Đôi chân Sư Tử bước đi nhanh nhẹn trên con phố nhỏ, lòng tràn ngập niềm vui.

Chiều, tiết trời hãy còn mát mẻ, không gian chưa tối hẳn nhưng đã lác đác trên nền trời vài ngôi sao xa xăm. Cô nhắm mắt, lắng nghe những âm thanh rộn rã của buổi tan tầm. Tiếng học sinh ríu rít ra về, tiếng còi xe inh ỏi, tiếng thở phào nhẹ nhõm của người nhân viên bận rộn,... Tất cả hòa quyện vào nhau, tạo thành một thứ thanh âm hoài niệm đã theo cô cả một khoảng trời thanh xuân tươi đẹp. Giờ đây cái tuổi thanh xuân ấy đã qua, nhưng cô vẫn không thôi nhớ đến nó như muốn bám víu chút tươi trẻ còn sót lại.

Sư Tử cũng bận rộn như bao sinh viên mới ra trường. Xã hội phức tạp, nhập nhằng, quả nhiên việc kiếm sống không hề là dễ dàng, nhất là đối với một nơi như thành phố hoa lệ ở đây. Bằng tài năng cộng với chút quan hệ của thân phụ đại nhân, cô được nhận vào làm tại bộ phận ngoại giao của một công ty sản xuất giải trí. Vì là người mới nên cô chỉ được cấp trên giao cho một số công việc lẻ tẻ ngoài lề của mấy dự án không mấy nổi bật. Lúc đầu Sư Tử ức lắm, đã định làm lớn chuyện lên. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì có việc làm cũng là may mắn lắm rồi, hơn nữa, nếu việc này trở nên phức tạp chắc chắn sẽ dẫn đến những hệ lụy lâu dài về sau. Tốt nhất vẫn là nên kiên nhẫn chờ đợi, chứng minh cho họ thấy được thực lực của mình sau.

Và đúng như cô nàng mong đợi, một dự án được đề ra. Đó chính là việc sản xuất bộ phim điện ảnh dưới hình thức anime. Lần này, quản lí bất ngờ đề xuất Sư Tử chịu trách nhiệm chính bên bộ phận ngoại giao và tìm kiếm nhân sự. Còn gì tuyệt với hơn? Còn cơ hội nào tốt hơn? Lúc đầu, đây chỉ được xem là một dự án nhỏ, không quan trọng của tổng công ty. Nhưng sau khi được tin diễn viên lồng tiếng Scorpi sẽ tham gia vào dàn CV chính của bộ phim thì dự án đã được nâng lên một tầm cao mới. Nhà đầu tư chịu chi hơn, bên bộ phận quản lý cũng dành nhiều sự quan tâm hơn cho bộ phim. Và Sư Tử nghiễm nhiên trở nên có giá trị hơn trong mắt mọi người.

Mấy tháng nay Sư Tử thật sự vô cùng hạnh phúc. Vì đã được công nhận, vì đã được ngưỡng mộ, và công việc cũng diễn ra vô cùng thuận lợi, ekip cũng hết sức nhiệt tình, thân thiên. Còn gì thỏa mãn hơn? Niềm vui còn như được nhân đôi khi Sư Tử mới tậu được một căn hộ.

Căn hộ nhỏ thôi và tất nhiên là phải trả góp dần nhưng cô vẫn rất hài lòng. Hôm nay, bên bộ phận thiết kế của công ty nội thất vừa thông báo là đã hoàn thành thiết kế cho ngôi nhà của cô. Vì còn bận một số việc vặt ở công ty cộng thêm tin bài hát chủ đề phim điện ảnh vừa được lọt vào danh sách hot, Sư Tử đành phải nhờ Ma Kết chuyển nhà hộ. Đến giờ tan làm thì có thể về nhà, lăn ra giường đóng vai xác chết được rồi.

Sư Tử khẽ khàng mở cửa, thật nhẹ như đang khai phá một ngôi mộ cổ. Căn hộ hướng về phía Đông. Chính vì thế, vừa bước vào phòng, Sư Tử đã cảm nhận được một luồng ánh sáng dịu nhẹ lan tỏa cả không gian. Nắng hoàng hôn không quá gắt nhưng cũng đủ nhuộm lên cảnh vật một nỗi buồn ảm đạm.

Cách bài trí đơn giản nhưng hiện đại và tinh tế. Tông màu chủ đạo là vàng cam, đúng màu yêu thích của Sư Tử. Cô lao ngay vào phòng ngủ, đổ ập xuống giường, lớp chăn bông mềm mại làm đôi mi cô như nặng trĩu. Quả nhiên là hàng cao cấp có khác. Nhưng cô tự nhủ với lòng đây không thể là lúc để ngủ. Cô còn phải đi kiểm tra và ngắm thành quả của bộ phận thiết kế đã.

Căn hộ nhỏ nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà 20 lầu, giá khá chát nhưng ban công có tầm nhìn bao phủ cả thành phố mặc dù nằm ở khu ngoại ô. Hướng Đông, có thể đón ánh bình minh qua cửa sổ phòng ngủ hoặc lan can. Phòng khách và nhà bếp được bài trí trong cùng một không gian. Nhỏ gọn nhưng tiện lợi. Quan trọng là có phòng làm việc với đầy đủ ánh sáng và tủ sách cao. Được vùi mình vào đống giấy tờ trong không gian này thì dù mệt mỏi đến đâu cũng thấy thoải mái. Và trên hết, từ chỗ này lên tầng thượng cũng rất gần. Mỗi ngày có thể lên để uống trà chiều hay thưởng trăng đêm cũng rất lãng mạn.

Đang mải tưởng tượng về thế giới riêng tư của mình, Sư Tử chợt nghe một âm thanh vô cùng chói tai không biết từ đâu vọng lại. Cô giật mình, bèn đi kiểm tra xung quanh quanh phòng thì phát hiện ra hình như nó xuất phát từ trên tầng thượng. Cô thở dài, thôi thì sẵn tiện lên sân thượng nghía luôn.

Ánh sáng màu cam ảm đạm của hoàng hôn đã dần lọt vào tầm mắt, tầng thượng đã dần hiện lên rõ nét theo nhịp bước chân của Sư Tử. Âm thanh ngày càng vang vọng, khiến người ta không khỏi khóc thét. Tầng thượng không rộng lắm, lại không hề lãng mạn như cô tưởng. Không gian trống rỗng, chỉ có nền nhà hình như vẫn được lau chùi thường xuyên nên khá sạch. Đập vào mắt cô lúc này là hình ảnh một chàng trai với dáng người nhỏ nhắn, mái tóc nâu bồng bềnh trong gió, đang hòa mình theo giai điệu kinh khủng của cây vĩ cầm trên vai.

Sư Tử vô thức lấy tay bịt tai lại, thứ âm thanh đó vẫn không biến mất. Hình như chàng trai kia vẫn chưa nhận thức được sự hiện diện của cô. Cô lên tiếng:

"Này! Anh gì đó ơi!"

Hình như bài nhạc đã lên cao trào. Tiếng vĩ cầm ngày càng to và dồn dập kèm theo những âm thanh két két ghê rợn như phim kinh dị.

"Này! Anh gì đó làm ơn..."

Anh chàng vẫn không ngừng kéo vĩ.

"Này!"

Tiếng nhạc đã lên đến nốt cao nhất.

"NÀY TÊN KHỐN!!!!!"

Không gian lại trở về trạng thái yên tĩnh vốn có. Anh chàng kia đang nhìn cô với ánh mắt nửa lạ lùng, nửa trách móc. Cô đỏ mặt:

"Tôi xin lỗi!"

"Không sao!" Anh chàng kia nở một nụ cười trào phúng "Cô không cần phải xin lỗi một tên khốn."

Anh chàng nhắc lại từ cuối làm Sư Tử ngượng đến mức muốn đào một cái lỗ nào đó để mà chui xuống cho xong.

"Tôi xin lỗi mà..."

"Không sao, tôi cũng là người có lỗi" Anh mỉm cười thân thiện, hạ cây vĩ cầm xuống, bước về phía cô "Nhìn cô lạ quá, mới chuyển tới sao?"

Sư Tử gật đầu.

Sau một hồi nói chuyện, cô chột dạ biết rằng hóa ra anh ở ngay kế bên căn hộ của mình. Anh chàng láu lỉnh và hài hước, tên là Bạch Dương.

"Còn tên của cô nghe lạ quá!"

"Kệ tôi!" Từ nhỏ Sư Tử đã ý thức được tính chất kì quặc trong cái tên của mình.

Bạch Dương biết mình đã lỡ lời, bèn ra sức làm hòa:

"Xin lỗi! Để chuộc lỗi, tôi tặng cô một bản sonata nhé!"

"Ê đừng..."

Nhưng chưa kịp dứt lời, một chuỗi âm thanh kinh khủng khác lại được tạo nên từ cây vĩ cầm của Bạch Dương.

Sư Tử ra sức bịt chặt tai lại nhưng hình như vẫn không có tác dụng. Tiếng vĩ cầm quá lớn cộng thêm việc khoảng cách giữa hai người không xa lắm nên thứ âm thanh kinh khủng đó vẫn lọt vào tai cô như tra tấn.

Khoảng 2 phút sau thì bản nhạc kết thúc. Ấy vậy mà Sư Tử có cảm giác mình vừa phải trải qua 2 năm lưu đày.

"Hay không?"

Sư Tử câm nín.

"Sao? Hay không?" Bạch Dương sốt ruột hỏi lại.

"Ừm... Để trả lời sau được không?"

"Cô..." Bạch Dương lộ rõ vẻ tức giận "Cô đang phỉ báng tôi, đang phỉ báng nền âm nhạc. Ý cô chê tôi kéo dở ẹc chứ gì?"

Vế sau anh nói đúng quá xá. Nhưng đấy là cô nghĩ thầm như thế thôi chứ nào dám nói nên lời. Chỉ là cô đang lo lắng về mối quan hệ sau này đối với anh hàng xóm.

"Không có... mà"

"Cô bảo không phải mà thái độ là đang ám chỉ điều ngược lại đó"

"Tôi... xin lỗi!" Sư Tử áy náy.

Bạch Dương thấy thế liền cười lớn:

"Tôi hù cô chơi vậy thôi, chứ chính tôi cũng thấy tôi kéo dở mà. Hì hì!"

"Anh..." Lần này đến lượt cô nổi cơn thịnh nộ.

Ấy vậy mà lúc nãy cô còn lo lắng đến chết, tưởng sau này mình và anh hàng xóm sẽ chẳng thể hàn gắn, và không khí căng thẳng sẽ bao trùm cả khu nhà nơi cô sinh sống. Nếu chuyện đó xảy ra thì không phải cuộc sống trong mơ của cô sẽ chẳng có cơ hội diễn ra hay sao?

"Tôi xin lỗi! Để chuộc lỗi tôi sẽ tặng cô một bản sonata nhé!"

Sư Tử nhăn mặt:

"Câu này nghe quen quá! Thôi khỏi, tôi không cần lời xin lỗi của anh. Tôi về đây!"

"Ấy ấy!" Bạch Dương chạy theo cô nàng đang hầm hầm bước xuống từng bậc cầu thang "Đừng từ chối tấm lòng thành của tôi chứ!"

Sư Tử quyết định ngậm miệng, bước thẳng.

"Cho tôi cơ hội chuộc lỗi đi mà..."

Bạch Dương theo cô xuống tầng dưới. Trước khi cô kịp bước vào phòng, anh đã nắm chặt cổ tay cô lại.

"Cô có thể nghe nốt một bản sonata rồi hẵng về không?"

"Không!" Sư Tử mím môi, trả lời một cách dứt khoát "Chính anh cũng biết tiếng vĩ cầm của mình kinh khủng thế nào, sao lại bắt tôi nghe?"

Bạch Dương đứng im một hồi lâu, vẫn chưa buông tay.

"Ai bảo cô là tôi sẽ kéo vĩ cầm tiếp?"

"Chứ sao nữa?

"Vào phòng tôi đi sẽ rõ"

"Biến thái!" Sư Tử khinh bỉ, đã muốn vùng ra khỏi cái nắm tay kia, nhưng lực tay của Bạch Dương còn mạnh quá.

Cứ như thế, cô bị lôi tuột vào phòng.

Kiến trúc phòng anh cũng giống như phòng cô vậy. Thiết kế đơn giản và hài hoà. Anh mời cô ngồi xuống sofa êm ái ở phòng làm việc, lại vào bếp rót một cốc cafe ấm, đưa cô.

Anh nhẹ nhàng ngồi xuống ghế đệm, trước mặt là cây dương cầm bóng loáng. Anh mở nắp đàn, gạt khăn phủ qua một bên. Những phím đàn đen trắng như toả ra một thứ hào quang dịu dàng kì lạ dưới ánh đèn neon vàng ấm áp.

Sư Tử ngơ ngẩn nhìn những ngón tay thon thả của anh lả lướt trên phím đàn. Chuỗi âm thanh du dương vang lên, khiến tâm hồn con người ta như dịu lại.

Hoá ra anh mời cô nghe sonata là thế này đây. Cô tuy không hiểu lắm về âm nhạc nhưng cũng có thể ngầm đoán được trình độ của anh cũng đã đến hàng thượng thừa. Quanh đi quẩn lại, cô tự hỏi không hiểu vì sao người đang chơi bản nhạc hay đến thế kia lại có thể tạo ra thứ âm thanh kinh dị vừa nãy...

Mãi đắm chìm trong hàng trăm suy nghĩ vẩn vơ, Sư Tử không nhận ra bản sonata đã kết thúc tự khi nào. Cho đến khi giật mình vì bàn tay anh huơ huơ trước mặt, cô mới nhanh chóng đứng dậy, cáo từ gọn lẹ, trở về nhà, đóng chặt cửa lại.

Bạch Dương ngơ ngẩn một hồi lâu về hành động của cô mới sực tỉnh, liền chạy theo. Đứng trước cánh cửa đã khoá, anh nhẹ nhàng đưa tay lên gõ chứ không bấm chuông.

"Cô sao thế?"

"Anh về nhà đi!"

"Ơ hay..."

"Anh đi về đi!... Chúc buổi chiều tốt lành!"

Bạch Dương nghe đến đó thì thôi không lên tiếng nữa. Anh nở một nụ cười nhẹ, bước về phòng mình.

Về phần Sư Tử, cô vẫn đứng sau cánh cửa phòng. Thấy sự im lặng đã kéo dài hồi lâu, cô mới thở phào, trượt người dần theo cánh cửa rồi ngồi luôn xuống nền nhà mát rượi. Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng vỗ vào hai má mà cô đã có cảm giác nóng ran.

Chẳng là trong một khoảnh khắc nắng lọt vào phòng dương cầm của anh qua khung cửa sổ, cô đã thấy đáy lòng có chút xao xuyến. Cô tự nhủ chắc do mình đã lậm phim ngôn tình quá mức, cộng với việc tiếng đàn êm ái cứ vang lên không dứt kia khiến tâm trạng có chút bấn loạn hơn thường ngày.

Chỉ là... dù đã chạy ra khỏi đó rồi, Sư Tử vẫn không thể ngăn được trái tim mình đang đập từng hồi thổn thức trong lồng ngực.



12/1/2018
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện