Phải biết rằng vốn dĩ chuyện như vậy sẽ xảy ra ở trên mặt Yến Xu.
Nhẫn Đông tức giận mắng: “Là ai bảo ngươi hại chủ tử như vậy, còn không mau nói?”
Lục Yên lại chỉ khóc lóc dập đầu với Yến Xu: “Cầu Quý Nghi tha mạng, nô tỳ mới vừa rồi không cẩn thận đặt kiềm ăn da (NaOH) vào trong nước...”
Nhẫn Đông không nhịn được mà bước tới đá một cái: “Chết tới nơi rồi mà vẫn còn cãi bướng!”
Yến Xu lại bắt đầu suy nghĩ.
Nàng biết mình bị người khác hận đến ngứa răng, chẳng qua trong cung này lại chia thành hai phe là Chu Quý Phi và Ninh Phi, thế nên lần này rốt cuộc là ai ra tay? Trong lúc nghĩ ngợi, lại thấy Phú Hải mang theo một chiếc rương bước vào.
Ánh mắt Yến Xu lập tức sáng rực lên, nói: “Phú công công tới đúng lúc lắm.”
Phú Hải cũng đã nhìn thấy cảnh tượng trong điện, vội hỏi: “Nơi này của Quý Nghi đã xảy ra chuyện gì sao?”
Yến Xu bảo Nhẫn Đông kể lại cho ông ta nghe một lượt.
Phú Hải nghe xong, lặng lẽ suy nghĩ dưới đáy lòng.
Chuyện này cũng không đơn giản —
Người ra tay, cho dù có điều tra ra, e là Lý Quý Nghi cũng không làm gì được người nọ.
Phải biết rằng, Chu Quý Phi có Thái Hậu chống lưng, Ninh Phi thì có Trưởng Công Chúa chống lưng, dù là ai cũng không dễ chọc...
Đúng lúc này, lại nghe Yến Xu nói: “Nha đầu này do Nội Vụ Cục phái tới từ mấy hôm trước, nói đến cùng cũng là do ta không tốt, vậy mà lại yên tâm gọi loại người này tới hầu hạ. Nếu ngày nào đó bệ hạ tới đây, không may bị nàng ta hãm hại thì phải làm sao bây giờ? Hiện giờ nghe nói tổng quản mới của Nội Vụ Cục vẫn chưa tìm được người thay thế, cũng không biết bây giờ nên đi tìm ai?”
Lời này không khỏi khiến Phú Hải hoảng sợ.
— Cũng đúng, tuy rằng Lý Mỹ Nhân không làm gì được hai vị kia, nhưng người ta còn có Hoàng Thượng mà! Nhìn xem mấy ngày nay dỗ dành Hoàng Thượng vui vẻ biết bao!
Đêm đó Phan Lộc Hải xuống ngựa, Nội Vụ Cục còn chưa tìm được tổng quản mới, mấy ngày nay đều do ông ta đảm nhiệm, cứ như vậy, chẳng phải vị trí này sẽ thuộc về ông ta sao?
Vì thế Phú Hải vội vàng nói: “Nếu Quý Nghi tin nô tài, vậy thì hãy giao chuyện này cho nô tài xử lý.”
Yến Xu vừa lòng gật đầu: “Làm phiền rồi.”
Nói xong lại hỏi: “Không biết Phú công công tới đây có việc gì?”
Phú Hải lúc này mới nhớ tới việc chính, vội vàng dâng chiếc rương trong tay lên, nói: “Bệ hạ phân phó nô tài đưa châu báu tới cho Quý Nghi.”
Yến Xu sửng sốt: “Châu báu?”
Phú Hải dùng sức gật đầu: “Không phải đêm qua bệ hạ và Quý Nghi chơi ném thẻ vào bình sao? Sau đó bệ hạ vẫn luôn chăm sóc Thái Hậu nương nương, sáng nay mới có thời gian rảnh rỗi, thế nên sau khi hạ triều xong, đã phân phó nô tài đưa tới đây cho ngài.”
Sự tiếc nuối đêm qua cùng với sự không thoải mái vừa rồi nháy mắt tan thành mây khói, Yến Xu vội nói: “Đa tạ bệ hạ ban thưởng.”
Ha, không nghĩ tới tiền đã bay đi còn có thể bay ngược trở lại, xem ra trí nhớ của Hoàng Đế rất không tồi!
Nàng vội kêu Nhẫn Đông nhận lấy, lại ban thưởng cho Phú Hải. Ha, có một rương bảo bối nặng trĩu này, một chút bạc vụn cũng không tính là gì cả.
“Đa tạ Quý Nghi ban thưởng.”
Phú Hải nhận thưởng, trong lòng còn đang cân nhắc về chuyện của Lục Yên.
Nào biết Yến Xu lại nói: “Còn có chuyện này, không biết có nên nói hay không?”
Phú Hải vội nói: “Mời Quý Nghi phân phó.”
Yến Xu ra vẻ thần bí, cố ý bảo mọi người bên cạnh rời đi, sau đó mới nói: “Đêm qua ở Từ An Cung, Thái Hậu hỏi chuyện bệ hạ bị thương... Cũng không biết việc này là ai truyền ra ngoài, ta nhớ rõ bệ hạ không muốn người khác biết đến chuyện này đâu nhỉ? Ngươi chưởng quản Càn Minh Cung, chắc phải nắm được điều này chứ nhỉ?”
Phú Hải sửng sốt.
Đêm qua ông ta không bước vào tẩm điện Từ An Cung, cũng không hay biết gì những chuyện xảy ra bên trong, lúc này mới biết, thế nhưng ngay cả Thái Hậu cũng biết bệ hạ bị thương?
Chậc, bệ hạ chỉ kêu ông ta đi lấy kim sang dược, còn hạ lệnh là không được để lộ ra...
Chuyện này cũng hơi lớn rồi!
Phú Hải không khỏi run rẩy, vội vàng nói: “Quý Nghi minh giám, nô tài không dám nói bậy mấy chuyện như vậy?”
Yến Xu cười nói: “Tổng quản quá lời rồi, ngươi là người bệ hạ tín nhiệm nhất, chắc chắn sẽ không sai. Ta chỉ là phỏng đoán, dù sao Càn Minh Cung nhiều người lắm mắt, có thể nào có một hai kẻ thích lắm miệng không?”
Phú Hải nháy mắt đã hiểu ý của nàng, lập tức nói: “Đa tạ Quý Nghi đề điểm, nô tài sẽ đi tra ngay.”
Yến Xu gật đầu, cười vô cùng hiền hòa: “Mau đi thôi.”
Phú Hải đáp một tiếng, xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu, vội vàng trở về Càn Minh Cung.
Nhẫn Đông tức giận mắng: “Là ai bảo ngươi hại chủ tử như vậy, còn không mau nói?”
Lục Yên lại chỉ khóc lóc dập đầu với Yến Xu: “Cầu Quý Nghi tha mạng, nô tỳ mới vừa rồi không cẩn thận đặt kiềm ăn da (NaOH) vào trong nước...”
Nhẫn Đông không nhịn được mà bước tới đá một cái: “Chết tới nơi rồi mà vẫn còn cãi bướng!”
Yến Xu lại bắt đầu suy nghĩ.
Nàng biết mình bị người khác hận đến ngứa răng, chẳng qua trong cung này lại chia thành hai phe là Chu Quý Phi và Ninh Phi, thế nên lần này rốt cuộc là ai ra tay? Trong lúc nghĩ ngợi, lại thấy Phú Hải mang theo một chiếc rương bước vào.
Ánh mắt Yến Xu lập tức sáng rực lên, nói: “Phú công công tới đúng lúc lắm.”
Phú Hải cũng đã nhìn thấy cảnh tượng trong điện, vội hỏi: “Nơi này của Quý Nghi đã xảy ra chuyện gì sao?”
Yến Xu bảo Nhẫn Đông kể lại cho ông ta nghe một lượt.
Phú Hải nghe xong, lặng lẽ suy nghĩ dưới đáy lòng.
Chuyện này cũng không đơn giản —
Người ra tay, cho dù có điều tra ra, e là Lý Quý Nghi cũng không làm gì được người nọ.
Phải biết rằng, Chu Quý Phi có Thái Hậu chống lưng, Ninh Phi thì có Trưởng Công Chúa chống lưng, dù là ai cũng không dễ chọc...
Đúng lúc này, lại nghe Yến Xu nói: “Nha đầu này do Nội Vụ Cục phái tới từ mấy hôm trước, nói đến cùng cũng là do ta không tốt, vậy mà lại yên tâm gọi loại người này tới hầu hạ. Nếu ngày nào đó bệ hạ tới đây, không may bị nàng ta hãm hại thì phải làm sao bây giờ? Hiện giờ nghe nói tổng quản mới của Nội Vụ Cục vẫn chưa tìm được người thay thế, cũng không biết bây giờ nên đi tìm ai?”
Lời này không khỏi khiến Phú Hải hoảng sợ.
— Cũng đúng, tuy rằng Lý Mỹ Nhân không làm gì được hai vị kia, nhưng người ta còn có Hoàng Thượng mà! Nhìn xem mấy ngày nay dỗ dành Hoàng Thượng vui vẻ biết bao!
Đêm đó Phan Lộc Hải xuống ngựa, Nội Vụ Cục còn chưa tìm được tổng quản mới, mấy ngày nay đều do ông ta đảm nhiệm, cứ như vậy, chẳng phải vị trí này sẽ thuộc về ông ta sao?
Vì thế Phú Hải vội vàng nói: “Nếu Quý Nghi tin nô tài, vậy thì hãy giao chuyện này cho nô tài xử lý.”
Yến Xu vừa lòng gật đầu: “Làm phiền rồi.”
Nói xong lại hỏi: “Không biết Phú công công tới đây có việc gì?”
Phú Hải lúc này mới nhớ tới việc chính, vội vàng dâng chiếc rương trong tay lên, nói: “Bệ hạ phân phó nô tài đưa châu báu tới cho Quý Nghi.”
Yến Xu sửng sốt: “Châu báu?”
Phú Hải dùng sức gật đầu: “Không phải đêm qua bệ hạ và Quý Nghi chơi ném thẻ vào bình sao? Sau đó bệ hạ vẫn luôn chăm sóc Thái Hậu nương nương, sáng nay mới có thời gian rảnh rỗi, thế nên sau khi hạ triều xong, đã phân phó nô tài đưa tới đây cho ngài.”
Sự tiếc nuối đêm qua cùng với sự không thoải mái vừa rồi nháy mắt tan thành mây khói, Yến Xu vội nói: “Đa tạ bệ hạ ban thưởng.”
Ha, không nghĩ tới tiền đã bay đi còn có thể bay ngược trở lại, xem ra trí nhớ của Hoàng Đế rất không tồi!
Nàng vội kêu Nhẫn Đông nhận lấy, lại ban thưởng cho Phú Hải. Ha, có một rương bảo bối nặng trĩu này, một chút bạc vụn cũng không tính là gì cả.
“Đa tạ Quý Nghi ban thưởng.”
Phú Hải nhận thưởng, trong lòng còn đang cân nhắc về chuyện của Lục Yên.
Nào biết Yến Xu lại nói: “Còn có chuyện này, không biết có nên nói hay không?”
Phú Hải vội nói: “Mời Quý Nghi phân phó.”
Yến Xu ra vẻ thần bí, cố ý bảo mọi người bên cạnh rời đi, sau đó mới nói: “Đêm qua ở Từ An Cung, Thái Hậu hỏi chuyện bệ hạ bị thương... Cũng không biết việc này là ai truyền ra ngoài, ta nhớ rõ bệ hạ không muốn người khác biết đến chuyện này đâu nhỉ? Ngươi chưởng quản Càn Minh Cung, chắc phải nắm được điều này chứ nhỉ?”
Phú Hải sửng sốt.
Đêm qua ông ta không bước vào tẩm điện Từ An Cung, cũng không hay biết gì những chuyện xảy ra bên trong, lúc này mới biết, thế nhưng ngay cả Thái Hậu cũng biết bệ hạ bị thương?
Chậc, bệ hạ chỉ kêu ông ta đi lấy kim sang dược, còn hạ lệnh là không được để lộ ra...
Chuyện này cũng hơi lớn rồi!
Phú Hải không khỏi run rẩy, vội vàng nói: “Quý Nghi minh giám, nô tài không dám nói bậy mấy chuyện như vậy?”
Yến Xu cười nói: “Tổng quản quá lời rồi, ngươi là người bệ hạ tín nhiệm nhất, chắc chắn sẽ không sai. Ta chỉ là phỏng đoán, dù sao Càn Minh Cung nhiều người lắm mắt, có thể nào có một hai kẻ thích lắm miệng không?”
Phú Hải nháy mắt đã hiểu ý của nàng, lập tức nói: “Đa tạ Quý Nghi đề điểm, nô tài sẽ đi tra ngay.”
Yến Xu gật đầu, cười vô cùng hiền hòa: “Mau đi thôi.”
Phú Hải đáp một tiếng, xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu, vội vàng trở về Càn Minh Cung.
Danh sách chương