"Cái này…… Lúc ấy anh còn trẻ, nghe nói có thể trợ giúp cho người khác, cho nên liền…… cô ấy không nói anh cũng đã quên mất chuyện này." Trần Chí ấp úng nói, sau đó vội vàng nói sang chuyện khác, nhìn về phía Sở Vân Tụ, kinh nghi bất định nói, "Chuyện này tôi chưa từng nói cho ai, hơn nữa kho gien có hiệp định bảo mật, sao cô biết được?"

"Đương nhiên là tính ra, không phải hai người muốn kiến thức một chút năng lực tính nhân sinh của tôi sao?" Sở Vân Tụ nhìn thoáng qua đôi vợ chồng vừa rồi còn cảm xúc kịch liệt hoài nghi chính mình là kẻ lừa đảo, khóe miệng gợi lên một tia mỉm cười, "Như vậy hiện tại, đã kiến thức tới chưa?"

Nghe vậy, hai vợ chồng:……

Thôi được, cho nên biến thành như vậy đều là bởi vì lúc ấy nói sai! Sau đó Sở Vân Tụ lại dịch ánh mắt tới trên người Liễu Mân, âm thanh không nhanh không chậm, ngữ điệu mềm nhẹ nói, "Lại nói tiếp, tôi còn chưa có tính cho cô Liễu đâu, không biết cô có muốn được tính không?"

Tức khắc, Liễu Mân theo bản năng lắc lắc đầu: "Không được không được, tôi không có gì muốn tính."

Cô cảm giác được chủ bá đại sư này tựa hồ có hơi chút ác thú vị ở trên người, sau khi thấy bọn họ không tin, liền cố ý nói chút chuyện có hơi chút làm người xấu hổ lại không ảnh hưởng toàn cục, vừa có thể hù dọa bọn họ một chút, còn có thể chứng minh năng lực của chính mình. Nếu cô thật sự để vị chủ bá đại sư này tính, sau đó nói ra cái gì có hơi chút xấu hổ thì không tốt……

Mà người xem phòng phát sóng trực tiếp vẫn luôn chú ý biểu tình của hai người, thấy thế tức khắc cười ha ha, trong lúc nhất thời phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập hơi thở vui sướng.

【 Ha ha ha! Bây giờ hẳn là tin tưởng năng lực chủ bá đi! 】

【 Cô Liễu: bị năng lực của đại sư dọa đến, đừng tính tôi ngàn vạn đừng tính tôi! 】



【 Tấm tắc, thật đáng tiếc, bỏ lỡ một cơ hội đoán mệnh, phải biết rằng tôi chính là siêu cấp tưởng trúng thưởng của chủ bá! 】

【 Bỗng nhiên phát hiện tính cách của chủ bá kỳ thật có hơi chút hoạt bát ~ ha ha ha! Rất đáng yêu! 】

……

Liễu Mân trong lúc vô tình liếc đến làn đạn này:…… Cái gì! Cô ấy như vậy gọi là đáng yêu sao? Không hiểu được suy nghĩ của người trẻ bây giờ.

Mà trải qua chuyện này, hai người cũng không nhịn được đưa mắt nhìn nhau, đối với bản lĩnh của Sở Vân Tụ tin bảy tám phần, hai người rốt cuộc không có đi nữa, ngược lại hỏi Sở Vân Tụ —— "Vậy, ngài xem chúng tôi cùng chó con nhà này có duyên hay không?"

Sở Vân Tụ hơi nghiêng đầu một chút, sau đó nói: "Tôi cảm thấy rất có duyên phận."

"Hai người đã từng nuôi chó, rất có kinh nghiệm, hơn nữa đối đãi với chó phụ trách, vẫn luôn nuôi tới khi nó chết bệnh, cho dù phải tốn phí không ít tiền, cũng không có từ bỏ cứu trị đối với nó. Tôi tin tưởng hai người sẽ đối đãi với con chó mới cũng tốt như vậy."

Nghe thấy Sở Vân Tụ nói lên con chó trước kia bọn họ nuôi, trong mắt hai vợ chồng tức khắc lược qua một tia phức tạp và thương cảm.

Bọn họ trước kia đích xác đã từng nuôi một con chó, là chó lông vàng, nhưng sau này nó bị ung thư mạch máu rời đi. Hai người vì thế thương tâm hồi lâu, mấy năm gần đây mới hơi chút buông chuyện này, chuẩn bị lại nuôi một con chó khác, cho nên sau đó mới thông qua con đường tìm được đến nơi này.

Mà bà cố sau khi nghe Sở Vân Tụ nói xong, đối với đôi vợ chồng này rất là tán thành, vì thế cuối cùng xác định bọn họ có tư cách nhận nuôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện