Úc Noãn Tâm xoay người kéo tay cô, "Tiểu Vũ, em biết chị lo lắng, chị yên tâm đi, Lăng Thần cũng không phải là người thích hạn chế tự do của em. Anh ấy nói, cho dù kết hôn, anh ấy cũng sẽ không can thiệp vào chuyện sự nghiệp của em, sẽ ủng hộ em. Còn nữa, em nghĩ kết hôn là cách tốt nhất để chống lại những tin đồn nhảm nhí, chỉ cần em gả cho Lăng Thần, công chúng sẽ không suy đoán quan hệ của em cùng Hoắc tiên sinh nữa, không phải sao?"
"Noãn Tâm à, em đừng quên rằng, không có Hoắc tiên sinh, làm sao em lại nổi tiếng được?" Tiểu Vũ trợn mắt lên, đảo tròn mắt.
"Em xin chị, Lăng Thần cũng không kém so với Hoắc tiên sinh mà." Úc Noãn Tâm cố ý bất mãn kháng nghị nói.
Tiểu Vũ nhún nhún vai. "Đã như thế, bàn về tài lực hay bàn về tướng mạo, Tả tiên sinh cùng Hoắc tiên sinh đều xem như là rồng giữa biển người. Ôi, thực sự là không biết sao hai người đàn ông này đều có quan hệ dây dưa không rõ ràng với em. Nhưng mà Noãn Tâm à, việc nữ nghệ sĩ kết hôn đích thật là một chuyện rất phiêu lưu, nhất là hiện giờ em mới hơn hai mươi tuổi, chính là tuổi đẹp nhất, chị thực sự lo sợ!"
"Tiểu Vũ!"
Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng cắt đứt lời cô, vừa cười vừa nói: "Chị phải tin tưởng em, đóng phim ca hát đều là những việc em thích làm, em nhất định sẽ không từ bỏ. Chị xem, bây giờ trong làng giải trí cũng có vài nghệ sĩ nổi danh hơn ba mươi tuổi, không phải sao?"
"Chuyện này quả thật là không sai. Ai dà, quên đi, đây là quyết định của em, chị cũng không có quyền can thiệp, chỉ có điều…" Tiểu Vũ đột nhiên cười gian xảo. "Vị Tả tiên sinh này có vẻ "trâu già thích gặm cỏ non" à nha?"
"Hả?" Úc Noãn Tâm nhất thời không phản ứng lại.
"Ai, em tự mình tính đi. Bây giờ em mới 21 tuổi, mà vị Tả tiên sinh kia đã 30 tuổi, ôi chao, lớn hơn em 9 tuổi!" Tiểu Vũ khoa trương khua tay, chuyển đề tài. "Nhưng mà cũng không tồi, em nghĩ lại xem, em nếu như cùng Hoắc tiên sinh ở một chỗ, anh ta lại càng là trâu già hơn, năm nay anh ta 31 tuổi, nhiều hơn em đúng 10 tuổi!"
"Tiểu Vũ, chị đúng thật là nhàm chán mà!" Úc Noãn Tâm hờn dỗi trừng mắt nhìn cô xong, cầm lấy quần áo đi vào phòng thay đồ.
"Noãn Tâm à, chị thực sự là vẫn tốt lắm mà, nói cho chị cảm giác yêu đương cùng với "trâu già" của em đi, mấy người đàn ông có tin đồn với em đều nhiều tuổi hơn em như vậy, giới truyền thông hoài nghi em có sở thích yêu người già hơn nhiều tuổi nghiêm trọng nha."
"Đáng ghét!"
"Ha ha…"
Màn đêm như lụa, một chiếc xe thể thao xa hoa như cá trong biển sâu nhập vào bóng đêm.
Xe đi vào khu của những người giàu có, dần dần, cây cối hai bên càng lúc càng xanh um tươi tốt, tựa hồ chạy tới nơi rời xa phố xá sầm uất náo nhiệt.
"Lăng Thần… em hơi sợ…" Úc Noãn Tâm ngồi ở ghế phó nhẹ giọng nói. Đây là lần đầu tiên nàng đến gặp người nhà Tả Lăng Thần, nàng thực sự rất lo lắng người mợ mà anh nhắc tới sẽ không thích nàng.
Bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay nhỏ bé hơi lành lạnh của nàng, Tả Lăng Thần nhẹ nhàng cười. "Không có việc gì đâu, nếu chúng ta đã quyết định kết hôn, đương nhiên phải thông báo cho mợ một tiếng, yên tâm đi, bà ấy nhất định sẽ rất thích em."
"Vâng…" Úc Noãn Tâm nhìn nụ cười của anh, cảm giác căng thẳng trong lòng tựa hồ giảm đi rất nhiều." Lăng Thần, chúng ta có còn xa lắm không?"
"Nhanh lắm, thấy cột mốc phía trước không? Rẽ qua đó là đến rồi."
Theo lời nói của Tả Lăng Thần, Úc Noãn Tâm nhìn về bóng đêm mông lung phía trước, cảnh vật xung quanh càng ngày càng quen thuộc…
Đôi mắt vốn đang có ý cười bỗng giật mình sửng sốt một chút, trong lòng thế nhưng lại sinh ra dự cảm chẳng lành, căng thẳng lại nổi lên.
Con đường này…
"Noãn Tâm, em làm sao vậy?" Tả Lăng Thần không khó thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt, vừa nãy còn rất tốt mà.
"A, không có gì… Có thể là quá khẩn trương ." Úc Noãn Tâm cưỡng chế bất an trong lòng, nhẹ giọng nói.
Con đường quen thuộc này khiến nàng sợ, nhưng mà trên đời này nào có chuyện gì khéo léo như thế chứ.
Đáy mắt Tả Lăng Thần tối sầm, lập tức cười. "Bé ngốc, không cần căng thẳng, chúng ta đi vào chào một tiếng đã."
Úc Noãn Tâm gật đầu…
Ngự thự!
Phong cách Châu Âu xa hoa, vẫn lộ ra khí thế khiến người khác hít thở không thông như lần đầu tiên nàng nhìn thấy…
Khi xe của Tả Lăng Thần chậm rãi đi vào tòa biệt thư xa hoa đến không thể tưởng tượng nổi kia, Úc Noãn Tâm cả người gần như tê liệt!
Sao anh lại mang nàng đi tới nơi này? Nơi này không phải là nhà của Hoắc Thiên Kình sao?
"Lăng Thần!" Úc Noãn Tâm kéo lại Tả Lăng Thần, hơi thở trở nên vô cùng khó khăn, nàng rất muốn hỏi anh cho rõ ràng, nhưng cánh môi chỉ lo run run, muốn hỏi gì cũng đều không nói ra được.
Tả Lăng Thần hiểu lầm ý của nàng, ôm lấy người nàng, nhẹ giọng dỗ dành: "Yên tâm đi, chúng ta không ở lại lâu đâu."
Nơi này, với anh cũng là có thể không đến thì sẽ không đến!
Xung quanh lối vào Ngự thự đứng đầy người hầu, có người Úc Noãn Tâm quen mặt, cũng có người xa lạ. Ngay khi cửa lớn phòng khách mở rộng, gương mặt tươi cười quen thuộc kia của quản gia hầu như làm cho Úc Noãn Tâm hoàn toàn mềm nhũn cả chân…
Nàng không có nằm mơ, nàng thực sự lại nhớ tới nơi này, thế nhưng vì sao là Tả Lăng Thần?
"Tả thiếu gia, phu nhân đã chờ lâu rồi, mời vào!" Quản gia lập tức tiến lên cung kính nói, nhưng khi nhìn thấy người con gái trong lòng Tả Lăng Thần, giật mình sửng sốt một chút.
Sắc mặt Úc Noãn Tâm tái nhợt…
Tả Lăng Thần khẽ gật đầu, ôm sát thân thể run rẩy của nàng. "Vào đi thôi."
Móng tay của Úc Noãn Tâm đều đâm vào trong lòng bàn tay. Giờ phút này, việc nàng muốn làm nhất chính là bỏ chạy, bỏ chạy ra khỏi tòa biệt thự quen thuộc này. Tuy nói có rất nhiều nghi hoặc, nhưng loại sợ hãi này không giờ nào phút nào là không tập kích vào nàng, lẽ nào mợ của Tả Lăng Thần chính là…
Nàng không dám tưởng tượng nữa, kéo lấy cánh tay Tả Lăng Thần, khẩn trương nói: "Lăng Thần chúng ta không nên đi vào, có được hay không?"
Huyết sắc, từ gương mặt xinh đẹp của nàng dần dần bị nhạt đi…
Tả Lăng Thần dĩ nhiên lại mang nàng đi đến nhà Hoắc Thiên Kình? Việc này quả thực là một chuyện cười trong thiên hạ, như vậy xem ra… anh cùng với Hoắc tiên sinh, nhất định là có quan hệ?
Trời ạ, không cần! Việc này quả thực là một việc quá đáng sợ!
"Noãn Tâm à, em đừng quên rằng, không có Hoắc tiên sinh, làm sao em lại nổi tiếng được?" Tiểu Vũ trợn mắt lên, đảo tròn mắt.
"Em xin chị, Lăng Thần cũng không kém so với Hoắc tiên sinh mà." Úc Noãn Tâm cố ý bất mãn kháng nghị nói.
Tiểu Vũ nhún nhún vai. "Đã như thế, bàn về tài lực hay bàn về tướng mạo, Tả tiên sinh cùng Hoắc tiên sinh đều xem như là rồng giữa biển người. Ôi, thực sự là không biết sao hai người đàn ông này đều có quan hệ dây dưa không rõ ràng với em. Nhưng mà Noãn Tâm à, việc nữ nghệ sĩ kết hôn đích thật là một chuyện rất phiêu lưu, nhất là hiện giờ em mới hơn hai mươi tuổi, chính là tuổi đẹp nhất, chị thực sự lo sợ!"
"Tiểu Vũ!"
Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng cắt đứt lời cô, vừa cười vừa nói: "Chị phải tin tưởng em, đóng phim ca hát đều là những việc em thích làm, em nhất định sẽ không từ bỏ. Chị xem, bây giờ trong làng giải trí cũng có vài nghệ sĩ nổi danh hơn ba mươi tuổi, không phải sao?"
"Chuyện này quả thật là không sai. Ai dà, quên đi, đây là quyết định của em, chị cũng không có quyền can thiệp, chỉ có điều…" Tiểu Vũ đột nhiên cười gian xảo. "Vị Tả tiên sinh này có vẻ "trâu già thích gặm cỏ non" à nha?"
"Hả?" Úc Noãn Tâm nhất thời không phản ứng lại.
"Ai, em tự mình tính đi. Bây giờ em mới 21 tuổi, mà vị Tả tiên sinh kia đã 30 tuổi, ôi chao, lớn hơn em 9 tuổi!" Tiểu Vũ khoa trương khua tay, chuyển đề tài. "Nhưng mà cũng không tồi, em nghĩ lại xem, em nếu như cùng Hoắc tiên sinh ở một chỗ, anh ta lại càng là trâu già hơn, năm nay anh ta 31 tuổi, nhiều hơn em đúng 10 tuổi!"
"Tiểu Vũ, chị đúng thật là nhàm chán mà!" Úc Noãn Tâm hờn dỗi trừng mắt nhìn cô xong, cầm lấy quần áo đi vào phòng thay đồ.
"Noãn Tâm à, chị thực sự là vẫn tốt lắm mà, nói cho chị cảm giác yêu đương cùng với "trâu già" của em đi, mấy người đàn ông có tin đồn với em đều nhiều tuổi hơn em như vậy, giới truyền thông hoài nghi em có sở thích yêu người già hơn nhiều tuổi nghiêm trọng nha."
"Đáng ghét!"
"Ha ha…"
Màn đêm như lụa, một chiếc xe thể thao xa hoa như cá trong biển sâu nhập vào bóng đêm.
Xe đi vào khu của những người giàu có, dần dần, cây cối hai bên càng lúc càng xanh um tươi tốt, tựa hồ chạy tới nơi rời xa phố xá sầm uất náo nhiệt.
"Lăng Thần… em hơi sợ…" Úc Noãn Tâm ngồi ở ghế phó nhẹ giọng nói. Đây là lần đầu tiên nàng đến gặp người nhà Tả Lăng Thần, nàng thực sự rất lo lắng người mợ mà anh nhắc tới sẽ không thích nàng.
Bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay nhỏ bé hơi lành lạnh của nàng, Tả Lăng Thần nhẹ nhàng cười. "Không có việc gì đâu, nếu chúng ta đã quyết định kết hôn, đương nhiên phải thông báo cho mợ một tiếng, yên tâm đi, bà ấy nhất định sẽ rất thích em."
"Vâng…" Úc Noãn Tâm nhìn nụ cười của anh, cảm giác căng thẳng trong lòng tựa hồ giảm đi rất nhiều." Lăng Thần, chúng ta có còn xa lắm không?"
"Nhanh lắm, thấy cột mốc phía trước không? Rẽ qua đó là đến rồi."
Theo lời nói của Tả Lăng Thần, Úc Noãn Tâm nhìn về bóng đêm mông lung phía trước, cảnh vật xung quanh càng ngày càng quen thuộc…
Đôi mắt vốn đang có ý cười bỗng giật mình sửng sốt một chút, trong lòng thế nhưng lại sinh ra dự cảm chẳng lành, căng thẳng lại nổi lên.
Con đường này…
"Noãn Tâm, em làm sao vậy?" Tả Lăng Thần không khó thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt, vừa nãy còn rất tốt mà.
"A, không có gì… Có thể là quá khẩn trương ." Úc Noãn Tâm cưỡng chế bất an trong lòng, nhẹ giọng nói.
Con đường quen thuộc này khiến nàng sợ, nhưng mà trên đời này nào có chuyện gì khéo léo như thế chứ.
Đáy mắt Tả Lăng Thần tối sầm, lập tức cười. "Bé ngốc, không cần căng thẳng, chúng ta đi vào chào một tiếng đã."
Úc Noãn Tâm gật đầu…
Ngự thự!
Phong cách Châu Âu xa hoa, vẫn lộ ra khí thế khiến người khác hít thở không thông như lần đầu tiên nàng nhìn thấy…
Khi xe của Tả Lăng Thần chậm rãi đi vào tòa biệt thư xa hoa đến không thể tưởng tượng nổi kia, Úc Noãn Tâm cả người gần như tê liệt!
Sao anh lại mang nàng đi tới nơi này? Nơi này không phải là nhà của Hoắc Thiên Kình sao?
"Lăng Thần!" Úc Noãn Tâm kéo lại Tả Lăng Thần, hơi thở trở nên vô cùng khó khăn, nàng rất muốn hỏi anh cho rõ ràng, nhưng cánh môi chỉ lo run run, muốn hỏi gì cũng đều không nói ra được.
Tả Lăng Thần hiểu lầm ý của nàng, ôm lấy người nàng, nhẹ giọng dỗ dành: "Yên tâm đi, chúng ta không ở lại lâu đâu."
Nơi này, với anh cũng là có thể không đến thì sẽ không đến!
Xung quanh lối vào Ngự thự đứng đầy người hầu, có người Úc Noãn Tâm quen mặt, cũng có người xa lạ. Ngay khi cửa lớn phòng khách mở rộng, gương mặt tươi cười quen thuộc kia của quản gia hầu như làm cho Úc Noãn Tâm hoàn toàn mềm nhũn cả chân…
Nàng không có nằm mơ, nàng thực sự lại nhớ tới nơi này, thế nhưng vì sao là Tả Lăng Thần?
"Tả thiếu gia, phu nhân đã chờ lâu rồi, mời vào!" Quản gia lập tức tiến lên cung kính nói, nhưng khi nhìn thấy người con gái trong lòng Tả Lăng Thần, giật mình sửng sốt một chút.
Sắc mặt Úc Noãn Tâm tái nhợt…
Tả Lăng Thần khẽ gật đầu, ôm sát thân thể run rẩy của nàng. "Vào đi thôi."
Móng tay của Úc Noãn Tâm đều đâm vào trong lòng bàn tay. Giờ phút này, việc nàng muốn làm nhất chính là bỏ chạy, bỏ chạy ra khỏi tòa biệt thự quen thuộc này. Tuy nói có rất nhiều nghi hoặc, nhưng loại sợ hãi này không giờ nào phút nào là không tập kích vào nàng, lẽ nào mợ của Tả Lăng Thần chính là…
Nàng không dám tưởng tượng nữa, kéo lấy cánh tay Tả Lăng Thần, khẩn trương nói: "Lăng Thần chúng ta không nên đi vào, có được hay không?"
Huyết sắc, từ gương mặt xinh đẹp của nàng dần dần bị nhạt đi…
Tả Lăng Thần dĩ nhiên lại mang nàng đi đến nhà Hoắc Thiên Kình? Việc này quả thực là một chuyện cười trong thiên hạ, như vậy xem ra… anh cùng với Hoắc tiên sinh, nhất định là có quan hệ?
Trời ạ, không cần! Việc này quả thực là một việc quá đáng sợ!
Danh sách chương