Chu Bách Tước lấy điện thoại ra đang tính gọi cho Cường Tử, vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy một chiếc Land Rover quẹo từ bên đường qua, lượn một vòng thật đẹp, khí phách của Landrover được phơi bày một cách triệt để. Chu Bách Tước kinh ngạc, tiếp đấy lại nở nụ cười.

Thằng nhãi con chết tiệt này.

Chu Bách Tước nhỏ giọng mắng một câu.

Chiếc xe dừng lại ngay ngắn trước mặt Chu Bách Tước, Cường Tử mở cửa nhảy khỏi xe, miệng ngậm một cái túi nhựa, căng phồng chẳng biết là thứ gì. Mỗi tay bưng một cái chén nóng hổi.

Ra hiệu bảo Chu Bách Tước nhận lấy một chén, Cường Tử bỏ cái túi nhựa trong miệng xuống, nhìn Chu Bách Tước cười hì hì…

Chu Bách Tước cầm lấy một chén nhìn nhìn, là một chén hoành thánh đầy ấp, hơi nóng lượn lờ, hương thơm xông cả vào mũi. Cả hai ngồi xuống thềm gạch ở lề đường, Cường Tử mở túi nhựa ra, một luồng hơi nóng bốc lên. Lấy từ trong túi ra hai đôi đũa tre tiện lợi, Cường Tử cười nói:
- Chú Chu, sao nè, ngầu không? Không rơi giọt nào.

Cường Tử vẻ mặt hơi đắc ý.

Chuyện cũng là do Lý Bát Nhất tự cho mình thông minh đi tặng một chiếc Land Rover, chú tưởng ông đây không biết tâm tư của chú chắc? Tự cho rằng bản thân giỏi che đậy, chẳng qua là vẽ rắn thêm chân mà thôi. Nếu chú không biếu xe thì biết phải bắt đầu điều tra ai là người đứng sau giả thần giả quỷ từ đâu đây! Không biết từ đâu nhảy ra học theo người ta, ông đây biếu xe thì đổi lại được bốn người tài, còn chú biếu xe thì chỉ có thể đổi lại vận rủi mà thôi.

Chu Bách Tước nhếch môi, nhìn nhìn bánh quẩy vàng rụm nóng hổi trong túi nhựa, từng cây bánh quẩy đang nằm rất chỉnh tề trong túi.

- Mua ở Tiểu Phúc Tiên đấy à? - Dạ, vừa ra lò đấy, phải đợi một lúc.

Cường Tử đáp.

Chu Bách Tước ừ một tiếng, gắp lấy một cái bánh quẩy cắn một miếng thật to, bánh quẩy chiên vừa đủ lửa, ngoài giòn trong mềm, thơm lừng cả miệng.

Vừa cắn một cái, Chu Bách Tước vốn bụng đang đói meo liền bị kích thích triệt để, cúi đầu ăn một hơi. Cũng may là Cường Tử mua nhiều, cả hai như ăn đua người này một cái người kia một cái liên tục nhét vào miệng, ai cũng chẳng buồn mở lời nói chuyện, chỉ có ăn thôi. Rất nhanh chóng, ba mươi cái bánh quẩy cùng hai tô hoành thánh bị tiêu diệt sạch sẽ, hai người không hẹn mà cùng lấy tay vỗ bụng, thoải mái.

Chu Bách Tước đưa cho Cường Tử một điếu thuốc, cả hai tựa lưng vào cột đèn giao thông hút thuốc, khói thuốc dưới không khí buổi sớm trở nên thật dày đặc, trong làn khói phì phèo cả hai đều cảm nhận sâu sắc chân lý câu nói khoái hoạt tựa thần tiên khi hút một điếu thuốc sau bữa ăn.

Thấy tơ máu trong mắt Cường Tử, Chu Bách Tước hỏi:
- Cả đêm không ngủ à?

- Dạ.

Cường Tử hít một hơi thật sâu, không khí trong lành buổi sáng và khói thuốc cùng hít cả vào phổi, rất sảng khoái.

- Lên cao tốc chưa?

Chu Bách Tước đột ngột hỏi vậy, có chút lạ lùng kỳ quặc.

Cường Tử gãi gãi đầu, cười hì hì.

- Ùm! Lên rồi!

- Cái chày gỗ này, sống đủ rồi hả?

Cường Tử chỉ cười hi hi, không nói thêm. Trong lòng thầm nghĩ nếu tôi nói cho chú nghe tôi tiêu hết hai tiếng đồng hồ chạy tới Thiên Tân rồi quay về, chắc chú sẽ bảo tôi chán sống muốn tìm đường chết quá?

Từ Đông Đỉnh đến Thiên Tân, hai trăm bốn mươi cây số.

Đối với một người lần đầu sờ vào xe, tốc độ như vậy không thể không nói là điên cuồng. Cho dù là người lái xe cả đời, phần đông cũng không phát cuồng phát điên như vậy.

- Ăn no chưa?

Cường Tử hỏi.

- Ừ, tám phần.

- Con cũng vậy, hì hì, sớm biết mua nhiều tí.

Nhìn nhìn chiếc đồng hồ của Chu Lâm Nhã tặng trên tay, bảy giờ hai mươi phút, thêm mười phút phút nữa là đến giờ vào lớp rồi. Cường Tử vứt đầu thuốc đi, đứng dậy vỗ vỗ bụi trên mông:
- Đi thôi Chu thúc, đưa con đến trường.

Chu Bách Tước nhìn Cường Tử có vẻ hơi mệt mỏi, hiểu ý cười cười.

Cường Tử sau khi lên xe liền nhắm mắt lại ngủ, đến lúc chiếc Land Rover dừng ngay trước cổng trường thì hắn mở mắt ra, chẳng cần Chu Bách Tước phải gọi. Cả đêm gần như gắng sức để luyện lái xe, còn mệt hơn là so với đánh quyền nữa. Cường Tử nhảy từ trên xe xuống, lấy từ trong túi áo ra một cái thẻ đưa cho Chu Bách Tước.

- Chu thúc, trong thẻ có mười vạn, mua chiếc Trung Hoa hạng xoàn, chắc cũng đủ rồi?

- Hở?

- Sư phụ con đi Tây Tạng rồi, đoán chừng cũng sắp về rồi. Ông ấy là người có tật, chú biết mà. Con tính tặng ông ấy một chiếc xe, loại tốt quá thì mua không nỗi, sư phụ con cũng chắc chắn không nhận. Con nghĩ kỹ rồi, xe Trung Hoa chất lượng không tồi, thương hiệu cũng nổi tiếng, hẳn là đúng theo sở thích của sư phụ. Chú giúp con đi mua một chiếc nhé, nếu không đủ tiền thì chú bù vào trước hộ con, về sau con có tiền sẽ trả lại cho chú.

- Được rồi, cậu vào học đi.

Cường Tử ngại ngùng gãi gãi tóc nói:
- Phiền chú rồi, chú Chu.

- Cút đi!

Lúc lên lớp tiết lịch sử, Cường Tử luôn cảm giác ánh mắt của cao giáo Tôn nhìn mình có vẻ kì quái. Ánh mắt Tôn Văn Văn chốc chốc lại quét qua khuôn mặt của Cường Tử. Những ánh nhìn đó đều không thoát khỏi được sự nhạy cảm của Cường Tử, sau đó cả hai đều ái ngại quay đầu đi giả vờ như không có chuyện gì. Cảm giác này thật kỳ lạ, giống hệt như thiếu nam với thiếu nữ ngây thơ đang giờ lên lớp mà lén lút truyền giấy cho nhau vậy, cảm giác mới lạ mà kích thích, có chút cảm giác yêu đương lén lút.

Sau khi Chu Lâm Nhã đi, giáo viên ngữ văn mới thay thế là một cô giáo có tuổi đã sắp nghỉ hưu. Nghe nói bà ta là giáo sư bậc nhất quốc gia, đã từng phát biểu nhiều bài liên quan đến phương diện cải cách nền giáo dục, được uỷ ban giáo dục quan tâm đến. Cường Tử rất chăm chú nghe giảng, so sánh với Chu Lâm Nhã một chút thì phát hiện phương thức giảng dạy của hai người lại tương đồng một cách kỳ lạ, đều là lấy phương pháp dẫn dắt và hướng dẫn là chính, ít khi có ngôn ngữ cứng ngắt như vẹt.

Hắn không biết rằng, lúc Chu Lâm Nhã lên cấp ba, vị giáo sư già có khuôn mặt nhân từ đang đứng trên bục giảng ấy chính là chủ nhiệm lúc bấy giờ của Chu Lâm Nhã. Cũng chính là vào tiết học của vị cô giáo Lý này, Chu Lâm Nhã đã nhận được tấm thư tình thứ một trăm, kết quả là sau khi cô giáo phát hiện liền ra lệnh cưỡng chế bắt viết giấy kiểm điểm. Kỳ thật Chu Lâm Nhã rất ư là vô tội, nếu lúc bấy giờ cô không đem lá thư tình đó gấp thành chiếc máy bay giấy, cũng sẽ không bị cô giáo Lý phát hiện ra.

Lúc tan học Cường Tử vừa mới bước ra cổng trường, tức thì bị một chiếc xe hơi hiệu Trung Hoa màu trắng bạc mới toanh thu hút. Dáng vẻ phóng khoáng, thân xe hình giọt nước, trong dòng xe bình dân thì xe Trung Hoa chẳng nghi ngờ gì chính là người dẫn đầu rồi.

Cường Tử hưng phấn chạy sang, đứng trước mũi xe tỉ mỉ quan sát, không muốn bỏ qua một chi tiết nhỏ nào. Đây là món lễ vật mà hắn dùng hết toàn bộ gia tài tích lũy mới mua được, là món quà để tặng cho ông sư phụ què, người mà cứ hễ buồn buồn thì tặng cho hắn bạt tai ấy.

- Đang chạy thử, không tới chín vạn, vẫn còn dư chút đỉnh.

Chu Bách Tước trả lại thẻ cho Cường Tử, Cường Tử cầm lấy không cần suy nghĩ. Còn phải xin giấy phép cũng tốn tiền, hắn cũng không phải dạng ông chủ nhà giàu chơi sang, không cần thiết phải giả mù sa mưa tỏ ra hào phóng.

Ngồi vào trong xe, Cường Tử vừa khởi động xe vừa nói với Chu Bách Tước:
- Con đi trước, Chu thúc theo sau con.

Xe Trung Hoa khởi động bình ổn, động tác của Cường Tử thuần thục điêu luyện, gần như không có chút nào giống một tay mơ. Chu Bách Tước híp mắt nhìn chiếc xe Trung Hoa được lái ra đường cái, trong lòng có chút cảm thán. Cái thằng nhóc này, sao lúc nào cũng lạc quan đến vậy? Chỉ cần có mục tiêu, liền gắng sứcliều mà làm, rốt cục là tại làm sao?

Cường Tử lái chiếc xe Trung Hoa một cách cẩn thận, khống chế tốc độ vào khoảng bốn mươi cây số giờ, luyện tập một đêm không những thành thạo nắm được kỹ thuật lái xe, mà còn nắm được khá nhiều biển báo giao thông, trong thành phố hạn chế tốc độ dưới bốn mươi cây số giờ, tuy rằng không phải ai cũng tuân thủ luật lệ, nhưng Cường Tử cảm thấy vẫn là làm theo quy định vẫn hơn, vì sự an toàn của người khác cũng là vì bản thân mình.

Lúc lái xe đến khu đông dân, Cường Tử lại lần nữa giảm tốc độ chậm lại, lên xuống cần số rất thành thục, giống hệt như một tài xế già đã lái xe hơn mười mấy năm rồi. Trong khi chờ đèn đỏ trên đường, Cường Tử trông thấy một cảnh tượng khiến hắn không tài nào nén được cơn giận.

Một chiếc Lexus IX300 đung đa đung đưa chạy vượt đèn đỏ, cứ như một tên say rượu xiêu quẹo chạy lên cả vỉa hè, thân xe loạng choạng tới lui khiến người đi đường đều lần lượt né tránh, chớp mắt người ngã ngựa đổ. Bên lề đường có một gánh hàng rong bán hạt dẻ rang đường, do đang đúng giờ tan sở nên bán rất chạy, không ít người vây quanh quầy hàng mua thức ăn.

Mắt thấy chiếc Lexus loạng choạng chạy về phía đám đông ấy, dường như tài xế trong xe căn bản không hề trông thấy đám đông ở đấy. Lúc này những người vây quanh gian hàng, ít nhất cũng có mười mấy người, vỉa hè vốn dĩ không lớn lắm này bị chiếm hết một nửa, đừng nói là chiếc Lexus, cho dù là một chiếc xe máy cũng khó lòng lách qua được.Thế mà Lexus kia không có chút nào là muốn giảm tốc, đâm thẳng vào.

Lúc có người phát hiện chiếc Lexus sắp nhào tới, kinh hãi la to một tiếng kêu gọi mọi người tránh ra, trong nháy mắt đám người như gà bay chó nhảy lần lượt bỏ chạy tán loạn. Đến lúc người bán hạt dẻ rang đường kịp nhân ra thì chiếc Lexus đã đâm tới rồi. Xe đẩy bán hạt dẻ bị đâm lật nhào, những hạt dẻ nóng hổi trong nồi sắt phơi đầy dưới đất, người bán hàng rong không tránh kịp bị chiếc xe quẹt trúng, cả người theo đó té nhào xuống đất, vai bị kéo một đường dài, máu tươi chảy ra ròng ròng.

Sau khi đụng lật nhào quầy hàng, chiếc Lexus lại lái ra xa thêm khoảng mười thước mới ngừng lại. Một thiếu nữ ăn mặc sành điệu, kẻ mắt đen kiểu smoky, khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi nhảy xuống từ ghế tài xế, chau mày dò xét chiếc Lexus, khi cô ta phát hiện trên cửa xe bị kéo lê một đường, khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ đó trào lên cơn giận dữ.

Giẫm đôi giày cao gót cao trên mười tấc, thiếu nữ vừa đi vừa móc từ trong chiếc áo cá tính của mình ra một hộp thuốc đốt một điếu, bước thẳng đến trước mặt người chủ quầy hàng bán hạt dẻ. Lúc này, chủ quầy bán hàng bị thương đang được người khác đỡ dậy, còn chưa kịp tỉnh táo lại sau cơn hoảng loạn.

Bốp!

Thiếu nữ chẳng hé nửa lời, trực tiếp tát một tát lên mặt chủ quầy.

Người bán hàng trung thực nửa đời người, thật sự chưa từng nghĩ đến sẽ có cô gái ngang tàng như vậy, đụng ngã xe đẩy của mình, làm mình bị thương, thế mà chẳng nói chẳng rằng còn đến đánh người! nhìn dáng vẻ thì cô bé này còn nhỏ hơn con gái ông ta một hai tuổi, trên mặt vẫn còn nét ngây thơ, nhưng lại lạnh như băng tuyết.

- Cô sao lại đánh người?!

Chủ quầy hàng theo phản xạ tự nhiên bụm mặt lại, ông ta thật sự không ngờ tới. Những người trẻ bây giờ, sao lại có thể ngang tàng đến vậy? Từ nông thôn lên thành thị làm việc, thấy nhiều quá nhiều người kiêu căng ngạo mạn, khiến cho một người vốn hết sức nhu nhược như ông ta phải nhịn nhục chịu đựng. Quầy hàng bị đâm đổ, vết thương trên vai còn chảy máu, lại bị một đứa con nít tuổi gần bằng con gái mình tát một bạt tai, ông ta cũng không dám mắng lại.

- Ông làm trầy xe của tôi, đáng đánh!

Đám người bắt đầu tập trung, những người ban nãy né tránh xe cũng tụ lại thành vòng tròn, người đi đường đỡ ông chủ dậy cũng biết điều tránh sang một bên, giữ khoản cách với ông ta. Đám người nhỏ to bàn luận, có một đứa nhóc trông thấy cô gái xinh đẹp đánh người, không ngờ lại còn huýt sáo vang dội.

- Là cô đâm ngã xe đẩy của tôi, sao lại trách tôi quẹt hư xe của cô?

Chủ bán hàng bụm mặt nói hết sức ấm ức.

- Bổn tiểu thư lại thấy chiếc xe rác rưởi của ông làm trầy chiếc Lexus của tôi, ai bảo ông chiếm đường? Ông không biết rằng trên vỉa hè không cho phép bán hàng rong sao? Ông có tin tôi gọi điện thoại báo cảnh sát đến bắt ông ngồi tù không? Bớt nói nhảm đi! Đền tiền!

Vỉa hè chẳng lẽ là để cho xe chạy hay sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện