“Làm ơn...đừng mà...” Nigi van xin trong nước mắt. Hai hàng mi cô không biết từ bao giờ đã đẫm lệ. Shita ngẩn người ra trong giây phút. “Tại sao...cô ấy lại khóc...?” Cậu nghĩ trong đầu. Rõ ràng là, đâu đó trong cô, vẫn còn một chút gì đó về mối tình năm xưa, là cậu kia mà. Không phải lúc trước, cô muốn được cậu âu yếm sao? Không phải cô đã khóc rất nhiều khi bị cậu bỏ rơi sao? Bây giờ, cậu đang giúp cô thỏa mãn dục vọng của mình đây, sao cô lại khóc chứ? Tại sao lại van xin cậu dừng lại? Tại sao lại khóc? Cậu không muốn thấy cô khóc trong tuyệt vọng và đau đớn thế này. Cái cậu muốn thấy, là những giọt nước mắt rơi xuống của sự sung sướng khi cậu vào trong âm đạo cô cơ. Cái cậu muốn nghe là tiếng kêu rên lên vì khoái cảm khi cậu thể hiện sức mạnh của mình với cô. Vậy mà...Tại sao lại... Cắn răng, cậu nghiến thật chặt, tim như bị thắt nghẹn lại. Không chần chừ nữa, Shita kéo Nigi sát lại mình thật mạnh. 

Fuu vừa hối hả chạy đi tìm Nigi, tay không ngừng nhấn gọi vào số máy cô mà anh không hề biết rằng, Shita đã nhân cơ hội lúc Nigi ngất mà tắt nguồn đi rồi. “Chết tiệt!” Anh giận dữ đập tay mạnh vào lan can. “Em ấy ở đâu cơ chứ...?” Ayman cũng thở hổn hển sau một hồi chạy đi khắp nơi. “Ơ...Yun kìa. Này, có phải thằng Shita đó ở...câu lạc bộ bóng chày...?” Đúng rồi, cả hai sực nhớ ra, Shita cũng là một tay chuyên nghiệp trong câu lạc bộ ấy, thế là họ liền chạy lại gần người tên Yun, là đội trưởng câu lạc bộ bóng chày hiện tại để hỏi han. Được biết là hôm nay câu lạc bộ không hoạt động, và một thông tin quan trọng hơn là, Shita đã mượn chìa khóa phòng câu lạc bộ để lấy đồ gì đó. Vì là một thành viên cứng nên Shita thường được tin tưởng lắm. Cúi đầu cảm ơn, Fuu và Ayman lập tức vẫy tay chào rồi chạy đến chỗ ấy. 

“Không mà...Làm ơn...” Nigi rên lên, tay cố đẩy Shita ra khỏi người mình. Shita người vẫn còn ấm ức, cảm giác day dứt khó chịu. Cảm giác đó càng mạnh, cậu càng muốn có được Nigi. Bất thình lình, cậu chồm người lên hôn lên đôi môi cô. Cậu dùng lưỡi quấn lấy bờ môi ấy, quyết không buông tha. “Anh vào đây” “Không...Đừng...” “Em cũng muốn mà...” “Không...tôi không muốn...” Nigi người run lẩy bẩy nhưng vẫn có thể cảm nhận được nỗi sợ đang đến rất gần. Cho dù cô có van khóc thế nào, cậu ta cũng chẳng động lòng sao? Cậu ta thật sự muốn thấy cô đau đớn ư? Cậu ta ghét cô đến thế sao? Chính cậu ta là người đã bỏ cô trước chỉ vì hai chữ “Trinh tiết” cơ mà, tại sao bây giờ lại muốn làm chuyện này với cô. Nước mắt Nigi rơi ròng rã trong tuyệt vọng... Cái đầu trơn tròn của cậu nhỏ kia đang dần đâm vào cô bé ấy
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện