"Hoắc tiên sinh, ngài như vậy sẽ hù dọa đến cô ấy, tôi nghĩ hay là thương hoa tiếc ngọc thì hơn."

Bá tước Lý Cơ Nhĩ vẫn cứ tiến lên, cầm cánh tay Úc Noãn Tâm nhiệt tình dào dạt nói: "Đến đây đến đây, anh ta không hiểu em, thì tôi hiểu."

"Ngài."

Úc Noãn Tâm muốn thoát cũng không giãy ra được, nhìn đến Hoắc Thiên Kình vẫn như là không có việc gì, lại lần nữa ôm người phụ nữ tên Thù Lỵ Á kia vào trong lòng, chuyện trò vui vẻ.

Người đàn ông này nàng không thể đắc tội, mà Hoắc Thiên Kình lại càng đắc tội không được, có thể thấy, toàn bộ khách khứa ở đây đều có thái độ nhún nhường hắn ba phần.

"Quý danh của tiểu thư?"

Bá tước Lý Cơ Nhĩ tự mình rót một ly rượu đưa tới trước mặt nàng, đúng là một dáng vẻ thân sĩ phong độ nho nhã.

Úc Noãn Tâm chần chờ một chút, cuối cùng thầm than một tiếng tiếp nhận chén rượu, nhẹ giọng nói: "Tôi họ Úc."

"Úc tiểu thư, tôi thích em, đêm nay em tiếp tôi, được không?" Bá tước Lý Cơ Nhĩ vừa nói, một bên cánh tay hơi dùng lực, trong phút chốc nàng đã ngồi trên đùi anh ta.

"Bá tước tiên sinh, đừng!" Úc Noãn Tâm xấu hổ muốn đứng dậy, thế nhưng lại bị anh ta ôm càng chặt hơn.

Hoắc Thiên Kình thấy một màn như vậy, đáy mắt nổi lên vẻ phức tạp, đôi môi mỏng mím lại, không nói gì.

Lòng Úc Noãn Tâm hoàn toàn lạnh thấu, nàng rốt cục hiểu rõ trò chơi của kẻ có tiền đến tột cùng là như thế nào. Trong mắt bọn họ, ngôi sao hay người mẫu chẳng qua chỉ là bình hoa có thể tùy ý chuyển nhượng, mà không, chính xác, phải nói là đàn bà, tất cả đàn bà trong mắt bọn họ đều là như nhau cả.

"Bá tước Lý Cơ Nhĩ, ngài buông tôi xuống trước đã, như vậy… không hay." Nếu nàng đã không có cách gì cự tuyệt, cũng sẽ không ngốc đến nỗi xé rách thể diện của những người ở đây.

Bá tước Lý Cơ Nhĩ nghe vậy xong, nhẹ nhàng cười. "Không có gì không hay cả, trường hợp này tham gia nhiều em sẽ quen thôi."

Úc Noãn Tâm cố nén thôi thúc muốn chạy trốn, gian nan nở ra dáng vẻ tươi cười trên môi, cầm lấy ly rượu nói: "Ly rượu này tôi xin kính ngài…"

"Được được, mỹ nữ kính rượu, dù là rượu độc tôi cũng nhất định uống!" Bá tước Lý Cơ Nhĩ vừa vui đùa, vừa cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Toàn bộ yến hội xa hoa mà xám xịt, có mùi vị thối nát của xã hội thượng lưu…

Úc Noãn Tâm luôn luôn không thắng được sức mạnh của rượu, lại bị bá tước Lý Cơ Nhĩ ép uống không biết bao nhiêu ly, liền chỉ có thể ủ rũ nằm trong lòng anh ta, bộ dạng tựa như con mèo nhỏ.

"Bảo bối xinh đẹp của tôi say rồi sao? Đêm nay theo tôi có được hay không?" Dáng vẻ nàng mềm yếu vô lực làm cho bá tước Lý Cơ Nhĩ vô cùng thỏa mãn, nhất là cảm giác mềm mại trong lòng, có thể khiến anh ta hưng phấn không thôi.

Úc Noãn Tâm ngẩng đầu nhìn anh ta, trong đôi mắt đẹp lộ ra màn sương ngờ vực.

"Ban đêm còn phải uống rượu sao?" Nàng cảm thấy có chút váng đầu.

"Nếu em thích thì chúng ta có thể tới phòng uống rượu." Ánh mắt Bá tước Lý Cơ Nhĩ lộ ra ham muốn tối nguyên thủy của đàn ông.

Mà bên kia, Thù Lỵ Á lại như là bạch tuộc chăm chăm dính chặt vào trong lòng Hoắc Thiên Kình, dịu dàng nói: "Anh yêu, đêm nay em đã đặt phòng rồi, phong cảnh nơi này rất tuyệt, chúng ta có thể…"

Lời của nàng còn chưa nói xong, thân thể liền bị Hoắc Thiên Kình đẩy sang một bên.

"Hoắc tiên sinh?"

Thù Lỵ Á không rõ vì sao hắn lại đột nhiên đẩy mình ra, cũng không khó phát hiện trong mắt hắn mơ hồ bắt đầu nổi lên không hài lòng.

Cô, cô nói sai cái gì rồi sao? Nhìn cô gái kia ngoan ngoãn ngã vào trong lòng bá tước Lý Cơ Nhĩ, trong lòng hắn tự dưng lại nổi lên nỗi bực bội không hiểu, không phải người đàn bà này thích cự tuyệt đàn ông hay sao? Thế nào nằm trong lòng người đàn ông khác lại nghe lời như vậy?

Nghĩ tới đây, bàn tay to của Hoắc Thiên Kình bất giác nắm chặt thành quả đấm.

"Hoắc tiên sinh, ngài làm sao vậy…" Thù Lỵ Á không rõ tình hình, vừa muốn đưa thân thể áp tới trước một lần nữa, liền gặp phải làn khói mù trong con mắt của Hoắc Thiên Kình.

"Đêm nay người phải theo tôi không phải là cô!"

Sắc mặt Thù Lỵ Á cả kinh!

Phát hiện ra ánh mắt quan tâm của Hoắc Thiên Kình, bá tước Lý Cơ Nhĩ nhìn về phía hắn, lại lần nữa ôm lấy Úc Noãn Tâm ở trong lòng, cười ha hả thỉnh cầu Hoắc Thiên Kình:

"Hoắc tiên sinh, nói vậy người đàn bà này ngài cũng chơi đùa chán rồi chứ, đêm nay cô ấy theo tôi, không sao chứ?"

Theo lý thường anh ta nghĩ là như vậy, bằng không sao Hoắc Thiên Kình lại có thể để nàng ở bên này mời rượu anh ta?

"Ồ?" Hoắc Thiên Kình khẽ nâng mi, bắt đầu nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu trong tay, con ngươi nheo lại, nhìn cô gái có phần mị hoặc trong lòng hắn.

Bá tước Lý Cơ Nhĩ thấy thế, trong lòng khẩn trương, ôm Úc Noãn Tâm đi đến bên cạnh Hoắc Thiên Kình, ngữ khí tràn đầy thương lượng.

"Hoắc tiên sinh, tôi biết đàn bà bên cạnh ngài rất nhiều, thiếu đi một người này cũng không sao đi."

Hoắc Thiên Kình khẽ nhấp một ngụm rượu không nhanh không chậm nói:

"Đích thực là đàn bà bên cạnh tôi nhiều lắm."

Hắn không mảy may để ý tới đôi mắt Úc Noãn Tâm đang nhìn về phía hắn đã trở nên ướt át, chiếc ly thủy tinh che lại đôi môi nổi lên nét cười kín đáo, nói một cách mơ hồ ám muội.

Trong đầu thoáng như bị trăm ngàn kim châm đồng loạt đâm vào, Úc Noãn Tâm mặc dù là có chút choáng váng, nhưng nghe được lời nói vừa rồi của Hoắc Thiên Kình, chốc lát hô hấp đau đến thiếu chút nữa thì xuất huyết, đầu óc hỗn loạn!

Không nghĩ tới, chỉ một ngày ngắn ngủi, nàng đã bị qua tay hắn tặng cho người khác rồi?

Hắn có tư cách gì mà làm vậy?

Bá Tước Lý Cơ Nhĩ nghe thấy thế xong, cho rằng đã nghe ra được ngầm ý nào đó, nét mặt có phần hưng phấn.

"Đã như vậy, thôi thì Hoắc tiên sinh, thuận nước giong thuyền, không bằng…"

"Tôi chưa nói sẽ nhường lại!" Hoắc Thiên Kình buông ly rượu ra, ngắt lời không chút khách khí.

Sắc mặt bá tước Lý Cơ Nhĩ trong phút chốc trở nên khó coi, mọi người trong bữa tiệc cũng vô cùng kinh ngạc, trước nay bọn họ chưa từng thấy Hoắc Thiên Kình để ý một người đàn bà như vậy.

Người đàn bà này thực sự chỉ là một vật trang trí cho bữa tiệc sao?

Bá tước Lý Cơ Nhĩ dường như vẫn chưa từ bỏ ý định, sau cùng cười xấu hổ.

"Hoắc tiên sinh, đàn bà đối với ngài mà nói chỉ là một bộ quần áo. Cô ta chẳng qua chỉ là bộ quần áo đẹp nhất của ngài mà thôi, không cần phải vì một người đàn bà làm ảnh hưởng đến hòa khí của chúng ta. Tôi thật sự rất thích người đàn bà này của ngài, như vậy đi, ngài đề ra điều kiện, tùy ngài đưa ra, thế nào?"

"Không nghĩ tới, người đàn bà này trong mắt bá tước lại có sức quyến rũ lớn đến vậy." Hoắc Thiên Kình lộ ra bộ dạng tươi cười khó nghĩ, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc Noãn Tâm lên, đánh giá tỉ mỉ.

Úc Noãn Tâm muốn quay mặt tránh né bàn tay hắn, lại bị hắn mạnh mẽ gông trụ lại, chỉ có thể dùng ánh mắt u oán nhìn hắn.

"Hoắc tiên sinh ngài xem…"

Bá tước Lý Cơ Nhĩ có chút nghi ngờ ý nghĩ của Hoắc Thiên Kình, chỉ có điều nghĩ ngược lại, cũng chỉ là một người đàn bà mà thôi, hắn cũng không cần phải khẩn trương như thế.

"Người đàn bà này…" Hoắc Thiên Kình cố ý dừng một chút, kéo dài thanh âm, đôi mắt đột nhiên trở nên kỳ quái.

"Tôi còn chưa chơi đùa đủ!"

Một câu nói, lộ ra ý cự tuyệt thẳng thừng của hắn!

Ngực Úc Noãn Tâm quả nhiên như là bị đâm trúng một đao, người đàn ông này chỉ coi nàng giống như là đồ chơi.

Bá tước Lý Cơ Nhĩ sao lại không hiểu, vì vậy liền xấu hổ cười cười nói: "Ha hả, có câu "quân tử không đoạt người yêu thích", Hoắc tiên sinh đã nói như vậy, tôi cũng không tiện miễn cưỡng nữa, vừa nãy đắc tội mong Hoắc tiên sinh thông cảm, mỹ nhân trả lại cho ngài"

Nói xong, liền đem Úc Noãn Tâm đến bên cạnh Hoắc Thiên Kình, đành chịu mà bỏ đi.

Ban đêm rực rỡ, chiếc xe âm thầm lướt đi, dung nhập vào trong bóng đêm.

"Hoắc tiên sinh, đây."

Khi Hoắc Thiên Kình ôm Úc Noãn Tâm bị say trở lại biệt thự thì quản gia rất kinh ngạc. Cho tới bây giờ bà ta chưa bao giờ thấy Hoắc tiên sinh lại chủ động chăm sóc một người đàn bà uống say cả.

"Các người không có chuyện gì ở đây rồi, đều lui ra ngoài đi!" Hoắc Thiên Kình nghiêm mặt lạnh lùng quẳng một câu nói xong, ôm nàng sải bước lên lầu.

Quản gia cùng mọi người đều lui ra.

Toàn bộ biệt thự bao phủ một bầu không khí khó hiểu, như là mưa gió sắp đến, hoặc như mờ ám nồng đậm không hiểu nổi.

"Đừng."

Thân thể bị vứt lên trên giường một cách vô tình, Úc Noãn Tâm cảm giác đầu mình như sắp nổ tung mất, cả lục phủ ngũ tạng hầu như đều bị rớt ra ngoài.

"Ngài làm gì?" Dựa vào hơi rượu, cuối cùng nàng phát ra tính cáu kỉnh, đứng dậy nổi giận trừng mắt nhìn hắn.

"Làm gì? Một nam một nữ trong buổi tối thì có thể làm gì?" Con ngươi đen của Hoắc Thiên Kình chợt ẩn chứa mùi nguy hiểm bất định, cúi người xuống, dần dần tới gần nàng…

"Không ngờ thực chất trong lòng cô cũng biết xu nịnh!"

"Tôi không rõ ngài đang nói gì!"

Úc Noãn Tâm muốn né tránh hơi thở của hắn, ngược lại bị hắn kéo đến gần hơn, gần đến mức hầu như có thể cảm nhận được luồng khí nguy hiểm toát ra từ cả người hắn.

"Không rõ? Ở trước mặt tôi thì làm bộ thanh cao, nhưng lại đùa giỡn với người đàn ông khác. Đúng là tôi đã coi thường cô rồi!" Giọng nói của Hoắc Thiên Kình không nóng không lạnh, ngay cả ngữ khí đều là thong thả không đổi, nhưng lại lộ ra sự sắc nhọn.

Úc Noãn Tâm lập tức đẩy bàn tay của hắn ra, nhíu mày nói: "Ngài chớ quên, tiếp bá tước uống rượu thực ra là do ngài khiến tôi làm, cũng không phải tôi chủ động muốn đi!"

Nàng từng thề, chỉ cần kỳ nghỉ này qua đi, đánh chết nàng cũng sẽ không cùng người đàn ông này có bất cứ liên quan nào cả.

Khuôn mặt nhỏ nhắn bị hắn mạnh mẽ giữ lấy, tựa hồ không bằng lòng với tính khí của nàng.

"Nghe lời tôi nói như thế sao? Tốt lắm, lại đây." Hoắc Thiên Kình sầm mặt lạnh lẽo nhếch môi. "Hầu hạ tôi!"

Ngực Úc Noãn Tâm thít chặt.

"Tôi biết ngài nghĩ muốn gì, đây là tôi đáp ứng điều kiện của ngài, ngài muốn thì sẽ như thế đi!" Nàng lãnh đạm nói một câu, cố nén hàng trận cảm giác chóng mặt.

"Chậc chậc." Hoắc Thiên Kình như là nghe được chuyện đáng cười nhất trên đời này, nâng chiếc cằm đầy của nàng lên, con ngươi đen nheo lại.

"Tôi không thích đàn bà đang ở trên giường mà giống như một người chết, cần phải làm cho tôi vui vẻ, biết không!"

Úc Noãn Tâm bị ép nhìn hắn, một lúc lâu sau, đột nhiên bật cười, nhưng lại lộ ra một tia miệt thị.

"Nếu như tôi không làm như vậy thì sao?"

"Thử xem xem!"

Dường như Hoắc Thiên Kình đoán được nàng sẽ nói vậy, ngón tay thô ráp lướt qua cánh môi mềm mại của nàng, ngữ khí trước sau đều lộ ra vẻ tàn nhẫn cùng cuồng ngạo. "Cô gái bé nhỏ, ngàn vạn lần đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi! Tôi có thể nâng đỡ em tỏa sáng, thì dĩ nhiên cũng có thể hủy hoại em!"

Thân thể Úc Noãn Tâm run lên, như ngã vào vực sâu muôn trượng.

Một lúc lâu sau, nàng lảo đảo đứng dậy, hai tay chậm rãi vòng qua cổ hắn…

Nàng chỉ có thể làm như vậy, ai bảo hắn là người đàn ông có thể nắm giữ số phận của chính nàng.

Thấy nàng dường như đã thỏa hiệp rồi, bên môi Hoắc Thiên Kình hiện lên đường cong thỏa mãn, hai tay vòng qua giữ chặt eo lưng của nàng, thấp giọng ở bên tai nàng:

"Tôi nói rồi, đêm nay tôi muốn xem em múa một điệu vũ nhiệt tình nhất…"

Lòng Úc Noãn Tâm đông cứng, kinh hoàng một chút, ý tứ hắn vừa nói, nàng sao lại không hiểu cho được.

"Tôi sẽ múa… không được đẹp đâu!" Nàng gian nan nói ra vài từ này, cánh môi bày ra vết tích nhỏ xíu của hàm răng.

Hoắc Thiên Kình không nói gì, chỉ là nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, cuồng ngạo nhìn nàng…

Nhận thấy được hắn đang chăm chú nhìn, Úc Noãn Tâm không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, tuyệt vọng gật đầu. "Tôi múa…"

Tiếng nói mềm nhẹ tựa như bông liễu bay trong gió, có vẻ như vô lực cùng phiêu diêu.

Hoắc Thiên Kình lúc này mới nở nụ cười.

"Như vậy mới đúng, tôi đã chuẩn bị trang phục cho em rồi, đi thay đi!"

Úc Noãn Tâm nhắm mắt lại, sau khi hung hăng nắm chặt tay một chút, nàng đi vào trong phòng thay quần áo…

Bây giờ đã đi tới bước này, nàng sẽ không có lý do gì để lùi bước. Đúng theo như lời hắn nói, hắn có thể giúp nàng giải quyết tất cả vấn đề, chẳng qua chỉ là muốn nàng có thể đón ý nói hùa theo mọi cách, nếu như chọc hắn không hài lòng, người không may sẽ chính là nàng!

Quần áo, ở trong mắt hắn, nàng chỉ như là một bộ quần áo.

Chỉ là không biết, liệu người Ngu Ngọc kia, trong cảm nhận của hắn có phải cũng giống như vậy hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện