Đã vào hè.
Người trong thư viện đặc biệt ít. Một tầng cũng chỉ có 3 4 người.
Lâm Húc cùng Hạ Trạch đều không về nhà, mà dự định ở lại trường xem nhiều sách hơn 1 chút. Được rồi, đây chỉ là cái cớ thôi, chủ yếu là vì hai người họ luyến tiếc không muốn rời đối phương mà thôi! Lâm Húc tìm một quyển tiểu thuyết huyền huyễn đọc.
Còn Hạ Trạch cầm theo laptop đến thư viện, khi thì nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ, khi thì đưa tay gõ gõ cộc cộc trên bàn phím.
Lâm Húc: “Viết truyện cũ à?”
Hạ Trạch lắc đầu, con mắt mở rộng: “Mấy ngày nay linh cảm bạo phát, dự định viết truyện mới.”
Lâm Húc nhớ tới sự chờ mong của 1 đọc giả nữ, nói: “Đam mỹ?”
Hạ Trạch thẳng thắn gật đầu nói: “Đúng!”
Cuốn sách đáng thương trong tay Lâm Húc thoáng cái rớt xuống mặt bàn, hắn kinh ngạc nói: “Là một truyện đam mỹ chân chính?”
Hạ Trạch: “Ừ!”
Lâm Húc: “Là cái chuyện nam yêu nam đó hả?”
Con mắt Hạ Trạch chuyên tâm nhìn màn hình: “Ừ!”
“Chẳng phải cậu đã nói là không biết chuyện tình cảm của đồng tính như thế nào hay sao?”
Hạ Trạch sửng sốt: “Sao cậu lại hỏi vậy?”
Lâm Húc: “Mình xem comment dưới truyện của cậu, trước đây cậu đã từng reply như thế cho 1 đọc giả.”
Hạ Trạch: “À, thì trước đây mình quả thật không biết mà.”
Nói đến đây, y giương mắt nhìn từ sau màn hình, đôi mắt xinh đẹp kia ẩn chứa chút ngượng ngùng, có chút không cam lòng: “Tên khốn cậu chính là cố ý phải không? Cậu biết rõ chính là vì cậu nên mình mới biết được mà …”
Biểu tình hoài nghi của Lâm Húc trong nháy mắt thay thế bằng sự thoả mãn cùng đắc ý, Hạ Trạch nháy mắt mấy cái, dường như y thấy được cái đuôi sói đang lay động phía sau Lâm Húc.
Lâm Húc đứng dậy, chồm người qua tiến lên nâng khuôn mặt của Hạ Trạch, trên môi y nhẹ nhàng cọ sát 1 chút: “Bảo bối, mình thật yêu chết cậu rồi! Vì sao cậu lại dễ thương đến vậy chứ!”
Rõ ràng trong tầng này còn có mấy người mà.
Thế nhưng bị Lâm Húc hôn như thế, trái tim của Hạ Trạch trong nháy mắt trở nên mềm mại.
Y cười khẽ một tiếng, ngửa đầu, an tĩnh nhắm lại hai mắt, đưa môi mình lần thứ hai kề sát bên môi Lâm Húc: “Tên khốn cậu, mình cũng yêu cậu đó!”
Ánh nắng sáng lạn theo cửa sổ tầng 5 của thư viện rọi vào, trải dài trên bàn đọc sách.
Khiến hình ảnh hai người họ đang hôn môi chìm vào trong một đường viền vàng.
Cảnh tượng ấm áp như vậy, dường như hóa thành một vệt sáng, in vào vĩnh viễn.
Mầm móng hạnh phúc rốt cục nẩy mầm mọc rễ tại thư viện, rồi nở hoa, trở thành một vườn hoa rực rỡ nở đầy chung quanh Lâm Húc và Hạ Trạch.
Thư viện, cũng là nơi nói chuyện yêu đương tốt nhất;
HOÀN
Người trong thư viện đặc biệt ít. Một tầng cũng chỉ có 3 4 người.
Lâm Húc cùng Hạ Trạch đều không về nhà, mà dự định ở lại trường xem nhiều sách hơn 1 chút. Được rồi, đây chỉ là cái cớ thôi, chủ yếu là vì hai người họ luyến tiếc không muốn rời đối phương mà thôi! Lâm Húc tìm một quyển tiểu thuyết huyền huyễn đọc.
Còn Hạ Trạch cầm theo laptop đến thư viện, khi thì nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ, khi thì đưa tay gõ gõ cộc cộc trên bàn phím.
Lâm Húc: “Viết truyện cũ à?”
Hạ Trạch lắc đầu, con mắt mở rộng: “Mấy ngày nay linh cảm bạo phát, dự định viết truyện mới.”
Lâm Húc nhớ tới sự chờ mong của 1 đọc giả nữ, nói: “Đam mỹ?”
Hạ Trạch thẳng thắn gật đầu nói: “Đúng!”
Cuốn sách đáng thương trong tay Lâm Húc thoáng cái rớt xuống mặt bàn, hắn kinh ngạc nói: “Là một truyện đam mỹ chân chính?”
Hạ Trạch: “Ừ!”
Lâm Húc: “Là cái chuyện nam yêu nam đó hả?”
Con mắt Hạ Trạch chuyên tâm nhìn màn hình: “Ừ!”
“Chẳng phải cậu đã nói là không biết chuyện tình cảm của đồng tính như thế nào hay sao?”
Hạ Trạch sửng sốt: “Sao cậu lại hỏi vậy?”
Lâm Húc: “Mình xem comment dưới truyện của cậu, trước đây cậu đã từng reply như thế cho 1 đọc giả.”
Hạ Trạch: “À, thì trước đây mình quả thật không biết mà.”
Nói đến đây, y giương mắt nhìn từ sau màn hình, đôi mắt xinh đẹp kia ẩn chứa chút ngượng ngùng, có chút không cam lòng: “Tên khốn cậu chính là cố ý phải không? Cậu biết rõ chính là vì cậu nên mình mới biết được mà …”
Biểu tình hoài nghi của Lâm Húc trong nháy mắt thay thế bằng sự thoả mãn cùng đắc ý, Hạ Trạch nháy mắt mấy cái, dường như y thấy được cái đuôi sói đang lay động phía sau Lâm Húc.
Lâm Húc đứng dậy, chồm người qua tiến lên nâng khuôn mặt của Hạ Trạch, trên môi y nhẹ nhàng cọ sát 1 chút: “Bảo bối, mình thật yêu chết cậu rồi! Vì sao cậu lại dễ thương đến vậy chứ!”
Rõ ràng trong tầng này còn có mấy người mà.
Thế nhưng bị Lâm Húc hôn như thế, trái tim của Hạ Trạch trong nháy mắt trở nên mềm mại.
Y cười khẽ một tiếng, ngửa đầu, an tĩnh nhắm lại hai mắt, đưa môi mình lần thứ hai kề sát bên môi Lâm Húc: “Tên khốn cậu, mình cũng yêu cậu đó!”
Ánh nắng sáng lạn theo cửa sổ tầng 5 của thư viện rọi vào, trải dài trên bàn đọc sách.
Khiến hình ảnh hai người họ đang hôn môi chìm vào trong một đường viền vàng.
Cảnh tượng ấm áp như vậy, dường như hóa thành một vệt sáng, in vào vĩnh viễn.
Mầm móng hạnh phúc rốt cục nẩy mầm mọc rễ tại thư viện, rồi nở hoa, trở thành một vườn hoa rực rỡ nở đầy chung quanh Lâm Húc và Hạ Trạch.
Thư viện, là nơi các thí sinh chiến đấu hăng hái;
Thư viện, cũng là nơi nói chuyện yêu đương tốt nhất;
Cho nên, lần sau, khi bạn bước vào thư viện, lúc ngồi 1 chỗ an tĩnh đọc sách, chú ý người chung quanh 1 chút đi. Nói không chừng, ở đâu đó đang cất giấu tình yêu chân chính của bạn đấy!
HOÀN
Danh sách chương