Úc Noãn Tâm vội vã lật chăn lên để xuống giường, ai ngờ khi mới bước được một bước, hai chân mềm nhũn ngã sấp xuống.
"A…" Một trận đau nhức truyền đến. May mà có tấm thảm, bằng không nhất định sẽ đau muốn chết.
Hoắc Thiên Kình đáng chết, đã vậy còn hành hạ nàng!
Nàng nhìn vào thân thể mình theo phản xạ, trên da thịt vốn trong suốt từ trên xuống dưới hiện lên vết tích của hoan ái, dấu hôn chói mắt giống như hoa mai hồng, không ngừng nhắc nhở nàng tối qua đã có bao nhiêu cuồng dã…
Nàng nhanh chóng nắm chặt tay, rồi lập tức mặc quần áo lại, nếu không ngộ nhỡ Ngu Ngọc xông đến thì rất là xấu hổ.
Đôi mắt đẹp trong veo dò xét một vòng, đập vào mắt nàng đều là chiếc áo ngủ mà tối hôm qua đã bị bàn tay to lớn của Hoắc Thiên Kình xé rách, nàng cắn môi, rốt cuộc nhìn thấy được chiếc áo sơ mi tối qua của Hoắc Thiên Kình ở trên sô pha…
Vội vã thu dọn lại một chút, hành lang bên ngoài không ngừng vang lên tiếng giày cao gót khiến nàng cảm thấy bất an gấp bội.
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Úc Noãn Tâm cả kinh!
Quả nhiên là Ngu Ngọc!
Làm sao cô ta lại xuất hiện ở đây? "Ngu tiểu thư, cô nên đến phòng khách để chờ Hoắc tiên sinh đi, cô xông loạn như vậy, tôi rất lấy làm khó xử." Quản gia giống như một bảo mẫu, đi đằng sau cô ta khuyên bảo.
"Thực buồn cười, lẽ nào bà còn không biết tôi và Hoắc tiên sinh là quan hệ gì ư? Vậy mà còn ở nơi này?"
Ngu Ngọc chỉ nói một nửa rồi thôi, bởi vì sau khi cô quay người lại thì liền thấy được đang đứng ở cánh cửa phòng ngủ là Úc Noãn Tâm.
"Là cô?" Ngu Ngọc sửng sốt một chút, ngay sau đó cặp mắt nổi lửa giận. "Hóa ra là cô!"
Úc Noãn Tâm không khó nhận ra trong đáy mắt của cô ta chính là sự tức giận, trái tim đập "thình thịch" một tiếng, thân thể vô thức kề sát vào khung cửa.
Quản gia thấy tình hình như vậy, lập tức tiến lên.
"Úc tiểu thư, cô thức dậy rồi, Hoắc tiên sinh dặn rằng chờ cô tỉnh dậy thì trực tiếp đến nhà ăn dùng cơm ạ."
Quản gia còn chưa nói hết, Ngu Ngọc đã tiến lên đẩy người quản gia ra, nhìn Úc Noãn Tâm đang mặc áo sơ mi của Hoắc Thiên Kình trước mặt, con mắt đều bốc hỏa.
"Ngu tiểu thư, cô…" Úc Noãn Tâm dù ngốc cũng có thể đọc được chút bối rối trong mắt cô ta, muốn giải thích chút gì đó cho cô ta, dẫu sao nàng không muốn bị cuốn vào giữa quan hệ của bọn họ.
"Câm miệng!" Ngu Ngọc không chút khách khí mà ngắt lời nàng, ngay sau đó, dùng lực đẩy mạnh cửa phòng ra, đi vào trong gian phòng.
Úc Noãn Tâm cả kinh.
Quản gia cũng giậm chân một cái, vội vã đuổi kịp. "Ngu tiểu thư, cô không thể đi vào, không có lệnh của Hoắc tiên sinh thì cô không thể vào."
Ngu Ngọc không để ý gì tới quản gia đang hô to gọi nhỏ, đi một mạch qua gian phòng khách, trên sô pha gối ôm rải rác mỗi cái một nơi, lộn xộn ngổn ngang, cô ta vội vã chạy vào phòng trong, hô hấp nhất thời trở nên gấp gáp.
Ga trải giường lộn xộn, đầu giường có ly thủy tinh chứa rượu đỏ, trên tấm thảm còn có một chiếc áo ngủ bị xé rách cùng với rải rác một vài miếng giấy vệ sinh…
Hô hấp của Ngu Ngọc thoáng chốc trở nên khó khăn, đột nhiên nắm chặt bàn tay lại.
Úc Noãn Tâm quả thực muốn tìm một chỗ để trốn vào, nàng giống như là bị bà vợ bắt gian. Giống như là kẻ thứ ba, bối rối không thôi.
"Ngu tiểu thư, hãy nghe tôi giải thích, tôi."
"Bốp."
Tiếng bạt tai vang lên cắt đứt lời nàng!
Úc Noãn Tâm ôm má phải của mình, cảm giác nóng rát hầu như khiến nàng muốn rơi lệ, nàng khiếp sợ nhìn khuôn mặt gần như tái xám của Ngu Ngọc. Từ trước đến nay chưa hề nghĩ đến một người phụ nữ giận dữ thì sẽ đáng sợ như vậy.
Quản gia thấy thế, cực kỳ sợ hãi.
"Ai nha, Ngu tiểu thư, cô làm cái gì vậy hả, nếu như bị Hoắc tiên sinh biết thì…"
"Cút, ở đây không có chuyện của bà, bà cút đi cho tôi!" Ngón tay của Ngu Ngọc chỉ về hướng cánh cửa, lớn tiếng quát át đi với tiếng quản gia.
Quản gia thấy tình hình không tốt, cũng chỉ biết lui ra, nên nhanh chân thông báo cho Hoắc tiên sinh!
Ngu Ngọc nhìn về phía Úc Noãn Tâm, lồng ngực tức giận đến nhấp nhô lên xuống
"Cô." Cô ta chỉ vào Úc Noãn Tâm. "Thật đúng là một con hồ ly tinh! Cô được mãn nguyện rồi, Hoắc tiên sinh rốt cục đã lên giường với cô! Cô rất đắc ý đúng không?"
"Tôi không có!" Úc Noãn Tâm nhẹ giọng phản bác. "Cho tới bây giờ tôi không nghĩ đi theo cô tranh đoạt cái gì cả."
"Hừ" Ngu Ngọc cười nhạt, vẻ mặt xem thường. "Cô không nghĩ muốn đi tranh cái gì? Thực sự buồn cười, vậy cô đang mặc quần áo của ai? Úc Noãn Tâm, cô cho rằng Hoắc tiên sinh cho cô lên giường thì cô sẽ như diều gặp gió, chim sẻ biến thành phượng hoàng ư? Cô không nên vui vẻ quá sớm, tôi đã ở bên Hoắc tiên sinh đủ 3 năm, tôi rất hiểu anh ta, chẳng qua chỉ là một thời gian mới mẻ, chờ mới mẻ ấy qua đi, anh ta sẽ chán cô thôi!"
"Đã như vậy, tại sao Ngu tiểu thư lại tức giận đến như thế?" Úc Noãn Tâm lạnh lùng nhìn cô ta, giọng nói nhàn nhạt giống như là những việc vặt đó không hề liên quan đến mình.
"Cô." Ngu Ngọc hận không thể tiến lên vả miệng nàng. "Nếu thông minh thì biến khỏi đây ngay, không được dính líu với Hoắc tiên sinh nữa, bằng không tôi nhất định sẽ không cho cô sống trong giới giải trí nữa!"
"Xin lỗi, tôi sẽ không rời khỏi nơi này, đây là định đoạt của Hoắc tiên sinh, cô không có quyền quyết định!" Úc Noãn Tâm không nóng không lạnh mà nói.
Cái loại tranh giành tình nhân này thật sự là buồn chán hết sức!
Nàng chỉ là một người vô tội, vì sao mà ngay cả ngày nghỉ cũng phải khốn khổ trải qua như vậy?
"Cô." Ngu Ngọc tức giận, vung tay lên lần nữa, Úc Noãn Tâm né đi theo phản xạ.
"Đã ầm ĩ đủ chưa?" Một giọng nói trầm thấp mà đầy uy quyền vang lên, không khó nghe ra sự không hài lòng!
"Thiên Kình!" Ngu Ngọc hướng về bóng hình anh tuấn cao lớn ở phía cửa, vội vã hạ tay xuống, sắc mặt lập tức thay đổi, trở nên vô cùng điềm đạm đáng yêu, nhào tới trong lòng hắn.
Úc Noãn Tâm thờ ơ nhìn cảnh tượng trước mắt!
Trên người Hoắc Thiên Kình mặc áo tắm, rất dễ dàng nhận ra là hắn vừa mới tắm xong, những sợi tóc đen ướt át, cổ áo hơi mở rộng, vòm ngực rắn chắc cường tráng như ẩn như hiện.
Nhìn người phụ nữ trong lòng mình, mày hắn hơi nhíu lại.
"Sao cô lại tới đây?" Hắn nhẹ đẩy cô ta ra, thờ ơ hỏi một câu, nhưng nhìn đến gương mặt đỏ ửng của Úc Noãn Tâm, trán đột nhiên nhăn lại không vui.
Hắn đi tới trước mặt Úc Noãn Tâm, nâng cằm nàng lên, nhìn kỹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
"Cô tát ư?" Hoắc Thiên Kình chuyển ánh mắt về phía Ngu Ngọc, giọng điệu trở nên lạnh lẽo.
"A…" Một trận đau nhức truyền đến. May mà có tấm thảm, bằng không nhất định sẽ đau muốn chết.
Hoắc Thiên Kình đáng chết, đã vậy còn hành hạ nàng!
Nàng nhìn vào thân thể mình theo phản xạ, trên da thịt vốn trong suốt từ trên xuống dưới hiện lên vết tích của hoan ái, dấu hôn chói mắt giống như hoa mai hồng, không ngừng nhắc nhở nàng tối qua đã có bao nhiêu cuồng dã…
Nàng nhanh chóng nắm chặt tay, rồi lập tức mặc quần áo lại, nếu không ngộ nhỡ Ngu Ngọc xông đến thì rất là xấu hổ.
Đôi mắt đẹp trong veo dò xét một vòng, đập vào mắt nàng đều là chiếc áo ngủ mà tối hôm qua đã bị bàn tay to lớn của Hoắc Thiên Kình xé rách, nàng cắn môi, rốt cuộc nhìn thấy được chiếc áo sơ mi tối qua của Hoắc Thiên Kình ở trên sô pha…
Vội vã thu dọn lại một chút, hành lang bên ngoài không ngừng vang lên tiếng giày cao gót khiến nàng cảm thấy bất an gấp bội.
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Úc Noãn Tâm cả kinh!
Quả nhiên là Ngu Ngọc!
Làm sao cô ta lại xuất hiện ở đây? "Ngu tiểu thư, cô nên đến phòng khách để chờ Hoắc tiên sinh đi, cô xông loạn như vậy, tôi rất lấy làm khó xử." Quản gia giống như một bảo mẫu, đi đằng sau cô ta khuyên bảo.
"Thực buồn cười, lẽ nào bà còn không biết tôi và Hoắc tiên sinh là quan hệ gì ư? Vậy mà còn ở nơi này?"
Ngu Ngọc chỉ nói một nửa rồi thôi, bởi vì sau khi cô quay người lại thì liền thấy được đang đứng ở cánh cửa phòng ngủ là Úc Noãn Tâm.
"Là cô?" Ngu Ngọc sửng sốt một chút, ngay sau đó cặp mắt nổi lửa giận. "Hóa ra là cô!"
Úc Noãn Tâm không khó nhận ra trong đáy mắt của cô ta chính là sự tức giận, trái tim đập "thình thịch" một tiếng, thân thể vô thức kề sát vào khung cửa.
Quản gia thấy tình hình như vậy, lập tức tiến lên.
"Úc tiểu thư, cô thức dậy rồi, Hoắc tiên sinh dặn rằng chờ cô tỉnh dậy thì trực tiếp đến nhà ăn dùng cơm ạ."
Quản gia còn chưa nói hết, Ngu Ngọc đã tiến lên đẩy người quản gia ra, nhìn Úc Noãn Tâm đang mặc áo sơ mi của Hoắc Thiên Kình trước mặt, con mắt đều bốc hỏa.
"Ngu tiểu thư, cô…" Úc Noãn Tâm dù ngốc cũng có thể đọc được chút bối rối trong mắt cô ta, muốn giải thích chút gì đó cho cô ta, dẫu sao nàng không muốn bị cuốn vào giữa quan hệ của bọn họ.
"Câm miệng!" Ngu Ngọc không chút khách khí mà ngắt lời nàng, ngay sau đó, dùng lực đẩy mạnh cửa phòng ra, đi vào trong gian phòng.
Úc Noãn Tâm cả kinh.
Quản gia cũng giậm chân một cái, vội vã đuổi kịp. "Ngu tiểu thư, cô không thể đi vào, không có lệnh của Hoắc tiên sinh thì cô không thể vào."
Ngu Ngọc không để ý gì tới quản gia đang hô to gọi nhỏ, đi một mạch qua gian phòng khách, trên sô pha gối ôm rải rác mỗi cái một nơi, lộn xộn ngổn ngang, cô ta vội vã chạy vào phòng trong, hô hấp nhất thời trở nên gấp gáp.
Ga trải giường lộn xộn, đầu giường có ly thủy tinh chứa rượu đỏ, trên tấm thảm còn có một chiếc áo ngủ bị xé rách cùng với rải rác một vài miếng giấy vệ sinh…
Hô hấp của Ngu Ngọc thoáng chốc trở nên khó khăn, đột nhiên nắm chặt bàn tay lại.
Úc Noãn Tâm quả thực muốn tìm một chỗ để trốn vào, nàng giống như là bị bà vợ bắt gian. Giống như là kẻ thứ ba, bối rối không thôi.
"Ngu tiểu thư, hãy nghe tôi giải thích, tôi."
"Bốp."
Tiếng bạt tai vang lên cắt đứt lời nàng!
Úc Noãn Tâm ôm má phải của mình, cảm giác nóng rát hầu như khiến nàng muốn rơi lệ, nàng khiếp sợ nhìn khuôn mặt gần như tái xám của Ngu Ngọc. Từ trước đến nay chưa hề nghĩ đến một người phụ nữ giận dữ thì sẽ đáng sợ như vậy.
Quản gia thấy thế, cực kỳ sợ hãi.
"Ai nha, Ngu tiểu thư, cô làm cái gì vậy hả, nếu như bị Hoắc tiên sinh biết thì…"
"Cút, ở đây không có chuyện của bà, bà cút đi cho tôi!" Ngón tay của Ngu Ngọc chỉ về hướng cánh cửa, lớn tiếng quát át đi với tiếng quản gia.
Quản gia thấy tình hình không tốt, cũng chỉ biết lui ra, nên nhanh chân thông báo cho Hoắc tiên sinh!
Ngu Ngọc nhìn về phía Úc Noãn Tâm, lồng ngực tức giận đến nhấp nhô lên xuống
"Cô." Cô ta chỉ vào Úc Noãn Tâm. "Thật đúng là một con hồ ly tinh! Cô được mãn nguyện rồi, Hoắc tiên sinh rốt cục đã lên giường với cô! Cô rất đắc ý đúng không?"
"Tôi không có!" Úc Noãn Tâm nhẹ giọng phản bác. "Cho tới bây giờ tôi không nghĩ đi theo cô tranh đoạt cái gì cả."
"Hừ" Ngu Ngọc cười nhạt, vẻ mặt xem thường. "Cô không nghĩ muốn đi tranh cái gì? Thực sự buồn cười, vậy cô đang mặc quần áo của ai? Úc Noãn Tâm, cô cho rằng Hoắc tiên sinh cho cô lên giường thì cô sẽ như diều gặp gió, chim sẻ biến thành phượng hoàng ư? Cô không nên vui vẻ quá sớm, tôi đã ở bên Hoắc tiên sinh đủ 3 năm, tôi rất hiểu anh ta, chẳng qua chỉ là một thời gian mới mẻ, chờ mới mẻ ấy qua đi, anh ta sẽ chán cô thôi!"
"Đã như vậy, tại sao Ngu tiểu thư lại tức giận đến như thế?" Úc Noãn Tâm lạnh lùng nhìn cô ta, giọng nói nhàn nhạt giống như là những việc vặt đó không hề liên quan đến mình.
"Cô." Ngu Ngọc hận không thể tiến lên vả miệng nàng. "Nếu thông minh thì biến khỏi đây ngay, không được dính líu với Hoắc tiên sinh nữa, bằng không tôi nhất định sẽ không cho cô sống trong giới giải trí nữa!"
"Xin lỗi, tôi sẽ không rời khỏi nơi này, đây là định đoạt của Hoắc tiên sinh, cô không có quyền quyết định!" Úc Noãn Tâm không nóng không lạnh mà nói.
Cái loại tranh giành tình nhân này thật sự là buồn chán hết sức!
Nàng chỉ là một người vô tội, vì sao mà ngay cả ngày nghỉ cũng phải khốn khổ trải qua như vậy?
"Cô." Ngu Ngọc tức giận, vung tay lên lần nữa, Úc Noãn Tâm né đi theo phản xạ.
"Đã ầm ĩ đủ chưa?" Một giọng nói trầm thấp mà đầy uy quyền vang lên, không khó nghe ra sự không hài lòng!
"Thiên Kình!" Ngu Ngọc hướng về bóng hình anh tuấn cao lớn ở phía cửa, vội vã hạ tay xuống, sắc mặt lập tức thay đổi, trở nên vô cùng điềm đạm đáng yêu, nhào tới trong lòng hắn.
Úc Noãn Tâm thờ ơ nhìn cảnh tượng trước mắt!
Trên người Hoắc Thiên Kình mặc áo tắm, rất dễ dàng nhận ra là hắn vừa mới tắm xong, những sợi tóc đen ướt át, cổ áo hơi mở rộng, vòm ngực rắn chắc cường tráng như ẩn như hiện.
Nhìn người phụ nữ trong lòng mình, mày hắn hơi nhíu lại.
"Sao cô lại tới đây?" Hắn nhẹ đẩy cô ta ra, thờ ơ hỏi một câu, nhưng nhìn đến gương mặt đỏ ửng của Úc Noãn Tâm, trán đột nhiên nhăn lại không vui.
Hắn đi tới trước mặt Úc Noãn Tâm, nâng cằm nàng lên, nhìn kỹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
"Cô tát ư?" Hoắc Thiên Kình chuyển ánh mắt về phía Ngu Ngọc, giọng điệu trở nên lạnh lẽo.
Danh sách chương