Anh từ công ty trở về thì trời cũng đã tối, vừa mở cửa ra đã cảm thấy gì đó không giống mọi ngày. Nếu ngày thường, chưa cần anh mở cửa thì A Hảo đã chạy ra giúp anh xách cặp còn luôn miệng nói không ngớt.
Nhưng hôm nay lại rất im ắng, không nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của A Hảo lòng anh thấy chút mất mát.
Vào phòng khách anh chỉ thấy một mình Chấn Thiên ngồi trên salon : " A Hảo đâu? "
" trong phòng. " Chấn Thiên quay nhìn anh một cái rồi tiếp tục xem tivi.
Anh nhìn Chấn Thiên chau mày.
" hai đứa có chuyện gì?. "
" không có. "
Anh ngồi xuống salon, Chấn Thiên là cháu anh, nó sống ở đây cũng 7 năm anh còn không biết nó đối với A Hảo là tình cảm gì sao?
" hai đứa cãi nhau.? "
" không có. "
" vậy thì sao? "
"...." cậu im lặng không nói mặt hơi đỏ còn lén liếm môi.
Anh nhìn ra phản ứng của Chấn Thiên, một ý nghĩa hiện lên trong đầu anh.
" cháu... Hôn A Hảo. "
Chấn Thiên mặt đỏ hơn : " không có. "
" nhìn cháu đi ngượng đến đỏ mặt tía tai rồi kìa. " Anh trêu chọc Chấn Thiên, tay còn xoa đầu cậu.
" Chú... Cháu... " Chấn Thiên gạt tay anh ra muốn đứng lên thì bị anh giữ lại.
" sao hả, nụ hôn đầu à? "
"... "
" cảm giác thế nào?. "
" cháu...không biết, chỉ lướt nhẹ qua. "
Anh đánh nhẹ vào vai Chấn Thiên : " mới như vậy đã đỏ mặt sao? " thằng nhóc này thật là.
" mặc kệ cháu. "
Anh nhìn Chấn Thiên cười không nói.
" Chú, chú đối với A Hảo... "
" là yêu."
Chấn Thiên nghe vậy trong lòng không kiềm được mà tay nắm thành đấm.
" sau này không được hôn A Hảo biết chưa, chú sẽ rất khó chịu. "
" cháu... Xin lỗi. "
" phụt...." Anh nhịn cười mà nói " tốt. "
Chấn Thiên biết mình bị anh trêu tức giận đứng lên, mặt cũng đỏ : " Chú.. "
Thằng nhóc này yêu cũng không dám nói ra nên anh muốn trêu nó một chút, vậy mà nó lại đi xin lỗi anh. Thật là...
"... Đùa với cháu thôi, chú làm sao có thể có tình cảm với A Hảo. "
Cảm thấy lòng nhẹ lại, còn vui mừng vì chú không có tình cảm với A Hảo thì cậu đã có cơ hội.
" biết chú yêu A Hảo thì không tự tin sao?. "
" cậu ấy rất thích chú. " cậu có thể thấy được nên cậu không nói ra.
" A Hảo đối với chú chẳng qua là thích cũng chưa phải yêu. Nếu cháu còn không nhanh tấn công để lúc A Hảo yêu chú thì chú sẽ không đảm bảo mình sẽ không đáp lại. "
" cháu... "
" cháu có phải đàn ông không, thích gì thì mạnh dạn giành lấy đi nếu không sẽ bị người khác cướp mất. "
" Dạ, cháu sẽ tấn công. " Chấn Thiên vui vẻ đứng lên nhìn anh cười.
" tốt. Nhanh đi đi. "
Chấn Thiên giật đầu với anh rồi chạy nhanh lên lầu, cậu phải nói rõ tình cảm của mình cho A Hảo biết.
Sau khi Chấn Thiên đi anh ngã ra ghế mặt ngước nhìn trần nhà...
Anh lại bỏ lở, sống với nhau lâu như vậy những gì A Hảo làm anh đều cảm nhận được có lúc còn nghĩ mình sẽ đáp lại nhưng bản thân tự nói với mình là không được.
Anh mới là không đáng làm đàn ông...
....
Đoạn này có vẻ không hay lắm :)
Nhưng hôm nay lại rất im ắng, không nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của A Hảo lòng anh thấy chút mất mát.
Vào phòng khách anh chỉ thấy một mình Chấn Thiên ngồi trên salon : " A Hảo đâu? "
" trong phòng. " Chấn Thiên quay nhìn anh một cái rồi tiếp tục xem tivi.
Anh nhìn Chấn Thiên chau mày.
" hai đứa có chuyện gì?. "
" không có. "
Anh ngồi xuống salon, Chấn Thiên là cháu anh, nó sống ở đây cũng 7 năm anh còn không biết nó đối với A Hảo là tình cảm gì sao?
" hai đứa cãi nhau.? "
" không có. "
" vậy thì sao? "
"...." cậu im lặng không nói mặt hơi đỏ còn lén liếm môi.
Anh nhìn ra phản ứng của Chấn Thiên, một ý nghĩa hiện lên trong đầu anh.
" cháu... Hôn A Hảo. "
Chấn Thiên mặt đỏ hơn : " không có. "
" nhìn cháu đi ngượng đến đỏ mặt tía tai rồi kìa. " Anh trêu chọc Chấn Thiên, tay còn xoa đầu cậu.
" Chú... Cháu... " Chấn Thiên gạt tay anh ra muốn đứng lên thì bị anh giữ lại.
" sao hả, nụ hôn đầu à? "
"... "
" cảm giác thế nào?. "
" cháu...không biết, chỉ lướt nhẹ qua. "
Anh đánh nhẹ vào vai Chấn Thiên : " mới như vậy đã đỏ mặt sao? " thằng nhóc này thật là.
" mặc kệ cháu. "
Anh nhìn Chấn Thiên cười không nói.
" Chú, chú đối với A Hảo... "
" là yêu."
Chấn Thiên nghe vậy trong lòng không kiềm được mà tay nắm thành đấm.
" sau này không được hôn A Hảo biết chưa, chú sẽ rất khó chịu. "
" cháu... Xin lỗi. "
" phụt...." Anh nhịn cười mà nói " tốt. "
Chấn Thiên biết mình bị anh trêu tức giận đứng lên, mặt cũng đỏ : " Chú.. "
Thằng nhóc này yêu cũng không dám nói ra nên anh muốn trêu nó một chút, vậy mà nó lại đi xin lỗi anh. Thật là...
"... Đùa với cháu thôi, chú làm sao có thể có tình cảm với A Hảo. "
Cảm thấy lòng nhẹ lại, còn vui mừng vì chú không có tình cảm với A Hảo thì cậu đã có cơ hội.
" biết chú yêu A Hảo thì không tự tin sao?. "
" cậu ấy rất thích chú. " cậu có thể thấy được nên cậu không nói ra.
" A Hảo đối với chú chẳng qua là thích cũng chưa phải yêu. Nếu cháu còn không nhanh tấn công để lúc A Hảo yêu chú thì chú sẽ không đảm bảo mình sẽ không đáp lại. "
" cháu... "
" cháu có phải đàn ông không, thích gì thì mạnh dạn giành lấy đi nếu không sẽ bị người khác cướp mất. "
" Dạ, cháu sẽ tấn công. " Chấn Thiên vui vẻ đứng lên nhìn anh cười.
" tốt. Nhanh đi đi. "
Chấn Thiên giật đầu với anh rồi chạy nhanh lên lầu, cậu phải nói rõ tình cảm của mình cho A Hảo biết.
Sau khi Chấn Thiên đi anh ngã ra ghế mặt ngước nhìn trần nhà...
Anh lại bỏ lở, sống với nhau lâu như vậy những gì A Hảo làm anh đều cảm nhận được có lúc còn nghĩ mình sẽ đáp lại nhưng bản thân tự nói với mình là không được.
Anh mới là không đáng làm đàn ông...
....
Đoạn này có vẻ không hay lắm :)
Danh sách chương