Mọi người mở to hai mắt nhìn, tất cả đều một bộ gặp sét đánh bộ dáng.

【 Ông trời ơi, chuyện này chuyện này chuyện này, đó không phải là bệ hạ sao??? 】

【 Bệ hạ, bệ hạ, thế nhưng lại là bệ hạ!!! 】

【 Cái gì??? Bệ hạ vậy mà lại, lại, lại ở bên trong phòng của chủ tử??? 】

Không biết là ai dẫn đầu, mọi người đồng loạt quỳ xuống hô một tiếng: “Tham kiến bệ hạ.”

Chu Quý Phi cũng có chút trì độn, nàng ta vội vàng hành lễ, nói với vẻ mặt không thể tưởng tượng: “Bệ, bệ hạ, sao ngài lại ở đây?”

Vũ Văn Lan vô cùng lạnh lùng, hỏi ngược lại nàng ta: “Trong cung này, trẫm ở đâu mà không được?”

Chu Quý Phi nghẹn họng, tiếp tục nói lắp: “Nhưng mà, nhưng mà không phải đã cất chìa khóa rồi sao?”

【 Hắn lại qua đêm ở chỗ này??? Con tiện nhân Lý Yến Xu này!!! Vì sao không có ai nói cho mình biết!!! 】

Vũ Văn Lan nhìn mọi người xung quanh, cười lạnh nói: “Đúng vậy, đã cất chìa khóa, sao các ngươi lại đứng ở đây vậy?”

Chu Quý Phi hoàn toàn nghẹn họng.

Vẫn là An Tần chuyển động tròng mắt, nhanh nhẩu nói: “Khởi bẩm bệ hạ, là Vương Chiêu Nghi tới bẩm báo với Quý Phi nương nương, nói trong phòng Lý Mỹ Nhân có tiếng của nam nhân. Chuyện này vô cùng hệ trọng, thế nên lúc này Quý Phi nương nương mới tới đây.”

Chu Quý Phi vội phụ họa: “Đúng đúng đúng, thần thiếp vì muốn giữ đúng quy củ trong cung nên mới tới đây.”

Nói xong còn răn dạy Vương Chiêu Nghi: “Ngươi đang trêu đùa bản cung đấy à?”

Vương Chiêu Nghi vội nói: “Bệ hạ thứ tội, thần thiếp cũng là nghe người khác nói.”

Dứt lời, bèn chỉ về phía Tiểu Xuân Tử: “Là hắn, là hắn chạy tới nói cho thần thiếp trong phòng của Lý Mỹ Nhân có tiếng của nam nhân, thần thiếp cũng chỉ lo lắng đến sự an nguy của Lý Mỹ Nhân...”



Vũ Văn Lan lười nghe nàng ta trình bày, chỉ nói: “Nếu ngươi đã thích nửa đêm không ngủ được quan tâm đến người khác, trẫm sẽ thành toàn cho ngươi. Từ bây giờ cho đến mùa xuân năm sau, ngươi sẽ phụ trách việc tuần tra ban đêm gõ mõ cầm canh trong hậu cung. Cho dù là trời mưa giông hay bão tuyết cũng không được xin nghỉ.”

Cái gì? Vương Chiêu Nghi lập tức ngồi bệt xuống mặt đất.

Ban đêm thời tiết giá lạnh như vậy lại kêu nàng ta đi tuần tra ban đêm, là muốn khiến nàng ta chết rét sao?

Mọi người cũng đều kinh sợ không thôi, cúi gằm mặt xuống đất không dám thở mạnh, sợ bị Hoàng Đế nhìn thấy rồi giáng tội.

Ngay sau đó, Vũ Văn Lan lại nhìn về phía An Tần và Chu Quý Phi: “Các ngươi ai muốn đi cùng nàng ta, trẫm cũng có thể thành toàn.”

Hai người bị dọa sợ không ngừng dập đầu, sắp khóc đến nơi: “Thần thiếp không dám.”

Hơn nửa đêm xảy ra chuyện này, cái gì phải tới cũng đã tới, ngay cả Phú Hải cũng nhận được tin tức, vội vàng chạy từ Càn Minh Cung tới đây. Ông ta vừa đứng chờ ở một bên vừa nói thầm ở trong lòng, chả trách hai ngày nay bệ hạ luôn ra ngoài vào ban đêm, hóa ra là tới chỗ của vị Lý Mỹ Nhân này.

Đám người này không phải đá trúng ván sắt sao!

Đúng lúc này, trong lúc mọi người đang vô cùng băn khoăn, lại thấy Quân Vương gọi một cái tên: “Phan Lộc Hải.”

Vừa dứt lời, lập tức có một thái giám tai to mặt lớn mặc áo choàng cổ tròn bước tới quỳ xuống ở trên mặt đất, lắp bắp nói: “Nô, nô tài có mặt.”

Vũ Văn Lan lạnh lùng nói: “Có nhớ rõ chủ tử của ngươi là ai không? Nếu không muốn làm việc thì đổi thành người khác.”

Phan Lộc Hải mặt cắt không còn chút máu, chỉ có thể dập đầu liên tục: “Nô tài biết tội, nô tài biết tội.”

Ông trời ơi, ông ta nào biết Lý Mỹ Nhân có vị này chống lưng chứ!

Đám người ở đây vốn đã sợ hãi, lại càng không dám thở mạnh.

Chỉ là trong lòng không ngừng run lên, Phan đại tổng quản vốn đã làm tổng quản của Nội Vụ Cục nhiều năm, hôm nay vậy mà lại thua ở trong tay một vị Mỹ Nhân nho nhỏ.



Mỹ Nhân nho nhỏ?

Vũ Văn Lan không khỏi nhíu mày, lần thứ hai mở miệng: “Phú Hải.”

Phú Hải vội vàng chạy tới: “Nô tài có mặt.”

“Truyền chỉ:”

Vũ Văn Lan nhìn về phía Yến Xu, từng chữ vô cùng rõ ràng: “Mỹ Nhân Lý Yến Xu, rất hợp ý trẫm, tấn phong Quý Nghi, ban Điện Cam Lộ.”

Gì cơ?

Mọi người không khỏi kinh ngạc đến mức ngây người.

Bản thân Yến Xu cũng vô cùng choáng váng.

Tấn, tấn phong Quý Nghi?

Còn ban Điện Cam Lộ?

Vẫn là đám Nhẫn Đông, Liên Tâm, Tiểu Đông Tử kịp thời phản ứng lại, đồng loạt lên tiếng chúc mừng nàng: “Chúc mừng Quý Nghi nương nương!”

Mọi người cũng chỉ có thể nói theo: “Chúc mừng Lý Quý Nghi.”

Vũ Văn Lan bèn nhìn về phía Yến Xu.

Hình như chỉ có nàng đã quên tạ ơn.

Lại nghe Yến Xu chép miệng một tiếng ở trong lòng【 Tiêu đời, lần này đã thật sự trở thành bia ngắm của toàn bộ hậu cung rồi. 】

Vũ Văn Lan: “???”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện