Tại sòng Casino Đế Vương của Bạch Ưng.
Bạch Tử Kỳ bắt chéo hai chân để lên bàn,trên tay lướt xem báo cáo doanh thu ở máy tính bảng rồi cười phá lên đắc ý:
- Haha!doanh thu của Bạch Ưng càng ngày càng tăng,cứ đà này sẽ chiếm được thị phần áp đảo bọn người bên Thời Đại.Ta sẽ cố gắng đưa Bạch Ưng trở thành tập đoàn mạnh nhất thâu tóm cả Đông Nam Á và Châu Á!Haha!
Trong lúc Bạch Tử Kỳ đang hả hê trong giấc mơ vương quyền của mình thì tên đàn em hớt hải chạy vào báo tin:
- Đại ca!Nhóm người của Thời Đại do Châu Tuệ dẫn đầu đang kéo vào Casino của chúng ta!
Bạch Tử Kỳ nghe thế liền quát:
- Bỗng dưng con nha đầu ấy lại tự đến địa bàn của ta không phải là muốn nộp mạng hay sao?Được lắm!Để bổn thiếu gia ra vặn cổ từng tên một!
Bạch Tử Kỳ nói xong thì vênh váo bước ra ngoài xem tình hình.Lúc này Châu Tuệ cùng nhóm thuộc hạ đang đứng chờ sẵn phía trước,mười mấy chiếc môtô phân khối lớn được xếp thành hàng ngang dày đặc.Trông thấy Bạch Tử Kỳ bước ra Châu Tuệ liền cởi nón bảo hiểm xuống nhếch môi cười nhìn hắn khinh mạn.Bạch Tử Kỳ vênh mặt hỏi:
- Hôm nay mày cả gan dẫn theo đám cóc nhái này tiến vào địa bàn của tao là có ý gì? Châu Tuệ dựa lưng vào xe môtô nhếch miệng cười rồi trả lời:
- Bạch Tử Kỳ!Mày không những tranh giành quấy phá đến địa bàn tao làm ăn mà còn bày ra mưu hèn kế bẩn bắt cóc hãm hại tao.Mày cứ cố cắn chặt tao không buông là có ý gì?
Nghe Châu Tuệ nói thế Bạch Tử Kỳ liền cười phá lên,hắn tiến đến gần Châu Tuệ rồi nói:
- Tao đã nói rồi!Là do bổn thiếu gia thấy mày và lũ người Thời Đại chướng mắt!Mẹ kiếp!Cóc nhái mà không tự lượng sức muốn so kè với đại bàng sao?Mày đợi thêm một trăm kiếp nữa rồi hãy giương oai giễu võ với Bạch Ưng!
Châu Tuệ bình thản đáp:
- Vốn dĩ tao chỉ muốn cạnh tranh một cách công bằng với mày!Cá lớn nuốt cá bé chả nhẽ mày làm người kinh doanh không hiểu quy luật đó hay sao?Chẳng qua là cách vận hành của Bạch Ưng ngày càng lỗi thời nên sớm bị đào thải và Thời Đại chiếm lấy ưu thế là lẽ đương nhiên!
Bạch Tử Kỳ nghe thế liền trợn mắt nhìn Châu Tuệ quát lớn:
- Cá lớn cá bé cái con mẹ mày!Bạch Ưng bọn tao là đại bàng trắng bay ngạo nghễ giữa trời xanh!Cha tao đã tự mình gầy dựng nên Bạch Ưng từ lúc mày chỉ là một con t*ng trùng bơi lội trong tử cung của mẹ mày thôi!Mày có tư cách gì?Có cái thá gì mà xài xể Bạch Ưng hả?
Châu Tuệ bình thản đáp:
- Cha mày đã tốn cưng tạo dựng nên Bạch Ưng để đến đời mày tiếp quản lại lụi tàn đến thế sao?Hổ phụ không sinh ra được hổ tử mà sinh phải mèo con rồi!
Bạch Tử Kỳ điên tiết túm lấy cổ áo Châu Tuệ quát:
- Con nha đầu thối!Mày vừa bảo ai là mèo con?Bổn thiếu gia hiên ngang tại thượng xứng để cho mày nhạo báng như vậy hả?
Châu Tuệ túm lấy tay của Bạch Tử Kỳ bẻ ngược ra phía sau rồi gằn giọng:
- Là do tao nói sai!Mèo con là ám chỉ hình tượng đơn thuần dễ bảo,còn mày chỉ là con chó điên bạ đâu cắn đó!Hôm nay tao cố ý đến đây là để dạy con chó điên mày một bài học nhớ đời.Nên biết sau này chỗ nào nên cắn chỗ nào nên nhả,khôn hồn thì đừng in dấu răng bừa bãi nữa!
Bạch Tử Kỳ gào lên oai oái khi bị bẽ tay đau đớn:
- Bỏ tay tao ra!Tụi bây đâu?Xông đến dạy dỗ con quỷ cái này cho tao!
Sau hiệu lệnh của Bạch Tử Kỳ thì bọn đàn em của hắn lập tức có mặt cùng lao vào nhóm người của Châu Tuệ và bắt đầu cuộc hỗn chiến.
Kỳ An dẫn đầu nhóm ra sức phản đòn bọn đàn em hung hãn của Bạch Tử Kỳ.Tiếng hô hoán đánh đấm nhau liên hoàn,tiếng vũ khí các loại va vào nhau trong thế trận hết sức hỗn loạn.Riêng Châu Tuệ thì trực tiếp đối kháng với Bạch Tử Kỳ.Chỉ trong vài ngón đòn Taekwondo cô đã chiếm thế thượng phong và hạ gục được hắn.Châu Tuệ lấy đà vươn người lên dùng hai chân kẹp lấy cổ Bạch Tử Kỳ quật hắn ngã nhào xuống đất kết thúc đòn quyết định.Sau đó lần lượt bọn đàn em của hắn cũng thương tích đầy mình mà ngã quỵ xuống từng tên.Châu Tuệ tiến đến nắm chặt lấy thớ tóc của Bạch Tử Kỳ rồi nhếch miệng cười:
- Sao hả Bạch thiếu gia?Bây giờ ai là cóc nhái ai là đại bàng đã rõ rồi chứ?
Bạch Tử Kỳ dù lúc này đã bầm dập hết thân thể nằm bẹp dí dưới nền đất vẫn cố ngước mặt lên gào thét từng chữ nặng nhọc:
- Con..Con quỷ cái!Tao..Tao sẽ không tha cho mày!
Châu Tuệ phá lên cười vỗ vào mặt Bạch Tử Kỳ mấy cái rồi nói:
- Lần này là tao chỉ đến cảnh cáo nên tạm thời tha cho mày!Khôn hồn thì đừng in dấu răng cắn người bừa bãi nữa!Cũng đừng kiếm cớ gây sự với tao và Thời Đại nữa!Thay vì suốt ngày nghĩ ra mưu hèn kế bẩn đối phó với tao thì mày hãy nghiên cứu đối sách giúp Bạch Ưng vượt qua mặt Thời Đại đi!
Châu Tuệ nói xong thì ra lệnh cho đàn em chuẩn bị rút lui.Lúc này Bạch Tử Kỳ trừng mắt nhìn theo đầy căm phẫn rồi đột ngột rút ra con dao bấm giấu ở lưng quần tiến về phía Châu Tuệ hét lên:
- Con quỷ cái!Chết đi!
Kỳ An nhận thấy mũi dao hung hãn đang tiến về phía Châu Tuệ thì nhanh chóng đẩy cô ra và hứng trọn lấy:
- Tiểu thư!Cẩn thận!
Mũi dao của Bạch Tử Kỳ đâm vào bên hông trái của Kỳ An,máu nhanh chóng từ lưỡi dao rỉ xuống nền đất từng giọt.Châu Tuệ vừa bất ngờ trước đòn đâm lén của Bạch Tử Kỳ vừa căm phẫn tột độ.Nhìn thấy lưỡi dao ướt đẫm máu của Kỳ An càng làm cô hoảng loạn hơn:
- Kỳ An!Anh..Sao lại đỡ dao cho tôi?
Kỳ An lúc này cố nén cơn đau trả lời:
- Tiểu thư..Tôi phải bảo vệ tiểu thư!
Châu Tuệ trừng mắt nhìn về phía Bạch Tử Kỳ đầy lửa hận,cô từ từ bước đến gần hắn tỏa ra luồng sát khí rợn người khiến hắn phải lắp bắp hoảng sợ nói:
- Là..Là do nó tự tìm đường chết!Tao..Tao không biết gì hết!
Châu Tuệ túm chặt lấy cổ áo của Bạch Tử Kỳ quát lớn:
- Đệch mẹ mày thằng chó!Dám đâm lén sau lưng bà?
Nói đoạn Châu Tuệ đạp mạnh vào người Bạch Tân Vũ khiến hắn phải quỵ xuống.Sau đó cô dùng côn nhị khúc đánh thật mạnh lên chân của hắn,tiếng kêu răng rắc vang lên báo hiệu xương đã bị vỡ nát.Bạch Tử Kỳ gào lên thảm thiết:
- Aaaa!Chân tao!Con quỷ cái!Mày đánh gẫy chân của tao rồi!
Châu Tuệ trừng mắt nhìn hắn:
- Mày đâm trọng thương người của tao,tao làm như vậy đã là nhân từ với mày!Thằng chó!Ôm cái chân què của mày mà tự sám hối đi!
Châu Tuệ nói xong thì hạ lệnh cho thuộc hạ cùng rời đi và tức tốc đưa Kỳ An đến bệnh viện.Lúc này Bạch Tử Kỳ đã đau đến ngất đi,văng vẳng bên tai hắn vẫn nghe tiếng đàn em gọi mình:
- Đại ca!Đại ca có sao không đại ca?
- Đại ca tỉnh dậy đi đại ca!
- Chân đại ca bị gãy rồi!Mau kêu người về báo với lão gia!
Bạch Tử Kỳ bắt chéo hai chân để lên bàn,trên tay lướt xem báo cáo doanh thu ở máy tính bảng rồi cười phá lên đắc ý:
- Haha!doanh thu của Bạch Ưng càng ngày càng tăng,cứ đà này sẽ chiếm được thị phần áp đảo bọn người bên Thời Đại.Ta sẽ cố gắng đưa Bạch Ưng trở thành tập đoàn mạnh nhất thâu tóm cả Đông Nam Á và Châu Á!Haha!
Trong lúc Bạch Tử Kỳ đang hả hê trong giấc mơ vương quyền của mình thì tên đàn em hớt hải chạy vào báo tin:
- Đại ca!Nhóm người của Thời Đại do Châu Tuệ dẫn đầu đang kéo vào Casino của chúng ta!
Bạch Tử Kỳ nghe thế liền quát:
- Bỗng dưng con nha đầu ấy lại tự đến địa bàn của ta không phải là muốn nộp mạng hay sao?Được lắm!Để bổn thiếu gia ra vặn cổ từng tên một!
Bạch Tử Kỳ nói xong thì vênh váo bước ra ngoài xem tình hình.Lúc này Châu Tuệ cùng nhóm thuộc hạ đang đứng chờ sẵn phía trước,mười mấy chiếc môtô phân khối lớn được xếp thành hàng ngang dày đặc.Trông thấy Bạch Tử Kỳ bước ra Châu Tuệ liền cởi nón bảo hiểm xuống nhếch môi cười nhìn hắn khinh mạn.Bạch Tử Kỳ vênh mặt hỏi:
- Hôm nay mày cả gan dẫn theo đám cóc nhái này tiến vào địa bàn của tao là có ý gì? Châu Tuệ dựa lưng vào xe môtô nhếch miệng cười rồi trả lời:
- Bạch Tử Kỳ!Mày không những tranh giành quấy phá đến địa bàn tao làm ăn mà còn bày ra mưu hèn kế bẩn bắt cóc hãm hại tao.Mày cứ cố cắn chặt tao không buông là có ý gì?
Nghe Châu Tuệ nói thế Bạch Tử Kỳ liền cười phá lên,hắn tiến đến gần Châu Tuệ rồi nói:
- Tao đã nói rồi!Là do bổn thiếu gia thấy mày và lũ người Thời Đại chướng mắt!Mẹ kiếp!Cóc nhái mà không tự lượng sức muốn so kè với đại bàng sao?Mày đợi thêm một trăm kiếp nữa rồi hãy giương oai giễu võ với Bạch Ưng!
Châu Tuệ bình thản đáp:
- Vốn dĩ tao chỉ muốn cạnh tranh một cách công bằng với mày!Cá lớn nuốt cá bé chả nhẽ mày làm người kinh doanh không hiểu quy luật đó hay sao?Chẳng qua là cách vận hành của Bạch Ưng ngày càng lỗi thời nên sớm bị đào thải và Thời Đại chiếm lấy ưu thế là lẽ đương nhiên!
Bạch Tử Kỳ nghe thế liền trợn mắt nhìn Châu Tuệ quát lớn:
- Cá lớn cá bé cái con mẹ mày!Bạch Ưng bọn tao là đại bàng trắng bay ngạo nghễ giữa trời xanh!Cha tao đã tự mình gầy dựng nên Bạch Ưng từ lúc mày chỉ là một con t*ng trùng bơi lội trong tử cung của mẹ mày thôi!Mày có tư cách gì?Có cái thá gì mà xài xể Bạch Ưng hả?
Châu Tuệ bình thản đáp:
- Cha mày đã tốn cưng tạo dựng nên Bạch Ưng để đến đời mày tiếp quản lại lụi tàn đến thế sao?Hổ phụ không sinh ra được hổ tử mà sinh phải mèo con rồi!
Bạch Tử Kỳ điên tiết túm lấy cổ áo Châu Tuệ quát:
- Con nha đầu thối!Mày vừa bảo ai là mèo con?Bổn thiếu gia hiên ngang tại thượng xứng để cho mày nhạo báng như vậy hả?
Châu Tuệ túm lấy tay của Bạch Tử Kỳ bẻ ngược ra phía sau rồi gằn giọng:
- Là do tao nói sai!Mèo con là ám chỉ hình tượng đơn thuần dễ bảo,còn mày chỉ là con chó điên bạ đâu cắn đó!Hôm nay tao cố ý đến đây là để dạy con chó điên mày một bài học nhớ đời.Nên biết sau này chỗ nào nên cắn chỗ nào nên nhả,khôn hồn thì đừng in dấu răng bừa bãi nữa!
Bạch Tử Kỳ gào lên oai oái khi bị bẽ tay đau đớn:
- Bỏ tay tao ra!Tụi bây đâu?Xông đến dạy dỗ con quỷ cái này cho tao!
Sau hiệu lệnh của Bạch Tử Kỳ thì bọn đàn em của hắn lập tức có mặt cùng lao vào nhóm người của Châu Tuệ và bắt đầu cuộc hỗn chiến.
Kỳ An dẫn đầu nhóm ra sức phản đòn bọn đàn em hung hãn của Bạch Tử Kỳ.Tiếng hô hoán đánh đấm nhau liên hoàn,tiếng vũ khí các loại va vào nhau trong thế trận hết sức hỗn loạn.Riêng Châu Tuệ thì trực tiếp đối kháng với Bạch Tử Kỳ.Chỉ trong vài ngón đòn Taekwondo cô đã chiếm thế thượng phong và hạ gục được hắn.Châu Tuệ lấy đà vươn người lên dùng hai chân kẹp lấy cổ Bạch Tử Kỳ quật hắn ngã nhào xuống đất kết thúc đòn quyết định.Sau đó lần lượt bọn đàn em của hắn cũng thương tích đầy mình mà ngã quỵ xuống từng tên.Châu Tuệ tiến đến nắm chặt lấy thớ tóc của Bạch Tử Kỳ rồi nhếch miệng cười:
- Sao hả Bạch thiếu gia?Bây giờ ai là cóc nhái ai là đại bàng đã rõ rồi chứ?
Bạch Tử Kỳ dù lúc này đã bầm dập hết thân thể nằm bẹp dí dưới nền đất vẫn cố ngước mặt lên gào thét từng chữ nặng nhọc:
- Con..Con quỷ cái!Tao..Tao sẽ không tha cho mày!
Châu Tuệ phá lên cười vỗ vào mặt Bạch Tử Kỳ mấy cái rồi nói:
- Lần này là tao chỉ đến cảnh cáo nên tạm thời tha cho mày!Khôn hồn thì đừng in dấu răng cắn người bừa bãi nữa!Cũng đừng kiếm cớ gây sự với tao và Thời Đại nữa!Thay vì suốt ngày nghĩ ra mưu hèn kế bẩn đối phó với tao thì mày hãy nghiên cứu đối sách giúp Bạch Ưng vượt qua mặt Thời Đại đi!
Châu Tuệ nói xong thì ra lệnh cho đàn em chuẩn bị rút lui.Lúc này Bạch Tử Kỳ trừng mắt nhìn theo đầy căm phẫn rồi đột ngột rút ra con dao bấm giấu ở lưng quần tiến về phía Châu Tuệ hét lên:
- Con quỷ cái!Chết đi!
Kỳ An nhận thấy mũi dao hung hãn đang tiến về phía Châu Tuệ thì nhanh chóng đẩy cô ra và hứng trọn lấy:
- Tiểu thư!Cẩn thận!
Mũi dao của Bạch Tử Kỳ đâm vào bên hông trái của Kỳ An,máu nhanh chóng từ lưỡi dao rỉ xuống nền đất từng giọt.Châu Tuệ vừa bất ngờ trước đòn đâm lén của Bạch Tử Kỳ vừa căm phẫn tột độ.Nhìn thấy lưỡi dao ướt đẫm máu của Kỳ An càng làm cô hoảng loạn hơn:
- Kỳ An!Anh..Sao lại đỡ dao cho tôi?
Kỳ An lúc này cố nén cơn đau trả lời:
- Tiểu thư..Tôi phải bảo vệ tiểu thư!
Châu Tuệ trừng mắt nhìn về phía Bạch Tử Kỳ đầy lửa hận,cô từ từ bước đến gần hắn tỏa ra luồng sát khí rợn người khiến hắn phải lắp bắp hoảng sợ nói:
- Là..Là do nó tự tìm đường chết!Tao..Tao không biết gì hết!
Châu Tuệ túm chặt lấy cổ áo của Bạch Tử Kỳ quát lớn:
- Đệch mẹ mày thằng chó!Dám đâm lén sau lưng bà?
Nói đoạn Châu Tuệ đạp mạnh vào người Bạch Tân Vũ khiến hắn phải quỵ xuống.Sau đó cô dùng côn nhị khúc đánh thật mạnh lên chân của hắn,tiếng kêu răng rắc vang lên báo hiệu xương đã bị vỡ nát.Bạch Tử Kỳ gào lên thảm thiết:
- Aaaa!Chân tao!Con quỷ cái!Mày đánh gẫy chân của tao rồi!
Châu Tuệ trừng mắt nhìn hắn:
- Mày đâm trọng thương người của tao,tao làm như vậy đã là nhân từ với mày!Thằng chó!Ôm cái chân què của mày mà tự sám hối đi!
Châu Tuệ nói xong thì hạ lệnh cho thuộc hạ cùng rời đi và tức tốc đưa Kỳ An đến bệnh viện.Lúc này Bạch Tử Kỳ đã đau đến ngất đi,văng vẳng bên tai hắn vẫn nghe tiếng đàn em gọi mình:
- Đại ca!Đại ca có sao không đại ca?
- Đại ca tỉnh dậy đi đại ca!
- Chân đại ca bị gãy rồi!Mau kêu người về báo với lão gia!
Danh sách chương