Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Sau khi Thương Giới rời đi, cuộc sống mất khống chế của Giang Tỉnh Tỉnh lần nữa đi vào quỹ đạo.
Tần Hoài cũng không dẫn người đến nhà hát Hồng Phòng gây phiền toái, tất cả sóng gió đã đi cùng người đàn ông kia, cuối cùng mọi thứ cũng yên ổn.
Giang Trí thấy Giang Tỉnh Tỉnh không vui nên bảo cô thường xuyên đến đoàn kịch hỗ trợ, diễn thay.
Là một người anh, Giang Trí quá hiểu em mình, một khi tiến vào nhân vật, tất cả tình cảm trong hiện thực, đối với cô mà nói, tựa như bị nhốt ngoài cửa, cô nghiễm nhiên trở thành nhân vật. Rất nhiều diễn viên không thể nhanh chóng rút ra khỏi cảm xúc, nhưng Giang Tỉnh Tỉnh có thể làm được. Quả thực cô chính là thiên tài sinh ra để đóng phim.
《 Thái giám tổng quản thâm cung bí sự 》 kéo dài nhiều ngày, tốt xấu gì cũng kết thúc. Tối hôm đó đoàn phim đặt phòng bao ở khách sạn Thế Kỷ, tổ chức tiệc đóng máy.
Giang Tỉnh Tỉnh làm cung nữ có lời thoại, đương nhiên cũng được mời đến tiệc đóng máy, cung nữ qua đường như Tống Tiêu Tiêu muốn đi cũng không được, bắt đầu lẩm bẩm than phiền như chim bồ câu.
“Nghe nói tiệc đóng máy hôm nay, đạo diễn mời mấy người bạn tốt của ông ấy đến, trong đó có đạo diễn Cố Diệp nổi danh.”
“Cố Diệp là ai?”
“Là... đạo diễn của bộ phim chuyển thể《 Bạch trú chi thành 》 rất nối tiếng đấy.”
“Không phải chứ, đạo diễn Lưu chuyên quay phim cấp ba lại làm bạn với Cố Diệp sao?”
“Có người thành công nào mà không có vài người bạn bậy bạ đâu.”
“Nghe nói trước mắt,《 Bạch trú chi thành 》đang ở giai đoạn chọn lựa diễn viên, đã có vài hoa đán nổi tiếng bị nhà đầu tư gạt bỏ, nói kỹ thuật diễn không khả quan, không hài lòng, đang tuyển tiếp, bắt đầu chọn người mới có thiên phú.”
“Không phải chúng ta là người mới sao?”
“Vậy cô cũng phải có cơ hội đi tiệc đóng máy mới được.”
“Ghét thật đấy, dựa vào cái gì mà Giang Tỉnh Tỉnh có thể đi, chúng ta không được đi.”
Giang Tỉnh Tỉnh vừa thay quần áo ra, vừa vặn nghe thấy đám cung nữ đang bàn tán về mình.
Tống Tiêu Tiêu cố ý lớn giọng, nói: “Đừng có oán trách, ai bảo bề ngoài cô không ‘đặc biệt’ bằng người ta.”
Hình như cô ta rất thích lấy chỗ thiếu hụt của cô ra làm trò vui, từ khi đoàn phim khai máy đến giờ, cô ta đã giễu cợt cô bao nhiêu lần rồi?
Giang Tỉnh Tỉnh liếc mắt nhìn Tống Tiêu Tiêu, Tống Tiêu Tiêu nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, tôi nói sai à? Đừng tưởng khoe mẽ lấy lòng được đạo diễn thì có gì đặc biệt hơn người. Có lấy lòng nữa thì người ta cũng sẽ không cho cô đóng vai nữ số một.”
Hôm nay, hiếm khi Giang Tỉnh Tỉnh không cãi lại, mà lập tức đến cạnh đạo diễn, nhỏ giọng nói thầm vài câu.
Tống Tiêu Tiêu buồn cười, nói: “Học sinh tiểu học sao, còn đi mách tội, tiếc là đoàn phim sắp giải tán, giờ có đi mách đạo diễn cũng vô dụng.”
Nhưng điều khiến cô ta không thể tin nổi chính là, Giang Tỉnh Tỉnh quay lại, nói với mấy cung nữ: “Vừa rồi tôi nói chuyện với đạo diễn Lưu, hy vọng các cô cũng có thể tới tiệc đóng máy, Nhậm San, Văn Tuyết, Nhiễm Niệm Niệm... Các cô cũng có thể tới, đạo diễn đồng ý rồi.”
Đám cung nữ sửng sốt một lúc mới phản ứng lại.
“Ôi! Cảm ơn Tỉnh Tỉnh!”
“Cô thật là tốt, bằng lòng giúp chúng tôi nói chuyện, cảm ơn cô nhiều lắm!”
Giang Tỉnh Tỉnh nói: “Không cần cảm ơn, vốn cũng là việc nhỏ.”
Chỉ nhiều thêm vài cái chén và mấy đôi đũa thôi, là đạo diễn thì sẽ không từ chối, chỉ là đoàn phim ngoại trừ Giang Tỉnh Tỉnh thì không ai giúp đám cung nữ nói, đám cung nữ lại không thể tự mình chủ động yêu cầu, quá mất mặt.
Ngày thường Giang Tỉnh Tỉnh luôn nghe lời đạo diễn Lưu, đạo diễn Lưu nóng tính, dễ xảy ra tranh chấp với diễn viên, tích cách của Giang Tỉnh Tỉnh lại dịu dàng ôn hòa, đạo diễn quở trách cô sẽ tiếp thu hết, không cãi lại. Cho nên đạo diễn Lưu, miệng tuy mắng cô, nhưng trong lòng vẫn rất thích cô gái nhỏ hiền lành này, cho nên cô muốn mang thêm vài người bạn đến tiệc đóng máy cũng thuận miệng đồng ý.
“Tống Tiêu Tiêu, vừa rồi cô còn nói Tỉnh Tỉnh như thế.”
“Không phải cô rất muốn đến tiệc đóng máy gặp đạo diễn Cố Diệp sao, bây giờ người ta cho cô cơ hội tranh thủ rồi đấy.”
“Cô thật sự không định xin lỗi Tỉnh Tỉnh sao?”
Mấy cô gái ra vẻ đạo đức lập tức chĩa mũi nhọn về phía Tống Tiêu Tiêu.
Tống Tiêu Tiêu cắn chặt răng, mạnh miệng nói: “Ai... Ai cần cô ta giúp, tôi đâu có muốn đến tiệc đóng máy gì đó.”
Giang Tỉnh Tỉnh nhìn ra, đương nhiên là cô ta muốn đi, muốn sắp điên rồi, tiếc là sợ mất mặt, dù sao thì nếu cô ta thật sự đi, tương đương với việc nhận ân huệ hôm nay của Giang Tỉnh Tỉnh, sau khi đã châm chọc mỉa mai cô biết bao nhiêu lần, bây giờ lại bị vả mặt.
Mặc dù trong lòng rất muốn đến, ngứa ngáy như bị mèo cào, nhưng vì mặt mũi, Tống Tiêu Tiêu vẫn cắn răng không chịu thua, thay quần áo xong liền bỏ đi.
Đoàn phim thuê hai chiếc xe buýt, đến khách sạn Thế Kỷ thành phố Giang.
Đạo diễn và vài diễn viên trọng yếu đi phía trước, mấy cung nữ như Giang Tỉnh Tỉnh đi theo phía sau. Nhưng mà cô gái nào cũng trang điểm rất tỉ mỉ, dù sao cũng là đi gặp đạo diễn lớn nổi danh trong nước, trước mắt đạo diễn còn chưa chọn được nữ số một, nếu có thể được ông ta coi trọng, vậy là đã có thể bay lên cành cao.
