Tại phòng Tổng giám đốc tập đoàn Khải Hoàng.

Tiếng vang khủng khiếp từ ngoại lực đạp tung cánh cửa phòng khiến Phong Lâm Vũ phải dừng làm việc và hướng mắt nhìn xem.

Hình ảnh mà hắn nhìn thấy là Châu Tuệ đang lao đến bàn làm việc nơi hắn đang ngồi tọa lạc với thái độ gấp gáp cùng ánh mắt đỏ hoen của cô như dự cảm mình đã bị bán đứng.

Châu Tuệ đưa màn hình điện thoại hiển thị mẫu tin nhắn về phía Phong Lâm Vũ rồi run giọng hỏi:

- Ngân hàng vừa báo biến động số dư tài khoản vào di động của tôi!Nội dung chuyển khoản là thanh toán tiền thu mua thành công Lạc Châu Viên!Phong Lâm Vũ!Sao anh lại chuyển số tiền lớn như vậy vào tài khoản của tôi?Tôi đồng ý bán Lạc Châu Viên cho anh khi nào chứ? Phong Lâm Vũ vẫn giữ thái độ điềm nhiên rồi đáp:

- Tối qua cô đã ký tên vào bản hợp đồng rồi mà!Tôi chỉ hoàn thành nhiệm vụ của bên mua tất toán toàn bộ số tiền đã ký kết cho bên bán thôi!

Châu Tuệ như không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy thốt ra từ miệng Phong Lâm Vũ lúc này.

Cô siết chặt lòng bàn tay cố kiềm lại cơn phẫn uất tiếp tục hỏi:

- Ký tên vào hợp đồng gì chứ?Anh đang nói gì vậy?

Phong Lâm Vũ lấy ra từ ngăn kéo bàn làm việc bản hợp đồng mua bán có chữ ký của Châu Tuệ rồi bình thản đáp:

- Cô xem cho rõ đi!Đây là chữ ký của cô đã đồng ý bán toàn bộ dự án Lạc Châu Viên cho tôi!

Châu Tuệ vội giật phăng bản hợp đồng xem qua,cô run rẩy nhìn về chữ ký của mình bên dưới bản hợp đồng in rõ đến mức không thể chối cãi.

Cô trừng mắt nhìn về Phong Lâm Vũ rồi hét lớn:

- Có phải anh đã giở trò gì rồi đúng không?Chắc chắn là tối qua nhân lúc tôi không tỉnh táo do say rượu anh đã lừa tôi ký tên vào bản hợp đồng rác rưởi này!

Phong Lâm Vũ lập tức thừa nhận:

- Cô không cần tức giận như thế!Nếu ngay từ đầu cô đồng ý ký tên vào bản hợp đồng thì tôi có cần phải sử dụng đến những cách thức như thế không?Dù sao hợp đồng đã được ký kết và cô cũng đã nhận đầy đủ tiền rồi còn gì?Mọi chuyện cứ thế mà kết thúc đi!

Châu Tuệ nhếch môi cười xé tan bản hợp đồng thành nhiều mảnh vụn rồi quẳng vào người Phong Lâm Vũ:

- Sẽ không có chuyện ký kết nào diễn ra ở đây cả!

Phong Lâm Vũ thản nhiên đáp:

- Bản hợp đồng cô vừa xé chỉ là bản sao y thôi!Bản chính hợp đồng đã được công chứng đầy đủ và hợp lệ đang nằm trong tay luật sư của tôi!Châu Tuệ à!Cô nên chấp nhận về việc mình đã bán Lạc Châu Viên cho tôi thì hơn!

Châu Tuệ đưa hai tay siết chặt lấy cổ áo Phong Lâm Vũ tỏ rõ thái độ căm phẫn:

- Sao anh lại có thể thốt ra những lời vô sỉ như thế?Trong mắt anh Lạc Châu Viên chỉ là món đồ có thể mua bán đổi chát bằng tiền nhưng đối với tôi đó là báu vật vô giá và là tâm nguyện cuối đời của mẹ tôi!Chỉ vì Tiệp Trân vì con đàn bà có nhân cách thối rửa đó mà anh bất chấp sử dụng đến mưu hèn kế bẩn đến vậy sao?

Phong Lâm Vũ hất tay Châu Tuệ ra khỏi cổ áo của mình rồi nhạt giọng:

- Cô đang nói quá lời rồi!Dù sao trong chuyện này tôi cũng đâu có để cô phải thiệt thòi!Tôi đã thu mua Lạc Châu Viên với giá cao gấp ba lần so với giá thị trường hiện tại!Cô không hài lòng khi nhận được khoản tiền hời như vậy sao?

Châu Tuệ tỏ rõ sự phẫn uất nơi đáy mắt nhìn về phía Phong Lâm Vũ:

- Tôi sẽ chuyển trả lại hết số tiền vừa rồi cho anh!Tôi không cần những đồng tiền rác rưởi đó!Phong Lâm Vũ!Tôi thực sự thất vọng về anh!Anh đúng là đã bị Tiệp Trân làm cho mê muội đến mức não bị úng nước cả rồi!Nếu cả hai người đã thèm khát Lạc Châu Viên đến mức không từ bất kỳ thủ đoạn nào để đoạt lấy như vậy thì tôi cũng không còn lời gì để nói!

Châu Tuệ cố kiềm lại sự uất nghẹn đang không ngừng trào dâng lúc này:

- Nếu cả hai người đã quyết giành lấy Lạc Châu Viên trong tay tôi thì sống chết gì cũng phải biết giữ gìn và bảo quản nơi ấy!Nên nhớ Lạc Châu Viên chính là giới hạn cuối cùng của tôi!Nếu có bất kỳ vấn đề gì xảy ra thì tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu!

Phong Lâm Vũ nghe thế thì khẽ chậc lưỡi:

- Cô cần gì phải nói đến như thế?Tiệp Trân vốn yêu thích và tâm đắc lối thiết kế ở Lạc Châu Viên mới cố gắng nài nỉ tôi mua tặng cho cô ấy!Cô không cần phải tỏ ra nghiêm trọng vấn đề đến vậy đâu!

Châu Tuệ quay gót rời đi không quên để lại câu nói:

- Phong Lâm Vũ!Sau này khi phát hiện ra tất cả sự thật về con người của Tiệp Trân liệu anh có cảm thấy hổ thẹn về những việc mình đã làm đối với tôi như ngày hôm nay không?Tôi chỉ khuyên anh đừng nên lún sâu hơn nữa mà hãy cố giữ lấy bản thân mình cho thật tỉnh táo!Cũng đừng để cô ta sai khiến đến mức không còn biết phân biệt đúng sai như thế!

Dứt lời thì Châu Tuệ lạnh lùng quay đi.Phong Lâm Vũ chỉ còn biết nhìn theo sững sờ mà không quên nói với theo:

- Này!Cô nói thế là có ý gì đây?

Không hiểu sao nhìn về gương mặt lạnh lùng và thái độ căm phẫn của Châu Tuệ lúc nãy dành cho mình lại khiến Phong Lâm Vũ dâng lên sự khó chịu đến ngột ngạt nơi lồng ngực.

Hắn không lường trước những hành động vừa qua của mình đã thực sự khiến Châu Tuệ thất vọng đến thế.

Phong Lâm Vũ cho rằng Châu Tuệ cứ thích nghiêm trọng hóa vấn đề.Tiệp Trân vốn có lòng yêu thích Lạc Châu Viên như vậy thì mọi chuyện sẽ ổn cả thôi!Chỉ là cách cư xử của cô đối với hắn làm cho hắn có cảm giác như mình đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ được!



Tiệp Trân cầm trên tay quyển sổ nhà đất chứng nhận quyền sở hữu hợp pháp của Lạc Châu Viên mà vui mừng reo lên:

- Em cám ơn Phong thiếu gia đã giúp em toại nguyện!Cuối cùng thì em đã là chủ nhân chính thức của Lạc Châu Viên rồi!

Phong Lâm Vũ mỉm cười tỏ vẻ hài lòng:

- Em đang vui lắm đúng không?Vậy là từ lúc này em có thể thoải mái bước chân đến Lạc Châu Viên hoàn thành tác phẩm dự thi tốt nghiệp của mình rồi!

Tiệp Trân nép vào lòng của Phong Lâm Vũ nũng nịu:

- Đều là nhờ vào công lao của Phong thiếu gia đã giúp em!Thực sự em không biết đền đáp Phong thiếu gia như thế nào!

Phong Lâm Vũ khẽ chậc lưỡi:

- Đền đáp gì chứ?Đối với anh cho đến lúc này em còn khách khí đến vậy sao?So với những năm tháng em phải khổ sở vất vả khi không có anh ở bên cạnh thì một Lạc Châu Viên đã là gì đâu?Anh mới là người phải mang ơn em đến suốt đời này!

Tiệp Trân vờ mỉm cười nép đầu vào ngực Phong Lâm Vũ nhưng không quên tỏ vẻ đắc ý mà tự nhủ thầm trong thâm tâm:

“Phải đấy Phong thiếu gia!Anh phải mang ơn tôi và làm con mồi ngoan ngoãn trong tay tôi đến hết cuộc đời này!”



Tại trang viên Châu gia Bắc thành.

Phong Lâm Vũ chợt lấy làm khó hiểu vì kể từ hôm xảy ra tranh cãi với Châu Tuệ tại tòa nhà Khải Hoàng đã không thấy cô trở về trang viên Châu gia tính đến nay đã được ba ngày.

Những lần tranh cãi trước đó hắn luôn là người rời khỏi nhà để tránh gặp mặt Châu Tuệ.Lần này thì lại đến phiên cô không nói không rằng cứ thế bỏ nhà đi khiến hắn có chút không quen.

Phong Lâm Vũ ngẫm nghĩ một hồi rồi dọ hỏi thím Trương đang lui cui dọn dẹp gần đó:. Đam Mỹ Sắc

- Thím Trương!Thím có biết những ngày vừa qua Châu Tuệ đã đi đâu hay không?

Thím Trương liền đáp:

- Cô chủ đã vào bệnh viện ở cùng lão phu nhân suốt mấy hôm nay!Tôi có xin vào thay phiên chăm nom lão phu nhân nhưng cô chủ không đồng ý ạ!

Phong Lâm Vũ nghe thế liền chậc lưỡi:

- Trước đó hàng tuần cô ấy vào thăm mẹ từ hai đến ba lần!Nay dọn vào ở hẳn tại bệnh viện không muốn quay về nhà chắc hẳn là đang cố tình tránh mặt tôi đây mà!Cần gì phải làm như thế?Chỉ cần nói một tiếng tôi sẽ dọn tất cả hành lý rời khỏi đây ngay!

Thím Trương nghe thế thì dịu giọng khuyên giải:

- Phong thiếu gia đừng vội hiểu nhầm cô chủ!Quả thật là tình trạng của lão phu nhân ngày một trầm trọng hơn!Ắt hẳn là cô chủ muốn ở bên cạnh lão phu nhân trong những giây phút cuối đời để an ủi bà ấy!

Dù nghe thím Trương nói thế nhưng Phong Lâm Vũ vẫn nhất mực cho rằng Châu Tuệ đang cố tình tránh mặt hắn.

Hành xử của cô lúc này làm cho hắn cảm thấy bức bối không an cứ như mình đã phạm phải sai lầm gì thật nghiêm trọng đến mức cô không còn muốn bám miết lấy hắn như trước đây nữa.

Phong Lâm Vũ đã từng nghĩ đến thái độ hời hợt của Châu Tuệ sẽ làm hắn cảm thấy thoải mái khi cắt bỏ được cái đuôi dai dẳng bám lấy mình trong thời gian vừa qua nhưng hiện tại điều mà hắn có thể cảm nhận chỉ là sự ray rứt và rối bời tự hỏi bản thân thực sự đã làm sai điều gì khiến Châu Tuệ trở nên như thế?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện