Hồn về chính chủ, thân thể hoàn lại như cũ. Lẽ ra, anh và cô nên vui mới đúng. Nhưng thực tế thì không. (1)
Thục Uyển thấy hụt hẫng. Cảm giác tiếc nuối như vừa đánh mất thứ gì quý giá khiến cô chợt buồn rười rượi. Cô nhìn anh một hồi lâu, ứa nước mắt, nói chẳng nên lời.
Thiếu Thời cũng vậy. Anh tự nhiên buồn ngang vì thương vợ. Vết thương này chẳng thấm vào đâu với một người đàn ông. Nhưng với vợ anh thì khác.
Anh chống tay ngồi dậy. Vén vạt áo kiểm tra lại vết thương cho vợ.
Mia nó!
Lại rỉ máu!
Thiếu Thời tự đấm phạt vào đầu mình ba cái, rồi ôm mặt vợ, nói trong nước mắt: "Thục Uyển, em đau lắm phải không? Anh thật quá tệ mà!"
Cô đưa tay áp vào má chồng, kiềm nước mắt, mỉm cười an ủi anh: "Chồng ngốc quá, mới đây đã quên. Anh mới nói không sao đấy thôi!"
"Đàn ông khác mà!"
"Khác gì đâu? Cũng da thịt cả thôi. Có chăng chỉ là lời nói dối ngọt ngào để Vợ con yên tâm, không lo lắng!" Chứ sao không đau cơ chứ? Nụ hôn không đúng lúc, sờ mó không đúng thời! Hồn về nguyên chủ không
hợp ý khiến người làm chồng xót xa thương vợ không thôi.
Anh cúi đầu hôn vợ. Nụ hôn mằn mặn thấm thêm vị nước mắt thương. Vẫn run run, thổn thức như nụ hôn đầu.
Dẫu còn thèm lắm nhưng anh buộc phải dừng. Sức khỏe vợ là trên hết: "Bà xã, ông xã đã nghiện mùi vợ rồi! Anh phải chăm em mau khỏe mới được! Đợi anh!"
Thiếu Thời nhổm dậy xuống giường. Anh sang phòng bác sĩ trực bê nguyên khay rửa vết thương, đích thân xử lí thương tổn cho vợ, rồi nằm xuống bên cô: "Ngủ đi em, mọi chuyện đã có anh ở sát cạnh em! Từ giờ, em chỉ tập trung lo sức khỏe để chúng ta làm tiếp chuyện còn dang dở ha! Ngủ ngon nha em!" Anh hôn vợ cái, nhẹ nhàng ôm vợ vào lòng.
Lần đầu tiên, được chồng bọc kĩ trong vòm ngực rộng, chút đau này Thục Uyển thấy cũng đáng! Cô mỉm cười, rúc sâu vào ngực chồng thêm chút nữa để có thể ngửi rõ mùi hạnh phúc được chồng yêu thương.
Giấc ngủ muộn bện hương chồng vợ nên cả hai đều ngủ rất ngon. Ngon đến mức cô hộ lý vào dọn dẹp phòng khua lồn cổn cả hai vẫn không hề hay biết.
Mãi đến khi bác sĩ trực vào kiểm tra sức khỏe buổi sáng.
Thật chẳng ra giáp gì!
Vị bác sĩ rất muốn một tay lôi gã ôm bệnh nhân có vết thương hở xuống giường rồi mắng cho trận. Nhưng đành kiềm gan, nuốt cục giận, đứng ở góc đuôi giường tầng hằng.
Làm đi làm lại cả chục lần, đôi uyên ương không màn thế sự vẫn ngủ. Vị bác sĩ không thể chịu đựng thêm được nữa, anh ấy bước đến chỗ người làm chồng, véo một cái thật mạnh vào vành tai to.
Thiếu Thời mở mắt.
Thật mất lịch sự!
Có biết xâm phạm chỗ riêng tư của người khác là bị bế lên đồn không hả? Có biết phá hỏng chuyện tốt đẹp của vợ chồng người ta là phải chịu án độc thân, cả đời không biết mùi vợ?
Anh phải thuyết giảng chút kiến thức để phổ cập cho tay bác sĩ thuộc cấp trước đây của anh mới được.
Nhưng dường như đây không phải phòng ngủ nhà anh thì phải?
Thiếu Thời nhe răng cười, khoác tay bảo đồng nghiệp cũ: "Chú cứ để ống nghe đấy cho anh mượn, chú lo thăm khám bệnh nhân khác đi ha!" Vợ anh, anh độc quyền khám!
Đến khi cô y tá đẩy xe vào rửa vết thương, Thiếu Thời cũng làm i chang như vậy: "Đêm hôm bà xã anh khó ngủ. Em cứ lo các bệnh nhân khác đi ha! Phòng này để anh!"
Cô y tá như vừa nghe câu chuyện phi thực tế: "Như thế làm sao được ạ? Anh biết gì mà làm?"
Thiếu Thời làm biếng nói. Anh sợ vợ thức giấc.
"Suỵt, muốn biết tôi biết hay không, ra tìm bác sĩ Hưng!" Trình độ cầm dao, chẩn đoán của tên đàn em đó còn thua kém anh!
Chỉ có Thục Uyển biết rõ, chồng cô giỏi giang như thế nào! Giỏi từ A đến Z.
Khi cô thức dậy, đã bắt gặp ngay nụ cười chào ngày mới xán lạn của anh: "Vợ yêu, buổi sáng hạnh phúc!"
Sau đó, dịu dàng đỡ vợ ngồi dậy tựa lưng vào cái gối, còn bản thân lấy sợi dây chun thành thục cột lại đuôi tóc cho vợ. Chưa hết, anh còn chủ động bế vợ đi vệ sinh. Cẩn thận lấy kem vào bàn chải giúp cô đánh răng: "Em nói a đi nào!"
Thục Uyển không tranh được với chồng, cô vui vẻ há to miệng.
"Răng cùng của em có hiện tượng nứt lỗ nhỏ. Đợi em khỏe, anh đưa em đi trám!"
Thục Uyển ngậm luôn chiếc bàn chải, đôi mắt mở to nhìn anh.
Tới phần vệ sinh thân thể, cô càng sốc trước trình độ mặt dày của chồng.
"Cơ thể em rất đẹp! Vòng một đạt chuẩn bao trọn bàn tay, vòng hai thon gọn không chút mỡ thừa, vòng ba thì no căng, tròn trịa, còn vòng bốn thì khỏi chê... anh thích lắm!
Nước non vừa đủ. Cỏ cây xanh mướt. Độ mềm êm cũng hợp với tay anh!
Tóm lai, anh duyệt! Nhưng có thêm chút thịt nữa thì càng tốt! Từ nay, anh phải vỗ béo em mới được!" Huyên thuyên tự sướng một hồi, rồi bất ngờ cắn yêu mông vợ cái.
Thục Uyển bất lực: "Em thấy anh tận dụng hưởng lợi!" Chứ giúp cô vệ sinh thân thể cái gì?
Thiếu Thời nhìn mặt vợ bí xị, anh cười ha hả, cúi đầu cắn nốt cái bên kia rồi mới thong thả mặc quần áo vào cho vợ: "Của em là của anh! 7 ngày nay thèm gần chớt mà có ăn được miếng nào đâu? Toàn là lấy mắt ngó và lấy tay sờ đỡ thèm!"
Em mau chóng khỏe đền bù cho chồng ha! Đói lắm rồi!"
Thục Uyển thấy hụt hẫng. Cảm giác tiếc nuối như vừa đánh mất thứ gì quý giá khiến cô chợt buồn rười rượi. Cô nhìn anh một hồi lâu, ứa nước mắt, nói chẳng nên lời.
Thiếu Thời cũng vậy. Anh tự nhiên buồn ngang vì thương vợ. Vết thương này chẳng thấm vào đâu với một người đàn ông. Nhưng với vợ anh thì khác.
Anh chống tay ngồi dậy. Vén vạt áo kiểm tra lại vết thương cho vợ.
Mia nó!
Lại rỉ máu!
Thiếu Thời tự đấm phạt vào đầu mình ba cái, rồi ôm mặt vợ, nói trong nước mắt: "Thục Uyển, em đau lắm phải không? Anh thật quá tệ mà!"
Cô đưa tay áp vào má chồng, kiềm nước mắt, mỉm cười an ủi anh: "Chồng ngốc quá, mới đây đã quên. Anh mới nói không sao đấy thôi!"
"Đàn ông khác mà!"
"Khác gì đâu? Cũng da thịt cả thôi. Có chăng chỉ là lời nói dối ngọt ngào để Vợ con yên tâm, không lo lắng!" Chứ sao không đau cơ chứ? Nụ hôn không đúng lúc, sờ mó không đúng thời! Hồn về nguyên chủ không
hợp ý khiến người làm chồng xót xa thương vợ không thôi.
Anh cúi đầu hôn vợ. Nụ hôn mằn mặn thấm thêm vị nước mắt thương. Vẫn run run, thổn thức như nụ hôn đầu.
Dẫu còn thèm lắm nhưng anh buộc phải dừng. Sức khỏe vợ là trên hết: "Bà xã, ông xã đã nghiện mùi vợ rồi! Anh phải chăm em mau khỏe mới được! Đợi anh!"
Thiếu Thời nhổm dậy xuống giường. Anh sang phòng bác sĩ trực bê nguyên khay rửa vết thương, đích thân xử lí thương tổn cho vợ, rồi nằm xuống bên cô: "Ngủ đi em, mọi chuyện đã có anh ở sát cạnh em! Từ giờ, em chỉ tập trung lo sức khỏe để chúng ta làm tiếp chuyện còn dang dở ha! Ngủ ngon nha em!" Anh hôn vợ cái, nhẹ nhàng ôm vợ vào lòng.
Lần đầu tiên, được chồng bọc kĩ trong vòm ngực rộng, chút đau này Thục Uyển thấy cũng đáng! Cô mỉm cười, rúc sâu vào ngực chồng thêm chút nữa để có thể ngửi rõ mùi hạnh phúc được chồng yêu thương.
Giấc ngủ muộn bện hương chồng vợ nên cả hai đều ngủ rất ngon. Ngon đến mức cô hộ lý vào dọn dẹp phòng khua lồn cổn cả hai vẫn không hề hay biết.
Mãi đến khi bác sĩ trực vào kiểm tra sức khỏe buổi sáng.
Thật chẳng ra giáp gì!
Vị bác sĩ rất muốn một tay lôi gã ôm bệnh nhân có vết thương hở xuống giường rồi mắng cho trận. Nhưng đành kiềm gan, nuốt cục giận, đứng ở góc đuôi giường tầng hằng.
Làm đi làm lại cả chục lần, đôi uyên ương không màn thế sự vẫn ngủ. Vị bác sĩ không thể chịu đựng thêm được nữa, anh ấy bước đến chỗ người làm chồng, véo một cái thật mạnh vào vành tai to.
Thiếu Thời mở mắt.
Thật mất lịch sự!
Có biết xâm phạm chỗ riêng tư của người khác là bị bế lên đồn không hả? Có biết phá hỏng chuyện tốt đẹp của vợ chồng người ta là phải chịu án độc thân, cả đời không biết mùi vợ?
Anh phải thuyết giảng chút kiến thức để phổ cập cho tay bác sĩ thuộc cấp trước đây của anh mới được.
Nhưng dường như đây không phải phòng ngủ nhà anh thì phải?
Thiếu Thời nhe răng cười, khoác tay bảo đồng nghiệp cũ: "Chú cứ để ống nghe đấy cho anh mượn, chú lo thăm khám bệnh nhân khác đi ha!" Vợ anh, anh độc quyền khám!
Đến khi cô y tá đẩy xe vào rửa vết thương, Thiếu Thời cũng làm i chang như vậy: "Đêm hôm bà xã anh khó ngủ. Em cứ lo các bệnh nhân khác đi ha! Phòng này để anh!"
Cô y tá như vừa nghe câu chuyện phi thực tế: "Như thế làm sao được ạ? Anh biết gì mà làm?"
Thiếu Thời làm biếng nói. Anh sợ vợ thức giấc.
"Suỵt, muốn biết tôi biết hay không, ra tìm bác sĩ Hưng!" Trình độ cầm dao, chẩn đoán của tên đàn em đó còn thua kém anh!
Chỉ có Thục Uyển biết rõ, chồng cô giỏi giang như thế nào! Giỏi từ A đến Z.
Khi cô thức dậy, đã bắt gặp ngay nụ cười chào ngày mới xán lạn của anh: "Vợ yêu, buổi sáng hạnh phúc!"
Sau đó, dịu dàng đỡ vợ ngồi dậy tựa lưng vào cái gối, còn bản thân lấy sợi dây chun thành thục cột lại đuôi tóc cho vợ. Chưa hết, anh còn chủ động bế vợ đi vệ sinh. Cẩn thận lấy kem vào bàn chải giúp cô đánh răng: "Em nói a đi nào!"
Thục Uyển không tranh được với chồng, cô vui vẻ há to miệng.
"Răng cùng của em có hiện tượng nứt lỗ nhỏ. Đợi em khỏe, anh đưa em đi trám!"
Thục Uyển ngậm luôn chiếc bàn chải, đôi mắt mở to nhìn anh.
Tới phần vệ sinh thân thể, cô càng sốc trước trình độ mặt dày của chồng.
"Cơ thể em rất đẹp! Vòng một đạt chuẩn bao trọn bàn tay, vòng hai thon gọn không chút mỡ thừa, vòng ba thì no căng, tròn trịa, còn vòng bốn thì khỏi chê... anh thích lắm!
Nước non vừa đủ. Cỏ cây xanh mướt. Độ mềm êm cũng hợp với tay anh!
Tóm lai, anh duyệt! Nhưng có thêm chút thịt nữa thì càng tốt! Từ nay, anh phải vỗ béo em mới được!" Huyên thuyên tự sướng một hồi, rồi bất ngờ cắn yêu mông vợ cái.
Thục Uyển bất lực: "Em thấy anh tận dụng hưởng lợi!" Chứ giúp cô vệ sinh thân thể cái gì?
Thiếu Thời nhìn mặt vợ bí xị, anh cười ha hả, cúi đầu cắn nốt cái bên kia rồi mới thong thả mặc quần áo vào cho vợ: "Của em là của anh! 7 ngày nay thèm gần chớt mà có ăn được miếng nào đâu? Toàn là lấy mắt ngó và lấy tay sờ đỡ thèm!"
Em mau chóng khỏe đền bù cho chồng ha! Đói lắm rồi!"
Danh sách chương