Không khí, yên lặng như chết chóc.
Sắc mặt của Hoắc Thiên Kình giống như lập tức đóng băng, đôi mắt thâm thúy u ám bắn ra ánh nhìn lạnh lẽo. Rất lâu sau, hắn đứng dậy đi đến gần cô. Cô chìm vào trong đôi mắt hắn, giống như là rơi vào biển cả rét buốt.
"Câu nói này, tôi muốn nghe từ miệng cô chỉ một lần!"
Giọng của hắn cực kỳ thâm trầm mà lạnh lẽo, giống như một lưỡi dao sắc mang theo vẻ tàn nhẫn khát máu bỗng xuyên thấu nội tâm của Phương Nhan, khiến người ta không khỏi run lên.
Dường như Phương Nhan chưa từng thấy bộ mặt lạnh lẽo u ám đến thế của Hoắc Thiên Kình, theo lời nói lạnh lùng của hắn, trái tim cô cũng run rẩy theo. Cô cố kìm nén sự kinh hãi trong lòng mà cười lạnh một tiếng.
"Thế nào? Hoắc tổng tài đang uy hiếp tôi sao?"
"Cô cho là thế nào?"
Hoắc Thiên Kình lạnh lùng hỏi lại, trên mặt như có lớp băng, cằm căng ra, đôi môi mỏng tuyên phán rất vô tình…
"Cơm thì có thể ăn nhiều nhưng tốt nhất đừng nói nhiều. Quản tốt cái miệng của cô cũng chính là giữ được cái mạng của cô đó!"
Phương Nhan không khó nhìn thấy vẻ khát máu lờ mờ hiện ra trong mắt hắn, trong thoắt ẩn thoắt hiện lóe lên ngọn lửa nguy hiểm. Cô vô thức nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng cắn chặt hàm răng đang run run vì kích động, không chút kiêng dè mà nói:
"Hoắc tổng tài, anh cho rằng chỉ cần tôi không nói thì Úc Noãn Tâm sẽ không biết sao? Sớm muộn gì cô ta cũng sẽ biết chuyện này! Lúc trước chính anh đã lật lọng, không từ thủ đoạn, lợi dụng lòng tin của Lăng Thần đôi với anh mà cưỡng bức Úc Noãn Tâm! Lẽ nào… anh đã hoàn toàn quên mất buổi tối ba năm trước sao?"
Bàn tay Hoắc Thiên Kình bỗng nắm chặt, mắt đỏ ngầu, khuôn mặt tái mét… không khó nhận ra sự nhẫn nại của hắn đã tới cực hạn.
"Buổi tối của ba năm trước, Úc Noãn Tâm khóc lóc van xin ở dưới thân anh, đáng tiếc anh không buông tha cho cô ta, bởi vì cô ta là phụ nữ của Tả Lăng Thần. Anh muốn hủy đi tất cả hạnh phúc của Tả Lăng Thần! Kết quả là anh cưỡng bức Úc Noãn Tâm. Càng đáng buồn cười hơn là ba năm sau anh lại làm ra vẻ kiêu căng đạo mạo mà kết hôn với cô ta. Ha ha, thật là trò cười…"
"Câm miệng!"
Hoắc Thiên Kình quát lớn, cắt đứt nụ cười gần như điên cuồng của Phương Nhan, ánh mắt gần như là ma quỷ.
"Không ngờ cô lại biết nhiều như vậy, xem ra… tôi thật sự quá dung túng cô rồi!"
"Thế nào? Anh muốn giết tôi sao?"
Phương Nhan nhìn vào đôi mắt đóng băng của hắn, trong mắt lộ vẻ đẹp thê lương. "Hoắc Thiên Kình, anh sợ rồi, anh rất sợ Úc Noãn Tâm biết được chân tướng của năm xưa đúng không? Anh muốn giết người diệt khẩu sao? Thì ra Hoắc tiên sinh cao cao tại thượng cũng có ngày phải sợ hãi. Ha ha… Hoắc Thiên Kình, cho dù anh có giết tôi thì chuyện anh cưỡng bức Úc Noãn Tâm cũng là sự thật, anh cho là anh còn có thể cùng cô ta hạnh phúc cả đời sao?"
"Cô…"
Bàn tay Hoắc Thiên Kình bỗng bóp chặt bờ vai cô, trong mắt gần như tóe ra ánh lửa muốn giết người. "Tôi thật muốn giết cô ngay lúc này!"
"Được đó. Số người chết trong tay Hoắc Thiên Kình anh cũng nhiều không đếm xuể, hoàn toàn không chỉ mình tôi. Nhưng…" Phương Nhan cố nén nỗi đau nhức ở bờ vài mà cười lạnh: "Tôi thấy anh nên coi lại chính mình thì hơn!"
Hoắc Thiên Kình nghe thế lập tức cả kinh, nhạy cảm mà bắt được vẻ âm mưu xẹt qua trong mắt Phương Nhan. Hắn hoảng hốt, đôi mắt ưng sắc bén nhanh chóng nhìn quanh bốn phía một chút…
Nhưng khi lướt qua chỗ góc ngoặt lên lầu hai thì sắc mặt bỗng cứng đờ!
Ngay cầu thang, một bóng dáng nhỏ nhắn lọt vào mắt Hoắc Thiên Kình, bóng dáng đó nhìn qua yếu đuối biết bao, tuyệt vọng biết bao… Nhẹ nhàng như một cô hồn vậy.
Trong đôi mắt đau đớn của Hoắc Thiên Kình, bong dáng ấy dần đọng lại thành một khuôn mặt thương tâm…
Bàn tay đang nắm chặt Phương Nhan của hắn vô thức thả lỏng ra, hơi run rẩy, thậm chí ánh mắt cực kì kiên định cùng cứng rắn kia cũng có vẻ hoảng sợ chưa từng có…
Hắn không ngờ được… Úc Noãn Tâm lại xuất hiện tại biệt thự của Phương Nhan!
Úc Noãn Tâm bước từng bước xuống lầu, tiếng giày cao gót vô lực va vào mặt sàn phát ra âm thanh lạnh lẽo…
Thần kinh của nàng đang run lên, sắc mặt trắng như tờ giấy, đôi mắt đẹp sớm đã bị sương mờ che phủ. Nàng không khóc, nhưng mà… đôi mắt ngấn lệ kia có thêm vẻ đau đớn…
"Noãn…"
Thân người cao lớn của Hoắc Thiên Kình cứng ngắc, sống lưng kiêu ngạo cũng đờ ra, đôi mắt kinh ngạc hoảng hốt dần dần phản chiếu gương mặt gần như tuyệt vọng của Úc Noãn Tâm.
Rốt cuộc Úc Noãn Tâm cũng đi đến trước mặt hắn, ngước mắt nhìn hắn, giống như là quan sát đánh giá hắn lần nữa, nhưng không khó nhận ra tay nàng đang khẽ run rẩy.
"Người đàn ông ba năm trước đây… đúng là anh sao?"
Giọng của nàng khan khàn, giống như là một bông hoa héo rũ đang chờ đợi niềm hi vọng, nhưng thứ có nhiều hơn lại là sự tuyệt vọng chết chóc.
Sự đau lòng thật nhiều cùng sự áy náy thật sâu giống như là hai cơn sóng ngầm đang quấy nhiễu trong lồng ngực hắn, khiến cho hơi thở của hắn dồn dập, trong đầu như có gì đó đang nổ tung ra…
Hắn im lặng rất lâu, cuối cùng nói ra cái từ mà cả đời này hắn cũng không muốn nói…
"Phải."
Theo từ này thốt ra, rốt cuộc làn sương mờ trong mắt Úc Noãn Tâm cũng hóa thành vẻ đau đớn bi ai. Nước mắt, theo gương mặt tái nhợt của nàng chảy xuống…
Đôi mắt đẹp trong trẻo bị mưa bụi làm ướt nhòa, trong nháy mắt lộ ra vẻ đẹp tuyệt vời…
Giờ phút này, nàng rất hi vọng hắn có thể phủ nhận, thậm chí nói vài lời để gạt nàng. Đáng tiếc… sự thật chính là sự thật.
"Noãn, em nghe anh giải thích đã…"
Hoắc Thiên Kình hoàn toàn luống cuống, hắn không muốn tiếp tục lừa dối nàng, nhưng cũng biết một khi nói ra thì hậu quả sẽ thế nào. Hắn thật sự rất sợ ngay cả cơ hội giải thích nàng cũng không cho hắn, cứ thế mà ra đi.
Úc Noãn Tâm cũng không có kích động như trong tưởng tượng của hắn, càng không có những hành động điên cuồng hay căm hận, nhưng càng thế thì càng khiến hắn lo lắng. Dáng vẻ của nàng quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức… tuyệt vọng…
Ánh mắt Úc Noãn Tâm gần như rất thê lương, mang theo vẻ hoang vu như ở sa mạc, bao phủ nước mắt của sự bi ai, lẳng lặng mà ngước mắt lên nhìn hắn:
"Anh giải thích, em nghe."
Chỉ có 5 từ ngắn gọn, biểu thị trái tim đã sớm vỡ tan của nàng.
Có lẽ Hoắc Thiên Kình không ngờ đến nàng lại nói như thế, càng không ngờ được nàng sẽ bình bĩnh mà muốn nghe hắn giải thích, trong nhất thời, lồng ngực căng lên như là nước đê vỡ, nhấn chìm hắn ngay lập tức.
"Noãn, anh…" Hắn cũng không biết phải giải thích cái gì với nàng, trên thực tế, chính là năm đó hắn đã cưỡng bức nàng!
Thấy hắn ấp a ấp úng, vẻ thê lương trong mắt Úc Noãn Tâm ngày càng sâu sắc, giọng nói cũng càng lạnh nhạt…
"Nói không được, vậy để em hỏi anh…"
Hoắc Thiên Kình nhìn nàng, trong mắt lóe lên vẻ đau lòng cùng áy náy với nàng.
"Em có hai vấn đề muốn hỏi anh, hy vọng anh… thành thật trả lời!" Giọng nói bi ai của nàng lộ ra vẻ kiên quyết rất rõ ràng.
Hoắc Thiên Kình gật đầu, mặt mày nặng nề.
"Đêm đó anh đã biết em là vị hôn thê của Lăng Thần đúng không?"
"Đúng."
"Lăng Thần cũng biết chuyện này phải không?"
"Noãn, anh…"
"Trả lời em, phải… hay là không phải?"
Chân mày Hoắc Thiên Kình nhíu chặt, nặng nề mà thở dài, nhưng thế nào cũng không thể che lấp được sự khủng hoảng cùng bất an khi sắp mất nàng…
"Phải." Rất lâu sau, hắn mới nói ra đáp án.
Sắc mặt Úc Noãn Tâm dần chuyển thành vẻ bình tĩnh nhợt nhạt, nàng khẽ gật đầu, nói: "Em biết rồi, cảm ơn anh… không có gạt em nữa."
Câu nói này như một con dao đâm mạnh vào ngực Hoắc Thiên Kình, trong đầu không khỏi vang lên lời của nàng trước kia…
Sau này, bất luận thế nào cũng không được gạt nàng…
Cho dù đó là… lời nói dối có thiện ý.
Đáng tiếc…
"Noãn…" Hoắc Thiên Kình rất muốn ôm lấy nàng, rất muốn, rất muốn…
Úc Noãn Tâm thờ ơ mà quay đầu đi, ánh mắt dời vào trên mắt Phương Nhan, nhẹ nhàng nói một câu: "Kết quả thế này đã làm cô thật sự vui vẻ chưa? Có điều tôi cũng phải cảm ơn cô đã khiến cho tôi hiểu rõ lòng người đúng là… sâu không lường được."Trên mặt Phương Nhan lộ vẻ xấu hổ, ánh mắt vốn đang vui vẻ khi nghe nàng nói xong cũng dần tối lại.
Hoắc Thiên Kình bỗng nhiên lạnh lùng nhìn về phía Phương Nhan, mặc dù không nói chuyện nhưng không khó phát hiện vẻ nguy hiểm khát máu đó.
Ánh mắt vốn đang dần tối lại của Phương Nhan khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Thiên Kình thì cũng đột nhiên lạnh lùng. Cô hừ lạnh một tiếng, nói: "Hoắc Thiên Kình, tôi biết anh đang nghĩ cái gì, chiêu này không phải anh dùng trước rồi sao? Lúc đó, nếu không phải anh dùng kế dẫn Úc Noãn Tâm tới biệt thự của Tả Lăng Thần thì cô ta cũng không tận mắt thấy quan hệ giữa tôi và Lăng Thần. Không phải anh cũng dùng chiêu này để khiến cô ta hoàn toàn hết hi vọng với Lăng Thần sao?"
Sắc mặt Hoắc Thiên Kình ngày càng âm lãnh.
Cuối cùng Úc Noãn Tâm cũng đưa mắt về phía hắn, ánh mắt vốn đang bình tĩnh có thêm vẻ tuyệt vọng…
Thì ra…
Môi nàng cong lên một nụ cười châm biếm.
Tất cả… đều nằm trong lòng bàn tay của hắn. Khi đó nàng còn ngu ngốc mà sợ rẳng hắn sẽ bị tổn thương.
"Noãn, khi đó anh làm như vậy đúng là có dụng ý. Anh chỉ, chỉ muốn giữ em lại bên cạnh mình." Trong lòng Hoắc Thiên Kình cảm thấy không ổn, giọng nói vốn cao ngạo lại trở nên lắp bắp.
Trong mắt Úc Noãn Tâm nổi lên vẻ nguội lạnh, nàng thản nhiên mà nhìn hắn, nhìn ánh mắt quá mức khẩn trương của hắn, nhìn hắn đang không ngừng biện bạch, nhìn…
Nước mắt tụ trong hốc mắt ngày càng nặng, cuối cùng lại rơi xuống…
"Noãn…"
"Biết bây giờ em muốn gì nhất không?"
Úc Noãn Tâm mở miệng, nhìn vào mắt hắn, dáng vẻ ngấn lệ khiến người ra đau lòng: "Em rất muốn mất đi trí nhớ, bởi vì… em không muốn hận anh!"
"Noãn…" Hoắc Thiên Kình cả kinh, dường như hắn phát hiện được vẻ quyết liệt trong lời nói của Úc Noãn Tâm.
"Đừng làm khó cho Phương Nhan, cứ coi như em… cầu xin anh lần cuối!"
Úc Noãn Tâm nói xong câu này, lạnh lùng xoay người bỏ đi.
Theo động tác xoay người của nàng, một giọt nước mắt thuận thế rơi vào tay Hoắc Thiên Kình, gần như nóng bỏng đến nỗi sắp hủy diệt trái tim hắn.
"Noãn…" Hoắc Thiên Kình vừa muốn đuổi theo, lại bị Phương Nhan kéo lại.
"Hoắc tiên sinh, thế nào? Cứ thế mà đi sao? Anh không tính lấy cổ phần của Phương gia sao?" Cô cười lạnh.
Hoắc Thiên Kình đột nhiên ép sát lại, gần như sát vào chóp mũi cô, câu nói lạnh lẽo bật ra từ đôi môi mỏng của hắn…
"Tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn kí tên cho tôi, nếu không… sẽ không chỉ đơn giản là mất mạng như cô tưởng!"
Nói xong, lập tức quăng tay của cô ta ra, không nói một tiếng liền đuổi theo.
Thời tiết nói chuyển là chuyển. Bầu trời vốn đang quang đãng trong xanh bỗng nhiên dày đặc mây đen, tầng mây nặng nề như sắp đè xuống, không khí ngột ngạt khiến người ta không thở nổi, dường như sắp trút mưa…
Khi Hoắc Thiên Kình đuổi theo ra khỏi biệt thự thì chỉ nhìn thấy khói xe đang không ngừng lượn lờ trong không khí…
"Chết tiệt!"
Hắn vội vã quay ngược lại, nhanh chóng khởi động xe, một mạch đuổi theo.
Đợi khi xe của hắn hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn thì Úc Noãn Tâm bỗng từ sau gốc cây bước ra, đôi mắt thất thần chứa lệ bỗng chảy dài, nàng gạt phắt nó đi rồi kêu xe taxi…
Lúc này, nàng phải dùng thái độ gì để đối mặt với hắn đây? Mây đen hoàn toàn sụp xuống, từng giọt từng giọt mưa đập vào kính xe ô tô, giống như từng tảng, từng tảng đá nện mạnh vào trong lòng Úc Noãn Tâm. Nàng nhắm mắt lại, bóng đen bỗng kéo tới…
Sắc mặt của Hoắc Thiên Kình giống như lập tức đóng băng, đôi mắt thâm thúy u ám bắn ra ánh nhìn lạnh lẽo. Rất lâu sau, hắn đứng dậy đi đến gần cô. Cô chìm vào trong đôi mắt hắn, giống như là rơi vào biển cả rét buốt.
"Câu nói này, tôi muốn nghe từ miệng cô chỉ một lần!"
Giọng của hắn cực kỳ thâm trầm mà lạnh lẽo, giống như một lưỡi dao sắc mang theo vẻ tàn nhẫn khát máu bỗng xuyên thấu nội tâm của Phương Nhan, khiến người ta không khỏi run lên.
Dường như Phương Nhan chưa từng thấy bộ mặt lạnh lẽo u ám đến thế của Hoắc Thiên Kình, theo lời nói lạnh lùng của hắn, trái tim cô cũng run rẩy theo. Cô cố kìm nén sự kinh hãi trong lòng mà cười lạnh một tiếng.
"Thế nào? Hoắc tổng tài đang uy hiếp tôi sao?"
"Cô cho là thế nào?"
Hoắc Thiên Kình lạnh lùng hỏi lại, trên mặt như có lớp băng, cằm căng ra, đôi môi mỏng tuyên phán rất vô tình…
"Cơm thì có thể ăn nhiều nhưng tốt nhất đừng nói nhiều. Quản tốt cái miệng của cô cũng chính là giữ được cái mạng của cô đó!"
Phương Nhan không khó nhìn thấy vẻ khát máu lờ mờ hiện ra trong mắt hắn, trong thoắt ẩn thoắt hiện lóe lên ngọn lửa nguy hiểm. Cô vô thức nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng cắn chặt hàm răng đang run run vì kích động, không chút kiêng dè mà nói:
"Hoắc tổng tài, anh cho rằng chỉ cần tôi không nói thì Úc Noãn Tâm sẽ không biết sao? Sớm muộn gì cô ta cũng sẽ biết chuyện này! Lúc trước chính anh đã lật lọng, không từ thủ đoạn, lợi dụng lòng tin của Lăng Thần đôi với anh mà cưỡng bức Úc Noãn Tâm! Lẽ nào… anh đã hoàn toàn quên mất buổi tối ba năm trước sao?"
Bàn tay Hoắc Thiên Kình bỗng nắm chặt, mắt đỏ ngầu, khuôn mặt tái mét… không khó nhận ra sự nhẫn nại của hắn đã tới cực hạn.
"Buổi tối của ba năm trước, Úc Noãn Tâm khóc lóc van xin ở dưới thân anh, đáng tiếc anh không buông tha cho cô ta, bởi vì cô ta là phụ nữ của Tả Lăng Thần. Anh muốn hủy đi tất cả hạnh phúc của Tả Lăng Thần! Kết quả là anh cưỡng bức Úc Noãn Tâm. Càng đáng buồn cười hơn là ba năm sau anh lại làm ra vẻ kiêu căng đạo mạo mà kết hôn với cô ta. Ha ha, thật là trò cười…"
"Câm miệng!"
Hoắc Thiên Kình quát lớn, cắt đứt nụ cười gần như điên cuồng của Phương Nhan, ánh mắt gần như là ma quỷ.
"Không ngờ cô lại biết nhiều như vậy, xem ra… tôi thật sự quá dung túng cô rồi!"
"Thế nào? Anh muốn giết tôi sao?"
Phương Nhan nhìn vào đôi mắt đóng băng của hắn, trong mắt lộ vẻ đẹp thê lương. "Hoắc Thiên Kình, anh sợ rồi, anh rất sợ Úc Noãn Tâm biết được chân tướng của năm xưa đúng không? Anh muốn giết người diệt khẩu sao? Thì ra Hoắc tiên sinh cao cao tại thượng cũng có ngày phải sợ hãi. Ha ha… Hoắc Thiên Kình, cho dù anh có giết tôi thì chuyện anh cưỡng bức Úc Noãn Tâm cũng là sự thật, anh cho là anh còn có thể cùng cô ta hạnh phúc cả đời sao?"
"Cô…"
Bàn tay Hoắc Thiên Kình bỗng bóp chặt bờ vai cô, trong mắt gần như tóe ra ánh lửa muốn giết người. "Tôi thật muốn giết cô ngay lúc này!"
"Được đó. Số người chết trong tay Hoắc Thiên Kình anh cũng nhiều không đếm xuể, hoàn toàn không chỉ mình tôi. Nhưng…" Phương Nhan cố nén nỗi đau nhức ở bờ vài mà cười lạnh: "Tôi thấy anh nên coi lại chính mình thì hơn!"
Hoắc Thiên Kình nghe thế lập tức cả kinh, nhạy cảm mà bắt được vẻ âm mưu xẹt qua trong mắt Phương Nhan. Hắn hoảng hốt, đôi mắt ưng sắc bén nhanh chóng nhìn quanh bốn phía một chút…
Nhưng khi lướt qua chỗ góc ngoặt lên lầu hai thì sắc mặt bỗng cứng đờ!
Ngay cầu thang, một bóng dáng nhỏ nhắn lọt vào mắt Hoắc Thiên Kình, bóng dáng đó nhìn qua yếu đuối biết bao, tuyệt vọng biết bao… Nhẹ nhàng như một cô hồn vậy.
Trong đôi mắt đau đớn của Hoắc Thiên Kình, bong dáng ấy dần đọng lại thành một khuôn mặt thương tâm…
Bàn tay đang nắm chặt Phương Nhan của hắn vô thức thả lỏng ra, hơi run rẩy, thậm chí ánh mắt cực kì kiên định cùng cứng rắn kia cũng có vẻ hoảng sợ chưa từng có…
Hắn không ngờ được… Úc Noãn Tâm lại xuất hiện tại biệt thự của Phương Nhan!
Úc Noãn Tâm bước từng bước xuống lầu, tiếng giày cao gót vô lực va vào mặt sàn phát ra âm thanh lạnh lẽo…
Thần kinh của nàng đang run lên, sắc mặt trắng như tờ giấy, đôi mắt đẹp sớm đã bị sương mờ che phủ. Nàng không khóc, nhưng mà… đôi mắt ngấn lệ kia có thêm vẻ đau đớn…
"Noãn…"
Thân người cao lớn của Hoắc Thiên Kình cứng ngắc, sống lưng kiêu ngạo cũng đờ ra, đôi mắt kinh ngạc hoảng hốt dần dần phản chiếu gương mặt gần như tuyệt vọng của Úc Noãn Tâm.
Rốt cuộc Úc Noãn Tâm cũng đi đến trước mặt hắn, ngước mắt nhìn hắn, giống như là quan sát đánh giá hắn lần nữa, nhưng không khó nhận ra tay nàng đang khẽ run rẩy.
"Người đàn ông ba năm trước đây… đúng là anh sao?"
Giọng của nàng khan khàn, giống như là một bông hoa héo rũ đang chờ đợi niềm hi vọng, nhưng thứ có nhiều hơn lại là sự tuyệt vọng chết chóc.
Sự đau lòng thật nhiều cùng sự áy náy thật sâu giống như là hai cơn sóng ngầm đang quấy nhiễu trong lồng ngực hắn, khiến cho hơi thở của hắn dồn dập, trong đầu như có gì đó đang nổ tung ra…
Hắn im lặng rất lâu, cuối cùng nói ra cái từ mà cả đời này hắn cũng không muốn nói…
"Phải."
Theo từ này thốt ra, rốt cuộc làn sương mờ trong mắt Úc Noãn Tâm cũng hóa thành vẻ đau đớn bi ai. Nước mắt, theo gương mặt tái nhợt của nàng chảy xuống…
Đôi mắt đẹp trong trẻo bị mưa bụi làm ướt nhòa, trong nháy mắt lộ ra vẻ đẹp tuyệt vời…
Giờ phút này, nàng rất hi vọng hắn có thể phủ nhận, thậm chí nói vài lời để gạt nàng. Đáng tiếc… sự thật chính là sự thật.
"Noãn, em nghe anh giải thích đã…"
Hoắc Thiên Kình hoàn toàn luống cuống, hắn không muốn tiếp tục lừa dối nàng, nhưng cũng biết một khi nói ra thì hậu quả sẽ thế nào. Hắn thật sự rất sợ ngay cả cơ hội giải thích nàng cũng không cho hắn, cứ thế mà ra đi.
Úc Noãn Tâm cũng không có kích động như trong tưởng tượng của hắn, càng không có những hành động điên cuồng hay căm hận, nhưng càng thế thì càng khiến hắn lo lắng. Dáng vẻ của nàng quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức… tuyệt vọng…
Ánh mắt Úc Noãn Tâm gần như rất thê lương, mang theo vẻ hoang vu như ở sa mạc, bao phủ nước mắt của sự bi ai, lẳng lặng mà ngước mắt lên nhìn hắn:
"Anh giải thích, em nghe."
Chỉ có 5 từ ngắn gọn, biểu thị trái tim đã sớm vỡ tan của nàng.
Có lẽ Hoắc Thiên Kình không ngờ đến nàng lại nói như thế, càng không ngờ được nàng sẽ bình bĩnh mà muốn nghe hắn giải thích, trong nhất thời, lồng ngực căng lên như là nước đê vỡ, nhấn chìm hắn ngay lập tức.
"Noãn, anh…" Hắn cũng không biết phải giải thích cái gì với nàng, trên thực tế, chính là năm đó hắn đã cưỡng bức nàng!
Thấy hắn ấp a ấp úng, vẻ thê lương trong mắt Úc Noãn Tâm ngày càng sâu sắc, giọng nói cũng càng lạnh nhạt…
"Nói không được, vậy để em hỏi anh…"
Hoắc Thiên Kình nhìn nàng, trong mắt lóe lên vẻ đau lòng cùng áy náy với nàng.
"Em có hai vấn đề muốn hỏi anh, hy vọng anh… thành thật trả lời!" Giọng nói bi ai của nàng lộ ra vẻ kiên quyết rất rõ ràng.
Hoắc Thiên Kình gật đầu, mặt mày nặng nề.
"Đêm đó anh đã biết em là vị hôn thê của Lăng Thần đúng không?"
"Đúng."
"Lăng Thần cũng biết chuyện này phải không?"
"Noãn, anh…"
"Trả lời em, phải… hay là không phải?"
Chân mày Hoắc Thiên Kình nhíu chặt, nặng nề mà thở dài, nhưng thế nào cũng không thể che lấp được sự khủng hoảng cùng bất an khi sắp mất nàng…
"Phải." Rất lâu sau, hắn mới nói ra đáp án.
Sắc mặt Úc Noãn Tâm dần chuyển thành vẻ bình tĩnh nhợt nhạt, nàng khẽ gật đầu, nói: "Em biết rồi, cảm ơn anh… không có gạt em nữa."
Câu nói này như một con dao đâm mạnh vào ngực Hoắc Thiên Kình, trong đầu không khỏi vang lên lời của nàng trước kia…
Sau này, bất luận thế nào cũng không được gạt nàng…
Cho dù đó là… lời nói dối có thiện ý.
Đáng tiếc…
"Noãn…" Hoắc Thiên Kình rất muốn ôm lấy nàng, rất muốn, rất muốn…
Úc Noãn Tâm thờ ơ mà quay đầu đi, ánh mắt dời vào trên mắt Phương Nhan, nhẹ nhàng nói một câu: "Kết quả thế này đã làm cô thật sự vui vẻ chưa? Có điều tôi cũng phải cảm ơn cô đã khiến cho tôi hiểu rõ lòng người đúng là… sâu không lường được."Trên mặt Phương Nhan lộ vẻ xấu hổ, ánh mắt vốn đang vui vẻ khi nghe nàng nói xong cũng dần tối lại.
Hoắc Thiên Kình bỗng nhiên lạnh lùng nhìn về phía Phương Nhan, mặc dù không nói chuyện nhưng không khó phát hiện vẻ nguy hiểm khát máu đó.
Ánh mắt vốn đang dần tối lại của Phương Nhan khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Thiên Kình thì cũng đột nhiên lạnh lùng. Cô hừ lạnh một tiếng, nói: "Hoắc Thiên Kình, tôi biết anh đang nghĩ cái gì, chiêu này không phải anh dùng trước rồi sao? Lúc đó, nếu không phải anh dùng kế dẫn Úc Noãn Tâm tới biệt thự của Tả Lăng Thần thì cô ta cũng không tận mắt thấy quan hệ giữa tôi và Lăng Thần. Không phải anh cũng dùng chiêu này để khiến cô ta hoàn toàn hết hi vọng với Lăng Thần sao?"
Sắc mặt Hoắc Thiên Kình ngày càng âm lãnh.
Cuối cùng Úc Noãn Tâm cũng đưa mắt về phía hắn, ánh mắt vốn đang bình tĩnh có thêm vẻ tuyệt vọng…
Thì ra…
Môi nàng cong lên một nụ cười châm biếm.
Tất cả… đều nằm trong lòng bàn tay của hắn. Khi đó nàng còn ngu ngốc mà sợ rẳng hắn sẽ bị tổn thương.
"Noãn, khi đó anh làm như vậy đúng là có dụng ý. Anh chỉ, chỉ muốn giữ em lại bên cạnh mình." Trong lòng Hoắc Thiên Kình cảm thấy không ổn, giọng nói vốn cao ngạo lại trở nên lắp bắp.
Trong mắt Úc Noãn Tâm nổi lên vẻ nguội lạnh, nàng thản nhiên mà nhìn hắn, nhìn ánh mắt quá mức khẩn trương của hắn, nhìn hắn đang không ngừng biện bạch, nhìn…
Nước mắt tụ trong hốc mắt ngày càng nặng, cuối cùng lại rơi xuống…
"Noãn…"
"Biết bây giờ em muốn gì nhất không?"
Úc Noãn Tâm mở miệng, nhìn vào mắt hắn, dáng vẻ ngấn lệ khiến người ra đau lòng: "Em rất muốn mất đi trí nhớ, bởi vì… em không muốn hận anh!"
"Noãn…" Hoắc Thiên Kình cả kinh, dường như hắn phát hiện được vẻ quyết liệt trong lời nói của Úc Noãn Tâm.
"Đừng làm khó cho Phương Nhan, cứ coi như em… cầu xin anh lần cuối!"
Úc Noãn Tâm nói xong câu này, lạnh lùng xoay người bỏ đi.
Theo động tác xoay người của nàng, một giọt nước mắt thuận thế rơi vào tay Hoắc Thiên Kình, gần như nóng bỏng đến nỗi sắp hủy diệt trái tim hắn.
"Noãn…" Hoắc Thiên Kình vừa muốn đuổi theo, lại bị Phương Nhan kéo lại.
"Hoắc tiên sinh, thế nào? Cứ thế mà đi sao? Anh không tính lấy cổ phần của Phương gia sao?" Cô cười lạnh.
Hoắc Thiên Kình đột nhiên ép sát lại, gần như sát vào chóp mũi cô, câu nói lạnh lẽo bật ra từ đôi môi mỏng của hắn…
"Tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn kí tên cho tôi, nếu không… sẽ không chỉ đơn giản là mất mạng như cô tưởng!"
Nói xong, lập tức quăng tay của cô ta ra, không nói một tiếng liền đuổi theo.
Thời tiết nói chuyển là chuyển. Bầu trời vốn đang quang đãng trong xanh bỗng nhiên dày đặc mây đen, tầng mây nặng nề như sắp đè xuống, không khí ngột ngạt khiến người ta không thở nổi, dường như sắp trút mưa…
Khi Hoắc Thiên Kình đuổi theo ra khỏi biệt thự thì chỉ nhìn thấy khói xe đang không ngừng lượn lờ trong không khí…
"Chết tiệt!"
Hắn vội vã quay ngược lại, nhanh chóng khởi động xe, một mạch đuổi theo.
Đợi khi xe của hắn hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn thì Úc Noãn Tâm bỗng từ sau gốc cây bước ra, đôi mắt thất thần chứa lệ bỗng chảy dài, nàng gạt phắt nó đi rồi kêu xe taxi…
Lúc này, nàng phải dùng thái độ gì để đối mặt với hắn đây? Mây đen hoàn toàn sụp xuống, từng giọt từng giọt mưa đập vào kính xe ô tô, giống như từng tảng, từng tảng đá nện mạnh vào trong lòng Úc Noãn Tâm. Nàng nhắm mắt lại, bóng đen bỗng kéo tới…
Danh sách chương