Nối chứ!
A Kiều đi học để Hạng Vân Độc lại nghe mắng một mình, không hề có chút gánh nặng tâm lý nào.
Vừa đến cửa lớp, cô đã bị một nam sinh không quen biết ngăn lại: “Vua Onmyoji, xin cậu rút hộ tớ một lần đi mà!”
Trong tay cậu ta còn cầm hai gói snack khoai tây.
Diễn đàn của trường đều đã có topic thảo luận, loại đồ ăn vặt nào là loại mà Vua Onmyoji yêu thích nhất, giờ số người tới nhờ cô rút SSR càng ngày càng nhiều, cô không còn gặp ai cũng rút giúp nữa.
Trịnh An Ni lập tức đi từ trong phòng học ra đuổi người: “Làm gì đấy làm gì đấy.”
Rồi cô nàng lại quay sang cười với A Kiều: “Đừng để ý đến bọn họ, cứ sồn sồn cả lên.”
Đến ngăn bàn Trịnh An Ni cũng đã nhét đầy đồ ăn, những nam sinh đó biết tùy tùng, không, là bạn thân của vua Onmyoji chỉ có mình Trịnh An Ni, cũng lấy lòng cô nàng theo.
So với việc cày game hộc máu mà không ăn thua, chẳng bằng xin xỏ vua Onmyoji một lần.
A Kiều xua tay, cô thấy phiền, đồ ăn vặt trong ngăn bàn cũng đã đem một phần cho chín anh em trên sân thượng mà còn chưa ăn hết, không thể nhận việc mới được.
Mấy nam sinh ùn ùn kéo đến, ủ rũ ra về, có một người vốn đứng ở sau cùng, cầm di động mãi chưa đi, mấy lần tiến lên muốn nói lại thôi, “Bạn, bạn Trần Kiều.”
A Kiều căn bản là không nghe thấy.
Trịnh An Ni hít sâu một hơi, Thẩm Hi của lớp số 1 đây mà! Học bá hot boy vậy mà cũng có thời gian chơi trò chơi sao?
Thẩm Hi cầm một cái pudding dâu tây, cậu đã đợi từ sáng sớm, hôm qua còn đọc lại bài post trên diễn đàn về A Kiều một lần nữa, thật sự gặp người thật lại chỉ ú ớ nói mãi không nên lời.
Trịnh An Ni tuy biết A Kiều có bạn trai nhưng mà loại kịch học bá hot boy theo đuổi nữ thần của trường như thế này ai mà không muốn xem chứ? Cô nàng tỏ vẻ cực kỳ dịu dàng lương thiện nói chuyện với Thẩm Hi.
“Cậu cũng chơi trò chơi à?”
Đương nhiên là Thẩm Hi không chơi, cậu căn bản không có thời gian chơi bời gì cả.
Để giữ được thành tích ưu tú, đa phần thời gian, cậu toàn rong trơi trong biển đề thi, hoạt động giải trí mỗi ngày là tản bộ 30 phút trong khu nhà, vừa tản bộ lại vừa luyện nói tiếng Anh.
Bởi vậy cậu mới đỏ mặt nói: “Ừ, tớ mới chơi.”
Trịnh An Ni hiểu ra, để theo đuổi A Kiều, hot boy họ Thẩm mới vụ về chế tạo cơ hội.
Cô nàng nhận bánh pudding dâu tây của cậu, đi vào phòng học, đến trước bàn A Kiều, đặt bánh pudding dâu tây lên bàn cô.
“Cái này…” Lúc đi vào còn hùng hùng hổ hổ, gặp ánh mắt của đại ca, cô nàng cuống ngay.
A Kiều bĩu môi: “Cậu ta là bạn trai cô chứ gì? Thế thì được.”
Trịnh An Ni điên cuồng lắc đầu phủ nhận, đúng là cùng lúc với việc đu oppa, cô nàng cũng từng mơ mộng tới hot boy họ Thẩm, nhưng người ta và cô nàng chẳng phải rõ ràng là hai người không cùng trên một con đường.
A Kiều còn tưởng rằng cô nàng sợ bị thầy cô biết, đánh cho cô nàng một ánh mắt “hiểu rõ trong lòng mà không nói ra”: “Tôi hiểu mà.”
Cậu hiểu cái gì mà hiểu.
Nhưng bằng kinh nghiệm của mình, Trịnh An Ni biết tranh cãi với A Kiều chẳng có tác dụng gì, cô nàng chỉ biết tự tán thành chính mình, quay ra nhìn Thẩm Hi đang đứng ở cửa lớp.
Thẩm Hi thấy mặt Trịnh An Ni khó xử bèn cho rằng việc không thành nhưng vẫn cảm ơn sự giúp đỡ của cô nàng, không ngờ Trịnh An Ni lại vẫy tay với cậu.
Thẩm Hi mỉm cười, bên ngoài áo khoác đồng phục mùa đông màu đen, cậu mặc một chiếc áo lông màu trắng.
Cậu mỉm cười đi về phía Trịnh An Ni, Trịnh An Ni chỉ cảm thấy cả phòng học đều sáng lên, cô nàng hít vội một hơi: Bình tĩnh!
A Kiều tùy tay rút hai tấm cho Thẩm Hi, rồi trả điện thoại cho cậu: “Xong rồi.”
Thẩm Lệ Na cũng đi tới: “Thẩm Hi, sao cậu lại tới đây? Tớ có hai bài tập không biết làm, sau khi tan học cậu dạy tớ làm được không?”
A Kiều ngước mắt lên, trước mặt cô mà dám cướp bạn trai của tùy tùng nhà cô? Lá gan lớn ghê.
“Không được!” A Kiều phản đối luôn.
“Cậu ta phải dạy Trịnh An Ni làm bài tập.”
Thẩm Hi: !!!
Trịnh An Ni: ???
A Kiều phản đối xong, hỏi Thẩm Hi: “Đúng không.”
“Đúng vậy.” Thẩm Hi cười cười với Trịnh An Ni.
A Kiều vừa lòng, tiếng chuông vang lên, giờ tự học buổi sáng đã bắt đầu.
Thẩm Hi cầm di động cười ngây ngô quay về lớp số 1.
Trịnh An Ni cảm giác như mình đang nằm mơ, cô nàng đi về chỗ ngồi như đang mộng du.
Thẩm Hi, sau giờ học, dạy cô nàng làm bài tập.
Thẩm Lệ Na tức điên nhưng cô ta không dám chửi mắng Trần Kiều, lén lén lút lút lên diễn đàn trường đăng bài mới hắt nước bẩn vào Trịnh An Ni, bảo cô nàng như con chó Nhật theo đuôi A Kiều, hóa ra là để cạy góc tường.
Trịnh An Ni hoàn toàn không đọc được bài post này, cô nàng căng thẳng chết đi được, đối mặt với nam thần của cả trường kiểu này mà sách vở cô quá nửa vẫn trống không, mất mặt quá.
Lớp số 10 không có ai có thể cho cô nàng mượn vở ghi chép, kết quả học tập của mọi người sàn sàn như nhau, chỉ có người duy nhất có thành tích tốt đến đáng sợ là A Kiều, cô thì đến bài cũng chẳng nghe, lấy đâu ra ghi chép.
Lúc ăn cơm chưa, bọn họ còn gặp nhau trong nhà ăn.
Thẩm Hi gật đầu với A Kiều và Trịnh An Ni, đám nam sinh bên cạnh cậu xô xô đẩy đẩy đùa giỡn với cậu.
A Kiều bưng hộp cơm hỏi: “Cô không cùng ăn với bạn trai à?”
Trịnh An Ni lại lắc đầu điên cuồng lần nữa: “Cậu ấy không phải bạn trai tớ!”
Đại ca à, xin cậu đấy, đừng nói nữa.
A Kiều hiểu lầm ánh mắt năn nỉ này của Trịnh An Ni.
Cô gật đầu với Trịnh An Ni, bưng hộp cơm ngồi xuống bàn của Thẩm Hi, còn vẫy tay với Trịnh An Ni: “Mau tới đây đi.”
Trịnh An Ni co đầu rụt cổ tới ngồi, cả bàn dài đều phát ra tiếng ồ vang.
Sắc mặt A Kiều vẫn như thường.
Cô liếc mắt nhìn những người này một lượt, nam sinh nhỏ, mới mười bảy mười tám tuổi, chẳng khác gì một đám khỉ con.
Hai người Thẩm Hi và Trịnh An Ni đỏ mặt cúi đầu căm cơm.
Đây là bữa ăn căng thẳng thất trong đời Trịnh An Ni.
Vừa tan học, Thẩm Hi đã đứng chờ trước cửa lớp số 10, cậu đeo cặp sách, chào hỏi Trịnh An Ni.
Trịnh An Ni nhanh chóng thu dọn sách vở, dính chặt sau lưng A Kiều, chào hỏi với Thẩm Hi.
Lúc đi qua cửa lớp số 7, họ gặp Tống Tinh.
Cô ta dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, nhìn Trịnh An Ni đi với Thẩm Hi, mặt cũng xanh mét.
Trịnh An Ni nén cười.
Còn có cách nào đả kích đối thủ, đã thế lại còn thỏa mãn hư vinh hơn cách này cơ chứ.
Thẩm Hi đã nghĩ cả buổi: “Chúng ta cứ đi tiệm pizza trước cổng trường đi, ăn chút gì đó sau đó cùng học với nhau.”
A Kiều còn chưa nói được gì đã thấy bà Bạch Mỹ Lan đứng trước cổng trường.
Bà Bạch Mỹ Lan đợi một lúc, nhiều cô bé ra ra vào vào như thế, vẫn cứ là con dâu tương lai của bà xinh đẹp nhất.
Bà đứng trong đám đông, mắt sáng ngời.
Đưa tay ra vẫy A Kiều, bà nhìn thấy bên cạnh cô là một cậu trai, thoạt nhìn khôi ngô tuấn tú, vừa nhìn đã biết ngay là kiểu học rất giỏi, cậu trai này thi thoảng lại còn liếc nhìn A Kiều một cái.
Bà Bạch Mỹ Lan biết ngay đây là tình địch của con trai mình, tình địch này cũng quá nhỏ tuổi.
Nghĩ đến việc A Kiều mới mười tám tuổi hoa mà con trai mình, so với cậu trai trẻ khôi ngô tuấn tú kia thì chẳng khác gì đồ cổ, bà Bạch Mỹ Lan cực kỳ lo lắng về tình yêu của con trai mình.
Nhiều năm thế rồi chẳng yêu đương gì, chẳng thà cứ tiểu nhân một chút còn hơn, bà nắm chặt lấy tay A Kiều: “Kiều Kiều, tan học rồi à?”
“Cháu chào cô ạ.” Thẩm Hi cực kỳ lễ phép, cậu còn tưởng bà Bạch Mỹ Lan là mẹ A Kiều.
Chỉ có Trịnh An Ni biết, đây có thể chính là mẹ chồng tương lai của Trần Kiều!
Bọn họ từng cùng xem các cách khiến mẹ chồng thích, cô nàng hít mạnh một hơi, hy sinh vì đại ca, lập tức khoác tay Thẩm Hi.
“Cháu chào cô ạ.”
Mặt Thẩm Hi đỏ bừng, cậu định đẩy tay Trịnh An Ni ra nhưng Trịnh An Ni quấn rất chặt, còn véo cậu một cái.
“Chào các cháu.” Bà Bạch Mỹ Lan nhìn mấy người bọn họ một lượt, kéo A Kiều: “Đi nào, mẹ đưa con đi xem nhà.”
Con trai đã làm ra chuyện thế này, đành để bà mẹ như bà tới thu dọn bãi chiến trường, giờ cứ mua nhà mới để chuẩn bị kết hôn đã, đến tuổi là đi đăng ký luôn!
Trịnh An Ni thấy đại ca và mẹ chồng của cô đã đi xa mới buông tay ra, vỗ nhẹ lên cánh tay Thẩm Hi: “Đừng để ý, mẹ… cô ấy rất nghiêm khắc.”
“Hai đứa các trò, đây còn là cổng trường đấy! Đi vào đây cho tôi!” Mắt tổ trưởng tổ giám sát như bắn ra lửa, học sinh bây giờ cũng to gan quá, còn chưa ra khỏi phạm vi trường học đã vi phạm quy định rồi!
Thẩm Hi được nhẹ nhàng buông tha, tổ trưởng tổ giám sát thấy cậu trai là Thẩm Hi bèn nói mấy lời thấm kia: “Tuổi của em hiện giờ đáng ra là phải đặt nền móng cho tương lai, nhất định không thể bởi một chút mù quáng tuổi dậy thì mà bỏ lỡ cả tiền đồ của mình.”
“Em đứng thứ mấy toàn khối? Thứ nhất… à hai đấy.” Bốn lần thi hằng tháng liên tục, lần nào Thẩm Hi cũng đứng sau A Kiều, đã có tiếng là vạn năm lão nhị.
“Cô này đứng thứ mấy toàn khối? Thứ năm trăm mấy!”
“Em tiến bộ rồi.” Trịnh An Ni không phục lắm, từ lần trước cô nàng bắt đầu nghiêm túc học tập, lần này thi hằng tháng lên được hai mươi bậc cơ đấy, nhưng đúng vẫn là còn hơn 500 thật.
Hình phạt cuối cùng là Thẩm Hi về học tập cho tốt, Trịnh An Ni viết kiểm điểm, còn phải mời phụ huynh.
Mắt cô nàng trào nước mắt, ra khỏi văn phòng, không hề quay đầy lại lần nào, cứ thế đi về phía trước.
Thẩm Hi chạy theo sau cô nàng, cậu cũng cảm thấy hình phạt như thế không công bằng, vội kéo tay Trịnh An Ni: “Tớ dạy cậu học nhé, cậu có mang đề không?”
Trịnh An Ni vốn là một cô gái xinh đẹp, giờ mắt lại ngần ngận nước.
Thẩm Hi thấy cô khóc, tai cũng đỏ lên: “Cậu, cậu đừng khóc.”
Trịnh An Ni quẹt nước mắt: “Tớ có thể không khóc à! Tớ chỉ mới khoác tay cậu một tí thôi, ai bị thiệt còn chưa biết đâu! Vì sao lại là tớ viết kiểm điểm chứ?”
“Cậu bị thiệt, thế thì, tớ viết kiểm điểm thay cậu.” Thẩm Hi cười, “Nhưng tớ chưa viết bao giờ, cậu dạy tớ nhé.”
A Kiều hoàn toàn không biết trong lúc vô tình, mình đã làm bà mối một lần.
Cô đi xem nhà với mẹ Hạng.
Bà Bạch Mỹ Lan hỏi cô: “Kiều Kiều này, con thích ở biệt thự hay là thích ở chung cư?”
Chuyện thăng cấp lên làm bà nội tạm thời chưa cần nghĩ tới, cô gái nhỏ còn phải thi đại học nữa mà.
Bà Bạch Mỹ Lan thở dài trong lòng, chuyện cháu nội còn phải chờ thêm mấy năm nhưng mà nhà phải chuẩn bị cho tốt, cũng là tâm ý của bà.
A Kiều đáp: “Nhà bây giờ là tốt rồi ạ.”
Bà Bạch Mỹ Lan cảm động, càng cảm thấy con trai mình đúng là chẳng ra gì.
Bà lập tức giảng giải cho A Kiều: “Con gái không được nghĩ thế đâu, nếu như mẹ là mẹ con, mẹ nghe thế xong sẽ tức chết mất.”
Xinh đẹp, ngoan ngoãn thế này, nếu không biết con trai mình không phải loại người như thế, bà Bạch Mỹ Lan thể nào cũng nghi ngờ không biết có phải nó lừa đảo con gái nhà người ta không.
“Mẹ hỏi con này, con với nó yêu đương bao lâu rồi? Nó tặng con cái gì chưa?”
“Một cái nhà vàng nhỏ ạ.” A Kiều thành thật trả lời, vén tay áo cho bà Bạch Mỹ Lan xem.
Một chiếc nhà vàng nho nhỏ trên sợi dây đỏ đeo trên cổ tay cô.
Bà Bạch Mỹ Lan liếc qua, suýt nữa giận tớ ngất xỉu.
Con trai lớn đùng như thế mà tặng bạn gái thứ bé tí thế này: “Nó cứ lấy thứ này để lừa gạt con đấy à?”
Thảo nào con trai xem mắt bao nhiêu lần cũng chẳng ăn thua, đàn ông keo kiệt như thế ai mà thèm! Bà Bạch Mỹ Lan nghĩ đi nghĩ lại, bà chưa bao giờ là người keo kiệt, sao con trai lại keo kiệt như thế chứ.
Bà tức muốn hộc máu, nắm chặt tay A Kiều: “Đi đi, mẹ đưa con đi mua sắm, mẹ chọn của hồi môn cho con!”
Hạng Vân Độc vừa về nhà đã thấy khắp nơi đều là túi quà, A Kiều đội chiếc kim quan được làm bằng vàng cán mỏng, dây tua che khuất đôi mắt cô, ngồi trên sô ma, để bà Bạch Mỹ Lan chải đầu trang điểm cho cô.
“Trước kia mẹ vẫn muốn sinh một đứa con gái, sau này con phải sinh con gái nhé, mấy thứ này đều là của nó.”
Cả bàn rực rỡ vòng tay hình rồng phượng, vòng cổ hình rồng phượng, đến cả Hồ Dao cũng đang đeo một cái chuông vàng trên cổ.
A Kiều đứng dậy, đi tới trước mặt Hạng Vân Độc, chỉ chỉ chiếc kim quan trên đầu cho anh xem: “Hạng Vân Độc, anh nhìn này!”
“Anh nhìn rồi, rất đẹp.” Ánh mắt Hạng Vân Độc ngập ý cười.
Bà Bạch Mỹ Lan hừ một tiếng, hắng giọng.
A Kiều lập tức nhớ ra, mẹ Hạng dạy cô con gái phải biết đòi hỏi, cô nghiêm mặt, ngẩy đầu lên, học theo điệu bộ bà Bạch Mỹ Lan dạy cô: “Lễ Tình Nhân anh định tặng em quà gì thế?”
Hạng Vân Độc biết nhất định là mẹ lại bày trò, anh cười hiền lành: “Em muốn được tặng cái gì?”
“Em muốn được tặng cái gì mà anh còn không biết à? Em thích cái gì anh cũng không biết sao? Anh căn bản không phải là bạn trai tốt!”
Hạng Vân Độc: …
A Kiều quay đầu lại nhìn bà mẹ chồng quân sư, bà Bạch Mỹ Lan vừa lòng, mỉm cười gật đầu với cô..
A Kiều đi học để Hạng Vân Độc lại nghe mắng một mình, không hề có chút gánh nặng tâm lý nào.
Vừa đến cửa lớp, cô đã bị một nam sinh không quen biết ngăn lại: “Vua Onmyoji, xin cậu rút hộ tớ một lần đi mà!”
Trong tay cậu ta còn cầm hai gói snack khoai tây.
Diễn đàn của trường đều đã có topic thảo luận, loại đồ ăn vặt nào là loại mà Vua Onmyoji yêu thích nhất, giờ số người tới nhờ cô rút SSR càng ngày càng nhiều, cô không còn gặp ai cũng rút giúp nữa.
Trịnh An Ni lập tức đi từ trong phòng học ra đuổi người: “Làm gì đấy làm gì đấy.”
Rồi cô nàng lại quay sang cười với A Kiều: “Đừng để ý đến bọn họ, cứ sồn sồn cả lên.”
Đến ngăn bàn Trịnh An Ni cũng đã nhét đầy đồ ăn, những nam sinh đó biết tùy tùng, không, là bạn thân của vua Onmyoji chỉ có mình Trịnh An Ni, cũng lấy lòng cô nàng theo.
So với việc cày game hộc máu mà không ăn thua, chẳng bằng xin xỏ vua Onmyoji một lần.
A Kiều xua tay, cô thấy phiền, đồ ăn vặt trong ngăn bàn cũng đã đem một phần cho chín anh em trên sân thượng mà còn chưa ăn hết, không thể nhận việc mới được.
Mấy nam sinh ùn ùn kéo đến, ủ rũ ra về, có một người vốn đứng ở sau cùng, cầm di động mãi chưa đi, mấy lần tiến lên muốn nói lại thôi, “Bạn, bạn Trần Kiều.”
A Kiều căn bản là không nghe thấy.
Trịnh An Ni hít sâu một hơi, Thẩm Hi của lớp số 1 đây mà! Học bá hot boy vậy mà cũng có thời gian chơi trò chơi sao?
Thẩm Hi cầm một cái pudding dâu tây, cậu đã đợi từ sáng sớm, hôm qua còn đọc lại bài post trên diễn đàn về A Kiều một lần nữa, thật sự gặp người thật lại chỉ ú ớ nói mãi không nên lời.
Trịnh An Ni tuy biết A Kiều có bạn trai nhưng mà loại kịch học bá hot boy theo đuổi nữ thần của trường như thế này ai mà không muốn xem chứ? Cô nàng tỏ vẻ cực kỳ dịu dàng lương thiện nói chuyện với Thẩm Hi.
“Cậu cũng chơi trò chơi à?”
Đương nhiên là Thẩm Hi không chơi, cậu căn bản không có thời gian chơi bời gì cả.
Để giữ được thành tích ưu tú, đa phần thời gian, cậu toàn rong trơi trong biển đề thi, hoạt động giải trí mỗi ngày là tản bộ 30 phút trong khu nhà, vừa tản bộ lại vừa luyện nói tiếng Anh.
Bởi vậy cậu mới đỏ mặt nói: “Ừ, tớ mới chơi.”
Trịnh An Ni hiểu ra, để theo đuổi A Kiều, hot boy họ Thẩm mới vụ về chế tạo cơ hội.
Cô nàng nhận bánh pudding dâu tây của cậu, đi vào phòng học, đến trước bàn A Kiều, đặt bánh pudding dâu tây lên bàn cô.
“Cái này…” Lúc đi vào còn hùng hùng hổ hổ, gặp ánh mắt của đại ca, cô nàng cuống ngay.
A Kiều bĩu môi: “Cậu ta là bạn trai cô chứ gì? Thế thì được.”
Trịnh An Ni điên cuồng lắc đầu phủ nhận, đúng là cùng lúc với việc đu oppa, cô nàng cũng từng mơ mộng tới hot boy họ Thẩm, nhưng người ta và cô nàng chẳng phải rõ ràng là hai người không cùng trên một con đường.
A Kiều còn tưởng rằng cô nàng sợ bị thầy cô biết, đánh cho cô nàng một ánh mắt “hiểu rõ trong lòng mà không nói ra”: “Tôi hiểu mà.”
Cậu hiểu cái gì mà hiểu.
Nhưng bằng kinh nghiệm của mình, Trịnh An Ni biết tranh cãi với A Kiều chẳng có tác dụng gì, cô nàng chỉ biết tự tán thành chính mình, quay ra nhìn Thẩm Hi đang đứng ở cửa lớp.
Thẩm Hi thấy mặt Trịnh An Ni khó xử bèn cho rằng việc không thành nhưng vẫn cảm ơn sự giúp đỡ của cô nàng, không ngờ Trịnh An Ni lại vẫy tay với cậu.
Thẩm Hi mỉm cười, bên ngoài áo khoác đồng phục mùa đông màu đen, cậu mặc một chiếc áo lông màu trắng.
Cậu mỉm cười đi về phía Trịnh An Ni, Trịnh An Ni chỉ cảm thấy cả phòng học đều sáng lên, cô nàng hít vội một hơi: Bình tĩnh!
A Kiều tùy tay rút hai tấm cho Thẩm Hi, rồi trả điện thoại cho cậu: “Xong rồi.”
Thẩm Lệ Na cũng đi tới: “Thẩm Hi, sao cậu lại tới đây? Tớ có hai bài tập không biết làm, sau khi tan học cậu dạy tớ làm được không?”
A Kiều ngước mắt lên, trước mặt cô mà dám cướp bạn trai của tùy tùng nhà cô? Lá gan lớn ghê.
“Không được!” A Kiều phản đối luôn.
“Cậu ta phải dạy Trịnh An Ni làm bài tập.”
Thẩm Hi: !!!
Trịnh An Ni: ???
A Kiều phản đối xong, hỏi Thẩm Hi: “Đúng không.”
“Đúng vậy.” Thẩm Hi cười cười với Trịnh An Ni.
A Kiều vừa lòng, tiếng chuông vang lên, giờ tự học buổi sáng đã bắt đầu.
Thẩm Hi cầm di động cười ngây ngô quay về lớp số 1.
Trịnh An Ni cảm giác như mình đang nằm mơ, cô nàng đi về chỗ ngồi như đang mộng du.
Thẩm Hi, sau giờ học, dạy cô nàng làm bài tập.
Thẩm Lệ Na tức điên nhưng cô ta không dám chửi mắng Trần Kiều, lén lén lút lút lên diễn đàn trường đăng bài mới hắt nước bẩn vào Trịnh An Ni, bảo cô nàng như con chó Nhật theo đuôi A Kiều, hóa ra là để cạy góc tường.
Trịnh An Ni hoàn toàn không đọc được bài post này, cô nàng căng thẳng chết đi được, đối mặt với nam thần của cả trường kiểu này mà sách vở cô quá nửa vẫn trống không, mất mặt quá.
Lớp số 10 không có ai có thể cho cô nàng mượn vở ghi chép, kết quả học tập của mọi người sàn sàn như nhau, chỉ có người duy nhất có thành tích tốt đến đáng sợ là A Kiều, cô thì đến bài cũng chẳng nghe, lấy đâu ra ghi chép.
Lúc ăn cơm chưa, bọn họ còn gặp nhau trong nhà ăn.
Thẩm Hi gật đầu với A Kiều và Trịnh An Ni, đám nam sinh bên cạnh cậu xô xô đẩy đẩy đùa giỡn với cậu.
A Kiều bưng hộp cơm hỏi: “Cô không cùng ăn với bạn trai à?”
Trịnh An Ni lại lắc đầu điên cuồng lần nữa: “Cậu ấy không phải bạn trai tớ!”
Đại ca à, xin cậu đấy, đừng nói nữa.
A Kiều hiểu lầm ánh mắt năn nỉ này của Trịnh An Ni.
Cô gật đầu với Trịnh An Ni, bưng hộp cơm ngồi xuống bàn của Thẩm Hi, còn vẫy tay với Trịnh An Ni: “Mau tới đây đi.”
Trịnh An Ni co đầu rụt cổ tới ngồi, cả bàn dài đều phát ra tiếng ồ vang.
Sắc mặt A Kiều vẫn như thường.
Cô liếc mắt nhìn những người này một lượt, nam sinh nhỏ, mới mười bảy mười tám tuổi, chẳng khác gì một đám khỉ con.
Hai người Thẩm Hi và Trịnh An Ni đỏ mặt cúi đầu căm cơm.
Đây là bữa ăn căng thẳng thất trong đời Trịnh An Ni.
Vừa tan học, Thẩm Hi đã đứng chờ trước cửa lớp số 10, cậu đeo cặp sách, chào hỏi Trịnh An Ni.
Trịnh An Ni nhanh chóng thu dọn sách vở, dính chặt sau lưng A Kiều, chào hỏi với Thẩm Hi.
Lúc đi qua cửa lớp số 7, họ gặp Tống Tinh.
Cô ta dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, nhìn Trịnh An Ni đi với Thẩm Hi, mặt cũng xanh mét.
Trịnh An Ni nén cười.
Còn có cách nào đả kích đối thủ, đã thế lại còn thỏa mãn hư vinh hơn cách này cơ chứ.
Thẩm Hi đã nghĩ cả buổi: “Chúng ta cứ đi tiệm pizza trước cổng trường đi, ăn chút gì đó sau đó cùng học với nhau.”
A Kiều còn chưa nói được gì đã thấy bà Bạch Mỹ Lan đứng trước cổng trường.
Bà Bạch Mỹ Lan đợi một lúc, nhiều cô bé ra ra vào vào như thế, vẫn cứ là con dâu tương lai của bà xinh đẹp nhất.
Bà đứng trong đám đông, mắt sáng ngời.
Đưa tay ra vẫy A Kiều, bà nhìn thấy bên cạnh cô là một cậu trai, thoạt nhìn khôi ngô tuấn tú, vừa nhìn đã biết ngay là kiểu học rất giỏi, cậu trai này thi thoảng lại còn liếc nhìn A Kiều một cái.
Bà Bạch Mỹ Lan biết ngay đây là tình địch của con trai mình, tình địch này cũng quá nhỏ tuổi.
Nghĩ đến việc A Kiều mới mười tám tuổi hoa mà con trai mình, so với cậu trai trẻ khôi ngô tuấn tú kia thì chẳng khác gì đồ cổ, bà Bạch Mỹ Lan cực kỳ lo lắng về tình yêu của con trai mình.
Nhiều năm thế rồi chẳng yêu đương gì, chẳng thà cứ tiểu nhân một chút còn hơn, bà nắm chặt lấy tay A Kiều: “Kiều Kiều, tan học rồi à?”
“Cháu chào cô ạ.” Thẩm Hi cực kỳ lễ phép, cậu còn tưởng bà Bạch Mỹ Lan là mẹ A Kiều.
Chỉ có Trịnh An Ni biết, đây có thể chính là mẹ chồng tương lai của Trần Kiều!
Bọn họ từng cùng xem các cách khiến mẹ chồng thích, cô nàng hít mạnh một hơi, hy sinh vì đại ca, lập tức khoác tay Thẩm Hi.
“Cháu chào cô ạ.”
Mặt Thẩm Hi đỏ bừng, cậu định đẩy tay Trịnh An Ni ra nhưng Trịnh An Ni quấn rất chặt, còn véo cậu một cái.
“Chào các cháu.” Bà Bạch Mỹ Lan nhìn mấy người bọn họ một lượt, kéo A Kiều: “Đi nào, mẹ đưa con đi xem nhà.”
Con trai đã làm ra chuyện thế này, đành để bà mẹ như bà tới thu dọn bãi chiến trường, giờ cứ mua nhà mới để chuẩn bị kết hôn đã, đến tuổi là đi đăng ký luôn!
Trịnh An Ni thấy đại ca và mẹ chồng của cô đã đi xa mới buông tay ra, vỗ nhẹ lên cánh tay Thẩm Hi: “Đừng để ý, mẹ… cô ấy rất nghiêm khắc.”
“Hai đứa các trò, đây còn là cổng trường đấy! Đi vào đây cho tôi!” Mắt tổ trưởng tổ giám sát như bắn ra lửa, học sinh bây giờ cũng to gan quá, còn chưa ra khỏi phạm vi trường học đã vi phạm quy định rồi!
Thẩm Hi được nhẹ nhàng buông tha, tổ trưởng tổ giám sát thấy cậu trai là Thẩm Hi bèn nói mấy lời thấm kia: “Tuổi của em hiện giờ đáng ra là phải đặt nền móng cho tương lai, nhất định không thể bởi một chút mù quáng tuổi dậy thì mà bỏ lỡ cả tiền đồ của mình.”
“Em đứng thứ mấy toàn khối? Thứ nhất… à hai đấy.” Bốn lần thi hằng tháng liên tục, lần nào Thẩm Hi cũng đứng sau A Kiều, đã có tiếng là vạn năm lão nhị.
“Cô này đứng thứ mấy toàn khối? Thứ năm trăm mấy!”
“Em tiến bộ rồi.” Trịnh An Ni không phục lắm, từ lần trước cô nàng bắt đầu nghiêm túc học tập, lần này thi hằng tháng lên được hai mươi bậc cơ đấy, nhưng đúng vẫn là còn hơn 500 thật.
Hình phạt cuối cùng là Thẩm Hi về học tập cho tốt, Trịnh An Ni viết kiểm điểm, còn phải mời phụ huynh.
Mắt cô nàng trào nước mắt, ra khỏi văn phòng, không hề quay đầy lại lần nào, cứ thế đi về phía trước.
Thẩm Hi chạy theo sau cô nàng, cậu cũng cảm thấy hình phạt như thế không công bằng, vội kéo tay Trịnh An Ni: “Tớ dạy cậu học nhé, cậu có mang đề không?”
Trịnh An Ni vốn là một cô gái xinh đẹp, giờ mắt lại ngần ngận nước.
Thẩm Hi thấy cô khóc, tai cũng đỏ lên: “Cậu, cậu đừng khóc.”
Trịnh An Ni quẹt nước mắt: “Tớ có thể không khóc à! Tớ chỉ mới khoác tay cậu một tí thôi, ai bị thiệt còn chưa biết đâu! Vì sao lại là tớ viết kiểm điểm chứ?”
“Cậu bị thiệt, thế thì, tớ viết kiểm điểm thay cậu.” Thẩm Hi cười, “Nhưng tớ chưa viết bao giờ, cậu dạy tớ nhé.”
A Kiều hoàn toàn không biết trong lúc vô tình, mình đã làm bà mối một lần.
Cô đi xem nhà với mẹ Hạng.
Bà Bạch Mỹ Lan hỏi cô: “Kiều Kiều này, con thích ở biệt thự hay là thích ở chung cư?”
Chuyện thăng cấp lên làm bà nội tạm thời chưa cần nghĩ tới, cô gái nhỏ còn phải thi đại học nữa mà.
Bà Bạch Mỹ Lan thở dài trong lòng, chuyện cháu nội còn phải chờ thêm mấy năm nhưng mà nhà phải chuẩn bị cho tốt, cũng là tâm ý của bà.
A Kiều đáp: “Nhà bây giờ là tốt rồi ạ.”
Bà Bạch Mỹ Lan cảm động, càng cảm thấy con trai mình đúng là chẳng ra gì.
Bà lập tức giảng giải cho A Kiều: “Con gái không được nghĩ thế đâu, nếu như mẹ là mẹ con, mẹ nghe thế xong sẽ tức chết mất.”
Xinh đẹp, ngoan ngoãn thế này, nếu không biết con trai mình không phải loại người như thế, bà Bạch Mỹ Lan thể nào cũng nghi ngờ không biết có phải nó lừa đảo con gái nhà người ta không.
“Mẹ hỏi con này, con với nó yêu đương bao lâu rồi? Nó tặng con cái gì chưa?”
“Một cái nhà vàng nhỏ ạ.” A Kiều thành thật trả lời, vén tay áo cho bà Bạch Mỹ Lan xem.
Một chiếc nhà vàng nho nhỏ trên sợi dây đỏ đeo trên cổ tay cô.
Bà Bạch Mỹ Lan liếc qua, suýt nữa giận tớ ngất xỉu.
Con trai lớn đùng như thế mà tặng bạn gái thứ bé tí thế này: “Nó cứ lấy thứ này để lừa gạt con đấy à?”
Thảo nào con trai xem mắt bao nhiêu lần cũng chẳng ăn thua, đàn ông keo kiệt như thế ai mà thèm! Bà Bạch Mỹ Lan nghĩ đi nghĩ lại, bà chưa bao giờ là người keo kiệt, sao con trai lại keo kiệt như thế chứ.
Bà tức muốn hộc máu, nắm chặt tay A Kiều: “Đi đi, mẹ đưa con đi mua sắm, mẹ chọn của hồi môn cho con!”
Hạng Vân Độc vừa về nhà đã thấy khắp nơi đều là túi quà, A Kiều đội chiếc kim quan được làm bằng vàng cán mỏng, dây tua che khuất đôi mắt cô, ngồi trên sô ma, để bà Bạch Mỹ Lan chải đầu trang điểm cho cô.
“Trước kia mẹ vẫn muốn sinh một đứa con gái, sau này con phải sinh con gái nhé, mấy thứ này đều là của nó.”
Cả bàn rực rỡ vòng tay hình rồng phượng, vòng cổ hình rồng phượng, đến cả Hồ Dao cũng đang đeo một cái chuông vàng trên cổ.
A Kiều đứng dậy, đi tới trước mặt Hạng Vân Độc, chỉ chỉ chiếc kim quan trên đầu cho anh xem: “Hạng Vân Độc, anh nhìn này!”
“Anh nhìn rồi, rất đẹp.” Ánh mắt Hạng Vân Độc ngập ý cười.
Bà Bạch Mỹ Lan hừ một tiếng, hắng giọng.
A Kiều lập tức nhớ ra, mẹ Hạng dạy cô con gái phải biết đòi hỏi, cô nghiêm mặt, ngẩy đầu lên, học theo điệu bộ bà Bạch Mỹ Lan dạy cô: “Lễ Tình Nhân anh định tặng em quà gì thế?”
Hạng Vân Độc biết nhất định là mẹ lại bày trò, anh cười hiền lành: “Em muốn được tặng cái gì?”
“Em muốn được tặng cái gì mà anh còn không biết à? Em thích cái gì anh cũng không biết sao? Anh căn bản không phải là bạn trai tốt!”
Hạng Vân Độc: …
A Kiều quay đầu lại nhìn bà mẹ chồng quân sư, bà Bạch Mỹ Lan vừa lòng, mỉm cười gật đầu với cô..
Danh sách chương