Vũ Văn Lan phát hiện đã có người biết được bí mật của hắn.
Hắn giương mắt nhìn về phía nữ tử không có một chút nổi bật nào ngồi ở phía đằng xa.
Rốt cuộc nàng là ai? Không bao lâu, chúng phi tần bèn phát hiện, ánh mắt của Hoàng Đế luôn nhìn về một phía nào đó.
Ngước nhìn theo, phát hiện ra đó là một chiếc bàn dài ở gần cửa điện, có hai nữ tử đang ngồi, một người thì mộc mạc đơn giản không khác gì cung nữ, một người thì trang điểm có thể nói là sánh ngang với đám Chu Quý Phi, Ninh Phi.
Trong lòng mọi người đều bắt đầu suy đoán.
Nhẫn Đông cũng nhỏ giọng nói với Yến Xu: “Chủ tử, sao ta có cảm giác bệ hạ hình như đang nhìn về phía ngài?”
Yến Xu hoàn toàn không để ở trong lòng, chỉ thuận miệng nói: “Không thể nào, chắc là đang nhìn Trương Tài Nhân đấy, nàng ta rất nổi bật!”
Nói xong bèn nếm thử một miếng cá chua Tây Hồ vừa mới được bưng tới. Ừm, thịt cá non mềm chua ngọt, vậy mà còn trộn lẫn một chút thịt cua, quả nhiên không giống bình thường.
Giọng nói của hai người truyền sang bên cạnh, Trương Tài Nhân càng thêm khẳng định suy đoán của bản thân.
Từ khi Thái Hậu bước vào, Hoàng Đế không biết là cố ý hay vô tình thường xuyên liếc mắt sang nơi này, nàng ta cảm thấy tất cả là do hôm nay mình ăn diện quá lộng lẫy.
Gấm lụa một mét giá nghìn vàng, chiếc trâm khảm đá quý cũng có giá mười nghìn vàng, quả nhiên là vẽ rồng thêm mắt.
Chỉ là khoảng cách có hơi xa, nàng ta vẫn phải nghĩ thêm cách để Hoàng Đế có thể nhớ kỹ mình, tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội nghìn năm có một này.
Vì thế bèn gọi cung nữ thân cận là Xuân Nga mang tới đàn tỳ bà, bế lên đi vào trong điện, mở miệng nói: “Hôm nay là một ngày lành tháng tốt, thần thiếp nguyện vì bệ hạ và Thái Hậu hiến một khúc, chúc hai vị phúc trạch an khang.”
Chưa hết, đàn tỳ bà còn được khảm đá quý, kết hợp với cách trang điểm lộng lẫy của nàng ta, có thể nói là tăng thêm sức mạnh đáng kể.
Đám Chu Quý Phi, Ninh Phi, Lệ Tần không khỏi cảm thấy tức giận, trong mắt lóe lên ánh lửa, âm thầm chửi rủa ở trong lòng
Vũ Văn Lan thất thần nói: “Chuẩn.”
Cung nhân vội mang ghế tròn tới, Trương Tài Nhân ôm đàn ngồi xuống, đặt tay lên dây đàn, nhẹ nhàng cất tiếng hát.
“Nhất căn tử trúc trực miêu miêu, tống dã ngô lang tố quản tiêu....”
Không nghe không biết, hóa ra Trương Tài Nhân lại đàn hát một giai điệu của Giang Nam, điệu ca nhẹ nhàng uyển chuyển, ca từ mềm mại êm dịu, còn dùng giọng Tô Châu để hát, quả thật khiến cho người ta lau mắt mà nhìn.
Một khúc kết thúc, mọi người không thể không trầm trồ khen ngợi.
Thái Hậu còn cố ý hỏi: “Ngươi là người Giang Nam?”
Tổng quản Tư Lễ Giám Hồ An đứng ở một bên bèn lên tiếng giới thiệu: “Khởi bẩm Thái Hậu, phụ thân của Trương Tài Nhân chính là Chức Tạo Sử (Một chức quan liên quan đến dệt may) ở Kinh phủ, cả nhà bọn họ đều là người ở kinh thành.”
Trương Tài Nhân cũng cười nói: “Thần thiếp nghe nói Thái Hậu thích đàn từ của Tô Châu, cố ý học một hai khúc, nhưng hát cũng không hay, khiến ngài chê cười rồi.”
Thái Hậu gật đầu: “Có tâm.”
Trong lúc nói, ánh mắt còn nhìn về phía Hoàng Đế, lại chỉ thấy hắn nâng tách trà lên uống một ngụm, vẻ mặt lạnh nhạt, hoàn toàn không có một chút gợn sóng nào.
Lại nghe Ninh Phi bỗng nhiên nói với Lệ Tần ở bên cạnh: “Khúc ca này đúng là rất dễ nghe, chỉ là có một vài từ nghe không được rõ ràng lắm. Đúng rồi Lệ Tần, quê quán của ngươi ở Giang Nam, mau nói cho chúng ta biết, ca khúc vừa rồi có ý nghĩa gì vậy?”
Lệ Tần lại lộ ra vẻ mặt khó xử, nhìn trái nhìn phải, sau đó nói: “Chuyện này... Buổi tiệc tối nay vô cùng long trọng, e là không tiện nói ra.”
Nghe xong lời này, tất cả mọi người ở đây đều không khỏi cảm thấy tò mò —
Chậc, còn không tiện nói? Rốt cuộc Trương Tài Nhân đã hát gì vậy?
Ninh Phi cười rộ lên: “Có gì mà khó nói chứ? Chẳng lẽ là mấy từ đại nghịch bất đạo?”
Trương Tài Nhân lập tức thay đổi sắc mặt, lắc đầu nói: “Tần thiếp không dám?”
Hắn giương mắt nhìn về phía nữ tử không có một chút nổi bật nào ngồi ở phía đằng xa.
Rốt cuộc nàng là ai? Không bao lâu, chúng phi tần bèn phát hiện, ánh mắt của Hoàng Đế luôn nhìn về một phía nào đó.
Ngước nhìn theo, phát hiện ra đó là một chiếc bàn dài ở gần cửa điện, có hai nữ tử đang ngồi, một người thì mộc mạc đơn giản không khác gì cung nữ, một người thì trang điểm có thể nói là sánh ngang với đám Chu Quý Phi, Ninh Phi.
Trong lòng mọi người đều bắt đầu suy đoán.
Nhẫn Đông cũng nhỏ giọng nói với Yến Xu: “Chủ tử, sao ta có cảm giác bệ hạ hình như đang nhìn về phía ngài?”
Yến Xu hoàn toàn không để ở trong lòng, chỉ thuận miệng nói: “Không thể nào, chắc là đang nhìn Trương Tài Nhân đấy, nàng ta rất nổi bật!”
Nói xong bèn nếm thử một miếng cá chua Tây Hồ vừa mới được bưng tới. Ừm, thịt cá non mềm chua ngọt, vậy mà còn trộn lẫn một chút thịt cua, quả nhiên không giống bình thường.
Giọng nói của hai người truyền sang bên cạnh, Trương Tài Nhân càng thêm khẳng định suy đoán của bản thân.
Từ khi Thái Hậu bước vào, Hoàng Đế không biết là cố ý hay vô tình thường xuyên liếc mắt sang nơi này, nàng ta cảm thấy tất cả là do hôm nay mình ăn diện quá lộng lẫy.
Gấm lụa một mét giá nghìn vàng, chiếc trâm khảm đá quý cũng có giá mười nghìn vàng, quả nhiên là vẽ rồng thêm mắt.
Chỉ là khoảng cách có hơi xa, nàng ta vẫn phải nghĩ thêm cách để Hoàng Đế có thể nhớ kỹ mình, tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội nghìn năm có một này.
Vì thế bèn gọi cung nữ thân cận là Xuân Nga mang tới đàn tỳ bà, bế lên đi vào trong điện, mở miệng nói: “Hôm nay là một ngày lành tháng tốt, thần thiếp nguyện vì bệ hạ và Thái Hậu hiến một khúc, chúc hai vị phúc trạch an khang.”
Chưa hết, đàn tỳ bà còn được khảm đá quý, kết hợp với cách trang điểm lộng lẫy của nàng ta, có thể nói là tăng thêm sức mạnh đáng kể.
Đám Chu Quý Phi, Ninh Phi, Lệ Tần không khỏi cảm thấy tức giận, trong mắt lóe lên ánh lửa, âm thầm chửi rủa ở trong lòng
Vũ Văn Lan thất thần nói: “Chuẩn.”
Cung nhân vội mang ghế tròn tới, Trương Tài Nhân ôm đàn ngồi xuống, đặt tay lên dây đàn, nhẹ nhàng cất tiếng hát.
“Nhất căn tử trúc trực miêu miêu, tống dã ngô lang tố quản tiêu....”
Không nghe không biết, hóa ra Trương Tài Nhân lại đàn hát một giai điệu của Giang Nam, điệu ca nhẹ nhàng uyển chuyển, ca từ mềm mại êm dịu, còn dùng giọng Tô Châu để hát, quả thật khiến cho người ta lau mắt mà nhìn.
Một khúc kết thúc, mọi người không thể không trầm trồ khen ngợi.
Thái Hậu còn cố ý hỏi: “Ngươi là người Giang Nam?”
Tổng quản Tư Lễ Giám Hồ An đứng ở một bên bèn lên tiếng giới thiệu: “Khởi bẩm Thái Hậu, phụ thân của Trương Tài Nhân chính là Chức Tạo Sử (Một chức quan liên quan đến dệt may) ở Kinh phủ, cả nhà bọn họ đều là người ở kinh thành.”
Trương Tài Nhân cũng cười nói: “Thần thiếp nghe nói Thái Hậu thích đàn từ của Tô Châu, cố ý học một hai khúc, nhưng hát cũng không hay, khiến ngài chê cười rồi.”
Thái Hậu gật đầu: “Có tâm.”
Trong lúc nói, ánh mắt còn nhìn về phía Hoàng Đế, lại chỉ thấy hắn nâng tách trà lên uống một ngụm, vẻ mặt lạnh nhạt, hoàn toàn không có một chút gợn sóng nào.
Lại nghe Ninh Phi bỗng nhiên nói với Lệ Tần ở bên cạnh: “Khúc ca này đúng là rất dễ nghe, chỉ là có một vài từ nghe không được rõ ràng lắm. Đúng rồi Lệ Tần, quê quán của ngươi ở Giang Nam, mau nói cho chúng ta biết, ca khúc vừa rồi có ý nghĩa gì vậy?”
Lệ Tần lại lộ ra vẻ mặt khó xử, nhìn trái nhìn phải, sau đó nói: “Chuyện này... Buổi tiệc tối nay vô cùng long trọng, e là không tiện nói ra.”
Nghe xong lời này, tất cả mọi người ở đây đều không khỏi cảm thấy tò mò —
Chậc, còn không tiện nói? Rốt cuộc Trương Tài Nhân đã hát gì vậy?
Ninh Phi cười rộ lên: “Có gì mà khó nói chứ? Chẳng lẽ là mấy từ đại nghịch bất đạo?”
Trương Tài Nhân lập tức thay đổi sắc mặt, lắc đầu nói: “Tần thiếp không dám?”
Danh sách chương