Những gì đọc được trong cuốn sách kia Đường Chung không còn nhớ rõ nữa, đại ý là nói con người phải có một đối tượng để yêu thương suốt đời, mà đối tượng nằm trong phương diện được tìm kiếm này không thể là vật sống, vì dù là thực vật, thú cưng hay là người, chung quy sẽ có một ngày rời đi.

Lúc đó Đường Chung vừa mới chịu nỗi đau mất mẹ, cậu đã tin tưởng vào câu nói này rất nhiều. Nhưng mà sau đó cậu lại đọc được một quyển sách khác, trên đó viết —— sống ở trên đời không thể dễ dàng bắt lấy hạnh phúc, hạnh phúc như tòa cung điện trên đảo ma, có con rồng hung dữ canh cửa, chỉ khi chiến đấu hăng hái rồi mới có thể đánh thắng để đến với nó.

Kết hợp vào rồi lại liên tưởng, Đường Chung tự cho mình là kỵ sĩ một mình một ngựa xông vào cung điện, Doãn Kham lại là vương tử bị ác ma nhốt ở bên trong, lấy kết quả trong truyện cổ tích ngày xưa mẹ kể, kỵ sĩ và vương tử chắc chắn sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc với nhau.

Bởi vậy Đường Chung rất tự tin, dù cho “ác long” có vô số, nhưng cậu vẫn sẽ không lùi bước.

Lúc cậu nói suy đoán hợp tình hợp lý này cho Tô Văn Uẩn nghe thì nhận được một trận cười to: “So sánh Doãn Kham với công chúa thì tớ còn hiểu, nhưng cái thứ nhỏ con gầy tong teo như cậu mà làm kỵ sĩ gì chứ?”

Đường Chung bị cậu ta cười mất cả mặt mũi, phồng má nói: “Năm ngoái cậu còn lùn hơn cả tớ đấy!” Sau đó lại vỗ bàn tiếp, “Không phải công chúa, là vương tử!”

Tô Văn Uẩn cười một lúc lâu: “Được được được, là vương tử, vương tử anh tuấn bị nhốt vào cung điện chờ cậu đến cứu.”

Ai cũng biết rằng, những vương tử trong truyện cổ tích có thể hấp dẫn được dũng sĩ phấn đấu quên mình, ngoại trừ trông đẹp trai, tất nhiên còn phải có những phẩm chất tốt đẹp khác.

Ví dụ như tiếng anh của Doãn Kham xuất sắc đến thần kỳ, đặc biệt là cách phát âm, cô Đới năm lần bảy lượt kiên trì khuyên nhủ cùng cưỡng ép dụ dỗ mới chịu đăng ký tháng sau thi biện luận tiếng anh.

Tất nhiên Đường Chung rất vui vì thấy Doãn Kham bộc lộ tài năng, người yêu của cậu có giải thì cậu cũng được thơm lây, vì vậy đặt đồng hồ báo thức sớm hơn mười lăm phút, đảm bảo mỗi ngày khi Doãn Kham xuống tầng, cậu đã cầm bữa sáng nóng hầm hập chờ bên dưới.

Vì để tạo điều kiện cho Doãn Kham không phải suy nghĩ bất cứ điều gì khác chuẩn bị đi thi, Đường Chung giúp anh xử lý tất cả các nhu cầu khác nhau trong cuộc sống, chỉ hận không thể không để anh phải động tay, đút từng thìa cơm, thìa đồ ăn rau ria đến bên miệng anh mới được.

Giờ ra chơi hôm nay, Doãn Kham ở lại lớp sửa soạn bài văn diễn thuyết, đọc qua bài một lần, lại sửa thêm mấy chỗ, vừa đặt bút xuống đứng lên, Đường Chung ngồi bên cạnh anh cũng đứng bật dậy: “Cần gì đấy, em giúp anh!”

Doãn Kham đi ra khỏi phòng học: “Cái này em không giúp được.”

Đường Chung chưa từ bỏ ý định mà theo sát sau mông anh: “Nói đi xem nào, anh không nói sao biết em không giúp được? Có phải muốn đi mua nước không?”

Doãn Kham quay đầu liếc phía sau một cái, Doãn Kham nói: “Đi vệ sinh, có giúp được không?”

Đường Chung nghe vậy bèn đứng lại không đi theo nữa.

Cái này thì không giúp được thật.

Trên đường trở về còn ghé qua tiệm tạp hóa, Doãn Kham vừa bước chân vào, chủ tiệm đã quen thói mà quay người lấy đồ đặt trên kệ hàng: “Bánh quy rau củ vị cà chua đúng không?”

Tiền trao cháo múc xong, chủ tiệm nhân lúc đó nhiệt tình đề cử: “Gần đây mới ra loại mới, vị cà chua bi, có muốn mua thử một gói không?”

Doãn Kham suy nghĩ một lát: “Lấy một túi nhỏ.”

Đầu tiên phải để anh bạn nhỏ kia nếm thử đã, nếu cậu thích thì sẽ mua gói lớn.

Trở lại phòng học, Đường Chung gục xuống bàn không biết ngủ thật hay giả, trên tay còn nắm máy ghi âm, Doãn Kham liếc mắt nhìn, đèn vẫn đang sáng, chứng tỏ đang ghi âm.

Anh lấy ghế ra ngồi xuống, đọc bài diễn thuyết một lát, âm thanh không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ để lọt vào máy ghi âm.

Chín giờ bốn mươi lăm phút sáng là thời gian tốt nhất trong ngày. Làn gió nhẹ ngoài cửa sổ thổi lướt qua mái tóc mềm mại của Đường Chung, Doãn Kham nhịn không được mà chạm vào, cảm giác ngứa ngáy lan thẳng từ đầu ngón tay đến trái tim.

Cảm giác này hệt như những lần Đường Chung ủ ấm cho anh, xua tan sương mù, khiến cho Doãn Kham đang trong ngày đông lại nhớ đến một bài thơ tiếng Anh về mùa hè.

“Shall I compare thee to a summer’s day?”

Chiếc cằm dần dần trượt khỏi lòng bàn tay đang nâng nó, đầu chầm chậm cúi xuống, mãi đến khi tóc của hai người giao vào nhau, trán kề sát trán.

Doãn Kham cúi xuống hôn vào mu bàn tay ấm áp đặt ở bên môi anh của Đường Chung.

“Thou art more lovely and more temperate(1).”

Anh đọc một cách chậm rãi, phòng học giờ nghỉ giải lao ồn ào như đều bị ngăn cách phía bên ngoài bởi một mùa hè chỉ thuộc về hai người họ.

Tất cả đều ấm áp đáng yêu, là chút ánh nắng còn vương lại trên người, mùi cỏ xanh ngập tràn trong không khí, lòng ngứa ngáy rục rà rục rịch, gói bánh quy vị rau củ đặt trên bàn, còn có omega bé bỏng thuộc về anh.

Không biết có phải do có sự thay đổi về thời gian làm việc và nghỉ ngơi, kỳ phát tình vốn nên xuất hiện vào tháng mười một của Đường Chung nay lại đến sớm hơn gần mười ngày.

Lúc nhận ra cơ thể bắt đầu phát tình là lúc đang làm kiểm tra, Đường Chung vội vã giơ tay lên xin giáo viên cho nghỉ, đến cả cặp sách cũng không thu dọn mà chuồn luôn về nhà.

Buổi tối Doãn Kham đến đưa cặp sách, Đường Chung không dám để anh đi vào.

Cửa sắt chỉ hé thành một cái khe, vất vả lắm mới kéo được cặp sách vào, không cẩn thận lại chạm phải tay Doãn Kham, Đường Chung vội rụt tay về, khuôn mặt đỏ bừng biến mất trong bóng tối: “Em sốt rồi, sợ lây cho anh, không mời anh vào nhà đâu, mà em cũng không ra ngoài đâu đấy.”

Miệng Doãn Kham giật giật như muốn nói gì đó, ấp úng vài giây rồi bỏ qua, chỉ dặn cậu một câu “Nghỉ ngơi cho khỏe”.

Kỳ phát tình đến mà không có nửa kia an ủi chính là một hình phạt tàn khốc đối với omega.

Vì chỉ tiêm nửa liều thuốc ức chế nên Đường Chung chôn chặt mình trong chăn, mặc cho cơ thể có đổ thật nhiều mồ hôi cũng không dám chui ra.

Cậu khó chịu tới mức không mở nổi mắt, lại không dám nhắm mắt lại, chỉ cần nhắm mắt một chút thôi, bóng tối sẽ ngập tràn nuốt chửng lấy đầu óc, giấc mộng kiều diễm thường chỉ xuất hiện trong phim sẽ như cuộn phim bắt đầu chạy, hình ảnh sắc nét âm thanh sống động, không lâu sau đó, nơi khô ráo nào đó vừa mới lau lại trở nên ướt át.

Chỉ nghe một đợt sột soạt vang lên, cánh tay trắng nõn duỗi ra khỏi chăn, lấy cuộn giấy đặt ở đầu giường vào, trong chăn lên lên xuống xuống một lúc, Đường Chung thò khuôn mặt bị mồ hôi thấm ướt, hàm răng cắn chặt môi, khóe mắt ửng hồng còn sót lại chút nước mắt sinh lý.

Chờ đến khi cảm thấy khá hơn, cậu mới gửi tin nhắn cho vai nam chính còn lại trong bộ phim của mình: [Mai muốn ăn gì?~]

Doãn Kham trả lời rất nhanh: [Mai là thứ sáu, em ngủ thêm một lúc đi]

Đường Chung cảm thấy mình đúng là điên rồi, chỉ đọc tin nhắn của Doãn Kham thôi mà tim đã đập nhanh hơn.

Cậu xấu hổ gõ chữ vào: [Em ngủ không được~~]

Gửi xong trở mình, Đường Chung kẹp chặt chân nằm trên giường, kéo chăn lên che kín đầu, ép mình rơi vào giấc ngủ.

Qua hồi lâu sau, di động đặt bên gối rung lên, Doãn Kham nói: [Anh cũng không ngủ được]

Ngày hôm sau, Tô Văn Uẩn đi với Hạ Gia Huân tới gõ cửa, một người cầm hoa một người xách hoa quả như đi thăm bệnh nhân.

Hai người bọn họ vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, Doãn Kham đã tới gõ cửa. Đường Chung ăn kẹo hồ lô anh mang tới như được uống thuốc tiên, nhảy bật từ trên giường xuống, không chỉ có thể đi lại mà còn có sức nấu cơm phụ bà nội.

Doãn Kham bước vào bếp muốn giúp đỡ, Đường Chung lại đẩy anh ra ngoài: “Chỗ này nhỏ lắm, anh đứng không nổi đâu, ra ngoài chơi với bọn họ đi.”

Doãn Kham không có gì để chơi với bọn họ, hơn nữa cũng không an tâm, bèn đứng ở cửa canh cậu, thỉnh thoảng há miệng nhận một thìa đồ ăn Đường Chung đút cho, còn chưa tới giờ cơm trưa đã no mất tám phần mười.

Bà nội ăn cơm xong thì về phòng nghỉ ngơi, mấy người còn lại tranh nhau rửa chén.

Tô Văn Uẩn xắn ống tay áo: “Tớ nghỉ hè đã đi làm công ở quán cơm tận một tháng, tớ là người rửa chén sành sỏi nhất.”

Hạ Gia Huân không hề thua kém: “Từ năm lớp một hồi tiểu học tôi đã bị mẹ bắt rửa chén mỗi ngày, luận về kinh nghiệm thì các cậu không bằng tôi.”

Đường Chung cây ngay không sợ chết đứng: “Đây là bát nhà tớ, có lý nào lại để khách rửa được?”

Doãn Kham thoạt trông không đủ sức cạnh tranh nhất suy nghĩ một lát: “Anh ăn nhiều nhất.”

Mỗi người đều có lý lẽ riêng, nhất thời khó mà phân cao thấp.

Cuối cùng bốn người phải nhờ vào oẳn tù xì mà chia thành hai nhóm, Tô Văn Uẩn và Doãn Kham rửa bát, Hạ Gia Huân và Đường Chung dọn dẹp bàn ăn.

Thiên phú của Doãn Kham đều nằm hết vào phương diện học tập và vận động, còn mấy thứ như làm việc nhà thì không biết nhiều, học Tô Văn Uẩn pha xà phòng rửa bát, trượt tay suýt nữa làm vỡ cả đĩa.

“Nhìn là biết cậu không hay làm việc nhà rồi.” Tô Văn Uẩn thành thạo nhận lấy đĩa trong tay anh, “Thảo nào Đường Chung ví cậu với công chúa.”

Doãn Kham: “…”

Tô Văn Uẩn nói nhiều, cái miệng liến thoắng không ngừng được, chỉ trong vòng mười phút rửa chén mà cậu ta đã nói ra tất cả những gì mình biết được về Đường Chung cho Doãn Kham nghe, bao gồm cả lý do hai người họ quen biết.

“Đại khái là hồi hè năm lên lớp chín, tôi và cậu ta đang đi phát tờ rơi bán thời gian vào kỳ nghỉ hè thì gặp nhau. Lúc đó tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, tôi chỉ nghĩ nam sinh này đẹp quá, chẳng trách một ngày có thể phát được nhiều tờ rơi như vậy, mà tôi chỉ phát được bằng một nửa cậu ấy.”

Doãn Kham nhớ lại hồi mình còn là học sinh cấp hai, tuy rằng gia đình không hòa thuận, nhưng chưa bao giờ phải lo này lo kia vì cuộc sống, đi lại có siêu xe đưa đón, anh chỉ thuận miệng nói một câu “Âm thanh không tốt”, tối về đến nhà phát hiện đàn piano đã được đổi thành loại mấy trăm vạn.

Trong khoảng thời gian đó, anh muốn gì sẽ có người hầu đến tận tay, dù là hiện tại, chuyện mà anh lo lắng gánh chịu cũng khác hẳn so với Đường Chung, cũng không thể nào so sánh được.

Nói cách khác, nếu như anh phải chịu đựng những thứ kia, tất nhiên anh sẽ không lạc quan rộng rãi được như Đường Chung bây giờ.

“Nhưng mà về sau tôi cũng biết rồi, có ngoại hình xinh đẹp chưa chắc đã là chuyện tốt, đặc biệt là đối với những kẻ có điều kiện gia đình chẳng ra sao như chúng tôi.” Tô Văn Uẩn thở dài, “Mà lại nói, tôi và Mộc Đông Đông đã từng có một ước nguyện chung.”

“Là gì?”

“Tìm một alpha làm người yêu, sống những ngày giàu sang sung sướng.” Tô Văn Uẩn đổi đề tài, trong lời nói mang theo uy hiếp, “Cho nên cậu nhất định phải đối xử tốt với cậu ấy chút, bằng không với khuôn mặt kia của cậu ấy, cậu ấy sẽ sút cậu đi rồi tìm alpha khác.”

Doãn Kham lại lần nữa im lặng.

Thả chiếc bát đã rửa sạch xuống, Tô Văn Uẩn quay người lấy khăn lau: “Mà cậu cũng không lỗ đâu, kiểu người như cậu ta ấy hả, cậu đối xử tốt với cậu ấy một phần, cậu ấy sẽ trả lại cho cậu mười phần.”

Trong lòng Doãn Kham nổi lên một đợt chua xót, anh gật đầu đáp: “Ừ, tôi biết rồi.”

Trong phòng bếp coi như nói chuyện hài hòa, còn ngoài phòng khách cách một bức tường lại rất khác.

Đường Chung và Hạ Gia Huân một người quét nhà một người dọn bàn, tình cờ ngẩng lên là lập tức trừng mắt nhìn nhau, trong không khí ngập tràn mùi thuốc súng.

Chẳng qua hai người đều là cọp giấy, cũng không có thâm cừu đại hận gì. Đường Chung thu dọn xong thì đi lấy chai nước cho Hạ Gia Huân uống, nghe tiếng chú đại bi truyền ra từ phòng bà nội, cả hai xoa xoa đôi mắt trợn trừng đến đau xót, sau đó không hẹn mà cười xùy.

Cùng nhau nói “A di đà phật trước đây đắc tội nhiều rồi”, dùng nước ngọt thay rượu cạn ly, Hạ Gia Huân lập tức biến tình địch thành bạn bè, khiêm tốn xin Đường Chung chỉ dạy: “Cảm giác hẹn hò như thế nào, có sướng không?”

Đường Chung chớp mắt: “Chẳng phải cậu với Tô Tô cũng đang hẹn hò sao?”

“Làm gì có.” Hạ Gia Huân xụ mặt đầy đau khổ, “Chưa nắm tay hay hôn môi gì hết, vậy đâu tính là hẹn hò được đâu?”

Đường Chung rất thiếu kiến thức về phương diện này, cậu nói như đúng rồi: “Yêu đương cũng là một dạng hẹn hò đấy thôi, cần gì phải động chạm mới là hẹn hò?”

Hạ Gia Huân lại nổi lòng tò mò: “Thế rốt cuộc hôn môi có thích không?”

Vừa mới giảng hòa đã đổi qua nói đề tài trắng trợn như vậy, Đường Chung da mặt mỏng bỗng chịu không nổi: “Có, có thích.”

“Cậu đừng gạt tớ, hôm đó tớ thấy hai người các cậu ôm nhau là đã phát hoảng rồi, người trong cuộc sao có thể bình tĩnh như vậy được?”

Suy nghĩ bị kéo về buổi trưa ngày hè hôm đó, mặt Đường Chung như sắp bốc cháy: “Cậu thử rồi sẽ biết.”

“Chắc phải thế thôi.” Hạ Gia Huân vò đầu, “Nhưng chúng khác nhau mà, hôn môi với anh Doãn chắc kích thích lắm.”

Đường Chung đầy đầu chấm hỏi: “Vì sao?”

“Cậu nhìn anh ấy hai tay đút túi cả ngày, trên mặt viết mấy chữ người sống chớ làm phiền đi, đây mà là người phàm trần biết động tâm hả? Nếu không phải tận mắt thấy anh ấy ăn cơm ngủ nghỉ đi WC, tớ còn tưởng anh ấy hút khí trời uống nước sương mà sống đấy.”

Đến tối tiễn hai vị khách kia đi, Đường Chung đi ra khu đất trống sau lưng khu chung cư cũ cùng Doãn Kham để tận hưởng thế giới hai người.

Một nụ hôn vừa dứt, Đường Chung nương theo ánh đèn đường nhìn đôi mắt lạnh nhạt cùng đôi môi khẽ nhếch của Doãn Kham, bất thình lình nghĩ đến câu “Hít khí trời uống nước sương”, nhất thời nhịn không được mà phì cười.

Doãn Kham dùng ánh mắt dò hỏi cậu cười gì, Đường Chung cố gắng nín cười, lắc đầu nói: “Không có gì không có gì.”

“Cơ thể em cảm thấy sao rồi?” Doãn Kham không truy hỏi nữa, anh có chuyện quan trọng hơn phải hỏi cậu.

“Không có gì hết.” Đường Chung duỗi tay ra cho anh xem, “Hôm qua vừa tiêm đây, anh xem này, vết tiêm vẫn còn đấy.”

Cánh tay của cậu rất nhỏ, từng mạch máu màu lam nhạt ẩn dưới lớp da tái nhợt như dòng suối uốn lượn chảy róc rách.

Doãn Kham nhìn một lát, cúi đầu để tóc che khuất khuôn mặt, đôi môi khô ráo chạm vào vết tiêm, sau đó nắm chặt lấy tay Đường Chung, hôn vào đầu ngón tay bóng loáng của cậu.

“Về sau sẽ không.” Âm thanh của Doãn Kham rất nhỏ, dường như đang lẩm bẩm, “Có anh ở đây, về sau sẽ không.”

Trái tim Đường Chung lập tức đập thình thịch, cuống họng cũng lạnh lẽo.

Cậu nhớ tới hai câu thơ tiếng Anh trong máy ghi âm kia, nhớ tới bản dịch ngọt sâu răng tra được trên mạng.

Nhưng cậu vẫn ngại không muốn hỏi “Về sau sẽ không như thế nào”, Đường Chung chỉ coi đó là suy nghĩ bậy bạ trong kỳ phát tình, cố giấu cơn xấu hổ và không cam lòng rút tay đi, chỉ lặng lẽ dời mắt ra chỗ khác, nghĩ thầm thật đúng là kích thích.

Hai thiếu niên ôm nhau sưởi ấm trong buổi tối yên tĩnh, không ai chú ý đến một bóng dáng đứng khuất phía sau khúc quanh.

Nện từng bước chân lên cầu thang bộ, đi vào trong nhà, Lâm Ngọc Xu không bật đèn, đi thẳng tới cạnh bàn cầm di động lên.

Ngón tay dừng lại hồi lâu trên một dãy số quen thuộc, cuối cùng vẫn không ấn gọi.

Hơi thở hỗn loạn dần dần đều lại, bà để di động xuống, giơ tay ấn huyệt thái dương đang đập điên cuồng, ban nãy chỉ vì kích động mà suýt nữa mình đã phạm sai lầm.

Loại sai lầm này chỉ cần một lần là đủ rồi, Lâm Ngọc Xu nghĩ, nhiều cách như vậy, cần gì phải chơi trò chó cùng rứt dậu.

Sắp đến cuối năm, thời gian nhanh chóng trôi qua trong nỗi chờ mong.

Đường Chung dùng mấy tờ báo bỏ đi tự chế thành một tấm lịch, hết một ngày thì gạch một cái, hôm nay sau khi gạch hai chữ “Đại tuyết”(2) thì đẩy cửa đi ra ngoài, làn gió rét căm phả vào mặt nhưng cậu vẫn không thấy lạnh.

Buổi biện luận tiếng anh diễn ra vào cuối tuần, Đường Chung đã sớm thỏa thuận với chị Trần xin đổi giờ làm sang sáng thứ sáu, vừa tới chỗ làm đã nhiệt tình làm việc, vừa ngâm nga vừa rót nước nóng cho cả những đồng sự chưa tới, cô gái làm việc bên cạnh thấy cậu vui vẻ như vậy, trêu ghẹo nói: “Có phải sắp báo hỉ rồi không? Đến lúc đó nhớ mời chị đi uống rượu mừng đấy.”

“Em còn chưa đủ tuổi mà.” Đường Chung cười híp cả mắt, bẻ ngón tay đếm ngày, “Ít nhất cũng phải một năm ba tháng sau.

Quốc gia quy định độ tuổi tối thiểu để omega kết hôn là hai mươi tuổi, còn beta và alpha là hai mươi hai.

Đường Chung đã qua sinh nhật mười chín tuổi cười ngốc một lúc lâu, được chị Trần nhắc nhở mới nhớ ra Doãn Kham là beta, khoảng chừng hai năm nữa mới đến tuổi kết hôn. Tuy rằng giấy khai sinh vẫn còn đó, dù người nhà đều đồng ý thì cũng phải đợi tốt nghiệp đại học xong mới đi đăng ký kết hôn được, Đường Chung cứ ủ rũ không vui, luôn cảm thấy khoảng cách để mình đuổi kịp người ta vẫn còn xa lắm.

Không biết có phải hôm qua ngủ muộn quá hay không, chiều nay mí mắt Đường Chung cứ đập điên cuồng, cậu đã thử nhỏ thuốc nhỏ mắt, nhắm mắt nghỉ ngơi, mấy bài thuốc dân gian như dán giấy lên mắt đều không có tác dụng, chị Trần tìm người thay ca cho cậu, để cậu ra sau phòng nghỉ ngơi nửa tiếng.

Đường Chung hơi mê tín, bị mấy lần nhảy mí này làm cho căng thẳng, hai tay che mắt lại, phát hiện mắt trái không nhảy, chỉ có mắt phải nhảy liên tục thì càng hoảng.

Đến khi có người gọi cậu ra ngoài, cậu run mạnh lên, suýt nữa ngã lăn từ trên ghế xuống. Nghe nói bên ngoài có người tìm, Đường Chung đi theo chỉ dẫn mà bước xuống, trong lòng bồn chồn, nhìn thấy bóng lưng của một người phụ nữ, tim đã vọt lên cổ họng.

Đến gần nhìn rõ mới thở phào nhẹ nhõm.

Người phụ nữ này thoạt trông đoan trang tao nhã, tóc cũng được chải chuốt một cách cẩn thận, khác một trời một vực so với mẹ kế của cậu.

Đường Chung bước lên trước hỏi dò: “Xin hỏi, dì tìm cháu à?”

Đợi đến khi người kia quay lại, hơi thở của cậu lại nghẹn đi.

Làn da của người phụ nữ đã ngoài bốn mươi kia được bảo dưỡng rất cẩn thận, khuôn mặt xinh đẹp, chỉ tiếc rằng giữa ấn đường tụ lại một vệt buồn thương, khiến cho bà cười rộ lên vẫn có cảm giác hơi xa cách.

“Đường Chung phải không?” Người phụ nữ kia nhẹ giọng nói, thái độ ôn hòa, “Dì là mẹ của Doãn Kham.”

Tác giả có lời muốn nói: “Người sống trên đời không thể đạt được hạnh phúc dễ dàng như vậy, hạnh phúc như một cung điện trên đảo ma, có con rồng hung giữ canh cửa, chỉ khi cố gắng chiến đấu mới đạt được hạnh phúc.” Trích từ “Bá tước Monte Cristo” của Alexandre Dumas.

“Shall I compare thee to a summer’s day? Thou art more lovely and more temperate”, trích từ “Thơ Sonnet của Shakespeare”, có thể dịch là:

“Anh có nên ví em như một ngày đầu hạ

Đáng yêu xiết bao và thật dịu dàng”

************

Chú thích:

(1) Đây là hai câu thơ đầu trong bản Sonnet 18, được viết bởi William Shakespeare. Đây là những câu thơ được xem là hay nhất của ông, và một điều thú vị khác gây tranh cãi về bản Sonnet 18 là về đối tượng được nhận, các học giả đã nhìn nhận rằng Shakespeare đã viết bài thơ này cho một người đàn ông, nhưng vì sai sót về bản phát hành của John Benson vào năm 1640 nên đối tượng đó đã bị nhầm thành nữ.

(2) Đại tuyết (大雪): Là một trong 24 tiết khí của của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 12 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 255° (kinh độ Mặt Trời bằng 255°). Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là tuyết rơi dày.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện