Minh Tuệ ngồi cả nửa ngày cũng không biết nên tìm kiếm sự việc của Quỳnh Nga như thế nào. Tuy nhiên ngay lúc này, cô lại nhìn thấy bảng tin tuyển dụng ở công ty nơi Hữu Thịnh làm việc. Nếu như cô có thể xin vào đây thì có phải cô càng dễ dàng theo dõi cô ta sao? Nghĩ là làm, Minh Tuệ nhanh chóng gửi lý lịch đến công ty. Chưa đầy vài phút sau, một khách hàng đã từng làm việc với cô nhắn tin đến:
“Em mới xin vào làm việc trong công ty AN à?”
Minh Tuệ vô cùng ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời: “Vâng đúng rồi ạ.”
“Ngày mai em cầm hồ sơ lên công ty phỏng vấn luôn nhé. Chủ tịch bên chị rất ưu ái em nên em nhớ phải đến sớm đấy.”
Thì ra Minh Tuệ đã từng làm cho một dự án qua mạng của AN và đạt thành tích vô cùng cao. Cô không thể ngờ bản thân lại may mắn đến mức độ ấy.
Vì thế ngay sáng hôm sau, Minh Tuệ bận lên người bộ đồ văn phòng mà cô đã lâu chưa từng được thử qua. Trong tay cầm lấy chiếc túi xách nhỏ cùng hồ sơ trên người. Nhưng còn chưa kịp bước vào bên trong công ty thì đã gặp Hữu Thịnh và Quỳnh Nga đi tới. Hai người họ chẳng còn kiêng dè gì mà khoác tay nhau vô cùng thân mật.
“Ồ, kia là chị Tuệ mà.” Quỳnh Nga nhanh mắt thấy được tình địch nên la lớn.
Hữu Thịnh cũng theo hướng đó mà nhìn qua. Chưa gì đôi môi của anh ta đã nâng lên nụ cười đắc thắng. Anh ta nghĩ cô ở đây làm gì có bạn bè và người thân nào nên hiển nhiên cô phải quay về cầu xin anh ta mà thôi.
“Phải chi em biết điều sớm thì đâu ra nông nỗi này.” Hữu Thịnh đi tới trước mặt Minh Tuệ, mở lời trước xem như cho cô một bậc thang đi xuống. Anh ta cảm thấy mình quá nhân từ và thương vợ.
Tuy nhiên Minh Tuệ chỉ liếc nhìn hai người trước mặt với vẻ chán ghét. Cô bắt đầu nghi ngờ Hữu Thịnh lấy đâu ra tự tin rằng cô sẽ lại bu quanh chân anh ta như cũ chứ?
Lúc này, Quỳnh Nga mới để ý tới bộ đồ khác lạ trên người của Minh Tuệ cùng sấp hồ sơ xin việc trên tay cô mà vô cùng bất ngờ hỏi: “Chị đi xin việc à? Ở đâu cơ? AN sao?”
Minh Tuệ cũng chẳng thèm đáp lại. Cô đang để bản thân trong trạng thái nghỉ ngơi để dành hết sức lực cho buổi phỏng vấn. Vì thế cô sẽ không hao tốn chúng vào chuyện không đâu.
Nhưng có vẻ Quỳnh Nga không buông tha cho cô dễ dàng như vậy. Cô ta bụm miệng cười cợt khinh thường: “Chị có đọc hiểu mấy yêu cầu tuyển dụng chưa? Người quanh năm ở nhà như chị có thể làm không vậy? Em khuyên chị nên từ bỏ trước khi làm bẽ mặt anh Thịnh. Đúng không anh?”
Hữu Thịnh lại không cho là vậy. Anh ta hiểu rõ thực lực của Minh Tuệ như thế nào nên cũng có chút lo sợ. Nhưng anh ta mong những ngày cô ở nhà có thể làm giảm bớt những sự hiểu biết của cô về việc đi làm văn phòng và cả thị trường.
“Em đừng có quậy nữa. Mau về nhà chuẩn bị cơm trưa mang lên đi. Ở đây không có đùa giỡn được đâu.”
Minh Tuệ có cảm giác như đám ruồi đang bu xung quanh lỗ tai của mình khiến cô vô cùng khó chịu: “Bớt nói nhảm lại. Sao thế? Tôi xin việc ở công ty anh khiến anh lo sợ thế à? Yên tâm, tôi không giành cái ghế của anh đâu.”
“Chị đúng là mạnh miệng ghê gớm í. Người như chị sao vào được mấy chỗ này. Chị nên về nhà đi.” Quỳnh Nga tiếp lời Hữu Thịnh. Cô ta chỉ biết Minh Tuệ là một người từ dưới quê lên nên trong trí thức của cô ta thì cô không hề được học hành đàng hoàng.
Minh Tuệ chẳng đối đáp gì thêm với hai người họ. Cô bước trước vào công ty. Ngay khi Hữu Thịnh định giữ cô lại thì phía trước đã xuất hiện thư ký riêng của chủ tịch.
“Cho hỏi cô có phải là Minh Tuệ không? Cô đến tuyển dụng đúng chứ?” Thư ký vô cùng lịch sự mà hỏi han.
“Đúng vậy ạ.” Minh Tuệ cũng gật đầu phải phép, sau đó được thư ký đích thân dẫn vào thang máy riêng dành cho chủ tịch.
Cảnh tượng này thật sự làm mọi người sợ hãi. Ai chẳng biết người đi cùng thư ký chính là vợ của Hữu Thịnh. Vì sao cô lại được dẫn thẳng lên trên tầng cao nhất mà không phải thông qua một quản lý nào? Nhưng chuyện làm họ tò mò không kém chính là việc Quỳnh Nga đang tay trong tay với người đã có vợ.
Họ bắt đầu xì xầm với nhau. Vào cái ngày tiệc công ty tổ chức, quả thật có không ít người đã chứng kiến cảnh tượng hai người họ ôm ấp nhau rời đi. Vài người còn nghe phong phanh rằng Quỳnh Nga đã mang thai con của Hữu Thịnh. Vậy chẳng phải họ đang ngoại tình công khai sao?
Ai cũng thở dài và thương cảm cho một người vợ tần tảo và luôn yêu thương chồng như Minh Tuệ. Những ngày cô tới đây, họ biết cô là một cô gái tốt. Dù không phải công việc của mình thì cô cũng sẽ giúp đỡ mọi người, kể cả là bác lao công.
Nhờ thế, hình tượng bỉ ổi của Hữu Thịnh và Quỳnh Nga trong mắt mọi người càng lúc càng được phát tán rộng rãi.
Riêng Minh Tuệ không hề hay biết ý đồ của mình đã thành công một nửa. Hiện tại cô đang đứng trong phòng chủ tịch với gương mặt sa sầm vì người ngồi đối diện cô không ai khác chính là người hàng xóm Gia Hưng.
“Em mới xin vào làm việc trong công ty AN à?”
Minh Tuệ vô cùng ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời: “Vâng đúng rồi ạ.”
“Ngày mai em cầm hồ sơ lên công ty phỏng vấn luôn nhé. Chủ tịch bên chị rất ưu ái em nên em nhớ phải đến sớm đấy.”
Thì ra Minh Tuệ đã từng làm cho một dự án qua mạng của AN và đạt thành tích vô cùng cao. Cô không thể ngờ bản thân lại may mắn đến mức độ ấy.
Vì thế ngay sáng hôm sau, Minh Tuệ bận lên người bộ đồ văn phòng mà cô đã lâu chưa từng được thử qua. Trong tay cầm lấy chiếc túi xách nhỏ cùng hồ sơ trên người. Nhưng còn chưa kịp bước vào bên trong công ty thì đã gặp Hữu Thịnh và Quỳnh Nga đi tới. Hai người họ chẳng còn kiêng dè gì mà khoác tay nhau vô cùng thân mật.
“Ồ, kia là chị Tuệ mà.” Quỳnh Nga nhanh mắt thấy được tình địch nên la lớn.
Hữu Thịnh cũng theo hướng đó mà nhìn qua. Chưa gì đôi môi của anh ta đã nâng lên nụ cười đắc thắng. Anh ta nghĩ cô ở đây làm gì có bạn bè và người thân nào nên hiển nhiên cô phải quay về cầu xin anh ta mà thôi.
“Phải chi em biết điều sớm thì đâu ra nông nỗi này.” Hữu Thịnh đi tới trước mặt Minh Tuệ, mở lời trước xem như cho cô một bậc thang đi xuống. Anh ta cảm thấy mình quá nhân từ và thương vợ.
Tuy nhiên Minh Tuệ chỉ liếc nhìn hai người trước mặt với vẻ chán ghét. Cô bắt đầu nghi ngờ Hữu Thịnh lấy đâu ra tự tin rằng cô sẽ lại bu quanh chân anh ta như cũ chứ?
Lúc này, Quỳnh Nga mới để ý tới bộ đồ khác lạ trên người của Minh Tuệ cùng sấp hồ sơ xin việc trên tay cô mà vô cùng bất ngờ hỏi: “Chị đi xin việc à? Ở đâu cơ? AN sao?”
Minh Tuệ cũng chẳng thèm đáp lại. Cô đang để bản thân trong trạng thái nghỉ ngơi để dành hết sức lực cho buổi phỏng vấn. Vì thế cô sẽ không hao tốn chúng vào chuyện không đâu.
Nhưng có vẻ Quỳnh Nga không buông tha cho cô dễ dàng như vậy. Cô ta bụm miệng cười cợt khinh thường: “Chị có đọc hiểu mấy yêu cầu tuyển dụng chưa? Người quanh năm ở nhà như chị có thể làm không vậy? Em khuyên chị nên từ bỏ trước khi làm bẽ mặt anh Thịnh. Đúng không anh?”
Hữu Thịnh lại không cho là vậy. Anh ta hiểu rõ thực lực của Minh Tuệ như thế nào nên cũng có chút lo sợ. Nhưng anh ta mong những ngày cô ở nhà có thể làm giảm bớt những sự hiểu biết của cô về việc đi làm văn phòng và cả thị trường.
“Em đừng có quậy nữa. Mau về nhà chuẩn bị cơm trưa mang lên đi. Ở đây không có đùa giỡn được đâu.”
Minh Tuệ có cảm giác như đám ruồi đang bu xung quanh lỗ tai của mình khiến cô vô cùng khó chịu: “Bớt nói nhảm lại. Sao thế? Tôi xin việc ở công ty anh khiến anh lo sợ thế à? Yên tâm, tôi không giành cái ghế của anh đâu.”
“Chị đúng là mạnh miệng ghê gớm í. Người như chị sao vào được mấy chỗ này. Chị nên về nhà đi.” Quỳnh Nga tiếp lời Hữu Thịnh. Cô ta chỉ biết Minh Tuệ là một người từ dưới quê lên nên trong trí thức của cô ta thì cô không hề được học hành đàng hoàng.
Minh Tuệ chẳng đối đáp gì thêm với hai người họ. Cô bước trước vào công ty. Ngay khi Hữu Thịnh định giữ cô lại thì phía trước đã xuất hiện thư ký riêng của chủ tịch.
“Cho hỏi cô có phải là Minh Tuệ không? Cô đến tuyển dụng đúng chứ?” Thư ký vô cùng lịch sự mà hỏi han.
“Đúng vậy ạ.” Minh Tuệ cũng gật đầu phải phép, sau đó được thư ký đích thân dẫn vào thang máy riêng dành cho chủ tịch.
Cảnh tượng này thật sự làm mọi người sợ hãi. Ai chẳng biết người đi cùng thư ký chính là vợ của Hữu Thịnh. Vì sao cô lại được dẫn thẳng lên trên tầng cao nhất mà không phải thông qua một quản lý nào? Nhưng chuyện làm họ tò mò không kém chính là việc Quỳnh Nga đang tay trong tay với người đã có vợ.
Họ bắt đầu xì xầm với nhau. Vào cái ngày tiệc công ty tổ chức, quả thật có không ít người đã chứng kiến cảnh tượng hai người họ ôm ấp nhau rời đi. Vài người còn nghe phong phanh rằng Quỳnh Nga đã mang thai con của Hữu Thịnh. Vậy chẳng phải họ đang ngoại tình công khai sao?
Ai cũng thở dài và thương cảm cho một người vợ tần tảo và luôn yêu thương chồng như Minh Tuệ. Những ngày cô tới đây, họ biết cô là một cô gái tốt. Dù không phải công việc của mình thì cô cũng sẽ giúp đỡ mọi người, kể cả là bác lao công.
Nhờ thế, hình tượng bỉ ổi của Hữu Thịnh và Quỳnh Nga trong mắt mọi người càng lúc càng được phát tán rộng rãi.
Riêng Minh Tuệ không hề hay biết ý đồ của mình đã thành công một nửa. Hiện tại cô đang đứng trong phòng chủ tịch với gương mặt sa sầm vì người ngồi đối diện cô không ai khác chính là người hàng xóm Gia Hưng.
Danh sách chương