Vương gia cũng như bao gia đình khác, có người cha tài giỏi và nghiêm khắc, có người mẹ hiền hậu và bao dung, có anh trai thông minh và ấm áp, có em gái tinh nghịch, thích đùa vui. Xử Nữ lớn lên trong những tháng ngày bình yên và hạnh phúc. Sáng sớm theo cha mẹ và anh trai tới lớp mẫu giáo, chiều đến lại trở về ngôi nhà nhỏ của mình, tối quây quần với nhau bên mâm cơm nghi ngút khói, khuya là khoảng thời gian của những thủ thỉ, tâm tình.

Xử Nữ có một người bạn hàng xóm rất thân. Cô bé tuy lớn hơn Xử Nữ nhiều tuổi nhưng hai người không lúc nào tách nhau, gắn bó như chị em ruột thịt, đến Xử Nam cũng phải ganh tị.

"Anh hai đến chơi cùng bọn em đi!"

Xử Nữ trông thấy bóng dáng của cậu bé ấy thấp thoáng sau bụi dương xỉ, lập tức đưa tay vẫy vẫy, lớn tiếng kêu lên. Xử Nam rụt rè đến gần, nhỏ giọng hỏi, có cảm giác mình thật lạc loài.

"Tụi em chơi gì vậy?"

"Nhiều trò lắm!" Xử Nữ hồ hởi đáp lời "Xây lâu đài, nhảy dây, banh đũa, ô ăn quan..."

"Tụi em định chơi bịt mắt bắt dê nữa nhưng không đủ người." Cô bé kia cũng chen vào "Có anh là vừa đủ luôn đó."

Xử Nam biết những trò chơi này, nhưng tất nhiên là không thèm tham gia. Vì cậu vẫn quan niệm rằng: đây là mấy trò dành cho đám con gái hay khóc nhè, hơn nữa, cậu đã lớn rồi, cậu đã trở thành học sinh lớp 5, chuẩn bị lên cấp hai, làm sao có thể chơi cùng mấy đứa con nít được. Thế là Xử Nữ và cô bạn thuở nhỏ lại quay về với niềm yêu thích của mình, chẳng đếm xỉa gì đến Xử Nam nữa. Nói tóm lại, lúc bấy giờ, hai anh em nhà họ Vương không hề thân thiết với nhau chút nào.

Xử Nữ cứ tưởng khoảng thời gian yên bình, vô lo, vô nghĩ này sẽ kéo dài mãi, cho đến khi cô bạn kia chạy sang nhà Xử Nữ với khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.

"Tiểu Phương, chị sao thế?"

"Xử Nữ, chị sắp phải đi rồi."

"Đi đâu?"

"Ra nước ngoài."

"Nước ngoài là ở đâu? Có xa không?"

"Xa lắm!"

"Xa cỡ nào?"

"Chị cũng không biết."

Xử Nữ đứng lặng người, cảm nhận bàn tay Tiểu Phương đang nắm tay mình run run không ngớt.

"Chừng nào chị về?"

"Không về nữa."

"Không về nữa là sao?" Xử Nữ ngây ngốc hỏi lại.

"Là đi luôn." Tiểu Phương vừa khóc vừa đưa tay cốc đầu Xử Nữ như muốn bộ não chậm tiêu của cô bé được nhanh chóng thông suốt "Là mai mốt chị với Xử Nữ sẽ không còn được gặp nhau nữa."

"Sao lại thế được?"

Xử Nữ hỏi, nhưng Tiểu Phương lại không biết đáp lại thế nào, chỉ có thể ôm Xử Nữ khóc tức tưởi. Nhưng Xử Nữ vẫn chưa thể khóc được, cho đến khi nào cô bé hiểu được toàn bộ vấn đề.

Xử Nữ dắt người bạn của mình vào thư phòng của bố, dõng dạc gọi to.

"Bố ơi, cho con mượn bản đồ."

Ông Vương trông thấy Tiểu Phương tèm lem nước mắt đang đứng bên cạnh con gái mình, nhất thời không hiểu.

"Con mượn bản đồ làm gì?"

"Tiểu Phương sắp đi nước ngoài rồi. Con muốn tìm xem nước ngoài là nằm ở chỗ nào."

Anh hai học rất giỏi, xem bản đồ rất siêu, thỉnh thoảng vẫn chỉ cho cô xem bản đồ trong nước và bản đồ quốc tế, rồi hướng dẫn cô từ nhà mình ra siêu thị là phải đi đường nào, hay ra công viên trò chơi là phải đi đường nào, rồi liệt kê nước này là nước gì, rồi nước kia là nước gì. Nói chung, trong tiềm thức của một cô bé con lúc bấy giờ, muốn biết vị trí của nước ngoài, ắt phải xem bản đồ.

Ông Vương lấy từ kệ sách của mình một quả địa cầu nhỏ. Xử Nữ hỏi.

"Đây là gì?"

"Đây là quả địa cầu."

"Quả địa cầu là gì? Con cần bản đồ cơ."

"Quả địa cầu cũng giống như bản đồ thôi." Ông Vương cười, giải thích "Nhưng quả địa cầu dễ xem và hình dung hơn, vì nó mô phỏng lại Trái Đất của chúng ta mà."

Xử Nữ cơ bản là không muốn tìm hiểu sâu về vấn đề này, chỉ chú ý muốn biết vấn đề mình đang thắc mắc.

"Nước ngoài là ở đâu hả bố?"

"Nước ngoài là danh từ chỉ những quốc gia ngoại bang. Cứ không nằm trong lãnh thổ nước mình thì gọi là nước ngoài thôi. Phải biết lên quốc gia đó mới xác định được vị trí."

Xử Nữ tuy còn nhỏ nhưng là một cô bé rất thông minh, nhanh chóng nắm bắt được vấn đề trong câu nói của bố mình, liền quay sang cô bạn thuở nhỏ.

"Tiểu Phương, tên quốc gia chị sắp tới là gì?"

"Chị nghe bố mẹ nói là Germany gì gì đó..."

Xử Nữ không hiểu tiếng Anh, liền hỏi bố.

"Germany là gì hả bố?"

"Chính là nước Đức đó."

"Nước Đức ở đâu hả bố?"

Ông Vương chỉ vào một vị trí ở Châu Âu. Xử Nữ lại hỏi.

"Mình đang ở đâu vậy bố?"

Ông Vương chỉ vào một vị trí ở Châu Á.

Xử Nữ xoay đi xoay lại quả địa cầu mấy lần, cuối cùng lại không biết lôi ra từ đâu ra một sợi thước dây, đo đạc rất tỉ mỉ. Xong, cô bé rất hồ hởi kết luận.

"Đâu có xa, chỉ có mười mấy cen-ti-mét thôi mà."

Tiểu Phương: "..."

Ông Vương: "Con có chú ý đến tỉ lệ xích chưa?"

Xử Nữ: "Tỉ lệ xích là gì?"

"Tỉ lệ xích của một bản vẽ (hoặc một bản đồ) là tỉ số khoảng cách giữa hai điểm trên bản vẽ (trên bản đồ) và khoảng cách giữa hai điểm tương ứng trên thực tế.

Xử Nữ tròn mắt, tỏ vẻ không hiểu.

Ông Vương cảm thấy nếu giải thích cho con gái những điều này đúng là có hơi sớm, liền xoa đầu Xử Nữ.

"Xử Nữ, trong tương lai, hai đứa sẽ ở xa nhau lắm."

"Sao lại thế được?" Xử Nữ lặp lại câu hỏi tu từ lúc nãy, rồi bật khóc nức nở.

Cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần đón nhận điều này. Tiểu Phương sao có thể nói đi là đi liền được? "Không được! Tiểu Phương, chị phải ở lại đây với em. Không cho chị đi đâu hết!"

Nước mắt và sự níu kéo của Xử Nữ không giữ được người bạn thuở ấu thơ. Ngày Tiểu Phương đi đã đến gần. Hai cô bé chẳng buồn chơi những trò chơi quen thuộc, chỉ ngồi im lặng dưới bóng cây đếm thời gian trôi trong vô vị. Thỉnh thoảng lại có giọng nói non nớt của Xử Nữ chen vào, bắt cô bạn hàng xóm của mình hứa hẹn đủ điều. Nào là qua đến đó phải gửi thư báo địa chỉ cho em biết, nào là không được quên em, nào là phải giữ liên lạc, nào là phải nồng nhiệt đón chào nếu em đến thăm nhà mới của chị. Thỉnh thoảng lại có tiếng nức nở của trẻ con xen vào. Rõ ràng Xử Nữ là người thù rất dai...

Một tuần không bao giờ là đủ để hai đứa trẻ ở bên nhau. Đặt biệt, có thể chúng sẽ xa nhau mãi mãi.

Ngày Tiểu Phương đi, Xử Nữ đã đặt báo thức để dậy thật sớm ra sân bay tiễn cô bạn hàng xóm ra đi, nhưng nửa đêm thì chiếc đồng hồ nhỏ chính thức đình công, báo hại cả gia đình họ Vương sau khi phát hiện liền phải vắt chân lên cổ mà chạy.

Chiếc ô tô màu xám bạc phóng vun vút trên con đường thành thị. Buổi sáng, bầu trời phủ mây đen kịt, vì đang là mùa hè cộng thêm tiết trời âm u nên xung quanh khá vắng vẻ. Điều hòa nhiệt độ phả xuống cơ thể nhỏ bé từng luồng hơi mát rượi mà lòng Xử Nữ thấp thỏm không yên. Cô bé sợ rằng mình sẽ trễ mất, cô sẽ không gặp được Tiểu Phương lần cuối, sẽ không được trao cho bạn mình cái ôm thắm thiết trước lúc đi xa.

Vương phu nhân thấy sắc mặt con gái không được tốt, liền lên tiếng trấn an.

"Nhất định sẽ đến trước khi chuyến bay của Tiểu Phương cất cánh."

"Đúng vậy!" Xử Nam cũng vỗ vai em gái "Anh mới vừa tra lịch bay rồi, còn tận hơn nửa tiếng nữa Tiểu Phương mới bay."

Xử Nữ cụp mắt buồn bã, tay mân mê vạt váy hoa.

"Nhưng con đã định dậy sớm, mua cho Tiểu Phương chút quà gì đó để chị ấy mang theo, để chị ấy đừng quên con."

Ông Vương đang chăm chú lái xe, nghe con gái nói vậy liền chêm vào một câu hiến kế.

"Chúng ta có thể ghé dọc đường mua gì đó cho con bé cũng được mà."

Xử Nữ im lặng ngầm đồng tình, hướng đôi mắt to đen huyền của mình ra con đường lớn như để tìm kiếm thứ gì đó.

Những giọt nước từ bầu trời mùa hạ bắt đầu rơi, điểm lên mặt đường nhựa mới những vệt màu đậm sắc nổi bật. m thanh lộp bộp của hạt mưa va vào cửa kính ô tô càng lúc càng lớn, một lúc sau đã làm nhòe cả tầm nhìn. Cần gạt nước hoạt động với công suất cao nhất. Không gian xung quanh chợt tối sầm như buổi ban chiều u ám.

Qua màn nước nhạt nhòa phủ lên cửa kính ô tô, Xử Nữ dù có căng mắt nhìn cũng chỉ có thể trông thấy mấy ánh đèn pha chợt lóe rồi chợt tắt, âm thanh của còi xe văng vẳng như gần như xa. Xử Nam ở bên cạnh cô bé hồ hởi lên tiếng.

"Mưa lớn như thế, chắc chắn chuyến bay sẽ bị hoãn lại thôi. Em yên tâm!"

"Hoãn lại là sao?"

"Là thay vì nửa tiếng nữa bay..." Xử Nam kiên nhẫn giải thích cho em gái "Thì người ta sẽ làm cho bay trễ lại."

"Tại sao phải thế?"

"Vì bay trong mưa rất nguy hiểm, đặc biệt là mưa lớn như thế này."

Xử Nữ không hỏi gì nữa, tỏ vẻ bản thân đã thông suốt rồi, cơ mặt cũng dãn ra, tâm trạng trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Tuy ở ngoài mưa đang rất lớn, chẳng thể thấy gì nhưng cô bé vẫn không ngăn được ánh mắt mình hướng ra ngoài qua cửa kính ô tô, thích thú khi trông thấy những vệt sáng đã bị làn nước làm cho nhòe đi, có phần nhạt nhòa, rất thú vị.

Cho đến khi chiếc xe dừng ở một ngã tư chờ đèn đỏ, Xử Nữ phát hiện một quần sáng màu vàng quen thuộc. Cô bé cố gắng lục tung trí nhớ của mình, kết hợp cùng thị giác nhạy bén, đã có thể kết luận được đó chính là hàng khoai lang nướng mà cô và Tiểu Phương đều rất thích. Chiếc xe bắt đầu di chuyển, cùng lúc với âm thanh non nớt của Xử Nữ vang lên.

"Khoai lang nướng, con muốn mua khoai lang nướng."

Vương phu nhân cũng nhận ra hàng khoai lang nướng. Trời mưa to mà có khoai lang nướng bốc khói nghi ngút trên tay thì còn gì bằng. Nhưng ánh đèn vàng đó đã bị chiếc ô tô của họ bỏ lại phía sau, Vương phu nhân chép miệng.

"Chúng ta đi quá rồi."

"Nhưng con thèm khoai lang nướng!" Xử Nữ nũng nịu "Con cũng muốn mua cho Tiểu Phương cùng ăn. Chưa tới giờ bay, nhất định vẫn còn thời gian."

Ông Vương ngồi ở ghế lái, nét lúng túng hiện rõ trên khuôn mặt, đồng thời cũng đã cho xe chạy chậm lại.

"Đi mà bố~~"

Không một người bố nào có thể cưỡng lại nó, thứ âm thanh trong trẻo cơ hồ còn mang theo vài phần khẩn thiết van nài của con gái thân yêu. Thế là ông Vương động lòng điều khiển vô lăng, cho xe quay đầu lại.

Bên ngoài, cơn mưa vẫn rơi như trút nước, thả trên mái tôn của những ngôi nhà thứ âm thanh đáng sợ. Tia sét giận dữ, rạch ngang bầu trời mà sáng tỏ thành đường tia ngoằn ngoèo, gấp khúc, dài tưởng chừng như vô tận. Thỉnh thoảng, Xử Nữ vẫn co rúm người lại vì tiếng sấm rền vang vọng, nhưng niềm hân hoan vì sắp được ăn khoai lang nướng vẫn chiếm ưu thế hơn cả.

Ánh đèn xi nhan chớp chớp trong khoảng không gian mờ tối như phủ sương. Chiếc ô tô của gia đình nhà họ Vương đã di chuyển sang làn đường bên kia, còn đang lúng túng chưa biết nên tiến hay lùi thì một âm thanh chói tai đã xé gió vang đến.

Đó là sự kết hợp của còi xe và phanh xe gấp rút, dẫn đến một chuỗi hỗn tạp, lộn xộn, rắc rối nhưng cũng làm người ta không khỏi đau lòng.

Rầm!

Tiếng động kinh hoàng của sự va chạm. Người đi đường xung quanh lao xao bàn luận. Ánh đèn pha xuyên qua màn mưa biến thành vô vàn những vệt sáng. Máu tươi lênh láng trên mặt đường nhựa mới, bị pha loãng bởi nước mưa.

"Trời ơi, chuyện gì xảy ra vậy?"

"Mau gọi xe cứu thương."

"Gọi cả cảnh sát nữa."

Tiếng thổn thức nho nhỏ nhưng vẫn khiến người ta chú ý.

"Bố... mẹ... Xử Nữ... hức... mau tỉnh lại đi..."

"Còn có người vẫn chưa bất tỉnh, mau kéo ra!"

Một cậu bé, khuôn mặt sáng sủa đã lem luốc bởi nước mưa và máu, đôi mắt tinh anh cũng mờ mịt như làn mưa dày đặc.

"Bố... mẹ... Xử Nữ... mau tỉnh lại đi..."

Chiếc xe cứu thương lao đến hiện trường, nhanh chóng chở những nạn nhân vào bệnh viện. Văng vẳng trong không gian là âm thanh của còi xe cảnh sát.

Cảnh tượng thật thê lương.

Buổi sáng mùa hạ thật âm u.

Mặt trời đang ở đâu?

Tiểu Phương, chị đã đi chưa?

Tiểu Phương, chờ em...

Tiểu Phương, tạm biệt...

"Bác sĩ, bệnh nhân đã có cử động."

Âm thanh lọt vào tai Xử Nữ thật mơ hồ, như gần như xa. Cô bé chỉ có cảm giác đầu đau như búa bổ, thần trí không còn tỉnh táo, cảnh vật thì mờ mịt, thật khiến con người ta dễ trở nên hoảng loạn.

"Không!!!!!"

Xử Nữ hét lên, cổ họng khô khốc, giọng nói vốn trong trẻo cũng vì thế mà trở nên khàn khàn khó nghe. Nước mắt trào ra khỏi khóe mi, lăn dài trên đôi gò má nhợt nhạt.

"Bình tĩnh!!!"

Xử Nữ không hiểu "bĩnh tĩnh" là gì, cũng không còn tâm trí nào để mà hỏi lại nữa, chỉ điên cuồng giẫy giụa trong một vòng tay rất lớn đang ôm chặt lấy mình.

Một giọng nói trầm ấm, điềm đạm mang theo chút lười nhác. Cùng lúc đó, ngoài hành lang, Xử Nam bất chấp tất cả gào lên với những người đang ngăn cản.

"Bỏ cháu ra! Em gái cháu tỉnh rồi, cháu phải vào với em ấy."

"Tiểu Nam, bình tĩnh lại đã."

"Sao mọi người cứ bắt cháu bình tĩnh? Bố mẹ cháu... bố mẹ cháu đã không còn nữa rồi, giờ cháu chỉ còn lại em gái... cháu... em gái cháu... cháu phải gặp em gái cháu..."

"Tiểu Nam!"

Cánh cửa cũ kĩ bị một lực tác động không hề nhỏ, phát ra tiếng cót két ghê tai. Bác sĩ khẽ nhíu mày nhìn cậu bé đứng đó, dáng người khá cao so với những đứa trẻ cùng lứa tuổi, mái tóc rối bù, mặt mày hốc hác.

"Em cháu đã tỉnh rồi?"

Bác sĩ không nói không rằng, chỉ gật đầu.

Trên giường bệnh, Xử Nữ vẫn đang điên cuồng cắn xé bất cứ những gì có thể tóm lấy được, miệng không ngừng gào thét tên của Tiểu Phương. Xử Nam lao đến bên em gái của mình, nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé mà dịu dàng an ủi.

"Xử Nữ, anh đây."

Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, tâm trạng của Xử Nữ dần bình ổn, đôi mắt mịt mờ vô hồn nhìn về khoảng không phía sau vai Xử Nam, cất giọng hoang mang tột độ.

"Ai vậy?"

Xử Nam nhanh chóng phát hiện ra có điều bất thường, liền quay sang bác sĩ, ánh mắt hoài nghi.

Người đàn ông vẫn với vẻ mặt thờ ơ, vô cảm, không hé môi nói lấy một lời.

Giọng nói yếu ớt của Xử Nữ một lần nữa vang lên, lần này đã có thể lấy lại được âm sắc trong trẻo vốn có của nó sau khi giải phóng thanh quản nhờ trận gào thét điên cuồng.

"Ai vậy?"

Xử Nam cứ tưởng em gái mình chưa tỉnh hẳn, liền đổi câu hỏi.

"Xử Nữ. Nghe không? Xử Nữ!"

" Nghe. Xử Nữ? Ai vậy?"

Xử Nam quá hoảng loạn, không để ý đến âm cuối được nâng cao trong lời nói vừa rồi của em gái.

"Anh đây."

"Ai vậy?"

"Xử Nữ, là anh đây."

"Anh... Xử Nữ?"

Đôi mắt của cô bé ánh lên vài tia hoài nghi và sợ hãi, lời nói lại lộn xộn, lung tung, không rõ ràng. Xử Nam nhíu mày, vẻ khó chịu, mất kiên nhẫn hiện rõ trên khuôn mặt. Lúc này, người đàn ông mang danh bác sĩ mới chầm chậm lên tiếng.

"Chúng tôi vẫn chưa tiến hành kiểm tra xong, cậu đã tự tiện xông vào, không thể trách chúng tôi được."

Xử Nam bị đuổi khéo ra ngoài, đành phải tiu nghỉu buông bàn tay bé nhỏ, lầm lũi bước về phía cửa chính phòng bệnh.

"Anh... Xử Nữ... không được."

Xử Nam hơi khựng lại. Cô bé đang gọi cậu sao, tuy lời lẽ có hơi kỳ lạ.

"Xử Nữ, ngoan, chỉ một lát thôi, đợi bác sĩ khám xong, em mới có thể khỏe lại, lúc đó chúng ta mới có thể đi chơi với nhau được."

"Bác sĩ..."

Hành lang phòng bệnh tấp nập người đi lại với muôn vàn biểu cảm khác nhau. Chỉ có bước chân của ai cũng vội vã. Xử Nam ngồi trên băng ghế, đuôi mắt cụp xuống buồn bã và mệt mỏi.

Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, cậu đã mất đi hai người thân quan trọng với mình nhất. Không còn một ai bên cậu, ngay cả người thân cũng hắt hủi, lánh xa. Đối với họ, phải nhận nuôi một cậu bé chưa hết tuổi lớn chính là một gánh nặng, nhất là khi tiền trợ cấp hằng tháng chẳng bao nhiêu.

Một bàn tay đặt lên vai cậu bé, mang đầy hơi ấm cùng ánh mắt trìu mến xót xa.

"Tiểu Nam, đừng buồn nữa."

"Bác Cố..."

Xử Nam tự nhủ, mình đã lớn rồi, lại là nam nhi, không được khóc, phải mạnh mẽ thì mới có thể bảo vệ em gái được. Nhưng giờ phút này đây, khi giọng nói của người đàn ông ấy vang lên bên tai, cậu bé lại như tìm được điểm tựa. Những giọt nước mắt được dịp tuôn ra, thấm vào cả chiếc áo sơ mi Cố Viên Quy đang mặc khi cậu nhào vào lòng ông mà khóc.

Tiếng thổn thức của đứa trẻ vang khắp hành lang như tiếng xé. Nhưng ở thế giới của những nỗi buồn như bệnh viện, người ta chẳng còn tâm trí nào để mà quan tâm đến người khác nữa.

Kết quả kiểm tra tổng quát đã có. Bác sĩ nói, Xử Nam nghe, câu được câu mất, trong lòng cậu chỉ mong được sớm gặp em gái. Bác sĩ nói, toàn những vấn đề chuyên môn, Xử Nam không hiểu, nhưng khi thấy ánh mắt của Viên Quy se lại, cậu cũng cảm nhận được vài điều bất thường, lập tức xông vào phòng bệnh.

Xử Nữ ngồi trên chiếc giường đơn phủ drap trắng toát, ánh mắt đờ đẫn vô hồn, như thực như mơ. Hình như chẳng còn bất kỳ âm thanh nào lọt vào tai cô bé, kể cả tiếng cửa mở cót két ghê rợn kia. Xử Nam đến bên, gọi mấy lần cô bé mới có thể sực tỉnh. Đôi vai nhỏ bé khẽ run lên, ánh mắt hốt hoảng đảo khắp nơi trong căn phòng như để tìm kiếm thứ gì đó. Xử Nam trông thấy mà không khỏi xót xa.

"Xử Nữ!" Cái tên ấy bật ra khỏi đôi môi cậu, mang đầy vẻ dịu dàng, trìu mến.

"Anh... Xử Nữ..."

"Xử Nữ? Anh đây."

"Anh... Xử Nữ..."

Hai đứa bé cứ lặp đi lặp lại màn đối thoại vô nghĩ như thế, cho đến khi Viên Quy đẩy cửa bước vào, ánh mắt thấp thoáng vài tia bối rối. Ông đến bên giường bệnh, đặt tay lên vai Xử Nam, vẫn là giọng nói trầm ấm đó, vẫn là ngữ điệu điềm đạm đó nhưng cậu bé nghe sao như có tiếng sấm rền nổ bên tai.

"Xử Nữ... không còn nhớ được gì nữa..."

Hệt như buổi sáng mùa hạ âm u đầy kinh hoàng đó, Xử Nam như người mất hồn, cứ mãi lặp đi lặp lại cái tên đó, như một sự ám ảnh.

"Xử Nữ... không được... Xử Nữ... mau tỉnh lại đi..."

Vừa nói, cậu bé vừa chộp lấy đôi vai của Xử Nữ, lắc lư liên hồi như thể cậu tin chắc rằng Xử Nữ có thể nhớ ra mọi thứ nếu mình làm như vậy. Viên Quy tái mặt, vội gỡ tay Xử Nam ra. Cậu bé khóc toáng lên.

"Không được! Xử Nữ, ba mẹ đã không còn trên đời này, đến cả em cũng ghét bỏ anh, không thèm nhớ anh nữa, thì còn ai chơi với anh đây, Xử Nữ, Xữ Nữ!"

Xử Nữ ngơ ngác, theo bản năng định hướng âm thanh, nhìn về phía anh trai với đôi mắt đục ngầu.

"Xử Nữ, nhớ lại đi em. Anh hứa sẽ không giành đồ ăn với em nữa, anh sẽ chơi nhảy dây với em, chơi với em tất cả những trò chơi mà em muốn anh chơi cùng, anh sẽ để dành tiền, mua thật nhiều hoa lưu ly, loại hoa mà em thích nhất, kết thành vương miện cho em, em sẽ trở thành công chúa, nàng công chúa xinh đẹp như em đã từng đọc trong sách với Tiểu Phương..."

"Tiểu Phương?"

Cái tên mà trong cơn mê, Xử Nữ vẫn gọi, nay lại trở nên lạ lẫm đến thế. Xử Nam tuyệt vọng nhận ra em gái mình đã đánh mất hoàn toàn ký ức. Đến cả cái tên của người bạn thân thiết nhất còn nhạt nhòa vậy, thì nào đến lượt cô bé nhớ tên cậu.

"Anh... Xử Nữ... đừng khóc..."

Giọng nói trong trẻo và non nớt, cơ hồ còn mang theo vài phần dỗ dành, an ủi khiến Xử Nam bàng hoàng. Cậu tự nhận mình là một người anh không tốt, khoảng thời gian qua chẳng thèm ngó ngàng đến em mình mà chỉ chăm chăm vào sách vở. Đến cả những niềm yêu thích cơ bản của Xử Nữ, cậu cũng mù mờ không biết. Đôi lúc, cậu còn có cảm giác em gái thật quá phiền phức, hơi một tí là khóc, hơi một tí là mách lẻo. Nhưng giờ đây, em gái của cậu đang an ủi cậu, còn mạnh mẽ và bình tĩnh hơn cậu rất nhiều lần.

Nhưng đó là do Xử Nữ chẳng còn nhớ gì cả...

Có điều... Xử Nữ vẫn đón nhận cậu, im lặng lắng nghe cậu nói, an tâm khi cậu ở bên, như những hành động, cảm xúc trong tiềm thức.

Hơi ấm ấy thật quen thuộc, cả giọng nói ấy cũng thân thương biết bao. Tiếng thổn thức nghe thật đau lòng, cô bé có cảm giác người trước mặt mình cần được che chở. Và thế là cô đưa tay ra. Cánh tay của trẻ con còn ngắn ngủn, nhưng cũng rất dễ dàng ôm trọn Xử Nam vào lòng.

"Xử Nữ, anh xin lỗi..."

"Xin lỗi? Tại sao Xử Nữ lại xin lỗi?"

Xử Nam phì cười. Hình như đã có vài sự nhầm lẫn ở đây rồi thì phải.

"Xử Nữ, tên của anh không phải là Xử Nữ đâu. Anh là Xử Nam, anh trai của em."

"Anh trai? Thật á?"

"Thật."

Vì không ai chịu nhận nuôi hai đứa bé đáng thương, lại chẳng đành lòng nhìn hai anh em phải chịu cảnh thiệt thòi trong cô nhi viện, nên Cố Viên Quy đành phải đem Xử Nam và Xử Nữ về nhà mình chăm sóc. Hiện tại, ông vẫn còn độc thân, hơn nữa là muốn tìm niềm vui vào những tháng ngày còn lại của đời mình.

Xử Nam từ sau vụ tai nạn, bỗng dưng trở thành một người kể chuyện cực kì tài giỏi và chuyên nghiệp. Với độ tuổi của Xử Nữ, cô bé nhất định sẽ không bao giờ chịu nghe những phân tích đầy khô khan về lý do vì sao mình bị mất trí nhớ, cũng như cách khôi phục lại ký ức của mình. Thế là Xử Nam đành phải biến nó thành những câu chuyện kể, thỉnh thoảng lại bày trò diễn kịch như mấy chương trình thiếu nhi trên vô tuyến truyền hình. Xử Nữ thích thú lắng nghe, nhưng việc phục hồi hoàn toàn ký ức là không thể. Lúc đầu Xử Nam buồn lắm, nhưng rồi cậu bé cũng chấp nhận sự thật, chỉ cần em gái mãi ở bên mình là mãn nguyện lắm rồi. Cậu dành nhiều thời gian cho em gái, yêu thương cô bé hết mực, trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô.

Thời gian dần trôi đi, Xử Nam nhỏ bé ngày nào đã trở thành một chàng trai thực thụ, với vẻ ngoài điển trai, thông minh, sáng sủa, giọng nói trong trẻo non nớt cũng được thay bằng âm thanh trầm ấm mang lại cảm giác dễ chịu, tạo cho người ta cảm giác có thể tin tưởng một cách vô điều kiện. Xử Nữ cũng trở thành một cô gái xinh đẹp và thông minh. Có điều trí nhớ lại có hạn, là di chứng của vụ tai nạn mấy năm trước.

Xử Nữ hỏi anh trai về bố mẹ. Vì không muốn em gái mang trong mình cảm giác tội lỗi về cái chết của họ, nên cậu chỉ nói qua loa rằng bố mẹ đã qua đời trong một tai nạn giao thông.

Thỉnh thoảng Xử Nữ lại quên mất tên của mình. Thế là Xử Nam quyết định mỗi ngày đều hỏi tên cô, để cô nhớ hoài hoài. Cái tên thật sự rất quan trọng, không thể quên được.

Xử Nữ hỏi về Tiểu Phương. Xử Nam lúc nào cũng muốn trở thành người anh trai hoàn hảo trong mắt em gái, không thể thú nhận rằng mình khi xưa vô tâm đến nhường nào, tên thật của bạn thân em gái cũng chẳng nhớ, thế là liền phủ nhận hoàn toàn về sự tồn tại của Tiểu Phương.

"Thật không?"

"Thật."

"Nhưng trong những câu chuyện của anh, Tiểu Phương xuất hiện rất thường xuyên."

"Có hả?"

"Có."

"Ừ, quên."

"..."

"Quên rồi."

"Anh cũng bị mất trí nhớ rồi hả?"

"Ừ." Xử Nam cười hì hì.

Càng ngày, Xử Nữ càng ra dáng chị hai trong khi Xử Nam lại bộc lộ hẳn bản tính trẻ con. Cô mang trong mình nét chững chạc của một cô gái trưởng thành, trầm tĩnh và nghiêm khắc. Duy chỉ có chứng hay quên là không khắc phục được, nhất là những vấn đề liên quan đến sự kiện đáng buồn năm nào. Xử Nam cũng không muốn em gái mình thêm đau lòng, quyết định để câu chuyện đó trôi vào dĩ vãng.

Xử Nữ trưởng thành trong những tháng ngày bình yên và hạnh phúc. Tình yêu dành cho anh trai cũng ngày một lớn lên, trở thành thứ cảm xúc mãnh liệt mà đến cả bản thân cô cũng không nhận thức và kiềm chế được.

Nghe tin Xử Nam nhận được học bổng đi du học Đức, thay vì cười thật tươi và gửi đến anh trai lời chúc mừng nồng nhiệt, Xử Nữ lại khóc một trận thật to. Những giọt nước mắt đã từ lâu không còn tồn tại ở một cô gái mạnh mẽ nay được dịp lăn dài trên đôi gò má nhợt nhạt, khiến Xử Nam không khỏi bàng hoàng. Anh nghĩ cô đã ổn rồi, đã trở thành một cô gái hoàn toàn có thể bình tĩnh trước mọi tình huống. Anh nghĩ cô đã có thể tự lập. Nhưng sự thật, cô vẫn cần anh biết bao. Anh cũng chưa sẵn sàng rời xa cô. Sự tồn tại của đối phương như một lẽ tự nhiên, như không khí trong suốt, nhưng một ngày thiếu vắng lại không thể chịu được.

Anh ôm cô gái gầy gò trước mặt vào lòng, hơi cúi đầu xuống, cảm nhận hương thơm thoang thoảng từ mái tóc đen tuyền mượt mà. Cô áp mặt vào ngực anh, khóc rấm rứt, âm thanh phát ra ngắt quãng, khiến đối phương nghe được mà không khỏi đau lòng.

"Xử Nam, đừng đi!"

"Xử Nữ, đừng khóc!"

Cảm giác hụt hẫng và níu kéo thật quen thuộc. Một lần nữa trong đời, Xử Nữ lại mất đi người thân quan trọng nhất.

Phi trường ồn ào và náo nhiệt. Bóng anh xa dần, chỉ có câu hỏi cuối cùng dành cho cô vẫn văng vẳng trong không trung như một lời nhắc nhở.

"Tên em là gì?"



3/8/2018
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện