Cảm giác của một người ngoài cuộc, thật nhức nhói biết bao. Ayman lẳng lặng trở về phòng mình. Anh không đứng đợi nữa, vì dù cách nhau một bức tường, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được khung cảnh lãng mạn đang diễn ra bên trong căn phòng. Càng đứng nơi đó, lòng anh lại càng đau thêm thôi. Và, anh cũng biết rằng, chắc họ cũng không cần anh nữa đâu. Lại là một đêm khó ngủ với Ayman.

Sáng hôm sau, mọi thứ dường như trở lại với quy củ của nó. Nigi vươn vai, cô từ từ mở đôi mắt của mình dậy. Sáng rồi ư? Cô quay người sang phía Fuu đang nằm. Anh vẫn còn ngủ, đôi mắt nhắm tịt. Nigi nhẹ tay chạm vào khuôn mặt điển trai ấy. Anh ấy, đã vì cô mà làm nhiều việc rồi. Đến giờ, Nigi tự thắc mắc, không biết mình đã làm được gì nhiều cho anh chưa. Cô ôm chầm lấy Fuu. Ngồi dậy, Nigi vào nhà vệ sinh để tắm rửa. Mặc đồ vào, cô bước ra khỏi phòng. 

Bữa sáng đã được Ayman chuẩn bị sẵn ở dưới bếp. “Nigi! Em dậy rồi à?” Ayman bất ngờ khi thấy Nigi với khuôn mặt tươi tắn bước xuống, mỉm cười nhẹ nhìn về phía anh. “Chào buổi sáng!” Cô hé môi, bước lại gần phụ anh. “Em khỏe chứ?” Ayman vẫn còn lo lắng. “Hây! Anh nhìn nè!” Cô gồng hai tay lên để lộ ra một tí cơ bắp của mình “Cực kì khỏe luôn!”. Thở dài nhẹ nhõm, anh cười “Vậy thì tốt rồi”. Bữa ăn tiếp tục được dọn ra. Không thấy Fuu, anh mới hỏi “Fuu còn ngủ à?” “Vâng, để em lên đánh thức” “Nigi, để cậu ta ngủ đi” “Dạ?” Cô ngạc nhiên khi nghe Ayman bảo “Cậu ấy qua giờ hẳn cũng mệt mỏi lắm, để cậu ấy nghỉ ngơi chút đi” “Hm...Vâng” 

“Chị gọi tôi đến đây có chuyện gì?” Shita nhăn nhó bước vào căn phòng mà Gin đã hẹn cậu ra. Những vết thương cũng như vết bầm tím do Fuu và Ayman để lại cho cậu từ ngày hôm đó vẫn còn âm ỉ đau đớn
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện