Sau khi cùng Tuyên Lý Hòa nói chuyện điện thoại xong, Phó Kỳ Tu lập tức một mình lái xe phóng như bay đến Hoa Liên.
Anh lần này trở về vốn là muốn có tự mình nghỉ ngơi mấy ngày, không có dự tính sớm đến công ty, vốn tưởng rằng có thể đưa Vũ Đồng đi ra ngoài chơi một chút, không nghĩ tới lại gặp loại chuyện này, khiến kế hoạch hảo hảo nghỉ ngơi cùng cầu hôn của anh đều đi tong .
May là Tuyên Lý Hòa đối với anh tuy rằng ấn tượng không tốt, cũng còn sáng suốt, sau khi anh liên tục bảo đảm anh và La Dĩ Na tuyệt đối không có quan hệ, Tuyên Lý Hòa mới chịu nói ra địa điểm nơi bọn họ đang ở. Bọn họ hiện tại ở Hoa Liên, nơi mẹ và cha dượng của bọn họ đang kinh doanh.
“Chị vẫn khỏe, sau khi khóc một hồi rốt cục cũng tỉnh táo lại. Tôi sợ tiếp tục đợi ở đó sẽ bị giới truyền thông làm phiền, cho nên tạm thời đem chị ấy đưa đây, coi như đi hóng mát một chút, thay đổi tâm tình.”
“Nếu không phải chị vẫn còn chờ anh trở lại tự mình hướng chị ấy giải thích chuyện này, tôi cũng không muốn nói cho anh biết hanh tung hiện tại của bọn tôi.”
“Tôi trước cảnh cáo anh, nếu anh thật sự làm chuyện có lỗi với chị tôi, anh cứ chờ đi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!”
Nhớ tới cuộc nói chuyện mới vừa rồi của hai người, anh vốn trong lòng hoảng loạn liền an tâm không ít, theo như lời nói Tuyên Lý Hòa có thể biết, cô cũng chưa hoàn toàn hủy bỏ lòng tin với anh, lòng của cô vẫn là hướng về anh.
Chỉ cần có thể thuận lợi cùng cô đối mặt, liền có thể giải thích này hết thảy, anh tin tưởng quan hệ giữa hai người sẽ không bởi vì chuyện này mà dao động, anh sẽ càng thêm vững vàng nắm chặt lấy cô.
Anh vừa lên đường, vừa thử liên lạc với La Dĩ Na muốn làm rõ ràng trạng huống, nhưng La Dĩ Na đang lúc tránh đầu sóng ngọn gió, điện thoại di động không liên lạc được, anh cũng không thể gọi được.
Cô cùng anh, đều có người yêu khác, nhưng không hi vọng đối phương bị đưa ra ánh sáng, miễn cho đoạn tình cảm này bị đem ra soi mói, mà những nhóm đối tượng có tin đồn xấu với cô, đều không phải là người cô chân chính yêu thương.
Cô lần này cũng với nam nhân cô thật lòng yêu có chút tranh chấp, cho nên thường hay tìm anh tả oán, anh vốn không quan tâm, không nghĩ tới anh vừa ra nước ngoài không lâu, cô lại tuôn ra tin tức kinh người như thế, còn hại anh gặp vạ lây.
Xe băng qua đường hầm Tuyết Sơn, đi tới phía Đông Đài Loan. Dựa vào hệ thống định vị vệ tinh, anh rốt cục thuận lợi tìm được địa chỉ khu dân túc Tuyên Lý Hòa đã nói.
Đó là một chỗ được rừng cây to lớn bao quanh, nhà gỗ theo phong cách Nhật, có diện tích không nhỏ, gồm hai tầng lầu, mỗi một tầng lầu có mười mấy gian phòng. Sau phòng có đình viện được bố trí tỉ mỉ, cảnh sắc thanh u nhã trí.
Phó Kỳ Tu đến gần mười một giờ đêm mới tới nơi, trong phòng khách lầu một đèn vẫn còn sáng.
Tuyên Lý Hòa vừa nghe thấy tiengs xe bên ngoài, liền ra trước cửa, thấy xe của anh, tức giận hừ nhẹ một tiếng:
“Động tác rất nhanh.”
“Lý Hòa, Phó thiếu gia tới sao?”
Bà Tuyên từ phòng bếp bên trong đi ra, bà rất biết cách chăm sóc bản thân, cho dù đã hơn năm mươi tuổi, thoạt nhìn cũng chỉ giống như mới bốn mươi mà thôi.
Phó Kỳ Tu xuống xe, cẩn thận hướng Tuyên mẫu chào hỏi.
“Dì, đã lâu không gặp .”
Thật ra anh nên sớm tìm đến chào bà, bất quá chưa có dịp nào thuận tiện, cái này vừa lúc, sau khi anh thuận lợi giải quyết xong cái sự kiện “hắc ám” kia, có lẽ có thể trước mặt bà bàn chút chuyện về hôn sự của anh và Vũ Đồng.
“Đã lâu không gặp.”
Bà Tuyên ôn hòa cười một tiếng, không giống Tuyên Lý Hòa bày ra gương mặt tăm tối.
“Cháu ăn cơm chưa, ta chuẩn bị ít thức ăn khuya, có muốn ta cũng giúp cháu chuẩn bị một phần hay không?”
Vũ Đồng đã đem chuyện hơn một tháng trước cùng anh hẹn hò nói cho bà biết, bà lúc mới nghe được cũng cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng sau khi tỉnh táo ngẫm lại, thật ra có rất nhiều dấu vết có thể nhìn ra. Từ lúc bà vẫn còn ở Phó gia giúp việc, anh và con gái bà đã rất thân thiết.
Tin tức về La Dĩ Na bà đương nhiên biết, cũng biết anh đuổi thoe con gái mình đến đây là vì nguyên nhân gì, trên căn bản trước lúc chân tướng rõ ràng, bà vẫn là bảo trì thái độ trung lập.
Huống chi lấy thời gian bà lúc trước ở Phó gia giúp việc đối với anh hiểu rõ, bà cảm thấy anh không phải là loại người hoa tâm.
“Cám ơn dì, cháu trên đường đã ăn rồi, không biết Vũ Đồng cô ấy… Có khỏe?”
Thật ra anh căn bản không có ăn, trong lúc mấu chốt này anh một chút tâm tình để ăn cũng không có.
“Nó? Cũng không biết rốt cuộc nên coi là tốt hoặc không tốt.”
Bà Tuyên nụ cười trên mặt hơi lớn, nhìn ra thần sắc lo lắng của anh, cũng không có tiếp tục trở ngại anh và Vũ Đồng gặp mặt .
“Bữa tối chỉ ăn có vài miếng rồi thôi , bây giờ còn chưa có ngủ, ta thật lo lắng nó nửa đêm đói bụng, cháu có thể giúp ta nhân tiện mang bữa ăn khuya cho nó không?”
Tuyên Lý Hòa tức giận nhìn mẹ mình một cái, này rõ ràng chính là quang minh chánh đại cho Phó Kỳ Tu lý do gặp chị, mẹ có thể hay không quá tốt bụng? “Dĩ nhiên!”
Phó Kỳ Tu hưng phấn trả lời, anh chính là cầu cũng không được!
Bà Tuyên đem mấy cặp sandwich đặt ở trong mâm, giao cho Phó Kỳ Tu, cũng nói cho anh biết mã số gian phòng của Tuyên Vũ Đồng trên lầu hai, xong liền để anh đi lên lầu .
Cùng trong lúc đó, Tuyên Vũ Đồng một mình đợi ở bên trong phòng, ngồi thu người trên ghế sofa nhỏ, trên đùi bày ra mấy quyển tiểu thuyết, thất thần sững sờ .
Mới quá một ngày, cô nhưng lại cảm thấy thời gian dài như một tháng vậy, rấ khó chịu, cô muốn xem vài quyển tiểu thuyết cho hết thời gian, dời đi lực chú ý, nhưng một chút tác dụng cũng không có.
Cô bây giờ cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn lẳng lặng chờ anh trở lại.
Trái tim có loại trống rỗng buồn bã, làm cho mọi hứng thú đều rã rời, hoàn toàn không dậy nổi sức lực…
Tiếng gõ cửa vào lúc này vang lên triệu hồi thần trí của cô, cô nghĩ thầm mới vừa rồi mẹ có nói muốn làm đồ ăn khuya cho cô, liền không chút do dự đứng dậy mở cửa.
“Tới.”
Cửa mở ra, cô vừa nhìn thấy nam nhân hiện ra bên ngoài cửa, nét mặt trong nháy mắt ngu ngơ ở, hoàn toàn phản ứng không kịp, không có ngờ tới người ở bên ngoài lại là anh.
Phó Kỳ Tu vung lên nụ cười, ôn nhu gọi cô.
“Vũ Đồng, anh đã trở về.”
Cô ngu ngơ một lúc lâu, chậm chạp không có có bất kỳ phản ứng nào, chờ cô rốt cục có điểm phản ứng, cũng là lúc hai mắt bắt đầu rơi lệ, khiến Phó Kỳ Tu sợ hãi.
“Vũ Đồng, đừng khóc! Có gì chúng ta hảo hảo nói, được không?”
“Ô…”
Cô vẫn là khóc, càng khóc thanh âm càng lớn, càng thê thảm, hoàn toàn không dừng được.
Anh khẩn trương đem cô kéo vào trong phòng, đem cái mâm đặt lên bàn, liền lôi kéo cpp ngồi ở bên giường, ủng cô vào lòng, an ủi hống:
“Đừng khóc đừng khóc, nhìn em khóc như vậy, anh đau lòng muốn chết.”
May là cô không có đẩy ra anh, không có gọi anh cút ngay đi, chẳng qua là ở trong lòng ngực của anh không ngừng khóc. Anh chỉ có thể kiên nhẫn dụ dỗ cô, chờ cô tâm tình bình tĩnh, bọn họ mới có biện pháp nói chuyện tiếp.
Tuyên Vũ Đồng nhất thời cũng điều khiển không được tâm tình của mình, vừa nhìn thấy anh xuất hiện, đầy bụng ủy khuất trong nháy mắt trào ra.
“Vũ Đồng, anh sẽ đem tất cả mọi chuyện giải thích rõ ràng. Đừng khóc! Anh không nỡ nhìn em thương tâm như vậy, nha…”
Anh ôn nhu ở bên tai cô nhẹ lẩm bẩm.
Khóc mười mấy phút đồng hồ, nước mắt cô rốt cục từ từ ngừng, tỉnh táo lại, thấy trước ngực áo sơmi anh ướt một mảng lớn, cô nhịn không được cười khẽ một tiếng, tâm tình rốt cục cũng tốt lên.
“Y phục của anh bị em khóc ướt .”
“Ướt liền ướt, dù sao em phải chịu trách nhiệm giúp anh giặt.”
Anh dùng tay áo của mình giúp cô lau nước mắt trên mặt, động tác phi thường mềm nhẹ .
“Có thể nghe anh nói chuyện chưa?”
Cô gật đầu, lại đột nhiên lại nhớ tới một chuyện khác.
“Được, làm sao anh trước thời gian đã trở về?”
“Anh vốn là định trước thời gian trở về, cho em một quả vui mừng, không nghĩ tới tối hôm qua vừa về tới Đài Loan, thì ngược lại bị em mất tích hù dọa đến rồi.”
Anh tự giễu cười khổ.
“Tối ngày hôm qua em gọi điện thoại cho anh không ai đón, khi đó anh đang ở trên phi cơ?”
Khó trách gọi đến khách sạn cũng không ai đón, bởi vì anh đã sớm rời đi.
Phó Kỳ Tu gật đầu.
“Điện thoại di động của em tắt, hại anh hoàn toàn không liên lạc, anh khẩn trương đã chết, khi biết em ở đây, anh liền lập tức chạy tới.”
“Đó… Em rời đi có chút vội vàng, chỉ mang điện thoại di động, có thể hết pin tự động tắt!”
Nhìn anh thần sắc có chút mệt mỏi, cô mới ý thức tới hiện tại đã là mười một giờ tối, nghĩ anh không có nghỉ ngơi liền chạy thẳng tới Hoa Liên, chỉ vì muốn gặp cô, tâm tình vốn là xuống thấp cũng đi theo vui mừng không ít, cũng đau lòng anh cả đêm đuổi theo khổ cực.
Không nghĩ tới nguyên nhân này, Phó Kỳ Tu còn tưởng rằng cô là cố ý không muốn đón điện thoại của anh mới tắt điện thoại, hại anh lo lắng một hồi.
“Kia… chuyện La Dĩ Na mang thai…”
Cô có chút bất an mở miệng hỏi.
“Anh không xác định cô ấy rốt cuộc có hay không mang thai, nhưng cho dù Dĩ Na thật sự mang thai, đứa bé kia cùng anh một chút quan hệ cũng không có.”
Anh như chém đinh chặt sắt trả lời.
Không kịp chờ Dĩ Na cho phép, anh trực tiếp thẳng thắn nói cô trong lòng đã có nam nhân khác, mà cha của đứa trẻ trong bụng chính là người đàn ông kia.
“La Dĩ Na có người yêu khác?”
Tuyên Vũ Đồng kinh ngạc trợn to hai mắt.
“Em còn tưởng rằng cô ấy đối với anh… Ách…”
Cô đột nhiên câm mồm, cô hoài nghi La Dĩ Na đối với anh không tin tưởng, không hiểu anh nghe xong có tức giận hay không?
“Dĩ Na đối với anh như thế nào? Vũ Đồng, thành thật trả lời anh.”
Phó Kỳ Tu đột nhiên nheo nheo mắt, bưng lấy gương mặt của cô, không cho phép cô trốn tránh, cần phải làm rõ cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Cô không thể làm gì khác hơn là biết điều một chút nhận tội.
“Em cho là La Dĩ Na đối với anh có ý tứ, muốn từ bên cạnh em cướp đi anh, mới có thể thường tìm cơ hội đến gần anh.”
Nghe được câu trả lời của cô, anh nhịn không được cảm thấy buồn cười.
“Em tại sao phải nghĩ như vậy?”
“Bởi vì cô ấy cùng anh trai tài gái sắc, gia thế tương xứng, điều kiện so với em tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa giao tình của anh và cô ấy cũng có thể nói là phi thường tốt, cho nên em… Tự ti …”
Cô càng nói thanh âm càng nhỏ, trong lời nói mang theo vẻ trầm buồn như đưa đám.
“Ngốc, tự ti cái gì?”
Anh lắc đầu mắc cười.
“Em chẳng lẽ không biết em rất lợi hại? Người khác ngược lại còn phải sùng bái em sao.”
“Em nơi nào lợi hại? Người khác sùng bái em cái gì?”
“Nước hoa do em điều chế tất cả mọi người đều rất thích, cùng tranh cướp mua, ngay cả Dĩ Na cũng thích, chẳng lẽ không lợi hại? Chẳng lẽ không đáng được các nàng sùng bái?”
“Ách?”
Khuôn mặt như đưa đám của cô trong thoáng chốc phục hồi chút tự tin, thì ra là ở trong mắt người khác, cô cũng là một người lợi hại nha!
“Vũ Đồng, cho dù ở trong mắt người khác, em cái gì cũng không phải, nhưng ở trong lòng của anh, em thủy chung là sự tồn tại chói mắt nhất, không có bất kỳ người nào có thể thay thế được. Em không cần phải cùng những người khác so sánh, cũng không nên tự ti, bởi vì đối với anh mà nói, em chính là tốt nhất.”
(Tim ơi, mềm nhũn ra mất rồi >__
Anh chưa từng nghĩ tới, thì ra cô sẽ vì tự ti mà cảm thấy khổ sở, là anh sơ sót, thân phận chênh lệch giữa hai người, trong lúc vô hình mang cho cô bất an cùng áp lực.
Hiện tại anh đã biết, sẽ phải cố gắng xóa bỏ của cô bất an, làm cho cô đối với mình có lòng tin hơn, cũng có thể tín nhiệm anh hơn.
Anh đem cô nhẹ ôm vào lòng, ôn nhu hỏi:
“Còn có vấn đề gì cảm thấy bất an, em tất tật một lần nói ra, một lần giải quyết xong.”
“Còn nữa… Anh cũng không mang em lộ diện…”
Đó cũng là vấn đề khiến cô cảm thấy khó chịu.
“Em không phải không thích xã giao?”
“Em là không thích, nhưng anh ngay cả một lần cũng chưa từng mang em ra ngoài, thật giống như… không quen biết em…”
Cô càng lẩm bẩm thanh âm càng nhỏ.
Phó Kỳ Tu sửng sốt, ngay sau đó cười ra tiếng, không nghĩ tới hai người bọn họ ý nghĩ cách nhau xa đến vậy, nếu không phải cô giờ phút này nói ra, anh có lẽ vĩnh viễn cũng không biết.
“Anh sở dĩ không để cho em lộ diện, trên căn bản có mấy lý do.”
“Tới mấy lý do?”
Nhiều như vậy? Không phải chỉ một cái?
“Thứ nhất, em không thích xã giao, anh không muốn miễn cưỡng em làm chuyện em không thích. Thứ hai, anh không hi vọng đưa em ra ánh sáng, miễn đưa tới một số con ruồi nhàm chán đem tổ tông mười tám đời của em tất cả đều đào lên, lúc nào cũng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của em, khiến em cảm thấy không thoải mái, phiền toái. Thứ ba…”
“Được rồi, được rồi, không cần giải thích nữa.”
Cô cảm động ôm lấy anh.
“Em đã biết anh là tốt với em, sau này em sẽ không suy nghĩ miên man nữa.”
Thì ra là anh vì cô băn khoăn nhiều như vậy, cô thật sự cảm thấy phi thường xấu hổ, không những ngốc đến không rõ tâm ý của anh, ngược lại hoàn toàn hiểu lầm anh, cô thật là quá không nên .
“Anh chưa cùng em nói rõ ràng, anh cũng có sai.”
Anh ôn nhu ở bên tai cô nhẹ lẩm bẩm.
“Nhưng em nếu quả thật vô cùng để ý chuyện này, anh sẽ tìm một cơ hội công khai quan hệ của chúng ta.”
Thật ra nếu như đáp ứng lời cầu hôn của anh, sớm muộn đều là phải công khai, anh chẳng qua là không muốn làm cho cô quá nhanh đã bị “Tảo nhiễu” mà thôi, nhưng nếu như làm như vậy mới có thể để cho cô an lòng, anh dĩ nhiên cũng muốn càng sớm công khai càng tốt.
“Vẫn là không nên thì tốt hơn, em sợ bị giới truyền thông vây lấy, chẳng những không thể làm gì, còn phải tiếp nhận bọn họ công kích, chỉ dùng nghĩ em liền da đầu tê dại.”
Cô ở trong ngực của anh khẽ lè lưỡi, không khí giữa hai người cũng trở nên nhẹ nhàng không ít.
Anh là dùng phương thức của mình để bảo vệ cô, sau khi hiểu được khổ tâm của anh, trong lòng của cô liền tràn ngập ngọt ngào cùng cảm động, không hề có bất kỳ nghi ngờ gì nữa.
hừa dịp cơ hội lần này, Phó Kỳ Tu dứt khoát ở lại dân túc nghỉ phép, cùng Tuyên Vũ Đồng cùng nhau hảo hảo buông lỏng tâm tình, hưởng thụ non nước hữu tình của Hoa Liên, thuận tiện tránh né truyền thông truy kích.
May là anh có thể tin được năng lực của Phương Đặc Trợ, trước khi anh trở về công ty có thể giúp anh xử lý phần lớn chuyện tình, nếu là thật gặp phải chuyện không cách nào xử lý, Phó Kỳ Tu liền dùng video thoại cùng Phương Đặc Trợ liên lạc thảo luận.
Bà Tuyên thấy bọn họ hiểu lầm cũng đã giải khai, liền yên lòng.
Tuyên Lý Hòa cũng rất lâu không có nghỉ ngơi, cũng định bụng ở lại mấy ngày, dù sao ít đi mấy cái đơn đặt hàng nước hoa, đối với bọn họ cũng sẽ không có quá lớn ảnh hưởng.
“Kỳ Tu, thật sự rất thật xin lỗi, tôi không nghĩ tới tự mình sẽ bị đám Cẩu Tử (phóng viên) kia phát hiện ra, giới truyền thông viết lung tung làm liên lụy đến cậu…”
Mất liên nhiều ngày La Dĩ Na rốt cục chủ động điện thoại liên lạc cùng Phó Kỳ Tu, vừa mở miệng chính là trước nói xin lỗi, bởi vì cô hiểu, Phó Kỳ Tu nhất định rất giận.
Thời điểm cô gọi điện thoại tới, Phó Kỳ Tu đang cùng Tuyên Vũ Đồng nằm ở tầng thượng ngắm sao, tầng cao nhất dân túc là một không gian mở, đặt vài cái ghế lớn, để khách nhân buổi sáng có thể phơi nắng tắm nắng, buổi tối cũng có thể thưởng sao.
Hai người bọn họ sóng vai nằm trên cùng một cái ghế, anh một cái tay cùng Tuyên Vũ Đồng mười ngón tay lồng vào nhau, tay kia cầm lấy điện thoại di động, nét mặt đúng là rất khó coi.
“La Dĩ Na, cậu rốt cuộc đến lúc nào mới chịu làm sáng tỏ chuyện này?”
“Qua nửa giờ nữa, tôi sẽ mở một cuộc họp báo giải thích rõ ràng mọi chuyện.”
“Rốt cuộc cậu có hay không mang thai?”
Cô thẹn thùng một lúc lâu, mới thấp giọng trả lời.
“… Ừ.”
Khó được cô cũng sẽ có lúc thẹn thùng, Phó Kỳ Tu tâm tình rốt cục cũng có chút tốt, còn hăng hái hỏi han cô.
“Là nam nhân kia ?”
“Bằng không sẽ là ai ? Là của cậu sao?”
Cô trong nháy mắt chuyển đổi khẩu khí, hung ba ba bảo vệ tình cảm của mình.
“Hảo, hảo, tôi thừa nhận là tôi nói sai.”
Anh nhịn không được thấp cười ra tiếng.
“Chúc mừng cậu.”
“Cám ơn cậu, bất quá tôi một chút cũng không cảm thấy có cái gì đáng chúc mừng. Chỉ cần nghĩ kế tiếp còn có một đống vấn đề phải xử lý, tôi liền nhức đầu đến mức thực muốn chân chính mất tích, để tất cả mọi người tìm không được mình…”
Khó được thông thương điện thoại, La Dĩ Na hướng hướng anh tả oán một đống chuyện tình, giống như là nếu không nói sẽ bị nhịn chết vậy.
Phó Kỳ Tu bất đắc dĩ nghe cô liều mạng tố khổ, nhẹ nhíu mày, khiến Tuyên Vũ Đồng bên cạnh anh im lặng cười, cười anh không thể làm gì.
Thật vất vả, người đại diện của La Dĩ Na gọi chuẩn bị mở họp báo, cô mới vội vàng cúp điện thoại, trả lại Tu an tĩnh cho Phó Kỳ.
Anh rốt cục có thể tắt điện thoại di động, quay đầu cùng nữ nhân yêu mến thân mật cụng trán.
“Cô ấy nói một chút nữa mở họp báo, trên tivi có thể phát sóng, em muốn xem không?”
“Em muốn ở chỗ này ngắm sao.”
Cô không chút do dự lắc đầu.
“Tốt lắm, anh ở chỗ này cùng em cùng nhau ngắm sao.”
Anh cũng không muốn đi xem đám ký giả, nhất định vừa lãng phí thời gian vừa không có dinh dưỡng.
Cô ngẩng đầu nhìn Thiên Không, hít thở sâu một hơi khí , cảm giác thiên nhiên thanh tân, rất giống tâm trạng lúc này của cô, sạch sẽ, không có có bất kỳ lo nghĩ, hơn nữa cảm thấy vạn phần thoải mái.
Bởi vì cơ hồ không có chút ánh sáng làm mờ, những ngôi sao cơ hồ phủ kín cả bầu trời đêm, cô đưa tay lên bắt, có chút trẻ con nói:
“Ngôi sao thật xinh đẹp, thật muốn nắm xuống tới, mang về Đài Bắc.”
“Đừng mơ mộng như vây, sao trên trời chỉ có thể nhìn mà thôi.”
Phó Kỳ Tu không chút khách khí giội cho cô gáo nước lạnh.
“Em chỉ nói chơi thôi mà, anh làm gì nghiêm túc vậy?”
Cô tức giận trừng anh một cái.
“Đừng nóng giận, anh đem “Ngôi sao trên mặt đất” hướng em bồi tội tốt lắm.”
Anh câu khởi vẻ cười, tựa hồ đang có chủ ý quỷ quái gì.
“Cái gì “Ngôi sao trên mặt đất”?”
Có loại vật này sao?
Phó Kỳ Tu ngay sau đó từ trong túi tiền lấy ra chiếc nhẫn kim cương sớm đã chuẩn bị tốt, thả vào trước mặt cô.
“Vũ Đồng, gả cho anh.”
Cô nhìn chiếc nhẫn kim cương khẽ tỏa sáng ở dưới ánh trăng, hoàn toàn ngây ngốc, nói không ra lời, không nghĩ tới anh lại có ngay tại lúc này hướng cô… Cầu hôn!
Này quá đột nhiên, cô trong lòng một chút cũng không có chuẩn bị nha!
“Em nếu như cảm thấy quá nhanh, chúng ta có thể đính hôn trước, sau đó nửa năm hoặc một năm nữa kết hôn, để cho em có thời gian thích ứng.”
Anh cũng đã nghĩ kỹ, lấy phương thức này tiến hành theo tốc độ chuyển đổi quan hệ giữa hai người, cô có thể dễ dàng chấp nhận hơn. Dù sao lúc trước cũng đã nhẫn lâu như vậy, nhịn thêm nửa năm, một năm, đối với anh mà nói cũng không coi vào đâu.
Cô nhìn nhẫn kim cương, hốc mắt từ từ hiện lên nước mắt, sau khi kinh ngạc, một cổ vui sướng khó nói lên lời đong đầy ngực, làm cho cô hưng phấn, kích động, nhưng cái gì cũng nói không nên lời.
Cô thích tựa vào trong ngực của anh tiến vào mộng đẹp, mà ngay cả ở trong mộng cũng bị hơi thở của anh vờn quanh. Cô thích mỗi buổi sáng mở mắt ra, liền thấy dung nhan buông lỏng, không chút nào phòng bị mà ngủ của anh. Cô muốn cùng anh chung một chỗ, thời thời khắc khắc, mỗi tháng, mỗi năm, liền một giây cũng không nỡ bỏ qua.
Cô muốn vì anh sanh con dưỡng cái, tạo ra một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, chỉ nghĩ đến, cô cũng đã cảm thấy thật vui vẻ thật vui vẻ, thật muốn lập tức giúp anh sinh một hài tử…
Anh thử đem chiếc nhẫn đặt trên tay cô, phát hiện cô không có ý tứ cự tuyệt, liền tiến thêm một bước đem chiếc nhẫn lồng vào ngón áp út của cô, sau đó cùng cô mười ngón tay lồng vào nhau, nhẹ hôn lên ngón tay đang đeo nhẫn, vô cùng thành tâm và thận trọng.
“Anh yêu em, gả cho anh, được không?”
“Được.”
Cô có chút nghẹn ngào trả lời; vừa cười vừa khóc, hoàn toàn không điều khiển được tâm tình kích động giờ phút này khó có thể bình tĩnh.
“Vậy thì đừng khóc, đừng như vậy làm anh sợ.”
“Em là khóc vì hạnh phúc…”
Anh cười, kéo gần hơn khoảng cách giữa hai người, hôn lên khóe mắt ướt nước mắt của cô. Nhận được câu trả lời của cô, tim anh cũng hoàn toàn an ổn xuống tới.
Tiểu bạch thỏ của anh, rốt cục cũng hoàn toàn thuộc về anh. Anh đã đợi không kịp, muốn nghe cô gọi anh “Lão công”, đó là chuyện tình tuyệt vời nhất.
Cô để mặc anh hôn lên nước mắt của mình, đắm chìm trong tư vị hạnh phúc ngọt ngào, cùng anh ở dưới trời sao, hai đôi môi dán lại với nhau, từ chuồn chuồn lướt nước, đến sâu sắc triền miên, càng ngày lửa nóng càng mập mờ.
Mãn Thiên Tinh vô ích tiếp tục lóe ra, giống như là ở cười trộm, cũng giống như là ở chúc phúc hai người bọn họ, có thể một đường viên mãn hạnh phúc đi xuống…
HẾT
Anh lần này trở về vốn là muốn có tự mình nghỉ ngơi mấy ngày, không có dự tính sớm đến công ty, vốn tưởng rằng có thể đưa Vũ Đồng đi ra ngoài chơi một chút, không nghĩ tới lại gặp loại chuyện này, khiến kế hoạch hảo hảo nghỉ ngơi cùng cầu hôn của anh đều đi tong .
May là Tuyên Lý Hòa đối với anh tuy rằng ấn tượng không tốt, cũng còn sáng suốt, sau khi anh liên tục bảo đảm anh và La Dĩ Na tuyệt đối không có quan hệ, Tuyên Lý Hòa mới chịu nói ra địa điểm nơi bọn họ đang ở. Bọn họ hiện tại ở Hoa Liên, nơi mẹ và cha dượng của bọn họ đang kinh doanh.
“Chị vẫn khỏe, sau khi khóc một hồi rốt cục cũng tỉnh táo lại. Tôi sợ tiếp tục đợi ở đó sẽ bị giới truyền thông làm phiền, cho nên tạm thời đem chị ấy đưa đây, coi như đi hóng mát một chút, thay đổi tâm tình.”
“Nếu không phải chị vẫn còn chờ anh trở lại tự mình hướng chị ấy giải thích chuyện này, tôi cũng không muốn nói cho anh biết hanh tung hiện tại của bọn tôi.”
“Tôi trước cảnh cáo anh, nếu anh thật sự làm chuyện có lỗi với chị tôi, anh cứ chờ đi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!”
Nhớ tới cuộc nói chuyện mới vừa rồi của hai người, anh vốn trong lòng hoảng loạn liền an tâm không ít, theo như lời nói Tuyên Lý Hòa có thể biết, cô cũng chưa hoàn toàn hủy bỏ lòng tin với anh, lòng của cô vẫn là hướng về anh.
Chỉ cần có thể thuận lợi cùng cô đối mặt, liền có thể giải thích này hết thảy, anh tin tưởng quan hệ giữa hai người sẽ không bởi vì chuyện này mà dao động, anh sẽ càng thêm vững vàng nắm chặt lấy cô.
Anh vừa lên đường, vừa thử liên lạc với La Dĩ Na muốn làm rõ ràng trạng huống, nhưng La Dĩ Na đang lúc tránh đầu sóng ngọn gió, điện thoại di động không liên lạc được, anh cũng không thể gọi được.
Cô cùng anh, đều có người yêu khác, nhưng không hi vọng đối phương bị đưa ra ánh sáng, miễn cho đoạn tình cảm này bị đem ra soi mói, mà những nhóm đối tượng có tin đồn xấu với cô, đều không phải là người cô chân chính yêu thương.
Cô lần này cũng với nam nhân cô thật lòng yêu có chút tranh chấp, cho nên thường hay tìm anh tả oán, anh vốn không quan tâm, không nghĩ tới anh vừa ra nước ngoài không lâu, cô lại tuôn ra tin tức kinh người như thế, còn hại anh gặp vạ lây.
Xe băng qua đường hầm Tuyết Sơn, đi tới phía Đông Đài Loan. Dựa vào hệ thống định vị vệ tinh, anh rốt cục thuận lợi tìm được địa chỉ khu dân túc Tuyên Lý Hòa đã nói.
Đó là một chỗ được rừng cây to lớn bao quanh, nhà gỗ theo phong cách Nhật, có diện tích không nhỏ, gồm hai tầng lầu, mỗi một tầng lầu có mười mấy gian phòng. Sau phòng có đình viện được bố trí tỉ mỉ, cảnh sắc thanh u nhã trí.
Phó Kỳ Tu đến gần mười một giờ đêm mới tới nơi, trong phòng khách lầu một đèn vẫn còn sáng.
Tuyên Lý Hòa vừa nghe thấy tiengs xe bên ngoài, liền ra trước cửa, thấy xe của anh, tức giận hừ nhẹ một tiếng:
“Động tác rất nhanh.”
“Lý Hòa, Phó thiếu gia tới sao?”
Bà Tuyên từ phòng bếp bên trong đi ra, bà rất biết cách chăm sóc bản thân, cho dù đã hơn năm mươi tuổi, thoạt nhìn cũng chỉ giống như mới bốn mươi mà thôi.
Phó Kỳ Tu xuống xe, cẩn thận hướng Tuyên mẫu chào hỏi.
“Dì, đã lâu không gặp .”
Thật ra anh nên sớm tìm đến chào bà, bất quá chưa có dịp nào thuận tiện, cái này vừa lúc, sau khi anh thuận lợi giải quyết xong cái sự kiện “hắc ám” kia, có lẽ có thể trước mặt bà bàn chút chuyện về hôn sự của anh và Vũ Đồng.
“Đã lâu không gặp.”
Bà Tuyên ôn hòa cười một tiếng, không giống Tuyên Lý Hòa bày ra gương mặt tăm tối.
“Cháu ăn cơm chưa, ta chuẩn bị ít thức ăn khuya, có muốn ta cũng giúp cháu chuẩn bị một phần hay không?”
Vũ Đồng đã đem chuyện hơn một tháng trước cùng anh hẹn hò nói cho bà biết, bà lúc mới nghe được cũng cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng sau khi tỉnh táo ngẫm lại, thật ra có rất nhiều dấu vết có thể nhìn ra. Từ lúc bà vẫn còn ở Phó gia giúp việc, anh và con gái bà đã rất thân thiết.
Tin tức về La Dĩ Na bà đương nhiên biết, cũng biết anh đuổi thoe con gái mình đến đây là vì nguyên nhân gì, trên căn bản trước lúc chân tướng rõ ràng, bà vẫn là bảo trì thái độ trung lập.
Huống chi lấy thời gian bà lúc trước ở Phó gia giúp việc đối với anh hiểu rõ, bà cảm thấy anh không phải là loại người hoa tâm.
“Cám ơn dì, cháu trên đường đã ăn rồi, không biết Vũ Đồng cô ấy… Có khỏe?”
Thật ra anh căn bản không có ăn, trong lúc mấu chốt này anh một chút tâm tình để ăn cũng không có.
“Nó? Cũng không biết rốt cuộc nên coi là tốt hoặc không tốt.”
Bà Tuyên nụ cười trên mặt hơi lớn, nhìn ra thần sắc lo lắng của anh, cũng không có tiếp tục trở ngại anh và Vũ Đồng gặp mặt .
“Bữa tối chỉ ăn có vài miếng rồi thôi , bây giờ còn chưa có ngủ, ta thật lo lắng nó nửa đêm đói bụng, cháu có thể giúp ta nhân tiện mang bữa ăn khuya cho nó không?”
Tuyên Lý Hòa tức giận nhìn mẹ mình một cái, này rõ ràng chính là quang minh chánh đại cho Phó Kỳ Tu lý do gặp chị, mẹ có thể hay không quá tốt bụng? “Dĩ nhiên!”
Phó Kỳ Tu hưng phấn trả lời, anh chính là cầu cũng không được!
Bà Tuyên đem mấy cặp sandwich đặt ở trong mâm, giao cho Phó Kỳ Tu, cũng nói cho anh biết mã số gian phòng của Tuyên Vũ Đồng trên lầu hai, xong liền để anh đi lên lầu .
Cùng trong lúc đó, Tuyên Vũ Đồng một mình đợi ở bên trong phòng, ngồi thu người trên ghế sofa nhỏ, trên đùi bày ra mấy quyển tiểu thuyết, thất thần sững sờ .
Mới quá một ngày, cô nhưng lại cảm thấy thời gian dài như một tháng vậy, rấ khó chịu, cô muốn xem vài quyển tiểu thuyết cho hết thời gian, dời đi lực chú ý, nhưng một chút tác dụng cũng không có.
Cô bây giờ cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn lẳng lặng chờ anh trở lại.
Trái tim có loại trống rỗng buồn bã, làm cho mọi hứng thú đều rã rời, hoàn toàn không dậy nổi sức lực…
Tiếng gõ cửa vào lúc này vang lên triệu hồi thần trí của cô, cô nghĩ thầm mới vừa rồi mẹ có nói muốn làm đồ ăn khuya cho cô, liền không chút do dự đứng dậy mở cửa.
“Tới.”
Cửa mở ra, cô vừa nhìn thấy nam nhân hiện ra bên ngoài cửa, nét mặt trong nháy mắt ngu ngơ ở, hoàn toàn phản ứng không kịp, không có ngờ tới người ở bên ngoài lại là anh.
Phó Kỳ Tu vung lên nụ cười, ôn nhu gọi cô.
“Vũ Đồng, anh đã trở về.”
Cô ngu ngơ một lúc lâu, chậm chạp không có có bất kỳ phản ứng nào, chờ cô rốt cục có điểm phản ứng, cũng là lúc hai mắt bắt đầu rơi lệ, khiến Phó Kỳ Tu sợ hãi.
“Vũ Đồng, đừng khóc! Có gì chúng ta hảo hảo nói, được không?”
“Ô…”
Cô vẫn là khóc, càng khóc thanh âm càng lớn, càng thê thảm, hoàn toàn không dừng được.
Anh khẩn trương đem cô kéo vào trong phòng, đem cái mâm đặt lên bàn, liền lôi kéo cpp ngồi ở bên giường, ủng cô vào lòng, an ủi hống:
“Đừng khóc đừng khóc, nhìn em khóc như vậy, anh đau lòng muốn chết.”
May là cô không có đẩy ra anh, không có gọi anh cút ngay đi, chẳng qua là ở trong lòng ngực của anh không ngừng khóc. Anh chỉ có thể kiên nhẫn dụ dỗ cô, chờ cô tâm tình bình tĩnh, bọn họ mới có biện pháp nói chuyện tiếp.
Tuyên Vũ Đồng nhất thời cũng điều khiển không được tâm tình của mình, vừa nhìn thấy anh xuất hiện, đầy bụng ủy khuất trong nháy mắt trào ra.
“Vũ Đồng, anh sẽ đem tất cả mọi chuyện giải thích rõ ràng. Đừng khóc! Anh không nỡ nhìn em thương tâm như vậy, nha…”
Anh ôn nhu ở bên tai cô nhẹ lẩm bẩm.
Khóc mười mấy phút đồng hồ, nước mắt cô rốt cục từ từ ngừng, tỉnh táo lại, thấy trước ngực áo sơmi anh ướt một mảng lớn, cô nhịn không được cười khẽ một tiếng, tâm tình rốt cục cũng tốt lên.
“Y phục của anh bị em khóc ướt .”
“Ướt liền ướt, dù sao em phải chịu trách nhiệm giúp anh giặt.”
Anh dùng tay áo của mình giúp cô lau nước mắt trên mặt, động tác phi thường mềm nhẹ .
“Có thể nghe anh nói chuyện chưa?”
Cô gật đầu, lại đột nhiên lại nhớ tới một chuyện khác.
“Được, làm sao anh trước thời gian đã trở về?”
“Anh vốn là định trước thời gian trở về, cho em một quả vui mừng, không nghĩ tới tối hôm qua vừa về tới Đài Loan, thì ngược lại bị em mất tích hù dọa đến rồi.”
Anh tự giễu cười khổ.
“Tối ngày hôm qua em gọi điện thoại cho anh không ai đón, khi đó anh đang ở trên phi cơ?”
Khó trách gọi đến khách sạn cũng không ai đón, bởi vì anh đã sớm rời đi.
Phó Kỳ Tu gật đầu.
“Điện thoại di động của em tắt, hại anh hoàn toàn không liên lạc, anh khẩn trương đã chết, khi biết em ở đây, anh liền lập tức chạy tới.”
“Đó… Em rời đi có chút vội vàng, chỉ mang điện thoại di động, có thể hết pin tự động tắt!”
Nhìn anh thần sắc có chút mệt mỏi, cô mới ý thức tới hiện tại đã là mười một giờ tối, nghĩ anh không có nghỉ ngơi liền chạy thẳng tới Hoa Liên, chỉ vì muốn gặp cô, tâm tình vốn là xuống thấp cũng đi theo vui mừng không ít, cũng đau lòng anh cả đêm đuổi theo khổ cực.
Không nghĩ tới nguyên nhân này, Phó Kỳ Tu còn tưởng rằng cô là cố ý không muốn đón điện thoại của anh mới tắt điện thoại, hại anh lo lắng một hồi.
“Kia… chuyện La Dĩ Na mang thai…”
Cô có chút bất an mở miệng hỏi.
“Anh không xác định cô ấy rốt cuộc có hay không mang thai, nhưng cho dù Dĩ Na thật sự mang thai, đứa bé kia cùng anh một chút quan hệ cũng không có.”
Anh như chém đinh chặt sắt trả lời.
Không kịp chờ Dĩ Na cho phép, anh trực tiếp thẳng thắn nói cô trong lòng đã có nam nhân khác, mà cha của đứa trẻ trong bụng chính là người đàn ông kia.
“La Dĩ Na có người yêu khác?”
Tuyên Vũ Đồng kinh ngạc trợn to hai mắt.
“Em còn tưởng rằng cô ấy đối với anh… Ách…”
Cô đột nhiên câm mồm, cô hoài nghi La Dĩ Na đối với anh không tin tưởng, không hiểu anh nghe xong có tức giận hay không?
“Dĩ Na đối với anh như thế nào? Vũ Đồng, thành thật trả lời anh.”
Phó Kỳ Tu đột nhiên nheo nheo mắt, bưng lấy gương mặt của cô, không cho phép cô trốn tránh, cần phải làm rõ cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Cô không thể làm gì khác hơn là biết điều một chút nhận tội.
“Em cho là La Dĩ Na đối với anh có ý tứ, muốn từ bên cạnh em cướp đi anh, mới có thể thường tìm cơ hội đến gần anh.”
Nghe được câu trả lời của cô, anh nhịn không được cảm thấy buồn cười.
“Em tại sao phải nghĩ như vậy?”
“Bởi vì cô ấy cùng anh trai tài gái sắc, gia thế tương xứng, điều kiện so với em tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa giao tình của anh và cô ấy cũng có thể nói là phi thường tốt, cho nên em… Tự ti …”
Cô càng nói thanh âm càng nhỏ, trong lời nói mang theo vẻ trầm buồn như đưa đám.
“Ngốc, tự ti cái gì?”
Anh lắc đầu mắc cười.
“Em chẳng lẽ không biết em rất lợi hại? Người khác ngược lại còn phải sùng bái em sao.”
“Em nơi nào lợi hại? Người khác sùng bái em cái gì?”
“Nước hoa do em điều chế tất cả mọi người đều rất thích, cùng tranh cướp mua, ngay cả Dĩ Na cũng thích, chẳng lẽ không lợi hại? Chẳng lẽ không đáng được các nàng sùng bái?”
“Ách?”
Khuôn mặt như đưa đám của cô trong thoáng chốc phục hồi chút tự tin, thì ra là ở trong mắt người khác, cô cũng là một người lợi hại nha!
“Vũ Đồng, cho dù ở trong mắt người khác, em cái gì cũng không phải, nhưng ở trong lòng của anh, em thủy chung là sự tồn tại chói mắt nhất, không có bất kỳ người nào có thể thay thế được. Em không cần phải cùng những người khác so sánh, cũng không nên tự ti, bởi vì đối với anh mà nói, em chính là tốt nhất.”
(Tim ơi, mềm nhũn ra mất rồi >__
Anh chưa từng nghĩ tới, thì ra cô sẽ vì tự ti mà cảm thấy khổ sở, là anh sơ sót, thân phận chênh lệch giữa hai người, trong lúc vô hình mang cho cô bất an cùng áp lực.
Hiện tại anh đã biết, sẽ phải cố gắng xóa bỏ của cô bất an, làm cho cô đối với mình có lòng tin hơn, cũng có thể tín nhiệm anh hơn.
Anh đem cô nhẹ ôm vào lòng, ôn nhu hỏi:
“Còn có vấn đề gì cảm thấy bất an, em tất tật một lần nói ra, một lần giải quyết xong.”
“Còn nữa… Anh cũng không mang em lộ diện…”
Đó cũng là vấn đề khiến cô cảm thấy khó chịu.
“Em không phải không thích xã giao?”
“Em là không thích, nhưng anh ngay cả một lần cũng chưa từng mang em ra ngoài, thật giống như… không quen biết em…”
Cô càng lẩm bẩm thanh âm càng nhỏ.
Phó Kỳ Tu sửng sốt, ngay sau đó cười ra tiếng, không nghĩ tới hai người bọn họ ý nghĩ cách nhau xa đến vậy, nếu không phải cô giờ phút này nói ra, anh có lẽ vĩnh viễn cũng không biết.
“Anh sở dĩ không để cho em lộ diện, trên căn bản có mấy lý do.”
“Tới mấy lý do?”
Nhiều như vậy? Không phải chỉ một cái?
“Thứ nhất, em không thích xã giao, anh không muốn miễn cưỡng em làm chuyện em không thích. Thứ hai, anh không hi vọng đưa em ra ánh sáng, miễn đưa tới một số con ruồi nhàm chán đem tổ tông mười tám đời của em tất cả đều đào lên, lúc nào cũng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của em, khiến em cảm thấy không thoải mái, phiền toái. Thứ ba…”
“Được rồi, được rồi, không cần giải thích nữa.”
Cô cảm động ôm lấy anh.
“Em đã biết anh là tốt với em, sau này em sẽ không suy nghĩ miên man nữa.”
Thì ra là anh vì cô băn khoăn nhiều như vậy, cô thật sự cảm thấy phi thường xấu hổ, không những ngốc đến không rõ tâm ý của anh, ngược lại hoàn toàn hiểu lầm anh, cô thật là quá không nên .
“Anh chưa cùng em nói rõ ràng, anh cũng có sai.”
Anh ôn nhu ở bên tai cô nhẹ lẩm bẩm.
“Nhưng em nếu quả thật vô cùng để ý chuyện này, anh sẽ tìm một cơ hội công khai quan hệ của chúng ta.”
Thật ra nếu như đáp ứng lời cầu hôn của anh, sớm muộn đều là phải công khai, anh chẳng qua là không muốn làm cho cô quá nhanh đã bị “Tảo nhiễu” mà thôi, nhưng nếu như làm như vậy mới có thể để cho cô an lòng, anh dĩ nhiên cũng muốn càng sớm công khai càng tốt.
“Vẫn là không nên thì tốt hơn, em sợ bị giới truyền thông vây lấy, chẳng những không thể làm gì, còn phải tiếp nhận bọn họ công kích, chỉ dùng nghĩ em liền da đầu tê dại.”
Cô ở trong ngực của anh khẽ lè lưỡi, không khí giữa hai người cũng trở nên nhẹ nhàng không ít.
Anh là dùng phương thức của mình để bảo vệ cô, sau khi hiểu được khổ tâm của anh, trong lòng của cô liền tràn ngập ngọt ngào cùng cảm động, không hề có bất kỳ nghi ngờ gì nữa.
hừa dịp cơ hội lần này, Phó Kỳ Tu dứt khoát ở lại dân túc nghỉ phép, cùng Tuyên Vũ Đồng cùng nhau hảo hảo buông lỏng tâm tình, hưởng thụ non nước hữu tình của Hoa Liên, thuận tiện tránh né truyền thông truy kích.
May là anh có thể tin được năng lực của Phương Đặc Trợ, trước khi anh trở về công ty có thể giúp anh xử lý phần lớn chuyện tình, nếu là thật gặp phải chuyện không cách nào xử lý, Phó Kỳ Tu liền dùng video thoại cùng Phương Đặc Trợ liên lạc thảo luận.
Bà Tuyên thấy bọn họ hiểu lầm cũng đã giải khai, liền yên lòng.
Tuyên Lý Hòa cũng rất lâu không có nghỉ ngơi, cũng định bụng ở lại mấy ngày, dù sao ít đi mấy cái đơn đặt hàng nước hoa, đối với bọn họ cũng sẽ không có quá lớn ảnh hưởng.
“Kỳ Tu, thật sự rất thật xin lỗi, tôi không nghĩ tới tự mình sẽ bị đám Cẩu Tử (phóng viên) kia phát hiện ra, giới truyền thông viết lung tung làm liên lụy đến cậu…”
Mất liên nhiều ngày La Dĩ Na rốt cục chủ động điện thoại liên lạc cùng Phó Kỳ Tu, vừa mở miệng chính là trước nói xin lỗi, bởi vì cô hiểu, Phó Kỳ Tu nhất định rất giận.
Thời điểm cô gọi điện thoại tới, Phó Kỳ Tu đang cùng Tuyên Vũ Đồng nằm ở tầng thượng ngắm sao, tầng cao nhất dân túc là một không gian mở, đặt vài cái ghế lớn, để khách nhân buổi sáng có thể phơi nắng tắm nắng, buổi tối cũng có thể thưởng sao.
Hai người bọn họ sóng vai nằm trên cùng một cái ghế, anh một cái tay cùng Tuyên Vũ Đồng mười ngón tay lồng vào nhau, tay kia cầm lấy điện thoại di động, nét mặt đúng là rất khó coi.
“La Dĩ Na, cậu rốt cuộc đến lúc nào mới chịu làm sáng tỏ chuyện này?”
“Qua nửa giờ nữa, tôi sẽ mở một cuộc họp báo giải thích rõ ràng mọi chuyện.”
“Rốt cuộc cậu có hay không mang thai?”
Cô thẹn thùng một lúc lâu, mới thấp giọng trả lời.
“… Ừ.”
Khó được cô cũng sẽ có lúc thẹn thùng, Phó Kỳ Tu tâm tình rốt cục cũng có chút tốt, còn hăng hái hỏi han cô.
“Là nam nhân kia ?”
“Bằng không sẽ là ai ? Là của cậu sao?”
Cô trong nháy mắt chuyển đổi khẩu khí, hung ba ba bảo vệ tình cảm của mình.
“Hảo, hảo, tôi thừa nhận là tôi nói sai.”
Anh nhịn không được thấp cười ra tiếng.
“Chúc mừng cậu.”
“Cám ơn cậu, bất quá tôi một chút cũng không cảm thấy có cái gì đáng chúc mừng. Chỉ cần nghĩ kế tiếp còn có một đống vấn đề phải xử lý, tôi liền nhức đầu đến mức thực muốn chân chính mất tích, để tất cả mọi người tìm không được mình…”
Khó được thông thương điện thoại, La Dĩ Na hướng hướng anh tả oán một đống chuyện tình, giống như là nếu không nói sẽ bị nhịn chết vậy.
Phó Kỳ Tu bất đắc dĩ nghe cô liều mạng tố khổ, nhẹ nhíu mày, khiến Tuyên Vũ Đồng bên cạnh anh im lặng cười, cười anh không thể làm gì.
Thật vất vả, người đại diện của La Dĩ Na gọi chuẩn bị mở họp báo, cô mới vội vàng cúp điện thoại, trả lại Tu an tĩnh cho Phó Kỳ.
Anh rốt cục có thể tắt điện thoại di động, quay đầu cùng nữ nhân yêu mến thân mật cụng trán.
“Cô ấy nói một chút nữa mở họp báo, trên tivi có thể phát sóng, em muốn xem không?”
“Em muốn ở chỗ này ngắm sao.”
Cô không chút do dự lắc đầu.
“Tốt lắm, anh ở chỗ này cùng em cùng nhau ngắm sao.”
Anh cũng không muốn đi xem đám ký giả, nhất định vừa lãng phí thời gian vừa không có dinh dưỡng.
Cô ngẩng đầu nhìn Thiên Không, hít thở sâu một hơi khí , cảm giác thiên nhiên thanh tân, rất giống tâm trạng lúc này của cô, sạch sẽ, không có có bất kỳ lo nghĩ, hơn nữa cảm thấy vạn phần thoải mái.
Bởi vì cơ hồ không có chút ánh sáng làm mờ, những ngôi sao cơ hồ phủ kín cả bầu trời đêm, cô đưa tay lên bắt, có chút trẻ con nói:
“Ngôi sao thật xinh đẹp, thật muốn nắm xuống tới, mang về Đài Bắc.”
“Đừng mơ mộng như vây, sao trên trời chỉ có thể nhìn mà thôi.”
Phó Kỳ Tu không chút khách khí giội cho cô gáo nước lạnh.
“Em chỉ nói chơi thôi mà, anh làm gì nghiêm túc vậy?”
Cô tức giận trừng anh một cái.
“Đừng nóng giận, anh đem “Ngôi sao trên mặt đất” hướng em bồi tội tốt lắm.”
Anh câu khởi vẻ cười, tựa hồ đang có chủ ý quỷ quái gì.
“Cái gì “Ngôi sao trên mặt đất”?”
Có loại vật này sao?
Phó Kỳ Tu ngay sau đó từ trong túi tiền lấy ra chiếc nhẫn kim cương sớm đã chuẩn bị tốt, thả vào trước mặt cô.
“Vũ Đồng, gả cho anh.”
Cô nhìn chiếc nhẫn kim cương khẽ tỏa sáng ở dưới ánh trăng, hoàn toàn ngây ngốc, nói không ra lời, không nghĩ tới anh lại có ngay tại lúc này hướng cô… Cầu hôn!
Này quá đột nhiên, cô trong lòng một chút cũng không có chuẩn bị nha!
“Em nếu như cảm thấy quá nhanh, chúng ta có thể đính hôn trước, sau đó nửa năm hoặc một năm nữa kết hôn, để cho em có thời gian thích ứng.”
Anh cũng đã nghĩ kỹ, lấy phương thức này tiến hành theo tốc độ chuyển đổi quan hệ giữa hai người, cô có thể dễ dàng chấp nhận hơn. Dù sao lúc trước cũng đã nhẫn lâu như vậy, nhịn thêm nửa năm, một năm, đối với anh mà nói cũng không coi vào đâu.
Cô nhìn nhẫn kim cương, hốc mắt từ từ hiện lên nước mắt, sau khi kinh ngạc, một cổ vui sướng khó nói lên lời đong đầy ngực, làm cho cô hưng phấn, kích động, nhưng cái gì cũng nói không nên lời.
Cô thích tựa vào trong ngực của anh tiến vào mộng đẹp, mà ngay cả ở trong mộng cũng bị hơi thở của anh vờn quanh. Cô thích mỗi buổi sáng mở mắt ra, liền thấy dung nhan buông lỏng, không chút nào phòng bị mà ngủ của anh. Cô muốn cùng anh chung một chỗ, thời thời khắc khắc, mỗi tháng, mỗi năm, liền một giây cũng không nỡ bỏ qua.
Cô muốn vì anh sanh con dưỡng cái, tạo ra một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, chỉ nghĩ đến, cô cũng đã cảm thấy thật vui vẻ thật vui vẻ, thật muốn lập tức giúp anh sinh một hài tử…
Anh thử đem chiếc nhẫn đặt trên tay cô, phát hiện cô không có ý tứ cự tuyệt, liền tiến thêm một bước đem chiếc nhẫn lồng vào ngón áp út của cô, sau đó cùng cô mười ngón tay lồng vào nhau, nhẹ hôn lên ngón tay đang đeo nhẫn, vô cùng thành tâm và thận trọng.
“Anh yêu em, gả cho anh, được không?”
“Được.”
Cô có chút nghẹn ngào trả lời; vừa cười vừa khóc, hoàn toàn không điều khiển được tâm tình kích động giờ phút này khó có thể bình tĩnh.
“Vậy thì đừng khóc, đừng như vậy làm anh sợ.”
“Em là khóc vì hạnh phúc…”
Anh cười, kéo gần hơn khoảng cách giữa hai người, hôn lên khóe mắt ướt nước mắt của cô. Nhận được câu trả lời của cô, tim anh cũng hoàn toàn an ổn xuống tới.
Tiểu bạch thỏ của anh, rốt cục cũng hoàn toàn thuộc về anh. Anh đã đợi không kịp, muốn nghe cô gọi anh “Lão công”, đó là chuyện tình tuyệt vời nhất.
Cô để mặc anh hôn lên nước mắt của mình, đắm chìm trong tư vị hạnh phúc ngọt ngào, cùng anh ở dưới trời sao, hai đôi môi dán lại với nhau, từ chuồn chuồn lướt nước, đến sâu sắc triền miên, càng ngày lửa nóng càng mập mờ.
Mãn Thiên Tinh vô ích tiếp tục lóe ra, giống như là ở cười trộm, cũng giống như là ở chúc phúc hai người bọn họ, có thể một đường viên mãn hạnh phúc đi xuống…
HẾT
Danh sách chương