Mang chút tâm tình thấp thỏm, Chu Nguyệt Lạc mang theo em gái đi lên tầng hai ở căn nhà đối diện nhà trọ.
Nhìn từ góc này, nhà trọ có hai cái tam giác nhọn như tai mèo, trên nóc nhà cũng có mèo ngồi.

Sương mù xám lười biếng bao phủ không gian, thỉnh thoảng có âm thanh nổi vờn quanh…
“Meo meo ơi!!!”
Là điều tra viên Tiền Đại Phát đã phát điên.
Chu Nguyệt Xuất vô thức đến gần anh trai, cô có hơi sợ hãi, Chu Nguyệt Lạc an ủi nhìn cô một cái.
“Không sao đâu, lúc trước đã hẹn gặp mặt bạn, giờ hủy hẹn không tốt lắm.

Chúng ta gặp xong sẽ lấy cớ rời trấn nhỏ này liền.”
Chu Nguyệt Xuất hồi hộp gật đầu, cô nắm chặt màn thầu con cá mập ú trong tay, nhìn cửa nhà trước mặt, anh trai đang gõ cánh cửa này.

Một lát sau, giữa cửa có một con mắt mèo đồng tử hẹp mở to.
Chu Nguyệt Xuất sợ tới mức cắn một miếng màn thầu, đến khi nuốt chửng miếng màn thầu, mắt mèo biến thành một cửa sổ nhỏ, có người từ lộ một mắt từ bên trong.
“Meo?”
Người bên trong lạnh lùng hỏi.
Chu Nguyệt Lạc lặng lẽ cắn một miếng to màn thầu con cá.

Miếng màn thầu kéo lý trí hắn về trục hoành, có thể nghe được câu chữ bình thường.
“Ai?”

Thì ra người sau cửa hỏi cái này, cảm ơn màn thầu con cá!
“Xin chào, số 09.” Chu Nguyệt Lạc hơi mỉm cười, “Chúng ta trao đổi qua thư đã lâu, vừa lúc tôi có việc đến trấn nhỏ này, bèn nghĩ tới cậu, lúc trước trong thư cậu từng nhắc tới.”
Cửa nhà được mở ra, một thanh niên đeo mắt kính đứng ở cửa, phía sau là xúc tu uốn lượn vờn quanh, y như sinh vật khoa học kỹ thuật nào đó.

Chu Nguyệt Lạc vội cắn một miếng màn thầu, vật thể vặn vẹo biến thành linh kiện máy móc bình thường, rải rác tán loạn trong nhà.
“Thì ra là cậu, Nguyệt Lạc.” Thái độ thanh niên tên số 09 ôn hòa rất nhiều, “Mau vào ngồi đi, đợi tôi chuẩn bị chút trà bánh.

Chúng ta có thể bàn luận một số vấn đề khó trao đổi qua thư từ.”
Quả là một buổi chiều vui vẻ của một tên trạch kỹ thuật.

Chu Nguyệt Lạc và số 09 tận tình thảo luận kỹ thuật tiên tiến, bọn họ đều có kiến thức nhất định về kỹ thuật luyện kim và thần bí linh tinh, hơn nữa đều muốn ứng dụng tri thức lên sản phẩm mới nhất.
Không được hoàn mỹ là, bởi vì không ngừng ăn màn thầu con cá, uống trà vào khiến màn thầu nở đầy bụng, hai anh em Chu Nguyệt Lạc Chu Nguyệt Xuất cảm thấy cực kỳ… căng bụng.
“Đúng rồi, hai người tính ở chỗ này mấy ngày? Là cư dân ở đây, tôi nghĩ tôi cần…” Số 09 cố nhớ một số lời khách khí Tam Tam từng dạy, “Tôi muốn làm trọn lễ nghĩa của chủ nhà, dẫn hai người đi tham quan trấn đầu mèo xinh đẹp của chúng tôi.”
“Ý cậu là, những điểm tham quan đó hả?” Chu Nguyệt Xuất hỏi.
Số 09 lắc lắc đầu, những điểm tham quan đó là bọn họ làm ra để kiếm tiền.

Không sai, chính là các nơi chuyên nhằm vào điều tra viên để kiếm lời.

Chu Nguyệt Lạc là bạn bè qua thư hợp ý hắn, lần này còn mang theo em gái tới, hắn sẽ không dắt họ đến mấy địa phương chán ngắt đó.
“Vừa khéo, đêm nay là thời gian kia.

Tôi muốn đưa hai người đến danh cảnh đáng giá tham quan nhất.”
Số 09 mỉm cười, hắn không thường cười, nụ cười này có hơi cứng đờ, thậm chí có lúc mắt biến thành mắt mèo, rồi nhanh chóng biến trở về.

Chu Nguyệt Lạc lặng lẽ cắn thêm miếng màn thầu.
Giao lưu khiến người ta căng chết.
“Tuy nhiên, nếu hai người muốn đi tham quan, còn cần Tam Tam đồng ý.” 09 suy nghĩ sâu xa, “Chắc là hai người đã gặp Tam Tam? Cậu ấy ở nhà trọ đối diện.

Tí nữa tôi dẫn hai người đi cúi chào bến tàu, Tam Tam sẽ đảm bảo bình an cho hai người.”
Cúi chào tà thần bến tàu, tà thần đảm bảo bình an!
“Đúng rồi, số 09, người đứng ngoài đường kia…” Chu Nguyệt Lạc bỗng thấp giọng nói, Chu Nguyệt Xuất kinh ngạc nhìn anh mình, im miệng không nói gì.
Ối anh ơi… Anh muốn cứu điều tra viên Tiền Đại Phát đã phát điên à…
Nhắc tới người bên ngoài, biểu cảm số 09 rất là cổ quái.
“Hầy, hắn thật sự không phải bởi vì trấn nhỏ chúng tôi mà phát điên… Không, phải nói là, trấn nhỏ chúng tôi không làm người ta phát điên, hắn mới điên.”
Lời này nghe hơi khó hiểu.

Chu Nguyệt Lạc lại hiểu được một chút, thử hỏi.
“Hắn… Tự phát điên?”
“Không sai.” 09 gật đầu, “Trấn nhỏ chúng tôi tốt lắm, còn trông cậy vào điều tra viên kiếm tiền mà, tất nhiên không thể nào…”
09 tự giác biết mình lỡ mồm, dứt khoát kéo sang đề tài khác.
“Do vấn đề cá nhân của hắn.


Chúng tôi nghi là, cứ thấy mèo hắn liền nổi điên.”
Bọn họ không làm cái gì hết á! Là Tiền Đại Phát tự có vấn đề! Mèo trên trấn đều bị hắn hít trọc lông! Nếu Chu Nguyệt Lạc hoặc điều tra viên khác có thể kéo tên điên phát rồ này đi, cả đàn mèo trong trấn lập tức tặng huân chương vinh danh dũng sĩ đầu mèo!
Chu Nguyệt Lạc: “…”
Tiền Đại Phát, thằng đàn ông mày rậm mắt to thế mà là loại người này!
Trước khi chia tay, 09 đứng dậy tiễn anh em Chu Nguyệt Lạc ra cửa.

Hắn thấy Chu Nguyệt Xuất lại gặm một miếng màn thầu con cá, nhịn không được nhắc nhở.
“Đừng ăn nhiều quá, màn thầu nhà trọ cung cấp cho du khách ngoại lai đều chứa thành phần gây ảo giác, ăn quá nhiều đối với thân thể không tốt lắm, ăn nhiều còn bị căng bụng.”
Chu Nguyệt Xuất: “…”
Cô run rẩy mà nhìn màn thầu con cá trong tay.
Thì ra món này không duy trì tinh thần ổn định, mà tăng thêm hiệu quả ảo giác? Trước và sau khi ăn màn thầu họ đã thấy hai thế giới bất đồng…
Rốt cuộc bên nào mới là chân thật?
* * *
“… Cái này có phải là, thành lập quan hệ thân mật?”
Số 03 khiêm tốn hỏi.
Tộc đàn bọn họ đi đến thế giới này đã lâu, cuộn tròn ở trấn nhỏ này.

Tuy nói đã học xong kiến thức từ con người thông minh và kiếm được tiền, nhưng từ khóa “nhân loại” vẫn như cũ chưa rõ lắm.
Hoặc nói là, trước khi gặp nhân loại có giá trị ngồi trước mặt này, không cần phải học.
Bây giờ số 03 cảm thấy, việc học là tất yếu.
Bởi vì nhân loại trước mặt rất hợp ý cậu.
“Đúng, nhưng mà, chưa hết.” Quý Ỷ Nguy cười, hô hấp quấn quanh hai người, anh tán thưởng thần minh dùng khung máy móc bắt chước y hệt nhân loại.

Đôi mắt anh nhìn chằm chằm tai mèo đối xứng hai bên đầu, anh đoán, đó là tai của thần.
“Chúng ta còn có thể thân mật hơn, mà ngài cũng có thể càng mạnh hơn.” Thấy cặp mắt màu lam chợt nâng lên nhìn mình, Quý Ỷ Nguy nghe thấy trái tim “Bang bang” rung động, thần nhìn chăm chú làm đuôi mắt anh ửng đỏ, ngữ khí càng thêm dịu mềm, “Đây là lễ vật tôi muốn dâng cho ngài, cũng là nghi thức cầu hôn long trọng.”
“… Ngài chưa hoàn toàn giáng lâm?”
Lời này khiến đồng tử trong mắt lam co hẹp, cậu không chớp mắt mà nhìn nhân loại trước mặt.
“Anh có thể giúp tôi hoàn toàn giáng lâm?”
Đúng, chính là ánh mắt này…
Chuyên chú… Thần minh nhìn chăm chú…
Tầm mắt thần minh mà mình mơ tưởng, như thể kinh vĩ số mệnh xuyên qua thời gian không gian, một cảm giác khiến cả người Quý Ỷ Nguy run rẩy.

Quý Ỷ Nguy nhớ tới những ngày đêm khổ học thần bí và luyện kim, lá mặt lá trái trong tổ chức Chim Trắng để lấy thêm tình báo về thần bí.
Anh đợi lâu như vậy, chuẩn bị lâu như vậy, chỉ vì một mục đích vĩ đại cao thượng.
… Thần minh giáng trần.
Hiện tại, anh đã lấy được tín nhiệm bước đầu, cũng khiến thần minh hứng thú, sao anh không vui mừng khôn xiết cho được?
“Đương nhiên.”
Ánh mắt anh nhu hòa, lời nói khẩn thiết.
“Tôi sở học sở hành, vì ngài giáng lâm.”
Số 03 hơi do dự, không biết có nên tin tưởng nhân loại cuồng ngôn trước mắt hay không.

Cậu không nhớ mình từng tiếp xúc nhân loại này.


Đối phương thoạt nhìn có chút thất vọng, nhưng vẫn lên tinh thần giữ nụ cười.
“Không sao, tôi đối với ngài mà nói, chẳng qua là con kiến bé nhỏ không đáng kể.

Chỉ cần ngài nhìn đến tôi, tôi đã thấy thỏa mãn.”
Thần đã quên đi giấc mộng, con kiến lại không một khắc quên.

Hiện tại, con kiến đã có thể bày ra đồ án kỳ dị, múa may thu hút thần chú mục.

Nó dùng chi nhỏ gầy yếu, mời thần minh đến quốc gia của mình.
Không có gì không thỏa mãn.
Tuy là nói như vậy, lông mi Quý Ỷ Nguy lại cụp xuống.

Số 03 không giỏi nghiền ngẫm tình cảm thể hiện rất nhỏ này, cơ mà cậu cảm nhận được nhân loại không được vui cho lắm.
Như con chó nhỏ trên trấn cụp tai vì bị cướp mất khúc xương.
Làm sao để nhân loại này vui lên, quả là một bài toán khó khăn.

Số 03 thử nghĩ, cậu đã quan trắc cảm xúc nhân loại, mỗi khi nhìn thấy sự vật kỳ dị không thể lý giải, nhân loại thường sẽ lên tinh thần.

Cậu nghĩ mình nên cổ vũ một chút để giúp nhân loại này lên tinh thần, bớt rầu rĩ.
Những nhân loại khác: “…”
Sợ hãi và cao hứng đều là xúc động khi thấy tà thần.

Đối với nhân loại khác tà thần chính là ác mộng, đối Quý Ỷ Nguy ngược lại là điềm tốt.
“Bởi vì anh cung kính,” Tà thần ban ân huệ cho người theo đuổi, “Trước khi mặt trời tiêu tan và ánh trăng xuất hiện, hãy có mặt tại hòm thư cuối đường.”
Bên ngoài truyền đến tiếng gọi tên cậu, số 03 đi đến cửa, cái bóng dưới chân sôi trào không yên.

Số 09 mang theo anh em Chu Nguyệt Lạc chờ ở cửa nộp tiền bảo kê.

Số 03 sẽ nể mặt mũi bạn bè, hai nhân loại này nếu không vi phạm cấm kỵ, có thể tham gia buổi tụ tập của bọn họ, bình yên cả hành trình.
Còn nhân loại kêu gọi cậu, hứa rằng sẽ giúp cậu giáng lâm…
Quý Ỷ Nguy nhìn cậu trai mang vẻ ngoài giữa thanh niên và thiếu niên ngoái đầu lại, cặp mắt như hai ngôi sao màu xanh biển tỏa sáng trong vũ trụ u tối.
“Tôi sẽ cho anh thấy【 thần bí 】.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện