phục vụ đem đồ ăn đến đã làm loạn, một tay kéo cả người lẫn ghế trở lại.
Hà Cảnh Minh ngồi đối diện, rượu nâng đến miệng nhưng mắt vẫn chăm chăm về hướng này.
Mọi người bắt đầu dùng bữa, rất nhanh cả căn phòng chỉ còn tiếng men sứ lách cách.
"Ngài Thị trưởng hôm nay đến đây có việc gì nhỉ?" Nhà Ngoại giao người Pháp đưa khăn lau miệng, vẻ mặt vui vẻ dường như rất hài lòng với bữa ăn này.
Hà Cảnh Minh vẫy tay với thư ký, anh ta lập tức tiến lên, nhanh thoăn thoắt lôi ra một sấp giấy tờ.
"Cuộc họp thượng đỉnh ngày mai, tôi muốn thay mặt người dân đề xuất một vấn đề..."
Tiếp theo là cuộc đàm thoại về công việc, Hà Tiểu Vãn không thể nào tập trung khi Cố An Tước cứ ở dưới bàn ăn càn rỡ được. Anh mò tìm tay cô, nắm được rồi thì cứ giữ chặt không buông, lúc cô dùng bữa mới chịu buông tha, nhưng lại đổi thành xoa nắn cái eo nhỏ.
Hà Tiểu Vãn lén nhìn anh, tay kia của anh chống lên bàn uống rượu, vì nhà Ngoại giao người Pháp bị dị ứng với loại rượu Irish Whisky mạnh nên không uống được.
Vậy nên từ đầu đến cuối chỉ có anh và Hà Cảnh Minh tiếp rượu.
Hết ly này đến ly khác, dường như không ai muốn thua ai.
Hà Tiểu Vãn thầm mắng một câu ấu trĩ! Hà Cảnh Minh trình bày nhanh chóng nhưng rất gọn ghẽ, anh nói vào trọng điểm. Trên tay là bản đề xuất ngân sách thành phố.
Mấy năm trở lại đây, Nam Dương không ngừng đẩy mạnh các cơ sở hạ tầng, đi theo con đường kỹ thuật hóa nhưng không quên thực hiện những chính sách bền vững. Vậy nên bình quân đầu người cũng tăng đáng kể, ngay cả cơ hội việc làm cho những công dân thất nghiệp lâu năm cũng được đảm bảo.
Thân là Thị trưởng giám sát toàn Nam Dương, anh thực hiện rất tốt ở khoản này. Cũng đồng nghĩa với việc anh dành được sự tín nhiệm của người dân, muốn anh thay mặt họ giúp họ trải lòng.
...
Sau khi tiễn nhà Ngoại giao người Pháp quay lại khách sạn an toàn, hiện trường chỉ còn ba người cùng thân tín và vệ sỹ.
"Thư ký Hà, sao nào, đang trong giờ hành chính nên không thể về nhà đúng không?" Hà Cảnh Minh nghiêng người, nhìn cô em gái từ đầu đến cuối đều đứng ở vị trí thư ký của người đàn ông kia, miễn cưỡng cười một cách bất lực.
Đúng là con gái lớn không giữ được. Mặc dù đoán rằng cô đã suy nghĩ trước sau mới chấp nhận sự sắp xếp điên rồ của Cố An Tước, nhưng anh vẫn muốn quản cô thêm một thời gian nữa.
Lần này Hà Tiểu Vãn không thể tiếp tục nhượng bộ Cố An Tước thêm được.
Lúc đến gần, cô mới ngửi thấy trên người anh rất nồng mùi rượu, quả nhiên hai người đều uống không ít.
Cô gái nhỏ giọng đầy tự trách. "Anh Hai, đừng gọi em là thư ký Hà nữa..."
Nói xong liền tự giác trèo lên chiếc xe Maybach đã nổ máy cách đó không xa, không thèm ngoảnh đầu lại.
...
Hà Cảnh Minh biết chuyện thì rất tức giận.
"Tiểu Vãn, anh còn tưởng em ở chỗ lão Quý ngoan ngoãn học thuật, không ngờ em lại chạy đến chỗ hắn làm thư ký chạy vặt!"
"Anh Hai... anh cảm thấy rất mất mặt sao?" Cô có chút cảm thấy tội lỗi khi đã nói dối anh.
"Mất mặt quan trọng sao?" Hà Cảnh Minh vuốt mặt kìm nén. "Mấu chốt em ở cạnh cậu ta rất nguy hiểm, còn túc trực bên cạnh 24/24, vụ việc lần trước ở sân bay... ai bảo đảm em sẽ được an toàn đây?"
Thực ra lúc đến sân bay, người của Hà Cảnh Minh vốn dĩ luôn đi theo cô. Nhưng bởi vì cô đã có lòng muốn trốn nên đã cắt đuôi họ mới khiến bản thân rơi vào đường cùng.
Vậy nên Hà Cảnh Minh đổ mọi tội lỗi lên đầu Cố An Tước khiến cô rất bất mãn.
Hà Cảnh Minh nghe cô trình bày, tâm trạng càng tụt dốc không phanh.
"Em muốn lấy lại di thư..."
"Anh có thể giúp em lấy về!" Anh lớn tiếng cam đoan, nhưng giây sau lại không nhẫn tâm to tiếng với cô, anh chuyển thành hạ giọng khuyên nhủ.
"Đến cả chuyện hôn sự với em anh ta còn bày mưu tính toán được. Nếu em muốn đích đi đòi, chẳng khác nào phải dùng nửa cái mạng để đổi."
Hà Tiểu Vãn cảm thán. Quả nhiên Hà Cảnh Minh rất hiểu tính cách của Cố An Tước, nhưng cô cũng có suy nghĩ của chính mình.
Nếu cô đoán không lầm, việc hôn sự bị anh lạnh lùng từ chối... thật ra vẫn còn nguyên nhân khác.
Danh sách chương