Ban đêm gió thổi hiu hiu, mát mẻ
Trong thành phố xa hoa trụy lạc, tiếng ồn ào vẫn như trước.
Lúc Dư Tư Nhạc ra ngoài, cũng không muốn gọi Tiểu Vương đưa rước, tùy tùy tiện tiện tìm một chiếc tắc xi.
Mò thẻ nhớ trong túi quần, giống như một củ khoai nóng, nắm trong tay, có nhiệt động nóng rực. Tâm tình Dư Tư Nhạc không yên, rồi lại không thể không đi trên con đường này.
"Đến cục cảnh sát." Vừa bước vào tắc xi, Dư Tư Nhạc nói với lái xe.
Lái xe ngạc nhiên nhìn Dư Tư Nhạc, giờ đã chín giờ tối, có thể có chuyện gì đến cục cảnh sát? Lái xe cố ý nói chuyện phiếm với Dư Tư Nhạc vài câu, đây đều là thói quen đón chờ khách của họ, lúc lái xe, ngẫu nhiên sẽ nói chuyện vài câu với khách, theo thói quen anh ta liền hỏi đã muộn như vậy tiểu thư còn đến cục cảnh sát làm gì?
Nhưng từ đầu đến cuối Dư Tư Nhạc vẫn không nói chuyện, giống như không nghe thấy, vẫn luôn nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Mấy lần không nhận được câu trả lời, lái xe cũng không tiếp tục hỏi.
Xe vượt qua mấy cái ngã tư, cảnh vật trước mặt lại thay đổi một lần.
"Ngừng xe ở phía trước." Dư Tư Nhạc nói.
Lái xe lên tiếng, giẫm chân ga, bánh xe từ từ dừng lại.
Không có để tiền lẻ trong ví tiền, đột nhiên có một lực mạnh bắt lấy tay cô, suýt chút nữa làm cô không đứng vững mà ngã xuống.
Lái xe nghĩ rằng cô gặp phải phiền toái gì, giả vờ xuống xe hỗ trợ, nhìn về phía người con trai rồi quát: "Phía trước là cục cảnh sát! Cậu muốn làm gì?"
Dư Tư Nhạc nhíu mày, xoay người, tầm mắt chống lại Dung Húc.
Dung Húc giữ chặt cánh tay cô không buông, quát khẽ: "Em đến đây làm gì?"
Dư Tư Nhạc không trả lời, ngược lại nói với lái xe: "Cảm ơn anh, chúng tôi quen nhau."
Lái xe nhìn thái độ của hai người, có chút nghi ngờ hỏi vài câu, có lòng tốt nhắc nhở Dư Tư Nhạc, nếu người kia có gây bất lợi gì cho cô, thì lớn tiếng gọi cứu mạng, dù sao cách cục cảnh sát không xa, những phần tử bên ngoài vòng pháp luật cũng không dám thể hiện trong này.
Lái xe khởi động xe, khói xe tạo thành làn sương mù, chiếc xe dần dần đi xa.
Tầm mắt của Dư Tư Nhạc dừng trên người Dung Húc, ánh mắt từ từ chuyển sang cánh tay cậu ta nắm chặt tay cô: "Buông ra."
"Anh hỏi em đến đây làm gì?" Dung Húc thở hổn hển rống to.
Khóe môi Dư Tư Nhạc hơi nhếch lên: "Cậu nghĩ rằng tôi và cậu đến đây làm gì? Dung Húc, cho dù kế hoạch của cậu có hoàn hảo thế nào, trong đó cũng có kẻ hỏng, cậu nghĩ rằng nhà họ Du chúng tôi dễ dàng bị cậu đối phó vậy sao? Đừng có nằm mơ."
Dư Tư Nhạc vung cánh tay kia, muốn vượt qua cậu ta chạy đi.
Dung Húc bị chọc giận, hai cánh tay đè lại Dư Tư Nhạc lần nữa, ngăn cản cước bộ của cô. Trong lòng toát ra ý nghĩ khác, cô ấy thật sự biết! Cái gì cô ấy cũng biết! Cậu ta nhất định phải ngăn cản cô.
Dư Tư Nhạc và cậu ta giằng co với nhau, bàn tay trắng mịn đánh về phía Dung Húc, muốn thoát khỏi trói buộc của cậu ta.
Lúc đầu Dung Húc không đánh trả lời, những nắm tay này cậu ta đều chịu được.
Dư Tư Nhạc chỉ là thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé, từ nhỏ thân thể đã yếu ớt, có thể có nhiều sức lực sao?
Nhưng khi một quyền của Dư Tư Nhạc không cẩn thận đánh trúng ngực Dung Húc, Dung Húc cảm thấy đau đớn, theo phản xa đánh trả lại một quyền vào mặt Dư Tư Nhạc.
Một quyền này với sức lực rất lớn làm bước chân Dư Tư Nhạc lảo đảo lui về phía sau vài bước, trong chớp mắt khóe môi chảy ra máu tươi, ngã sấp xuống mặt đấu, cái trán đụng vào mặt đất.
Ầm một tiếng, rất vang dội trong bóng đêm yên tĩnh.
Dư Tư Nhạc choáng váng đầu hoa mắt, thật vất vả mới từ trên mặt đất chống đỡ đứng lên, đầu óc ong ong, cái trán bị đụng chảy máu.
Dư Tư Nhạc muốn đứng lên, nào ngờ chân vừa giơ lên, trọng tâm lại đứng không vững té lăn trên đất.
Trước mắt lập tức đều là màu đen, Dư Tư Nhạc nghĩ rằng trong đêm tối nên không thấy rõ lắm, nặng nề chớp chớp mắt mấy lần, trước mắt đều là màu đen.
Dung Húc vội vàng ngồi xổm xuống, ôm lấy Dư Tư Nhạc "Bị thương nghiêm trọng không? Anh đưa em đi bệnh viện."
Lỗ tai Dư Tư Nhạc run rẩy, phân biệt được hướng Dung Húc nói, đưa tay đẩy cậu ta ra "Đừng đụng vào tôi."
Cảnh vật trước mắt từ từ trở nên rõ ràng, qua hai phút, mới khôi phục lại bình thường.
Trong hai phút này, tim của Dư Tư Nhạc đập rộn lên, có loại cảm giác hoang mang khó hiểu.
Dung Húc nghĩ Dư Tư Nhạc bị mình đánh làm cho sợ hãi, nói xin lỗi.
Dư Tư Nhạc không đếm xỉa đến cậu ta, kiếm chế nội tâm sợ hãi, đứng lên đi về phía cục cảnh sát.
Mấy lần Dung Húc muốn ngăn cản cô, đều bị cô đẩy ra.
"Cậu ngăn cản tôi nữa, tôi sẽ la lớn lên." Dư Tư Nhạc mặt đối mặt nói.
Dung Húc từ bỏ ý định ngăn cản cô.
Đúng lúc có hai người cảnh sát từ trong cục cảnh sát đi ra, sau khi Dư Tư Nhạc nhìn thấy, không chút do dự gọi hai người này đến.
Thật ra hai cảnh sát cũng chú ý đến động tĩnh bên này, đặc biệt trông thấy cái trán và khóe miệng Dư Tư Nhạc đều mang theo vết thương, , đều lo lắng Dung Húc có ý đồ bất chính thương tổn cô.
"Hai người làm gì trong này?" Cảnh sát bước nhanh đến hỏi.
Dư Tư Nhạc nổi tiếng ở thành phố C, bởi vì chuyện họp báo, đã truyền đi khắp nơi.
Hai cảnh sát đều nhận ra cô, hơi giật mình. Sau đó ánh mắt nhìn về phía Dung Húc, cũng không thể chứ, đây không phải là thái tử gia của tập đoàn Dung thị sao? Buổi tối hai người ở ngoài đường cãi nhau ầm ĩ cái gì?
"Là anh ta đánh cô sao?" Một người cảnh sát hỏi: "Đừng lo, phía trước là cục cảnh sát, nếu thật sự là cậu ta động tay, chúng tôi có thể truy cứu trách nhiệm giúp cô."
Ánh mắt Dư Tư Nhạc khó dò nhìn lướt qua Dung Húc, nghĩ một lát, lắc đầu.
"Không phải cậu ta." Một lúc sau Dư Tư Nhạc từ từ nói "Tôi tứ báo án.......Tôi muốn lấy lời khai."
"Cô muốn báo án gì?" Hai cảnh sát không phải không buồn bực, trời đã tối còn muốn náo loạn gì?
"Buôn lậu thuốc phiện, ép người hút thuốc phiện." Dư Tư Nhạc chậm rãi nói.
Dung Húc đứng bên cạnh bỗng thay đổi sắc mặt, nếu không phải có hai cảnh sát ở đây, có lẽ cậu ta nhịn không được che miệng Dư Tư Nhạc lại, không muốn cô nói tiếp.
Cậu theo bản năng nói: "Cô ấy.......Cô ấy nói giỡn, chúng ta cũng nên đi thôi."
Cậu ta hoang mang muốn kéo tay Dư Tư Nhạc rời đi.
Dư Tư Nhạc hất tay cậu ta ra: "Tôi không phải nói giỡn, tôi muốn tố cáo Triệu Tần Lâm quản lý công ty ngôi sao Tiền Nhâm, trong tay tôi có chứng cứ."
Hai cảnh sát đều nghiêm mặc, nhìn sắc mặt Dư Tư Nhạc vô cùng nghiêm túc, không giống như cố ý giữ chân đùa giỡn bọn họ.
"Cô cần phải suy nghĩ kỹ, Nếu như cố ý ảnh hưởng tư pháp, bản thân cô cũng sẽ bị tạm giữ cảnh cáo."
"Tôi rất rõ mình đang làm cái gì." Dư Tư Nhạc gật đầu nói.
Chuyện hút thuốc phiện này, có liên quan đến công ty ngôi sao. Nếu chuyện này bị đưa ra ngoài, thanh danh của công ty ngôi sao bị giảm xuống không thể nghi ngờ gì. Hơn nữa Dư Tư Nhạc biết mà không biết, phần trách nhiệm này cũng không nhỏ.
Dung Húc ngạc nhiên nhìn cô, lớn tiếng quát: "Dư Tư Nhạc, con mẹ nó em điên rồi sao? Em có biết mình đang làm cái gì hay không?"
Dư Tư Nhạc chậm rãi xoay người lại, ánh mắt nhìn cậu ta không chớp mắt: "Tôi đương nhiên biết rõ."
Món quà thứ ba mà ngày mai các người tặng, không phải là đưa ra ngoài ánh sáng chuyện công ty ngôi sao hút thuốc phiện sao? Và chuyện Triệu Tần Lâm, Lý Hi Vi cấu kết âm mưu, không phải vì chuyện này sao?"
Dư Tư Nhạc chỉ đánh đòn phủ đầu mà thôi!
Cùng với bị động, không bằng chủ động đưa ra. Nếu không đợi ngày mai sau khi báo chí đưa tin, người đến cục cảnh sát không phải là cô, mà là Du Lăng Thần!
Lúc này, làm sao tập đoàn Du thị không thể không có Du Lăng Thần được?
Dư Tư Nhạc lạnh lùng nhìn Dung Húc, cất bước đi vào cục cảnh sát.
Hai cảnh sát từ trong rung động hoàn hồn lại, vội vàng đuổi theo Dư Tư Nhạc.
Gió lạnh thổi qua, Dung Húc đứng tại chỗ thật lâu, cả người chưa từng động đậy.
Tại sao? Tại sao cô ấy vì Du Lăng Thần, thậm chí làm ra hành động như vậy!
... ...... ...... ...... ...... .....
Sau khi Dư Tư Nhạc đi vào cục cảnh sát, bị chuyển đến phòng thẩm vấn.
Đổi lại hai cảnh sát khác lấy lời khai của cô.
Một khi chuyện này bị lộ ra, có ảnh hưởng lớn đến danh tiếng của tập đoàn Du thị. Nhưng quyền lực nắm trong tay anh nặng, hay quyền lực nắm trong tay anh nhẹ. Bị nhà họ Dung bôi đen, còn mình chủ động thừa nhận, cho dù là ai cũng sẽ chọn loại thứ hai.
Dư Tư Nhạc lấy đoạn ghi âm trong thẻ nhớ, giao cho cục cảnh sát.
Cảnh sát đều nghiêm túc nghe đoạn ghi âm, lật lại bản án ghi chép lần trước, ngày đó đúng là có đồng nghiệp vào khách sạn kiểm tra phòng, chỉ tiếc không có bất kỳ thu hoạch gì.
Từ đoạn ghi âm này có thể nghe ra được, có lẽ Triệu Tần Lâm đã bỏ thuốc phiện vào cống thoát nước rồi.
"Thật xin lỗi, cô Du." Cảnh sát phân tích tình huống vụ án này, hơi có lỗi nói: "Thời gian của vụ án này đã trôi qua quá lâu, hơn nữa đoạn ghi âm chỉ đúng theo phía phiếm diện, bởi vì điểm đáng nghi ngờ thuộc về bị cáo, đoạn ghi âm này không có tác dụng quá lớn."
Dư Tư Nhạc chậm rãi ngẩng đầu, dường như đã đoán được trước kết quả sẽ là như thế. Trên mặt cô không có một chút thất vọng, hết sức lạnh nhạt.
"Tôi còn có nhân chứng."
Người của cục cảnh sát lập tức nghiêm mặt: "Xin hỏi nhân chứng kia bây giờ đang ở đâu? Chỉ có chứng cứ như vậy là đủ, chúng tôi mới có quyền đi tìm Triệu Tần Lâm."
"Lúc ra tòa, thân phận nhân chứng có thể giữ bí mật không? Cô ấy là người bị hại trong vụ án này, đã chịu quá nhiều đau khổ, tôi nghĩ sau khi cô ấy đứng ra làm chứng, ngược lại bị truyền thông đào gốc đào rễ." Dư Tư Nhạc dừng một chút rồi nói tiếp "Nếu các người có thể đảm bảo thân phận của cô ấy không tiết lộ ra ngoài, tôi có thể cho cô ấy ra tòa làm chứng."
Có tình huống bảo vệ người làm chứng, cảnh sát cũng sẽ làm ra hành động như thế, vì vậy Dư Tư Nhạc đưa ra lời yêu cầu này, đều hợp tình hợp lý.
"Không có vấn đề." Sau khi cảnh sát cân nhắc vài phút, đáp ứng lời yêu cầu của cô.
"Cô ấy tên Đặng Tạ Liên, là nữ minh tinh thuộc công ty ngôi sao, đã từng bị Triệu Tần Lâm dùng thuốc phiện gây hại. Mấy tháng trước được đưa đi cai nghiện ở nước ngoài, tôi đã gọi điện cho cô ấy trở về, sáu giờ sáng mai sẽ về nước." Dư Tư Nhạc nói ra tất cả những tình hình thực tế.
Cảnh sát viên vừa nghe Dư Tư Nhạc trình bày, vừa cẩn thận ghi chép lại.
... ...... ...... ...
Mười hai giờ đêm, Du Lăng Thần thả lỏng thân thể mệt mỏi trở về nhà.
Sau khi mang vài phần văn kiện vào thư phòng, chuẩn bị trở về phòng ngủ.
Cả ngôi biệt thự yên tĩnh, cửa phòng ngủ khép kín, tối đen như mực không có ánh đèn sáng.
Du Lăng Thần nghĩ rằng Dư Tư Nhạc đã ngủ, cố ý giảm bớt lực bước chân.
Bật đèn cũng là đèn mờ treo tường, để tránh đánh thức Dư Tư Nhạc.
Sau khi ánh sáng chiếu lên, Du Lăng Thần quét mắt nhìn trong phòng, lại không phát hiện bóng dáng Dư Tư Nhạc đâu.
Không có trong biệt thự? Tiểu Nhạc đã đi đâu?
Mấy ngày nay công việc quấy rầy Du Lăng Thần không thể bớt chút thời gian. Đêm nay sau khi trở về, không nhìn thấy bóng dáng người mình yêu, đôi mày kiếm hơi nhíu lại.
Lần trước nghe Dư Tư Nhạc nói trong điện thoại, thu xếp qua theo dõi vị trí định vị, không phải dùng để gạt người, mà thật sự tồn tại. Có điều Du Lăng Thần ít khi dùng đến đồ này, bởi vì hành tung của Dư Tư Nhạc, anh gần như nắm trong lòng bàn tay.
Tay anh lướt trên màn hình di động, điều tra trên bức ảnh vẻ. Bản đồ thành phố C, có một chấm đỏ nhỏ đang phát sáng, giống như tín hiệu. Du lăng Thần coi vị trí sơ lượt trên bản đồ, chắc là phía cục cảnh sát thành phố C.
... ...... .....
Khoảng ba giờ sáng, Dư Tư Nhạc mới xong việc ở cục cảnh sát. Sau khi vào cục cảnh sát, điện thoại di động của cô đã bị tắt máy, cũng không biết Du Lăng Thần đã gọi điện cho cô.
"Chi tiết cụ thể chính là như thế, có lẽ các người nên đến chỗ Triệu Tần Lâm điều tra, không chừng có thể tìm ra hai bao thuốc phiện." Dư Tư Nhạc nói đến miệng đắng lưỡi khô, sau khi có người cảnh sát cẩn thận quan sát, đưa cho cô một chai nước khoáng.
Dư Tư Nhạc cũng không khách khí, uống ừng ực hai hớp.
"Từ lời khai của cô, lúc ấy các người đã biết Triệu Tần Lâm có hành vi phạm tội, lại cố ý biết việc mà không báo. Tuy không tạo thành tội bao che, nhưng hành vi này vẫn không được cảnh sát đồng ý. Nếu lúc ấy các người có thể cung cấp thông tin cho cảnh sát, có lẽ Triệu Tần Lâm đã ở trong nhà tù rồi." Cảnh sát thu dọn bút giấy, nói với Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc không phủ nhận, nhưng tình hình lúc đó, làm sao bọn họ có thể nói cho cảnh sát biết? Vậy không nghi ngờ gì bôi đen thanh danh công ty ngôi sao.
"Ít ra hiện tại tôi đến tố cáo anh ta."
Cảnh sát viên nhìn Dư Tư Nhạc, Dư Tư Nhạc cũng không nói sai, nếu cô không đến báo án, một chút manh mối cảnh sát cũng không có.
"Nhưng chúng tôi vẫn luôn có một nghi ngờ.' Các nhân viên cảnh sát là không dễ dàng để đánh lừa người dân, tiếp tục hỏi: "Đoạn ghi âm này, làm sao cô lấy được? Tuy cô chủ động yêu cầu nói ra, nhưng vụ án này vẫn tồn tại rất nhiều điểm nghi ngờ, chúng tôi cần phải biết rõ ràng."
Dư Tư Nhạc mím môi thật chặt, dường như không muốn nói đến vấn đề này.
Làm sao cảnh sát nguyện ý bỏ qua manh mối quan trọng này chứ?
"Là Đặng Tạ Liên đưa cho tôi, công ty ngôi sao có rất nhiều nữ minh tinh, đều đã bị Triệu Tần Lâm hại. Có lẽ cô ấy không muốn tiếp tục là người bị định đoạt, mới có ý nghĩ lấy đoạn ghi âm này làm chứng cứ." May mắn trước đó Dư Tư Nhạc đã lấy lời khai của Đặng Tạ Liên, nếu không đối với câu hỏi nhân viên cảnh sát, cô không thể trả lời trôi chảy như thế được.
Dư Tư Nhạc gắt gao nắm chặt chai nước khoáng, ánh mắt u ám tĩnh mịch.
Lý do này không làm cho nhân viên cảnh sát bị kích thích, cuối cùng không giải quyết được gì.
"Mấy người đi theo tôi bắt Triệu Tần Lâm về." Một sĩ quan cảnh sát nói với nhân viên cấp dưới, cất bước đi ra ngoài.
Dư Tư Nhạc thả lỏng người, ngã vào ghế.
Giờ phút này đã là năm giờ rưỡi rạng sáng, không bao lâu nữa, sẽ đón ánh bình minh đến.
Du Lăng Thần lái xe đến cục cảnh sát, dựa vào vị trí trên điện thoại, đi dạo vòng quanh.
Sắc trời tối mịt từ từ trở nên sáng, cảnh vật che giấu trong bóng đêm cũng dần dần hiện ra.
Cuối cùng xe của Du Lăng Thần dừng ở phía trước cục cảnh sát, không hề chuyển động, chấm đỏ vẫn lóe sáng, vị trí trùng hợp với cục cảnh sát.
Ngón tay gõ nhẹ trên tay lái, Du Lăng Thần nhìn qua tòa nhà này, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sao Tiểu Nhạc có thể vào cục cảnh sát? Chẳng lẽ điện thoại bi mất, sau khi bị người ta nhặt được, đến đây lấy?
Trong đầu Du Lăng Thần hiện lên nhiều khả năng, mở cửa đang chuẩn bị đi vào xem.
Chợt có hai cảnh sát trực đêm đi tới: "Cậu nói một chút xem.....Cô bé này có kỳ quái không? Vụ án qua lâu như vậy mới đến báo án, không phải làm cho chúng ta từ trên xuống dưới bận rộn sao."
"Ít nói vài lời đi, điều tra vụ án chính là chuyện chúng ta nên làm. Nếu cô Du không đến báo án, nhìn không ra đường đường là một quản lý cũng làm ra loại chuyện đó." Một cảnh sát khác nói.
Lúc này xe cảnh sát từ xa chạy đến, vài người cảnh sát áp giải một người đàn ông xuống xe.
Du Lăng Thần nhận ra người đàn ông mà bọn họ áp giải là Triệu Tần Lâm, tất cả chân tướng sự việc từ từ trồi lên mặt nước. Đúng lúc Triệu Tần Lâm nhìn thấy Du Lăng Thần, ánh mắt hung ác nhìn về phía bên này.
"Con mẹ nó Du Lăng Thần, mày đừng đắc ý!" Anh ta tưởng rằng Du Lăng Thần đưa sự việc ra ngoài, tức giận giãy dụa quát.
Một đám cảnh sát ngăn chặn anh ta lại, không cho anh ta cơ hội thoát ra ngoài, đưa anh ta vào cục cảnh sát.
"Du Lăng Thần, con mẹ nó mày đừng vui mừng quá sớm, lát nữa luật sư của tao sẽ đến! Đừng tưởng rằng mày có nhân chứng, tao sẽ không có! Ai thắng ai thua, cho chưa xác định được đâu." Giọng nói Triệu Tần Lâm quanh quẩn trong hành lang.
Có người cảnh sát thấy anh ta mắng chửi khó nghe, đưa tay che miệng anh ta lại, áp giải anh ta vào phòng thẩm vấn.
Du Lăng Thần gọi một viên cảnh sát lại, hỏi thăm: "Có thấy một cô gái tên là Du Tư Nhạc không?"
Vụ án này đã được cục cảnh sát coi trọng, huống chi người báo án là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Du thị. Cảnh sát nhận ra người trước mắt là ai, gật đầu nói: "Đang ở trong phòng kia, tôi dẫn anh đi gặp cô ấy."
... ...... .........
Dư Tư Nhạc đưa tay dụi dụi mắt.
Tầm mắt khi thì mơ hồ, khi thì rõ ràng. Vừa rồi lúc ghi lời khai, Dư Tư Nhạc đã phát hiện thị lực xảy ra vấn đề, nhưng vẫn kiềm chế cũng không nói gì, chỉ có lúc rảnh rỗi, hay tâm tình sợ hãi, từ từ lộ ra, mang theo tất cả thế giới nội tâm của Dư Tư Nhạc.
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa phòng bị mở ra.
Dư Tư Nhạc vừa nhanh chóng ngồi lại, biểu hiện một bộ dáng tự nhiên.
Theo tiếng động nhìn lên, lại mơ mơ hồ hồ, không thấy rõ người trước mắt là ai.
"Tiểu Nhạc, em chạy đến cục cảnh sát sao không báo cho anh một tiếng?"
Giọng nói quen thuộc truyền vào tai cô.
Trong lòng Dư Tư Nhạc xiết chặt, nói: "Anh hai.... ...."
Bóng đen ngồi vào vị trí phía trước.
Giờ phút này Dư Tư Nhạc như bị cận đến 500 độ, nhìn bất kỳ cái gì cũng đều mơ hồ không rõ. Cô khi ngờ sau khi bi đụng đầu, đã ảnh hưởng đến thị lực, hay là bởi vì nguyên nhân khác.... ....
Vẻ mặt của Dư Tư Nhạc không có một chút nhầm lẫn: "Em nghĩ đến lời nhà họ Dung nói món quà thứ ba."
Giọng nói Du Lăng Thần hơi dừng lại một chút, dường như từ trong hành động của Dư Tư Nhạc, đã đoán ra được những thứ gì.
"Anh đã gọi điện cho đoàn luật sư, chút nữa bọn họ sẽ đến đây."
Dư Tư Nhạc ừ một tiếng, trong lòng lại lo lắng. Thị lực hai mắt đột nhiên giảm xuống, làm Dư Tư Nhạc cảm thấy khó hiểu, rất sợ hãi. Nhưng cô không muốn nói ra chuyện này. Cô cũng không biết vì sao, có lẽ chỉ là không muốn làm cho anh hai lo lắng.
Trong lúc mấu chốt này, chuyện của tập đoàn Du thị đã làm cho anh hai đủ phiền rồi, cô không muốn lấy việc tư quấy rầy anh.
"Anh hai, tập đoàn thế nào?" Dư Tư Nhạc hỏi.
Du Lăng Thần sờ đầu cô "Đừng lo lắng, tập đoàn đã có anh, sẽ không xảy ra chuyện gì. Tuy có vài cổ đông cao cấp rời đi, nhưng lần này sự phân tách sẽ không tạo ảnh hưởng nhiều đối với tập đoàn." Bởi vì trong tay đám người kia, vốn không có nhiều quyền hạn. Nếu không làm sao có thể dễ dàng bị người nhà họ Dung xúi giục, nói rời đi liền rời đi.
Dư Tư Nhạc tin năng lực của anh hai, vì vậy cũng không tiếp tục hỏi nhiều.
Hôm nay cấp bách nhất là vụ án này giải quyết như thế nào.
Đoàn luật sư nhanh chóng đi đến, bọn họ có kiến thức chuyên ngành ra sức giúp cho Dư Tư Nhạc, sự việc dần dần kỳ vọng vào Du Lăng Thần.
Trong chớp mắt cánh cánh cửa mở ra, Du Lăng Thần và Dư Tư Nhạc đều nghe cảnh sát bên ngoài đang bàn tán vụ án này.
Nghe bọn họ nói, Triệu Tần Lâm cũng tìm luật sư, nói mình có chứng cứ, trái lại muốn tố cáo Dư Tư Nhạc hãm hại anh ta, miệng nói Du Lăng Thần buôn lậu thuốc phiện, là chủ mưu đằng sau vụ bức người khác hút thuốc phiện, chẳng qua anh ata chỉ bán mạng cống hiến sức lực làm cho người ta.
"Các người hãy nghe tôi nói, nhà họ Du không phải thứ tốt gì! Du Lăng Thần con mẹ nó nổi điên chuyện gì cũng làm, chủ và thợ của anh ta đều bán mạng lâu như vậy, anh ta kiếm được nhiều thuận lợi, đảo mắt đá tôi ra, còn có chủ ý đổ những oan ức này lên đầu tôi, không có chuyện dễ dàng như thế!" Sau khi Triệu Tần Lân ra khỏi phòng thẩm vấn, còn đang lải nhải mắng nghười.
Cảnh sát xung quanh đều chán ghét những lơi thô tục của anh ta, nhiều cảnh sát trừng mắt nhìn.
"Đây chính là món quà thứ ba trong kế hoạch của họ." Tiếng nói của Dư Tư Nhạc rất hờ hững.
May mắn là cô đoán trước một bước, chiếm được cơ hội, nếu không bây giờ bọn họ là bị cáo, mà không phải là phía chủ động.
Việc này đừng xem như nhỏ, nhưng khi khởi tố ra tòa, lại có vai trò quan trọng. Hơn nữa nhiều ngươi thích giữ vai trò chủ đạo, vì vậy phải nắm chắc thời cơ này.
Nói một cách thô tục, do Dư Tư Nhạc chủ động nói ra, vậy người cảnh sát tìm chắc chắn là cô. Nếu chờ Triệu Tần Lâm nói ra, vậy Du Lăng Thần sẽ trở thành bị cáo, người tình nghi, mà đã bị hạn chế, nếu nghiêm trọng sẽ ngăn chặn anh liên lạc với bên ngoài, có trường hợp mở phiên tòa trong lúc tạm giam anh.
Ngăn cản Du Lăng Thần quản lý chuyện của Du thi, chính là mục đích cuối cùng của nhà họ Dung! Cho dù thế nào, Dư Tư Nhạc cũng không thể để cho họ thực hiện được kế hoạch.
Hai bên đều giữ bằng chứng.
Lúc này Dư Tư Nhạc nói cho cảnh sát biết việc buôn lậu thuốc phiện, bứt người hút thuốc phiện và hãm hại nữ minh tinh tham gia bữa tiệc, tất cả đều do Triệu Tần Lâm làm. Mà Triệu Tần Lâm vẫn khiên trì nói, anh ta nghe theo Du Lăng Thần phân phó làm việc, nhiều lắm chính là tòng phạm, chủ mưu là người nhà họ Du.
Luật sư hai bên tranh chấp một lúc lâu, đều không đưa ra kết luận cuối cùng.
Kết quả này, làm náo loạn cả pháp đình.
Trong thời gian này, Dư Tư Nhạc nhìn thấy Lý Hi Vi đi vào cục cảnh sát mấy lần, sau này Dư Tư Nhạc mới biết được....Đó gọi là nhân chứng, nhưng Lý Hi Vi, và Đặng Tạ Liên cũng đều là người dùng thân phận người bị hại để ra tòa.
Kết hợp với việc đêm đó Dung Húc ngăn cản, có thể đoán được bọn họ muốn tác hợp hai người kia, để đối phó tập đoàn Du thị.
Ba ngày ngắn ngủi, vụ án này huyên náo tất cả mọi người ở thành phố C đều biết. Tin tức trên báo chí, trên mạng đều đưa tin. Không ít phóng viên đào được nhiều tư liệu, tụ họp lại ngồi xổm bên ngài cục cảnh sát, trông thấy ai đi ra liền chặn lại để hỏi thăm.
Thị lực của Dư Tư Nhạc ngày càng giảm, lúc đi đường cần chú ý gấp đôi. Có mấy lần suýt chút ngã xuống, đều vịn vào Du Lăng Thần.
Anh còn luôn nhắc nhở cô, đi đường phải nhìn mặt đất.
Một ngày này, chính thức mở phiên tòa.
Du Lăng Thần và Dư Tư Nhạc ngồi chung một chiếc xe đi đến tòa án.
Cảnh vật ngoài cửa sổ không ngừng lùi về sau, cảnh vật muôn hình muôn vẻ trong mắt Dư Tư Nhạc, tất cả đều là cảnh sương mù.
"Anh hai." Dư Tư Nhạc nhỏ giọng nói.
Du Lăng Thần quay đầu nhìn cô, im lặng hỏi có chuyện gì.
Môi của Dư Tư Nhạc hơi đóng rồi lại mở, dường như có lời muốn nói, lại không biết mở miệng như thế nào.
"Anh hai, trường học của em có làm một cuộc giao lưu dành cho du học sinh, em báo danh rồi." Hai bàn tay gắt gao nắm chặt lại, Dư Tư Nhạc khẩn trương đến mức trên trán chảy mồ hôi.
Không khí trầm mặc quái dị.
Du Lăng Thần lẳng lặng nhìn cô, suy nghĩ thật lâu mới nói: "Em muốn đi?"
Ba chữ này làm cho trái tim Dư Tư Nhạc run lên, suýt chút nữ nghĩ rằng anh hai đoán được cô đang nói dối.
"Anh hai, anh có đồng ý hay không?" Dư Tư Nhạc cũng không muốn nói đến nguyên nhân, lặp lại câu hỏi này.
Du Lăng Thần nhẹ nhàng nắm bả vai cô, một tay vuốt vài sọi tóc bên tai cô.
Trong khoảng thời gian này anh thật không có thời gian rảnh chăm sóc cho Dư Tư Nhạc, ra nước ngoài du học, cũng là một lựa chọn không tồi. Dù sao chuyện của công ty, cũng không cần đến sự giúp đỡ của Dư Tư Nhạc.
"Em đã suy nghĩ rất lâu rồi?" Du Lăng Thần ra vẻ chấp nhận.
Dư Tư Nhạc cảm thấy nói chuyện rất khó khăn, may nhờ kỹ thuật diễn xuất tốt, mới không bị anh hai phát hiện khác thường.
"Sau khi vụ án này kết thúc."
"Anh đồng ý." Cuối cùng Du Lăng Thần cũng nói.
Xe chạy đến bên ngoài tòa án, rất nhiều nhân viên có liên quan đã đến đông đủ.
Dung Húc và Vinh Diệu Huy cũng đến đây, nghe tòa án giải quyết vụ án nay thế nào.
Tòa án lớn như thế đã ngồi kín người, luật sư hai bên đã ngồi vào vị trí của mình. Trên đầu thẩm phán mang theo mái tóc giả màu trắng, ngồi ở phía trước bàn. Ngồi bên cạnh chính là bồi thẩm đoàn, lại nhìn sáng, chính là những người khác đến nghe xử án.
"Có thể mở miên tòa." Thẩm phán nói.
Tất cả nhân viên đều có vị trí và cương vị riêng của mỗi người, trước hết nói chuyện là nhóm người Dư Tư Nhạc. Họ thuê luật sư, đều là cao cấp nhấn thành phố C, mỗi câu nói lộ ra hàm răng trắng tinh đều đâm vào trọng điểm.
"Theo như lời đương sự của tôi, Triệu Tần Lâm mượn danh nghĩa công ty ngôi sao, ép buộc nữ nghệ sĩ hút thuốc phiện, đưa ra những yêu cầu khác không hợp lý. Ở đây có một đoạn ghi âm, tin rằng sau khi mọi người nghe xong, đều sẽ hiểu rõ đêm đó trong khách sạn từng tiến hành cuộc giao dịch gì. Xin chú ý lắng nghe khoảng 10 phút 28 giây, từ đoạn tiếng nước chảy, chúng ta có thể suy đoán được sau khi Triệu Tần Lâm nghe tin có cảnh sát đến kiểm tra phòng, đã vội vã bỏ thuốc phiện vào cống thoát nước, vì vậy có thể thấy được Triệu Tần Lâm đúng là có dùng thuốc phiện."
Luật sư của Triệu Tần Lâm chợt đứng lên, giơ tay nói: "Phản đối việc đưa ra giả thuyết thiếu suy đoán, điểm thứ nhất, hôm đó sau khi cảnh sát điều tra, cũng không có lục soát bất kỳ cái gì về thuốc phiện. Điểm thứ hai, từ đoạn ghi âm cũng không thể nghe ra được người trong cuộc giao dịch cái gì, cho dù là thuốc phiện, những điều này do suy đoán vô lý."
Tình hình đột nhiên nghiêng về phía Triệu Tần Lâm, Triệu Tần Lâm đắc ý nhìn Du Lăng Thần, ánh mắt tràn đầy khiêu khích.
Thẩm phán mím môi, hai phút sau nói: "Phản đối hữu hiệu."
Sau đó, lại là một trận chiến võ mồm.
Luật sư hai bên nói như pháo nổ, tấn công thành trì của đối phương.
Về việc nhân phẩm của Triệu Tần Lâm như thế nào, cùng với trước kia Triệu Tần Lâm phạm phải chuyện hồ đồ gì, đều bị lấy ra nói một lần.
Thông thường luật sư thường dùng hai chiêu, một chiêu tình cảm và một chiêu nhân phẩm, sau đó từ trong luật pháp tìm được lỗ hỏng, tiến hành công kích.
Người không phải cỏ cây ai có thể vô tình, chiêu tình cảm có thể làm cảm động quan tòa, vì mình thể hiện ưu thế. Mà chiêu nhân phẩm, là dùng để chỉ ra những việc sai trái của đối phương, ví dụ như vay tiền không trả, có hành vi xấu xa, nói rõ đối phương là người có chữ tín không cao, một khi những việc này bị đưa ra, như vậy sự uy tín của anh ta sẽ bị nghi ngờ, đến lúc đó quan tòa sẽ nghi ngờ độ chân thận khi người này nói chuyện.
Sau khi Dư Tư Nhạc từ chỗ luật sư nói ra những chuyện này, sắc mặt Triệu Tần Lâm lập tức đen lại.
"Con mẹ nó cô đừng ăn nói lung tung, năm trước ông đây và cô ả kia xảy ra quan hệ, là chuyện cả hài tình nguyện."
Lúc đó truyền thông từng hỏi đến vấn đề này, rất nhiều tạp chí nói Triệu Tần Lâm dùng tiền giải quyết chuyện này, sau khi cô ả kia thu được tiền, thì không truy cứu trách nhiệm nữa, còn làm trở ngại cục cảnh sát làm việc, đã tạm giữ vài ngày để cảnh cáo.
Quan tòa thấy ánh mắt của Triệu Tần Lâm đã thay đổi, hễ là những người thông thường cũng biết, trên tòa án nhất định phải để cho quan tòa có ấn tượng tốt nhất, miệng của Triệu Tần Lâm chợt xuất ra nhiều lời thô tục, ấn tượng của quan tòa đối với anh ta đã giảm bới đi nhiều.
"Phản đối luật sư của bên kia nói ra những chuyện không liên quan đến bản án." Luật sư của Triệu Tần Lâm nhấc tay nói.
"Phản đối hữu hiệu." Thẩm phán nói lần nữa.
Cục diện bị Triệu Tần Lâm chiếm thượng phong, những căn cứ xác thực trong tay nhóm người Dư Tư Nhạc thật không đủ. Mỗi khi có lỗ thủng, đều bị luật sư đối phương nắm rất chặt.
Luật sư bị bức đến mức phải liên tục đổ mồ hôi lạnh trên trán, chợt giơ tay lên, xin thẩm phán: "Tôi muốn cho mời nhân chứng."
Thẩm phán nâng mắt lên: "Thông qua."
Đặng Tạ Liên mang một cặp kính mắt, trên đầu đội mũ lưỡi trai, mái tóc rối cố ý che đi gương mặt của cô ta. Đầu cô ta cúi thật thấp, vì thế không người nào nhìn rõ bộ dạng của cô ta.
"Nhân chứng, cô có thể nói chuyện." Thẩm phán hơi ngẩng đầu, nhìn nhân chứng trên chỗ ngồi Đặng Tạ Liên.
Đặng Tạ Liên rơi vào trong ký ức, bắt đầu kể chi tiết từ lúc bị Triệu Tần Lâm lén lút đổ thuốc phiện đối với cô, cùng chuyện uy hiếp cô tham gia bữa tiệc.
Sau khi cô nói ra những lời này, rất nhiều người nghe đề kinh hãi, mỗi người đều nhìn chằm chằm vào Triệu Tần Lâm, giống như trách cứ Triệu Tần Lâm có hành vi vô sỉ hạ lưu.
Sắc mặt Triệu Tần Lâm rất khó coi.
Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần cũng không cảm thấy vui vẻ, từ trong một loạt tranh cãi, nhìn ra được luật sư đối phương rất có chuẩn bị đối với vụ kiện. Tuy có Đặng Tạ Liên làm chứng, có lẽ cũng không có tác dụng.
Hai tay Dư Tư Nhạc nắm thật chặt, khẩn trương đến mức cả người chảy đầy mồ hôi.
Du Lăng Thần phát hiện trong lòng cô bất an, đưa tay nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng mở các đầu ngón tay của cô ra, mười ngón tay đan vào nhau.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, giống như có thể làm lòng người yên ổn lại, tâm tình đang khẩn trương của Dư Tư Nhạc từ từ tản đi.
"Tôi nói rõ lần nữa......Đương sự của tôi là người bị ép buộc buôn lậu thuốc phiện, người chủ mưu phía sau là Du Lăng Thần. Từ trong lời nói của vị nhân chứng này, nhiều lắm chúng ta có thể chứng minh được đương sự của tôi đã từng mua bán thuốc phiện, nhưng cũng không thể đại biểu cho đương sự của tôi là chủ mưu, bên dưới xe nghe nhân chứng của tôi trình bày." Luật sư của Triệu Tần Lâm hung ác nói.
Lý Hi Vi nhanh chóng bị mời lên, cô ta mở miệng nói, từng nghe Du Lăng Thần và Triệu Tần Lâm nói chuyện thông qua điện thoại, còn nói qua mua bán, bên trong có nhắc đến hai chữ thuốc phiện.
Sau khi nghe cô ta nói những lời kia, hai tay Dư Tư Nhạc gắt gao nắm chặt lại. Triệu Tần Lâm và Lý Hi Vi thật sự mở mắt nói dối, rõ ràng không thể nào có chuyện đó, đều có thể tạo ra một cắn vô căn cứ. Nếu không phải đang ngồi trong tòa án, Dư Tư Nhạc thật muốn mắng chửi bọn họ đảo lộn phải trái.
Ngược lại Du Lăng Thần rất tỉnh táo, từ đầu đến cuối không nói câu nào.
Luật sư hai bên vẫn biện luật anh một câu tôi một câu như cũ, trọn vẹn nửa giờ, vấn đề của bọn họ vẫn quanh quẩn trong đề tài này.
Nhóm người Dư Tư Nhạc rơi vào tình thế bất lợi, lại nói thêm nữa......Có lẽ sẽ bị Triệu Tần Lâm vu khống thành công.
Vinh Diệu Huy đã đổi ánh mắt đắc ý, giống như không tiếng động tuyên bố thắng lợi.
Dư Tư Nhạc nhìn thấy vẻ mặt của ông ta, hung hăng cắn chặt răng.
"Nếu luật sư hai bên không có chứng cứ mới, vậy bồi thẩm đoàn có thể nói ra phán quyết cuối cùng." Thẩm phán ngồi trên ghế, nghe xong tất cả lời biện luận thì nói.
Phía Dư Tư Nhạc không có nhiều chứng cứ, bây giờ đã đến lúc tuyên bố kết quả, khả năng chiếm thất bại 0,8.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Đáy lòng Dư Tư Nhạc càng ngày càng không cam lòng.... .....
Ngay lúc thẩm phán chuẩn bị nói chuyện, Đặng Tạ Liên ngồi trên tòa chợt tháo cặp kính và mũ lưỡi trai xuống, đứng lên nói.
"Không.... ....Tôi còn chứng cứ mới."
Những lời này của cô ta, trong chớp mắt làm cho tòa án yên tĩnh lại lần nữa.
Đôi mắt Đặng Tạ Liên hơi đỏ, cô ta cũng hiểu rõ một khi thân phận được đưa ra ánh sáng, từ này về sau cô ta phải đối mặt với bao nhiêu lời đồn đãi, nhưng cô ta không muốn Triệu Tần Lâm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, càng không muốn anh em Du thị lâm vào cảnh tranh chấp.
Tuy rằng cô ta ích kỷ, nhưng cũng hiểu được có ân tất báo.
Cô ta lấy một USB trong ví da ra: "Thưa thẩm phám, cái này chính là chứng cứ."
"Trình lên." Thẩm phán nói.
Lập tức có người lấy USB điều tra đoạn ghi hình, bên trong dĩ nhiên là cảnh mua bán của Triệu Tần Lâm.
"Triệu Tần Lâm dùng thuốc phiện ép buộc chúng tôi, đêm đó anh ta đến nhà của côi, muốn ép buộc tôi tham gia bữa tiệc, tôi không muốn, anh ta đè tôi lại, cưỡng bức tôi." Giọng nói của Đặng Tạ Liên mang theo tia run rẩy, có thể nghĩ cô ta phải dùng tâm tình thế nào khi nói ra những lời này.
"Đêm đó anh ta nhận một cuộc điện thoại, trong cuộc nói chuyện này, có thể nghe ra được tiếp xúc trực tiếp với những kẻ buôn ma túy, mà không phải bị ép buộc nghe theo lời
Trong thành phố xa hoa trụy lạc, tiếng ồn ào vẫn như trước.
Lúc Dư Tư Nhạc ra ngoài, cũng không muốn gọi Tiểu Vương đưa rước, tùy tùy tiện tiện tìm một chiếc tắc xi.
Mò thẻ nhớ trong túi quần, giống như một củ khoai nóng, nắm trong tay, có nhiệt động nóng rực. Tâm tình Dư Tư Nhạc không yên, rồi lại không thể không đi trên con đường này.
"Đến cục cảnh sát." Vừa bước vào tắc xi, Dư Tư Nhạc nói với lái xe.
Lái xe ngạc nhiên nhìn Dư Tư Nhạc, giờ đã chín giờ tối, có thể có chuyện gì đến cục cảnh sát? Lái xe cố ý nói chuyện phiếm với Dư Tư Nhạc vài câu, đây đều là thói quen đón chờ khách của họ, lúc lái xe, ngẫu nhiên sẽ nói chuyện vài câu với khách, theo thói quen anh ta liền hỏi đã muộn như vậy tiểu thư còn đến cục cảnh sát làm gì?
Nhưng từ đầu đến cuối Dư Tư Nhạc vẫn không nói chuyện, giống như không nghe thấy, vẫn luôn nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Mấy lần không nhận được câu trả lời, lái xe cũng không tiếp tục hỏi.
Xe vượt qua mấy cái ngã tư, cảnh vật trước mặt lại thay đổi một lần.
"Ngừng xe ở phía trước." Dư Tư Nhạc nói.
Lái xe lên tiếng, giẫm chân ga, bánh xe từ từ dừng lại.
Không có để tiền lẻ trong ví tiền, đột nhiên có một lực mạnh bắt lấy tay cô, suýt chút nữa làm cô không đứng vững mà ngã xuống.
Lái xe nghĩ rằng cô gặp phải phiền toái gì, giả vờ xuống xe hỗ trợ, nhìn về phía người con trai rồi quát: "Phía trước là cục cảnh sát! Cậu muốn làm gì?"
Dư Tư Nhạc nhíu mày, xoay người, tầm mắt chống lại Dung Húc.
Dung Húc giữ chặt cánh tay cô không buông, quát khẽ: "Em đến đây làm gì?"
Dư Tư Nhạc không trả lời, ngược lại nói với lái xe: "Cảm ơn anh, chúng tôi quen nhau."
Lái xe nhìn thái độ của hai người, có chút nghi ngờ hỏi vài câu, có lòng tốt nhắc nhở Dư Tư Nhạc, nếu người kia có gây bất lợi gì cho cô, thì lớn tiếng gọi cứu mạng, dù sao cách cục cảnh sát không xa, những phần tử bên ngoài vòng pháp luật cũng không dám thể hiện trong này.
Lái xe khởi động xe, khói xe tạo thành làn sương mù, chiếc xe dần dần đi xa.
Tầm mắt của Dư Tư Nhạc dừng trên người Dung Húc, ánh mắt từ từ chuyển sang cánh tay cậu ta nắm chặt tay cô: "Buông ra."
"Anh hỏi em đến đây làm gì?" Dung Húc thở hổn hển rống to.
Khóe môi Dư Tư Nhạc hơi nhếch lên: "Cậu nghĩ rằng tôi và cậu đến đây làm gì? Dung Húc, cho dù kế hoạch của cậu có hoàn hảo thế nào, trong đó cũng có kẻ hỏng, cậu nghĩ rằng nhà họ Du chúng tôi dễ dàng bị cậu đối phó vậy sao? Đừng có nằm mơ."
Dư Tư Nhạc vung cánh tay kia, muốn vượt qua cậu ta chạy đi.
Dung Húc bị chọc giận, hai cánh tay đè lại Dư Tư Nhạc lần nữa, ngăn cản cước bộ của cô. Trong lòng toát ra ý nghĩ khác, cô ấy thật sự biết! Cái gì cô ấy cũng biết! Cậu ta nhất định phải ngăn cản cô.
Dư Tư Nhạc và cậu ta giằng co với nhau, bàn tay trắng mịn đánh về phía Dung Húc, muốn thoát khỏi trói buộc của cậu ta.
Lúc đầu Dung Húc không đánh trả lời, những nắm tay này cậu ta đều chịu được.
Dư Tư Nhạc chỉ là thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé, từ nhỏ thân thể đã yếu ớt, có thể có nhiều sức lực sao?
Nhưng khi một quyền của Dư Tư Nhạc không cẩn thận đánh trúng ngực Dung Húc, Dung Húc cảm thấy đau đớn, theo phản xa đánh trả lại một quyền vào mặt Dư Tư Nhạc.
Một quyền này với sức lực rất lớn làm bước chân Dư Tư Nhạc lảo đảo lui về phía sau vài bước, trong chớp mắt khóe môi chảy ra máu tươi, ngã sấp xuống mặt đấu, cái trán đụng vào mặt đất.
Ầm một tiếng, rất vang dội trong bóng đêm yên tĩnh.
Dư Tư Nhạc choáng váng đầu hoa mắt, thật vất vả mới từ trên mặt đất chống đỡ đứng lên, đầu óc ong ong, cái trán bị đụng chảy máu.
Dư Tư Nhạc muốn đứng lên, nào ngờ chân vừa giơ lên, trọng tâm lại đứng không vững té lăn trên đất.
Trước mắt lập tức đều là màu đen, Dư Tư Nhạc nghĩ rằng trong đêm tối nên không thấy rõ lắm, nặng nề chớp chớp mắt mấy lần, trước mắt đều là màu đen.
Dung Húc vội vàng ngồi xổm xuống, ôm lấy Dư Tư Nhạc "Bị thương nghiêm trọng không? Anh đưa em đi bệnh viện."
Lỗ tai Dư Tư Nhạc run rẩy, phân biệt được hướng Dung Húc nói, đưa tay đẩy cậu ta ra "Đừng đụng vào tôi."
Cảnh vật trước mắt từ từ trở nên rõ ràng, qua hai phút, mới khôi phục lại bình thường.
Trong hai phút này, tim của Dư Tư Nhạc đập rộn lên, có loại cảm giác hoang mang khó hiểu.
Dung Húc nghĩ Dư Tư Nhạc bị mình đánh làm cho sợ hãi, nói xin lỗi.
Dư Tư Nhạc không đếm xỉa đến cậu ta, kiếm chế nội tâm sợ hãi, đứng lên đi về phía cục cảnh sát.
Mấy lần Dung Húc muốn ngăn cản cô, đều bị cô đẩy ra.
"Cậu ngăn cản tôi nữa, tôi sẽ la lớn lên." Dư Tư Nhạc mặt đối mặt nói.
Dung Húc từ bỏ ý định ngăn cản cô.
Đúng lúc có hai người cảnh sát từ trong cục cảnh sát đi ra, sau khi Dư Tư Nhạc nhìn thấy, không chút do dự gọi hai người này đến.
Thật ra hai cảnh sát cũng chú ý đến động tĩnh bên này, đặc biệt trông thấy cái trán và khóe miệng Dư Tư Nhạc đều mang theo vết thương, , đều lo lắng Dung Húc có ý đồ bất chính thương tổn cô.
"Hai người làm gì trong này?" Cảnh sát bước nhanh đến hỏi.
Dư Tư Nhạc nổi tiếng ở thành phố C, bởi vì chuyện họp báo, đã truyền đi khắp nơi.
Hai cảnh sát đều nhận ra cô, hơi giật mình. Sau đó ánh mắt nhìn về phía Dung Húc, cũng không thể chứ, đây không phải là thái tử gia của tập đoàn Dung thị sao? Buổi tối hai người ở ngoài đường cãi nhau ầm ĩ cái gì?
"Là anh ta đánh cô sao?" Một người cảnh sát hỏi: "Đừng lo, phía trước là cục cảnh sát, nếu thật sự là cậu ta động tay, chúng tôi có thể truy cứu trách nhiệm giúp cô."
Ánh mắt Dư Tư Nhạc khó dò nhìn lướt qua Dung Húc, nghĩ một lát, lắc đầu.
"Không phải cậu ta." Một lúc sau Dư Tư Nhạc từ từ nói "Tôi tứ báo án.......Tôi muốn lấy lời khai."
"Cô muốn báo án gì?" Hai cảnh sát không phải không buồn bực, trời đã tối còn muốn náo loạn gì?
"Buôn lậu thuốc phiện, ép người hút thuốc phiện." Dư Tư Nhạc chậm rãi nói.
Dung Húc đứng bên cạnh bỗng thay đổi sắc mặt, nếu không phải có hai cảnh sát ở đây, có lẽ cậu ta nhịn không được che miệng Dư Tư Nhạc lại, không muốn cô nói tiếp.
Cậu theo bản năng nói: "Cô ấy.......Cô ấy nói giỡn, chúng ta cũng nên đi thôi."
Cậu ta hoang mang muốn kéo tay Dư Tư Nhạc rời đi.
Dư Tư Nhạc hất tay cậu ta ra: "Tôi không phải nói giỡn, tôi muốn tố cáo Triệu Tần Lâm quản lý công ty ngôi sao Tiền Nhâm, trong tay tôi có chứng cứ."
Hai cảnh sát đều nghiêm mặc, nhìn sắc mặt Dư Tư Nhạc vô cùng nghiêm túc, không giống như cố ý giữ chân đùa giỡn bọn họ.
"Cô cần phải suy nghĩ kỹ, Nếu như cố ý ảnh hưởng tư pháp, bản thân cô cũng sẽ bị tạm giữ cảnh cáo."
"Tôi rất rõ mình đang làm cái gì." Dư Tư Nhạc gật đầu nói.
Chuyện hút thuốc phiện này, có liên quan đến công ty ngôi sao. Nếu chuyện này bị đưa ra ngoài, thanh danh của công ty ngôi sao bị giảm xuống không thể nghi ngờ gì. Hơn nữa Dư Tư Nhạc biết mà không biết, phần trách nhiệm này cũng không nhỏ.
Dung Húc ngạc nhiên nhìn cô, lớn tiếng quát: "Dư Tư Nhạc, con mẹ nó em điên rồi sao? Em có biết mình đang làm cái gì hay không?"
Dư Tư Nhạc chậm rãi xoay người lại, ánh mắt nhìn cậu ta không chớp mắt: "Tôi đương nhiên biết rõ."
Món quà thứ ba mà ngày mai các người tặng, không phải là đưa ra ngoài ánh sáng chuyện công ty ngôi sao hút thuốc phiện sao? Và chuyện Triệu Tần Lâm, Lý Hi Vi cấu kết âm mưu, không phải vì chuyện này sao?"
Dư Tư Nhạc chỉ đánh đòn phủ đầu mà thôi!
Cùng với bị động, không bằng chủ động đưa ra. Nếu không đợi ngày mai sau khi báo chí đưa tin, người đến cục cảnh sát không phải là cô, mà là Du Lăng Thần!
Lúc này, làm sao tập đoàn Du thị không thể không có Du Lăng Thần được?
Dư Tư Nhạc lạnh lùng nhìn Dung Húc, cất bước đi vào cục cảnh sát.
Hai cảnh sát từ trong rung động hoàn hồn lại, vội vàng đuổi theo Dư Tư Nhạc.
Gió lạnh thổi qua, Dung Húc đứng tại chỗ thật lâu, cả người chưa từng động đậy.
Tại sao? Tại sao cô ấy vì Du Lăng Thần, thậm chí làm ra hành động như vậy!
... ...... ...... ...... ...... .....
Sau khi Dư Tư Nhạc đi vào cục cảnh sát, bị chuyển đến phòng thẩm vấn.
Đổi lại hai cảnh sát khác lấy lời khai của cô.
Một khi chuyện này bị lộ ra, có ảnh hưởng lớn đến danh tiếng của tập đoàn Du thị. Nhưng quyền lực nắm trong tay anh nặng, hay quyền lực nắm trong tay anh nhẹ. Bị nhà họ Dung bôi đen, còn mình chủ động thừa nhận, cho dù là ai cũng sẽ chọn loại thứ hai.
Dư Tư Nhạc lấy đoạn ghi âm trong thẻ nhớ, giao cho cục cảnh sát.
Cảnh sát đều nghiêm túc nghe đoạn ghi âm, lật lại bản án ghi chép lần trước, ngày đó đúng là có đồng nghiệp vào khách sạn kiểm tra phòng, chỉ tiếc không có bất kỳ thu hoạch gì.
Từ đoạn ghi âm này có thể nghe ra được, có lẽ Triệu Tần Lâm đã bỏ thuốc phiện vào cống thoát nước rồi.
"Thật xin lỗi, cô Du." Cảnh sát phân tích tình huống vụ án này, hơi có lỗi nói: "Thời gian của vụ án này đã trôi qua quá lâu, hơn nữa đoạn ghi âm chỉ đúng theo phía phiếm diện, bởi vì điểm đáng nghi ngờ thuộc về bị cáo, đoạn ghi âm này không có tác dụng quá lớn."
Dư Tư Nhạc chậm rãi ngẩng đầu, dường như đã đoán được trước kết quả sẽ là như thế. Trên mặt cô không có một chút thất vọng, hết sức lạnh nhạt.
"Tôi còn có nhân chứng."
Người của cục cảnh sát lập tức nghiêm mặt: "Xin hỏi nhân chứng kia bây giờ đang ở đâu? Chỉ có chứng cứ như vậy là đủ, chúng tôi mới có quyền đi tìm Triệu Tần Lâm."
"Lúc ra tòa, thân phận nhân chứng có thể giữ bí mật không? Cô ấy là người bị hại trong vụ án này, đã chịu quá nhiều đau khổ, tôi nghĩ sau khi cô ấy đứng ra làm chứng, ngược lại bị truyền thông đào gốc đào rễ." Dư Tư Nhạc dừng một chút rồi nói tiếp "Nếu các người có thể đảm bảo thân phận của cô ấy không tiết lộ ra ngoài, tôi có thể cho cô ấy ra tòa làm chứng."
Có tình huống bảo vệ người làm chứng, cảnh sát cũng sẽ làm ra hành động như thế, vì vậy Dư Tư Nhạc đưa ra lời yêu cầu này, đều hợp tình hợp lý.
"Không có vấn đề." Sau khi cảnh sát cân nhắc vài phút, đáp ứng lời yêu cầu của cô.
"Cô ấy tên Đặng Tạ Liên, là nữ minh tinh thuộc công ty ngôi sao, đã từng bị Triệu Tần Lâm dùng thuốc phiện gây hại. Mấy tháng trước được đưa đi cai nghiện ở nước ngoài, tôi đã gọi điện cho cô ấy trở về, sáu giờ sáng mai sẽ về nước." Dư Tư Nhạc nói ra tất cả những tình hình thực tế.
Cảnh sát viên vừa nghe Dư Tư Nhạc trình bày, vừa cẩn thận ghi chép lại.
... ...... ...... ...
Mười hai giờ đêm, Du Lăng Thần thả lỏng thân thể mệt mỏi trở về nhà.
Sau khi mang vài phần văn kiện vào thư phòng, chuẩn bị trở về phòng ngủ.
Cả ngôi biệt thự yên tĩnh, cửa phòng ngủ khép kín, tối đen như mực không có ánh đèn sáng.
Du Lăng Thần nghĩ rằng Dư Tư Nhạc đã ngủ, cố ý giảm bớt lực bước chân.
Bật đèn cũng là đèn mờ treo tường, để tránh đánh thức Dư Tư Nhạc.
Sau khi ánh sáng chiếu lên, Du Lăng Thần quét mắt nhìn trong phòng, lại không phát hiện bóng dáng Dư Tư Nhạc đâu.
Không có trong biệt thự? Tiểu Nhạc đã đi đâu?
Mấy ngày nay công việc quấy rầy Du Lăng Thần không thể bớt chút thời gian. Đêm nay sau khi trở về, không nhìn thấy bóng dáng người mình yêu, đôi mày kiếm hơi nhíu lại.
Lần trước nghe Dư Tư Nhạc nói trong điện thoại, thu xếp qua theo dõi vị trí định vị, không phải dùng để gạt người, mà thật sự tồn tại. Có điều Du Lăng Thần ít khi dùng đến đồ này, bởi vì hành tung của Dư Tư Nhạc, anh gần như nắm trong lòng bàn tay.
Tay anh lướt trên màn hình di động, điều tra trên bức ảnh vẻ. Bản đồ thành phố C, có một chấm đỏ nhỏ đang phát sáng, giống như tín hiệu. Du lăng Thần coi vị trí sơ lượt trên bản đồ, chắc là phía cục cảnh sát thành phố C.
... ...... .....
Khoảng ba giờ sáng, Dư Tư Nhạc mới xong việc ở cục cảnh sát. Sau khi vào cục cảnh sát, điện thoại di động của cô đã bị tắt máy, cũng không biết Du Lăng Thần đã gọi điện cho cô.
"Chi tiết cụ thể chính là như thế, có lẽ các người nên đến chỗ Triệu Tần Lâm điều tra, không chừng có thể tìm ra hai bao thuốc phiện." Dư Tư Nhạc nói đến miệng đắng lưỡi khô, sau khi có người cảnh sát cẩn thận quan sát, đưa cho cô một chai nước khoáng.
Dư Tư Nhạc cũng không khách khí, uống ừng ực hai hớp.
"Từ lời khai của cô, lúc ấy các người đã biết Triệu Tần Lâm có hành vi phạm tội, lại cố ý biết việc mà không báo. Tuy không tạo thành tội bao che, nhưng hành vi này vẫn không được cảnh sát đồng ý. Nếu lúc ấy các người có thể cung cấp thông tin cho cảnh sát, có lẽ Triệu Tần Lâm đã ở trong nhà tù rồi." Cảnh sát thu dọn bút giấy, nói với Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc không phủ nhận, nhưng tình hình lúc đó, làm sao bọn họ có thể nói cho cảnh sát biết? Vậy không nghi ngờ gì bôi đen thanh danh công ty ngôi sao.
"Ít ra hiện tại tôi đến tố cáo anh ta."
Cảnh sát viên nhìn Dư Tư Nhạc, Dư Tư Nhạc cũng không nói sai, nếu cô không đến báo án, một chút manh mối cảnh sát cũng không có.
"Nhưng chúng tôi vẫn luôn có một nghi ngờ.' Các nhân viên cảnh sát là không dễ dàng để đánh lừa người dân, tiếp tục hỏi: "Đoạn ghi âm này, làm sao cô lấy được? Tuy cô chủ động yêu cầu nói ra, nhưng vụ án này vẫn tồn tại rất nhiều điểm nghi ngờ, chúng tôi cần phải biết rõ ràng."
Dư Tư Nhạc mím môi thật chặt, dường như không muốn nói đến vấn đề này.
Làm sao cảnh sát nguyện ý bỏ qua manh mối quan trọng này chứ?
"Là Đặng Tạ Liên đưa cho tôi, công ty ngôi sao có rất nhiều nữ minh tinh, đều đã bị Triệu Tần Lâm hại. Có lẽ cô ấy không muốn tiếp tục là người bị định đoạt, mới có ý nghĩ lấy đoạn ghi âm này làm chứng cứ." May mắn trước đó Dư Tư Nhạc đã lấy lời khai của Đặng Tạ Liên, nếu không đối với câu hỏi nhân viên cảnh sát, cô không thể trả lời trôi chảy như thế được.
Dư Tư Nhạc gắt gao nắm chặt chai nước khoáng, ánh mắt u ám tĩnh mịch.
Lý do này không làm cho nhân viên cảnh sát bị kích thích, cuối cùng không giải quyết được gì.
"Mấy người đi theo tôi bắt Triệu Tần Lâm về." Một sĩ quan cảnh sát nói với nhân viên cấp dưới, cất bước đi ra ngoài.
Dư Tư Nhạc thả lỏng người, ngã vào ghế.
Giờ phút này đã là năm giờ rưỡi rạng sáng, không bao lâu nữa, sẽ đón ánh bình minh đến.
Du Lăng Thần lái xe đến cục cảnh sát, dựa vào vị trí trên điện thoại, đi dạo vòng quanh.
Sắc trời tối mịt từ từ trở nên sáng, cảnh vật che giấu trong bóng đêm cũng dần dần hiện ra.
Cuối cùng xe của Du Lăng Thần dừng ở phía trước cục cảnh sát, không hề chuyển động, chấm đỏ vẫn lóe sáng, vị trí trùng hợp với cục cảnh sát.
Ngón tay gõ nhẹ trên tay lái, Du Lăng Thần nhìn qua tòa nhà này, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sao Tiểu Nhạc có thể vào cục cảnh sát? Chẳng lẽ điện thoại bi mất, sau khi bị người ta nhặt được, đến đây lấy?
Trong đầu Du Lăng Thần hiện lên nhiều khả năng, mở cửa đang chuẩn bị đi vào xem.
Chợt có hai cảnh sát trực đêm đi tới: "Cậu nói một chút xem.....Cô bé này có kỳ quái không? Vụ án qua lâu như vậy mới đến báo án, không phải làm cho chúng ta từ trên xuống dưới bận rộn sao."
"Ít nói vài lời đi, điều tra vụ án chính là chuyện chúng ta nên làm. Nếu cô Du không đến báo án, nhìn không ra đường đường là một quản lý cũng làm ra loại chuyện đó." Một cảnh sát khác nói.
Lúc này xe cảnh sát từ xa chạy đến, vài người cảnh sát áp giải một người đàn ông xuống xe.
Du Lăng Thần nhận ra người đàn ông mà bọn họ áp giải là Triệu Tần Lâm, tất cả chân tướng sự việc từ từ trồi lên mặt nước. Đúng lúc Triệu Tần Lâm nhìn thấy Du Lăng Thần, ánh mắt hung ác nhìn về phía bên này.
"Con mẹ nó Du Lăng Thần, mày đừng đắc ý!" Anh ta tưởng rằng Du Lăng Thần đưa sự việc ra ngoài, tức giận giãy dụa quát.
Một đám cảnh sát ngăn chặn anh ta lại, không cho anh ta cơ hội thoát ra ngoài, đưa anh ta vào cục cảnh sát.
"Du Lăng Thần, con mẹ nó mày đừng vui mừng quá sớm, lát nữa luật sư của tao sẽ đến! Đừng tưởng rằng mày có nhân chứng, tao sẽ không có! Ai thắng ai thua, cho chưa xác định được đâu." Giọng nói Triệu Tần Lâm quanh quẩn trong hành lang.
Có người cảnh sát thấy anh ta mắng chửi khó nghe, đưa tay che miệng anh ta lại, áp giải anh ta vào phòng thẩm vấn.
Du Lăng Thần gọi một viên cảnh sát lại, hỏi thăm: "Có thấy một cô gái tên là Du Tư Nhạc không?"
Vụ án này đã được cục cảnh sát coi trọng, huống chi người báo án là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Du thị. Cảnh sát nhận ra người trước mắt là ai, gật đầu nói: "Đang ở trong phòng kia, tôi dẫn anh đi gặp cô ấy."
... ...... .........
Dư Tư Nhạc đưa tay dụi dụi mắt.
Tầm mắt khi thì mơ hồ, khi thì rõ ràng. Vừa rồi lúc ghi lời khai, Dư Tư Nhạc đã phát hiện thị lực xảy ra vấn đề, nhưng vẫn kiềm chế cũng không nói gì, chỉ có lúc rảnh rỗi, hay tâm tình sợ hãi, từ từ lộ ra, mang theo tất cả thế giới nội tâm của Dư Tư Nhạc.
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa phòng bị mở ra.
Dư Tư Nhạc vừa nhanh chóng ngồi lại, biểu hiện một bộ dáng tự nhiên.
Theo tiếng động nhìn lên, lại mơ mơ hồ hồ, không thấy rõ người trước mắt là ai.
"Tiểu Nhạc, em chạy đến cục cảnh sát sao không báo cho anh một tiếng?"
Giọng nói quen thuộc truyền vào tai cô.
Trong lòng Dư Tư Nhạc xiết chặt, nói: "Anh hai.... ...."
Bóng đen ngồi vào vị trí phía trước.
Giờ phút này Dư Tư Nhạc như bị cận đến 500 độ, nhìn bất kỳ cái gì cũng đều mơ hồ không rõ. Cô khi ngờ sau khi bi đụng đầu, đã ảnh hưởng đến thị lực, hay là bởi vì nguyên nhân khác.... ....
Vẻ mặt của Dư Tư Nhạc không có một chút nhầm lẫn: "Em nghĩ đến lời nhà họ Dung nói món quà thứ ba."
Giọng nói Du Lăng Thần hơi dừng lại một chút, dường như từ trong hành động của Dư Tư Nhạc, đã đoán ra được những thứ gì.
"Anh đã gọi điện cho đoàn luật sư, chút nữa bọn họ sẽ đến đây."
Dư Tư Nhạc ừ một tiếng, trong lòng lại lo lắng. Thị lực hai mắt đột nhiên giảm xuống, làm Dư Tư Nhạc cảm thấy khó hiểu, rất sợ hãi. Nhưng cô không muốn nói ra chuyện này. Cô cũng không biết vì sao, có lẽ chỉ là không muốn làm cho anh hai lo lắng.
Trong lúc mấu chốt này, chuyện của tập đoàn Du thị đã làm cho anh hai đủ phiền rồi, cô không muốn lấy việc tư quấy rầy anh.
"Anh hai, tập đoàn thế nào?" Dư Tư Nhạc hỏi.
Du Lăng Thần sờ đầu cô "Đừng lo lắng, tập đoàn đã có anh, sẽ không xảy ra chuyện gì. Tuy có vài cổ đông cao cấp rời đi, nhưng lần này sự phân tách sẽ không tạo ảnh hưởng nhiều đối với tập đoàn." Bởi vì trong tay đám người kia, vốn không có nhiều quyền hạn. Nếu không làm sao có thể dễ dàng bị người nhà họ Dung xúi giục, nói rời đi liền rời đi.
Dư Tư Nhạc tin năng lực của anh hai, vì vậy cũng không tiếp tục hỏi nhiều.
Hôm nay cấp bách nhất là vụ án này giải quyết như thế nào.
Đoàn luật sư nhanh chóng đi đến, bọn họ có kiến thức chuyên ngành ra sức giúp cho Dư Tư Nhạc, sự việc dần dần kỳ vọng vào Du Lăng Thần.
Trong chớp mắt cánh cánh cửa mở ra, Du Lăng Thần và Dư Tư Nhạc đều nghe cảnh sát bên ngoài đang bàn tán vụ án này.
Nghe bọn họ nói, Triệu Tần Lâm cũng tìm luật sư, nói mình có chứng cứ, trái lại muốn tố cáo Dư Tư Nhạc hãm hại anh ta, miệng nói Du Lăng Thần buôn lậu thuốc phiện, là chủ mưu đằng sau vụ bức người khác hút thuốc phiện, chẳng qua anh ata chỉ bán mạng cống hiến sức lực làm cho người ta.
"Các người hãy nghe tôi nói, nhà họ Du không phải thứ tốt gì! Du Lăng Thần con mẹ nó nổi điên chuyện gì cũng làm, chủ và thợ của anh ta đều bán mạng lâu như vậy, anh ta kiếm được nhiều thuận lợi, đảo mắt đá tôi ra, còn có chủ ý đổ những oan ức này lên đầu tôi, không có chuyện dễ dàng như thế!" Sau khi Triệu Tần Lân ra khỏi phòng thẩm vấn, còn đang lải nhải mắng nghười.
Cảnh sát xung quanh đều chán ghét những lơi thô tục của anh ta, nhiều cảnh sát trừng mắt nhìn.
"Đây chính là món quà thứ ba trong kế hoạch của họ." Tiếng nói của Dư Tư Nhạc rất hờ hững.
May mắn là cô đoán trước một bước, chiếm được cơ hội, nếu không bây giờ bọn họ là bị cáo, mà không phải là phía chủ động.
Việc này đừng xem như nhỏ, nhưng khi khởi tố ra tòa, lại có vai trò quan trọng. Hơn nữa nhiều ngươi thích giữ vai trò chủ đạo, vì vậy phải nắm chắc thời cơ này.
Nói một cách thô tục, do Dư Tư Nhạc chủ động nói ra, vậy người cảnh sát tìm chắc chắn là cô. Nếu chờ Triệu Tần Lâm nói ra, vậy Du Lăng Thần sẽ trở thành bị cáo, người tình nghi, mà đã bị hạn chế, nếu nghiêm trọng sẽ ngăn chặn anh liên lạc với bên ngoài, có trường hợp mở phiên tòa trong lúc tạm giam anh.
Ngăn cản Du Lăng Thần quản lý chuyện của Du thi, chính là mục đích cuối cùng của nhà họ Dung! Cho dù thế nào, Dư Tư Nhạc cũng không thể để cho họ thực hiện được kế hoạch.
Hai bên đều giữ bằng chứng.
Lúc này Dư Tư Nhạc nói cho cảnh sát biết việc buôn lậu thuốc phiện, bứt người hút thuốc phiện và hãm hại nữ minh tinh tham gia bữa tiệc, tất cả đều do Triệu Tần Lâm làm. Mà Triệu Tần Lâm vẫn khiên trì nói, anh ta nghe theo Du Lăng Thần phân phó làm việc, nhiều lắm chính là tòng phạm, chủ mưu là người nhà họ Du.
Luật sư hai bên tranh chấp một lúc lâu, đều không đưa ra kết luận cuối cùng.
Kết quả này, làm náo loạn cả pháp đình.
Trong thời gian này, Dư Tư Nhạc nhìn thấy Lý Hi Vi đi vào cục cảnh sát mấy lần, sau này Dư Tư Nhạc mới biết được....Đó gọi là nhân chứng, nhưng Lý Hi Vi, và Đặng Tạ Liên cũng đều là người dùng thân phận người bị hại để ra tòa.
Kết hợp với việc đêm đó Dung Húc ngăn cản, có thể đoán được bọn họ muốn tác hợp hai người kia, để đối phó tập đoàn Du thị.
Ba ngày ngắn ngủi, vụ án này huyên náo tất cả mọi người ở thành phố C đều biết. Tin tức trên báo chí, trên mạng đều đưa tin. Không ít phóng viên đào được nhiều tư liệu, tụ họp lại ngồi xổm bên ngài cục cảnh sát, trông thấy ai đi ra liền chặn lại để hỏi thăm.
Thị lực của Dư Tư Nhạc ngày càng giảm, lúc đi đường cần chú ý gấp đôi. Có mấy lần suýt chút ngã xuống, đều vịn vào Du Lăng Thần.
Anh còn luôn nhắc nhở cô, đi đường phải nhìn mặt đất.
Một ngày này, chính thức mở phiên tòa.
Du Lăng Thần và Dư Tư Nhạc ngồi chung một chiếc xe đi đến tòa án.
Cảnh vật ngoài cửa sổ không ngừng lùi về sau, cảnh vật muôn hình muôn vẻ trong mắt Dư Tư Nhạc, tất cả đều là cảnh sương mù.
"Anh hai." Dư Tư Nhạc nhỏ giọng nói.
Du Lăng Thần quay đầu nhìn cô, im lặng hỏi có chuyện gì.
Môi của Dư Tư Nhạc hơi đóng rồi lại mở, dường như có lời muốn nói, lại không biết mở miệng như thế nào.
"Anh hai, trường học của em có làm một cuộc giao lưu dành cho du học sinh, em báo danh rồi." Hai bàn tay gắt gao nắm chặt lại, Dư Tư Nhạc khẩn trương đến mức trên trán chảy mồ hôi.
Không khí trầm mặc quái dị.
Du Lăng Thần lẳng lặng nhìn cô, suy nghĩ thật lâu mới nói: "Em muốn đi?"
Ba chữ này làm cho trái tim Dư Tư Nhạc run lên, suýt chút nữ nghĩ rằng anh hai đoán được cô đang nói dối.
"Anh hai, anh có đồng ý hay không?" Dư Tư Nhạc cũng không muốn nói đến nguyên nhân, lặp lại câu hỏi này.
Du Lăng Thần nhẹ nhàng nắm bả vai cô, một tay vuốt vài sọi tóc bên tai cô.
Trong khoảng thời gian này anh thật không có thời gian rảnh chăm sóc cho Dư Tư Nhạc, ra nước ngoài du học, cũng là một lựa chọn không tồi. Dù sao chuyện của công ty, cũng không cần đến sự giúp đỡ của Dư Tư Nhạc.
"Em đã suy nghĩ rất lâu rồi?" Du Lăng Thần ra vẻ chấp nhận.
Dư Tư Nhạc cảm thấy nói chuyện rất khó khăn, may nhờ kỹ thuật diễn xuất tốt, mới không bị anh hai phát hiện khác thường.
"Sau khi vụ án này kết thúc."
"Anh đồng ý." Cuối cùng Du Lăng Thần cũng nói.
Xe chạy đến bên ngoài tòa án, rất nhiều nhân viên có liên quan đã đến đông đủ.
Dung Húc và Vinh Diệu Huy cũng đến đây, nghe tòa án giải quyết vụ án nay thế nào.
Tòa án lớn như thế đã ngồi kín người, luật sư hai bên đã ngồi vào vị trí của mình. Trên đầu thẩm phán mang theo mái tóc giả màu trắng, ngồi ở phía trước bàn. Ngồi bên cạnh chính là bồi thẩm đoàn, lại nhìn sáng, chính là những người khác đến nghe xử án.
"Có thể mở miên tòa." Thẩm phán nói.
Tất cả nhân viên đều có vị trí và cương vị riêng của mỗi người, trước hết nói chuyện là nhóm người Dư Tư Nhạc. Họ thuê luật sư, đều là cao cấp nhấn thành phố C, mỗi câu nói lộ ra hàm răng trắng tinh đều đâm vào trọng điểm.
"Theo như lời đương sự của tôi, Triệu Tần Lâm mượn danh nghĩa công ty ngôi sao, ép buộc nữ nghệ sĩ hút thuốc phiện, đưa ra những yêu cầu khác không hợp lý. Ở đây có một đoạn ghi âm, tin rằng sau khi mọi người nghe xong, đều sẽ hiểu rõ đêm đó trong khách sạn từng tiến hành cuộc giao dịch gì. Xin chú ý lắng nghe khoảng 10 phút 28 giây, từ đoạn tiếng nước chảy, chúng ta có thể suy đoán được sau khi Triệu Tần Lâm nghe tin có cảnh sát đến kiểm tra phòng, đã vội vã bỏ thuốc phiện vào cống thoát nước, vì vậy có thể thấy được Triệu Tần Lâm đúng là có dùng thuốc phiện."
Luật sư của Triệu Tần Lâm chợt đứng lên, giơ tay nói: "Phản đối việc đưa ra giả thuyết thiếu suy đoán, điểm thứ nhất, hôm đó sau khi cảnh sát điều tra, cũng không có lục soát bất kỳ cái gì về thuốc phiện. Điểm thứ hai, từ đoạn ghi âm cũng không thể nghe ra được người trong cuộc giao dịch cái gì, cho dù là thuốc phiện, những điều này do suy đoán vô lý."
Tình hình đột nhiên nghiêng về phía Triệu Tần Lâm, Triệu Tần Lâm đắc ý nhìn Du Lăng Thần, ánh mắt tràn đầy khiêu khích.
Thẩm phán mím môi, hai phút sau nói: "Phản đối hữu hiệu."
Sau đó, lại là một trận chiến võ mồm.
Luật sư hai bên nói như pháo nổ, tấn công thành trì của đối phương.
Về việc nhân phẩm của Triệu Tần Lâm như thế nào, cùng với trước kia Triệu Tần Lâm phạm phải chuyện hồ đồ gì, đều bị lấy ra nói một lần.
Thông thường luật sư thường dùng hai chiêu, một chiêu tình cảm và một chiêu nhân phẩm, sau đó từ trong luật pháp tìm được lỗ hỏng, tiến hành công kích.
Người không phải cỏ cây ai có thể vô tình, chiêu tình cảm có thể làm cảm động quan tòa, vì mình thể hiện ưu thế. Mà chiêu nhân phẩm, là dùng để chỉ ra những việc sai trái của đối phương, ví dụ như vay tiền không trả, có hành vi xấu xa, nói rõ đối phương là người có chữ tín không cao, một khi những việc này bị đưa ra, như vậy sự uy tín của anh ta sẽ bị nghi ngờ, đến lúc đó quan tòa sẽ nghi ngờ độ chân thận khi người này nói chuyện.
Sau khi Dư Tư Nhạc từ chỗ luật sư nói ra những chuyện này, sắc mặt Triệu Tần Lâm lập tức đen lại.
"Con mẹ nó cô đừng ăn nói lung tung, năm trước ông đây và cô ả kia xảy ra quan hệ, là chuyện cả hài tình nguyện."
Lúc đó truyền thông từng hỏi đến vấn đề này, rất nhiều tạp chí nói Triệu Tần Lâm dùng tiền giải quyết chuyện này, sau khi cô ả kia thu được tiền, thì không truy cứu trách nhiệm nữa, còn làm trở ngại cục cảnh sát làm việc, đã tạm giữ vài ngày để cảnh cáo.
Quan tòa thấy ánh mắt của Triệu Tần Lâm đã thay đổi, hễ là những người thông thường cũng biết, trên tòa án nhất định phải để cho quan tòa có ấn tượng tốt nhất, miệng của Triệu Tần Lâm chợt xuất ra nhiều lời thô tục, ấn tượng của quan tòa đối với anh ta đã giảm bới đi nhiều.
"Phản đối luật sư của bên kia nói ra những chuyện không liên quan đến bản án." Luật sư của Triệu Tần Lâm nhấc tay nói.
"Phản đối hữu hiệu." Thẩm phán nói lần nữa.
Cục diện bị Triệu Tần Lâm chiếm thượng phong, những căn cứ xác thực trong tay nhóm người Dư Tư Nhạc thật không đủ. Mỗi khi có lỗ thủng, đều bị luật sư đối phương nắm rất chặt.
Luật sư bị bức đến mức phải liên tục đổ mồ hôi lạnh trên trán, chợt giơ tay lên, xin thẩm phán: "Tôi muốn cho mời nhân chứng."
Thẩm phán nâng mắt lên: "Thông qua."
Đặng Tạ Liên mang một cặp kính mắt, trên đầu đội mũ lưỡi trai, mái tóc rối cố ý che đi gương mặt của cô ta. Đầu cô ta cúi thật thấp, vì thế không người nào nhìn rõ bộ dạng của cô ta.
"Nhân chứng, cô có thể nói chuyện." Thẩm phán hơi ngẩng đầu, nhìn nhân chứng trên chỗ ngồi Đặng Tạ Liên.
Đặng Tạ Liên rơi vào trong ký ức, bắt đầu kể chi tiết từ lúc bị Triệu Tần Lâm lén lút đổ thuốc phiện đối với cô, cùng chuyện uy hiếp cô tham gia bữa tiệc.
Sau khi cô nói ra những lời này, rất nhiều người nghe đề kinh hãi, mỗi người đều nhìn chằm chằm vào Triệu Tần Lâm, giống như trách cứ Triệu Tần Lâm có hành vi vô sỉ hạ lưu.
Sắc mặt Triệu Tần Lâm rất khó coi.
Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần cũng không cảm thấy vui vẻ, từ trong một loạt tranh cãi, nhìn ra được luật sư đối phương rất có chuẩn bị đối với vụ kiện. Tuy có Đặng Tạ Liên làm chứng, có lẽ cũng không có tác dụng.
Hai tay Dư Tư Nhạc nắm thật chặt, khẩn trương đến mức cả người chảy đầy mồ hôi.
Du Lăng Thần phát hiện trong lòng cô bất an, đưa tay nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng mở các đầu ngón tay của cô ra, mười ngón tay đan vào nhau.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, giống như có thể làm lòng người yên ổn lại, tâm tình đang khẩn trương của Dư Tư Nhạc từ từ tản đi.
"Tôi nói rõ lần nữa......Đương sự của tôi là người bị ép buộc buôn lậu thuốc phiện, người chủ mưu phía sau là Du Lăng Thần. Từ trong lời nói của vị nhân chứng này, nhiều lắm chúng ta có thể chứng minh được đương sự của tôi đã từng mua bán thuốc phiện, nhưng cũng không thể đại biểu cho đương sự của tôi là chủ mưu, bên dưới xe nghe nhân chứng của tôi trình bày." Luật sư của Triệu Tần Lâm hung ác nói.
Lý Hi Vi nhanh chóng bị mời lên, cô ta mở miệng nói, từng nghe Du Lăng Thần và Triệu Tần Lâm nói chuyện thông qua điện thoại, còn nói qua mua bán, bên trong có nhắc đến hai chữ thuốc phiện.
Sau khi nghe cô ta nói những lời kia, hai tay Dư Tư Nhạc gắt gao nắm chặt lại. Triệu Tần Lâm và Lý Hi Vi thật sự mở mắt nói dối, rõ ràng không thể nào có chuyện đó, đều có thể tạo ra một cắn vô căn cứ. Nếu không phải đang ngồi trong tòa án, Dư Tư Nhạc thật muốn mắng chửi bọn họ đảo lộn phải trái.
Ngược lại Du Lăng Thần rất tỉnh táo, từ đầu đến cuối không nói câu nào.
Luật sư hai bên vẫn biện luật anh một câu tôi một câu như cũ, trọn vẹn nửa giờ, vấn đề của bọn họ vẫn quanh quẩn trong đề tài này.
Nhóm người Dư Tư Nhạc rơi vào tình thế bất lợi, lại nói thêm nữa......Có lẽ sẽ bị Triệu Tần Lâm vu khống thành công.
Vinh Diệu Huy đã đổi ánh mắt đắc ý, giống như không tiếng động tuyên bố thắng lợi.
Dư Tư Nhạc nhìn thấy vẻ mặt của ông ta, hung hăng cắn chặt răng.
"Nếu luật sư hai bên không có chứng cứ mới, vậy bồi thẩm đoàn có thể nói ra phán quyết cuối cùng." Thẩm phán ngồi trên ghế, nghe xong tất cả lời biện luận thì nói.
Phía Dư Tư Nhạc không có nhiều chứng cứ, bây giờ đã đến lúc tuyên bố kết quả, khả năng chiếm thất bại 0,8.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Đáy lòng Dư Tư Nhạc càng ngày càng không cam lòng.... .....
Ngay lúc thẩm phán chuẩn bị nói chuyện, Đặng Tạ Liên ngồi trên tòa chợt tháo cặp kính và mũ lưỡi trai xuống, đứng lên nói.
"Không.... ....Tôi còn chứng cứ mới."
Những lời này của cô ta, trong chớp mắt làm cho tòa án yên tĩnh lại lần nữa.
Đôi mắt Đặng Tạ Liên hơi đỏ, cô ta cũng hiểu rõ một khi thân phận được đưa ra ánh sáng, từ này về sau cô ta phải đối mặt với bao nhiêu lời đồn đãi, nhưng cô ta không muốn Triệu Tần Lâm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, càng không muốn anh em Du thị lâm vào cảnh tranh chấp.
Tuy rằng cô ta ích kỷ, nhưng cũng hiểu được có ân tất báo.
Cô ta lấy một USB trong ví da ra: "Thưa thẩm phám, cái này chính là chứng cứ."
"Trình lên." Thẩm phán nói.
Lập tức có người lấy USB điều tra đoạn ghi hình, bên trong dĩ nhiên là cảnh mua bán của Triệu Tần Lâm.
"Triệu Tần Lâm dùng thuốc phiện ép buộc chúng tôi, đêm đó anh ta đến nhà của côi, muốn ép buộc tôi tham gia bữa tiệc, tôi không muốn, anh ta đè tôi lại, cưỡng bức tôi." Giọng nói của Đặng Tạ Liên mang theo tia run rẩy, có thể nghĩ cô ta phải dùng tâm tình thế nào khi nói ra những lời này.
"Đêm đó anh ta nhận một cuộc điện thoại, trong cuộc nói chuyện này, có thể nghe ra được tiếp xúc trực tiếp với những kẻ buôn ma túy, mà không phải bị ép buộc nghe theo lời
Danh sách chương