Không ngang hàng
Hai người đến rạp chiếu phim xếp hàng lấy vé, lấy được phân nửa, Đỗ Ngôn Mạch chẳng biết thấy ai, bỗng nhiên ngớ ra ở đằng kia, An Cúc Nhạc nhìn theo, lập tức chửi thầm: Thế giới này nhỏ thật.
Thật mẹ nó nhỏ.
“Thầy…” Đỗ Ngôn Mạch lầm bầm.
Dường như cũng phát hiện, người nọ ngẩng đầu lên, mất một lúc lâu mới nhận ra: “Ớ… Ngôn Mạch?”
Ngồi cạnh người nọ là một cô gái mặt mũi xinh xắn, cử chỉ của hai người vô cùng thân mật, người nọ nói vài câu với cô gái rồi bước lên trước: “Trùng hợp quá, tới xem phim hả?”
Đỗ Ngôn Mạch nhất thời có chút lóng ngóng, cậu vô thức… thật sự chỉ là vô thức, chắn trước người An Cúc Nhạc, nhưng An Cúc Nhạc và thầy giáo đã gặp nhau, muốn không chú ý cũng khó: “Ồ, xem với anh họ à?”
Thấy không trốn được, An Cúc Nhạc bèn bước lên cười: “Chào.”
Y liếc mắt nhìn Đỗ Ngôn Mạch, thằng nhóc này ngoài mặt lạnh tanh, nhưng có lẽ trong lòng căng thẳng lắm đây. Y chợt nhận ra, suy cho cùng quan hệ giữa hai người cũng khó nói thành lời, huống hồ là đối mặt với người cậu ấy thích, vậy thì càng xấu hổ hơn, nói khó nghe một chút thì còn nhơ nhuốc nữa, cử chỉ nhỏ nhặt vừa rồi của cậu ấy đã phản ánh đầy đủ điều đó.
Y có thể mặc kệ ánh mắt của tất cả người ngoài trên thế giới, chỉ quan tâm duy nhất một người này.
“Trò chưng diện như thế… lúc nãy suýt nữa tôi đã không nhận ra. Cắt tóc rồi hả? Trông đẹp đấy! Bình thường thấy trò toàn mặc áo thun trắng với quần jeans, tự dưng hợp mốt thế này, bộ yêu đương rồi à?”
Đỗ Ngôn Mạch đáp ngay: “Không phải.”
“Ồ.” Thầy giáo cũng không hỏi cặn kẽ, chỉ hỏi: “Hai người xem phim nào? Giống nhau? Nhưng mà chỗ ngồi của hai người tốt hơn nhiều, chúng tôi ngồi ở góc đằng trước.”
Sắp đến giờ chiếu phim, phòng chiếu mở cửa cho khách vào, thầy giáo vẫy tay chào, quay về bên cạnh bạn gái.
Đỗ Ngôn Mạch: “Đi thôi.”
Thái độ của cậu ấy bình tĩnh vô cùng, nhưng An Cúc Nhạc cảm thấy, khoảng cách vốn có thể xem là thân mật giữa hai người thoáng cái bị kéo ra thật xa.
Giống như bạn bè bình thường, hoặc thật sự là anh em họ.
Chỉ là quan hệ giữa An Cúc Nhạc và “anh họ” của y vốn đâu có bình thường, không thể dùng làm ví dụ tham khảo, trong phút chốc An Cúc Nhạc cũng không biết nên cư xử thế nào, vì lý do an toàn, thôi thì tránh xa một chút vậy.
Hai người vào rạp, phim này là phim tình cảm lãng mạn, nội dung hết sức cẩu huyết, cũng may nam chính tướng tá ngon lành. Có điều phim dành cho đại chúng, khó tránh nữ chính cũng khoe thân một tí, mặc dù không lộ tuốt luốt, nhưng An Cúc Nhạc chưa chuẩn bị tâm lý, suýt nữa bị nghẹn bắp rang. Y sợ phụ nữ lõa thể, nhưng nhiều năm làm việc ở tạp chí thời trang, dần dần cũng thành quen, chỉ cần đừng đột kích bất ngờ là được.
Y rụt về bên Đỗ Ngôn Mạch, muốn sờ mấy cái để an ủi, nào ngờ vừa ngước lên đã thấy ánh mắt cậu ấy hoàn toàn không đặt ở màn chiếu huỳnh quang, mà là ở góc xéo đằng trước… chẳng biết là chỗ nào.
An Cúc Nhạc cười một tiếng, từ từ dời đầu khỏi vai cậu thiếu niên.
Từ đầu tới cuối, Đỗ Ngôn Mạch không hề chú ý y từng thân cận như vậy.
Trong phim, nữ chính gặp đủ mọi trắc trở, bị nam chính hiểu lầm bỏ rơi, cuối cùng mắc bệnh máu trắng, chết trong cô độc. Nam chính phát hiện mình hiểu lầm người ta, vội vã chạy tới, tiếc thay giai nhân đã khuất, thế là nam chính ngồi dưới hoàng hôn quạnh quẽ tiêu điều, vừa khóc vừa thực hiện lời thề ngày xưa ấy “anh sẽ cõng em đi thật lâu thật lâu”, cõng nữ chính đi về phía trước… hết phim.
Má ơi, xàm quá thể đáng. An Cúc Nhạc nổi da gà khắp người. Phim chiếu xong, đèn vừa sáng, y giật mình khi thấy thật nhiều cặp tình nhân trong rạp rúc vào nhau khóc sướt mướt… thiệt hả trời? Nam chính bị thế là đáng đời có được không? Lúc nên quý trọng thì không quý trọng, chờ người ta chết ngắt thì cõng một cái xác, có giỏi thì lượn một trăm vòng Trái đất đi, để xem nữ chính có sống lại không. Nghĩ vậy, An Cúc Nhạc thích đến thiếu điều cao trào nữa thôi.
“Tôi đi mua cà phê.” Thành thật mà nói, lúc sau phim diễn biến thế nào, An Cúc Nhạc chẳng chú ý xem tiếp.
Từ đầu đến cuối, y chỉ chú ý ánh mắt cậu thiếu niên chú ý một người khác.
Lẽ ra y định cảm động rơi vài giọt nước mắt vì nội dung phim, biết đâu Đỗ Ngôn Mạch sẽ hiểu ý nhớ đến y, thế nhưng cái phim này thật sự quá tệ, An Cúc Nhạc muốn phối hợp tỏ ra trung nhị một chút cũng không được.. ấy nhầm, cậu thiếu niên trung tam (lớp 9) rồi, tính ra thì quan hệ trái với luân thường này đã duy trì được gần một năm rồi nhỉ.
*trung nhị = lớp 8.
An Cúc Nhạc vừa nghĩ vẩn vơ vừa mua xong cà phê, quay trở về.
Ba người Đỗ Ngôn Mạch và thầy giáo cùng bạn gái đứng ở lối ra, viền mắt thầy giáo đỏ bừng, cho thấy vừa rồi cảm động quá đỗi, bạn gái ở bên cạnh nắm tay thầy giáo, chẳng biết đang nói gì mà thầy giáo không ngờ rơi nước mắt, An Cúc Nhạc thấy bàn tay cắm trong túi áo của Đỗ Ngôn Mạch giật giật, nhưng bạn gái nhanh hơn một bước, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho bạn trai.
Tay của Đỗ Ngôn Mạch không nhúc nhích nữa, trong túi áo của cậu ấy có khăn giấy, An Cúc Nhạc biết ── là vì y nhét chứ ai. Trước khi xem phim, y nói đùa: “Tôi sợ tôi khóc, đến lúc đó nhớ lau nước mắt cho tôi đó.”
Kết quả phim quá xàm xí, An Cúc Nhạc không khóc, nhưng một người khác lại khóc.
Đáng tiếc khăn giấy vẫn không có chỗ dùng.
Thầy giáo và bạn gái mải mê show ân ái, An Cúc Nhạc đứng đây chỉ nhìn thấy bóng lưng cậu thiếu niên, không thấy sắc mặt của cậu ấy, bỗng nhiên y muốn bước lên kéo người đi biết bao… nhưng với thân phận gì, lý do gì? Có khi nào Đỗ Ngôn Mạch nghĩ rằng y nhiều chuyện hay không?
An Cúc Nhạc đứng ở đằng kia, nhất thời mê man, cà phê trong tay từ từ giảm nhiệt.
Lúc này, cô bạn gái chợt kêu lên: “Ơ, áo của cậu chưa tháo mạc.”
Đỗ Ngôn Mạch sửng sốt, cúi đầu mới thấy dưới lai áo khoác lòi ra một cái mạc. Cô gái nói: “Cậu chờ chút”, rồi lấy ra kềm cắt móng trong túi trang điểm, cắt mạc giúp cậu.
Nhãn hiệu rất lớn rất nổi tiếng, cho dù không tiếp xúc nhiều với mốt thời trang cũng từng nghe qua, huống chi giá bên trên còn đắt khủng khiếp. Thầy giáo thấy thế liền trợn to mắt: “Cái này… từ đâu mà có?” Thầy giáo biết gia cảnh của Đỗ Ngôn Mạch, cũng biết bản tính của cậu ấy, vật có giá đắt đỏ như vậy, thật khó tưởng tượng cậu sẽ khoác lên người.
Đỗ Ngôn Mạch không có cách nào trả lời, An Cúc Nhạc bước lên: “Là tôi mua cho nó.”
Ba người sửng sốt, An Cúc Nhạc cười nói: “Mẹ tôi rất thương nó, thấy quần áo của nó chỉ có vài ba món nên bảo tôi mua hàng tốt một chút cho nó.”
“Ồ…” Thầy giáo hoàn hồn, cười với Đỗ Ngôn Mạch: “Anh họ với mợ của cậu đối xử với cậu tốt thật, hiệu này tôi có thích cỡ nào cũng không dám mua.”
“……” Đỗ Ngôn Mạch không trả lời, mãi đến khi thầy giáo và bạn gái khuất bóng, cậu mới mở miệng hỏi: “Quần áo, là mua?”
An Cúc Nhạc: “……”
“Tóc và giày… cũng thế?”
“Phải.” An Cúc Nhạc không giấu diếm nữa, đến nước này rồi, giấu nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Bầu không khí im lặng chảy xuôi giữa hai người, Đỗ Ngôn Mạch không nhiều lời, tự mình đi về phía trước. Bọn họ đi thật lâu, rời khỏi rạp chiếu phim, vội vã lướt qua dòng người nhộn nhịp, tới trạm xe điện ngầm. Đỗ Ngôn Mạch dừng bước, xách chiếc túi đựng quần áo ban đầu đi vào toilet, khi trở ra đã thay lại bộ đồ cũ.
Áo thun trắng và quần jeans giản dị… hệt như phép màu của cô bé lọ lem, thời gian vừa đến, tất cả sẽ trở về nguyên trạng.
Cậu nâng túi đưa cho An Cúc Nhạc, An Cúc Nhạc nhận lấy, không nói lời nào. Vậy cũng được, là mình gạt cậu ấy trước, huống chi ngắm đủ một ngày, lại còn chụp ảnh lưu niệm, thật ra cũng đủ lắm rồi, nhưng rốt cuộc An Cúc Nhạc vẫn nhịn không được nói một câu: “Hay là… cậu cứ nhận đi, dù sao cũng không trả hàng được.”
Đỗ Ngôn Mạch nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, cuối cùng nhả ra ba chữ: “Em không cần.”
“Ừ.” An Cúc Nhạc chỉ có thể đáp như thế.
Không cần thì thôi vậy, cũng đâu phải lần đầu tiên không cần.
Đỗ Ngôn Mạch im lặng một lúc lâu, hỏi: “Tại sao gạt em?”
Tại sao ư… An Cúc Nhạc ngơ ngác, nào có tại sao, muốn người mình thích ăn ngon mặc ấm, xinh đẹp rạng ngời, là chuyện thường tình mà?
Nhưng cậu thiếu niên hỏi tại sao gạt cậu ấy.
“Gạt” tức là mình biết cậu ấy không thích nhưng vẫn cứ làm.
Trong đầu bức bối khôn tả, Đỗ Ngôn Mạch phân vân lưỡng lự tiếp theo nên nói gì, có nên nói hay không. An Cúc Nhạc nhìn là hiểu ngay: “Muốn nói gì cứ nói, đừng có bày ra cái mặt táo bón đó.”
Đỗ Ngôn Mạch: “……”
An Cúc Nhạc cũng không thúc giục. Nhìn phản ứng của y, Đỗ Ngôn Mạch bèn nói: “Anh đã hứa với em, không có lần thứ hai.”
An Cúc Nhạc: “……” Đúng vậy, y đã hứa.
Cẩn thận cân nhắc tâm tính của mình, lần này không giống ý tốt thuần túy khi tặng giày lúc trước, lần này hoàn toàn xuất phát từ hứng thú và sở thích cá nhân của y, trang hoàng cho cậu ấy thật lộng lẫy…
Không phải vì tốt cho cậu ấy.
Không phải.
An Cúc Nhạc chợt thấy khó mà đối mặt với mình thế này, chỉ lo lưu lại kỷ niệm đẹp, sơ ý đi quá trớn, trực tiếp chạm đến vũng mìn của đối phương, giẫm trúng kíp nổ.
Quá mất mặt.
Không có lần nào y càng muốn biến mất, càng muốn tìm chết hơn bây giờ.
Trong lòng y sóng cuộn biển gầm, trên mặt lại không có biểu cảm gì rõ ràng, có lẽ qua một giới hạn nào đó, đờ đẫn chính là phản ứng duy nhất. Thế nhưng trong mắt Đỗ Ngôn Mạch, dáng vẻ thất thần của y trông hệt như chẳng quan tâm. Đúng thế, người này bao giờ cũng vậy, ghét thì bỏ, thích thì làm, mình không nên để tâm như thế, nhưng mà…
Nhất định anh ấy chưa bao giờ biết, trước mỗi lần gặp anh ấy, cậu đều chuẩn bị đủ điều: Mặc kệ đối phương ném cho cái gì cũng liệu mà nhận lấy, không nghĩ sâu xa nhiều, vậy là tốt rồi.
Như vậy, An Cúc Nhạc sẽ vui vẻ, giữa hai người, sẽ không xảy ra xung đột.
Thế nhưng… đến cực hạn rồi.
Cậu vốn định nhịn, cậu vẫn chưa quên lúc trước hai người suýt đứt gánh giữa đường vì chuyện tặng giày.
Cậu cố gắng muốn trở thành người mà đối phương cần, không muốn đối phương thấy mặt trẻ con của mình. Giống như đối mặt với đề toán mà bản thân chán ghét, cậu vẫn kiên trì không nhảy bước, hoàn thành theo trình tự ── không thể hấp tấp, từ từ sẽ đến, làm theo từng bước một, cậu vẫn tự nhủ như vậy, nhưng nếu sự nhẫn nại của cậu đổi lấy kết cục hoặc quan hệ không bình đẳng, vậy rốt cuộc còn ý nghĩa gì?
Tình cảm nghiêng về một phía… cậu từng cho rằng như vậy là được rồi, được rồi, nhưng hôm nay lại thấy đau.
Đau đến tứ chi run rẩy, lục phủ ngũ tạng đều thắt lại.
Nếu mình và người trước mắt giống nhau, nếu mình là người trưởng thành đủ khả năng gánh vác trách nhiệm và báo đáp đối phương, phải chăng mình sẽ có thể chín chắn cười giả lả, thậm chí là vui vẻ, chứ không phải buồn khổ vì mặc cảm do chênh lệch tuổi tác như hiện tại?
Cậu không biết. Có một vấn đề cậu vẫn luôn muốn hỏi nhưng không dám mở lời ── cuối cùng bây giờ cũng lên tiếng hỏi: “Anh Hoa cúc, dù cho một chút, một chút thôi cũng được… anh có từng nghĩ, em với anh ngang hàng không?”
An Cúc Nhạc ngẩn ra… như thể nơi nào đó bỗng dưng bị vặn chặt, kéo tới kéo lui, khiến cho y bật thốt: “Tôi với cậu, làm sao ngang hàng được.”
Ngang hàng? Mình thích người ta, vậy thì định trước chỉ có thể nằm dưới đất nhìn lên, từ đầu tỉ trọng tình cảm đã không tương quan, làm sao ngang hàng được.
Một trận im lặng, chỉ còn tiếng bíp bíp khi tàu điện ngầm rời trạm vang lên vài lần.
“Ừ, em nghĩ cũng vậy.” Đỗ Ngôn Mạch hít sâu một hơi, mặt không biểu cảm: “Em hiểu rồi.”
An Cúc Nhạc biết cậu ấy hiểu lầm ý mình, nhưng chẳng còn sức giải thích.
Y rũ mắt. Giải thích cái gì chứ? Đây là sự thật, không lẽ bảo y khóc lóc thổ lộ tôi yêu cậu nhưng cậu không yêu tôi nên chúng ta không ngang hàng? Nhưng trong tình huống yêu đơn phương, làm thế chỉ khiến người khác khó xử thêm phải không? Nhất là quan hệ giữa bọn họ, càng không thể so sánh với bình thường.
Học sinh cấp hai, người lớn.
Chênh lệch mười ba tuổi.
Hôm nay y thật sự rất vui, cậu thiếu niên mặc quần áo và mang giày y mua, chưng diện theo hình dạng lý tưởng của y, giống như triệt để biến thành thứ gì đó thuộc về riêng một mình y.
Lần trước An Cúc Nhạc có thể phát hiện tình cảm của mình là nhờ chạm đến điểm mấu chốt của cậu thiếu niên, lúc đó y nhiều lần nhắc nhở bản thân đừng làm chuyện thừa thãi nữa, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được.
Bởi vì thật ra không phải y không có chờ mong: Chờ mong cậu thiếu niên dù biết y dối gạt vẫn thản nhiên nhận lấy, thành toàn một chút hư vinh và tùy hứng của người lớn tuổi như y.
Nhưng suy cho cùng, Đỗ Ngôn Mạch không có nghĩa vụ phải nhận.
An Cúc Nhạc đứng lặng ở đằng kia, nhìn cậu thiếu niên xoay người vào trạm, bóng dáng cao lớn khuất dần theo thang cuốn, y uống một ngụm cà phê trong tay, lập tức cau mày, đi tới thùng rác phía trước, đổ hết cà phê, giữ lại cái ly.
An Cúc Nhạc nghĩ, sau này mình không bao giờ muốn uống cà phê lạnh nữa.
Hai người đến rạp chiếu phim xếp hàng lấy vé, lấy được phân nửa, Đỗ Ngôn Mạch chẳng biết thấy ai, bỗng nhiên ngớ ra ở đằng kia, An Cúc Nhạc nhìn theo, lập tức chửi thầm: Thế giới này nhỏ thật.
Thật mẹ nó nhỏ.
“Thầy…” Đỗ Ngôn Mạch lầm bầm.
Dường như cũng phát hiện, người nọ ngẩng đầu lên, mất một lúc lâu mới nhận ra: “Ớ… Ngôn Mạch?”
Ngồi cạnh người nọ là một cô gái mặt mũi xinh xắn, cử chỉ của hai người vô cùng thân mật, người nọ nói vài câu với cô gái rồi bước lên trước: “Trùng hợp quá, tới xem phim hả?”
Đỗ Ngôn Mạch nhất thời có chút lóng ngóng, cậu vô thức… thật sự chỉ là vô thức, chắn trước người An Cúc Nhạc, nhưng An Cúc Nhạc và thầy giáo đã gặp nhau, muốn không chú ý cũng khó: “Ồ, xem với anh họ à?”
Thấy không trốn được, An Cúc Nhạc bèn bước lên cười: “Chào.”
Y liếc mắt nhìn Đỗ Ngôn Mạch, thằng nhóc này ngoài mặt lạnh tanh, nhưng có lẽ trong lòng căng thẳng lắm đây. Y chợt nhận ra, suy cho cùng quan hệ giữa hai người cũng khó nói thành lời, huống hồ là đối mặt với người cậu ấy thích, vậy thì càng xấu hổ hơn, nói khó nghe một chút thì còn nhơ nhuốc nữa, cử chỉ nhỏ nhặt vừa rồi của cậu ấy đã phản ánh đầy đủ điều đó.
Y có thể mặc kệ ánh mắt của tất cả người ngoài trên thế giới, chỉ quan tâm duy nhất một người này.
“Trò chưng diện như thế… lúc nãy suýt nữa tôi đã không nhận ra. Cắt tóc rồi hả? Trông đẹp đấy! Bình thường thấy trò toàn mặc áo thun trắng với quần jeans, tự dưng hợp mốt thế này, bộ yêu đương rồi à?”
Đỗ Ngôn Mạch đáp ngay: “Không phải.”
“Ồ.” Thầy giáo cũng không hỏi cặn kẽ, chỉ hỏi: “Hai người xem phim nào? Giống nhau? Nhưng mà chỗ ngồi của hai người tốt hơn nhiều, chúng tôi ngồi ở góc đằng trước.”
Sắp đến giờ chiếu phim, phòng chiếu mở cửa cho khách vào, thầy giáo vẫy tay chào, quay về bên cạnh bạn gái.
Đỗ Ngôn Mạch: “Đi thôi.”
Thái độ của cậu ấy bình tĩnh vô cùng, nhưng An Cúc Nhạc cảm thấy, khoảng cách vốn có thể xem là thân mật giữa hai người thoáng cái bị kéo ra thật xa.
Giống như bạn bè bình thường, hoặc thật sự là anh em họ.
Chỉ là quan hệ giữa An Cúc Nhạc và “anh họ” của y vốn đâu có bình thường, không thể dùng làm ví dụ tham khảo, trong phút chốc An Cúc Nhạc cũng không biết nên cư xử thế nào, vì lý do an toàn, thôi thì tránh xa một chút vậy.
Hai người vào rạp, phim này là phim tình cảm lãng mạn, nội dung hết sức cẩu huyết, cũng may nam chính tướng tá ngon lành. Có điều phim dành cho đại chúng, khó tránh nữ chính cũng khoe thân một tí, mặc dù không lộ tuốt luốt, nhưng An Cúc Nhạc chưa chuẩn bị tâm lý, suýt nữa bị nghẹn bắp rang. Y sợ phụ nữ lõa thể, nhưng nhiều năm làm việc ở tạp chí thời trang, dần dần cũng thành quen, chỉ cần đừng đột kích bất ngờ là được.
Y rụt về bên Đỗ Ngôn Mạch, muốn sờ mấy cái để an ủi, nào ngờ vừa ngước lên đã thấy ánh mắt cậu ấy hoàn toàn không đặt ở màn chiếu huỳnh quang, mà là ở góc xéo đằng trước… chẳng biết là chỗ nào.
An Cúc Nhạc cười một tiếng, từ từ dời đầu khỏi vai cậu thiếu niên.
Từ đầu tới cuối, Đỗ Ngôn Mạch không hề chú ý y từng thân cận như vậy.
Trong phim, nữ chính gặp đủ mọi trắc trở, bị nam chính hiểu lầm bỏ rơi, cuối cùng mắc bệnh máu trắng, chết trong cô độc. Nam chính phát hiện mình hiểu lầm người ta, vội vã chạy tới, tiếc thay giai nhân đã khuất, thế là nam chính ngồi dưới hoàng hôn quạnh quẽ tiêu điều, vừa khóc vừa thực hiện lời thề ngày xưa ấy “anh sẽ cõng em đi thật lâu thật lâu”, cõng nữ chính đi về phía trước… hết phim.
Má ơi, xàm quá thể đáng. An Cúc Nhạc nổi da gà khắp người. Phim chiếu xong, đèn vừa sáng, y giật mình khi thấy thật nhiều cặp tình nhân trong rạp rúc vào nhau khóc sướt mướt… thiệt hả trời? Nam chính bị thế là đáng đời có được không? Lúc nên quý trọng thì không quý trọng, chờ người ta chết ngắt thì cõng một cái xác, có giỏi thì lượn một trăm vòng Trái đất đi, để xem nữ chính có sống lại không. Nghĩ vậy, An Cúc Nhạc thích đến thiếu điều cao trào nữa thôi.
“Tôi đi mua cà phê.” Thành thật mà nói, lúc sau phim diễn biến thế nào, An Cúc Nhạc chẳng chú ý xem tiếp.
Từ đầu đến cuối, y chỉ chú ý ánh mắt cậu thiếu niên chú ý một người khác.
Lẽ ra y định cảm động rơi vài giọt nước mắt vì nội dung phim, biết đâu Đỗ Ngôn Mạch sẽ hiểu ý nhớ đến y, thế nhưng cái phim này thật sự quá tệ, An Cúc Nhạc muốn phối hợp tỏ ra trung nhị một chút cũng không được.. ấy nhầm, cậu thiếu niên trung tam (lớp 9) rồi, tính ra thì quan hệ trái với luân thường này đã duy trì được gần một năm rồi nhỉ.
*trung nhị = lớp 8.
An Cúc Nhạc vừa nghĩ vẩn vơ vừa mua xong cà phê, quay trở về.
Ba người Đỗ Ngôn Mạch và thầy giáo cùng bạn gái đứng ở lối ra, viền mắt thầy giáo đỏ bừng, cho thấy vừa rồi cảm động quá đỗi, bạn gái ở bên cạnh nắm tay thầy giáo, chẳng biết đang nói gì mà thầy giáo không ngờ rơi nước mắt, An Cúc Nhạc thấy bàn tay cắm trong túi áo của Đỗ Ngôn Mạch giật giật, nhưng bạn gái nhanh hơn một bước, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho bạn trai.
Tay của Đỗ Ngôn Mạch không nhúc nhích nữa, trong túi áo của cậu ấy có khăn giấy, An Cúc Nhạc biết ── là vì y nhét chứ ai. Trước khi xem phim, y nói đùa: “Tôi sợ tôi khóc, đến lúc đó nhớ lau nước mắt cho tôi đó.”
Kết quả phim quá xàm xí, An Cúc Nhạc không khóc, nhưng một người khác lại khóc.
Đáng tiếc khăn giấy vẫn không có chỗ dùng.
Thầy giáo và bạn gái mải mê show ân ái, An Cúc Nhạc đứng đây chỉ nhìn thấy bóng lưng cậu thiếu niên, không thấy sắc mặt của cậu ấy, bỗng nhiên y muốn bước lên kéo người đi biết bao… nhưng với thân phận gì, lý do gì? Có khi nào Đỗ Ngôn Mạch nghĩ rằng y nhiều chuyện hay không?
An Cúc Nhạc đứng ở đằng kia, nhất thời mê man, cà phê trong tay từ từ giảm nhiệt.
Lúc này, cô bạn gái chợt kêu lên: “Ơ, áo của cậu chưa tháo mạc.”
Đỗ Ngôn Mạch sửng sốt, cúi đầu mới thấy dưới lai áo khoác lòi ra một cái mạc. Cô gái nói: “Cậu chờ chút”, rồi lấy ra kềm cắt móng trong túi trang điểm, cắt mạc giúp cậu.
Nhãn hiệu rất lớn rất nổi tiếng, cho dù không tiếp xúc nhiều với mốt thời trang cũng từng nghe qua, huống chi giá bên trên còn đắt khủng khiếp. Thầy giáo thấy thế liền trợn to mắt: “Cái này… từ đâu mà có?” Thầy giáo biết gia cảnh của Đỗ Ngôn Mạch, cũng biết bản tính của cậu ấy, vật có giá đắt đỏ như vậy, thật khó tưởng tượng cậu sẽ khoác lên người.
Đỗ Ngôn Mạch không có cách nào trả lời, An Cúc Nhạc bước lên: “Là tôi mua cho nó.”
Ba người sửng sốt, An Cúc Nhạc cười nói: “Mẹ tôi rất thương nó, thấy quần áo của nó chỉ có vài ba món nên bảo tôi mua hàng tốt một chút cho nó.”
“Ồ…” Thầy giáo hoàn hồn, cười với Đỗ Ngôn Mạch: “Anh họ với mợ của cậu đối xử với cậu tốt thật, hiệu này tôi có thích cỡ nào cũng không dám mua.”
“……” Đỗ Ngôn Mạch không trả lời, mãi đến khi thầy giáo và bạn gái khuất bóng, cậu mới mở miệng hỏi: “Quần áo, là mua?”
An Cúc Nhạc: “……”
“Tóc và giày… cũng thế?”
“Phải.” An Cúc Nhạc không giấu diếm nữa, đến nước này rồi, giấu nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Bầu không khí im lặng chảy xuôi giữa hai người, Đỗ Ngôn Mạch không nhiều lời, tự mình đi về phía trước. Bọn họ đi thật lâu, rời khỏi rạp chiếu phim, vội vã lướt qua dòng người nhộn nhịp, tới trạm xe điện ngầm. Đỗ Ngôn Mạch dừng bước, xách chiếc túi đựng quần áo ban đầu đi vào toilet, khi trở ra đã thay lại bộ đồ cũ.
Áo thun trắng và quần jeans giản dị… hệt như phép màu của cô bé lọ lem, thời gian vừa đến, tất cả sẽ trở về nguyên trạng.
Cậu nâng túi đưa cho An Cúc Nhạc, An Cúc Nhạc nhận lấy, không nói lời nào. Vậy cũng được, là mình gạt cậu ấy trước, huống chi ngắm đủ một ngày, lại còn chụp ảnh lưu niệm, thật ra cũng đủ lắm rồi, nhưng rốt cuộc An Cúc Nhạc vẫn nhịn không được nói một câu: “Hay là… cậu cứ nhận đi, dù sao cũng không trả hàng được.”
Đỗ Ngôn Mạch nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, cuối cùng nhả ra ba chữ: “Em không cần.”
“Ừ.” An Cúc Nhạc chỉ có thể đáp như thế.
Không cần thì thôi vậy, cũng đâu phải lần đầu tiên không cần.
Đỗ Ngôn Mạch im lặng một lúc lâu, hỏi: “Tại sao gạt em?”
Tại sao ư… An Cúc Nhạc ngơ ngác, nào có tại sao, muốn người mình thích ăn ngon mặc ấm, xinh đẹp rạng ngời, là chuyện thường tình mà?
Nhưng cậu thiếu niên hỏi tại sao gạt cậu ấy.
“Gạt” tức là mình biết cậu ấy không thích nhưng vẫn cứ làm.
Trong đầu bức bối khôn tả, Đỗ Ngôn Mạch phân vân lưỡng lự tiếp theo nên nói gì, có nên nói hay không. An Cúc Nhạc nhìn là hiểu ngay: “Muốn nói gì cứ nói, đừng có bày ra cái mặt táo bón đó.”
Đỗ Ngôn Mạch: “……”
An Cúc Nhạc cũng không thúc giục. Nhìn phản ứng của y, Đỗ Ngôn Mạch bèn nói: “Anh đã hứa với em, không có lần thứ hai.”
An Cúc Nhạc: “……” Đúng vậy, y đã hứa.
Cẩn thận cân nhắc tâm tính của mình, lần này không giống ý tốt thuần túy khi tặng giày lúc trước, lần này hoàn toàn xuất phát từ hứng thú và sở thích cá nhân của y, trang hoàng cho cậu ấy thật lộng lẫy…
Không phải vì tốt cho cậu ấy.
Không phải.
An Cúc Nhạc chợt thấy khó mà đối mặt với mình thế này, chỉ lo lưu lại kỷ niệm đẹp, sơ ý đi quá trớn, trực tiếp chạm đến vũng mìn của đối phương, giẫm trúng kíp nổ.
Quá mất mặt.
Không có lần nào y càng muốn biến mất, càng muốn tìm chết hơn bây giờ.
Trong lòng y sóng cuộn biển gầm, trên mặt lại không có biểu cảm gì rõ ràng, có lẽ qua một giới hạn nào đó, đờ đẫn chính là phản ứng duy nhất. Thế nhưng trong mắt Đỗ Ngôn Mạch, dáng vẻ thất thần của y trông hệt như chẳng quan tâm. Đúng thế, người này bao giờ cũng vậy, ghét thì bỏ, thích thì làm, mình không nên để tâm như thế, nhưng mà…
Nhất định anh ấy chưa bao giờ biết, trước mỗi lần gặp anh ấy, cậu đều chuẩn bị đủ điều: Mặc kệ đối phương ném cho cái gì cũng liệu mà nhận lấy, không nghĩ sâu xa nhiều, vậy là tốt rồi.
Như vậy, An Cúc Nhạc sẽ vui vẻ, giữa hai người, sẽ không xảy ra xung đột.
Thế nhưng… đến cực hạn rồi.
Cậu vốn định nhịn, cậu vẫn chưa quên lúc trước hai người suýt đứt gánh giữa đường vì chuyện tặng giày.
Cậu cố gắng muốn trở thành người mà đối phương cần, không muốn đối phương thấy mặt trẻ con của mình. Giống như đối mặt với đề toán mà bản thân chán ghét, cậu vẫn kiên trì không nhảy bước, hoàn thành theo trình tự ── không thể hấp tấp, từ từ sẽ đến, làm theo từng bước một, cậu vẫn tự nhủ như vậy, nhưng nếu sự nhẫn nại của cậu đổi lấy kết cục hoặc quan hệ không bình đẳng, vậy rốt cuộc còn ý nghĩa gì?
Tình cảm nghiêng về một phía… cậu từng cho rằng như vậy là được rồi, được rồi, nhưng hôm nay lại thấy đau.
Đau đến tứ chi run rẩy, lục phủ ngũ tạng đều thắt lại.
Nếu mình và người trước mắt giống nhau, nếu mình là người trưởng thành đủ khả năng gánh vác trách nhiệm và báo đáp đối phương, phải chăng mình sẽ có thể chín chắn cười giả lả, thậm chí là vui vẻ, chứ không phải buồn khổ vì mặc cảm do chênh lệch tuổi tác như hiện tại?
Cậu không biết. Có một vấn đề cậu vẫn luôn muốn hỏi nhưng không dám mở lời ── cuối cùng bây giờ cũng lên tiếng hỏi: “Anh Hoa cúc, dù cho một chút, một chút thôi cũng được… anh có từng nghĩ, em với anh ngang hàng không?”
An Cúc Nhạc ngẩn ra… như thể nơi nào đó bỗng dưng bị vặn chặt, kéo tới kéo lui, khiến cho y bật thốt: “Tôi với cậu, làm sao ngang hàng được.”
Ngang hàng? Mình thích người ta, vậy thì định trước chỉ có thể nằm dưới đất nhìn lên, từ đầu tỉ trọng tình cảm đã không tương quan, làm sao ngang hàng được.
Một trận im lặng, chỉ còn tiếng bíp bíp khi tàu điện ngầm rời trạm vang lên vài lần.
“Ừ, em nghĩ cũng vậy.” Đỗ Ngôn Mạch hít sâu một hơi, mặt không biểu cảm: “Em hiểu rồi.”
An Cúc Nhạc biết cậu ấy hiểu lầm ý mình, nhưng chẳng còn sức giải thích.
Y rũ mắt. Giải thích cái gì chứ? Đây là sự thật, không lẽ bảo y khóc lóc thổ lộ tôi yêu cậu nhưng cậu không yêu tôi nên chúng ta không ngang hàng? Nhưng trong tình huống yêu đơn phương, làm thế chỉ khiến người khác khó xử thêm phải không? Nhất là quan hệ giữa bọn họ, càng không thể so sánh với bình thường.
Học sinh cấp hai, người lớn.
Chênh lệch mười ba tuổi.
Hôm nay y thật sự rất vui, cậu thiếu niên mặc quần áo và mang giày y mua, chưng diện theo hình dạng lý tưởng của y, giống như triệt để biến thành thứ gì đó thuộc về riêng một mình y.
Lần trước An Cúc Nhạc có thể phát hiện tình cảm của mình là nhờ chạm đến điểm mấu chốt của cậu thiếu niên, lúc đó y nhiều lần nhắc nhở bản thân đừng làm chuyện thừa thãi nữa, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được.
Bởi vì thật ra không phải y không có chờ mong: Chờ mong cậu thiếu niên dù biết y dối gạt vẫn thản nhiên nhận lấy, thành toàn một chút hư vinh và tùy hứng của người lớn tuổi như y.
Nhưng suy cho cùng, Đỗ Ngôn Mạch không có nghĩa vụ phải nhận.
An Cúc Nhạc đứng lặng ở đằng kia, nhìn cậu thiếu niên xoay người vào trạm, bóng dáng cao lớn khuất dần theo thang cuốn, y uống một ngụm cà phê trong tay, lập tức cau mày, đi tới thùng rác phía trước, đổ hết cà phê, giữ lại cái ly.
An Cúc Nhạc nghĩ, sau này mình không bao giờ muốn uống cà phê lạnh nữa.
Danh sách chương