Khi Châu Tuệ dần hồi tỉnh sau ca phẫu thuật thì đã thấy thím Trương và Kỳ An đứng ngay cạnh giường dõi mắt quan sát về cô với vẻ mặt đầy lo lắng.
Nhìn thấy Châu Tuệ đang gắng gượng ngồi dậy Kỳ An vội ngăn cản:
- Tiểu thư cô vừa mới phẫu thuật xong!Hãy nằm nghỉ ngơi thêm đã!
Châu Tuệ nghe qua hai từ “phẫu thuật” mà Kỳ An vừa thốt lên thì chợt sững sờ.Cô nhớ lại cảm giác đau bụng dữ dội và xuất huyết ồ ạt phía bên dưới trong tối qua mà run giọng hỏi:
- Kỳ An anh vừa nói là tôi mới phẫu thuật xong…Vậy còn đứa bé…đứa bé trong bụng tôi thì sao? Kỳ An nén sự đau lòng nhìn về phía Châu Tuệ rồi chầm chậm nói:
- Đứa bé trong bụng Tiểu thư đã không còn nữa rồi!
Châu Tuệ như không muốn tin vào những điều Kỳ An vừa nói,bầu trời quang đãng phút chốc trở nên sa sầm kéo mây đen trước mắt cô.Châu Tuệ cố kìm lại nỗi đau đang cứa nát tâm can mấp máy đôi môi nghẹn ngào:
- Con của tôi…Con của tôi mất rồi?
Kỳ An nghèn nghẹn đáp:
- Bác sĩ có nói thêm nguyên nhân sảy thai là do tim thai yếu cộng thêm việc Tiểu thư vì quá đau lòng trong suốt thời gian diễn ra tang lễ của lão phu nhân nên sức khỏe của người mẹ đã ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng…
Nghe qua từng lời Kỳ An vừa nói khiến Châu Tuệ không còn kiềm nén được nỗi đau như đứt từng đoạn ruột lúc này mà ôm bụng gào khóc thảm thiết:
- Con của tôi!Con của tôi mất rồi!Là tại tôi không tốt!Tất cả là tại tôi!
Kỳ An ôm lấy Châu Tuệ vào lòng,nước mắt anh không ngừng tuôn rơi hòa vào nỗi đau cùng cô lúc này:
- Tiểu thư!Xin hãy bớt đau lòng!Hãy nghĩ đến sức khỏe của bản thân mình!
Thím Trương đứng gần đó chứng kiến nỗi bi thương mà Châu Tuệ đang ghánh chịu cũng không kiềm được nỗi xót xa mà đưa tay khẽ lau đi giọt nước mắt.Châu Tuệ vùi vào lòng Kỳ An nước mắt không ngừng tuôn trào ngắt quãng từng hồi tự trách bản thân:
- Con ơi tha lỗi cho mẹ…Là tại mẹ không tốt…Mẹ không giữ được con!
Kỳ An vẫn ôm chặt Châu Tuệ vào lòng truyền hơi ấm như muốn xoa dịu phần nào nỗi đau mà cô đang ghánh chịu.Nếu có thể làm bất cứ điều gì để giúp Châu Tuệ vơi đi những nỗi đau thương chất chồng thì anh nguyện lòng làm tất cả vì cô,anh sẵn sàng cùng cô khóc cùng cô đau cùng cô đối mặt với tất cả nghịch cảnh đang bủa vây lúc này.
…
Sau một tuần nằm điều dưỡng ở bệnh viện thì Kỳ An cùng thím Trương đón Châu Tuệ về lại trang viên Châu gia.
Cơ thể Châu Tuệ ngày càng gầy đi trông thấy,thần sắt luôn trĩu nặng nỗi u buồn phảng phất trên gương mặt khiến Kỳ An vô cùng lo lắng luôn căn dặn thím Trương phải để mắt đến Châu Tuệ nhiều hơn.
Dưới gốc cây phía sau trang viên lúc này le lói lên ánh lửa cùng làn khói đen mang theo tàn tro lượn lờ vào không trung theo từng làn gió thoảng.
Châu Tuệ cùng thím Trương ngồi lặng lẽ đốt một ít vàng mã trong ánh lửa chập chờn.
Hôm nay là thất thứ hai của bà Lạc Hà nên Châu Tuệ chỉ có thể làm điều này để an ủi hương linh của mẹ cùng đứa con vừa mới mất của cô.
Gương mặt cô gần như vô hồn thả từng tờ vàng mã vào ánh lửa mà nước mắt không ngừng rơi xuống,cảm thấy ngọn lửa không chỉ khiến đống vàng mã trở thành tàn tro mà còn đang thiêu đốt đi nội tâm giằng xé của mình.
Hơn ai hết cô hiểu rõ những nỗi đau mình vừa trải qua sẽ không sớm nguôi ngoai và nhanh chóng lụi tắt như đống tro tàn.
Cô cũng không biết mình cần phải mất thêm bao nhiêu thời gian để làm quen dần với nỗi đau mất mát khi chứng kiến từng người mình yêu thương nhất cứ thế lần lượt rời đi bỏ lại mình cô trong bóng tối cô độc và nỗi nhớ thương ngày đêm day dứt khôn nguôi.
…
Kỳ An thoăn thoắt làm đĩa thức ăn nghi nghút khói rồi đặt lên bàn trước mặt Châu Tuệ hớn hở nói:
- Tiểu thư tôi đích thân vào bếp làm món mực hấp hành gừng mà cô thích ăn nhất!Tiểu thư ăn nhiều một chút cho chóng khỏe!
Châu Tuệ khẽ gượng cười:
- Việc chế biến món ăn vốn dĩ là của thím Trương,sao hôm nay anh lại đích thân vào bếp thế này?
Kỳ An gắp thức ăn vào bát cho Châu Tuệ rồi nói:
- Tôi muốn tận tay nấu ăn cho Tiểu thư!Từ ngày xuất viện về nhà đến nay cũng đã gần một tháng Tiểu thư không thiết ăn uống gì khiến thân hình ngày càng tiều tụy đi nhiều rồi!
Châu Tuệ đưa đũa gắp lấy thức ăn trên đĩa thưởng thức rồi tỏ vẻ hài lòng:
- Rất ngon!Kỳ An à tay nghề nấu nướng của anh cũng khá lắm đấy!
Nghe được lời khen của Châu Tuệ khiến Kỳ An cảm thấy rất vui,anh tiếp tục gắp thức ăn cho vào bát Châu Tuệ:
- Nếu hợp khẩu vị thì Tiểu thư hãy dùng nhiều vào!
Trong lúc Kỳ An cùng Châu Tuệ đang ăn uống trò chuyện thì từ phía trước cửa đã thấy Phong Lâm Vũ đang đứng ở đó kèm theo âm thanh hắng giọng:
- Hình như tôi đến không đúng lúc thì phải!
Châu Tuệ vội buông đũa xuống bàn ăn rồi lạnh giọng hỏi:
- Anh còn đến đây làm gì?
Phong Lâm Vũ tiến về phía Châu Tuệ rồi nhếch môi đáp:
- Tôi đến đây giải quyết về chuyện ly hôn của chúng ta!
Châu Tuệ quay sang Kỳ An rồi nói:
- Tôi có chuyện muốn nói riêng với anh ta!
Kỳ An hiểu được ngụ ý của Châu Tuệ nên rời khỏi phòng ăn ngay sau đó,lúc đi ngang qua Phong Lâm Vũ anh không quên để lại ánh mắt như cảnh cáo hắn không được nói điều gì khiến Châu Tuệ phải chịu tổn thương và chịu đả kích thêm nữa.
Nhìn về thái độ của Kỳ An thì Phong Lâm Vũ lại càng thêm khó chịu!Hắn tự hỏi từ bao giờ gã tình nhân của Châu Tuệ lại trở nên hống hách như vậy?
Khi gian phòng chỉ còn lại hai người thì Châu Tuệ cất giọng hỏi:
- Anh muốn thỏa thuận ly hôn như thế nào?
Phong Lâm Vũ liền đáp:
- Dựa vào điều khoản trong hợp đồng đã ký trước đây cô cam đoan sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm về nguyên nhân khiến cả hai ly hôn trước mặt cha tôi nên cô cứ dựa vào đó mà tự biết đưa ra hướng giải quyết đi!
Châu Tuệ đáp giọng cương nghị:
- Được!Thuận theo ý anh!Tôi sẽ sắp xếp đến Phong gia trong tuần này!Về thủ tục ly hôn tôi sẽ nhờ phía luật sư chuẩn bị đầy đủ nên anh không cần phải bận tâm gì đâu!
Phong Lâm Vũ vẫn giữ vẻ điềm nhiên:
- Như vậy thì tốt rồi!Cứ giải quyết hết một lượt đỡ phí thời gian của cả hai!
Châu Tuệ tiếp tục tông giọng lạnh nhạt:
- Nếu không còn gì thì mời anh rời khỏi đây!Dù chưa chính thức ly hôn nhưng thiết nghĩ anh không cần phải ở lại trang viên Châu gia thêm một thời khắt nào nữa đâu!
Phong Lâm Vũ thoáng sượng mặt rồi đáp:
- Tôi vốn dĩ không thích ở lại đây!Cô không cần phải xua đuổi như thế!
Nói dứt lời thì Phong Lâm Vũ quay gót rời đi,nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần xa ánh mắt Châu Tuệ đã không còn một chút dao động.
Cô đã từng đuổi theo bóng lưng ấy và đầy sợ hãi khi nghĩ đến cảm giác bị bỏ lại một mình ở phía sau,từng làm tất cả để níu giữ lấy người đàn ông luôn miệng nói chán ghét và ruồng rẫy sự theo đuổi của mình.
Đến giờ phút này cô đã chọn dừng lại và không đuổi theo bóng lưng ấy nữa.Đôi chân trần đã rướm máu đến kiệt quệ mà ngã trên con đường đầy gai nhọn xuyên qua da thịt bấy lâu nay.Nỗi đau đã vượt quá mức chỉ số cơ thể cho phép để khiến cô phải dừng lại và suy ngẫm về tất cả những sự việc đã trải qua.
Khi giọt nước đã mắt cạn khô,điều còn lại trong cô chỉ là cánh đồng khô hạn xác xơ không còn thiết tha mơ tưởng đến những hạt mưa rào.Cô muốn quay về yêu thương lấy bản thân mình và điều đó đồng nghĩa với việc cô sẽ buông tay Phong Lâm Vũ và tiến về phía trước.
Châu Tuệ nhấn phím gọi vào danh bạ cho Kỳ An rồi cất giọng với ánh mắt kiên quyết:
- Kỳ An!Sắp xếp cuộc hẹn cho tôi với bác sĩ sản khoa!Tôi cần trao đổi về một số giấy tờ cần thiết!
…
Phong Lâm Vũ bước ra cổng trang viên Châu gia mà lòng cảm thấy bức bối quá đỗi!
Hắn càng nghĩ càng không sao tiêu hóa nổi gương mặt lạnh lùng cùng ngữ giọng dứt khoát của Châu Tuệ vừa rồi.
Gần một tháng nay hắn lẳng lặng chờ đợi tâm trạng Châu Tuệ nguôi ngoai sau cái chết của bà Lạc Hà cho đến hôm nay mới mạnh dạn quay về trang viên Châu gia để đối mặt cùng cô.
Điều hắn muốn thực hiện khi đến trang viên là sẽ hỏi han hoặc động viên tinh thần Châu Tuệ hiện tại nhưng khi vừa đặt chân đến cửa nhìn về phía Kỳ An và Châu Tuệ đang vui vẻ trò chuyện ăn uống khiến hắn cảm thấy mọi sự quan tâm lo lắng của mình dành cho cô bỗng chốc hóa dư thừa.
Cảm giác hờn ghen nhanh chóng bủa vây khiến cho hắn quên đi sạch sẽ những dự định đã soạn sẵn trong đầu mà thay vào những lời nhắc nhở về thủ tục ly hôn chỉ để thỏa cơn hậm hực trào dâng lúc đó.
Một Châu Tuệ luôn đuổi theo hắn,ân cần quan tâm quỵ lụy hắn trước đây đâu rồi?Ánh mắt lạnh lùng không còn chút động tâm của Châu Tuệ khi nãy khiến hắn cảm thấy lồng ngực mình dâng lên cảm giác ngột ngạt đến khó tả.
Phong Lâm Vũ đá lăn lóc hòn đá dưới chân mình trong sự bực dọc rồi tự lẩm nhẩm:
- Châu Tuệ!Cô tỏ ra dứt khoát như vậy là đã chịu hết nổi nên muốn công khai mối quan hệ với thằng trai bao ấy chứ gì?Được lắm!Vậy thì tôi sẽ toại nguyện cho cô!
Nhìn thấy Châu Tuệ đang gắng gượng ngồi dậy Kỳ An vội ngăn cản:
- Tiểu thư cô vừa mới phẫu thuật xong!Hãy nằm nghỉ ngơi thêm đã!
Châu Tuệ nghe qua hai từ “phẫu thuật” mà Kỳ An vừa thốt lên thì chợt sững sờ.Cô nhớ lại cảm giác đau bụng dữ dội và xuất huyết ồ ạt phía bên dưới trong tối qua mà run giọng hỏi:
- Kỳ An anh vừa nói là tôi mới phẫu thuật xong…Vậy còn đứa bé…đứa bé trong bụng tôi thì sao? Kỳ An nén sự đau lòng nhìn về phía Châu Tuệ rồi chầm chậm nói:
- Đứa bé trong bụng Tiểu thư đã không còn nữa rồi!
Châu Tuệ như không muốn tin vào những điều Kỳ An vừa nói,bầu trời quang đãng phút chốc trở nên sa sầm kéo mây đen trước mắt cô.Châu Tuệ cố kìm lại nỗi đau đang cứa nát tâm can mấp máy đôi môi nghẹn ngào:
- Con của tôi…Con của tôi mất rồi?
Kỳ An nghèn nghẹn đáp:
- Bác sĩ có nói thêm nguyên nhân sảy thai là do tim thai yếu cộng thêm việc Tiểu thư vì quá đau lòng trong suốt thời gian diễn ra tang lễ của lão phu nhân nên sức khỏe của người mẹ đã ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng…
Nghe qua từng lời Kỳ An vừa nói khiến Châu Tuệ không còn kiềm nén được nỗi đau như đứt từng đoạn ruột lúc này mà ôm bụng gào khóc thảm thiết:
- Con của tôi!Con của tôi mất rồi!Là tại tôi không tốt!Tất cả là tại tôi!
Kỳ An ôm lấy Châu Tuệ vào lòng,nước mắt anh không ngừng tuôn rơi hòa vào nỗi đau cùng cô lúc này:
- Tiểu thư!Xin hãy bớt đau lòng!Hãy nghĩ đến sức khỏe của bản thân mình!
Thím Trương đứng gần đó chứng kiến nỗi bi thương mà Châu Tuệ đang ghánh chịu cũng không kiềm được nỗi xót xa mà đưa tay khẽ lau đi giọt nước mắt.Châu Tuệ vùi vào lòng Kỳ An nước mắt không ngừng tuôn trào ngắt quãng từng hồi tự trách bản thân:
- Con ơi tha lỗi cho mẹ…Là tại mẹ không tốt…Mẹ không giữ được con!
Kỳ An vẫn ôm chặt Châu Tuệ vào lòng truyền hơi ấm như muốn xoa dịu phần nào nỗi đau mà cô đang ghánh chịu.Nếu có thể làm bất cứ điều gì để giúp Châu Tuệ vơi đi những nỗi đau thương chất chồng thì anh nguyện lòng làm tất cả vì cô,anh sẵn sàng cùng cô khóc cùng cô đau cùng cô đối mặt với tất cả nghịch cảnh đang bủa vây lúc này.
…
Sau một tuần nằm điều dưỡng ở bệnh viện thì Kỳ An cùng thím Trương đón Châu Tuệ về lại trang viên Châu gia.
Cơ thể Châu Tuệ ngày càng gầy đi trông thấy,thần sắt luôn trĩu nặng nỗi u buồn phảng phất trên gương mặt khiến Kỳ An vô cùng lo lắng luôn căn dặn thím Trương phải để mắt đến Châu Tuệ nhiều hơn.
Dưới gốc cây phía sau trang viên lúc này le lói lên ánh lửa cùng làn khói đen mang theo tàn tro lượn lờ vào không trung theo từng làn gió thoảng.
Châu Tuệ cùng thím Trương ngồi lặng lẽ đốt một ít vàng mã trong ánh lửa chập chờn.
Hôm nay là thất thứ hai của bà Lạc Hà nên Châu Tuệ chỉ có thể làm điều này để an ủi hương linh của mẹ cùng đứa con vừa mới mất của cô.
Gương mặt cô gần như vô hồn thả từng tờ vàng mã vào ánh lửa mà nước mắt không ngừng rơi xuống,cảm thấy ngọn lửa không chỉ khiến đống vàng mã trở thành tàn tro mà còn đang thiêu đốt đi nội tâm giằng xé của mình.
Hơn ai hết cô hiểu rõ những nỗi đau mình vừa trải qua sẽ không sớm nguôi ngoai và nhanh chóng lụi tắt như đống tro tàn.
Cô cũng không biết mình cần phải mất thêm bao nhiêu thời gian để làm quen dần với nỗi đau mất mát khi chứng kiến từng người mình yêu thương nhất cứ thế lần lượt rời đi bỏ lại mình cô trong bóng tối cô độc và nỗi nhớ thương ngày đêm day dứt khôn nguôi.
…
Kỳ An thoăn thoắt làm đĩa thức ăn nghi nghút khói rồi đặt lên bàn trước mặt Châu Tuệ hớn hở nói:
- Tiểu thư tôi đích thân vào bếp làm món mực hấp hành gừng mà cô thích ăn nhất!Tiểu thư ăn nhiều một chút cho chóng khỏe!
Châu Tuệ khẽ gượng cười:
- Việc chế biến món ăn vốn dĩ là của thím Trương,sao hôm nay anh lại đích thân vào bếp thế này?
Kỳ An gắp thức ăn vào bát cho Châu Tuệ rồi nói:
- Tôi muốn tận tay nấu ăn cho Tiểu thư!Từ ngày xuất viện về nhà đến nay cũng đã gần một tháng Tiểu thư không thiết ăn uống gì khiến thân hình ngày càng tiều tụy đi nhiều rồi!
Châu Tuệ đưa đũa gắp lấy thức ăn trên đĩa thưởng thức rồi tỏ vẻ hài lòng:
- Rất ngon!Kỳ An à tay nghề nấu nướng của anh cũng khá lắm đấy!
Nghe được lời khen của Châu Tuệ khiến Kỳ An cảm thấy rất vui,anh tiếp tục gắp thức ăn cho vào bát Châu Tuệ:
- Nếu hợp khẩu vị thì Tiểu thư hãy dùng nhiều vào!
Trong lúc Kỳ An cùng Châu Tuệ đang ăn uống trò chuyện thì từ phía trước cửa đã thấy Phong Lâm Vũ đang đứng ở đó kèm theo âm thanh hắng giọng:
- Hình như tôi đến không đúng lúc thì phải!
Châu Tuệ vội buông đũa xuống bàn ăn rồi lạnh giọng hỏi:
- Anh còn đến đây làm gì?
Phong Lâm Vũ tiến về phía Châu Tuệ rồi nhếch môi đáp:
- Tôi đến đây giải quyết về chuyện ly hôn của chúng ta!
Châu Tuệ quay sang Kỳ An rồi nói:
- Tôi có chuyện muốn nói riêng với anh ta!
Kỳ An hiểu được ngụ ý của Châu Tuệ nên rời khỏi phòng ăn ngay sau đó,lúc đi ngang qua Phong Lâm Vũ anh không quên để lại ánh mắt như cảnh cáo hắn không được nói điều gì khiến Châu Tuệ phải chịu tổn thương và chịu đả kích thêm nữa.
Nhìn về thái độ của Kỳ An thì Phong Lâm Vũ lại càng thêm khó chịu!Hắn tự hỏi từ bao giờ gã tình nhân của Châu Tuệ lại trở nên hống hách như vậy?
Khi gian phòng chỉ còn lại hai người thì Châu Tuệ cất giọng hỏi:
- Anh muốn thỏa thuận ly hôn như thế nào?
Phong Lâm Vũ liền đáp:
- Dựa vào điều khoản trong hợp đồng đã ký trước đây cô cam đoan sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm về nguyên nhân khiến cả hai ly hôn trước mặt cha tôi nên cô cứ dựa vào đó mà tự biết đưa ra hướng giải quyết đi!
Châu Tuệ đáp giọng cương nghị:
- Được!Thuận theo ý anh!Tôi sẽ sắp xếp đến Phong gia trong tuần này!Về thủ tục ly hôn tôi sẽ nhờ phía luật sư chuẩn bị đầy đủ nên anh không cần phải bận tâm gì đâu!
Phong Lâm Vũ vẫn giữ vẻ điềm nhiên:
- Như vậy thì tốt rồi!Cứ giải quyết hết một lượt đỡ phí thời gian của cả hai!
Châu Tuệ tiếp tục tông giọng lạnh nhạt:
- Nếu không còn gì thì mời anh rời khỏi đây!Dù chưa chính thức ly hôn nhưng thiết nghĩ anh không cần phải ở lại trang viên Châu gia thêm một thời khắt nào nữa đâu!
Phong Lâm Vũ thoáng sượng mặt rồi đáp:
- Tôi vốn dĩ không thích ở lại đây!Cô không cần phải xua đuổi như thế!
Nói dứt lời thì Phong Lâm Vũ quay gót rời đi,nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần xa ánh mắt Châu Tuệ đã không còn một chút dao động.
Cô đã từng đuổi theo bóng lưng ấy và đầy sợ hãi khi nghĩ đến cảm giác bị bỏ lại một mình ở phía sau,từng làm tất cả để níu giữ lấy người đàn ông luôn miệng nói chán ghét và ruồng rẫy sự theo đuổi của mình.
Đến giờ phút này cô đã chọn dừng lại và không đuổi theo bóng lưng ấy nữa.Đôi chân trần đã rướm máu đến kiệt quệ mà ngã trên con đường đầy gai nhọn xuyên qua da thịt bấy lâu nay.Nỗi đau đã vượt quá mức chỉ số cơ thể cho phép để khiến cô phải dừng lại và suy ngẫm về tất cả những sự việc đã trải qua.
Khi giọt nước đã mắt cạn khô,điều còn lại trong cô chỉ là cánh đồng khô hạn xác xơ không còn thiết tha mơ tưởng đến những hạt mưa rào.Cô muốn quay về yêu thương lấy bản thân mình và điều đó đồng nghĩa với việc cô sẽ buông tay Phong Lâm Vũ và tiến về phía trước.
Châu Tuệ nhấn phím gọi vào danh bạ cho Kỳ An rồi cất giọng với ánh mắt kiên quyết:
- Kỳ An!Sắp xếp cuộc hẹn cho tôi với bác sĩ sản khoa!Tôi cần trao đổi về một số giấy tờ cần thiết!
…
Phong Lâm Vũ bước ra cổng trang viên Châu gia mà lòng cảm thấy bức bối quá đỗi!
Hắn càng nghĩ càng không sao tiêu hóa nổi gương mặt lạnh lùng cùng ngữ giọng dứt khoát của Châu Tuệ vừa rồi.
Gần một tháng nay hắn lẳng lặng chờ đợi tâm trạng Châu Tuệ nguôi ngoai sau cái chết của bà Lạc Hà cho đến hôm nay mới mạnh dạn quay về trang viên Châu gia để đối mặt cùng cô.
Điều hắn muốn thực hiện khi đến trang viên là sẽ hỏi han hoặc động viên tinh thần Châu Tuệ hiện tại nhưng khi vừa đặt chân đến cửa nhìn về phía Kỳ An và Châu Tuệ đang vui vẻ trò chuyện ăn uống khiến hắn cảm thấy mọi sự quan tâm lo lắng của mình dành cho cô bỗng chốc hóa dư thừa.
Cảm giác hờn ghen nhanh chóng bủa vây khiến cho hắn quên đi sạch sẽ những dự định đã soạn sẵn trong đầu mà thay vào những lời nhắc nhở về thủ tục ly hôn chỉ để thỏa cơn hậm hực trào dâng lúc đó.
Một Châu Tuệ luôn đuổi theo hắn,ân cần quan tâm quỵ lụy hắn trước đây đâu rồi?Ánh mắt lạnh lùng không còn chút động tâm của Châu Tuệ khi nãy khiến hắn cảm thấy lồng ngực mình dâng lên cảm giác ngột ngạt đến khó tả.
Phong Lâm Vũ đá lăn lóc hòn đá dưới chân mình trong sự bực dọc rồi tự lẩm nhẩm:
- Châu Tuệ!Cô tỏ ra dứt khoát như vậy là đã chịu hết nổi nên muốn công khai mối quan hệ với thằng trai bao ấy chứ gì?Được lắm!Vậy thì tôi sẽ toại nguyện cho cô!
Danh sách chương