Phong Nguyệt Vãn bấy giờ vẫn là một cô gái tuổi đôi mươi, con gái độc nhất của chủ tịch tập đoàn văn phòng phẩm tuy nhỏ nhưng cũng khá nổi tiếng. Cô theo ba mình đến một nhà hàng nằm trong khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố hoa lệ. Cô biết mình đến đây để làm gì, nhưng vẫn không cách nào ủy khuất được.
Nguyệt Vãn theo chân ông chủ tịch đến bên một chiếc bàn cạnh cửa sổ. Hai người đàn ông mặc vest chỉnh tề đã ngồi ở đó sẵn. Bên ngoài, những chùm đèn đường lấp lánh hắt vào khuôn mặt một chàng trai trẻ, làm tôn lên những đường nét thư sinh nhưng cương nghị.
Nguyệt Vãn và ba đến bên, hai người họ đã đứng lên chào, nghi thức cầu kì mà không tạo nên cảm giác xa lạ. Cô nghĩ, đây chắc hẳn là đối tác của ba mình và con trai. Đúng vậy, cô theo ông chủ tịch đến đây chính là để gặp đối tượng kết hôn trong tương lai của mình, một người mà cô chưa từng gặp mặt cũng như chưa từng nói chuyện, tất nhiên là chưa bao giờ có tình cảm.
Tần Lam Tiễn quét ánh mắt lạnh lùng của mình, thầm đánh giá người con gái trước mặt. Phong Nguyệt Vãn thật sự là một mỹ nữ, xinh đẹp tuyệt trần, khuôn mặt trái xoan thon gọn, mái tóc nâu bồng bềnh xõa xuống bờ vai gầy, đôi mắt bồ câu mang chút u buồn, sống mũi cao, thẳng tắp, đôi môi anh đào đỏ mọng hơi mím lại.
Về phần mình, Nguyệt Vãn cũng vụng trộm quan sát người con trai sẽ trở thành chồng của mình. Tuy không gọi là kịch trần nhưng cũng rất đẹp trai. Điều quan trọng nhất, ở anh toát ra khí chất lãnh đạm, thanh cao không chút phàm tục, cho thấy bản thân anh quả nhiên là người đàn ông thành đạt, người đàn ông của sự nghiệp.
Nguyệt Vãn buồn bã. Dù gì mình cũng đâu có quyền nêu ra ý kiến. Đây là cuộc hôn nhân vì lợi ích kinh tế của hai bên tập đoàn nhà cô và Lam Tiễn, cô dù có muốn chống đối cũng không được. Đúng rồi, phải đặt lợi ích lên hàng đầu, đời là cơm, tình là bánh, đâu thể toàn vẹn cả hai thứ được.
Hai ngài chủ tịch bắt đầu giới thiệu cho nhau về những người con của mình.
"Anh Tần, đây là đứa con gái độc nhất của tôi, Phong Nguyệt Vãn mà tôi đã từng nói với anh đó."
"Xin chào ngài!" Nguyệt Vãn lễ phép cúi đầu.
"Anh Phong và phu nhân quả là một đôi trai tài gái sắc, đến con gái cũng xinh đẹp mỹ miều thế này." Chủ tịch họ Tần cười xòa, chỉ vào con trai "Còn đây, Tần Lam Tiễn."
"Xin chào!" Lam Tiễn cũng giữ đúng phép tắc giao thiệp.
Cuộc gặp mặt vốn là để bàn về hôn nhân đại sự của Lam Tiễn và Nguyệt Vãn, chẳng hiểu sao chủ đề này nói chưa đầy 15 phút đã phải nhường lại cho công việc làm ăn, những dự án của cả hai tập đoàn. Nguyệt Vãn khác Lam Tiễn, cô không hiểu về những con số trên thương trường, những chiêu trò, mánh khóe trong kinh doanh, nghe ba người đàn ông nói chuyện một hồi cũng chán, cô hướng đôi mắt đẹp của mình ra ngoài cửa kính.
