Tự hỏi hồi lâu, Từ Bồi Nghị quyết định hắn phải thay đổi, tuy rằng không xác định có thể thay đổi được bao nhiêu, ít nhất hắn biết, hắn muốn đi gặp Hà Tĩnh Đình, đối mặt giải thích với nàng, cho dù nàng không tiếp nhận hắn vẫn sẽ làm như vậy, đây là hắn nợ nàng.
"Tôi muốn nghỉ một tuần, giúp tôi thông báo với các phòng ban, phó tổng giám đốc Từ sẽ thay tôi quản lý công ty."
Thư ký miệng mở lớn đến không thể lớn hơn được nữa, hắn chưa bao giờ nghe thấy tổng giám đốc từng đưa ra yêu cầu như thế này, kết hôn cũng không kết, nghỉ phép để đi với ai? Đương nhiên, có kinh ngạc đến mấy hắn cuối cùng vẫn là gật đầu nói:" Vâng!"
"Còn có, giúp tôi gọi chủ nhiệm Lưu bộ phận kế toán đến."
Thư ký hiệu suất lúc nào cũng rất nhanh, không quá mười phút sau chủ nhiệm Lưu đi vào văn phòng tổng giám đốc, vẻ mặt không khỏi khẩn trương, từ sau "thảm kịch" kia, đây là lần đầu tiên nàng một mình gặp tổng giám đốc, thực sợ chính mình nhiệt huyết sôi trào chửi ầm lên.
Không có biện pháp, người hắn phụ lòng còn chưa có mắng hắn, chính mình khẩn trương cái gì?
"Mời ngồi." Từ Bồi Nghị đi thẳng vào vấn đề hỏi:" Chủ nhiệm Lưu, cô có biết tình hình gần đây của Hà Tĩnh Đình không?"
Không phải có người mới rồi sao? Làm chi còn muốn biết người cũ?
Chủ nhiệm Lưu đẩy kính mắt trên mũi một chút, cố ý trả lời:"Báo cáo tổng giám đốc, Hà Tĩnh Đình đã sớm từ chức, trở lại nhà cô ấy ở Chương Hóa, bộ phận kế toán chúng tôi đã có hai nữ đồng sự đi qua thăm cô ấy, nghe nói cô ấy trở nên thực gầy, nàng trước đây vốn đã rất thon thả, tôi thật không dám tưởng tượng, cô ấy đến tột cùng đã phải chịu đả kích tới mức độ nào...."
Từ Bồi Nghị cúi đầu, trầm tĩnh vài giây, nhịn xuống ngực đau đớn, mới lại ngẩng đầu nói:" Xin cho tôi số điện thoại nhà cô ấy."
Sau khi Hà Tĩnh Đình tạm rời cương vị công tác, tư liệu về nàng đã được phòng nhân sự dựa theo quy định mà tiêu hủy, nói đến thực xấu hổ, hắn chỉ nhớ rõ nhà nàng ở vùng sông nước huyện Chương Hóa, cũng không nhớ rõ ràng địa chỉ nhà nàng, ngay cả số điện thoại phòng trọ trước kia của nàng hắn cũng không có hỏi qua, dù sao nếu gọi điện thoại cho nàng nàng sẽ nhất định tiếp, nàng rất dụng tâm nhưng hắn lại rất vô tâm.
Chủ nhiệm Lưu hơi nhíu mi, chẳng lẽ hắn muốn gương vỡ lại lành?
Hay là muốn tăng thêm độ thương tổn? "Xin hỏi.... Đây là yêu cầu riêng hay vẫn là cần cho công việc?"
"Là yêu cầu riêng của tôi."
"Tổng giám đốc, tôi không thể tiết lộ thông tin riêng tư của nhân viên đã rời khỏi cương vị công tác, mời chĩnh ngài tự đi tìm cô ấy." Chủ nhiệm Lưu ưỡn ngực, đã quên đối phương là người lãnh đạo trực tiếp, thản nhiên không sợ nói:" Tôi biết Tĩnh Đình là một cô gái rất tốt, ngài đối với cô ấy như vậy, thật sự là mười phần sai."
"Tôi biết là tôi sai lầm rồi." Từ Bồi Nghị không vì chính mình tìm lấy cớ, hắn quá thực đã quá sai lầm.
Di, như vậy liền nhận sai luôn sao?
Nam nhân khắp thiên hạ làm sai thì rất nhiều, nhưng những người tự nhận sai thì lại không quá vài người, chủ nhiệm Lưu nghĩ rằng có lẽ sẽ có chuyển biến tốt." Thật sự có lỗi, tôi không thể tiết lộ thông tin riêng của nhân viên, tóm lại ngài đến huyện Chương Hóa, hỏi người ở nơi đó một chút, hẳn là sẽ tìm được thôi."
"Ân." Trái tim Từ Bồi Nghị đã bay đi rất xa, bay đến ruộng đồng xanh ngát, đến những mãi ngói đỏ tươi, đến bên người vướng bận.
"Tổng giám đốc, hy vọng ngài có thể thay đổi những sai lầm ngài đã gây lên, tôi chúc phúc cho các người." Chủ nhiệm Lưu sống đến nửa đời người, đã xem qua rất nhiều người phạm sai lầm mà vẫn khăng khăng một mực, ngay đến chính nàng cũng từng bị lầm đường lạc lối, nhưng nàng tin tưởng vào kinh nghiệm xương máu của mình, nếu có tâm ắt làm nên việc.
"Tôi sẽ làm như vậy, cũng mong cô giúp tôi giữ bí mật."
"Không thành vấn đề! Chúc ngài lên đường thuận lợi." Chủ nhiệm lưu đứng lên cúi đầu chào rồi rời đi, bí mật này làm cho tâm tình nàng tốt lên, chờ coi đi, quần áo mới cùng tiền lì xì nàng đã chuẩn bị nhất định sẽ có thời điểm được chưng dụng.
Từ Đài Bắc về Chương Hóa, đã qua ba tháng, Hà Tĩnh Đình rất ít khi ra khỏi cửa nhà, thứ nhất sợ người khác chỉ trỏ, thứ hai cũng hiểu được chính mình hiện tại rất khó nhìn.
Nguyên bản một mét sáu mươi nặng bốn mươi năm kg, đã tính là thực thon thả, mấy ngày nay lại giảm mất năm, sáu kg, cả người tựa như chiếc lá.
Trong cuộc sống không phải đi làm, nàng mỗi ngày đều giúp người nhà nấu cơm cùng giặt quần áo, cơm nấu có ngon đến mấy cũng không muốn ăn, quần áo giặt sạch sẽ cũng ngày càng rộng thùng thình, bởi vì nàng càng ngày càng gầy yếu.
Trừ bỏ ba mẹ quan tâm nàng, còn có anh trai cùng em trai ở phụ cận, bọn họ mỗi ngày đều phải đên "tuần" một chút, xem nàng có hay không ăn cơm tốt, còn sống tốt.
Ở trước mặt nàng mọi người cũng không có nhắc đến sự kiện kia, người kia, nàng biết, bọn họ bên ngoài đã gặp phải rất nhiều chuyện phức tạp, tuy rằng không đến mức bị người ta trực tiếp cười nhạo, nhưng luôn luôn gặp người cùng quê quá độ quan tâm, thậm chí cùng chung mối thu, không biết đó cũng là một loại tra tấn tinh thần.
Lời đồn đại không biết đến khi nào mới có thể bình ổn, chỉ có thời gian mới có thể làm trôi đi tất cả, dần dần, truyền thông đối với địa phương nhỏ này sẽ mất đi hứng thú, mọi người trong lúc trà dư tửu hậu cũng sẽ thay bằng một đề khác, chính là chỉ cần vượt qua mùa hè này, nội tâm đau xót hay không cũng sẽ có thể khỏi hẳn?
Cuối tuần, Hà Tĩnh Đình hỗ trờ trông cháu gái, dạy nó làm bài tập, xem đứa nhỏ bộ dáng thiên chân vui đùa, nàng đã lâu không có thoải mái nở nụ cười như vậy.
Chạng vạng hôm nay, quần áo phơi sau nhà đã được nắng hong khô, nàng thu quần áo rồi phân loại thật tốt, đem đến phòng ba mẹ nghĩ rằng thuận tiện thu dọn tủ quần áo luôn cho họ, sau khi mở ra lại nhìn thấy một bộ tây trang được may mặc tinh xảo, cùng với một bộ lễ phục màu tím.
Nàng sửng sốt một chút, lập tức nghĩ đến, đó là bởi vì tham gia hôn lễ của nàng mà mua.
Bộ đồ mới được cẩn thận đóng gói vào trong chiếc túi plastic, không biết đến khi nào mới có cơ hội được mang ra?
Ba mẹ bình thường làm nghề nông đều ăn mặc đơn giản, cho dù có trường hợp quan trọng nào, theo sự hiểu biết của nàng về hai người bọn họ, bọn họ vẫn là nghĩ muốn chờ đến khi con gái kết hôn mới bỏ ra mặc.
Luôn tại thời điểm như thế này, ánh mắt sẽ trở nên nóng hơn, hô hấp cũng sẽ trở nên nhanh hơn, nàng không thể cứ như vậy mà đi xuống, thương cảm chỉ làm cho người ta yếu đuối thêm, cho dù không vì chính mình cũng vì người nhà, nàng phải tỉnh lại đứng lên, nàng phải làm như vậy!
Đến bữa tối, Lí Thu Nghi nhìn con gái như thế nào lại chưa động tay, chỉ nhìn chằm chằm bát cơm không biết đang suy nghĩ gì, hài tử ngốc này, bình thường lẳng lặng không nói gì nhiều, luôn đem tâm sự cất dấu bên trong, nhưng lại không biết biểu tình của mình luôn biểu lộ trên mặt.
"Tĩnh Đình, con ăn quá ít, phải ăn nhiều một chút." Lí Thu Nghi gắp đồ ăn cho con gái.
"Mùa hè nóng, con không có khẩu vị." Nàng đã dùng cớ này nhiều lần, đợi đến mùa thu thì phải làm sao bây giờ?
"Gần đây đều không có người ngoài đến nữa, con có thể ra ngoài đi tản bộ nhiều một chút, có vận động sẽ có khẩu vị." Hà Tiến Thiêm ngày trước có ra đồng cũng phải mang trà nhiều thêm một chút để đụng phải phóng viên cùng thợ chụp ảnh còn mời họ, hiện tại ông chỉ cần mang đủ phần mình dùng là được rồi.
"Ân...." Nàng gật đầu, nuốt miếng cơm. "Ba, mẹ, nếu con đi Đài Bắc tìm công việc, có thể chứ?"
Nàng cẩn thận suy nghĩ qua, tuy ở quê có người nhà chiếu cố, nhưng nàng thời gian còn nhiều như vậy, nàng muốn sử dụng chúng, nghĩ cho chính mình thêm một cơ hội, ở công tác tìm kiếm một phần cảm giác thành tựu.
Những việc đã qua hãy để nó truyện đồng thoại mà chấm dứt, tương lai nàng muốn chính mình viết nên câu chuyện của chính mình.
Lí Thu Nghi cũng không kinh ngạc khi biết con gái nói như vậy, nơi này thật sự không có khả năng giúp nàng thực hiện những việc nàng muốn làm." Con nghĩ muốn ở đâu, làm công việc gì, chúng ta đều tán thành, chính là con thật sự sẽ chiếu cố chính mình thật tốt sao?"
"Con sẽ cố gắng." Hà Tĩnh Đình đáp có điểm chột dạ, gân xanh trên cố tay đều nhìn thấy rõ ràng, nàng rất là gầy yếu, khả năng nàng ăn gì ban đêm đều hóa thánh nước mắt chảy ra đi, nàng sẽ không ở nhà sau lưng ngươi thân mà khóc, biết là không thể nhưng nàng lại không có cách nào tự kiềm chế.
"Bình an khỏe mạnh so với cái gì đều quan trọng hơn cả, con chỉ cần đáp ứng chúng ta chuyện này, như vậy cũng không có vấn đề gì." Hà Tiến Thiêm cũng tán thành con gái một lần nữa làm lại từ đầu, tìm một công việc mới, kết giao bằng hữu mới, bộ đồ mới mà ông và vợ đã mua luôn luôn có cơ hội mặc vào.
"Chuyện tìm công việc cứ từ từ tính, không cần gấp, bên ngoài nếu mệt mói thì phải quay trở lại." Lí Thu Nghi sờ sờ đầu con gái, bên trong cái đầu nhỏ bé này không biết cất giấu bao nhiêu tâm sự, vợ chồng bọn họ không đọc được bao nhiêu sách, cũng không hiểu như thế nào là tâm lý trị liệu, việc có thể làm chính nàng cấp cho nàng một ngôi nhà để nàng có thể tùy thời trở về.
"Ân, con biết...." Hà Tĩnh Đình cúi đầu, lại nuốt hai miếng cơm, liều mình trong nháy mắt, không cho nước mắt chảy xuống, hạnh phúc nàng như thế nào có thể khóc, như thế nào có thể để cho người nàng thương yêu lo lắng?
Ăn cơm xong, rửa bát thật tốt, mọi người cùng quay quần bên bên ti vi xem ca kịch, Hà Tĩnh Đình không có nhiều hứng thú lắm, nhưng có thể ngồi cùng cha mẹ chính là chuyện tốt đẹp nhất mà giờ phút này nàng có thể làm.
Chin giờ, là thời điểm nên đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi ngủ, Hà Tĩnh Đình cũng trở lại trong chính phòng mình, nằm đến trên giường, cầm lấy mp3 tùy thân nghe, nghe tiếng nhạc trong mp3, chỉ có duy nhất một bài hát, chính là bản tình ca "Anh không thương tôi".
Ba tháng qua, nàng mỗi ngày đều lặp đi lặp lại nghe bài hát này, ban đầu nước mắt chảy như mưa, dần dần thành thói quen cũng trở lên lạnh nhạt, nàng tin tưởng chính mình có thể, đau đến cực điểm sẽ chết lặng, lệ cũng sẽ hoàn toàn lưu lại ngày đó, hắn không thương nàng không quan hệ, nàng vẫn phải thật tốt yêu chính mình
Trưa ngày hôm sau, một chiếc xe sang trọng dừng trước cửa Hà gia, loại xe hơi giá cao ngất ngưởng này ở địa phương như nông thôn cũng không có gặp qua.
Hắn nghĩ đối phương là tới hỏi đường, không nghĩ tới khi cửa kính xe mở ra, đúng thật là tên chết tiệt kia, hắn như thế nào còn dám tới?
Khẳng định là không muốn sống nữa đi!
Từ Bồi Nghị xuống xe, cúi đầu tiếp đón:" Bác trai người khỏe, con đến tìm Tĩnh Đình."
Ánh mặt trời vẫn chiếu sáng như vậy, không khí vẫn là nhẹ nhàng khoan khoái như vậy, nhưng hắn đã không còn là con rể Hà gia, hắn biết chính mình sắp phải đối mặt với những chuyện gì, cùng với sự đón tiếp nhiệt liệt hoan nghênh trước kia tuyệt đối là cách biệt một trời một vực.
Nhưng mà chuyện đó đúng là điều mà hắn mong muốn, chỉ có bị mắng thậm chí bị đánh thậm tệ, hắn mới cảm thấy áy náy được giảm bớt hơn.
"Cậu tìm nó làm cái gì? Cậu hại nó còn chưa đủ thảm sao? Cậu cút cho tôi!" Hà Tiến Thiêm bắt đầu chửi mắng, thiếu chút nữa nghĩ muốn đánh vào mặt đối phương, nếu không phải sợ lãng phí, ông còn muốn lấy cây củ cải đem nhồi vào miệng đối phương!
Từ Bồi Nghị cúi đầu, duy trì tư thế." Con biết con đã làm sai nhất nhiều việc, con hy vọng có thể đối mặt giải thích với Tĩnh Đình."
"Giải thích thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Có thể ăn được sao? So với rác rưởi còn không bằng! Loại người như cậu, không có tư cách bước vào cửa nhà chúng tôi." Mấy ngày nay, bao nhiêu áp lực nhẫn nại cảm xúc của Hà Tiến Thiêm, giờ phút này tất cả đều bộc phát hết ra.
"Thực xin lỗi, đều là do con sai." Hắn tiếp tục cúi đầu, tiếp tục giải thích, mồ hồi trên trán từng giọt từng giọt nhỏ xuống, dừng xuống trên nền nhựa trải đường." Con biết sai lầm của con là không thể tha thứ, nhưng con cầu xin mọi người cho con gặp cô ấy một lần, trịnh trọng hướng cô ấy giải thích."
Hà Tiến Thiêm tức giận đến mức nghĩ muốn đạp đánh cái gì đó, nhưng là mấy cây củ cải này tuyệt không thể làm loạn, đành phải đem hướng chú ý đến mấy cái sọt đựng nghĩ muốn đá mấy cái những lại chần chờ, sợ mấy cái sọt hỏng sẽ bị vợ mắng, tuy rằng không có khí thế gì, nhưng dù sao ông chính là tức giận đến muốn giết người. "Cậu lúc trước làm ra được cái loại việc như thế, cậu hiện tại muốn gặp nó sợ rằng mộng hão huyền đi! Con gái của tôi cả đời không lấy chồng cũng không quan hệ đến cậu, ít nhất nó còn có ba mẹ che chở bao bọc, không cần sự thương hại của loại người như cậu!"
Nghe được Hà Tiến Thiêm lớn tiếng ồn ào, hàng xóm hai bên đều chạy ra xem, muốn biết phát sinh chuyện gì, có người nhận ra cái nam nhân mặc áo sơ mi trắng quần dài không chút bụi kia, chính là "lang quân vô tình vô nghĩa" Từ Bồi Nghị!
Rất nhanh, các bà các cô chạy ùa ra, hấp dẫn hơn mười người xem, chỉ chỉ trỏ trỏ, chậc chậc lấy làm hiểu chuyện, nguyên lai mặt người dạ thú chính là cái hình dáng này a.
Mọi người tràn ngập ánh mắt hèn mọn làm cho Từ Bồi Nghị hiểu được, Hà Tĩnh Đình cùng người nhà nàng đã phải chịu bao nhiêu thống khổ, hắn tựa hồ có khả năng tưởng tượng được.
Ở nông thôn quan hệ giữa người với người rất chật chẽ, nhà ai có việc gì, nhà ai có sự kiện vui mừng hay đau thương thế nào, đều sẽ được truyền tai nhau mà cẩn thận bình luận, càng miễn bàn tới một cô gái nhận được biết bao lời chúc phúc, cư nhiên ở đêm trước lễ kết hôn một ngày bị người ta hủy hôn, sau lại nhớ tới cuộc sống của người dân ở quê, tuyệt đối là làm tiêu điểm cho mọi người chú mục.
Lúc này, Lí Thu Nghi chạy xe máy từ chợ về nhà, rõ ràng phát hiện trước cổng nhà mình tụ tập rất nhiều người, mọi người đều nhìn chằm chằm cùng một phương hướng, cẩn thận nhìn kĩ, đúng là cái nam nhân đứng lẫn trong hàng nghìn người cũng nhận ra kia.
Trời ạ, hắn khi nào đến?
Hắn muốn làm cái gì?
Bảo trì tư thế cúi đầu này không thấy phiền lụy sao?
Bà không kịp thu thập rau quả cùng thịt bò, chạy nhanh đến trước mặt chồng hỏi:" Như thế nào lại nháo thành như vậy? Mọi người đều đang nhìn kìa!"
Hà Tiến Thiêm một bên cầm giỏ củ cải, một bên thở phì phì nói với vợ:" Tên hỗn trướng kia muốn tìm Tĩnh Đình, không cần để ý đến nó, cứ để nó đứng đấy, nếu nó dám di dộng một bước, tôi sẽ liều mạng với nó."
"Ai, như vậy cũng không phải là biện pháp...." Sự tình vất vả lắm mới trở lại bình tĩnh như trước, hiện tại lại tạo ra huyện náo khiến mọi người vây xem, thực sự có muốn sống yên ổn nữa không đây?
Lí Thu Nghi chạy nhanh đi gọi điện cho hai đứa con trai, rất nhanh, hai anh em Hà Chí Uy, Hà Chí Cường đã đến, hai người cùng cha giống nhau tức giận tận trời, nếu không phải có hàng xóm đang nhìn, bọn họ thật muốn đánh cho Từ Bồi Nghị một trận.
Hà Chí Uy dẫn đầu nam nhân Hà gia mở miệng mắng:" Họ Từ, cậu đứng ở chỗ này là muốn cho chúng tôi bẽ mặt sao? Em gái tôi đều bị cậu làm hại thành như vậy, chúng tôi ở nông thôn cũng không ngẩng đầu dậy nổi, cậu còn muốn thế nào?"
"Tôi nghĩ đối mặt giải thích cùng Tĩnh Đình, hy vọng cô ấy gặp tôi một lần." Từ Bồi Nghị thủy chung chỉ có yêu cầu này.
"Chúng tôi sẽ không để cậu vừa lòng đẹp ý, cậu thức thời thì đi ngay cho, cậu không biết xấu hổ, nhưng chúng tôi còn muốn sống yên ổn." Hà Chí Uy nghĩ đến em gái đáng thương, hiện tại hẳn là khẩn trương tránh ở trong phòng, theo cửa số vụng trộm nhìn một màn này, phát sinh loại sự tình này bảo nàng về sau như thế nào còn có thể ra ngoài đường?
"Tôi sẽ tiếp tục chờ, hôm nay nếu không đợi được, ngày mai, ngày kia, ngày kìa tôi đều vẫn đứng đây chờ." Mồ hôi không ngừng tích tụ trên mặt Từ Bồi Nghị, đã muốn chảy ròng ròng xuống mặt đường, nhưng hắn vẫn không thay đổi tư thế xoay người chin mươi độ.
"Thật sự có thành ý như vậy?" Lão tam Hà gia Hà Chí Cường hừ lạnh một tiếng, lúc trước hắn nghĩ đến người anh rể này là nam nhân tốt nhất mà chị hai đã chọn, ai biết có bằng cấp, tiền tài cùng địa vị, cũng không tương đương có nhân cách.
"Xin mọi người hãy tin tưởng tôi!" Từ Bồi Nghị chỉ có thể một lần nữa khẩn cầu, hắn không có đường lui, nếu không qua được cửa này, hắn sẽ chỉ có thể thương tiếc cả đời.
"Chúng ta chính là do tin tưởng nên cậu mới nói dối hết lần này tới lần khác, mới có thể rơi vào tình trạng như ngày hôm nay, cậu nhìn lại lương tâm của chính mình đi.... Không đúng, cậu căn bản là không có lương tâm!" Hà Chí Cường nghĩ đến phiền não của cha mẹ, chị hai gầy yếu, tất cả đều là bị chính người này làm hại!
"Thực xin lỗi! Tôi biết chính mình thật đáng chết, xin cho tôi một cơ hội để bù lại, van cầu mọi người." Từ Bồi Nghị cúi đầu thật sâu, không nhúc nhích.
Nhìn không ra người này còn có cư xử cố chấp như vậy, mắng thế nào cũng không đi, giống như lời mẹ nói, cứ làm thế này thật sự không phải là biện pháp tốt, chỉ cần Từ Bồi Nghị tiếp tục đứng ở chỗ này, đám người bốn phía sẽ không di tản đi, mọi người cũng đừng yên lặng mà sống qua ngày hôm nay.
Nhân lực không thể giải quyết hết chuyện, nên giao cho ý trời, anh em Hà gia nhìn nhau, rốt cuộc đưa ra kết luận:" Đi! Đến miếu tổ mẫu đi, mặc kệ phạm lỗi lớn tày trời gì, hỏi tổ mẫu là sẽ biết."
Đoàn người rất nhanh đi vào trung tâm tín ngưỡng của địa phương—miếu tổ mẫu, gọi là An Đức cung, kiến trúc được xây dựng từ thời nhà Thanh, thờ cúng thánh mẹ tổ mẫu.
Hiện trường trừ bỏ Từ Bồi Nghị cùng cha con Hà gia, còn có rất nhiều người muốn biết diễn biến tình hình, đây chính là trường hợp khó gặp, mà một ít người qua đường không biết rõ tình trạng sau khi nghe được chuyện gì đang xảy ra cũng đều gia nhập vào hàng ngũ xem náo nhiệt.
"Đến xin chỉ thị của tổ mẫu, trước hết báo cáo thân phận chính mình, thành tín khẩn cầu, sau đó để cho tổ mẫu quyết định." Hà Chí Uy cùng em trai đều là con nuôi của tổ mẫu (Ying: ý nói rất tín tổ mẫu), đi theo miếu từ nhỏ tới lớn, thực hiểu được quy củ trong miếu.
Từ Bồi Nghị cầm lấy song giao (Ying: là hai mảnh gỗ được sơn đỏ mà khi vào chùa xin quẻ thường có, trong các phim cổ trang xem vẫn hay xuất hiện =.=), không nói hai lời liền quỳ gối xuống, nhìn khói hương lượn lờ, tượng thần trang nghiêm, hắn thành tâm thành ý nói:" Tổ mẫu nương nương ở trên cao, tín đồ Từ Bồi Nghị là một người có tội, thực xin lỗi Tĩnh Đình tiểu thư, cũng thực xin lỗi người nhà của nàng, lúc này khẩn cầu tổ mẫu ân chuẩn, xin cho con một lần gặp lại Tĩnh Đình, đối mặt hướng nàng giải thích, sám hối, khẩn cầu tổ mẫu thành toàn."
"Chỉ nói miệng, thực dễ dàng." Hà Chí Uy cười lạnh một tiếng, lập tức hô:" Tung song giao lần đầu tiên!"
Từ Bồi Nghị hai tay hướng lên trên ném đi, lập tức dập đầu khấn vái, hy vọng tổ mẫu có thể cảm nhận được lòng chân thành của hắn, xin cho hắn nhìn thấy Hà Tĩnh Đình, làm cho hắn sửa lại mọi lỗi lầm....
Sau khi chạm đất tiếng rơi thanh thúy kêu lên, Hà Chí Uy tiến lên kiểm tra, kết quả là một mặt sấp một mặt ngửa, cũng chính là một âm một dương, đại biểu cho ý viên mãn." Là thánh giao, coi như cậu vận khí tốt, phải liên tục ba lần như vậy mới có nghĩa."
Từ Bồi Nghị nhặt giao lên, mặc niệm nói mấy câu, chờ đợi Hà Chí Uy hô lên:" Tung giao làn thứ hai!"
Song giao tung cao lên trên cũng là tâm cùng ý nguyện của hắn, va chạm thật mạnh vào nhau, là do hắn tự làm tự chịu, rất nhanh, trên trán hắn trừ bỏ bị trầy da còn chảy máu, hắn không có ngừng ngược lại còn dập đầu càng nhanh hơn, chỉ cầu xin tổ mẫu từ bi, làm cho hắn thực hiện được giấc mộng này.
"Lại là thánh giao." Hà Chí Uy không tin tưởng người này lại may mắn như vậy, thúc giục nói:" Nhanh lên, tung lần thứ ba!"
Từ Bồi Nghị chậm rãi nhặt lên song giao màu đỏ, cảm tạ tổ mẫu nghe được tiếng lòng của hắn, hắn cũng không lau đi vết máu trên mặt, sợ làm bẩn song giao trong tay hắn, giờ phút này hắn cần không phải chỉ là vận may, mà khẩn cầu một cái kỳ tích vì hắn mà xuất hiện.
Hướng lên trời tung, lại dập đầu, trời đất làm chứng, tấm lòng này mãi không đổi.
"Tôi muốn nghỉ một tuần, giúp tôi thông báo với các phòng ban, phó tổng giám đốc Từ sẽ thay tôi quản lý công ty."
Thư ký miệng mở lớn đến không thể lớn hơn được nữa, hắn chưa bao giờ nghe thấy tổng giám đốc từng đưa ra yêu cầu như thế này, kết hôn cũng không kết, nghỉ phép để đi với ai? Đương nhiên, có kinh ngạc đến mấy hắn cuối cùng vẫn là gật đầu nói:" Vâng!"
"Còn có, giúp tôi gọi chủ nhiệm Lưu bộ phận kế toán đến."
Thư ký hiệu suất lúc nào cũng rất nhanh, không quá mười phút sau chủ nhiệm Lưu đi vào văn phòng tổng giám đốc, vẻ mặt không khỏi khẩn trương, từ sau "thảm kịch" kia, đây là lần đầu tiên nàng một mình gặp tổng giám đốc, thực sợ chính mình nhiệt huyết sôi trào chửi ầm lên.
Không có biện pháp, người hắn phụ lòng còn chưa có mắng hắn, chính mình khẩn trương cái gì?
"Mời ngồi." Từ Bồi Nghị đi thẳng vào vấn đề hỏi:" Chủ nhiệm Lưu, cô có biết tình hình gần đây của Hà Tĩnh Đình không?"
Không phải có người mới rồi sao? Làm chi còn muốn biết người cũ?
Chủ nhiệm Lưu đẩy kính mắt trên mũi một chút, cố ý trả lời:"Báo cáo tổng giám đốc, Hà Tĩnh Đình đã sớm từ chức, trở lại nhà cô ấy ở Chương Hóa, bộ phận kế toán chúng tôi đã có hai nữ đồng sự đi qua thăm cô ấy, nghe nói cô ấy trở nên thực gầy, nàng trước đây vốn đã rất thon thả, tôi thật không dám tưởng tượng, cô ấy đến tột cùng đã phải chịu đả kích tới mức độ nào...."
Từ Bồi Nghị cúi đầu, trầm tĩnh vài giây, nhịn xuống ngực đau đớn, mới lại ngẩng đầu nói:" Xin cho tôi số điện thoại nhà cô ấy."
Sau khi Hà Tĩnh Đình tạm rời cương vị công tác, tư liệu về nàng đã được phòng nhân sự dựa theo quy định mà tiêu hủy, nói đến thực xấu hổ, hắn chỉ nhớ rõ nhà nàng ở vùng sông nước huyện Chương Hóa, cũng không nhớ rõ ràng địa chỉ nhà nàng, ngay cả số điện thoại phòng trọ trước kia của nàng hắn cũng không có hỏi qua, dù sao nếu gọi điện thoại cho nàng nàng sẽ nhất định tiếp, nàng rất dụng tâm nhưng hắn lại rất vô tâm.
Chủ nhiệm Lưu hơi nhíu mi, chẳng lẽ hắn muốn gương vỡ lại lành?
Hay là muốn tăng thêm độ thương tổn? "Xin hỏi.... Đây là yêu cầu riêng hay vẫn là cần cho công việc?"
"Là yêu cầu riêng của tôi."
"Tổng giám đốc, tôi không thể tiết lộ thông tin riêng tư của nhân viên đã rời khỏi cương vị công tác, mời chĩnh ngài tự đi tìm cô ấy." Chủ nhiệm Lưu ưỡn ngực, đã quên đối phương là người lãnh đạo trực tiếp, thản nhiên không sợ nói:" Tôi biết Tĩnh Đình là một cô gái rất tốt, ngài đối với cô ấy như vậy, thật sự là mười phần sai."
"Tôi biết là tôi sai lầm rồi." Từ Bồi Nghị không vì chính mình tìm lấy cớ, hắn quá thực đã quá sai lầm.
Di, như vậy liền nhận sai luôn sao?
Nam nhân khắp thiên hạ làm sai thì rất nhiều, nhưng những người tự nhận sai thì lại không quá vài người, chủ nhiệm Lưu nghĩ rằng có lẽ sẽ có chuyển biến tốt." Thật sự có lỗi, tôi không thể tiết lộ thông tin riêng của nhân viên, tóm lại ngài đến huyện Chương Hóa, hỏi người ở nơi đó một chút, hẳn là sẽ tìm được thôi."
"Ân." Trái tim Từ Bồi Nghị đã bay đi rất xa, bay đến ruộng đồng xanh ngát, đến những mãi ngói đỏ tươi, đến bên người vướng bận.
"Tổng giám đốc, hy vọng ngài có thể thay đổi những sai lầm ngài đã gây lên, tôi chúc phúc cho các người." Chủ nhiệm Lưu sống đến nửa đời người, đã xem qua rất nhiều người phạm sai lầm mà vẫn khăng khăng một mực, ngay đến chính nàng cũng từng bị lầm đường lạc lối, nhưng nàng tin tưởng vào kinh nghiệm xương máu của mình, nếu có tâm ắt làm nên việc.
"Tôi sẽ làm như vậy, cũng mong cô giúp tôi giữ bí mật."
"Không thành vấn đề! Chúc ngài lên đường thuận lợi." Chủ nhiệm lưu đứng lên cúi đầu chào rồi rời đi, bí mật này làm cho tâm tình nàng tốt lên, chờ coi đi, quần áo mới cùng tiền lì xì nàng đã chuẩn bị nhất định sẽ có thời điểm được chưng dụng.
Từ Đài Bắc về Chương Hóa, đã qua ba tháng, Hà Tĩnh Đình rất ít khi ra khỏi cửa nhà, thứ nhất sợ người khác chỉ trỏ, thứ hai cũng hiểu được chính mình hiện tại rất khó nhìn.
Nguyên bản một mét sáu mươi nặng bốn mươi năm kg, đã tính là thực thon thả, mấy ngày nay lại giảm mất năm, sáu kg, cả người tựa như chiếc lá.
Trong cuộc sống không phải đi làm, nàng mỗi ngày đều giúp người nhà nấu cơm cùng giặt quần áo, cơm nấu có ngon đến mấy cũng không muốn ăn, quần áo giặt sạch sẽ cũng ngày càng rộng thùng thình, bởi vì nàng càng ngày càng gầy yếu.
Trừ bỏ ba mẹ quan tâm nàng, còn có anh trai cùng em trai ở phụ cận, bọn họ mỗi ngày đều phải đên "tuần" một chút, xem nàng có hay không ăn cơm tốt, còn sống tốt.
Ở trước mặt nàng mọi người cũng không có nhắc đến sự kiện kia, người kia, nàng biết, bọn họ bên ngoài đã gặp phải rất nhiều chuyện phức tạp, tuy rằng không đến mức bị người ta trực tiếp cười nhạo, nhưng luôn luôn gặp người cùng quê quá độ quan tâm, thậm chí cùng chung mối thu, không biết đó cũng là một loại tra tấn tinh thần.
Lời đồn đại không biết đến khi nào mới có thể bình ổn, chỉ có thời gian mới có thể làm trôi đi tất cả, dần dần, truyền thông đối với địa phương nhỏ này sẽ mất đi hứng thú, mọi người trong lúc trà dư tửu hậu cũng sẽ thay bằng một đề khác, chính là chỉ cần vượt qua mùa hè này, nội tâm đau xót hay không cũng sẽ có thể khỏi hẳn?
Cuối tuần, Hà Tĩnh Đình hỗ trờ trông cháu gái, dạy nó làm bài tập, xem đứa nhỏ bộ dáng thiên chân vui đùa, nàng đã lâu không có thoải mái nở nụ cười như vậy.
Chạng vạng hôm nay, quần áo phơi sau nhà đã được nắng hong khô, nàng thu quần áo rồi phân loại thật tốt, đem đến phòng ba mẹ nghĩ rằng thuận tiện thu dọn tủ quần áo luôn cho họ, sau khi mở ra lại nhìn thấy một bộ tây trang được may mặc tinh xảo, cùng với một bộ lễ phục màu tím.
Nàng sửng sốt một chút, lập tức nghĩ đến, đó là bởi vì tham gia hôn lễ của nàng mà mua.
Bộ đồ mới được cẩn thận đóng gói vào trong chiếc túi plastic, không biết đến khi nào mới có cơ hội được mang ra?
Ba mẹ bình thường làm nghề nông đều ăn mặc đơn giản, cho dù có trường hợp quan trọng nào, theo sự hiểu biết của nàng về hai người bọn họ, bọn họ vẫn là nghĩ muốn chờ đến khi con gái kết hôn mới bỏ ra mặc.
Luôn tại thời điểm như thế này, ánh mắt sẽ trở nên nóng hơn, hô hấp cũng sẽ trở nên nhanh hơn, nàng không thể cứ như vậy mà đi xuống, thương cảm chỉ làm cho người ta yếu đuối thêm, cho dù không vì chính mình cũng vì người nhà, nàng phải tỉnh lại đứng lên, nàng phải làm như vậy!
Đến bữa tối, Lí Thu Nghi nhìn con gái như thế nào lại chưa động tay, chỉ nhìn chằm chằm bát cơm không biết đang suy nghĩ gì, hài tử ngốc này, bình thường lẳng lặng không nói gì nhiều, luôn đem tâm sự cất dấu bên trong, nhưng lại không biết biểu tình của mình luôn biểu lộ trên mặt.
"Tĩnh Đình, con ăn quá ít, phải ăn nhiều một chút." Lí Thu Nghi gắp đồ ăn cho con gái.
"Mùa hè nóng, con không có khẩu vị." Nàng đã dùng cớ này nhiều lần, đợi đến mùa thu thì phải làm sao bây giờ?
"Gần đây đều không có người ngoài đến nữa, con có thể ra ngoài đi tản bộ nhiều một chút, có vận động sẽ có khẩu vị." Hà Tiến Thiêm ngày trước có ra đồng cũng phải mang trà nhiều thêm một chút để đụng phải phóng viên cùng thợ chụp ảnh còn mời họ, hiện tại ông chỉ cần mang đủ phần mình dùng là được rồi.
"Ân...." Nàng gật đầu, nuốt miếng cơm. "Ba, mẹ, nếu con đi Đài Bắc tìm công việc, có thể chứ?"
Nàng cẩn thận suy nghĩ qua, tuy ở quê có người nhà chiếu cố, nhưng nàng thời gian còn nhiều như vậy, nàng muốn sử dụng chúng, nghĩ cho chính mình thêm một cơ hội, ở công tác tìm kiếm một phần cảm giác thành tựu.
Những việc đã qua hãy để nó truyện đồng thoại mà chấm dứt, tương lai nàng muốn chính mình viết nên câu chuyện của chính mình.
Lí Thu Nghi cũng không kinh ngạc khi biết con gái nói như vậy, nơi này thật sự không có khả năng giúp nàng thực hiện những việc nàng muốn làm." Con nghĩ muốn ở đâu, làm công việc gì, chúng ta đều tán thành, chính là con thật sự sẽ chiếu cố chính mình thật tốt sao?"
"Con sẽ cố gắng." Hà Tĩnh Đình đáp có điểm chột dạ, gân xanh trên cố tay đều nhìn thấy rõ ràng, nàng rất là gầy yếu, khả năng nàng ăn gì ban đêm đều hóa thánh nước mắt chảy ra đi, nàng sẽ không ở nhà sau lưng ngươi thân mà khóc, biết là không thể nhưng nàng lại không có cách nào tự kiềm chế.
"Bình an khỏe mạnh so với cái gì đều quan trọng hơn cả, con chỉ cần đáp ứng chúng ta chuyện này, như vậy cũng không có vấn đề gì." Hà Tiến Thiêm cũng tán thành con gái một lần nữa làm lại từ đầu, tìm một công việc mới, kết giao bằng hữu mới, bộ đồ mới mà ông và vợ đã mua luôn luôn có cơ hội mặc vào.
"Chuyện tìm công việc cứ từ từ tính, không cần gấp, bên ngoài nếu mệt mói thì phải quay trở lại." Lí Thu Nghi sờ sờ đầu con gái, bên trong cái đầu nhỏ bé này không biết cất giấu bao nhiêu tâm sự, vợ chồng bọn họ không đọc được bao nhiêu sách, cũng không hiểu như thế nào là tâm lý trị liệu, việc có thể làm chính nàng cấp cho nàng một ngôi nhà để nàng có thể tùy thời trở về.
"Ân, con biết...." Hà Tĩnh Đình cúi đầu, lại nuốt hai miếng cơm, liều mình trong nháy mắt, không cho nước mắt chảy xuống, hạnh phúc nàng như thế nào có thể khóc, như thế nào có thể để cho người nàng thương yêu lo lắng?
Ăn cơm xong, rửa bát thật tốt, mọi người cùng quay quần bên bên ti vi xem ca kịch, Hà Tĩnh Đình không có nhiều hứng thú lắm, nhưng có thể ngồi cùng cha mẹ chính là chuyện tốt đẹp nhất mà giờ phút này nàng có thể làm.
Chin giờ, là thời điểm nên đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi ngủ, Hà Tĩnh Đình cũng trở lại trong chính phòng mình, nằm đến trên giường, cầm lấy mp3 tùy thân nghe, nghe tiếng nhạc trong mp3, chỉ có duy nhất một bài hát, chính là bản tình ca "Anh không thương tôi".
Ba tháng qua, nàng mỗi ngày đều lặp đi lặp lại nghe bài hát này, ban đầu nước mắt chảy như mưa, dần dần thành thói quen cũng trở lên lạnh nhạt, nàng tin tưởng chính mình có thể, đau đến cực điểm sẽ chết lặng, lệ cũng sẽ hoàn toàn lưu lại ngày đó, hắn không thương nàng không quan hệ, nàng vẫn phải thật tốt yêu chính mình
Trưa ngày hôm sau, một chiếc xe sang trọng dừng trước cửa Hà gia, loại xe hơi giá cao ngất ngưởng này ở địa phương như nông thôn cũng không có gặp qua.
Hắn nghĩ đối phương là tới hỏi đường, không nghĩ tới khi cửa kính xe mở ra, đúng thật là tên chết tiệt kia, hắn như thế nào còn dám tới?
Khẳng định là không muốn sống nữa đi!
Từ Bồi Nghị xuống xe, cúi đầu tiếp đón:" Bác trai người khỏe, con đến tìm Tĩnh Đình."
Ánh mặt trời vẫn chiếu sáng như vậy, không khí vẫn là nhẹ nhàng khoan khoái như vậy, nhưng hắn đã không còn là con rể Hà gia, hắn biết chính mình sắp phải đối mặt với những chuyện gì, cùng với sự đón tiếp nhiệt liệt hoan nghênh trước kia tuyệt đối là cách biệt một trời một vực.
Nhưng mà chuyện đó đúng là điều mà hắn mong muốn, chỉ có bị mắng thậm chí bị đánh thậm tệ, hắn mới cảm thấy áy náy được giảm bớt hơn.
"Cậu tìm nó làm cái gì? Cậu hại nó còn chưa đủ thảm sao? Cậu cút cho tôi!" Hà Tiến Thiêm bắt đầu chửi mắng, thiếu chút nữa nghĩ muốn đánh vào mặt đối phương, nếu không phải sợ lãng phí, ông còn muốn lấy cây củ cải đem nhồi vào miệng đối phương!
Từ Bồi Nghị cúi đầu, duy trì tư thế." Con biết con đã làm sai nhất nhiều việc, con hy vọng có thể đối mặt giải thích với Tĩnh Đình."
"Giải thích thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Có thể ăn được sao? So với rác rưởi còn không bằng! Loại người như cậu, không có tư cách bước vào cửa nhà chúng tôi." Mấy ngày nay, bao nhiêu áp lực nhẫn nại cảm xúc của Hà Tiến Thiêm, giờ phút này tất cả đều bộc phát hết ra.
"Thực xin lỗi, đều là do con sai." Hắn tiếp tục cúi đầu, tiếp tục giải thích, mồ hồi trên trán từng giọt từng giọt nhỏ xuống, dừng xuống trên nền nhựa trải đường." Con biết sai lầm của con là không thể tha thứ, nhưng con cầu xin mọi người cho con gặp cô ấy một lần, trịnh trọng hướng cô ấy giải thích."
Hà Tiến Thiêm tức giận đến mức nghĩ muốn đạp đánh cái gì đó, nhưng là mấy cây củ cải này tuyệt không thể làm loạn, đành phải đem hướng chú ý đến mấy cái sọt đựng nghĩ muốn đá mấy cái những lại chần chờ, sợ mấy cái sọt hỏng sẽ bị vợ mắng, tuy rằng không có khí thế gì, nhưng dù sao ông chính là tức giận đến muốn giết người. "Cậu lúc trước làm ra được cái loại việc như thế, cậu hiện tại muốn gặp nó sợ rằng mộng hão huyền đi! Con gái của tôi cả đời không lấy chồng cũng không quan hệ đến cậu, ít nhất nó còn có ba mẹ che chở bao bọc, không cần sự thương hại của loại người như cậu!"
Nghe được Hà Tiến Thiêm lớn tiếng ồn ào, hàng xóm hai bên đều chạy ra xem, muốn biết phát sinh chuyện gì, có người nhận ra cái nam nhân mặc áo sơ mi trắng quần dài không chút bụi kia, chính là "lang quân vô tình vô nghĩa" Từ Bồi Nghị!
Rất nhanh, các bà các cô chạy ùa ra, hấp dẫn hơn mười người xem, chỉ chỉ trỏ trỏ, chậc chậc lấy làm hiểu chuyện, nguyên lai mặt người dạ thú chính là cái hình dáng này a.
Mọi người tràn ngập ánh mắt hèn mọn làm cho Từ Bồi Nghị hiểu được, Hà Tĩnh Đình cùng người nhà nàng đã phải chịu bao nhiêu thống khổ, hắn tựa hồ có khả năng tưởng tượng được.
Ở nông thôn quan hệ giữa người với người rất chật chẽ, nhà ai có việc gì, nhà ai có sự kiện vui mừng hay đau thương thế nào, đều sẽ được truyền tai nhau mà cẩn thận bình luận, càng miễn bàn tới một cô gái nhận được biết bao lời chúc phúc, cư nhiên ở đêm trước lễ kết hôn một ngày bị người ta hủy hôn, sau lại nhớ tới cuộc sống của người dân ở quê, tuyệt đối là làm tiêu điểm cho mọi người chú mục.
Lúc này, Lí Thu Nghi chạy xe máy từ chợ về nhà, rõ ràng phát hiện trước cổng nhà mình tụ tập rất nhiều người, mọi người đều nhìn chằm chằm cùng một phương hướng, cẩn thận nhìn kĩ, đúng là cái nam nhân đứng lẫn trong hàng nghìn người cũng nhận ra kia.
Trời ạ, hắn khi nào đến?
Hắn muốn làm cái gì?
Bảo trì tư thế cúi đầu này không thấy phiền lụy sao?
Bà không kịp thu thập rau quả cùng thịt bò, chạy nhanh đến trước mặt chồng hỏi:" Như thế nào lại nháo thành như vậy? Mọi người đều đang nhìn kìa!"
Hà Tiến Thiêm một bên cầm giỏ củ cải, một bên thở phì phì nói với vợ:" Tên hỗn trướng kia muốn tìm Tĩnh Đình, không cần để ý đến nó, cứ để nó đứng đấy, nếu nó dám di dộng một bước, tôi sẽ liều mạng với nó."
"Ai, như vậy cũng không phải là biện pháp...." Sự tình vất vả lắm mới trở lại bình tĩnh như trước, hiện tại lại tạo ra huyện náo khiến mọi người vây xem, thực sự có muốn sống yên ổn nữa không đây?
Lí Thu Nghi chạy nhanh đi gọi điện cho hai đứa con trai, rất nhanh, hai anh em Hà Chí Uy, Hà Chí Cường đã đến, hai người cùng cha giống nhau tức giận tận trời, nếu không phải có hàng xóm đang nhìn, bọn họ thật muốn đánh cho Từ Bồi Nghị một trận.
Hà Chí Uy dẫn đầu nam nhân Hà gia mở miệng mắng:" Họ Từ, cậu đứng ở chỗ này là muốn cho chúng tôi bẽ mặt sao? Em gái tôi đều bị cậu làm hại thành như vậy, chúng tôi ở nông thôn cũng không ngẩng đầu dậy nổi, cậu còn muốn thế nào?"
"Tôi nghĩ đối mặt giải thích cùng Tĩnh Đình, hy vọng cô ấy gặp tôi một lần." Từ Bồi Nghị thủy chung chỉ có yêu cầu này.
"Chúng tôi sẽ không để cậu vừa lòng đẹp ý, cậu thức thời thì đi ngay cho, cậu không biết xấu hổ, nhưng chúng tôi còn muốn sống yên ổn." Hà Chí Uy nghĩ đến em gái đáng thương, hiện tại hẳn là khẩn trương tránh ở trong phòng, theo cửa số vụng trộm nhìn một màn này, phát sinh loại sự tình này bảo nàng về sau như thế nào còn có thể ra ngoài đường?
"Tôi sẽ tiếp tục chờ, hôm nay nếu không đợi được, ngày mai, ngày kia, ngày kìa tôi đều vẫn đứng đây chờ." Mồ hôi không ngừng tích tụ trên mặt Từ Bồi Nghị, đã muốn chảy ròng ròng xuống mặt đường, nhưng hắn vẫn không thay đổi tư thế xoay người chin mươi độ.
"Thật sự có thành ý như vậy?" Lão tam Hà gia Hà Chí Cường hừ lạnh một tiếng, lúc trước hắn nghĩ đến người anh rể này là nam nhân tốt nhất mà chị hai đã chọn, ai biết có bằng cấp, tiền tài cùng địa vị, cũng không tương đương có nhân cách.
"Xin mọi người hãy tin tưởng tôi!" Từ Bồi Nghị chỉ có thể một lần nữa khẩn cầu, hắn không có đường lui, nếu không qua được cửa này, hắn sẽ chỉ có thể thương tiếc cả đời.
"Chúng ta chính là do tin tưởng nên cậu mới nói dối hết lần này tới lần khác, mới có thể rơi vào tình trạng như ngày hôm nay, cậu nhìn lại lương tâm của chính mình đi.... Không đúng, cậu căn bản là không có lương tâm!" Hà Chí Cường nghĩ đến phiền não của cha mẹ, chị hai gầy yếu, tất cả đều là bị chính người này làm hại!
"Thực xin lỗi! Tôi biết chính mình thật đáng chết, xin cho tôi một cơ hội để bù lại, van cầu mọi người." Từ Bồi Nghị cúi đầu thật sâu, không nhúc nhích.
Nhìn không ra người này còn có cư xử cố chấp như vậy, mắng thế nào cũng không đi, giống như lời mẹ nói, cứ làm thế này thật sự không phải là biện pháp tốt, chỉ cần Từ Bồi Nghị tiếp tục đứng ở chỗ này, đám người bốn phía sẽ không di tản đi, mọi người cũng đừng yên lặng mà sống qua ngày hôm nay.
Nhân lực không thể giải quyết hết chuyện, nên giao cho ý trời, anh em Hà gia nhìn nhau, rốt cuộc đưa ra kết luận:" Đi! Đến miếu tổ mẫu đi, mặc kệ phạm lỗi lớn tày trời gì, hỏi tổ mẫu là sẽ biết."
Đoàn người rất nhanh đi vào trung tâm tín ngưỡng của địa phương—miếu tổ mẫu, gọi là An Đức cung, kiến trúc được xây dựng từ thời nhà Thanh, thờ cúng thánh mẹ tổ mẫu.
Hiện trường trừ bỏ Từ Bồi Nghị cùng cha con Hà gia, còn có rất nhiều người muốn biết diễn biến tình hình, đây chính là trường hợp khó gặp, mà một ít người qua đường không biết rõ tình trạng sau khi nghe được chuyện gì đang xảy ra cũng đều gia nhập vào hàng ngũ xem náo nhiệt.
"Đến xin chỉ thị của tổ mẫu, trước hết báo cáo thân phận chính mình, thành tín khẩn cầu, sau đó để cho tổ mẫu quyết định." Hà Chí Uy cùng em trai đều là con nuôi của tổ mẫu (Ying: ý nói rất tín tổ mẫu), đi theo miếu từ nhỏ tới lớn, thực hiểu được quy củ trong miếu.
Từ Bồi Nghị cầm lấy song giao (Ying: là hai mảnh gỗ được sơn đỏ mà khi vào chùa xin quẻ thường có, trong các phim cổ trang xem vẫn hay xuất hiện =.=), không nói hai lời liền quỳ gối xuống, nhìn khói hương lượn lờ, tượng thần trang nghiêm, hắn thành tâm thành ý nói:" Tổ mẫu nương nương ở trên cao, tín đồ Từ Bồi Nghị là một người có tội, thực xin lỗi Tĩnh Đình tiểu thư, cũng thực xin lỗi người nhà của nàng, lúc này khẩn cầu tổ mẫu ân chuẩn, xin cho con một lần gặp lại Tĩnh Đình, đối mặt hướng nàng giải thích, sám hối, khẩn cầu tổ mẫu thành toàn."
"Chỉ nói miệng, thực dễ dàng." Hà Chí Uy cười lạnh một tiếng, lập tức hô:" Tung song giao lần đầu tiên!"
Từ Bồi Nghị hai tay hướng lên trên ném đi, lập tức dập đầu khấn vái, hy vọng tổ mẫu có thể cảm nhận được lòng chân thành của hắn, xin cho hắn nhìn thấy Hà Tĩnh Đình, làm cho hắn sửa lại mọi lỗi lầm....
Sau khi chạm đất tiếng rơi thanh thúy kêu lên, Hà Chí Uy tiến lên kiểm tra, kết quả là một mặt sấp một mặt ngửa, cũng chính là một âm một dương, đại biểu cho ý viên mãn." Là thánh giao, coi như cậu vận khí tốt, phải liên tục ba lần như vậy mới có nghĩa."
Từ Bồi Nghị nhặt giao lên, mặc niệm nói mấy câu, chờ đợi Hà Chí Uy hô lên:" Tung giao làn thứ hai!"
Song giao tung cao lên trên cũng là tâm cùng ý nguyện của hắn, va chạm thật mạnh vào nhau, là do hắn tự làm tự chịu, rất nhanh, trên trán hắn trừ bỏ bị trầy da còn chảy máu, hắn không có ngừng ngược lại còn dập đầu càng nhanh hơn, chỉ cầu xin tổ mẫu từ bi, làm cho hắn thực hiện được giấc mộng này.
"Lại là thánh giao." Hà Chí Uy không tin tưởng người này lại may mắn như vậy, thúc giục nói:" Nhanh lên, tung lần thứ ba!"
Từ Bồi Nghị chậm rãi nhặt lên song giao màu đỏ, cảm tạ tổ mẫu nghe được tiếng lòng của hắn, hắn cũng không lau đi vết máu trên mặt, sợ làm bẩn song giao trong tay hắn, giờ phút này hắn cần không phải chỉ là vận may, mà khẩn cầu một cái kỳ tích vì hắn mà xuất hiện.
Hướng lên trời tung, lại dập đầu, trời đất làm chứng, tấm lòng này mãi không đổi.
Danh sách chương