Tại phòng hồi sức bệnh viện chấn thương chỉnh hình.
Bạch Tử Sâm khi nghe thuộc hạ báo tin con trai mình đã nhập viện sau cuộc ẩu đả thì vội vã chạy đến bệnh viện xem tình hình.
Nhìn thấy Bạch Tử Kỳ đang nằm trong phòng hồi sức với gương mặt trắng bệch vì đau đớn kèm cái chân bó bột treo lên cao với dây đỡ khiến lão ấy không khỏi xót xa.
Bạch Tử Sâm nghiêm giọng hỏi trợ lý Gia Phúc:
- Sao mọi chuyện lại ra nông nổi này?Tình trạng hiện giờ của Tử Kỳ sao rồi? Gia Phúc cúi người trả lời:
- Thưa lão gia!Bạch thiếu gia được đưa đến bệnh viện khi xương chày trên chân đã bị đập nát.Các bác sĩ hội chẩn sau này dù có hồi phục hoàn toàn thì Bạch thiếu gia vẫn không thể đi lại như người bình thường được nữa!
Bạch Tử Sâm nghe thấy thế liền vung mạnh gậy baton xuống nền đất rồi giận dữ quát:
- Không thể đi lại như người bình thường là sao?Chẳng lẽ Tử Kỳ phải chịu cảnh tàn tật suốt đời?
Gia Phúc chỉ biết cúi đầu im lặng trước sự giận dữ của Bạch Tử Sâm.Sau một hồi lấy lại sự điềm tĩnh thì Bạch Tử Sâm lên tiếng:
- Nói!Là kẻ nào đã to gan dám phế chân của con trai Bạch Tử Sâm này?
Gia Phúc đáp:
- Thuộc hạ nghe đám đàn em đi theo Thiếu gia báo lại rằng Châu tiểu thư của tập đoàn Thời Đại đã dùng côn nhị khúc đánh thẳng vào chân của Thiếu gia..
Bạch Tử Sâm nghiến giọng đầy phẫn uất:
- Lại là người bên Thời Đại!Đó chính là đứa con gái độc nhất của Châu Khiêm đúng chứ?Mẹ kiếp nó!Năm đó ta chỉ diệt trừ được thằng cha nó mà sơ xuất không bứng sạch được gốc rễ của Châu gia.Để đến ngày hôm nay con trai ta bị con nha đầu đáng chết đó hủy hoại ra nông nỗi này!
Bạch Tử Sâm cố giằng cơn nóng giận như thiêu đốt rồi hạ lệnh:
- Gia Phúc!Cậu lập tức cho thuộc hạ đến Thời Đại trừng trị con nha đầu khốn kiếp ấy cho ta!Thương tích nó đã gây cho Tử Kỳ thế nào hãy đòi lại gấp bội từ nó!
Gia Phúc cúi đầu đáp:
- Tuân lệnh lão gia!
Bạch Tử Sâm nhìn qua tấm kính trong suốt bên trong phòng hồi sức thấy lúc này Bạch Tử Kỳ đã mê man ngủ say.Lão nhìn con trai mà lòng đầy đau xót cảm thán:
- Con trai!Cha nhất định đòi lại công đạo cho con!
..........................
Tại trang viên Châu Gia ở Bắc thành.
Phong Lâm Vũ lấm lét nhìn Châu Tuệ đang chăm chú làm việc trên máy laptop.Hành động bất thường của hắn không tránh khỏi ánh nhìn thắc mắc của Châu Tuệ.Cô dừng thao tác trên bàn phím laptop rồi cất giọng:
- Có gì muốn nói với tôi sao?
Phong Lâm Vũ giật bắn người khi hành động len lén nhìn của mình đã bị phát hiện.Hắn nhanh chóng tiến đến ghế sofa rồi ngồi gần đó đưa tay gãi đầu nói:
- À..Tôi định hỏi cô là cuối tuần nay có thể sắp xếp về Phong gia dùng cơm tối không?Cha vừa gọi hỏi sao dạo này thấy hai vợ chồng ít về Phong gia hơn lúc trước!
Châu Tuệ khẽ gật đầu:
- Được rồi!Anh trả lời với cha là cuối tuần nay sẽ cùng nhau về!
Đã nghe được câu trả lời của Châu Tuệ nhưng Phong Lâm Vũ vẫn chưa muốn rời đi.Hắn xoa hai bàn tay vào nhau như đang định nói điều gì nhưng rất khó mở lời.Châu Tuệ nhìn thấy biểu cảm ấy thì tiếp tục hỏi:
- Còn có chuyện gì sao?
Phong Lâm Vũ ấp úng đáp:
- Châu Tuệ à..Chuyện xảy ra vào tối hôm đó..Tôi..Tôi..
Châu Tuệ đưa ngón tay lướt phím laptop tỏ vẻ không bận tâm:
- Tôi đã không còn nhớ gì nữa rồi!Nếu không còn việc gì mời anh đi chỗ khác!Tôi đang bận làm việc!
Phong Lâm Vũ đứng dậy rời đi.Trong lòng hắn tự hỏi chẳng lẽ Châu Tuệ đã quên hết mọi chuyện xảy ra vào tối hôm ấy thật sao?
Từ đêm định mệnh hai người cùng nhau vượt ranh giới ở Brunei tính đến nay cũng đã hơn một tháng.Kể từ sự việc đó dù ở chung một nhà nhưng Châu Tuệ mỗi lần chạm mặt Phong Lâm Vũ vẫn rất khó xử,cô liên tục tránh né thậm chí không muốn nhìn mặt hắn dù chỉ một lần.Hành động của cô làm cho Phong Lâm Vũ vô cùng áy náy.Mặc dù hắn là kẻ phong lưu nhưng hắn hiểu rõ lần đầu tiên của người con gái quan trọng thế nào.Hơn nữa Châu Tuệ không đơn thuần là kiểu phụ nữ mà hắn có thể tùy ý vui vẻ qua đường như những mối quan hệ mà hắn đã bỏ tiền mua vui trước đó.
Đến nay nghe chính cô thừa nhận mình không bận tâm vì đêm ân ái hôm đó khiến hắn cảm thấy nhẹ lòng.Ít nhất cả hai có thể đối diện nhau một cách cởi mở mà không cần khó xử hay ngần ngại nữa.
Còn về phía Châu Tuệ tuy ngoài miệng bảo mình không để ý không suy nghĩ gì đến sự cố xảy ra cùng Phong Lâm Vũ nhưng thực chất bên trong cô vẫn day dứt và lấy làm khó chịu khi đối diện với hắn.Cô biết những chuyện xảy ra chỉ là một đêm hoang đường khi cô không còn tỉnh táo và Phong Lâm Vũ cũng chẳng tự chủ được bản thân.Dù là bất kỳ nguyên do gì,ai sai ai đúng thì mọi chuyện đã xảy ra.
Châu Tuệ chỉ còn cách tự nhủ bản thân hãy cố quên đi và ẩn giấu những chiếc gai nhọn luôn làm cô đau đáu sau vẻ ngoài thờ ơ lãnh đạm của mình.
......................
Tại biệt thự Phong gia ở Nam thành.
Lúc này gia đình bốn người đang tề tựu cùng nhau ăn tối vui vẻ.Đã lâu mới thấy vợ chồng Phong Lâm Vũ về thăm mình khiến Khải lão gia liên tục hớn hở nói cười.Khải lão gia hớp lấy một ngụm rượu rồi quay sang hỏi Phong Lâm Vũ:
- A Vũ à!Con và Châu Tuệ cũng kết hôn một năm rồi đấy!Vậy hai con dự định khi nào sinh em bé để cha có cháu ẵm bồng đây?
Phong Lâm Vũ đang đưa thìa cơm lên miệng chưa kịp nuốt nghe Khải lão gia hỏi thế thì vội phụt cả cơm dẫn đến ho sằng sặc:
- Hụ.hụ..Cha!Sao cha lại đề cập đến chuyện này?
Khải lão gia hơi cau mày nói:
- Vậy thì con định khi nào mới cho cha đề cập đây?Nói như vậy là con vẫn chưa có dự định sinh Bảo Bảo đúng không?
Châu Tuệ tiếp lời:
- Cha à vợ chồng con mới cưới được một năm,chuyện có Bảo Bảo vẫn chưa thể vội được.Chúng con đều có những dự án riêng chưa thể thực hiện nên mọi việc cứ thong thả được không cha?
Khải lão gia thở dài:
- Cha đã hơn bảy mươi tuổi rồi!Không biết còn sống được bao lâu để chờ đợi hai con hoàn thành hết tất cả dự án công việc nữa!Tiền thì khi nào kiếm cũng được!Còn tâm nguyện của cha không thể thực hiện sớm hơn hay sao?
Phong Lâm Vũ vừa cầm chiếc đùi gà đưa lên miệng nhai nhồm nhoàm vừa nói:
- Vợ con nói đúng đấy cha!Chuyện sinh con hãy cứ để thong thả.Với cả con nghe bảo phụ nữ muốn có con thì trước nhất tâm lý phải được thoải mái để trong thời kỳ mang thai cả mẹ và thai nhi đều được khỏe mạnh.Cha đừng tạo sức ép cho vợ con nữa!Như thế sẽ không hay!
Châu Tuệ nghe những lời trần tình của Phong Lâm Vũ thì mỉm cười hài lòng,không ngờ tên đầu lợn hay gây ra rắc rối này cũng có lúc giải quyết tình huống khéo léo như vậy.
Đặng Thiên trông thấy Khải lão gia chỉ khẽ thở dài lắc đầu thì lên tiếng nói giúp vợ chồng Phong Lâm Vũ:
- Chú Út đừng lo nghĩ nhiều!Ắt hẳn hai vợ chồng Vũ ca đã có những dự định riêng.Đến thời điểm thích hợp bọn họ sẽ sinh Bảo Bảo cho chú Út ẵm bồng ấy mà!Với cả con cái là món quà hữu duyên nên cứ thuận theo tự nhiên vậy!
Khải lão gia trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Đúng là suy nghĩ của người trẻ các con khác xa với lão già như ta!Vốn dĩ dự định của ta là khi nào Châu Tuệ hạ sinh cháu đích tử cho Phong gia thì ta sẽ từ chức Chủ tịch hội đồng quản trị rồi chuyển hết cổ phần giao lại Khải Hoàng cho A Vũ tiếp tục quản lí.Còn ta thì chỉ ngày ngày thảnh thơi uống trà chơi cờ cùng các vị bô lão hàng xóm hoặc ẵm bồng cháu nội mà nô đùa.Chỉ nghĩ đến đấy thôi là ta đã đủ mãn nguyện rồi!
Nhìn nụ cười rạng rỡ của Khải lão gia khi nhắc đến những dự định ấy khiến Phong Lâm Vũ và Châu Tuệ chỉ cảm thấy hơi khó xử nhưng cũng không nỡ dập tắt niềm hạnh phúc ông đang ao ước.
Còn riêng Đặng Thiên tuy ngoài mặt vẫn a dua mỉm cười nhưng cũng đồng thời giấu đi bàn tay đang siết chặt dưới lớp khăn trải bàn mà tự nhủ thầm trong thâm tâm:
"Ông già!Ông mơ đẹp vậy?Đến mùa quýt cũng không có ngày ấy đâu!"
Bạch Tử Sâm khi nghe thuộc hạ báo tin con trai mình đã nhập viện sau cuộc ẩu đả thì vội vã chạy đến bệnh viện xem tình hình.
Nhìn thấy Bạch Tử Kỳ đang nằm trong phòng hồi sức với gương mặt trắng bệch vì đau đớn kèm cái chân bó bột treo lên cao với dây đỡ khiến lão ấy không khỏi xót xa.
Bạch Tử Sâm nghiêm giọng hỏi trợ lý Gia Phúc:
- Sao mọi chuyện lại ra nông nổi này?Tình trạng hiện giờ của Tử Kỳ sao rồi? Gia Phúc cúi người trả lời:
- Thưa lão gia!Bạch thiếu gia được đưa đến bệnh viện khi xương chày trên chân đã bị đập nát.Các bác sĩ hội chẩn sau này dù có hồi phục hoàn toàn thì Bạch thiếu gia vẫn không thể đi lại như người bình thường được nữa!
Bạch Tử Sâm nghe thấy thế liền vung mạnh gậy baton xuống nền đất rồi giận dữ quát:
- Không thể đi lại như người bình thường là sao?Chẳng lẽ Tử Kỳ phải chịu cảnh tàn tật suốt đời?
Gia Phúc chỉ biết cúi đầu im lặng trước sự giận dữ của Bạch Tử Sâm.Sau một hồi lấy lại sự điềm tĩnh thì Bạch Tử Sâm lên tiếng:
- Nói!Là kẻ nào đã to gan dám phế chân của con trai Bạch Tử Sâm này?
Gia Phúc đáp:
- Thuộc hạ nghe đám đàn em đi theo Thiếu gia báo lại rằng Châu tiểu thư của tập đoàn Thời Đại đã dùng côn nhị khúc đánh thẳng vào chân của Thiếu gia..
Bạch Tử Sâm nghiến giọng đầy phẫn uất:
- Lại là người bên Thời Đại!Đó chính là đứa con gái độc nhất của Châu Khiêm đúng chứ?Mẹ kiếp nó!Năm đó ta chỉ diệt trừ được thằng cha nó mà sơ xuất không bứng sạch được gốc rễ của Châu gia.Để đến ngày hôm nay con trai ta bị con nha đầu đáng chết đó hủy hoại ra nông nỗi này!
Bạch Tử Sâm cố giằng cơn nóng giận như thiêu đốt rồi hạ lệnh:
- Gia Phúc!Cậu lập tức cho thuộc hạ đến Thời Đại trừng trị con nha đầu khốn kiếp ấy cho ta!Thương tích nó đã gây cho Tử Kỳ thế nào hãy đòi lại gấp bội từ nó!
Gia Phúc cúi đầu đáp:
- Tuân lệnh lão gia!
Bạch Tử Sâm nhìn qua tấm kính trong suốt bên trong phòng hồi sức thấy lúc này Bạch Tử Kỳ đã mê man ngủ say.Lão nhìn con trai mà lòng đầy đau xót cảm thán:
- Con trai!Cha nhất định đòi lại công đạo cho con!
..........................
Tại trang viên Châu Gia ở Bắc thành.
Phong Lâm Vũ lấm lét nhìn Châu Tuệ đang chăm chú làm việc trên máy laptop.Hành động bất thường của hắn không tránh khỏi ánh nhìn thắc mắc của Châu Tuệ.Cô dừng thao tác trên bàn phím laptop rồi cất giọng:
- Có gì muốn nói với tôi sao?
Phong Lâm Vũ giật bắn người khi hành động len lén nhìn của mình đã bị phát hiện.Hắn nhanh chóng tiến đến ghế sofa rồi ngồi gần đó đưa tay gãi đầu nói:
- À..Tôi định hỏi cô là cuối tuần nay có thể sắp xếp về Phong gia dùng cơm tối không?Cha vừa gọi hỏi sao dạo này thấy hai vợ chồng ít về Phong gia hơn lúc trước!
Châu Tuệ khẽ gật đầu:
- Được rồi!Anh trả lời với cha là cuối tuần nay sẽ cùng nhau về!
Đã nghe được câu trả lời của Châu Tuệ nhưng Phong Lâm Vũ vẫn chưa muốn rời đi.Hắn xoa hai bàn tay vào nhau như đang định nói điều gì nhưng rất khó mở lời.Châu Tuệ nhìn thấy biểu cảm ấy thì tiếp tục hỏi:
- Còn có chuyện gì sao?
Phong Lâm Vũ ấp úng đáp:
- Châu Tuệ à..Chuyện xảy ra vào tối hôm đó..Tôi..Tôi..
Châu Tuệ đưa ngón tay lướt phím laptop tỏ vẻ không bận tâm:
- Tôi đã không còn nhớ gì nữa rồi!Nếu không còn việc gì mời anh đi chỗ khác!Tôi đang bận làm việc!
Phong Lâm Vũ đứng dậy rời đi.Trong lòng hắn tự hỏi chẳng lẽ Châu Tuệ đã quên hết mọi chuyện xảy ra vào tối hôm ấy thật sao?
Từ đêm định mệnh hai người cùng nhau vượt ranh giới ở Brunei tính đến nay cũng đã hơn một tháng.Kể từ sự việc đó dù ở chung một nhà nhưng Châu Tuệ mỗi lần chạm mặt Phong Lâm Vũ vẫn rất khó xử,cô liên tục tránh né thậm chí không muốn nhìn mặt hắn dù chỉ một lần.Hành động của cô làm cho Phong Lâm Vũ vô cùng áy náy.Mặc dù hắn là kẻ phong lưu nhưng hắn hiểu rõ lần đầu tiên của người con gái quan trọng thế nào.Hơn nữa Châu Tuệ không đơn thuần là kiểu phụ nữ mà hắn có thể tùy ý vui vẻ qua đường như những mối quan hệ mà hắn đã bỏ tiền mua vui trước đó.
Đến nay nghe chính cô thừa nhận mình không bận tâm vì đêm ân ái hôm đó khiến hắn cảm thấy nhẹ lòng.Ít nhất cả hai có thể đối diện nhau một cách cởi mở mà không cần khó xử hay ngần ngại nữa.
Còn về phía Châu Tuệ tuy ngoài miệng bảo mình không để ý không suy nghĩ gì đến sự cố xảy ra cùng Phong Lâm Vũ nhưng thực chất bên trong cô vẫn day dứt và lấy làm khó chịu khi đối diện với hắn.Cô biết những chuyện xảy ra chỉ là một đêm hoang đường khi cô không còn tỉnh táo và Phong Lâm Vũ cũng chẳng tự chủ được bản thân.Dù là bất kỳ nguyên do gì,ai sai ai đúng thì mọi chuyện đã xảy ra.
Châu Tuệ chỉ còn cách tự nhủ bản thân hãy cố quên đi và ẩn giấu những chiếc gai nhọn luôn làm cô đau đáu sau vẻ ngoài thờ ơ lãnh đạm của mình.
......................
Tại biệt thự Phong gia ở Nam thành.
Lúc này gia đình bốn người đang tề tựu cùng nhau ăn tối vui vẻ.Đã lâu mới thấy vợ chồng Phong Lâm Vũ về thăm mình khiến Khải lão gia liên tục hớn hở nói cười.Khải lão gia hớp lấy một ngụm rượu rồi quay sang hỏi Phong Lâm Vũ:
- A Vũ à!Con và Châu Tuệ cũng kết hôn một năm rồi đấy!Vậy hai con dự định khi nào sinh em bé để cha có cháu ẵm bồng đây?
Phong Lâm Vũ đang đưa thìa cơm lên miệng chưa kịp nuốt nghe Khải lão gia hỏi thế thì vội phụt cả cơm dẫn đến ho sằng sặc:
- Hụ.hụ..Cha!Sao cha lại đề cập đến chuyện này?
Khải lão gia hơi cau mày nói:
- Vậy thì con định khi nào mới cho cha đề cập đây?Nói như vậy là con vẫn chưa có dự định sinh Bảo Bảo đúng không?
Châu Tuệ tiếp lời:
- Cha à vợ chồng con mới cưới được một năm,chuyện có Bảo Bảo vẫn chưa thể vội được.Chúng con đều có những dự án riêng chưa thể thực hiện nên mọi việc cứ thong thả được không cha?
Khải lão gia thở dài:
- Cha đã hơn bảy mươi tuổi rồi!Không biết còn sống được bao lâu để chờ đợi hai con hoàn thành hết tất cả dự án công việc nữa!Tiền thì khi nào kiếm cũng được!Còn tâm nguyện của cha không thể thực hiện sớm hơn hay sao?
Phong Lâm Vũ vừa cầm chiếc đùi gà đưa lên miệng nhai nhồm nhoàm vừa nói:
- Vợ con nói đúng đấy cha!Chuyện sinh con hãy cứ để thong thả.Với cả con nghe bảo phụ nữ muốn có con thì trước nhất tâm lý phải được thoải mái để trong thời kỳ mang thai cả mẹ và thai nhi đều được khỏe mạnh.Cha đừng tạo sức ép cho vợ con nữa!Như thế sẽ không hay!
Châu Tuệ nghe những lời trần tình của Phong Lâm Vũ thì mỉm cười hài lòng,không ngờ tên đầu lợn hay gây ra rắc rối này cũng có lúc giải quyết tình huống khéo léo như vậy.
Đặng Thiên trông thấy Khải lão gia chỉ khẽ thở dài lắc đầu thì lên tiếng nói giúp vợ chồng Phong Lâm Vũ:
- Chú Út đừng lo nghĩ nhiều!Ắt hẳn hai vợ chồng Vũ ca đã có những dự định riêng.Đến thời điểm thích hợp bọn họ sẽ sinh Bảo Bảo cho chú Út ẵm bồng ấy mà!Với cả con cái là món quà hữu duyên nên cứ thuận theo tự nhiên vậy!
Khải lão gia trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Đúng là suy nghĩ của người trẻ các con khác xa với lão già như ta!Vốn dĩ dự định của ta là khi nào Châu Tuệ hạ sinh cháu đích tử cho Phong gia thì ta sẽ từ chức Chủ tịch hội đồng quản trị rồi chuyển hết cổ phần giao lại Khải Hoàng cho A Vũ tiếp tục quản lí.Còn ta thì chỉ ngày ngày thảnh thơi uống trà chơi cờ cùng các vị bô lão hàng xóm hoặc ẵm bồng cháu nội mà nô đùa.Chỉ nghĩ đến đấy thôi là ta đã đủ mãn nguyện rồi!
Nhìn nụ cười rạng rỡ của Khải lão gia khi nhắc đến những dự định ấy khiến Phong Lâm Vũ và Châu Tuệ chỉ cảm thấy hơi khó xử nhưng cũng không nỡ dập tắt niềm hạnh phúc ông đang ao ước.
Còn riêng Đặng Thiên tuy ngoài mặt vẫn a dua mỉm cười nhưng cũng đồng thời giấu đi bàn tay đang siết chặt dưới lớp khăn trải bàn mà tự nhủ thầm trong thâm tâm:
"Ông già!Ông mơ đẹp vậy?Đến mùa quýt cũng không có ngày ấy đâu!"
Danh sách chương