Ngoài kia, thành phố hoa lệ vẫn rực rỡ ánh đèn đường lấp lánh. Nhưng chúng nào có thu hút bằng khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Nguyệt Vãn. Cô buồn bã ngắm bóng mình in mờ mờ trên cửa kính. Nhan sắc này rốt cuộc là để làm gì? Liệu cô có thể đánh đổi nhan sắc lấy tự do không? Mãi thả hồn mình theo những suy nghĩ vẩn vơ, cô không nhận ra có người đang nhìn mình. Lam Tiễn cũng đang hướng về phía bên ngoài cửa kính, nhưng đích đến của ánh nhìn vẫn là bóng cô được soi trên lớp mica dày. Cô cũng nhìn anh, nhưng không nhìn trực diện. Cả hai cứ lặng im ngắm nhau như thế, cả một câu mà cũng không thốt được nên lời.
Người ta nói cô dâu tháng 6 chính là người hạnh phúc nhất. Dưới ánh mặt trời mùa hè chiếu rọi, chiếc váy cưới trắng tinh khôi như càng lấp lánh hơn. Nguyệt Vãn bước lên xe hoa dưới lời chúc phúc của bao nhiêu người. Nhưng Nguyệt Vãn cảm thấy tân hôn của mình chỉ toàn là nước mắt. Người thật sự cảm thấy vui vẻ, chắc chỉ có ông chủ tịch tập đoàn của hai bên.
Chuỗi ngày sau đó chính là khoảng thời gian vô cùng bất hạnh của Nguyệt Vãn. Cô bị nhốt trong nỗi hoang mang của bản thân, không biết cuộc sống mình sau này sẽ ra sao. Chẳng lẽ vẫn là bốn bức tường vây quanh, kẻ hầu người hạ tập nập mà chẳng thể đổi lấy cho cô một nụ cười thật sự? Lam Tiễn vốn chẳng yêu cô, sớm đi tối về ghẻ lạnh, không có nổi một lời quan tâm hỏi han chăm sóc. Cho đến khi hai gia đình thúc giục đòi cháu, anh cũng chỉ miễn cưỡng hoàn thành trách nhiệm của một người kế thừa gia tộc, nhanh chóng làm cho cô sinh hai đứa con, rồi lại quay trở về với công việc gánh vác tập đoàn.
Đó chính là Tần Nhân Vũ và Tần Nhân Mã.
Hai đứa trẻ lớn lên với ngoại hình y hệt nhau, ngày càng xinh đẹp giống mẹ. Chỉ khác là Nhân Vũ mang trong mình sự chững chạc, lãnh đạm của ba, Nhân Mã lại có những nét ngây thơ, trong trẻo giống mẹ lúc nhỏ, được thể hiện rất rõ qua đôi mắt của hai đứa. Đó có lẽ cũng chính là điểm duy nhất để phân biệt.
Từ nhỏ, Nhân Vũ và Nhân Mã đã nhận ra bản thân không hề là kết tinh tình yêu của cha mẹ. Chúng vẫn còn nhớ rõ đêm hôm ấy, mẹ say khướt trở về nhà, là lần đầu tiên mẹ dám về trễ hơn cả ba.
Nguyệt Vãn từ khi xuất hiện ở cửa nhà đã gây nên sự chấn động. Cơ thể bốc lửa với bộ đồ hở hang, đầu tóc rối bù, trên người mùi chất cồn nồng nặc, cả những dấu vết lồ lộ không thể xóa được trên vùng cổ, xương quai xanh. Lam Tiễn mặc dù bản thân chẳng hề mang chút tình cảm nào với Nguyệt Vãn, nhưng lòng tự trọng của một người đàn ông không cho phép vợ mình ngoại tình.
Phải, còn gì để chối cãi nữa?
Hai đứa trẻ đáng thương núp sau bức tường, ôm nhau khóc không thành tiếng, chứng kiến ba mẹ cãi nhau một trận long trời lở đất.
"Cô đang làm trò gì thế hả?"
"Sao nào? Tôi làm gì mặc xác tôi, cũng như anh có bao giờ báo cáo cho tôi là anh đi đâu, một ngày tiếp xúc với bao nhiêu con đàn bà."
Tiếng bốp vang lên chát chúa khiến ruột gan con người ta như thắt lại. Nguyệt Vãn ôm má, trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện mình với vẻ căm phẫn
"Anh đã mang lại cho tôi hạnh phúc ngày nào chưa mà tự cho bản thân cái quyền đánh tôi, mắng tôi?"
Nhìn khuôn mặt nổi đầy giông bão của Lam Tiễn, Nguyệt Vãn mỉm cười chua chát:
"Anh có niềm vui của riêng mình, chính là tiền, là sự nghiệp. Thế thì tôi cũng có sở thích của bản thân mình." Nguyệt Vãn nhướn người về phía trước, để khuôn mặt mình sát với người đối diện "Chính là đàn ông."
Lam Tiễn đẩy Nguyệt Vãn ra, tặng cô một ánh nhìn ghê tởm rồi bỏ lên lầu. Bộ dạng hung dữ của cô khiến không một ai dám lại gần. Chợt, cô phát hiện hai đứa bé đang run rẩy núp sau bức tường liền bước từng bước khệnh khạng đến gần. Bảo mẫu khiếp sợ nhưng vẫn chắn trước Nhân Vũ và Nhân Mã.
"Tránh ra!" Nguyệt Vãn hét lên.
"Phu nhân, xin bà đừng..." Bảo mẫu nước mắt ngắn dài van vỉ.
"Tôi bảo cô tránh ra!"
Kèm theo giọng nói khàn khàn vì rượu là một hành động quyết liệt, đẩy người phụ nữ yếu ớt sang bên cạnh. Đôi tay Nguyệt Vãn từ từ đưa ra, như muốn chạm vào hai đứa bé. Nhân Vũ tuy vẫn còn nhỏ nhưng hiểu chuyện hơn em mình rất nhiều, lập tức ôm lấy Nhân Mã vào lòng, giọng nói non nớt vang lên kiên định.
"Không được, mẹ phải thay đồ, tắm rửa, tẩy trang xong mới được động vào Vũ Vũ và Mã Mã."
Đôi mắt của Nguyệt Vãn đanh lại.
"Bọn mi dám cãi lại lời ta sao? Mau lại đây!"
Nhân Mã hoảng sợ khóc nức nở trong lòng chị. Nhân Vũ càng siết chặt vòng tay của mình, nhất quyết không để nước mắt trào ra bên ngoài.
"Không! Lần này Vũ Vũ không nghe lời mẹ đâu."
Nguyệt Vãn đã hoàn toàn mất đi lý trí. Cô bất chấp sự kháng cự của hai đứa bé, nắm lấy áo Nhân Vũ, dùng lực kéo lê sang một bên, tay còn lại xách Nhân Mã lên không trung, nhìn con gái mình bằng ánh mắt tê dại. Bảo mẫu tái mặt, quỳ xuống van xin:
"Phu nhân, mau dừng tay, Mã Mã sẽ rơi xuống mất."
Tiếng khóc của Nhân Mã vang vọng khắp không gian của căn biệt thự lớn. Thứ âm thanh buồn thảm và chói tai như xé toạc trái tim của những người đứng gần đó. Nguyệt Vãn trừng mắt:
"Mau câm mồm, thật điếc tai!"
"Nhanh lên, mau gọi ông chủ!" Có tiếng người lao xao.
Bảo mẫu đứng bên cạnh, che chắn Nhân Vũ đang ở sau lưng mình, ánh mắt lại dán chặt lên Nhân Mã đang hoảng sợ trên cánh tay mảnh dẻ run rẩy không ngừng của Nguyệt Vãn như có thể rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo bất cứ lúc nào.
"Ồ, mi là con ta sao?" Tiếng cười của Nguyệt Vãn vang lên thật thê lương "Nhưng ta đâu có muốn sinh ra mi..."
Lúc bấy giờ Nhân Mã vẫn là một con bé không hiểu chuyện, nhưng chẳng hiểu sao câu nói đó vẫn khắc sâu trong tâm trí non nớt ấy, mãi chẳng thể nào phai nhạt. Thỉnh thoảng, nó lại xuất hiện trong những giấc mơ nửa đêm về sáng, như một sự ám ảnh đáng sợ.
Hóa ra, mẹ chẳng muốn sinh ra mình và chị Nhân Vũ. Tuy đã mơ hồ nhận ra nhưng khi nghe đối phương trực tiếp nói vẫn không tránh được cảm giác đau lòng.
Nếu đêm đó không có sự can thiệp kịp thời của Lam Tiễn, có lẽ hai đứa trẻ sẽ phải chịu thương tổn hơn nữa, cả về thể xác lẫn tinh thần. Nhìn Nhân Vũ và Nhân Mã nhắm mắt bình yên trong vòng tay mình, Lam Tiễn không khỏi xót xa. Đây là máu mủ ruột thịt của anh. Thế nhưng, tình phụ tử không đủ lớn để anh tình nguyện bỏ sự nghiệp mà chăm sóc hai cô con gái...
Mùa thu, cả sân vườn phủ một tấm thảm màu vàng cam rực rỡ mà ảm đạm. Hai cô gái nhỏ bé đang vui đùa cùng nhau. Tiếng cười trong trẻo hồn nhiên vang lên không ngớt khiến người ta có cảm giác bản thân đang chứng kiến hai thiên sứ với hai khuôn mặt giống hệt nhau đang tọa phàm giáng thế. Mọi thứ thật bình yên, tựa như những trận cãi vã căng thẳng giữa hai vị chủ nhân của căn biệt thự chưa hề diễn ra.
"Chị Vũ Vũ thấy Mã Mã vẽ đẹp không?"
Nhân Mã đưa tờ giấy được cô nguệch ngoạc vài đường cho chị gái mình xem. Nhân Vũ nhíu mày đáp.
"Mã Mã, em đang vẽ con chó à?"
Khuôn mặt đang tươi cười của Nhân Mã đột nhiên héo lại:
"Em đang vẽ con mèo mà."
"Ờ... Đúng rồi, con mèo, Mã Mã vẽ con mèo đẹp lắm, đẹp cực kì luôn."
Nhân Mã vốn là người không suy nghĩ nhiều, mặc định trong lòng Nhân Vũ nói gì tức là như đó. Cô bé lại lôi ra một tờ giấy khác, hí hoáy tô tô vẽ vẽ. Nhân Vũ tò mò nhướn người sang xem, miệng hỏi:
"Mã Mã, em lại vẽ gì đó?"
"Vẽ chủ đề gia đình ạ."
"Gia đình á?"
"Vâng." Nhân Mã gật đầu, vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc "Cô đã giảng trên lớp rồi, chị Vũ Vũ không nhớ gì sao? Gia đình, bao gồm ba mẹ và những đứa con của họ..."
Nhân Mã vừa nói vừa loay hoay với bức tranh của mình. Dưới ngòi bút sáp, khuôn mặt tròn trĩnh của hai con người nho nhỏ dần hiện ra. Hai người đều có hai bím tóc lúc lắc trông rất đáng yêu. Nhân Mã lại vẽ thêm hai người lớn nữa, một nam một nữ, đang nắm tay hai cô gái nhỏ. Trên môi họ đều là những nụ cười ngập tràn hạnh phúc.
Bức họa được Nhân Mã hoàn thành rất nhanh chóng, tuy có vài phần kém chuyên nghiệp, đường nét xiên vẹo nhưng đó chính là tâm huyết của cô bé. Nhân Mã giơ tác phẩm của mình lên, cười rạng rỡ.
"Chị Vũ Vũ thấy Mã Mã vẽ gia đình có đẹp không?"
Khuôn mặt của Vũ Vũ thoáng vẻ ngập ngừng, hình như đây là thói quen của cô bé mỗi khi em gái khoe tranh vẽ với mình.
"Mã Mã, đây là gia đình mình sao?"
Nhân Mã gật đầu.
"Đây là lần đầu tiên Vũ Vũ nhận ra Mã Mã đang vẽ cái gì đó nha!"
Nhân Vũ cười giượng gạo. Thật ra, người bình thường nhìn vào những nét vẽ trẻ con của Nhân Mã, chắc chắn sẽ chẳng ai đoán được cô bé đang vẽ gia đình của ai. Tất nhiên, Nhân Vũ cũng là một người bình thường trong số vô vàn những người bình thường đó. Chỉ là, trong lòng cô bé vẫn mong mỏi bức họa của Nhân Mã đúng là đang vẽ gia đình mình.
"Mã Mã em vẽ sai rồi."
Nhân Mã ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên Nhân Vũ đánh giá tranh của cô bé không đúng. Dù hồi trước, Nhân Mã có vẽ con chim ra con cá thì Nhân Vũ vẫn hết lời khen ngợi.
"Gia đình của chúng ta chẳng bao giờ đứng nắm tay mỉm cười như trong tranh của em vẽ đâu."
Câu nói tưởng chừng như ngây ngô của Nhân Vũ lại khiến tất cả những người chứng kiến cảnh đó không hẹn mà rơi lệ. Người bảo mẫu lớn tuổi nhẹ nhàng vuốt tóc hai đứa trẻ, giọng ngậm ngùi:
"Vũ Vũ đừng nói vậy, một ngày nào đó, gia đình của tụi con nhất định sẽ như vậy. Lúc đó, Vũ Vũ và Mã Mã nhớ kêu ba mẹ đứng nắm tay hai đứa và mỉm cười nhé, cô sẽ chụp hình cho rồi lồng khung kính đặt trong phòng nhé!"
Nhân Vũ và Nhân Mã đều thấy cảnh này trong phim, nghĩ đến bản thân sắp được như vậy, tâm trạng liền rất vui vẻ. Bởi những bộ phim thiếu nhi mà hai chị em được coi, hình như ai cũng hạnh phúc hơn bản thân hai cô bé cả.
Ngay lúc đó, tiếng đổ vỡ chói tai vang lên như sự phản kháng lại lời tiên đoán của người bảo mẫu. Nối tiếp là hai giọng nói quen thuộc, tuy lời lẽ lại không dễ nghe cho lắm.
"Cô ngày nào cũng đi rồi về khuya như vậy, cô có nghĩ đến tôn nghiêm của một người phụ nữ gia đình danh giá không?"
"Hừ, chẳng có gia đình danh giá nào lại có một người đàn ông sớm đi tối về không cho người phụ nữ của anh ta biết cả."
"Thế cô khác gì tôi?"
"Ít nhất tôi còn cho anh biết tôi đi đâu." Tiếng cười hoang dại của Nguyệt Vãn lại vang lên, xé cả tâm can hai đứa trẻ "Tôi đi tìm sở thích của tôi."
Người bảo mẫu vội ôm Nhân Vũ và Nhân Mã vào lòng như để giấu chúng khỏi những điều dơ bẩn của cuộc đời. Nhưng những âm thanh chói tai đó làm sao thoát khỏi sự chú ý của hai chị em vốn đã quá quen với tình cảnh của gia đình mình.
"Cô không nghĩ đến Nhân Vũ và Nhân Mã sao, hai đứa nó sẽ có suy nghĩ gì về người mẹ của chúng?"
"Hừ, đó là con anh, không phải con tôi."
Lại là câu nói vô tâm vô tình đó. Thấy nước mắt của Nhân Mã đã giàn giụa, người bảo mẫu hốt hoảng lấy tay che lại đôi tai của cô bé.
"Được rồi, Phong Nguyệt Vãn, cứ cho là cô không thèm quan tâm đến danh tiếng gia đình, đến cả con cái cũng không đoái hoài tới. Nhưng ngay cả tôn nghiêm của bản thân, cô cũng không giữ được sao? Đi suốt ngày ngoài đường, ăn mặc khiếm nhã, người nồng nặc mùi rượu, bộ dạng cứ như một..."
Lam Tiễn tuy tức giận cực độ nhưng vẫn cố kiềm chế để bản thân không thốt ra những từ ngữ thô tục. Thế nhưng, Nguyệt Vãn lại chẳng có vẻ gì là hiểu tình cảnh, hờ hững thốt ra một câu, tưởng nhẹ như gió thoảng nhưng lại khiến người nghe có cảm giác sấm rền nổ bên tai.
"Phiền anh quá, anh đã lấy nhầm một con đĩ rồi."
Tất cả những người chứng kiến cuộc cãi vã vừa rồi đều khiếp đảm, kể cả việc ngăn bước chân vô tình của Nguyệt Vãn ra khỏi nhà. Khuôn mặt của Lam Tiễn trở nên vô cùng đáng sợ. Anh run run bỏ lên lầu, cả cuộc họp quan trọng ở công ty hôm nay cũng bị hủy. Không ai dám lên tiếng nhắc nhở hay hỏi han. Bởi họ biết, gia đình phức tạp này không chỉ dừng lại ở những cuộc cãi vã bình thường nữa rồi.
Khi một việc đã đi quá giới hạn thì sẽ không còn giữ được nguyên vẹn của nó nữa. Tần Lam Tiễn và Phong Nguyệt Vãn đã quyết định chấm dứt mọi chuyện một cách êm đềm nhất, bằng một cuộc ly hôn. Tài sản chia đôi, con cái thuộc quyền chăm sóc của bên nam. Bởi Nguyệt Vãn đã từng nhiều lần nói cô không cần hai đứa bé.
Nhân Mã vẫn còn nhớ, năm ấy mình 9 tuổi, tuy không gọi là đã lớn, nhưng phải sống trong một gia đình phức tạp cũng đủ để hiểu một số chuyện. Đơn giản nhất chính là, từ nay về sau cô bé sẽ không còn cơ hội gặp lại mẹ nữa. Mẹ chưa từng chăm sóc cho họ một ngày nào, cũng chưa từng nói những lời yêu thương trìu mến, chưa từng coi hai chị em là máu mủ ruột thịt của mình, lại dễ dàng vứt bỏ họ để chọn đi theo tình nhân. Chắc chắn... đó không phải là một người mẹ tốt.
Hôm ấy, trời đổ tuyết dày đặc, nhiệt độ xuống âm, lạnh băng, trái tim Nhân Vũ và Nhân Mã tựa hồ cũng chẳng còn chút hơi ấm nào nữa. Cả bốn người ra khỏi tòa án dân sự, ánh mắt Lam Tiễn và Nguyệt Vãn nhìn nhau không chút cảm xúc. Hai người cứ đứng im như thế, tuyết rơi lả tả, phủ kín cả mái tóc nâu bồng bềnh của Nguyệt Vãn. Cuối cùng, cô vẫn là người hành động trước, cúi đầu xuống, mỉm cười nhã nhặn, một nụ cười đã lâu rồi không còn xuất hiện trên khuôn mặt Nguyệt Vãn.
"Cảm ơn anh thời gian qua. Tuy đã gây nhiều phiền phức cho anh nhưng... Đây là biện pháp tốt nhất cho cả hai."
Ánh mắt Lam Tiễn tựa hồ còn lạnh lẽo hơn cả nhiệt độ hôm nay. Anh cúi xuống, nhè nhẹ phủi hết tuyết bám trên mái tóc của hai cô con gái.
"Còn tôi không có gì để cảm ơn cô cả. Làm ơn đi nhanh, và từ nay về sau tốt hơn hết là không nên gặp lại. Có xui xẻo chạm mặt thì hãy coi như chưa từng quen biết."
Câu nói vô tâm vô tình của Lam Tiễn không hề khiến Nguyệt Vãn bận lòng. Cô nhún vai, khoác tay người yêu toan bước đi thì đã nghe một giọng nói non nớt phía sau vang lên:
"Mẹ..."
Nguyệt Vãn khựng lại. Đôi mắt lóng lánh nước ấy đã khắc sâu vào tâm trí cô, chẳng thể nào phai nhạt. Trong vô thức, cô cất tiếng gọi khẽ:
"Mã Mã..."
Nhân Vũ bóp mạnh tay em mình như có điều muốn nhắc nhở. Cuối cùng thì Nguyệt Vãn cũng trấn lại được cảm xúc của bản thân, hơi cúi người xuống, cất giọng xa lạ:
"Tần Nhân Vũ, Tần Nhân Mã, tạm biệt, cảm ơn, xin lỗi!"
Lam Tiễn nhíu mày vẻ khó chịu, trực tiếp bỏ đi trước, kéo theo hai đứa bé. Chỉ có Nhân Mã vẫn gắng gượng quay đầu lại nhìn Nguyệt Vãn vẻ bịn rịn lần cuối rồi mới cất bước theo ba. Trái tim Nguyệt Vãn nhói lên, đau đớn cùng cực.
Rốt cuộc, cô vẫn là một người phụ nữ đáng trách, đáng ghê tởm nhất trên đời.
Con đường vắng vẻ trước tòa án dân sự, tuy có vạch kẻ đường dành cho người đi bộ nhưng lại không có đèn chuyên dụng để sang đường. Nhìn quanh quất, Lam Tiễn kéo hai cô con gái bước qua. Giữa chừng, chú gấu đáng yêu từ nãy đến giờ vắt vẻ trên tay Nhân Mã đột ngột rơi xuống đường. Cô bé ngoái đầu lại nhìn. Đó là món quà duy nhất mẹ dành cho cô bé. Tuy không hẳn là món quà khi Nguyệt Vãn chỉ tiện tay vứt con gấu được tình nhân tặng vào tay con gái út, nhưng Nhân Mã vẫn vô cùng trân trọng nó.
Nghĩ ngợi một lúc, Nhân Mã quyết định vùng ra khỏi tay Lam Tiễn, chạy về phía ngược lại nhặt con gấu bông. Lam Tiễn hoảng hốt nhưng chưa kịp phản ứng thì thứ ánh sáng chói mắt của đèn pha đã rọi tới, chắn hết tầm nhìn của anh. Tiếng còi vang lên giữa không gian tĩnh mịch như át cả âm thanh khàn đặc gọi tên con của Lam Tiễn.
"Nhân Mã!!!!!!"
Mái tóc nâu hòa lẫn với thứ chất lỏng đỏ đáng sợ, chiếc áo len màu be của Nhân Mã ướt đẫm máu, người phụ nữ nằm trên mặt đường nhựa lạnh lẽo, cánh tay mảnh dẻ còn đặt ngang lưng cô bé.
"Mẹ!!!!!!"
Tiếng hét bi thương vang lên với âm vực cao vút thu hút sự chú ý của những nhân viên vừa tan làm trong tòa án. Mọi người lập tức túa ra. Có tiếng người lao xao, nhưng Nhân Mã không nghe gì cả. Ánh sáng của đèn pha vẫn soi rọi, người phụ nữ với khuôn mặt tái nhợt vẫn nằm đó, giữa vũng máu tanh.
"Mau gọi cấp cứu!"
"Đây không phải thân chủ của cô trong vụ ly hôn vừa rồi sao?"
"Còn cô bé này là...?"
"Tội nghiệp."
"Hai thảm kịch trong vòng một ngày..."
"Mau đỡ cô bé dậy."
Nhân Mã cứ ngỡ ký vào tờ đơn ly hôn đó là mọi chuyện sẽ chấp dứt, họ sẽ bước những bước chân đầu tiên trên con đường đi đến hạnh phúc của bản thân. Thế nhưng... chẳng biết là ông trời vô tâm hay là quả báo khắc nghiệt đến sớm, Nguyệt Vãn đã phải gánh chịu một tai nạn thương tâm đến vậy.
Nguyên nhân là vì... Nhân Mã?
Phải rồi, nếu Nguyệt Vãn không lao ra đẩy cô bé về phía trước, chắn chiếc ô tô, người đang ở trong phòng cấp cứu bây giờ sẽ là Nhân Mã...
Đây... có lẽ là điều cuối cùng và duy nhất Nguyệt Vãn làm cho con gái...
"Mã Mã, Mã Mã, bình tĩnh lại đi con." Ánh mắt Lam Tiễn hốt hoảng nhìn con gái nước mắt giàn giụa, liên tục đập tay vào cửa phòng cấp cứu gọi mẹ, ánh mắt đờ đẫn vô hồn "Mau, mau gọi bác sĩ."
Vũ Vũ, Mã Mã, mẹ xin lỗi...
Một ngày của tuyết lạnh lẽo và nước mắt bi thương. Nguyệt Vãn đã không bao giờ có thể tỉnh dậy được nữa...
13/7/2018
Aiyoo, hôm nay thứ 6 ngày 13 nên câu chuyện cũng ảm đạm ít nhiều....
Vivi nói vậy thoi chứ hong có ý gì đâu hahaha =)))
Chúc các bạn có một ngày 13 thứ 6 may mắn nhé *bị Hana ném gối vào đầu*
Danh sách chương