Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Giang Tỉnh Tỉnh đi casting vài bộ phim khác, nhưng tất cả đều thất bại, lí do từ chối giống hệt lúc trước, không hề thay đổi, đương nhiên Giang Tỉnh Tỉnh đã quen, cho nên không có cảm giác mất mát.
Sáng nào Thương Giới cũng thấy cô tràn đầy năng lượng ra ngoài, tuy không có tin tức tốt, nhưng cũng may là cô luôn vui vẻ, không hề nhụt chí.
Sáng sớm tại văn phòng, trước khi bắt đầu cuộc họp, Thương Giới gọi cho Lâm Xuyên, "Gần đây có bộ phim điện ảnh hoặc truyền hình nào cần tuyển diễn viên không?"
Năm phút sau, Lâm Xuyên gọi lại cho Thương Giới, "Có một bộ web drama được chuyển thể từ tiểu thuyết thanh xuân thần tượng 《Điềm Chanh》, đang tuyển nữ số một."
"Phim thanh xuân thần tượng?"
"Đúng vậy, là câu chuyện tình yêu thời đại học, cho nên nam, nữ diễn viên đều cần nhan sắc và danh tiếng."
"Bảo tổ biên kịch gửi giấy mời cho cô ấy."
"Vâng."
Lâm Xuyên không hỏi nhiều, đương nhiên biết "cô ấy" trong miệng Thương Giới chính là phu nhân của anh.
"Vậy... có cần căn dặn hoặc nói trực tiếp với họ đây là ý của anh không?"
Thương Giới im lặng một lát, nói: "Không cần, chỉ cần cho cô ấy một cơ hội thử vai thôi."
Lâm Xuyên im lặng gật đầu, anh ấy biết, xưa nay đại tổng vốn thẳng thắn, công tư phân minh, dù chỉ là một cái nhấc tay, anh cũng không làm bậy như nhị tổng, tùy tiện cho không vai diễn trong 《Bạch trú chi thành》.
Thật may là Giang Tỉnh Tỉnh diễn rất tốt, khiến đạo diễn vừa lòng, nếu không sẽ có tin đồn nhà đầu tư tự tay hủy đi tác phẩm xuất sắc của mình.
Hai nhân cách đều có chỗ tốt, lúc nhân cách thứ hai xuất hiện, có thể khiến cho mọi người xung quanh thoải mái, sẽ không giống nhân cách thứ nhất, từng giờ từng phút đều trong trạng thái căng thẳng.
Nhưng nói đến việc chấp hành và ra quyết sách, nhân cách thứ nhất lại tốt hơn.
Vì thế Giang Tỉnh Tỉnh ngoài ý muốn nhận được lời mời thử vai của tổ biên kịch bộ phim 《Điềm Chanh》.
《Điềm Chanh》là bộ phim được chuyển thể từ bộ tiểu thuyết vô cùng hot trên internet, lấy bối cảnh là trường đại học, cô sinh viên A Chanh nặng 150 cân (75kg) yêu thầm đàn anh Ôn Dĩ Nhiên. Vì để Ôn Dĩ Nhiên có thể liếc mắt nhìn mình, cô ấy liều mạng giảm cân. Trong quá trình này, người bạn thanh mai trúc mã của A Chanh – Hạ Giới vẫn luôn ở bên cô ấy, giúp cô ấy vạch ra kế hoạch theo đuổi đàn anh Ôn Dĩ Nhiên.
Trải qua biết bao khó khăn gian khổ, A Chanh chiến thắng, thành công giảm béo, cũng dần hiểu được tấm lòng của Hạ Giới, từ chối lời tỏ tình của Ôn Dĩ Nhiên, bằng lòng ở bên Hạ Giới.
Đây là câu chuyện vịt hóa thiên nga vô cùng xưa cũ, đồng thời cũng là câu chuyện thanh mai trúc mã tu thành chín quả, tuy vậy tác giả dùng ngòi bút mới mẻ cùng lối viết tự sự, vẫn khiến cho câu chuyện đạt được sức hút, không chỉ hot trên Internet, mà còn lấy được bản quyền bản điện ảnh và truyền hình.
Giang Tỉnh Tỉnh đọc kịch bản của buổi thử vai nữ số một, lúc này là sau khi A Chanh biết được đàn anh Ôn Dĩ Nhiên thích cô gái khác, trái tim đóng băng, bắt đầu say xỉn uống rượu, khóc lóc thê thảm.
Lúc trợ lý tổ biên kịch xem hồ sơ của Giang Tỉnh Tỉnh, đánh giá cô rất kĩ càng, Giang Tỉnh Tỉnh vén tóc ra đằng sau, lộ ra vết sẹo giữa trán.
Cô không định giấu đi, dù sao thì đằng nào cũng biết.
Người trợ lý cũng chú ý đến vết sẹo trên mặt cô, thấp giọng nói với đồng nghiệp bên cạnh, "Cô gái kia là ai nhét vào thế, mặt có khuyết điểm như vậy, sao có thể đóng vai nữ số một?"
"Không biết, là người của đạo diễn chỉ đạo xuống."
"Khuôn mặt này, thật sự là... Giờ đi tìm quan hệ cũng không biết nhìn vào tình hình thực tế, còn có thể cứng rắn nhét người vào tổ biên kịch."
Người trợ lý cũng không khách khí, trực tiếp nói với Giang Tỉnh Tỉnh, "Cô Giang, thật là ngại quá, chúng tôi tuyển được nữ số một rồi."
Giang Tỉnh Tỉnh ngập ngừng một lát, vẫn không muốn từ bỏ, hỏi: "Có vai diễn phối hợp nào khác không?"
"Tạm thời không có, không biết sau này có thay đổi gì không, tóm lại cô cứ về trước chờ thông báo đi."
Nói thế này, Giang Tỉnh Tỉnh cũng hiểu là không được diễn, lúc rời khỏi phòng phỏng vấn, trong lòng có phần mất mát.
Mà lúc này, căn phòng khép hờ bên cạnh vang lên một giọng nói....
"Không được, tất cả đều không được, quá cứng, các cô không thể diễn vậy được, ăn uống say xỉn quá mức thì sao. Ăn, phải ăn thật mạnh cho tôi!"
"Đạo diễn, nếu theo lời cô nói, vậy thì quá phá hủy hình tượng rồi."
"Đúng vậy, diễn như thế không ổn đâu, sẽ khiến người xem không thích, trông quá xấu."
Đạo diễn lại nói: "Các cô đi đóng phim, nhân vật chính A Chanh là một người béo nặng 150 cân, bởi vì thất tình, ăn uống quá mức, nếu các cô để ý hình tượng trên màn ảnh của mình, sao còn tới đây thử vai?"
Giang Tỉnh Tỉnh tò mò nhìn vào trong phòng, trên bàn đầy đồ ăn vặt đủ nhãn mác, màu sắc rự rỡ, còn có mấy món dầu mỡ và nước uống...
Trên sô pha có mấy cô gái cao gầy, dáng vẻ xinh đẹp đang ngồi, hẳn là diễn viên tới thử vai A Chanh.
Trong đó lại còn có Tống Kiều Kiều.
Trước đây khi diễn bộ phim《Thái giám tổng quản thâm cung bí sự》, Tống Kiều Kiều và Giang Tỉnh Tỉnh cùng diễn vai cung nữ, cô ta luôn nói mấy lời chanh chua, cạnh tranh với cô. Giang Tỉnh Tỉnh không so đo với cô ta, sau này cũng không nghe gì về Tống Kiều Kiều, không ngờ tới đây lại gặp được cô ta.
Cô ta cũng tới đây thử vai A Chanh.
Nữ đạo diễn nói: "Tôi cho các cô một cơ hội cuối cùng, diễn thật tốt cho tôi, nếu không diễn được thì không cần ở đây lãng phí thời gian của tôi nữa."
Tống Kiều Kiều là người đầu tiên, cô ta ngồi trên ghế sô pha, rút một tờ khăn giấy, khóc thút thít một lúc, sau đó xé gói khoai tây chiên ra, miệng anh đào giống như miệng thỏ vậy, run rẩy nuốt miếng khoai, vừa ăn vừa khóc như mưa, nhìn rất điềm đạm đáng yêu.
Giang Tỉnh Tỉnh lắc đầu, trông cô ta giống như bình hoa di động vậy.
Một người khác cũng lắc đầu là nữ đạo diễn, xem ra cô ấy đã vô cùng thất vọng, bởi vì mấy diễn viên còn lại không thể khiến cô ấy hài lòng, hoặc là diễn rất cứng, hoặc là diễn quá lố, đều không đạt được cái hồn của nhân vật này.
Mấy cô gái này rất xinh đẹp, nhưng diễn rất chán, không thể nói là chán, căn bản là họ không biết diễn.
"Nếu các cô chú trọng dáng vóc của mình như vậy, diễn không tới, vậy thì đừng gọi mình là diễn viên, nên đi làm diễn viên múa." Nữ đạo diễn thất vọng, xoay người rời đi, "Hôm nay cứ vậy đã."
Giang Tỉnh Tỉnh thấy cô ấy đi ra, vội đứng sang một bên, nhường đường.
Cô biết đạo diễn này, tên là Hứa Tây Vi, trước kia cũng là một diễn viên, có rất nhiều tác phẩm lớn, thuộc dạng diễn viên nhờ thực lực mà nổi tiếng, hơn nữa rất am hiểu đề tài thanh xuân vườn trường, mấy năm qua đạo diễn rất nhiều tác phẩm xuất sắc.
"Đạo diễn Hứa!" Lúc cô ấy sắp đi ra, Giang Tỉnh Tỉnh đuổi theo gọi cô ấy, "Xin chào đạo diễn Hứa, tôi... tôi tên là Giang Tỉnh Tỉnh, tôi tới thử vai nữ số một."
Hứa Tây Vi đánh giá Giang Tỉnh Tỉnh, hỏi: "Giang Tỉnh Tỉnh chính là... người trợ lý Lâm giới thiệu?"
Trong chốc lát, Giang Tỉnh Tỉnh không kịp phản ứng, "Ai..."
"Sao giờ cô mới tới, hiện tại đã xong rồi."
"Vừa rồi..."
"Thôi không sao, dù sao cũng chưa tìm được nữ diễn viên thích hợp, nếu cô đã tới rồi thì qua đây thử vai đi."
Hứa Tây Vi dẫn Giang Tỉnh Tỉnh tới giữa, mấy nữ diễn viên còn chưa đi, Tống Kiều Kiều vừa thấy Giang Tỉnh Tỉnh, trong mắt có sự khinh thường, khoanh tay trước ngực, muốn xem cô diễn thế nào.
Hứa Tây Vi: "Bắt đầu, action!"
Giang Tỉnh Tỉnh nhập vai trong nháy mắt, nhào đến chỗ đống đồ ăn, cô không ngồi trên ghế sô pha mà trực tiếp ngồi dưới đất, bần thần một lúc lâu, dáng vẻ kinh ngạc, ánh mắt dại ra không có tiêu cự, mà lúc sau, cô chậm rãi thò tay ra, lấy gói khoai tây chiên gần mình nhất.
Đầu ngón tay cô dừng lại vài giây, ánh mắt đau thương, cũng vô cùng quyết tuyệt, xé gói ra, liên tục nhét khoai vào miệng.
Nhưng cô không hề khóc.
Con người một khi đã vô cùng đau đớn, bi thương tột cùng, không thể nào khóc nổi.
Vì muốn được Ôn Dĩ Nhiên chú ý, A Chanh giảm cân trong một tháng. Ngày nào cũng rèn luyện, sáng sớm ra ngoài chạy sáu km, cả ngày ăn canh cải trắng luộc, không chạm tới một miếng thịt nào, mỗi buổi sáng lại vì đói mà tỉnh giấc.
Cố gắng trả giá như vậy, thế mà Ôn Dĩ Nhiên đã có người mình thích, trái tim cô ấy vô cùng bi thương, tuyệt đối không thể đơn giản nói khóc là khóc được.
Bởi vậy, Giang Tỉnh Tỉnh không khóc, cô ăn khoai tây chiên như lang như hổ, đồng thời cầm gói thịt bò khô bên cạnh, tôm sợi, còn có bỏng ngô... Cô đã quên đi việc thưởng thức mỹ thực, chỉ máy móc nhét vào mồm, muốn tất cả đồ ăn có thể lấp đầy sự trống rỗng và mất mát trong lòng.
Đạo diễn Hứa Tây Vi quan sát vẻ mặt cô, cơ thể chuyển động rất ít, biết khống chế hành động, vô cùng hoàn hảo! Thật sự rất hoàn hảo!
Hứa Tây Vi không ngờ được, Giang Tỉnh Tỉnh đột nhiên vứt gói đồ ăn trong tay xuống, ngây ra vài giây, sau đó điên cuồng chạy vào toilet, muốn nôn vào bồn cầu, cô đưa tay móc họng, ép bản thân nôn ra!
Mấy cô gái xung quanh sửng sốt, khó có thể tin được, thế nhưng cô có thể diễn tới mức này, con mẹ nó quả là xuất thần! Cô ta không hề để ý đến hình tượng của mình!
Hứa Tây Vi thấy cô nôn rất khó chịu, vội vàng nói: "Tốt lắm, đã thử vai xong."
Cô ấy để trợ lý đưa khăn mặt tới, giúp Giang Tỉnh Tỉnh lau đôi mắt sưng đỏ, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt, là do vừa rồi ép bản thân phải nôn ra.
Sau khi Hứa Tây Vi giúp Giang Tỉnh Tỉnh lau mặt xong, quay lại nói với đám Tống Kiều Kiều, "Giờ các cô đã biết thế nào là chân chính diễn chưa?"
...
Thử vai thành công, Hứa Tây Vi liếc mắt một cái đã thấy được kĩ năng của Giang Tỉnh Tỉnh.
"Xinh đẹp dễ có, nhưng người xấu lại khó cầu."
Một số thành viên của tổ làm phim phản đối Giang Tỉnh Tỉnh trở thành nữ chính, Hứa Tây Vi chỉ nói câu trên đã giải quyết tất cả.
Diễn vai A Chanh không cần phải là một cô gái xinh đẹp, trái lại, vì cô ấy béo nên có tính cách tự ti, điều này ảnh hưởng tới mỗi tiếng nói, mỗi cử động của cô ấy. Mặc dù ngoài mặt nói không sao, nhưng nội tâm cô ấy rất nhạy cảm.
Cho nên người diễn vai A Chanh, nếu không chịu bỏ mặt mũi, hoàn toàn từ bỏ bản thân, sợ là khó mà lột tả được cái hồn của nhân vật.
Bộ phim tên là 《Điềm Chanh》, tuy là một bộ phim ngọt ngào, nhưng vẫn có một số tình tiết đau lòng.
Quá trình A Chanh lột xác vô cùng đau đớn thống khổ, yêu cầu rất cao với kĩ thuật diễn của nữ diễn viên.
Còn vết sẹo trên trán Giang Tỉnh Tỉnh, lúc béo, chỉ cần hóa trang là có thể che được.
Buổi tối, Thương Giới vẫn tăng ca tới tối muộn như bình thường, khi về nhà lại phát hiện đèn vẫn sáng.
Giang Tỉnh Tỉnh chưa ngủ, hai chân cô co lại, ngồi trên sô pha tập lời thoại.
Cô đưa lưng về phía anh, váy ngủ mỏng manh màu trắng ôm sát vòng eo, làn da sau lưng trắng mịn, xương cánh bướm vô cùng xinh đẹp.
"Hạ Giới, cậu biết không, mỗi khi nhìn vào ánh mắt anh ấy, mình cảm giác như sao sáng trên bầu trời vậy."
"Thích một người, hóa ra là cảm giác như thế."
...
Thích một người, là cảm giác như thế.
Thương Giới đứng ở huyền quan [1], trầm ngâm nhìn cô hồi lâu, cảm giác trong lòng bình thản.
[1] Huyền quan: nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách.
Công việc chồng chất như núi, cảm giác mệt mỏi phiền chán... ngay tại giây phút này, đã tan thành mây khói.
Đôi mắt sâu thẳm tràn ngập sự mê luyến mà chính anh cũng không phát hiện ra.
Cho tới khi người giúp việc đi tới, lễ phép cầm lấy áo khoác của anh, đem đi là ủi, anh mới thu hồi ánh mắt, đi vào phòng.
Giang Tỉnh Tỉnh quay đầu nhìn anh, lập tức để kịch bản xuống, xỏ chiếc dép lông đi trong nhà, chạy chậm tới trước mặt Thương Giới, muốn kiễng chân hôn anh.
Thương Giới nghiêng đầu né tránh, "Cô Giang, xin tự trọng."
"Được rồi, tự trọng thì tự trọng."
Giang Tỉnh Tỉnh cũng không chú ý tới vành tai đỏ bừng của ai đó, cô cầm kịch bản hưng phấn nói: "Anh Thương, em được nhận vai rồi, vẫn là nữ số một!"
Cô háo hức chia sẻ tin vui với anh, lại không biết ngay khi tổ biên kịch xác định nữ diễn viên, Lâm Xuyên đã tới văn phòng báo với anh trước.
Tuy vậy, Thương Giới cũng không muốn phá hỏng hứng thú của cô, giả vờ kinh ngạc hỏi.
"Ồ, thật sao?"
"Đúng vậy!"
"Làm tốt lắm."
Thương Giới cố gắng kìm nén bản thân, mặc dù hiện tại rất vui, nhưng khi biểu hiện ra bên ngoài vẫn là dáng vẻ lạnh lùng.
Giang Tỉnh Tỉnh đã sớm quen với tính tình lạnh lùng của anh, vui vẻ giải thích, "Em cũng không ngờ, vốn bị trượt vì khuôn mặt của em, nhưng sau đó em gặp đạo diễn, cô ấy là một người tốt, đồng ý cho em... một cơ hội nữa."
Giang Tỉnh Tỉnh tóm tắt ngắn gọn quá trình đi thử vai hôm nay cho Thương Giới, Thương Giới ngồi trên sô pha, kiên nhẫn nghe cô kể.
Giang Tỉnh Tỉnh nói xong, ôm cánh tay Thương Giới, chờ mong nhìn anh, trong mắt là sự khát vọng.
Thương Giới nới lỏng cà vạt, nói: "Ừm."
"Ừm?"
Giang Tỉnh Tỉnh cũng không biết, ở công ty, Thương Giới không dễ khen người khác, đang trong hội nghị, có thể được vị giám đốc lạnh lùng này nói chữ "Ừm", dù trước mắt là chuyện khó khăn thế nào thì cũng có thể khiến nhân viên đó lâng lâng mấy ngày!
Thương Giới nhìn cô vợ nhỏ vẫn đang mong chờ, vì thế bổ sung thêm một câu, "Tốt lắm, nếu đã tìm được việc rồi, hy vọng cô sẽ cố gắng, không được bỏ lỡ cơ hội này."
Giang Tỉnh Tỉnh thầm nói, quả là cán bộ kì cựu, nếu muốn cạy từ miệng anh một lời khen, quả thực là còn khó hơn cả lên trời.
"Nếu không thì anh..." Cô chỉ vào trán mình, cười gian xảo, "Nụ hôn cổ vũ."
Thương Giới:...
Mỗi khi nhân viên của anh hoàn thành nhiệm vụ, đều là hỏi tăng lương, đâu có ai bảo anh phải hôn!
"Cô Giang, xin cô...."
"Biết rồi, bảo em tự trọng chứ gì?" Giang Tỉnh Tỉnh bỏ tóc mái xuống, bĩu môi, lẩm bẩm nói quỷ hẹp hòi.
Thương Giới chuyển sang đề tài khác, "Cô đang tập lời thoại?"
"Đúng vậy." Giang Tỉnh Tỉnh quơ quyển kịch bản trong tay, nói: "Vẫn chưa chọn được hai diễn viên nam, nhưng em tập lời thoại trước, như vậy có thể hiểu rõ nhân vật."
"Vậy tôi không quấy rầy cô nữa."
"Anh Thương, anh có rảnh không, tập lời thoại với em đi."
Hai người đồng thời nói, vừa nói ra khỏi miệng thì lập tức xấu hổ.
Thương Giới vốn đã đứng dậy định đi, lại thấy ánh mắt chờ mong của Giang Tỉnh Tỉnh, anh do dự một lát, ngồi xuống sô pha, cầm lấy quyển kịch bản.
"Thử một đoạn."
Giang Tỉnh Tỉnh ngồi cạnh, tay chống lên đùi anh, lấy bút chỉ dẫn cho anh, "Anh có thể đọc lời thoại, đến lúc cần thiết có thể thêm một vài động tác."
Thương Giới nghiêng đầu, có thể ngửi được mùi hạnh nhân ngọt ngào trên người cô, mà cổ áo cô trễ xuống, phong cảnh như ẩn như hiện lộ ra, tất cả thu hết vào trong mắt.
Thân thể của vị chính nhân quân tử nào đó căng chặt, dời mắt sang kịch bản.
Thương Giới vào vai chàng trai thanh mai trúc mã vẫn luôn thầm mến A Chanh – Hạ Giới. Có lẽ là do trước đây nhân cách thứ hai hay diễn tập với cô, vậy nên có kinh nghiệm, Thương Giới dễ dàng nhập vai.
"Hạ Giới, cậu biết không, mỗi khi nhìn vào ánh mắt anh ấy, mình cảm giác như sao sáng trên bầu trời vậy."
Thương Giới dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô, đáy mắt có chút đau thương, lại làm bộ như không có gì, nói: "Không phải cậu thật sự thích tên tiểu bạch kiểm [2], Ôn Dĩ Nhiên kia đấy chứ?"
[2] Tiểu bạch kiểm: một cụm từ có nhiều nghĩa, đề cập đến những người đàn ông dựa vào phụ nữ để được hỗ trợ tài chính, hoặc là "trai bao" với ý nghĩa xúc phạm, cũng có thể nói đến một người đàn ông có ngoại hình rất đẹp nhưng với làn da trắng, thư sinh, yếu ớt, trái với chuẩn mực đàn ông bình thường
A Chanh nghe thấy câu châm chọc của cậu, nhưng cô ấy đang chìm đắm trong bể tình, không so đo với cậu, nắm tay nói: "Từ hôm nay trở đi, mình sẽ giảm béo!"
"Đừng giảm, thế này là ổn rồi." Hạ Giới không để ý, nói: "Thật đó, trông rất tự nhiên."
"Hừ, đó là do cậu nhìn quen từ nhỏ mới có thể thấy tự nhiên, những người khác luôn nói sau lưng mình, bảo mình là con lợn mập."
"Ai dám nói như vậy, mình đánh nó."
A Chanh bĩu môi: "Là mấy nữ sinh nói, cậu định đánh con gái sao?"
Hạ Giới không hề do dự, nói: "Ai chửi thì tớ đánh, mặc kệ là nam hay nữ."
A Chanh cảm động, ngồi cạnh cậu, kéo cánh tay cậu, dịu dàng nói: "Hạ Giới, cậu thật tốt, cậu là người bạn tốt nhất của tớ."
Thương Giới nhếch miệng, kìm lòng không được mà vuốt tóc Giang Tỉnh Tỉnh.
Giang Tỉnh Tỉnh nhắm mắt lại, hưởng thụ sự vuốt ve của anh.
"Tiếp theo, anh Thương nên vuốt ve khuôn mặt A Chanh."
Vì thế ngón tay thon dài của Thương Giới chuyển từ mái tóc sang mơn trớn đôi mắt cô, hàng mi dày cong dài, sau đó vuốt ve khuôn mặt nhỏ.
Lòng bàn tay anh chạm tới đâu, Giang Tỉnh Tỉnh cảm thấy như có dòng điện xẹt qua ở đó.
"Làm như vậy sao?"
"Ừm."
Giang Tỉnh Tỉnh tới gần anh, nhắm mắt lại, ngẩng mặt, "Tiếp theo, chắc là Hạ Giới sẽ kiss A Chanh một cái."
Thương Giới hoài nghi, hỏi: "Hạ Giới thầm mến A Chanh, A Chanh thích Ôn Dĩ Nhiên, kiss như vậy thích hợp sao?"
Giang Tỉnh Tỉnh mở mắt ra, "Là em tự ý thêm vào."
Thương Giới:...
Xem thường anh không biết kịch bản đúng không!
"Cho dù anh hôn em thì cũng đâu có mất miếng thịt nào." Giang Tỉnh Tỉnh mất hứng.
Nhìn thấy đôi môi mềm mại hồng hào như trái anh đào của cô, Thương Giới cảm thấy cổ họng khó chịu.
"Chỉ... chỉ là khích lệ." Anh nói: "Không có ý gì khác."
"Đương nhiên."
Vì thế Thương Giới nâng mặt Giang Tỉnh Tỉnh lên, hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt lên vết sẹo trên trán cô.
Ngay lúc anh định tách ra, đột nhiên Giang Tỉnh Tỉnh ôm lấy anh, ngẩng đầu hôn lên môi anh.
Thương Giới không kịp phòng bị, khuôn mặt đỏ bừng.
Anh vội vàng đứng lên, ho nhẹ: "Tôi lên tầng, công việc chưa làm xong."
Nhìn dáng vẻ chạy trối chết của anh, Giang Tỉnh Tỉnh cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Thương Giới về phòng, bức bách mình phải tập trung xử lí tài liệu, nhưng đại não không nghe lời mà hồi tưởng lại cảnh vừa rồi.
Cô ôm anh, trao cho anh một nụ hôn.
Con mẹ nó thật kích thích!
Thương Giới cúi đầu, nhìn vùng tam giác dưới thân đang dần biến đổi.
Điên cuồng muốn đè cô.
Điên cuồng xúc động không chút lí trí như thế, hẳn là do nhân cách thứ hai ảnh hưởng.
Lawrence đã từng nói, chỉ khi anh thực sự vượt qua chính bản thân, không để "anh ta" ảnh hưởng tới mỗi quyết định của mình, khi đó "anh ta" mới biến mất, Thương Giới cũng có thể quay về cuộc sống bình thường.
Trước đây có một thời gian dài, nhân cách thứ hai như biến mất, không còn xuất hiện, ngay tại lúc Thương Giới nghĩ mình đã thoát khỏi "anh ta", "anh ta" lại xuất hiện, không kịp phòng thủ. Hơn nữa còn khiến nhân cách chủ ngủ say lâu như vậy.
Chuyện này có phần kì lạ, nhưng vì sao lại kì lạ, chính Thương Giới cũng không rõ.
Ngay lúc anh đang rối rắm, Giang Tỉnh Tỉnh ôm gối đi vào, giống như kẻ trộm lén lút, đi vào phòng anh, chui vào ổ chăn, sau đó không hề nhúc nhích, giả chết.
Thương Giới:...
Xem anh là người mù hả!
Anh đè thấp giọng, nói: "Quay về phòng của cô đi."
"Một mình không ngủ được." Giang Tỉnh Tỉnh chui vào chăn, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Với lại, đã là vợ chồng rồi, anh còn chia phòng ngủ, đám giúp việc luôn nhìn em bằng ánh mắt kì lạ."
"Họ sẽ không như vậy." Thương Giới bất đắc dĩ nhíu mày: "Họ sẽ tôn kính cô như nữ chủ chân."
"Em mới không cần ánh mắt tôn kính."
Thương Giới thấy giọng cô rất oan ức, không đành lòng nói nặng, đi tới bên giường, xốc chăn lên.
Giang Tỉnh Tỉnh ôm gối, tựa như đứa trẻ đang cuộn mình, nhắm chặt mắt, "Em đang ngủ."
"Đừng náo loạn nữa."
Thương Giới vốn lạnh lùng quyết đoán trên thương trường, lúc này đối mặt với cô vợ nhỏ đang cố tình gây sự, thế mà lại có cảm giác không biết làm thế nào, "Cô Giang, rốt cuộc cô muốn gì, cứ nói ra, tôi sẽ cố gắng thỏa mãn cô, được không?"
Giang Tỉnh Tỉnh nghe thấy hai chữ "được không" của anh, biết anh đang nhượng bộ.
Cô mở mắt, ngồi dậy nhìn anh, vỗ mặt anh, "Thứ nhất, không được gọi em là cô Giang, gọi là phu nhân."
Thương Giới ngây ra, cảm thấy gọi hai chữ này cũng không mất miếng thịt nào, nói: "Phu nhân."
Giang Tỉnh Tỉnh nở nụ cười, là nụ cười xuất phát từ nội tâm, còn có chút e lệ, cúi đầu, "Em thích xưng hô này."
"Còn gì nữa không, cô cần gì, tôi có thể cho cô, chỉ cần cô không khiến tôi khó xử, không..."
Quyến rũ tôi.
"Thứ hai, em thích phòng này, em phải ngủ ở đây."
"Phu nhân, đây là phòng của tôi." Thương Giới bất đắc dĩ nói: "Cô không thể ngủ ở đây được."
"Được rồi" Giang Tỉnh Tỉnh đi dép vào, "Không cho thì thôi, đúng là quỷ hẹp hòi."
Thương Giới:...
Từ từ, cô đi thật sao, sao lại không kiên trì hơn một chút, sao lại dễ dàng từ bỏ như vậy!
Đáy lòng anh không biết vì sao lại có chút mất mát.
Giang Tỉnh Tỉnh đi được hai bước, đột nhiên quay lại, thừa dịp anh không để ý, nắm áo anh, "Thứ ba, lúc phu nhân hôn anh, không được trốn."
Nói xong, cô nhón chân hôn anh.
Beta: Nhược Vy
Giang Tỉnh Tỉnh đi casting vài bộ phim khác, nhưng tất cả đều thất bại, lí do từ chối giống hệt lúc trước, không hề thay đổi, đương nhiên Giang Tỉnh Tỉnh đã quen, cho nên không có cảm giác mất mát.
Sáng nào Thương Giới cũng thấy cô tràn đầy năng lượng ra ngoài, tuy không có tin tức tốt, nhưng cũng may là cô luôn vui vẻ, không hề nhụt chí.
Sáng sớm tại văn phòng, trước khi bắt đầu cuộc họp, Thương Giới gọi cho Lâm Xuyên, "Gần đây có bộ phim điện ảnh hoặc truyền hình nào cần tuyển diễn viên không?"
Năm phút sau, Lâm Xuyên gọi lại cho Thương Giới, "Có một bộ web drama được chuyển thể từ tiểu thuyết thanh xuân thần tượng 《Điềm Chanh》, đang tuyển nữ số một."
"Phim thanh xuân thần tượng?"
"Đúng vậy, là câu chuyện tình yêu thời đại học, cho nên nam, nữ diễn viên đều cần nhan sắc và danh tiếng."
"Bảo tổ biên kịch gửi giấy mời cho cô ấy."
"Vâng."
Lâm Xuyên không hỏi nhiều, đương nhiên biết "cô ấy" trong miệng Thương Giới chính là phu nhân của anh.
"Vậy... có cần căn dặn hoặc nói trực tiếp với họ đây là ý của anh không?"
Thương Giới im lặng một lát, nói: "Không cần, chỉ cần cho cô ấy một cơ hội thử vai thôi."
Lâm Xuyên im lặng gật đầu, anh ấy biết, xưa nay đại tổng vốn thẳng thắn, công tư phân minh, dù chỉ là một cái nhấc tay, anh cũng không làm bậy như nhị tổng, tùy tiện cho không vai diễn trong 《Bạch trú chi thành》.
Thật may là Giang Tỉnh Tỉnh diễn rất tốt, khiến đạo diễn vừa lòng, nếu không sẽ có tin đồn nhà đầu tư tự tay hủy đi tác phẩm xuất sắc của mình.
Hai nhân cách đều có chỗ tốt, lúc nhân cách thứ hai xuất hiện, có thể khiến cho mọi người xung quanh thoải mái, sẽ không giống nhân cách thứ nhất, từng giờ từng phút đều trong trạng thái căng thẳng.
Nhưng nói đến việc chấp hành và ra quyết sách, nhân cách thứ nhất lại tốt hơn.
Vì thế Giang Tỉnh Tỉnh ngoài ý muốn nhận được lời mời thử vai của tổ biên kịch bộ phim 《Điềm Chanh》.
《Điềm Chanh》là bộ phim được chuyển thể từ bộ tiểu thuyết vô cùng hot trên internet, lấy bối cảnh là trường đại học, cô sinh viên A Chanh nặng 150 cân (75kg) yêu thầm đàn anh Ôn Dĩ Nhiên. Vì để Ôn Dĩ Nhiên có thể liếc mắt nhìn mình, cô ấy liều mạng giảm cân. Trong quá trình này, người bạn thanh mai trúc mã của A Chanh – Hạ Giới vẫn luôn ở bên cô ấy, giúp cô ấy vạch ra kế hoạch theo đuổi đàn anh Ôn Dĩ Nhiên.
Trải qua biết bao khó khăn gian khổ, A Chanh chiến thắng, thành công giảm béo, cũng dần hiểu được tấm lòng của Hạ Giới, từ chối lời tỏ tình của Ôn Dĩ Nhiên, bằng lòng ở bên Hạ Giới.
Đây là câu chuyện vịt hóa thiên nga vô cùng xưa cũ, đồng thời cũng là câu chuyện thanh mai trúc mã tu thành chín quả, tuy vậy tác giả dùng ngòi bút mới mẻ cùng lối viết tự sự, vẫn khiến cho câu chuyện đạt được sức hút, không chỉ hot trên Internet, mà còn lấy được bản quyền bản điện ảnh và truyền hình.
Giang Tỉnh Tỉnh đọc kịch bản của buổi thử vai nữ số một, lúc này là sau khi A Chanh biết được đàn anh Ôn Dĩ Nhiên thích cô gái khác, trái tim đóng băng, bắt đầu say xỉn uống rượu, khóc lóc thê thảm.
Lúc trợ lý tổ biên kịch xem hồ sơ của Giang Tỉnh Tỉnh, đánh giá cô rất kĩ càng, Giang Tỉnh Tỉnh vén tóc ra đằng sau, lộ ra vết sẹo giữa trán.
Cô không định giấu đi, dù sao thì đằng nào cũng biết.
Người trợ lý cũng chú ý đến vết sẹo trên mặt cô, thấp giọng nói với đồng nghiệp bên cạnh, "Cô gái kia là ai nhét vào thế, mặt có khuyết điểm như vậy, sao có thể đóng vai nữ số một?"
"Không biết, là người của đạo diễn chỉ đạo xuống."
"Khuôn mặt này, thật sự là... Giờ đi tìm quan hệ cũng không biết nhìn vào tình hình thực tế, còn có thể cứng rắn nhét người vào tổ biên kịch."
Người trợ lý cũng không khách khí, trực tiếp nói với Giang Tỉnh Tỉnh, "Cô Giang, thật là ngại quá, chúng tôi tuyển được nữ số một rồi."
Giang Tỉnh Tỉnh ngập ngừng một lát, vẫn không muốn từ bỏ, hỏi: "Có vai diễn phối hợp nào khác không?"
"Tạm thời không có, không biết sau này có thay đổi gì không, tóm lại cô cứ về trước chờ thông báo đi."
Nói thế này, Giang Tỉnh Tỉnh cũng hiểu là không được diễn, lúc rời khỏi phòng phỏng vấn, trong lòng có phần mất mát.
Mà lúc này, căn phòng khép hờ bên cạnh vang lên một giọng nói....
"Không được, tất cả đều không được, quá cứng, các cô không thể diễn vậy được, ăn uống say xỉn quá mức thì sao. Ăn, phải ăn thật mạnh cho tôi!"
"Đạo diễn, nếu theo lời cô nói, vậy thì quá phá hủy hình tượng rồi."
"Đúng vậy, diễn như thế không ổn đâu, sẽ khiến người xem không thích, trông quá xấu."
Đạo diễn lại nói: "Các cô đi đóng phim, nhân vật chính A Chanh là một người béo nặng 150 cân, bởi vì thất tình, ăn uống quá mức, nếu các cô để ý hình tượng trên màn ảnh của mình, sao còn tới đây thử vai?"
Giang Tỉnh Tỉnh tò mò nhìn vào trong phòng, trên bàn đầy đồ ăn vặt đủ nhãn mác, màu sắc rự rỡ, còn có mấy món dầu mỡ và nước uống...
Trên sô pha có mấy cô gái cao gầy, dáng vẻ xinh đẹp đang ngồi, hẳn là diễn viên tới thử vai A Chanh.
Trong đó lại còn có Tống Kiều Kiều.
Trước đây khi diễn bộ phim《Thái giám tổng quản thâm cung bí sự》, Tống Kiều Kiều và Giang Tỉnh Tỉnh cùng diễn vai cung nữ, cô ta luôn nói mấy lời chanh chua, cạnh tranh với cô. Giang Tỉnh Tỉnh không so đo với cô ta, sau này cũng không nghe gì về Tống Kiều Kiều, không ngờ tới đây lại gặp được cô ta.
Cô ta cũng tới đây thử vai A Chanh.
Nữ đạo diễn nói: "Tôi cho các cô một cơ hội cuối cùng, diễn thật tốt cho tôi, nếu không diễn được thì không cần ở đây lãng phí thời gian của tôi nữa."
Tống Kiều Kiều là người đầu tiên, cô ta ngồi trên ghế sô pha, rút một tờ khăn giấy, khóc thút thít một lúc, sau đó xé gói khoai tây chiên ra, miệng anh đào giống như miệng thỏ vậy, run rẩy nuốt miếng khoai, vừa ăn vừa khóc như mưa, nhìn rất điềm đạm đáng yêu.
Giang Tỉnh Tỉnh lắc đầu, trông cô ta giống như bình hoa di động vậy.
Một người khác cũng lắc đầu là nữ đạo diễn, xem ra cô ấy đã vô cùng thất vọng, bởi vì mấy diễn viên còn lại không thể khiến cô ấy hài lòng, hoặc là diễn rất cứng, hoặc là diễn quá lố, đều không đạt được cái hồn của nhân vật này.
Mấy cô gái này rất xinh đẹp, nhưng diễn rất chán, không thể nói là chán, căn bản là họ không biết diễn.
"Nếu các cô chú trọng dáng vóc của mình như vậy, diễn không tới, vậy thì đừng gọi mình là diễn viên, nên đi làm diễn viên múa." Nữ đạo diễn thất vọng, xoay người rời đi, "Hôm nay cứ vậy đã."
Giang Tỉnh Tỉnh thấy cô ấy đi ra, vội đứng sang một bên, nhường đường.
Cô biết đạo diễn này, tên là Hứa Tây Vi, trước kia cũng là một diễn viên, có rất nhiều tác phẩm lớn, thuộc dạng diễn viên nhờ thực lực mà nổi tiếng, hơn nữa rất am hiểu đề tài thanh xuân vườn trường, mấy năm qua đạo diễn rất nhiều tác phẩm xuất sắc.
"Đạo diễn Hứa!" Lúc cô ấy sắp đi ra, Giang Tỉnh Tỉnh đuổi theo gọi cô ấy, "Xin chào đạo diễn Hứa, tôi... tôi tên là Giang Tỉnh Tỉnh, tôi tới thử vai nữ số một."
Hứa Tây Vi đánh giá Giang Tỉnh Tỉnh, hỏi: "Giang Tỉnh Tỉnh chính là... người trợ lý Lâm giới thiệu?"
Trong chốc lát, Giang Tỉnh Tỉnh không kịp phản ứng, "Ai..."
"Sao giờ cô mới tới, hiện tại đã xong rồi."
"Vừa rồi..."
"Thôi không sao, dù sao cũng chưa tìm được nữ diễn viên thích hợp, nếu cô đã tới rồi thì qua đây thử vai đi."
Hứa Tây Vi dẫn Giang Tỉnh Tỉnh tới giữa, mấy nữ diễn viên còn chưa đi, Tống Kiều Kiều vừa thấy Giang Tỉnh Tỉnh, trong mắt có sự khinh thường, khoanh tay trước ngực, muốn xem cô diễn thế nào.
Hứa Tây Vi: "Bắt đầu, action!"
Giang Tỉnh Tỉnh nhập vai trong nháy mắt, nhào đến chỗ đống đồ ăn, cô không ngồi trên ghế sô pha mà trực tiếp ngồi dưới đất, bần thần một lúc lâu, dáng vẻ kinh ngạc, ánh mắt dại ra không có tiêu cự, mà lúc sau, cô chậm rãi thò tay ra, lấy gói khoai tây chiên gần mình nhất.
Đầu ngón tay cô dừng lại vài giây, ánh mắt đau thương, cũng vô cùng quyết tuyệt, xé gói ra, liên tục nhét khoai vào miệng.
Nhưng cô không hề khóc.
Con người một khi đã vô cùng đau đớn, bi thương tột cùng, không thể nào khóc nổi.
Vì muốn được Ôn Dĩ Nhiên chú ý, A Chanh giảm cân trong một tháng. Ngày nào cũng rèn luyện, sáng sớm ra ngoài chạy sáu km, cả ngày ăn canh cải trắng luộc, không chạm tới một miếng thịt nào, mỗi buổi sáng lại vì đói mà tỉnh giấc.
Cố gắng trả giá như vậy, thế mà Ôn Dĩ Nhiên đã có người mình thích, trái tim cô ấy vô cùng bi thương, tuyệt đối không thể đơn giản nói khóc là khóc được.
Bởi vậy, Giang Tỉnh Tỉnh không khóc, cô ăn khoai tây chiên như lang như hổ, đồng thời cầm gói thịt bò khô bên cạnh, tôm sợi, còn có bỏng ngô... Cô đã quên đi việc thưởng thức mỹ thực, chỉ máy móc nhét vào mồm, muốn tất cả đồ ăn có thể lấp đầy sự trống rỗng và mất mát trong lòng.
Đạo diễn Hứa Tây Vi quan sát vẻ mặt cô, cơ thể chuyển động rất ít, biết khống chế hành động, vô cùng hoàn hảo! Thật sự rất hoàn hảo!
Hứa Tây Vi không ngờ được, Giang Tỉnh Tỉnh đột nhiên vứt gói đồ ăn trong tay xuống, ngây ra vài giây, sau đó điên cuồng chạy vào toilet, muốn nôn vào bồn cầu, cô đưa tay móc họng, ép bản thân nôn ra!
Mấy cô gái xung quanh sửng sốt, khó có thể tin được, thế nhưng cô có thể diễn tới mức này, con mẹ nó quả là xuất thần! Cô ta không hề để ý đến hình tượng của mình!
Hứa Tây Vi thấy cô nôn rất khó chịu, vội vàng nói: "Tốt lắm, đã thử vai xong."
Cô ấy để trợ lý đưa khăn mặt tới, giúp Giang Tỉnh Tỉnh lau đôi mắt sưng đỏ, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt, là do vừa rồi ép bản thân phải nôn ra.
Sau khi Hứa Tây Vi giúp Giang Tỉnh Tỉnh lau mặt xong, quay lại nói với đám Tống Kiều Kiều, "Giờ các cô đã biết thế nào là chân chính diễn chưa?"
...
Thử vai thành công, Hứa Tây Vi liếc mắt một cái đã thấy được kĩ năng của Giang Tỉnh Tỉnh.
"Xinh đẹp dễ có, nhưng người xấu lại khó cầu."
Một số thành viên của tổ làm phim phản đối Giang Tỉnh Tỉnh trở thành nữ chính, Hứa Tây Vi chỉ nói câu trên đã giải quyết tất cả.
Diễn vai A Chanh không cần phải là một cô gái xinh đẹp, trái lại, vì cô ấy béo nên có tính cách tự ti, điều này ảnh hưởng tới mỗi tiếng nói, mỗi cử động của cô ấy. Mặc dù ngoài mặt nói không sao, nhưng nội tâm cô ấy rất nhạy cảm.
Cho nên người diễn vai A Chanh, nếu không chịu bỏ mặt mũi, hoàn toàn từ bỏ bản thân, sợ là khó mà lột tả được cái hồn của nhân vật.
Bộ phim tên là 《Điềm Chanh》, tuy là một bộ phim ngọt ngào, nhưng vẫn có một số tình tiết đau lòng.
Quá trình A Chanh lột xác vô cùng đau đớn thống khổ, yêu cầu rất cao với kĩ thuật diễn của nữ diễn viên.
Còn vết sẹo trên trán Giang Tỉnh Tỉnh, lúc béo, chỉ cần hóa trang là có thể che được.
Buổi tối, Thương Giới vẫn tăng ca tới tối muộn như bình thường, khi về nhà lại phát hiện đèn vẫn sáng.
Giang Tỉnh Tỉnh chưa ngủ, hai chân cô co lại, ngồi trên sô pha tập lời thoại.
Cô đưa lưng về phía anh, váy ngủ mỏng manh màu trắng ôm sát vòng eo, làn da sau lưng trắng mịn, xương cánh bướm vô cùng xinh đẹp.
"Hạ Giới, cậu biết không, mỗi khi nhìn vào ánh mắt anh ấy, mình cảm giác như sao sáng trên bầu trời vậy."
"Thích một người, hóa ra là cảm giác như thế."
...
Thích một người, là cảm giác như thế.
Thương Giới đứng ở huyền quan [1], trầm ngâm nhìn cô hồi lâu, cảm giác trong lòng bình thản.
[1] Huyền quan: nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách.
Công việc chồng chất như núi, cảm giác mệt mỏi phiền chán... ngay tại giây phút này, đã tan thành mây khói.
Đôi mắt sâu thẳm tràn ngập sự mê luyến mà chính anh cũng không phát hiện ra.
Cho tới khi người giúp việc đi tới, lễ phép cầm lấy áo khoác của anh, đem đi là ủi, anh mới thu hồi ánh mắt, đi vào phòng.
Giang Tỉnh Tỉnh quay đầu nhìn anh, lập tức để kịch bản xuống, xỏ chiếc dép lông đi trong nhà, chạy chậm tới trước mặt Thương Giới, muốn kiễng chân hôn anh.
Thương Giới nghiêng đầu né tránh, "Cô Giang, xin tự trọng."
"Được rồi, tự trọng thì tự trọng."
Giang Tỉnh Tỉnh cũng không chú ý tới vành tai đỏ bừng của ai đó, cô cầm kịch bản hưng phấn nói: "Anh Thương, em được nhận vai rồi, vẫn là nữ số một!"
Cô háo hức chia sẻ tin vui với anh, lại không biết ngay khi tổ biên kịch xác định nữ diễn viên, Lâm Xuyên đã tới văn phòng báo với anh trước.
Tuy vậy, Thương Giới cũng không muốn phá hỏng hứng thú của cô, giả vờ kinh ngạc hỏi.
"Ồ, thật sao?"
"Đúng vậy!"
"Làm tốt lắm."
Thương Giới cố gắng kìm nén bản thân, mặc dù hiện tại rất vui, nhưng khi biểu hiện ra bên ngoài vẫn là dáng vẻ lạnh lùng.
Giang Tỉnh Tỉnh đã sớm quen với tính tình lạnh lùng của anh, vui vẻ giải thích, "Em cũng không ngờ, vốn bị trượt vì khuôn mặt của em, nhưng sau đó em gặp đạo diễn, cô ấy là một người tốt, đồng ý cho em... một cơ hội nữa."
Giang Tỉnh Tỉnh tóm tắt ngắn gọn quá trình đi thử vai hôm nay cho Thương Giới, Thương Giới ngồi trên sô pha, kiên nhẫn nghe cô kể.
Giang Tỉnh Tỉnh nói xong, ôm cánh tay Thương Giới, chờ mong nhìn anh, trong mắt là sự khát vọng.
Thương Giới nới lỏng cà vạt, nói: "Ừm."
"Ừm?"
Giang Tỉnh Tỉnh cũng không biết, ở công ty, Thương Giới không dễ khen người khác, đang trong hội nghị, có thể được vị giám đốc lạnh lùng này nói chữ "Ừm", dù trước mắt là chuyện khó khăn thế nào thì cũng có thể khiến nhân viên đó lâng lâng mấy ngày!
Thương Giới nhìn cô vợ nhỏ vẫn đang mong chờ, vì thế bổ sung thêm một câu, "Tốt lắm, nếu đã tìm được việc rồi, hy vọng cô sẽ cố gắng, không được bỏ lỡ cơ hội này."
Giang Tỉnh Tỉnh thầm nói, quả là cán bộ kì cựu, nếu muốn cạy từ miệng anh một lời khen, quả thực là còn khó hơn cả lên trời.
"Nếu không thì anh..." Cô chỉ vào trán mình, cười gian xảo, "Nụ hôn cổ vũ."
Thương Giới:...
Mỗi khi nhân viên của anh hoàn thành nhiệm vụ, đều là hỏi tăng lương, đâu có ai bảo anh phải hôn!
"Cô Giang, xin cô...."
"Biết rồi, bảo em tự trọng chứ gì?" Giang Tỉnh Tỉnh bỏ tóc mái xuống, bĩu môi, lẩm bẩm nói quỷ hẹp hòi.
Thương Giới chuyển sang đề tài khác, "Cô đang tập lời thoại?"
"Đúng vậy." Giang Tỉnh Tỉnh quơ quyển kịch bản trong tay, nói: "Vẫn chưa chọn được hai diễn viên nam, nhưng em tập lời thoại trước, như vậy có thể hiểu rõ nhân vật."
"Vậy tôi không quấy rầy cô nữa."
"Anh Thương, anh có rảnh không, tập lời thoại với em đi."
Hai người đồng thời nói, vừa nói ra khỏi miệng thì lập tức xấu hổ.
Thương Giới vốn đã đứng dậy định đi, lại thấy ánh mắt chờ mong của Giang Tỉnh Tỉnh, anh do dự một lát, ngồi xuống sô pha, cầm lấy quyển kịch bản.
"Thử một đoạn."
Giang Tỉnh Tỉnh ngồi cạnh, tay chống lên đùi anh, lấy bút chỉ dẫn cho anh, "Anh có thể đọc lời thoại, đến lúc cần thiết có thể thêm một vài động tác."
Thương Giới nghiêng đầu, có thể ngửi được mùi hạnh nhân ngọt ngào trên người cô, mà cổ áo cô trễ xuống, phong cảnh như ẩn như hiện lộ ra, tất cả thu hết vào trong mắt.
Thân thể của vị chính nhân quân tử nào đó căng chặt, dời mắt sang kịch bản.
Thương Giới vào vai chàng trai thanh mai trúc mã vẫn luôn thầm mến A Chanh – Hạ Giới. Có lẽ là do trước đây nhân cách thứ hai hay diễn tập với cô, vậy nên có kinh nghiệm, Thương Giới dễ dàng nhập vai.
"Hạ Giới, cậu biết không, mỗi khi nhìn vào ánh mắt anh ấy, mình cảm giác như sao sáng trên bầu trời vậy."
Thương Giới dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô, đáy mắt có chút đau thương, lại làm bộ như không có gì, nói: "Không phải cậu thật sự thích tên tiểu bạch kiểm [2], Ôn Dĩ Nhiên kia đấy chứ?"
[2] Tiểu bạch kiểm: một cụm từ có nhiều nghĩa, đề cập đến những người đàn ông dựa vào phụ nữ để được hỗ trợ tài chính, hoặc là "trai bao" với ý nghĩa xúc phạm, cũng có thể nói đến một người đàn ông có ngoại hình rất đẹp nhưng với làn da trắng, thư sinh, yếu ớt, trái với chuẩn mực đàn ông bình thường
A Chanh nghe thấy câu châm chọc của cậu, nhưng cô ấy đang chìm đắm trong bể tình, không so đo với cậu, nắm tay nói: "Từ hôm nay trở đi, mình sẽ giảm béo!"
"Đừng giảm, thế này là ổn rồi." Hạ Giới không để ý, nói: "Thật đó, trông rất tự nhiên."
"Hừ, đó là do cậu nhìn quen từ nhỏ mới có thể thấy tự nhiên, những người khác luôn nói sau lưng mình, bảo mình là con lợn mập."
"Ai dám nói như vậy, mình đánh nó."
A Chanh bĩu môi: "Là mấy nữ sinh nói, cậu định đánh con gái sao?"
Hạ Giới không hề do dự, nói: "Ai chửi thì tớ đánh, mặc kệ là nam hay nữ."
A Chanh cảm động, ngồi cạnh cậu, kéo cánh tay cậu, dịu dàng nói: "Hạ Giới, cậu thật tốt, cậu là người bạn tốt nhất của tớ."
Thương Giới nhếch miệng, kìm lòng không được mà vuốt tóc Giang Tỉnh Tỉnh.
Giang Tỉnh Tỉnh nhắm mắt lại, hưởng thụ sự vuốt ve của anh.
"Tiếp theo, anh Thương nên vuốt ve khuôn mặt A Chanh."
Vì thế ngón tay thon dài của Thương Giới chuyển từ mái tóc sang mơn trớn đôi mắt cô, hàng mi dày cong dài, sau đó vuốt ve khuôn mặt nhỏ.
Lòng bàn tay anh chạm tới đâu, Giang Tỉnh Tỉnh cảm thấy như có dòng điện xẹt qua ở đó.
"Làm như vậy sao?"
"Ừm."
Giang Tỉnh Tỉnh tới gần anh, nhắm mắt lại, ngẩng mặt, "Tiếp theo, chắc là Hạ Giới sẽ kiss A Chanh một cái."
Thương Giới hoài nghi, hỏi: "Hạ Giới thầm mến A Chanh, A Chanh thích Ôn Dĩ Nhiên, kiss như vậy thích hợp sao?"
Giang Tỉnh Tỉnh mở mắt ra, "Là em tự ý thêm vào."
Thương Giới:...
Xem thường anh không biết kịch bản đúng không!
"Cho dù anh hôn em thì cũng đâu có mất miếng thịt nào." Giang Tỉnh Tỉnh mất hứng.
Nhìn thấy đôi môi mềm mại hồng hào như trái anh đào của cô, Thương Giới cảm thấy cổ họng khó chịu.
"Chỉ... chỉ là khích lệ." Anh nói: "Không có ý gì khác."
"Đương nhiên."
Vì thế Thương Giới nâng mặt Giang Tỉnh Tỉnh lên, hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt lên vết sẹo trên trán cô.
Ngay lúc anh định tách ra, đột nhiên Giang Tỉnh Tỉnh ôm lấy anh, ngẩng đầu hôn lên môi anh.
Thương Giới không kịp phòng bị, khuôn mặt đỏ bừng.
Anh vội vàng đứng lên, ho nhẹ: "Tôi lên tầng, công việc chưa làm xong."
Nhìn dáng vẻ chạy trối chết của anh, Giang Tỉnh Tỉnh cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Thương Giới về phòng, bức bách mình phải tập trung xử lí tài liệu, nhưng đại não không nghe lời mà hồi tưởng lại cảnh vừa rồi.
Cô ôm anh, trao cho anh một nụ hôn.
Con mẹ nó thật kích thích!
Thương Giới cúi đầu, nhìn vùng tam giác dưới thân đang dần biến đổi.
Điên cuồng muốn đè cô.
Điên cuồng xúc động không chút lí trí như thế, hẳn là do nhân cách thứ hai ảnh hưởng.
Lawrence đã từng nói, chỉ khi anh thực sự vượt qua chính bản thân, không để "anh ta" ảnh hưởng tới mỗi quyết định của mình, khi đó "anh ta" mới biến mất, Thương Giới cũng có thể quay về cuộc sống bình thường.
Trước đây có một thời gian dài, nhân cách thứ hai như biến mất, không còn xuất hiện, ngay tại lúc Thương Giới nghĩ mình đã thoát khỏi "anh ta", "anh ta" lại xuất hiện, không kịp phòng thủ. Hơn nữa còn khiến nhân cách chủ ngủ say lâu như vậy.
Chuyện này có phần kì lạ, nhưng vì sao lại kì lạ, chính Thương Giới cũng không rõ.
Ngay lúc anh đang rối rắm, Giang Tỉnh Tỉnh ôm gối đi vào, giống như kẻ trộm lén lút, đi vào phòng anh, chui vào ổ chăn, sau đó không hề nhúc nhích, giả chết.
Thương Giới:...
Xem anh là người mù hả!
Anh đè thấp giọng, nói: "Quay về phòng của cô đi."
"Một mình không ngủ được." Giang Tỉnh Tỉnh chui vào chăn, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Với lại, đã là vợ chồng rồi, anh còn chia phòng ngủ, đám giúp việc luôn nhìn em bằng ánh mắt kì lạ."
"Họ sẽ không như vậy." Thương Giới bất đắc dĩ nhíu mày: "Họ sẽ tôn kính cô như nữ chủ chân."
"Em mới không cần ánh mắt tôn kính."
Thương Giới thấy giọng cô rất oan ức, không đành lòng nói nặng, đi tới bên giường, xốc chăn lên.
Giang Tỉnh Tỉnh ôm gối, tựa như đứa trẻ đang cuộn mình, nhắm chặt mắt, "Em đang ngủ."
"Đừng náo loạn nữa."
Thương Giới vốn lạnh lùng quyết đoán trên thương trường, lúc này đối mặt với cô vợ nhỏ đang cố tình gây sự, thế mà lại có cảm giác không biết làm thế nào, "Cô Giang, rốt cuộc cô muốn gì, cứ nói ra, tôi sẽ cố gắng thỏa mãn cô, được không?"
Giang Tỉnh Tỉnh nghe thấy hai chữ "được không" của anh, biết anh đang nhượng bộ.
Cô mở mắt, ngồi dậy nhìn anh, vỗ mặt anh, "Thứ nhất, không được gọi em là cô Giang, gọi là phu nhân."
Thương Giới ngây ra, cảm thấy gọi hai chữ này cũng không mất miếng thịt nào, nói: "Phu nhân."
Giang Tỉnh Tỉnh nở nụ cười, là nụ cười xuất phát từ nội tâm, còn có chút e lệ, cúi đầu, "Em thích xưng hô này."
"Còn gì nữa không, cô cần gì, tôi có thể cho cô, chỉ cần cô không khiến tôi khó xử, không..."
Quyến rũ tôi.
"Thứ hai, em thích phòng này, em phải ngủ ở đây."
"Phu nhân, đây là phòng của tôi." Thương Giới bất đắc dĩ nói: "Cô không thể ngủ ở đây được."
"Được rồi" Giang Tỉnh Tỉnh đi dép vào, "Không cho thì thôi, đúng là quỷ hẹp hòi."
Thương Giới:...
Từ từ, cô đi thật sao, sao lại không kiên trì hơn một chút, sao lại dễ dàng từ bỏ như vậy!
Đáy lòng anh không biết vì sao lại có chút mất mát.
Giang Tỉnh Tỉnh đi được hai bước, đột nhiên quay lại, thừa dịp anh không để ý, nắm áo anh, "Thứ ba, lúc phu nhân hôn anh, không được trốn."
Nói xong, cô nhón chân hôn anh.
Danh sách chương