Đương nhiên, Giang Tỉnh Tỉnh cũng mong đợi có thể được đạo diễn lớn nhìn trúng, cũng sửa soạn cho mình một chút.
Một thang máy không thể chứa nhiều người như vậy, nhóm đạo diễn lên trước, để lại mấy người Giang Tỉnh Tỉnh chờ lượt thang máy tiếp theo.
Đúng lúc này, ngoài cửa có mấy người đến, nhân viên tiếp khách vội cung kính đi tới.
“Tổng giám đốc Thương, ngài tới rồi, mời qua bên này, phòng đã chuẩn bị xong, tổng giám đốc Lý cũng đang chờ ngài.”
“Ừ.”
Một giọng mũi trầm thấp khiến Giang Tỉnh Tỉnh kìm lòng không được mà quay đầu, liền thấy một người đàn ông giữa cả đám người mặc tây trang giày da, đang sải bước đi tới.
Anh cũng mặc vest, sơ mi quần tây, chiếc cà vạt nằm thẳng thớm trước ngực, thân hình anh vẫn vững chãi cao lớn như thế, áo sơ mi bỏ vào quần tây, theo từng bước đi của anh mà hơi nhăn lại, đi xuống nữa là đôi chân dài thẳng tắp.
Ánh mắt anh sắc bén, mặt không có biểu cảm, con ngươi sâu đen lạnh lẽo.
Giang Tỉnh Tỉnh quen với tất cả của anh, cơ thể, hơi thở, mùi hương... Nhưng lúc này đây, người đàn ông đang đứng trước mặt cô, có vẻ rất xa lạ. Thậm chí anh còn không liếc nhìn cô một cái.
Vài cô gái biết người tới là nhân vật lớn, lục tục tránh sang hai bên, để anh lên thang máy trước.
“Tỉnh Tỉnh, cô ngây ra làm gì đấy?”
Có người dùng khuỷu tay thúc Giang Tỉnh Tỉnh, lúc này cô mới tỉnh táo lại: “Hả?”
“Đừng chắn ở giữa cửa, để người ta lên trước đi.” Cô gái đó khẽ nói.
Giang Tỉnh Tỉnh phản ứng lại, cúi đầu tránh sang bên cạnh.
Thương Giới xoải bước đi vào thang máy, từ đầu đến cuối, hoàn toàn xem cô như người xa lạ.
Có lẽ đối với anh mà nói, cô vốn là người xa lạ.
Lúc cửa thang máy sắp đóng lại, Giang Tỉnh Tỉnh mới ngẩng đầu lên, đúng lúc đối mắt với Thương Giới trong thang máy.
Con ngươi thâm trầm của anh đang nhìn cô chăm chú, trong mắt hiện lên ánh sáng, không biết có phải là ảo giác của cô không, dường như cô nhìn thấy một hình bóng quen thuộc qua đôi mắt kia.
Cửa thang máy đóng lại, mấy cô gái bên cạnh lập tức hưng phấn.
“A a a! Các cô biết người vừa đi lên là ai không!”
“Đương nhiên! Thương Giới đấy! Vài ngày trước còn đưa tin, anh ấy đã trở lại.”
“Người thật còn đẹp hơn trong hình!”
“Các cô thấy mặt anh ấy không, đôi mắt kia đẹp quá, tôi cảm thấy mình yêu anh ấy rồi.”
...
Từ đầu đến cuối, Giang Tỉnh Tỉnh không nói một lời, thang máy đi xuống lần nữa, cô và mấy cô gái kia cùng nhau đi vào.
Tiệc đóng máy có đạo diễn Cố Diệp, hình như đạo diễn cũng rất hứng thú với người mới, hỏi các cô ít câu hỏi. Dĩ nhiên là mấy cô gái cũng cố gắng biểu hiện, vô cùng cung kính trả lời, chỉ là tâm tư của Giang Tỉnh Tỉnh đã sớm không còn ở đây.
Đầu óc cô không chịu khống chế mà hồi tưởng lại chuyện vừa phát sinh, mỗi một lát cắt khi gặp được anh, cô đều phóng đại trong đầu, cẩn thận suy nghĩ. Hiển nhiên người đàn ông kia đã vô cùng xa lạ, không còn là Thương Giới mà cô quen.
Quả nhiên là như lời anh nói, nhân cách thứ hai đã bị nhốt lại sao?
Đáy lòng Giang Tỉnh Tỉnh đột nhiên cảm thấy khó chịu, anh đã từng khát vọng được sống tự do tự tại, nhưng cuối cùng lại không thể như ý nguyện.
Vài phút sau, Giang Tỉnh Tỉnh rời khỏi phòng, đi vào nhà vệ sinh cuối hành lang, mở vòi nước, tay hứng nước, nhẹ nhàng rửa tay, làm mình bình tĩnh lại.
Không được suy nghĩ nữa, nếu cứ sa vào, khả năng cô sẽ vĩnh viễn không thể bước ra.
Cứ xem chuyện này như một lần kỳ ngộ, nhân lúc còn chưa hãm sâu vào vũng lầy, cố gắng thoát ra, cũng chưa chắc là sau này không thể tiêu sái.
Giang Tỉnh Tỉnh đưa ra quyết định cũng chỉ một phút đồng hồ, ra khỏi nhà vệ sinh, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đi đến.
Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, khiến làn da tinh tế của anh càng thêm mịn màng, đôi mắt sâu lắng hết sức thâm trầm, dưới ánh đèn, ngũ quan có vẻ càng góc cạnh hơn.
Anh kéo cà vạt, đến bồn rửa tay ngoài nhà vệ sinh, mở vòi nước, nước ào ào chảy ra.
Giang Tỉnh Tỉnh hít sâu, làm bộ không quen biết anh, xoay người định đi, lúc này lại nghe thấy anh lười biếng gọi một tiếng.
“Cô Giang.”
Toàn thân Giang Tỉnh Tỉnh cứng lại, cứng nhắc quay người: “Anh... Gọi tôi?”
Thương Giới rút khăn giấy màu trắng trên tường, lau từng ngón tay thon dài, sau đó, anh châm một điếu thuốc.
Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu vào khuôn mặt góc cạnh của anh, anh nhìn xuống, hàng mi dài tạo thành một cái bóng trên mặt.
Động tác hút thuốc vô cùng tao nhã.
Giang Tỉnh Tỉnh mơ hồ nhớ tới gì đó, cảm thấy hơi lạ, nhưng lại không nghĩ ra có chỗ nào không đúng.
Thương Giới thong dong hỏi: “Trong nhà vệ sinh có người không?”
“Hả?”
Giang Tỉnh Tỉnh không hiểu sao anh lại hỏi vấn đề này.
“Nhà vệ sinh nữ có người không?” Anh kiên nhẫn lặp lại.
“Không có người, anh Thương.”
Đúng lúc này, Giang Tỉnh Tỉnh thấy đôi môi mỏng của Thương Giới nhếch lên một nụ cười không đứng đắn.
Không đợi cô phản ứng, Thương Giới đã nắm tay cô, kéo cô vào nhà vệ sinh nữ, đóng cửa thật mạnh.
Cô bị anh đè trên tường, hô hấp hai người giao nhau, Giang Tỉnh thấy rõ cảm xúc kích động trong mắt anh, nóng bỏng mà tha thiết.
Giây phút đó, đột nhiên Giang Tỉnh Tỉnh nghĩ ra chỗ không đúng ở đâu. Nhân cách thứ hai của Thương Giới thích hút thuốc, nhưng nhân cách thứ nhất, tuyệt đối không hút thuốc!
Beta: Quanh
Sau khi Thương Giới rời đi, cuộc sống mất khống chế của Giang Tỉnh Tỉnh lần nữa đi vào quỹ đạo.
Tần Hoài cũng không dẫn người đến nhà hát Hồng Phòng gây phiền toái, tất cả sóng gió đã đi cùng người đàn ông kia, cuối cùng mọi thứ cũng yên ổn.
Giang Trí thấy Giang Tỉnh Tỉnh không vui nên bảo cô thường xuyên đến đoàn kịch hỗ trợ, diễn thay.
Là một người anh, Giang Trí quá hiểu em mình, một khi tiến vào nhân vật, tất cả tình cảm trong hiện thực, đối với cô mà nói, tựa như bị nhốt ngoài cửa, cô nghiễm nhiên trở thành nhân vật. Rất nhiều diễn viên không thể nhanh chóng rút ra khỏi cảm xúc, nhưng Giang Tỉnh Tỉnh có thể làm được. Quả thực cô chính là thiên tài sinh ra để đóng phim.
《 Thái giám tổng quản thâm cung bí sự 》 kéo dài nhiều ngày, tốt xấu gì cũng kết thúc. Tối hôm đó đoàn phim đặt phòng bao ở khách sạn Thế Kỷ, tổ chức tiệc đóng máy.
Giang Tỉnh Tỉnh làm cung nữ có lời thoại, đương nhiên cũng được mời đến tiệc đóng máy, cung nữ qua đường như Tống Tiêu Tiêu muốn đi cũng không được, bắt đầu lẩm bẩm than phiền như chim bồ câu.
“Nghe nói tiệc đóng máy hôm nay, đạo diễn mời mấy người bạn tốt của ông ấy đến, trong đó có đạo diễn Cố Diệp nổi danh.”
“Cố Diệp là ai?”
“Là... đạo diễn của bộ phim chuyển thể《 Bạch trú chi thành 》 rất nối tiếng đấy.”
“Không phải chứ, đạo diễn Lưu chuyên quay phim cấp ba lại làm bạn với Cố Diệp sao?”
“Có người thành công nào mà không có vài người bạn bậy bạ đâu.”
“Nghe nói trước mắt,《 Bạch trú chi thành 》đang ở giai đoạn chọn lựa diễn viên, đã có vài hoa đán nổi tiếng bị nhà đầu tư gạt bỏ, nói kỹ thuật diễn không khả quan, không hài lòng, đang tuyển tiếp, bắt đầu chọn người mới có thiên phú.”
“Không phải chúng ta là người mới sao?”
“Vậy cô cũng phải có cơ hội đi tiệc đóng máy mới được.”
“Ghét thật đấy, dựa vào cái gì mà Giang Tỉnh Tỉnh có thể đi, chúng ta không được đi.”
Giang Tỉnh Tỉnh vừa thay quần áo ra, vừa vặn nghe thấy đám cung nữ đang bàn tán về mình.
Tống Tiêu Tiêu cố ý lớn giọng, nói: “Đừng có oán trách, ai bảo bề ngoài cô không ‘đặc biệt’ bằng người ta.”
Hình như cô ta rất thích lấy chỗ thiếu hụt của cô ra làm trò vui, từ khi đoàn phim khai máy đến giờ, cô ta đã giễu cợt cô bao nhiêu lần rồi?
Giang Tỉnh Tỉnh liếc mắt nhìn Tống Tiêu Tiêu, Tống Tiêu Tiêu nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, tôi nói sai à? Đừng tưởng khoe mẽ lấy lòng được đạo diễn thì có gì đặc biệt hơn người. Có lấy lòng nữa thì người ta cũng sẽ không cho cô đóng vai nữ số một.”
Hôm nay, hiếm khi Giang Tỉnh Tỉnh không cãi lại, mà lập tức đến cạnh đạo diễn, nhỏ giọng nói thầm vài câu.
Tống Tiêu Tiêu buồn cười, nói: “Học sinh tiểu học sao, còn đi mách tội, tiếc là đoàn phim sắp giải tán, giờ có đi mách đạo diễn cũng vô dụng.”
Nhưng điều khiến cô ta không thể tin nổi chính là, Giang Tỉnh Tỉnh quay lại, nói với mấy cung nữ: “Vừa rồi tôi nói chuyện với đạo diễn Lưu, hy vọng các cô cũng có thể tới tiệc đóng máy, Nhậm San, Văn Tuyết, Nhiễm Niệm Niệm... Các cô cũng có thể tới, đạo diễn đồng ý rồi.”
Đám cung nữ sửng sốt một lúc mới phản ứng lại.
“Ôi! Cảm ơn Tỉnh Tỉnh!”
“Cô thật là tốt, bằng lòng giúp chúng tôi nói chuyện, cảm ơn cô nhiều lắm!”
Giang Tỉnh Tỉnh nói: “Không cần cảm ơn, vốn cũng là việc nhỏ.”
Chỉ nhiều thêm vài cái chén và mấy đôi đũa thôi, là đạo diễn thì sẽ không từ chối, chỉ là đoàn phim ngoại trừ Giang Tỉnh Tỉnh thì không ai giúp đám cung nữ nói, đám cung nữ lại không thể tự mình chủ động yêu cầu, quá mất mặt.
Ngày thường Giang Tỉnh Tỉnh luôn nghe lời đạo diễn Lưu, đạo diễn Lưu nóng tính, dễ xảy ra tranh chấp với diễn viên, tích cách của Giang Tỉnh Tỉnh lại dịu dàng ôn hòa, đạo diễn quở trách cô sẽ tiếp thu hết, không cãi lại. Cho nên đạo diễn Lưu, miệng tuy mắng cô, nhưng trong lòng vẫn rất thích cô gái nhỏ hiền lành này, cho nên cô muốn mang thêm vài người bạn đến tiệc đóng máy cũng thuận miệng đồng ý.
“Tống Tiêu Tiêu, vừa rồi cô còn nói Tỉnh Tỉnh như thế.”
“Không phải cô rất muốn đến tiệc đóng máy gặp đạo diễn Cố Diệp sao, bây giờ người ta cho cô cơ hội tranh thủ rồi đấy.”
“Cô thật sự không định xin lỗi Tỉnh Tỉnh sao?”
Mấy cô gái ra vẻ đạo đức lập tức chĩa mũi nhọn về phía Tống Tiêu Tiêu.
Tống Tiêu Tiêu cắn chặt răng, mạnh miệng nói: “Ai... Ai cần cô ta giúp, tôi đâu có muốn đến tiệc đóng máy gì đó.”
Giang Tỉnh Tỉnh nhìn ra, đương nhiên là cô ta muốn đi, muốn sắp điên rồi, tiếc là sợ mất mặt, dù sao thì nếu cô ta thật sự đi, tương đương với việc nhận ân huệ hôm nay của Giang Tỉnh Tỉnh, sau khi đã châm chọc mỉa mai cô biết bao nhiêu lần, bây giờ lại bị vả mặt.
Mặc dù trong lòng rất muốn đến, ngứa ngáy như bị mèo cào, nhưng vì mặt mũi, Tống Tiêu Tiêu vẫn cắn răng không chịu thua, thay quần áo xong liền bỏ đi.
Đoàn phim thuê hai chiếc xe buýt, đến khách sạn Thế Kỷ thành phố Giang.
Đạo diễn và vài diễn viên trọng yếu đi phía trước, mấy cung nữ như Giang Tỉnh Tỉnh đi theo phía sau. Nhưng mà cô gái nào cũng trang điểm rất tỉ mỉ, dù sao cũng là đi gặp đạo diễn lớn nổi danh trong nước, trước mắt đạo diễn còn chưa chọn được nữ số một, nếu có thể được ông ta coi trọng, vậy là đã có thể bay lên cành cao.
Đương nhiên, Giang Tỉnh Tỉnh cũng mong đợi có thể được đạo diễn lớn nhìn trúng, cũng sửa soạn cho mình một chút.
Một thang máy không thể chứa nhiều người như vậy, nhóm đạo diễn lên trước, để lại mấy người Giang Tỉnh Tỉnh chờ lượt thang máy tiếp theo.
Đúng lúc này, ngoài cửa có mấy người đến, nhân viên tiếp khách vội cung kính đi tới.
“Tổng giám đốc Thương, ngài tới rồi, mời qua bên này, phòng đã chuẩn bị xong, tổng giám đốc Lý cũng đang chờ ngài.”
“Ừ.”
Một giọng mũi trầm thấp khiến Giang Tỉnh Tỉnh kìm lòng không được mà quay đầu, liền thấy một người đàn ông giữa cả đám người mặc tây trang giày da, đang sải bước đi tới.
Anh cũng mặc vest, sơ mi quần tây, chiếc cà vạt nằm thẳng thớm trước ngực, thân hình anh vẫn vững chãi cao lớn như thế, áo sơ mi bỏ vào quần tây, theo từng bước đi của anh mà hơi nhăn lại, đi xuống nữa là đôi chân dài thẳng tắp.
Ánh mắt anh sắc bén, mặt không có biểu cảm, con ngươi sâu đen lạnh lẽo.
Giang Tỉnh Tỉnh quen với tất cả của anh, cơ thể, hơi thở, mùi hương... Nhưng lúc này đây, người đàn ông đang đứng trước mặt cô, có vẻ rất xa lạ. Thậm chí anh còn không liếc nhìn cô một cái.
Vài cô gái biết người tới là nhân vật lớn, lục tục tránh sang hai bên, để anh lên thang máy trước.
“Tỉnh Tỉnh, cô ngây ra làm gì đấy?”
Có người dùng khuỷu tay thúc Giang Tỉnh Tỉnh, lúc này cô mới tỉnh táo lại: “Hả?”
“Đừng chắn ở giữa cửa, để người ta lên trước đi.” Cô gái đó khẽ nói.
Giang Tỉnh Tỉnh phản ứng lại, cúi đầu tránh sang bên cạnh.
Thương Giới xoải bước đi vào thang máy, từ đầu đến cuối, hoàn toàn xem cô như người xa lạ.
Có lẽ đối với anh mà nói, cô vốn là người xa lạ.
Lúc cửa thang máy sắp đóng lại, Giang Tỉnh Tỉnh mới ngẩng đầu lên, đúng lúc đối mắt với Thương Giới trong thang máy.
Con ngươi thâm trầm của anh đang nhìn cô chăm chú, trong mắt hiện lên ánh sáng, không biết có phải là ảo giác của cô không, dường như cô nhìn thấy một hình bóng quen thuộc qua đôi mắt kia.
Cửa thang máy đóng lại, mấy cô gái bên cạnh lập tức hưng phấn.
“A a a! Các cô biết người vừa đi lên là ai không!”
“Đương nhiên! Thương Giới đấy! Vài ngày trước còn đưa tin, anh ấy đã trở lại.”
“Người thật còn đẹp hơn trong hình!”
“Các cô thấy mặt anh ấy không, đôi mắt kia đẹp quá, tôi cảm thấy mình yêu anh ấy rồi.”
...
Từ đầu đến cuối, Giang Tỉnh Tỉnh không nói một lời, thang máy đi xuống lần nữa, cô và mấy cô gái kia cùng nhau đi vào.
Tiệc đóng máy có đạo diễn Cố Diệp, hình như đạo diễn cũng rất hứng thú với người mới, hỏi các cô ít câu hỏi. Dĩ nhiên là mấy cô gái cũng cố gắng biểu hiện, vô cùng cung kính trả lời, chỉ là tâm tư của Giang Tỉnh Tỉnh đã sớm không còn ở đây.
Đầu óc cô không chịu khống chế mà hồi tưởng lại chuyện vừa phát sinh, mỗi một lát cắt khi gặp được anh, cô đều phóng đại trong đầu, cẩn thận suy nghĩ. Hiển nhiên người đàn ông kia đã vô cùng xa lạ, không còn là Thương Giới mà cô quen.
Quả nhiên là như lời anh nói, nhân cách thứ hai đã bị nhốt lại sao?
Đáy lòng Giang Tỉnh Tỉnh đột nhiên cảm thấy khó chịu, anh đã từng khát vọng được sống tự do tự tại, nhưng cuối cùng lại không thể như ý nguyện.
Vài phút sau, Giang Tỉnh Tỉnh rời khỏi phòng, đi vào nhà vệ sinh cuối hành lang, mở vòi nước, tay hứng nước, nhẹ nhàng rửa tay, làm mình bình tĩnh lại.
Không được suy nghĩ nữa, nếu cứ sa vào, khả năng cô sẽ vĩnh viễn không thể bước ra.
Cứ xem chuyện này như một lần kỳ ngộ, nhân lúc còn chưa hãm sâu vào vũng lầy, cố gắng thoát ra, cũng chưa chắc là sau này không thể tiêu sái.
Giang Tỉnh Tỉnh đưa ra quyết định cũng chỉ một phút đồng hồ, ra khỏi nhà vệ sinh, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đi đến.
Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, khiến làn da tinh tế của anh càng thêm mịn màng, đôi mắt sâu lắng hết sức thâm trầm, dưới ánh đèn, ngũ quan có vẻ càng góc cạnh hơn.
Anh kéo cà vạt, đến bồn rửa tay ngoài nhà vệ sinh, mở vòi nước, nước ào ào chảy ra.
Giang Tỉnh Tỉnh hít sâu, làm bộ không quen biết anh, xoay người định đi, lúc này lại nghe thấy anh lười biếng gọi một tiếng.
“Cô Giang.”
Toàn thân Giang Tỉnh Tỉnh cứng lại, cứng nhắc quay người: “Anh... Gọi tôi?”
Thương Giới rút khăn giấy màu trắng trên tường, lau từng ngón tay thon dài, sau đó, anh châm một điếu thuốc.
Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu vào khuôn mặt góc cạnh của anh, anh nhìn xuống, hàng mi dài tạo thành một cái bóng trên mặt.
Động tác hút thuốc vô cùng tao nhã.
Giang Tỉnh Tỉnh mơ hồ nhớ tới gì đó, cảm thấy hơi lạ, nhưng lại không nghĩ ra có chỗ nào không đúng.
Thương Giới thong dong hỏi: “Trong nhà vệ sinh có người không?”
“Hả?”
Giang Tỉnh Tỉnh không hiểu sao anh lại hỏi vấn đề này.
“Nhà vệ sinh nữ có người không?” Anh kiên nhẫn lặp lại.
“Không có người, anh Thương.”
Đúng lúc này, Giang Tỉnh Tỉnh thấy đôi môi mỏng của Thương Giới nhếch lên một nụ cười không đứng đắn.
Không đợi cô phản ứng, Thương Giới đã nắm tay cô, kéo cô vào nhà vệ sinh nữ, đóng cửa thật mạnh.
Cô bị anh đè trên tường, hô hấp hai người giao nhau, Giang Tỉnh thấy rõ cảm xúc kích động trong mắt anh, nóng bỏng mà tha thiết.
Giây phút đó, đột nhiên Giang Tỉnh Tỉnh nghĩ ra chỗ không đúng ở đâu. Nhân cách thứ hai của Thương Giới thích hút thuốc, nhưng nhân cách thứ nhất, tuyệt đối không hút thuốc!
Danh sách chương