Sáng hôm sau khi Phong Lâm Vũ tỉnh giấc thì thấy Châu Tuệ đang vòng tay ôm chặt mình say ngủ.

Hắn khẽ thở dài khi hình dung lại tất cả sự việc diễn ra tối đêm qua và không khỏi tự trách bản thân không biết tự kiềm chế đã vượt quá giới hạn cùng Châu Tuệ.

Phong Lâm Vũ gạt vòng tay ôm của Châu Tuệ sang một bên rồi lẳng lặng mặc lại quần áo.

Hành động của hắn vô tình làm Châu Tuệ thức giấc.Cô vội đưa tay níu lấy Phong Lâm Vũ rồi khẽ cười:

- Chồng à!Tối đêm qua chúng ta đã…

Phong Lâm Vũ lạnh nhạt hất tay Châu Tuệ sang một bên rồi vội ngắt lời cô:

- Chuyện tối qua là do tôi không biết tự chủ!Cô đừng nghĩ ngợi nhiều mà hãy quên đi!

Nói dứt lời thì Phong Lâm Vũ bước ra khỏi phòng,hắn không màng đến tâm trạng chưa kịp định thần do quá ngỡ ngàng xen lẫn sự hụt hẫng của Châu Tuệ lúc này.

Cô nhìn lên những dấu hôn đỏ rải rác trên cơ thể,cảm giác dính nhớp mùi vị của Phong Lâm Vũ vẫn còn động lại bên dưới đều là sự thật và đêm mây mưa hoang lạc giữa cô cùng hắn đêm qua cũng không phải là mơ.

Chỉ là sau khi cùng nhau ân ái đều mà Phong Lâm Vũ có thể thừa nhận với cô đó chỉ là do hắn không biết tự chủ lấy mình.Đồng nghĩa với việc hắn cho rằng tất cả những gì xảy ra tối qua chỉ là một sự cố không đáng có mà không cần phải lưu luyến gì thêm.

Châu Tuệ ôm lấy trái tim đang quặn thắt từng hồi lúc này bật khóc nức nở.

Tại sao Phong Lâm Vũ lại cư xử với cô chỉ như những kẻ vô tình gặp gỡ và cùng nhau vui vẻ qua đường thế này? Cô yêu hắn nhiều như vậy vẫn chưa đủ hay sao?Tại sao hắn lại cố ý giày vò cô như thế?



Châu Tuệ cố lấy lại tinh thần phấn chấn để vào bệnh viện thăm bà Lạc Hà.

Những ngày cuối đời sức khỏe của bà Lạc Hà suy yếu rõ rệt.

Thay vì trước đây mỗi lần nhìn thấy Châu Tuệ vào thăm bà có thể gượng ngồi dậy trò chuyện cùng cô nhưng bây giờ chỉ có thể kê cao gối đặt lưng lên giường cho dễ hô hấp hơn và gương mặt bà ngày càng hốc hác tiều tụy.

Bà Lạc Hà nhìn thấy dáng vẻ đầy tâm trạng của Châu Tuệ thì lo lắng hỏi:

- Con gái à!Sao dạo này con lại gầy đi trông thấy như thế?Có phải con đang gặp vấn đề gì không vui hay không?

Châu Tuệ gượng cười đáp:

- Không có gì đâu mẹ đừng lo cho con!Do dạo này công việc ở Thời Đại khá bận rộn nên con ăn uống thất thường nên hơi xuống cân thôi ạ!

Bà Lạc Hà đưa bàn tay áp lên tay Châu Tuệ rồi nói:

- Có phải giữa con và A Vũ đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?

Châu Tuệ vội phủ nhận:

- Con và anh ấy vẫn bình thường cả mà!Anh ấy đối với con rất tốt!

Bà Lạc Hà khẽ thở dài:

- Châu Tuệ à!Đến bây giờ con vẫn muốn giấu mẹ về cuộc hôn nhân giữa con với A Vũ thực chất chỉ là bản hợp đồng thôi sao?

Nghe mẹ nói thế Châu Tuệ chợt sững sốt không biết bà Lạc Hà đã biết thực hư câu chuyện từ khi nào?

Cô run giọng hỏi mẹ mình:

- Mẹ à!Mẹ đã biết tất cả rồi sao?Chuyện hôn nhân hợp đồng con và Phong Lâm Vũ chỉ có Kỳ An hiểu rõ sự việc.Chẳng nhẽ anh ấy đã nói gì với mẹ rồi hay sao?

Bà Lạc Hà khẽ cười đáp:

- Con đừng trách Kỳ An!Chỉ là mẹ nhận ra có điều gì đó chưa được ổn thỏa trong mối quan hệ giữa con và A Vũ nên nghi ngờ mà gặn hỏi Kỳ An thôi!Con cũng biết từ nhỏ đến giờ Kỳ An không quen việc nói dối nên cậu ấy cũng không tài nào che giấu mẹ mà nói hết tất cả sự thật từ lâu cho mẹ nghe rồi!

Châu Tuệ rưng rưng nước mắt nắm lấy tay mẹ nói:

- Vậy là từ lâu mẹ đã biết rõ sự thật nhưng vẫn vui vẻ xem như chẳng có chuyện gì xảy ra!Mẹ ơi con xin lỗi!Con thực lòng không muốn nói dối mẹ!Chỉ là con muốn mẹ được yên tâm vì con thôi!

Bà Lạc Hà đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc của Châu Tuệ rồi khẽ lắc đầu:

- Đứa con gái ngốc của mẹ!Sao con lại đem đặt cược hạnh phúc của cả đời mình chỉ vì muốn làm tròn di nguyện của mẹ kia chứ?

Châu Tuệ khẽ lau nước mắt rồi chợt thắc mắc hỏi:

- Mẹ bắt đầu nghi ngờ về việc con nói dối từ khi nào?

Bà Lạc Hà khẽ chậc lưỡi đáp:

- Từ lúc con lên cấp ba mẹ đã không ít lần đề cập đến việc liên hôn giữa nhà ta và Phong gia nhưng con chỉ phớt lờ cho qua chuyện thôi!Đến khi con lên đường qua Úc du học bốn năm rồi trở về trông thấy tình hình sức khỏe của mẹ ngày một xấu đi thì lại vội vã đến khoe với mẹ chuyện mình sắp kết hôn cùng Phong Lâm Vũ!Châu Tuệ à!Mẹ vốn dĩ biết nếu không vì muốn hoàn thành tâm nguyện của mẹ thì con sẽ không thay đổi ý định đột ngột như thế đâu!

Châu Tuệ ngã đầu lên tay mẹ thỏ thẻ:

- Đúng là con làm gì cũng không thể qua mắt được mẹ rồi!

Bà Lạc Hà khẽ thở dài:

- Con gái ngốc!Con không cần vì mẹ mà phải hy sinh nhiều như thế!Nhìn thấy tâm trạng thiểu não của con lúc này mẹ có thể đoán được con đã không thực sự hạnh phúc trong cuộc hôn nhân với A Vũ hiện tại.Châu Tuệ à!Mẹ không còn sống được bao lâu nữa!Con cần nghĩ đến bản thân mình nhiều hơn!Nếu ở bên A Vũ không đem lại hạnh phúc thì chi bằng con hãy chọn rời đi không cần miễn cưỡng trói buộc mình như vậy đâu!

Châu Tuệ nghe mẹ nói thế thì vội trấn an:

- Mẹ à mẹ yên tâm đi!Con thực sự cảm thấy hạnh phúc trong cuộc hôn nhân với Phong Lâm Vũ!Con cũng thực lòng yêu thương anh ấy và muốn ở bên anh ấy mãi mãi!Chỉ là thời gian vừa qua giữa chúng con có chút ít hiểu lầm thôi!Con tin là mọi việc sẽ ổn thỏa hơn trong thời gian tới!

Bà Lạc Hà khẽ cười:

- Mẹ chung quy chỉ muốn nhìn thấy con gái mẹ được hạnh phúc thôi!Chỉ hy vọng con gái mẹ đủ sự thông hiểu và bản lĩnh biết lựa chọn những gì phù hợp với mình!Nên nhớ là trong bất kỳ hoàn cảnh nào xảy ra con cũng nên yêu thương và không được đối xử tệ bạc với bản thân mình có biết chưa?

Châu Tuệ mỉm cười đáp lời mẹ:

- Con nhớ rồi mẹ à!Hai mẹ con mình đừng nói đến những chuyện không vui nữa!Dự án Lạc Châu Viên chỉ còn hơn hai tuần nữa là hoàn thành rồi!Thời gian sắp tới mẹ hãy an dưỡng sức khỏe cho thật tốt!Con sẽ sớm đưa mẹ đến thăm Lạc Châu Viên!

Bà Lạc Hà khẽ gật đầu:

- Con gái của mẹ thật ngoan!Chỉ vì muốn hoàn thành tâm nguyện cuối đời của mẹ con đã bỏ ra không ít công sức để trùng tu Lạc Châu Viên.Vậy là trước khi nhắm mắt mẹ có thể nhìn thấy Lạc Châu Viên lần cuối rồi!

Châu Tuệ đưa bàn tay hao gầy của mẹ áp lên bờ má mình như thay lời động viên.

Dù cho lòng đang nặng trĩu đến đâu thì khi được giãy bày tâm trạng bên mẹ cũng khiến cô vơi đi ít nhiều những muộn phiền trong thời gian vừa qua.



Tại một phòng khách sạn Vip ở Bắc thành.

Đặng Thiên sau khi cùng Tiệp Trân thỏa thích lăn giường thì nằm âu yếm tâm sự cùng nhau trên giường.

Tiệp Trân đưa tay vuốt lên khuôn ngực săn chắt của Đặng Thiên cất giọng nũng nịu:

- Anh yêu của em quả thật là đáng gờm!Sau khi tráo đổi những tấm ảnh hẹn hò của chúng ta thành ảnh Châu Tuệ ôm ấp trên giường cùng trai lạ đã khiến Phong Lâm Vũ nổi điên đến mức không thể kiểm soát được nữa!Vợ chồng hắn mâu thuẫn đến mức không muốn nhìn mặt nhau luôn rồi!

Đặng Thiên đưa tay bẹo lên cằm Tiệp Trân rồi trả lời:

- Đó là cái giá thích đáng mà bọn chúng phải nhận lấy cả thôi!Tiệp Trân à!Sao đến tận bây giờ Phong Lâm Vũ vẫn chưa đưa em về Phong gia ra mắt cha của hắn?

Tiệp Trân khẽ cười đáp:

- Em cũng đã gợi ý về việc đó nhưng Phong Lâm Vũ vẫn cứ mãi ợm ờ né tránh,dường như hắn vẫn còn rất e ngại Khải lão gia!

Đặng Thiên nhếch môi đáp:

- Nếu hắn còn chưa đưa em về ra mắt thì không thể nào chọc giận được lão già ấy khai trừ hắn ra khỏi Phong gia được đâu!Xem ra chúng ta cần làm thêm một số việc gia tăng mâu thuẫn giữa hai vợ chồng hắn để thúc đẩy tiến độ kế hoạch diễn ra nhanh hơn rồi!

Trong khi Tiệp Trân còn chưa hiểu ngụ ý thì Đặng Thiên đã với tay lấy chiếc laptop cá nhân ngay cạnh giường nhấn phím thao tác hiển thị lên màn ảnh một số hình ảnh giải thích với ả:

- Em hãy nhìn xem đây chính là hình ảnh chụp lại từ công trình Lạc Châu Viên và đây cũng là dự án mà phía tập đoàn Thời Đại của Châu gia đã bỏ ra không ít tiền của và công sức thu mua lại từ tập đoàn JK trước đó!Theo như anh tìm hiểu thì được biết Lạc Châu Viên cách đây hơn hai mươi năm vốn là biệt phủ của Châu gia và họ đã có thời gian sinh sống ở đấy khá lâu.Châu Tuệ đã quyết tâm thu mua thành công lại Lạc Châu Viên sau nhiều năm như vậy chứng tỏ dự án này rất quan trọng đối với cô ta và cả Châu gia!

Tiệp Trân vẫn không ngừng thắc mắc:

- Anh cho em biết những điều này để làm gì?

Đặng Thiên bẹo má rồi mắng yêu Tiệp Trân:

- Bảo bối ngốc quá!Tất nhiên là anh đã nảy ra ý tưởng tiếp theo nhắm vào Châu Tuệ để cô ta không còn dây dưa phá đám chúng ta rồi!Bằng mọi cách em hãy thuyết phục Phong Lâm Vũ thu mua lại Lạc Châu Viên cho em!Mọi việc tiếp theo đó cứ làm theo sự sắp xếp của anh!

Tiệp Trân nhìn về Đặng Thiên dọ hỏi:

- Anh định dùng Lạc Châu Viên là đòn bẫy để gia tăng sự mâu thuẫn giữa hai người bọn họ ư?

Đặng Thiên nhếch miệng cười đáp:

- Để rồi em xem anh sẽ khiến Lạc Châu Viên trở thành quân át chủ bài kết thúc tất cả mọi việc!Nhiệm vụ anh giao thì nhớ hoàn thành tốt biết chưa hả bảo bối?

Tiệp Trân vùi vào ngực Đặng Thiên làm nũng:

- Hoàn thành nhiệm vụ thì anh sẽ cho em phần thưởng gì đây?

Đặng Thiên liền ghì Tiệp Trân nằm dưới thân mình rồi hôn hít lên bầu ngực ả:

- Bây giờ tiếp tục làm thêm một hiệp nữa để bù đắp cho em được không?Anh vẫn còn dư thừa tinh lực lắm!

Dứt lời nói thì Đặng Thiên tiếp tục màn mây mưa cùng Tiệp Trân.Mặc cho tiếng chuông điện thoại hiện lên danh bạ “Phong thiếu gia” trên điện thoại ả đang nhấp nháy không ngừng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện